Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 466: Bức cổ họa thần kỳ (1)




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: thegioitruyen.com

Hơn nửa tiếng sau, Vương Giai Giai đã quay trở lại.

Khi quay trở lại thì trong ánh mắt của Vương Giai Giai còn có chút đỏ hoe. Sau lần nói chuyện với Nhị Căn, cô càng có sự hiểu biết hơn. Không hổ là một phóng viên chuyên nghiệp, chỉ hàn huyên vài câu với mẹ con Nhị Căn thì đã khiến cho hai mẹ con bà ấy kể ra hoàn toàn câu chuyện của mình.

- Lý Dương, em nghĩ dùng câu chuyện của Nhị Cái để viết thành một bài phóng sự. Sau khi em viết xong thì anh xem sửa giúp em nhé, được không?

Chuyện lúc xưa của Nhị Căn cũng làm cho Vương Giai Giai cảm động vô cùng. Có thể nói so với chuyện của Mã mập thì còn khổ hơn. Mã mập thì tan nát cửa nhà nhưng người vẫn còn tồn tại. Chỉ cần Mã mập cố gắng thay đổi thì y vẫn có thể gầy dựng lại gia đình của mình.

Cha của Nhị Căn vĩnh viễn không thể quay trở về, để lại mẹ con hai người cô nhi quả phụ, cộng thêm một đống nợ nần. Nếu không phải Nhị Căn gặp được Lý Dương, nói không chừng là cậu ấy bây giờ còn phải tiếp tục đi theo ông chủ Ngưu nay đây mai đó, không thể ở cùng một chỗ với mẹ. Mẹ của cậu bé cũng sẽ vì trốn nợ mà không dám trở về để thăm qua đứa con một chút.

- Được, chúng ta đi trước đi.

Lý Dương gật đầu. Ý của Vương Giai Giai thì hắn không phản đối. Nếu có những câu chuyện như vậy thì sẽ làm cho mọi người biết được tính tàn khốc của đổ thạch. Bởi vì giá trị của Phỉ Thúy mà tỷ lệ những người tham gia đổ thạch cũng không ít. Và họ đều không nghĩ rằng là họ có thể bị tán gia bại sản vì nó.

Sau chuyện của ông chủ Ngưu và Nhị Căn, thời gian cũng đã qua buổi sáng. Nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để dùng cơm trưa. Đám người Lý Dương vừa đi ở Phan Gia Viên vừa nói chuyện.

Hà Kiệt thì không có ý kiến gì. Anh ta còn muốn mượn vận may của Lý Dương để kiếm món hàng nào đó. Cha của anh ta tuy nói rằng không cần phải chuẩn bị quà mừng thọ nhưng đến ngày đó, anh ta không thể không có. Nếu có thể ở đây tìm được một món hàng nào đó khiến cho ông cụ thích thì chẳng phải là làm cho ông cụ càng thêm vui vẻ sao.

Khi rời đi, Lý Dương còn thoáng nhìn qua gương mặt của Nhị Căn. Trên mặt của Nhị Căn còn lộ ra nụ cười rạng rỡ. Cuộc sống hiện tại bây giờ của Nhị Căn có thể nói là cuộc sống hạnh phúc nhất.

Thời tiết ở Bắc Kinh cuối tháng mười vẫn còn mát mẻ. Chỉ có thị trường đồ cổ ở Bắc Kinh là sôi động hơn thường ngày. Những cửa hàng buôn bán đồ cổ ngày càng nhiều hơn.

Những người đến xem náo nhiệt cũng không ít, dẫn đến việc buôn bán cũng khá hơn. Có người nói thời đại bây giờ là thời đại sưu tầm đồ cổ. Lời nói này không phải là không có đạo lý.

Đào Nhã Cư là một cửa hàng bán đổ cổ bình thường ở Phan Gia Viên. Mặt tiền cửa hàng rộng khoảng 50m2, chủ yếu kinh doanh gốm sứ và thư pháp. Ngoài ra còn có một số mặt hàng được bày bán. Những cửa hàng đồ cổ như thế này ở Phan Gia Viên có rất nhiều.

Sau khi tạm biệt Nhị Căn, Lý Dương cùng một số người khác chầm chậm bước đi xem hàng. Vương Giai Giai chỉ vào một món đồ tỏ ra rất có hứng thú. Thỉnh thoảng còn hỏi Lý Dương thứ nào tốt, thứ nào không tốt.

Sau khi đi qua mấy cửa hàng, trên tay Vương Giai Giai còn cầm một khối cổ ngọc được tạo dáng, một cây trâm. Lý Dương dùng tám chục ngàn đưa cho Vương Giai Giai. Cô nàng cũng không cự tuyệt, vui vẻ giơ tay tiếp nhận.

Nhìn Lý Dương và Vương Giai Giai đi bên nhau tình tứ. Hà Kiệt cảm thấy không khỏi ghen tỵ với vận may của Lý Dương.

Vương Giai Giai là cô gái nổi bật nhất ở đây. Một vài cậu ấm đều nhìn chằm chằm vào cô. Khi Vương Giai Giai chưa tốt nghiệp thì người của Vương gia cũng không thích cô quen bạn trai sớm. Nhưng khi cô tốt nghiệp rồi thì lại đột ngột đi Trịnh Châu. Một số cậu ấm còn chưa kịp ra tay thì đã bị Lý Dương cướp đi mất.

- Các người có cái nào tốt nhất thì mang hết ra đây cho tôi.

Vừa mới về đến Đào Nhã Cư, Lý Dương chợt nghe một giọng nói kiêu ngạo lớn tiếng. Hà Kiệt khẽ cau mày một chút, nhìn thoáng qua Lý Dương.

Trong cửa hàng đang có hơn mười người khách. Nhưng nổi bật nhất chính là một người trẻ tuổi đang đứng chính giữa quầy. Bên cạnh y còn có một người theo hầu.

- Có, có Nghiêm thiếu. Ngài muốn mua cái gì?

Ông chủ Trịnh của cửa hàng đang giới thiệu hàng cho người khác, nhìn thấy chàng thanh niên này thì lập tức chạy đến, trên mặt nở nụ cười thật tươi.

- Tôi không phải đã nói sao. Cứ mang những gì tốt nhất, đáng giá nhất của cửa hàng ông ra đây. Tôi nói cho ông biết, ngàn vạn lần đừng mong đến việc lừa gạt tôi. Tôi là người rất hiểu biết đấy nhé.

Gã thanh niên nhíu mày lại, tựa hồ rất bất mãn. Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu.

- Lý Dương, cậu đến xem cái này nè?

Hà Kiệt đột nhiên vẫy tay Lý Dương. Cái mà Hà Kiệt đang xem là một bức tranh chữ, còn có một người bán hàng đang giới thiệu cho Hà Kiệt. Khí chất, trang phục của Hà Kiệt hoàn toàn khác với những người khác. Người bán hàng đã nhìn ra được khi Hà Kiệt bước vào. Biểu hiện của Hà Kiệt như vậy khẳng định là một khách hàng béo bở.

Lý Dương nắm tay Vương Giai Giai đi đến. Tranh chữ thì Lý Dương không hiểu biết nhiều. Nhưng so với Hà Kiệt, một người cái gì cũng không biết thì tốt hơn nhiều.

Đây là bức tranh mô tả một dòng thác từ trên núi chảy xuống, đề tên Tô Đồng. Tô Đồng là một nữ họa sĩ nổi tiếng vào thập niên 60, 70 của Đài Loan. Nhưng vì sống ở Đài Loan nên tranh của bà không lưu truyền nhiều ở đại lục. Hiện tại chỉ có một số ít người mới bắt đầu sưu tầm tranh của bà mà thôi.

Cũng bởi vì vậy, tranh của bà tuy không tồi nhưng giá trị lại không cao. Mỗi bức như thế chỉ khoảng mấy chục ngàn đồng.

Lý Dương nhìn kỹ nhưng không phân biệt được thật giả. Tranh của Tô Đồng thì hắn chưa từng thấy qua. Muốn dùng hình ảnh lập thể để phân tích cũng không thể. Lúc này Lý Dương chỉ có thể dùng một ít kiến thức về tranh chữ của mình để phán đoán mà thôi.

Sau đó, Lý Dương vẫn dùng năng lực đặc thù của mình để quan sát.

Kỹ thuật làm tranh giả ngày nay cũng rất cao siêu. Khả năng về tranh chữ của Lý Dương là kém nhất. Như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của hắn trước mặt Vương Giai Giai.

Có bạn gái bên cạnh, Lý Dương không muốn mình mắc phải sai lầm nào.

- Bức họa này nhất định là có ý nghĩa riêng. Trong tương lai tranh của Tô Đồng sẽ tăng giá trị rất lớn. Nhưng hiện nay thì người sưu tập tranh của bà không nhiều. Tôi cho rằng đây chính là tác phẩm thật.

Một lát sau, Lý Dương chậm rãi gật đầu. Bức tranh này không phải là tranh sơn dầu. Hơn nữa chỉ dùng giấy, bút pháp rất cổ xưa.

Tuy Lý Dương với tranh chữ không hiểu biết nhiều nhưng có thể nhìn qua ý cảnh để đoán ra được một chút. Nếu bức tranh này không phải của Tô Đồng, giá cũng không thấp hơn ba chục ngàn. Nếu là tranh Tô Đồng cũng hơn năm chục ngàn. Để giả mạo một bức tranh của bà thì cũng cần phải có trình độ mô phỏng tranh chữ rất cao.

Chính vì vậy, Lý Dương mới cho ra một lời nhận xét như vậy. Nhưng cũng không dám xác định đấy có phải là hàng thật hay không.

- Là thật? Vậy bức họa này của cửa hàng bao nhiêu tiền?

Ánh mắt Hà Kiệt sáng lên, lập tức quay đầu lại hỏi người bán hàng một câu. Nhân viên bán hàng là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn thì hơi lớn tuổi nhưng vẫn còn xinh đẹp.

- Chào ông chủ, nhãn lực của ông thật là tốt. Đây chính là bức tranh Tô Đồng mà chúng tôi vừa mới có được. Hiện giờ thì tranh Tô Đồng vẫn chưa được nhiều người sưu tầm, nhưng về sau thì khi danh tiếng của bà được nhiều người biết đến, tôi tin tưởng rằng giá trị tranh của bà sẽ còn tăng cao hơn nhiều.

- Được rồi, chị hãy nói cho tôi biết bức tranh này có giá bao nhiêu tiền?

Hà Kiệt không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của nhân viên bán hàng. Anh ta hầu như không hiểu gì về bức tranh này, cũng không muốn biết giá trị tiền bạc của nó. Nghe những lời này chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi.

Người nhân viên bán hàng trên mặt lộ ra chút xấu hổ, nhưng sau đó lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Ông chủ, bức tranh Tô Đồng này có giá là bảy mươi tám ngàn.

Vị khách hàng này không thích nghe giới thiệu, chỉ cần anh ta chịu mua thì cuộc mua bán này sẽ thành. Và cô cũng có phần trăm khi bán được hàng. Lúc này, cô nhân viên bán hàng đã biến Hà Kiệt trở thành một con mồi béo bở.

- Bảy mươi tám ngàn, hơi mắc đó.

Lý Dương nhẹ nhàng đứng phía sau. Bức tranh Tô Đồng về sau rất có tiềm năng. Nhưng đó là chuyện về sau và không ai biết đến khi nào. Có thể đợi năm năm hay mười năm. Thời gian dài như vậy liệu có mấy ai chịu chờ. Loại tác phẩm của các họa sĩ này cũng là bình thường trên thị trường mà thôi.

Dù sao thì họa sĩ giống như Tô Đồng cũng có rất nhiều.

- Ông chủ, tranh Tô Đồng có giá bảy mươi tám ngày thì không mắc đâu. Tranh Tô Đồng bình thường đã có giá là sáu mươi ngàn. Bức tranh Hoàng Sơn Tùng như thế này không nhiều lắm, có thể nói là một trong những tinh phẩm. Bảy mươi tám ngàn tuyệt đối là giá hời rồi.

Cô nhân viên bán hàng vội vàng nói một câu. Nếu bán được bức tranh này thì cô có ít nhất được hai ngàn tiền phần trăm. Những cửa hàng ở Phan Gia Viên không phải ngày nào cũng có thể bán ra được món hàng trị giá vài chục ngàn. Có nhiều lúc chỉ bán được mấy món hàng trị giá vài trăm đồng.

- Được rồi, cô đừng nói nữa. Gói bức tranh này lại cho tôi. Các người tính tiền qua thẻ được không?

Hà Kiệt phất tay, mấy trăm ngàn anh ta cũng không muốn cò kè mặc cả với nhân viên bán hàng làm gì. Với anh ta mà nói, có một trăm ngàn cũng là con số nhỏ, không đáng phải lãng phí tinh lực.

Hơn nữa, anh ta cũng không muốn Lý Dương khinh thường mình. Chỉ có mấy chục ngàn mà tính toán chi li. Tài sản của Lý Dương anh ta biết rất rõ ràng. Lý Dương lúc nãy cũng vừa kiếm được hơn sáu mươi triệu đồng.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Lời nói của người bán hàng hắn không đồng ý cho lắm. Quả thật là tranh không tồi nhưng ít ra vẫn có thể giảm xuống mười ngàn. Nếu là Lý Dương mua chắc chắn là đã cò kè mặc cả với bọn họ rồi. Nhưng đây là Hà Kiệt mua. Hà Kiệt không thèm để ý thì hắn cũng khó mà nói cái gì.

Tuy bây giờ hắn giàu có nhưng lúc trước hắn đã từng sống cuộc sống nghèo khổ. Cho nên việc tiết kiệm cũng như ngày nào. Không phải muốn mua là mua đâu.

- Có thể, ngài vui lòng chờ.

Người nhân viên bán hàng trên mặt lập tức lộ ra nụ cười thật tươi. Người nhân viên bán hàng đang giới thiệu hàng cho khách bên cạnh cũng hâm mộ nhìn thoáng qua. Cửa hàng này tổng cộng có ba nhân viên bán hàng. Bình thường cũng có sự cạnh tranh nhau.

Người nhân viên bán hàng này mang theo tấm thẻ màu vàng rực rỡ của Hà Kiệt đi rất nhanh về phía trước, cà vào máy tính tiền số tiền bảy mươi tám ngàn. Chỉ cần Hà Kiệt kí tên thì việc mua bán này xem như hoàn thành. Và cô cũng coi như là đã có tiền thưởng.

Lý Dương lắc đầu, rồi dùng năng lực đặc thù của mình khuếch tán ra rộng hơn. Bởi vì việc chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho ông cụ, cho nên khi đến một cửa hàng đồ cổ nào hắn cũng dùng năng lực đặc biệt quan sát, xem có tìm ra được cái gì đó thích hợp hay không.

Đột nhiên, Lý Dương hơi giật mình nhăn mặt lại, ánh mắt nhìn không chớ vào bên trong một quầy hàng.

Khi lướt nhìn qua, Lý Dương cũng phát hiện một số ít đồ vật nhưng giá trị lại không cao. Ngoại trừ ngọc trâm trên tay Vương Giai Giai thì những cái khác không làm cho Lý Dương hứng thú.

Cái ngọc trâm kia cũng là một món hàng có giá trị. Vị chủ cửa hàng không nhận ra đó là tác phẩm chạm trỗ nổi tiếng của một vị nhân sĩ ở Tô Châu, nên biến nó thành một món hàng bình thường bán cho Lý Dương. Nếu ngọc trâm này thuộc về những người hiểu biết thì ít nhất nó cũng đáng giá mấy chục ngàn.

Những món hàng như vậy ở đây không nhiều nhưng lại có một việc khiến Lý Dương phải chú ý.

Phía dưới cái giá gỗ trước mặt Lý Dương có một bức cổ họa không trọn vẹn. Nhìn vị trí đặt của bức cổ họa thì cũng biết là ông chủ cửa hàng không xem trọng nó.

Dưới hình ảnh lập thể, mặt trên của bức cổ họa hiện ra chút kỳ quái. Nhìn không giống như mực nước bình thường. Hơn nữa, loại giấy của bức tranh này không bình thường, không phải giấy cũng không phải lụa. Lý Dương chưa bao giờ gặp chuyện kỳ lạ như vậy.

codon.trai

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ