Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 437: Đạo đức nghề nghiệp




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: thegioitruyen.com

-Không phải không tốt, cái chén này thật sự là đồ cổ, nhưng không phải là đồ thời Ung Chính mà chỉ là một cái chén phòng chế thời Dân Quốc mà thôi!

Liễu Tuấn kiên nhẫn giải thích một câu, khi mang cái chén này ra thì Liễu Tuấn và Lý Dương đã thấy được chỗ không đúng, đồ sứ thời Ung Chính đều là tinh phẩm, thứ này mặc dù có ghi là chế năm Ung Chính, nhưng không phải là đồ thời Ung Chính thật sự, hơn nữa còn kém rất xa, đây là một món đồ sứ phỏng chế thời dân quốc mà thôi.

-Cậu nói thứ này là đồ phỏng chế, không phải là đồ thật?

Bác Hoàng đứng lên, bàn tay có chút run rẫy, cái chén này trên tay ông đã mấy chục năm, trước kia cũng không có cho nhiều người xem, nhưng người nào xem thì cũng nói là tốt, không ngờ tới khi bán lại có kết quả như thế.

-Bác Hoàng, bác đừng hiểu lầm, tuy thứ này là hàng phỏng chế nhưng không phải hàng hiện nó là vật phỏng cếh ở thời Dân quốc nên có giá trị nhất định!

Liễu Tuấn vội vàng đứng lên, hai ông bà dù sao cũng đã 70 tuổi, nếu lời nói nặng quá thì không tốt cho lắm.

Trong lòng Lý Dương cũng có chút uể oải, thật vất vả mới đi làm một việc cho công ty, không ngờ lại gặp phải hàng thứ phẩm, đồ thời dân quốc không phải là không dáng tiền nhưng so với đồ thật thì còn kém rất xa.

-Vậy thì cái chén này rốt cuộc là có giá bao nhiêu?

Bác Hoàng từ từ nói một câu, phí giải phẫu của con hai người lên tới 50 vạn, hiện giờ mọi hi vọng của bọn họ đều đã dồn vào cái chén này, khi nghe Liễu Tuấn nói câu vừa rồi bọn họ đã bị đã kích rất nặng rồi.

-Ba vạn, giá cao nhất trên thị trường là ba vạn!

Liễu Tuấn có chút khó xữ nhưng vẫn phải nói ra, thứ này không thể so với những vật trong công ty chuẩn bị đấu giá được, thứ này nếu có đấu giá thì phải chờ lần sau, vì vậy hắn không thể đưa ra giá cao hơn được.

Trong lòng Liễu Tuấn cũng có chút ảo não, hắn vì nghe nói ở nơi này có một món đồ sứ của lò Quan gia thời Ung Chinh nên mới tới, không ngờ là gặp phải hàng phỏng chế thời dân quốc.

-Chỉ có 3 vạn thôi à!

Hai ông bà lão có chút ngẩn người, trên mặt còn có chút phát khổ.

Trước khi Liễu Tuấn đến bọn họ không phải là không muốn bán cho người khác, nhưng mà khi bán ra ngoài thì giá mà những người kia trả cao nhất chỉ có 2 vạn. Đưa đến tiệm đồ cổ thì giá còn thấp hơn nữa, thậm chí có tiệm chỉ trả có 3000 nên bọn họ không thể không nghĩ tới công ty đấu giá.

Không ngờ là con dường cuối cùng này của bọn họ cũng không xong, lời nói của Liễu tuấn làm cho bọn họ biết thứ này không có đáng giá như bọn họ nghĩ.

-Ba vạn, cho dù một phần mười phí thủ tục vẫn còn chưa đủ!

Bà lão đau khổ nói, công ty bán đấu giá là hi vọng cuối cùng của bọn họ, nhưng mà khi người của công ty bán đấu giá tới bọn họ cũng không hề nhận được tin tức tốt nào.

Có điều so với những người kia thì công ty đấu giá quả thật trả giá cao hơn được một chút.

Liễu Tuấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chuyện thế này hắn cũng không biết phải làm sao, trên thực tế chuyện này lúc còn ở Quang Vinh Bảo Trai hắn cũng từng gặp qua, công ty đấu giá cũng không phải là nơi từ thiện nên cũng không thể làm gì được, bọn họ cũng không thể tự bỏ tiền ra giúp người như vậy.

Trong lòng Lý Dương có chút không chịu được ánh mắt đau khổ của hai ông bà, hiện giờ trong lòng hắn cũng đang rất khó chịu, thiếu chút nữa hắn đã đứng ra nói là sẽ giúp bọn họ rồi.

Chẳng qua Lý Dương cũng hiểu được trợ giúp như vậy chỉ là tạm thời, người như vậy trong cả nước có rất nhiều, hắn cũng không thể giúp hết mọi người được.

Huống chi, Lý Dương cũng không biết con của hai người là dạng người gì, muốn Lý Dương đi giúp đỡ người mà mình chưa bao giờ gặp qua thì hắn không làm được.

-Bác Hoàng, cái chén này trước mắt công ty bọn cháu tạm thời không thu, có điều nếu bác muốn đấu giá nó thì cháu sẽ ưu tiên xếp nó trước cho bác!

Liễu Tuấn cũng có cảm giác không khác gì Lý Dương, nhưng hắn vẫn phải hoàn thành công việc của mình, hắn vừa nói xong thì sắc mặt của hai ông bà càng thêm xấu đi.

-Con chúng tôi bệnh cần thay thận, cần số tiền rất lớn, chúng tôi không có tiền mới bán nó đi, hiện giờ có bán thứ này thì vẫn không có đủ tiền để làm thủ tục!

Đôi mắt bác Hoàng cũng đã có chút ương ướt, nếu thứ này bán không được thì hai người chỉ còn cách bán phòng ở của mình thôi, có điều khi bán căn phòng này rồi không biêt sau này bọn họ sẽ ở đâu nữa.

Sắc mặt của bà lão cũng không tốt gì, vốn nghĩ là trong nhà có một món bảo bối có thể giúp đứa con, không ngờ là nó không hề có giá cao như bọn họ đã nghĩ, cho dù là bán cũng không thể giúp bọn họ giảm bớt khó khăn được.

-Bác Hoàng, bác cũng đừng sốt ruột, trong nhà bác còn có cái gì không, có lẽ sẽ có thứ đáng giá hơn cái này!

Liễu Tuấn an ủi một câu, hắn đã từng làm quản lý ở Bắc Kinh nên kinh nghiệm rất phong phú, hắn biết được khi đối mặt với những khách hàng khác nhau phải ăn nói như thế nào.

-Thứ đáng giá nhất trong nhà chính là thứ này, nó là vật mà một người bạn năm 70 tặng cho tôi, hắn biết hắn không giữ được nên mới nhờ tôi bảo quản, tôi vốn nghĩ thứ này đã có nghìn năm lịch sử nên cũng đáng tiền, không ngờ là, ai!

Bác Hoàng thở dài một hơi, Lý Dương và Liễu Tuấn thoáng nhìn nhau.

Năm 70 đối với bọn họ đã là thòi kỳ rất lâu trước đây, thời gian đó chính là thời gian có nhiều biến đổi nhất, lúc đó Lý Dương hay Liêu Tuấn đều chưa có mặt trên đời, cái chén này không ngờ lại được bác Hoàng này bảo quản từ lúc đó tới bây giờ, tình cảm của ông với thứ này quả thật là rất sạu đậm chứ không chơi.

Có điều bọn họ cũng hiểu được người bạn của bác Hoàng nói không sai, thứ này quả thật là một thứ không tệ, lưu lại nhất định có giá trị, có điều không có giá bằng hàng chính phẩm mà thôi

-Nếu không thì bác để bọn cháu nhìn một chút xem có gì tốt không, cháu nói thật, cái chén này chưa chắc có thể được công ty cháu bán đấu giá trong lần này đâu!

Liễu Tuấn thở dài, thứ mà hắn có thể làm cũng chỉ có bây nhiêu, vật phẩm dưới mười vạn cơ bản là không thể bán được trong lần đấu giá này, lần giá này có rất nhiều vật phẩm, loại vật phỏng chế như thế này bọn họ cũng không định bán trong lần này, nếu bán thứ này thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới việc đấu giá.

-Bạn già, nếu không thì chúng ta đem những thứ còn lại trong nhà cho bọn họ xem qua đi?

Bác Hoàng bất đắc dĩ nói với người bạn đời của mình một câu, bà lão từ từ đứng dậy rồi đi vào phòng ngủ, trong nàh cùa hai người còn những thứ khác nhưng giá trị chưa chắc đã có thể vượt qua được cái chén này.

Từ đầu tới đuôi Lý Dương đều không nói gì, khi bà lão đi vào phòng, Lý Dương nhịn không được sử dụng năng lực đạc thù, hình ảnh lập thể ngay lập tức bao phủ căn phòng.

Sauk hi hình ảnh lập thể xuất hiện, Lý Dương liền sững sốt, ánh mắt hắn nhìn về cánh cửa có chút kỳ lạ.

Bên trong cánh cửa có một vòng cổ san hô có ba tầng màu vàng, chiếc vòng cổ có 36 viên ngọc, mỗi viên nặng ngoài 2 khắc.

Thứ mấu chốt chính là những viên ngọc san hô này đều là san hô đỏ thượng đẳng, chuỗi vòng cổ này bị phủ đầy tro bụi, nhưng dưới hình ảnh lập thể hắn có thể thấy rất rõ ràng.

Bà lão đi ra ngoài, Lý Dương vội vàng thu hồi năng lực đặc thù lại nhưng vẫn nhịn không được nhìn về phía chuỗi vòng cổ.

-Chính là những thứ này, mọi người xem có cái gì đáng giá hay không!

Bà lão mang ra một cái chén, bên trong có rất nhiều vật nhỏ, có một chút Phỉ Thúy, cũng có một ít trang sức, ngoài ra bên trong còn có một quyển tiểu thuyết nữa.

Cái chén này là đồ thật thời Đường, đáng tiếc là bị hư hại quá nặng, không có giá trị gì, Liễu Tuấn cũng không hỏi nó có tác dụng gì, dù sao thứ này mà bọ trong phòng ngủ thì không nên hỏi tác dụng của nó.

-Bác Hoàng, viên Phỉ Thúy này của bác không tệ lắm, nhưng cũng chỉ có giá khoảng 5000, những thứ khác đều rất bình thường, bác còn thứ gì khác không?

Liễu Tuấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, những thứ mà bà lão lấy ra có giá trị còn không bằng cái chén lúc trước nữa, mấy thứ này công ty của bọn họ khẳng định là sẽ không thu.

-Không còn, thứ này đã là những thứ quý nhất trong nhà rồi!

Bà lão nói một câu, Lý Dương chợt có suy nghĩ, hắn quay đầu lại nhìn vào căn phòng.

Trong nàh của hai ông bà còn có một món bảo bối khác, chính là thứ mà hắn vừa mới phát hiện ra, chỉ riêng thứ này thôi cũng đủ để con bọn họ làm phẫu thuật rồi, có điều nếu Lý Dương không nói cho bọn họ mà dùng phương pháp thu phế phẩm mua của bọn họ thì bọn họ cũng không biết

Dù sao thì thứ này trong nhà bọn họ không khác gì rác rưởi, bên ngoài còn có một tầng bụi rất dày, có điều khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hai người, Lý Dương lại không đành lòng. Kiếm tiện nghi không phải là không từ thủ đoạn để có được, nếu như vậy thì hắn có khác gì lão Từ ở thành đồ cổ đâu chứ, Lý Dương hiện tại đang làm ở côn ty đấu giá, hơn nữa trên danh nghĩa hắn còn là ông chủ, vậy thì làm theo quy định của công ty đấu giá đi.

Trong nhà chủ hàng có thứ gì đáng giá hắn sẽ nhắc nhở, sau đó thỉnh cầu được bán đấu giá thứ này.

Đây cũng là một loại đạo đức nghề nghiệp, Lý Dương chỉ do dự một chút thôi thì đã đưa ra quyết định cho mình rồi.

Huống chi, tuy thứ này không tệ, nhưng chưa đạt tới mức Lý Dương yêu cầu , thứ này còn không có giá trị bằng một khối Băng Chủng ở nhà, Lý Dương không có cũng chẵng sao, những thứ mà hắn cất giữ trong nhà còn quý hơn nhiều.

-Thực có lỗi những thứ này chúng tôi tạm thời không thu!

Liễu Tuấn nói, hắn rất đồng tình với hai ông bà, nhưng hắn không thể làm gì được.

-Tiểu Tuấn, chúng ta đi đổi giày thôi!

Lý Dương nói một câu, lúc bọn họ đi vào đã thay đổi một đôi dép lê, tuy ngôi nhà của hai ông bà rất bình thường nhưng vẫn phải giữ sạch sẽ, bọn họ cũng không có thói quen đi giày vào nhà.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ