Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 473: Cổ họa thần kỳ (8)




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: thegioitruyen.com

Tên gọi là Nghiêm Thành này cũng là một người của cục công an, nhưng chỉ là một tiểu đội trưởng bình thường mà thôi, bình thường hắn đều ỷ vào ba mình mà làm rất nhiều chuyện xấu xa bỉ ỗi.

Chuyện xấu tuy rằng làm nhiều, nhưng hắn cũng không phải là tên ngốc, hắn biết nhiều chuyện chỉ có thể làm một cách âm thầm, cho nên làm nhiều chuyện xấu như vậy hắn cũng không có gặp vấn đề gì.

Lần này hắn nghe nói một vị thủ trưởng của ba hắn là một người thích sưu tầm nên tìm mọi cách để đoạt được một món bảo bối nhằm giúp cha hắn bước thêm một bước nữa.

Một thời gian nữa cha hắn sẽ được điều đi, nếu có thể thăng chức mà nói thì cha hắn sẽ có thêm không ít quyền lợi, như vậy thì hắn càng thêm được lợi.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn có mặt ở Phan Gia Viên, Phan Gia Viên vốn là nơi cha hắn quản lý, mà hắn thì cũng làm ở cục công an nơi này.

Nguyên nhân chính là vì như thế nên mấy ông chủ tiệm đồ cổ không bao giờ dám lấy đồ giả gạt hắn.

Ông chủ tiệm đồ cổ kia lấy ra một cái chén không tệ, nhưng cũng không có làm cho hắn vừa lòng, hắn biết rất rõ vị lãnh đạo này không thiếu nhựng vật sưu tầm bình thường, nếu như muốn đã động hắn, khiến hắn nói giúp cha mình thì phải tìm ra được một món bảo bối.

Sau đó bức hạo trên tay Lý Dương biểu hiện ra hiệu quả thần kỳ làm cho hắn vô cùng rung động, đồng thời cũng làm cho hắn rất hưng phấn, hắn nghĩ tới ông trời cũng giúp mình, thứ mình đang cần nhất cũng mang nó xuất hiện trước mặt mình.

Về phần thân phận của đám người Lý Dương, lúc đó Nghiêm Thành cũng không có đặt biệt để ý, năng lực của hắn không mạnh, nhưng mà hắn biết nhìn người, quần áo của Lý Dương nhìn vào là biết hàng vỉa hè, căn bản không có cấp bậc gì.

Quần áo của Hà Kiệt còn đỡ, nhưng mà dù sao cũng chỉ là hàng hiệu bình thường, còn thân phận của hắn, chỉ tính quần áo thôi cũng là hàng hiệu cao cấp, hắn cần gì phải để ý tới đám người Lý Dương.

Chuyện sau đó thì đơn giản hơn, Nghiêm Thành có một thủ đoạn vô cùng thực dụng để chiếm đoạt tài sản, thủ đoạn này hắn đã dùng qua vài lần, hơn nữa mỗi lần đều đạt được mục đích, thủ đoạn này có thể làm cho người bị hại không thể có ý kiến gì được.

Kỳ thật thủ đoạn này cũng không có gì phiền phức, đó chính là dùng danh nghĩa kiểm tra, rồi đem thuốc phiện chuẩn bị sẵn để hãm hại người, có đôi khi còn bắt buộc người bị hại sử dụng chút thuốc phiện rồi mang đi kiểm tra sức khỏe.

Có báo cáo kiểm tra sức khỏe, người bị hại chỉ còn cách để mặt hắn tự do, chính vì vậy nên mỗi lần hắn hành động đều thành công, dùng phương pháp này hắn đã thu được một lượng lớn tiền tài.

Lúc này đây, hắn định dùng thủ đoạn này để đạt được bức tranh của Lý Dương, thuốc phiện giấu trên người hắn chính là chứng minh tốt nhất.

Có điều bức tranh này hắn cũng không định tặng cho lãnh đạo, hắn cũng có lòng tham với bức tranh đáng giá này, hắn muốn dùng bức tranh này đổi lấy tiền mặt rồi sữ dụng một phần số tiền này mua một món đồ cổ có giá trị dùng làm quà tặng, số tiền còn lại hắn để dành bỏ túi riêng.

-Kiệt ca, nhất định không thể buông tha tên này.

Cao Phong vừa nói xong, Vương Giai Giai liền căm giận nói với Hà Kiệt một câu, thủ đoạn muốn đối phó với Lý Dương của người này quả thật là rất xấu, hôm nay nếu không phải có Hà Kiệt đi theo thì thủ đoạn này rất có thể sẽ thực hiện được.

Mất đi bức tranh thì cũng thôi, nếu vạn nhất làm cho Lý Dương bị nghiện thì sao, lúc này Vương Giai Giai hận khogn6 thể giết chết hắn ngay.

-Giai Giai, em yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào.

Hà Kiệt cười cười, trong tay còn cầm túi bạch phiến, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, hơn nữa lại có thái độ của Hà Kiệt nên tên Nghiêm Thành này chỉ sợ sẽ bị nghiêm trị.

Hà Kiệt lấy di động ra bấm một dãy số rồi nói với người đầu dây bên kia vài câu, hắn là người của Ủy chính pháp nên biết phải xử lý việc này như thế nào.

Người gọi là Nghiêm thành kia lạnh run ngồi trên mặt đấu, sắc mặt thì sợ hãi nhìn về phía Cao Phong, thủ đoạn vừa rồi của Cao Phong làm cho hắn cả đời không thể quên được.

Hơn mười phút sau, bên ngoài đột nhiên có một đám mặt cảnh phục đi vào, nhìn thấy nhóm người này, hai mắt Nghiêm Thành sáng lên.

-Chú Cừu, ngài đã tới? Mau, mau cứu cháu, những người này có súng.

Nghiêm Thành vội vàng kêu một tiếng, hắn quen biết những người này, người dẫn đầu là đội trưởng đội hình cảnh, bình thường quan hệ của người này với cha hắn cũng không tệ lắm, luận vai vế thì hắn phải kêu người này một tiếng chú, lúc này khi thấy người này đến đây hắn liền nghĩ là mình đã được cứu trợ.

Sau khi kêu xong hắn còn oán hận nhìn về phía Cao Phong, lúc này hắn bắt đầu suy nghĩ tới việc phải trả thù người này như thế nào.

-Hà cục trưởng, đã làm ngài phải sợ hãi rồi.

Đội trưởng đội hình cảnh căn bản không thèm liếc nhìn Nghiêm Thành lấy một cái mà ngượi lại bước nhanh tới trước mặt Hà Kiệt rồi dùng lễ tiết rất đúng mực chào hắn.

Luận cấp bậc, cấp bậc của người này cũng không thấp hơn hà Kiệt, nhưng nếu muốn so với Hà gia thì hắn còn kém quá xa. Lần này cấp trên nhận được báo án của Hà Kiệt, căn bản là không dám có chút chậm trễ nào mà ngay lập tức phái hắn qua.

-Cừu đội trưởng, tôi không sao, có điều tôi không ngờ là trong cục công an chúng ta lại có một tên bại hoại như thế này, vụ án này ngài phải điều tra cho tử tế nha.

Hà Kiệt cười khẽ môt tiếng rồi giao túi bạch phiến cho cảnh sát, thân phận của hắn rất cao, nhưng hắn cũng không có quyền lợi tự mình điều tra, chuyện như thế này phải giao lại cho cảnh sát xử lý.

Có điều có chuyện ngày hôm nay, tin chắc rằng cảnh sát sẽ không dám làm qua loa, nếu không thì không thể nào cho hà Kiệt một câu trả lời thuyết phục được.

-Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, sẽ không để cho bất cứ tên tội phạm này chạy thoát.

Cừu đội trưởng nhận bao bạch phiến rồi cười nói một câu, trong lòng thì âm thầm thở đài, hắn biết Nghiêm Thành, người này hắn đã gặp qua vài lần, cũng biết tên này có chút thủ đoan không sạch sẽ, nhưng mà hắn không ngờ tên này lại đánh chủ ý lên Hà Kiệt, lần này đừng nói là hắn, cho dù là Nghiêm Vạn Lý cũng không cứu được.

Hơn nữa, nghe ý của Hà Kiệt thì ngay và Nghiêm Vạn Lý cũng phải xử lý, nếu không thì Hà Kiệt cũng không nói như vậy

Xem ra công an phải có chút chấn động rồi.

-Chú Cừu, ngài, ngài đang làm gì vậy?

Nghiêm Thành cuối cùng cũng cảm giác được chút không ổn, hắn ngơ ngác nhìn người mà hắn cho là vị cứu tinh, lời mà vị cứu tinh này nói làm cho hắn hoàn toàn khiếp sợ.

-Mang toàn bộ đi.

Cừu đội trưởng phất phất tay, những người cảnh sát mà hắn mang đến lập tức tiến lên còng tay những tên này lại, đây là vụ án lợi dụng chức quyền hãm hại vu oan, những người này bình thường đều đi theo Nghiêm Thành làm không ít chuyện xấu, lần này bọn chúng tuyệt đối khôn thể thoát được cái tội danh tong phạm.

Nghiêm Thành bị mang ra khách sạn, vừa mới chạy ra khách sạn, hắn liền thấy được cha mình chạy tới, đầu cha hắn đầy mồ hôi, sắc mặt thì có chút sợ hãi.

Thấy cha mình, trong lòng Nghiêm Thành lại dân lên hi vọng, đây cũng có thể xem là hi vọng cuối cùng của hắn.

Đáng tiếc là người cha bình thường sủng ái hắn nay lại trừng mắt liếc nhìn hắn một cái rồi đi vào khách sạn, muốn giải quyết chuyện này thì phải đi tìm Hà Kiệt, nếu chuyện này mà giải quyết không xong thì ngay cả phó cục công an như hắn cụng sẽ gặp chuyện.

Xe cảnh sát mang toàn bộ những người này đi, đám người Lý Dương cũng rời khỏiNghiêm Vạn Lý vừa mới nhìn thấy Hà Kiệt nên định chạy tới nói chuyện nhưng bị Cao phong ngăn lại, Hà Kiệt liếc nhìn hắn một cái nhưng không nói gì mà rời khỏi.

Lúc bọn họ rời khỏi, Nghiêm Vạn Lí lại thấy được chiếc xe mà Lý Dương đi, lúc sau sắc mặt hắn đã biến thành trắng bệch.

Nghiêm Thành trước đó chỉ để ý tới bức cổ họa chứ không chú ý tới chiếc xe, nếu như hắn thấy được biển số chiếc xe này thì cho hắn 10 lá gan hắn cũng không dám đi vu oan Lý Dương.

Cừu đội trưởng khi đi ngang qua Nghiêm Vạn Lí thì khẽ thở dài một tiếng. Hắn biết rõ người này xem như là xong rồi, ở Bắc Kinh có một số người không thể đắc tội được, đắc tội bọn họ thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn là đắc tội lãnh đạo của mình nữa.

Mà Hà thiếu chính là một trong số những người đó.

Hai chiếc xe trực tiếp chạy tới chỗ của Hà Kiệt, tuy rằng nơi này không có gì ngon để ăn nhưng bây giờ bọn họ không có ai có lòng dạ ăn uống cả.

Lúc ăn cơm, Hà lão còn tự mình gọi điện thoại tới, chuyện vừa rồi ông cũng đã nhận được tin tức.

Cách xử lý của Hà kiệt ông rất hài lòng, Hà Kiệt là nhân tài đời thứ 3 của Hà gia, Hà gia có người kế thừa, ông thì có được một truyền nhân hoàn mỹ nên khoảng thời gian gần đây ông cười càng ngày càng nhiều.

Lý Dương mang tất cả đặc điểm của bức tranh nói cho Hà lão, loại bức tranh này Hà lão cũng chưa từng nghe qua nên ông cũng rất tò mò về nó, ống đáp ứng sẽ tra tư liệu về bức tranh này giúp Lý Dương.

Ăn cơm xong, Lý Dương và Vương Giai Giai rời khỏi, Hà Kiệt thì tiếp tục ở lại nơi này, chuyện này còn có rất nhiều việc lên quan đang chờ hắn xử lý.

Chuyện này làm cho hắn rất tức giận, tên kia không ngờ dám chơi trên đầu hắn, nếu chuyện này mà hắn không có chút phản ứng nào thì chẳng phải là nói sau này ai cũng có thể chơi trên đầu hắn hay sao.

Buổi chiều Lý Dương và Vương Giai Giai không có đi Phan Gia Viên mà chỉ đi dạo xung quanh công viên gần đó một chút rồi đưa Vương Giai Giai về, chuyện ngày hôm nay làm cho hai người không ai còn tâm trạng để đi dạo cả.

Buổi chiều, Hoàng viện trưởng gọi điện thoại tới mời Lý Dương tới cố cung một chuyến, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu muốn xem bức tranh thần kỳ của Lý Dương, chuyện này Lý Dương cũng không từ chối, hiện giờ Hoàng viện trưởng cũng không khuyên Lý Dương quyên cái gì nữa, có khuyên cũng vô dụng, Lý Dương căn bản là sẽ không quyên.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ