Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 463: Hối hận (2)




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: thegioitruyen.com

Thủy Tinh Chủng. Con phố mua bán ngọc ở Phan Gia Viên cũng một lần giải ra được Thủy Tinh Chủng. Đây là một chuyện rất ư là vinh dự.

Mặc kệ là ai giải. Khối nguyên thạch này là mua từ chỗ bọn họ, và cũng tại nơi này mà giải ra Thủy Tinh Chủng. Công lao nhất định là phải quy cho bọn họ rồi.

- Anh Cường!

Người mà nói Lý Dương không hiểu về Phí Thúy hướng ánh mắt trong mong về phía người đàn ông trung niên. Bọn họ bốn người đều là người Thiên Tân, là những người yêu thích đổ thạch cũng đều là những hội viên của hiệp hội đổ thạch Thiên Tân. Người đàn ông trung niên kia chính là hội phó hiệp hội đổ thạch Thiên Tân, tên là Vương Thịnh Cường.

Lần này bọn họ đến Bắc Kinh là để du ngoạn, thuận tiện muốn đánh cuộc trong việc giải thạch một phen. Nếu là giải tăng thì coi như là tăng thêm thể diện cho hiệp hội đổ thạch Thiên Tân.

Vương Thắng Cường máy móc nhìn lại người kia một phen, sau đó lại lắc đầu, rồi lại nhìn khối nguyên thạch dưới tay Lý Dương.

Ông ta giờ đây hoàn toàn bị sự hối hận tràn ngập. Ông ta là hội phó hiệp hội đổ thạch Thiên Tân nhưng ông ta cũng chưa bao giờ giải ra được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng như vầy. Lần này vốn có thể nở mày nở mặt một phen nhưng lại không nghĩ đến chính tay mình lại phá nó đi.

Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn. Ông ta cố gắng đè nén nó vào trong.

Lý Dương lại tiếp tục khởi động máy mài. Khối Phỉ Thúy bên trong không nhỏ, so với khối mà hắn giải ra được ở Nam Dương thì lớn hơn một chút. Lý Dương tính, nếu như giải ra Phỉ Thúy hoàn toàn thì giá cả thấp nhất đã là gấp sáu chục lần. Nếu tung ra ngoài thị trường thì có thể cao hơn nhiều.

Tiếng máy mài khiến cho những âm thanh bàn tán xung quanh giảm đi rất nhiều. Tất cả mọi người đều không rời mắt nhìn Lý Dương giải thạch. Việc giải ra được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng đối với bọn họ mà nói là sự kiện vô cùng thiêng liêng.

Những người đi theo Vương Thịnh Cường từ Thiên Tân đến đây cũng có biểu hiện tương tự. Tất cả đều mở to mắt nhìn Lý Dương giải thạch.

Việc mài thạch so với việc cắt thạch thì chậm hơn nhiều nhưng lúc này không ai có ý kiến nào cả. Đây là Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng, đổi ngược lại là bọn họ thì bọn họ cũng làm như vậy. Thà rằng chậm một chút còn hơn là làm hư hao Phỉ Thúy bên trong.

Sau hơn mười phút, mặt cửa sổ được xát ra càng lúc càng lớn. Phỉ Thủy trong suốt phía dưới cũng lộ ra ngày càng nhiều. Mà những người chung quanh cũng đến nhiều hơn.

Lúc này người xung quanh đã có hơn mười người cùng đứng quanh một chỗ. Ông chủ Ngưu quyết định đóng cửa lại. Nếu như không đóng cửa lại thì người nghe được tin tức chắc chắn sẽ đến rất nhiều.

Đây chính là Thủy Tinh Chủng chứ không phải Băng Chủng hay cao băng chủng. Đây là lần đầu tiên phố buôn bán ngọc của Phan Gia Viên giải ra được Thủy Tinh Chủng. Những người chậm chân đứng bên ngoài chỉ có thể kêu to. Còn những người may mắn ở bên trong thì nhỏ giọng bàn tán còn bạn bè như kể chuyện xưa vậy.

Khi ai nghe thấy việc có người làm ồn lên đòi tiền rồi bị Lý Dương mua mất khối nguyên thạch thì đều nhìn đám người Vương Thịnh Cường đang đứng ngây ra. Mỗi lần có ánh mắt người khác nhìn mình thì trong lòng bọn họ đều sinh ra cảm giác hối hận.

Khối nguyên thạch này là do bốn người dùng tiền mua. Vương Thịnh Cường bỏ ra một nửa, còn một nửa chia cho ba người kia, mỗi người ba chục ngàn đồng. Nếu có thể giải ra được Thủy Tinh Chủng thì xem như bọn họ đã lời to rồi.

- Anh Cường, tôi vừa rồi nói anh cứ giải trước đi rồi tính sau Anh lại không nghe. Haiz!

Lý Dương đã muốn mở ra hoàn toàn một bên mặt khối nguyên thạch, đang chuẩn bị đổi thành máy cắt để cắt tầng thạch bên cạnh. Hiện tại, Phỉ Thúy đã nhìn thấy rõ ràng như vậy thì hoàn toàn không cần cắt thạch từ tâm.

- Cậu đề nghị việc cắt nó ra thì không sai và cũng không ai phản đối. Hơn nữa, khi đưa ra quyết định bán khối nguyên thạch này đi thì mọi người cũng không phản đối. Sao bây giờ lại trách tôi chứ?

Vương Thịnh Cường mất hứng nói một câu. Trong lòng ông ta bây giờ càng thêm hối hận. Những lời bạn đồng hành nói như cứa sâu vào vết thương lòng của ông ta, làm cho tim của ông ta ngày càng đau.

- Hoa tử, cậu đừng nói như vậy. Đây là quyết định của tất cả chúng ta. Hiện tại chỉ có thể nói là chúng ta không có phúc.

Một người từ đầu đến cuối không nói gì bây giờ chỉ thở dài. Hoa Tử chính là người đã nói Lý Dương không hiểu về đổ thạch.

Hoa Tử không nói gì cả. Thật ra thì y và Vương Thịnh Cường có mối quan hệ thân thích. Bình thường quan hệ của bốn người cũng không tồi. Bằng không thì sẽ không kết bạn với nhau. Với đổ thạch thì những người không quen biết nhau thì không thể hợp tác. Bằng không thì khẳng định là sẽ gặp chuyện không may.

Cắt thạch so với chà thạch thì mau hơn nhiều. Trong chốc lát Lý Dương đã mở toàn bộ bốn góc của tầng nguyên thạch ra. Vương Giai Giai cũng mở to mắt tò mò nhìn khối Phỉ Thúy hiện ra.

Lưu Cương từ lúc Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng xuất hiện thì trên khóe miệng anh ta đã nở nụ cười tươi. Dự cảm của anh ta quả nhiên rất đúng. Lý Dương đã thật sự đem khối nguyên thạch mà người ta cho rằng là phế liệu để giải ra tăng giá, mà còn là đại tăng giá.

Phỉ Thúy lộ ra ngày càng nhiều. Tiếng bàn tán xung quanh càng lớn hơn. Lúc này cái mà mọi người bàn tán nhiều nhất chính là giá trị của khối Phỉ Thúy.

Theo như trước mắt mọi người thì khối Thủy Tinh Chủng này đã muốn vượt qua giá hai chục triệu. Lý Dương mua khối nguyên thạch này là một trăm tám mươi ngàn. Đảo mắt đã có thể kiếm lời gấp trăm lần. Quả không hổ danh là ngọc thánh Lý Dương.

Ánh mắt của một số ông chủ có thực lực sáng lên. Nếu ăn một mình khối nguyên thạch này thì bọn họ không có khả năng. Vài người đang nghĩ đến việc có nên hợp tác với nhau hay không để mua nó. Mấy chục triệu để mua Phỉ Thúy không phải nói mua là mua được.

Thời gian trôi qua hơn hai mươi phút. Lý Dương lại tiếp tục khởi động máy mài. Hình dáng của Phỉ Thúy cũng đã muốn lộ ra hết. Nếu tất cả bên trong đều là Phỉ Thúy thì giá trị của nó còn tăng lên vài lần.

Ông chủ Ngưu lúc này là hưng phấn nhất. Ông chưa từng nghĩ đến có ngày chính tay mình giải ra được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng. Chẳng sợ là trợ thủ, chỉ cần khối Thủy Tinh Chủng này xuất hiện thì ông ta cũng có một phần công lao.

Huống chi khối nguyên thạch này được bán từ cửa hàng của ông. Mặc dù lúc trước là bán cho người khác nhưng bọn họ lại đòi trả lại. May mắn là bọn họ lại bán cho Lý Dương. Nếu bọn họ giải ra Phỉ Thúy tốt thì cũng chẳng bằng Lý Dương giải ra.

Một vài người đã có hành vi đòi tiền mãnh liệt khiến cho ông chủ Ngưu cảm thấy phản cảm rất lớn với bọn họ.

Ông chủ Ngưu trong lòng cũng có chút hối hận. Nếu vừa rồi ông ta chịu nhận lại khối nguyên thạch này thì người giải ra Phỉ Thúy giá trị xa xỉ này không phải là ông ta sao?

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu của ông mà thôi. Ông là một người rất lạc quan. Cho dù là có thật sự lấy lại thì ông cũng không có tâm trạng đi giải khối nguyên thạch này. Hiện tại, ông đối với Lý Dương càng thêm kính nể.

Lại qua hơn mười phút, ông chủ Ngưu dùng nước rửa mặt trên Phỉ Thúy. Hai tay còn run rẩy đưa khối Phỉ Thúy cho Lý Dương.

Khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng đã hoàn toàn được giải ra.

- Lý tiên sinh, có thể chụp với chúng tôi một tấm ảnh?

Sau khi đem Phỉ Thúy giao cho Lý Dương, ông chủ Ngưu lại nói một câu. Có thể chụp chung với Lý Dương một tấm ảnh, lại còn có khối Thủy Tinh Chủng này thì tuyệt đối về sau sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với việc buôn bán của ông.

Do dự một chút, Lý Dương liền gật đầu nói:

- Không thành vấn đề.

Lý Dương thật sự không thích phô trương, nhưng giải ra được Phỉ Thúy tăng giá thì việc chụp ảnh lưu lại cũng là một truyền thống của giới đổ thạch. Lý Dương không muốn phá vỡ truyền thống. Hơn nữa ông chủ Ngưu cũng là người mà hắn có cảm tình.

- Từ từ, ông chủ Ngưu, ông mở cửa trước đi, tôi đi mua pháo.

Một ông chủ phía sau ông chủ Ngưu đột nhiên hét to một tiếng. Những người khác cũng phản ứng lại. Giải ra khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng, nếu không đốt pháo chúc mừng thì không hay chút nào.

- Được!

Ông chủ Ngưu lập tức gật đầu. Nơi này của ông cũng có pháo nhưng không nhiều lắm. Cũng là lưu trữ để cấp cho người giải thạch giải được tăng giá. Nhưng lúc này ông chủ Ngưu cũng muốn đi ra ngoài mua pháo, mà phải mua bánh pháo to nhất. Nếu không thì không đủ biểu đạt sự hưng phấn của ông.

- Ba đã ra rồi.

Vừa mới bước vào bên trong cửa hàng, cô bé Ngưu Linh liền kêu ba một tiếng. Cửa hàng tuy rằng đã đóng nhưng cô bé cũng không ra đằng sau. Nơi này người kêu mở cửa nhiều lắm.

- Sao lại thế này?

Ông chủ Ngưu đột nhiên cả kinh, nhìn xuyên qua chốt cửa. Ông cũng thấy được bên ngoài đông nghẹt người.

- Ba, nếu Ngọc Thánh không ra thì bọn họ sẽ phá cửa. Con khuyên thế nào cũng không được.

Cô bé có vẻ rất oan ức. Người bên ngoài nghe nói có người giải ra Thủy Tinh Chủng thì đã sớm không thể kìm lòng nổi. Cô bé cố tình không mở cửa cho bọn họ thì cánh cửa đã bị gõ vô số lần. Nếu không phải cô bé vừa uy hiếp vừa cầu xin thì phỏng chừng cánh cửa đã bị người bên ngoài phá hư rồi.

- Ông chủ Ngưu, có phải ông đang ở bên trong không? Tôi là lão Hoàng, mở cửa nhanh lên.

Bên ngoài lại truyền đến một tiếng kêu to. Lão Hoàng là ông chủ của cửa hàng bán ngọc bên cạnh. Bình thường quan hệ cũng không tồi với ông chủ Ngưu. Đáng tiếc là ông đến quá muộn nên bị chặn bên ngoài. Ông gọi điện thoại cho ông chủ Ngưu nhưng lúc đó ông chủ Ngưu đang giúp Lý Dương giải thạch nên không có thời gian nghe điện thoại của ông ta.

- Lão Hoàng, ông chờ một chút.

Ông chủ Ngưu cũng kêu lên một tiếng, rồi quay đầu lại nhìn một vài người bên cạnh, trên mặt lộ ra tia cười khổ.

- Vậy phải làm sao bây giờ? Bên ngoài nhiều người như vậy, chúng tar a ngoài không được.

Một ông chủ ưu sầu nói. Phỉ Thúy đã được giải ra, phải lập tức nhanh chóng đốt pháo. Nếu để chậm là không có ý nghĩa.

- Tôi có cách!

Một vị chừng sáu mươi là sư phó chuyên mài ngọc đã đến trước cửa, lớn tiếng kêu:

- Lão Hoàng, ông làm sao cho người bên ngoài lui ra thì chúng tôi mới mở cửa được.

- Chu sư phó, không thể mở cửa. Hiện tại bên ngoài rất lộn xộn.

Ông chủ Ngưu hơi sửng sốt, lập tức vội vàng nói một câu. Trong cửa hàng của ông có thể có hơn mười ngàn món hàng. Nếu do tình trạng hỗn loạn mà làm tổn thất món hàng gì thì ông sẽ không khóc nổi đâu.

codon.trai

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ