Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
-Lý cố vấn, cậu có nắm chắc không?
Đường Xuân Minh cũng nghiêm túc hỏi một câu, lúc này hắn bất chấp chung quanh vẫn còn có khách hàng, vấn đề này phải được biết rõ ràng.
Xuất hiện hàng giả ở chỗ này không chỉ làm cho danh dự của Vinh Bảo Trai bị ảnh hưởng nghiêm trọng mà bản thân anh cũng bị đả kích, bức họa này chính anh cũng vừa xem qua.
Ngoài Đường Xuân Minh ra, Bạch Minh, Mao lão cả thầy giáo Thái cũng tỏ ra rất nghiêm túc, bức họa này họ đều đã xem qua nếu thực sự là đồ dởm thì đồng nghĩa với việc bọn họ đều nhìn lầm rồi.
Những lời này nếu là người khác nói ra thì bọn họ bao gồm cả Đường Xuân Minh sẽ không hề để ý gì chỉ cười người khác không biết.
Nhưng là do chính miệng Lý Dương nói ra lại khác, Lý Dương đã sớm chứng minh được thực lực của mình, không nói sai bao giờ, cũng không nhìn sai bao giờ, và không có ai bì được với sự may mắn siêu cấp của Lý Dương.
Ngay cả thầy Thái không biết lắm đến tên Lý Dương trong lĩnh vực tranh lúc này cũng có chút không yên.
Những khách hàng khác thì biểu lộ sự ngạc nhiên vô cùng, họ không quen Lý Dương, cũng không biết đến thân phận của Lý Dương, thậm chí có người còn chưa nghe đến tên Lý Dương.
Nhưng các chuyên gia Đường Xuân Minh, Mao Lão, thầy Thái đều biết, trong mắt bọn họ những vị này đều là những chuyên gia đỉnh cao. Mấy vị này nói tranh cổ không vấn đề gì, người thanh niên này tới đây nói một câu mà mấy vị này không phản ứng gì lại cong tỏ ra lo lắng, điều này làm cho họ thấy thật kỳ quặc.
- Đường tổng, anh đừng vội, tôi nói có vấn đề không phải là chỉ lai lịch của bức họa này mà là việc sửa chửa của nó.
Nhìn thần sắc của bọn họ Lý Dương hiểu những điều họ đang suy nghĩ, Lý Dương cười lắc đầu, trong này có phần trách nhiệm của anh, lúc đầu không nói rõ.
- Lý lão đệ, đừng dọa người như thế có được không?
Bạch Minh dài thở ra một hơi, bức tranh này nếu là thật sự có vấn đề thì bọn họ lần này thật mất mặt.
Lần này và lần trước không giống nhau, lần trước nhìn cái bàn Hoàng Lê Mộc là sai nhưng dưới sự nhắc nhở của Lý Dương họ đã nhìn ra vấn đề, hơn nữa xung quanh không có ai khác biết họ nhìn sai, chỉ cần Lý Dương không nói, bọn họ không nói thì việc này vĩnh viễn không một ai biết.
Lần này xung quanh có đến mười vị khách và nhân viên phục vụ của Vinh Bảo Trai nếu nhìn sai ở đây chưa đến mấy ngày hàng loạt người sẽ biết được thông tin này, uy tín của mấy người bọn họ sẽ bị ảnh hưởng.
- Xin lỗi, tôi không nói rõ.
Lý Dương cười gật đầu, Bạch Minh là người thông minh, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới có thể nói ra những suy nghĩ trong lòng, nếu là người khác cùng cách nghĩ nhưng không thể nói ra.
- Lý Dương, anh nói rõ xem bức tranh này của tôi rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?
Hầu chuyên gia lại cười lạnh một tiếng, vừa rồi hắn cũng bị dọa một trận, bình thường hắn thường chửi bới Lý Dương nhưng đối với Lý Dương có chút sợ hãi, lần trước cố kiếm đó biểu hiện của Lý Dương thực sự mạnh hơn hắn nhiều.
Lý Dương ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi mới chầm chậm nói:
- Bức họa này vỗn không có vấn đề nhưng trong quá trình sửa chữa xuất hiện vấn đề, hơn nữa sau khi sửa lại lần nữa cũng lưu lại tai họa ngầm.
- Sửa chữacó vấn đề, để lại tai hoạ ngầm?
Lông mày của Đường Xuân Minh lại cau lại, đối với tranh cổ mà nói có chút tổn thất không sợ chỉ là chỗ hư tổn không nghiêm trọng có thể sửa là được, cho dù có ảnh hưởng tới giá trị một chút đây cũng vẫn là tranh cổ chân chính, không giống như đồ gốm sứ giá trị ít nhất cũng mất đi mười phần.
Mặt khác, gắn kết tranh cổ cũng vô cùng quan trọng, tranh cổ đa phần là giấy lụa, thứ này đều không dễ bảo quản, giấy đẹp hơn nữa cũng có thể bị bóc ra, tranh lụa cũng có thể do màu sắc biến đổi,, màu đậm không sáng hoặc trực tiếp tẩy màu tạo thành tổn thất nghiêm trọng.
Mà gắn kết đồng nghĩa với việc dễ dàng mất đi tầng bảo hộ trên tranh, nhưng tầng bảo hộ này cũng không phải là vạn năng, chỉ là thời gian kéo dài sự bảo tồn tranh cổ, đến khoảng thời gian nhất định vẫn phải gắn kết lại để bảo vệ tính hoàn chỉnh cho tranh cổ.
Cho nên các đại sư gắn kết các triều đại đều nổi tiếng, hiện đại cũng không ngoại lệ, lần trước Phương lão sửa tranh cho Lý Dương là một vị đại sư như thế, sửa và gắn kết là công việc cùng nhau.
- Đúng vậy, Đường tổng, anh đến nhìn kỹ chỗ này xem.
Lý Dương cười gật đầu với Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh lập tức tập trung vào, Hầu chuyên gia bên cạnh cũng vậy, Bạch Minh còn có thấy giáo Thái cũng chen đầu vào trong nhìn.
Nơi Lý Dương chỉ là chỗ dòng suối ở giữa bức tranh, đây là “tranh mèo rừng diễn con ếch” của Đại Trầm Thuyên, nội dung bức tranh là một con mèo rừng đang trêu chọc một con ếch giữa dòng suối, cho dù là mèo hay là ếch đều là những linh khí động lòng người của bức tranh, đây cũng là tác phẩm không tồi của Đại Trầm Thuyên.
Bên cạnh dòng suối chính là con mèo rừng mắt to kia, miệng mèo rừng còn có mấy cọng bèo, lúc này chỗ mà Lý Dương chỉ chính là mấy cọng bèo đó.
- Chỗ này làm sao?
Qua một lúc Đường Xuân Thanh mới mơ hồ ngẩng đầu lên, các vị chuyên gia khác cũng biểu lộ cảm xúc như nhau.
- Anh dùng tay sờ thử xem.
Lý Dương khẽ thở dài, tai họa ngầm này bây giờ còn ẩn rất sâu, căn bản không thể nhìn ra nhưng dùng không đến một năm có thế sẽ hỏng, nếu không kịp thời xử lý bức tranh này rất có khả năng bị hủy hoại.
Đường Xuân Minh nghi hoặc nhìn Lý Dương, lấy tay đặt lên bức tranh cổ, trước khi đặt tay lên không quên đeo găng tay trắng, mặt ngoài bức tranh cổ rất kị khi gặp phải những vật có mồ hôi.
Sờ một lúc, lông mày của Đường Xuân Minh lại cau lại, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Lý Dương.
-Đây là, ngăn?
Đường Xuân Minh nói một câu không khẳng định, nói xong lại nhìn một cách cẩn thận chỗ bức tranh mà vừa sờ, một lúc sắc mặt liền thay đổi.
- có ngăn?
Bạch Minh, Mao lão còn có thầy giáo Thái đều nhìn nhau, tất cả đều nhìn ra sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
- Đường tổng thật có mắt nhìn, bức tranh này thực sự có ngăn cách, mà không chỉ một chỗ, bây giờ ngăn cách này đã bắt đầu khuếch tán, nếu không kịp xử lý, ngăn cách này rất có khả năng tạo thành sự phá hoại lớn, thậm chí hủy toàn bộ bức tranh này.
Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, những điều này không phải là nói để gây giật gân ngăn cách trong tranh cổ có sự hủy hoại rất lớn, danh họa bị ngăn cách hủy hoại có không ít, mà ngăn cách còn có tính ẩn rất lớn, điều này mới làm cho mọi người đau đầu nhất.
Đường Xuân Minh không nhận tranh của Lý Dương, mà mày mò một cách tỉ mỉ nghiêm túc trên bức tranh, không đến một lúc anh lại tìm thấy hai chỗ ngăn cách nữa, trên bức tranh tổng cộng có ba chỗ ngăn cách, bây giờ đều bị Đường Xuân Minh tìm ra rồi.
Điểm ngăn cách cũng chính là ngăn cách, là tranh cổ sửa, trong việc sửa, gắn kết tranh cổ có lưu lại tai họa ngầm, điểm ngăn cách cùng với thời gian sẽ mai một so với tranh cổ khác, đồng thời dần dần to ra, gãy, mốc meo, nếu nghiêm trọng có thể làm cho chỉnh thể bức tranh cổ mốc toàn bộ, sức hủy hoại rất lớn.
Điểm cách bình thường nhìn không ra chỉ sau khi phình to ra mới có dấu vết, điểm cách của bức tranh cổ này mới bắt đầu phình to ra, lúc này phát hiện ra là may, tìm đại sư sửa lần nữa có thể làm mất điểm cách này, cũng không thể có bất kỳ sự tổn hại nào cho bức tranh cổ này.
- Lý Dương, cảm ơn cậu, cảm ơn sự nhắc nhở của cậu.
Đường Xuân Minh ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Lý Dương, bức tranh cổ này nếu bán ra người mua lại cho vào bảo quản hoặc không thường xuyên xem rất có khả năng chỉnh thể cả bức tranh sẽ bị ngăn cách làm hỏng hết, đến lúc đó người mua tìm đến cửa hàng họ cũng không nói rõ ràng.
Cho dù người mua hằng ngày đều nhìn cũng có khả năng làm cho điểm ngăn cách hủy hoại bức tranh thêm, bức tranh cổ có thể phục hồi nhưng tuyệt đối không thể tốt như ban đầu, đặc biệt là ba chỗ ngăn cách đều ở vị trí chủ chốt, nếu bất kỳ chỗ nào bị tổn thất đều có thể lưu lại vết thương, giá trị của bức tranh cổ sẽ giảm đi rất nhiều.
- Tiểu Tô, bức tranh cổ này là ai tiến hành sửa chữa, gắn kết?
Đường Xuân Minh quay đầu lại hỏi quản lý Tô một câu, Bạch Minh còn có Mao lão cũng chạy lại xem kỹ bức tranh cổ, Hầu lão cũng mở to mắt nhìn vị trí điểm ngăn cách, không đến một lúc sắc mặt liền trắng bệch ra.
Những khách hàng xung quanh thì không nhìn ra được nhiều như vậy nhưng bọn họ cũng hiểu tình hình.
Lúc này rõ ràng là người thanh niên kia nói đúng, bức tranh này thực sự có vấn đề chỉ có điều không phải là vấn đề thật giả mà là có dấu vết của tai họa ngầm.
Tai họa ngầm này phải nhờ sự nhắc nhở của người thanh niên kia mới tìm được ra, một lúc sau mười vị khách kia bất kể quen biết hay không đều rì rầm bàn tán, đoán xem người thanh niên kia rốt cuộc là ai.
Vinh Bảo Trai rất lớn, có sản phẩm gốm sứ của chính mình và các chuyên gia sửa chữa tranh, tranh cổ như thế này bình thường nhận lại đều là có tổn thất, như vậy có thể mua với giá thấp bán ra giá cao, như vậy sẽ có được lợi ích rất lớn.
Đối với bức tranh này Đường Xuân Minh có chút ấn tượng, sau khi nhận một thứ trên mười vạn đều có thể có chuẩn bị án đến chỗ anh ta, lúc này nhận lại thực sự là một bức tranh có chút tổn thất.
Tô quản lí cúi đầu nhìn nhìn Hầu lão rồi chầm chậm trả lời, câu hỏi của Đường Xuân Minh anh không dám giấu, đây chính là BOSS lớn nhất của công ty.
- Đường tổng, người sửa chữa bức tranh này là chuyên gia Hầu Chính Cao.
- Hầu Chính Cao.
Đường tổng hơi ngạc nhiên, lập tức quay đầu trừng trừng nhìn Hầu lão, lúc này anh mới hiểu tất cả.
Hầu Chính Cao là con trai ruột của Hầu lão, năm nay 40 tuổi rồi, còn nhỏ không chịu khó học hành sau này được Hầu lão đưa đến tiệm đồ cổ học nhưng cũng không học được gì.
Nhưng Hầu Chính Cao cũng có chút hứng thú với tranh chữ, học sửa chữa tranh chữ mười năm, sau đó còn tự mình mở một quán nhỏ, thu nhập mặc dù bình thường nhưng cũng có thể miễn cưỡng sống tạm.
Chỉ tiếc là người này có chút lười biếng, tùy tiện nâng giá đồ, giá thuê phòng, dần dần việc làm ăn của anh ta trở thành nhập bất xuất, cuối cùng không có cách nào khác, Hầu lão chỉ còn cách mặt dày đưa con trai vào làm ở công ty của mình. Hầu Chính Cao dù sao cũng có kinh nghiệm sửa chữa tranh chữ gần hai mươi năm, lại là con trai ruột của Hầu lão, công ty nhận anh ta đồng thời sắp xếp cho công việc sửa chữa tranh chữ.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó thay, Hầu Chính Cao ở Vinh Bảo Trai cũng vẫn vậy, sống những ngày được chăng hay chớ, may mà các chuyên gia của Vinh Bảo Trai không chỉ một mình anh ta, Đường Xuân Minh mặc dù biết vậy nhưng nghĩ đến Hầu lão nên cũng không để ý đặc biệt gì, Hầu lão dù sao cũng là người lâu năm trong công ty.
Nhưng lần này Đường Xuân Minh thực sự nổi nóng.
Hầu lão bán bức tranh này với giá cao như thế rõ ràng là có nguyên nhân, thành tích của Vinh Bảo Trai có liên quan đến thành tích của họ, bất luận là những chuyên gia kiên định hay chuyên gia sửa chữa tranh cổ bán sản phẩm nào giá càng cao thì trích phần trăm cũng càng cao.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ