Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 483: Trở lại Bắc Kinh




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: thegioitruyen.com

Bên trong tiệm đổ thạch có một đôi nam thanh nữ tú đang ngồi. Cô gái Lý Dương đã gặp qua, đó là một nhân viên trong cửa tiệm của Trương Vĩ.

Trong cửa hàng, bên trái là bộ ghế sofa bọc da chính hiệu và một bộ ấm chén được chế tác rất công phu, có lẽ là nơi để nghỉ ngơi. Bên phải là một giá đựng hàng bằng gỗ rất dày với hơn 20 viên đổ thạch. Cạnh đó là một bậc tam cấp, bên trên bày một ít nguyên thạch.

Mấy người vừa bước chân vào tiệm, hai nhân viên vội vã đứng dậy, vẻ mặt hốt hoảng.

- Lý lão đệ, chỗ này chỉ bố trí tạm thời, trên lầu vẫn còn một ít, lát nữa cậu thử chọn phá một viên xem thế nào.

Tư Mã Lâm cười ha hả nói. Lần này bọn họ nhập tổng cộng hơn 200 viên nguyên thạch các loại. Tuy nhiên hàng cao cấp không nhiều, giá trên 10 vạn tệ chỉ có khoảng sáu bảy mươi viên còn lại đa số giá chỉ vài vạn hoặc vài nghìn tệ. Mục đích là mua cho những người mới vào nghề dùng nên khả năng tăng giá không cao.

Trên giá bày toàn là nguyên thạch tiền vạn trở lên. Trên cùng là hai viên nguyên thạch có giá trên mười vạn. Giá trên 1 triệu ở đây không có, bởi ở Trịnh Châu không có thị trường lớn đến vậy.

Đổ thạch vừa chuyển đến, muốn Lý Dương chọn phá thử một viên quả thật là có ý muốn mở hàng xem thế nào. Nếu viên đầu tiên trong lô đổ thạch này đến Trịnh Châu mà có thể bán được giá thì đây quả là một dấu hiệu đáng mừng.

Quan trọng hơn nguyên thạch là do Lý Dương đích thân chọn, nếu thông tin này được công bố thì thực sự đây sẽ là chương trình quảng cáo tốt nhất đối với cửa tiệm.

Về phẩn Lý Dương có thể may mắn hay không thì không ai nghĩ đến. Bởi mọi người trong giới đổ thạch luôn có một sự niềm tin mù quáng nhất định vào anh.

- Được, không thành vấn đề.

Lý Dương khẽ cười, bước đến quan sát cẩn thận, tay anh vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Giai Giai. Nhìn vẻ mặt ngây thơ khả ái của cô, lòng chàng thanh niên trong của hàng chợt dâng lên một cảm giác đố kỵ.

Hầu hết thanh niên nhìn thấy Vương Giai Giai thân mật với Lý Dương đều không tránh khỏi tâm trạng này. Cô là mẫu người con gái mà bất kỳ ai cũng muốn được yêu ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Lúc đứng trước giá hàng, Lý Dương bèn vận dụng năng lực đặc thù của mình. Mấy mươi viên đổ thạch lập tức hiện lên trong thế giới hình ảnh lập thể của anh.

Anh lẳng lặng gật đầu, chất lượng đổ thạch trên giá không tồi, hầu hết đều có phỉ thúy bên trong. Tuy vậy, số nguyên thạch có phỉ thúy cao cấp không nhiều, chỉ khoảng ba bốn mươi phần trăm, trong khi thực sự có giá trị chỉ từ mười đến hai mươi phần trăm.

Năng lực đặc biệt của anh mở rộng ra xung quanh. Toàn bộ nguyên thạch cất trong kho trên lầu hai lập tức hiện lên trong không gian lập thể, hơn một nửa trong số đó có giá trị tương đương với bên dưới.

Về tổng thể, chất lượng số nguyên thạch này khá tốt, nhưng thực sự tốt thì không có. Anh không phát hiện ra bất cứ viên phỉ thúy băng xung nào, mà chỉ thấy một viên hình bông sen kích thước không lớn lắm.

Nhìn chung, giá trị số Phỉ Thúy có thể tìm được từ số nguyên thạch trên không thể bù lại được số vốn đã bỏ ra. Nhưng nếu họ họ lấy số nguyên thạch này để kinh doanh chứ không đem phá thì giá trị của nguyên thạch sẽ giúp họ kiếm được chút ít.

Nhìn một lát, Lý Dương lại đề nghị bọn Tư Mã Lâm dẫn mình lên lầu hai. Trong kho có một viên Can Thanh khá lớn, nếu đem bán cũng có thể kiếm được vài ngàn tệ, rất thích hợp để phá thử.

Hơn mười phút sau, Lý Dương đã chọn được một viên nguyên thạch. Mọi người sau đó cùng ra sân sau.

Sân sau là một khoảng đất không rộng, nhỏ hơn nhiều so với Thúy Ngọc Hiên ở Minh Dương. Nhưng muốn tìm một mảnh đất có sân sau ở Trịnh Châu là việc không hề dễ dàng vì giá đất ở đây đắt hơn Minh Dương rất nhiều.

Đặt nguyên thạch vào vị trí và chuẩn bị dao cắt xong xuôi, Lý Dương mang kính vào, chuẩn bị phá nguyên thạch. Trương Vĩ đã chuẩn bị sẵn một máy quay để ghi lại toàn bộ quá trình này.

Lý Dương cũng không mấy để ý, anh chỉ không muốn xuất hiện trên các cơ quan truyền thông đại chúng. Còn chỗ bạn bè quay phim thì không sao, sẽ không có gì quá đáng xảy ra cả. Huống hồ Trương Vĩ làm vậy là vì quảng cáo cho tiệm đổ thạch của họ.

Bốn mươi phút sau, toàn bộ số Phỉ Thúy bên trong khối nguyên thạch đã được lấy ra hết. Ôm viên Can Thanh Chủng Phỉ Thúy lớn trong tay, miệng Trương Vĩ há to, cười không dứt.

Quả nhiên Lý Dương không làm họ thất vọng. Một nguyên thạch trông rất bình thường mà Lý Dương lại tìm ra được số Phỉ Thúy giá trị đến vậy. Mới viên nguyên thạch đầu tiên đã cho kết quả tốt, thông tin này không bao lâu nữa sẽ truyền đến tai của các nhà đam mê đổ thạch khắp Trịnh Châu, danh tiếng của cửa hàng sẽ nhanh chóng được biết đến.

Còn một điều nữa, lần này Lý Dương đến thử giải nguyên thạch là vì tình hữu nghị giữa họ. Cho nên bất kể kết quả thế nào cũng không quan trọng. Việc thu hoạch được một viên Phỉ Thúy lớn có nghĩa là họ đã kiếm được một món hời trước khi khai trương cửa tiệm. Hơn nữa viên Phỉ Thúy này sẽ giải quyết tạm thời vấn đề khan hiếm nguồn hàng của Trương Vĩ.

Hơn 4 giờ chiều, Lý Dương từ biệt bọn Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm. Tối nay Giai Giai muốn dẫn anh đến chỗ tỉnh trưởng Lương. Hai người bọn họ đã xác định mối quan hệ, nếu đến Trịnh Châu mà không thăm hỏi các bậc trưởng bối là không được.

Lúc rời khỏi, Tư Mã Lâm đã nhét cho Lý Dương một hồng bao 10 vạn tệ. Lý Dương không từ chối, đây vốn là thông lệ của giới đổ thạch.

- Lý Dương, sau này chúng ta sẽ sống ở đâu?

Lúc từ nhà tỉnh trưởng Lương ra về đã hơn 8 giờ tối, Giai Giai khoác tay Lý Dương, khẽ hỏi.

Lúc hỏi câu này, mặt Giai Giai ửng đỏ ngượng ngùng. Họ xác định mối quan hệ chưa bao lâu. Giờ nếu bàn vấn đề này thì có phần hơi sớm.

Có điều trái tim Giai Giai đã trao trọn cho Lý Dương, vấn đề này chỉ là chuyện sớm muộn, nên hỏi vậy cũng không có gì là quá.

- Chúng ta còn trẻ, không nhất thiết cứ phải ở nguyên một chỗ. Lúc quay về anh sẽ mua một căn nhà ở Bắc Kinh. Sau này nếu muốn ở Bắc Kinh chúng ta sẽ chuyển đến Bắc Kinh, nếu không thì có thể đến Minh Dương hoặc Trịnh Châu đều được.

Lý Dương suy nghĩ một lát rồi nói. Vấn đề này thực ra là do tỉnh trưởng phu nhân đề cập đến lúc ngồi ăn cơm. Lý Dương và Vương Giai Giai vốn không phải người cùng quê, sau này phải chọn một nơi để định cư cũng là chuyện đương nhiên.

Lý Dương cũng có chút do dự, anh rất muốn định cư lâu dài ở Minh Dương, vừa gần nhà, lại là nơi thân quen.

Nhưng như vậy thì thật không công bằng với Giai Giai. Bố mẹ cô chắc cũng không đồng ý để con gái mình ở xa họ mãi. Cuối cùng, Lý Dương mới nghĩ ra cách bố trí như vừa rồi.

- Em nghe lời anh, anh đi đâu em sẽ theo đó.

Vương Giai Giai gật đầu, cô nói rất khẽ khiến Lý Dương vừa thương, vừa cảm động. Anh bất giác ôm Giai Giai vào lòng, nép vào một góc tối và nhẹ nhàng hôn lên bờ môi ngọt ngào của cô...

Vài ngày sau đó, Lý Dương và Giai Giai ở lại Trịnh Châu. Sau khi chuyển công tác, đồng nghiệp của Giai Giai đã tổ chức liên hoan chia tay cô. Trong bữa tiệc, Giai Giai đã giới thiệu Lý Dương với tất cả mọi người, rằng anh là người yêu và là chồng tương lai của cô.

Tất nhiên, Vương Giai Giai không hề tiết lộ chi tiết về thân phận của Lý Dương. Những thanh niên trong bữa tiệc đều nhìn Lý Dương với ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ. Vì bông hoa đẹp nhất trong tòa soạn của họ đã bị người ta hái mất.

Ở Trịnh Châu chơi vài ngày và cùng bọn Lý Xán, Trần Lỗi, Liễu Tuấn quậy tưng bừng khắp nơi xong, Lý Dương lại quay về Minh Dương. Hà lão gọi điện bảo anh về.

Lý Dương và Vương Giai Giai ở lại Minh Dương vẻn vẹn một ngày rồi đi Lật Thành, sau đó tiếp tục đáp máy bay quay về Bắc Kinh.

Lúc quay về, trên tay Lưu Cương có thêm một chiếc túi xách nhỏ, bên trong là tài liệu chi tiết về nhiệm vụ lần này. Hà Kiệt ở Bắc Kinh đã chuẩn bị xong mọi việc, đợi Lý Dương trở về sẽ xuất phát đi Tây Tạng.

Tại sân bay Bắc Kinh, Hà Kiệt đã đứng chờ sẵn. Lúc mới nghe tin Hà lão muốn anh cùng đi Tây Tạng tìm báu vật với Lý Dương, anh ngẩn người hồi lâu. Nhưng sau khi Hà lão giải thích xong thì lòng anh chỉ còn lại một niềm phấn khích tột độ.

Ngoài Hà lão và Lý Dương, Hà Kiệt là người duy nhất biết được mục đích tìm kiếm lần này là gì.

Hà Kiệt đã đi theo, việc này đương nhiên không cần phải giấu anh. Huống hồ Hà Kiệt là cháu ruột của Hà lão, một người hoàn toàn đáng tin cậy. Sau khi biết mình sẽ đi tìm một thanh kiếm, Hà Kiệt lại càng cảm thấy phấn khích bội phần.

- Lý Dương, Giai Giai, lối này.

Vừa ra khỏi cổng sân bay, Lý Dương và Vương Giai Giai đã nhìn thấy bọn Hà Kiệt đang vẫy tay gọi họ. Đứng bên cạnh Hà Kiệt lúc này là vị đội trưởng đội cảnh vệ cực cool tên Cao Phong.

- Kiệt ca, sao anh lại đích thân tới đây?

Lý Dương cười lớn bước đến. Vương Giai Giai khoác tay Lý Dương vội vã bước theo, vẻ mặt tươi cười.

- Đích thân đến thì có sao đâu, nhờ phúc của cậu, xe của ông nội tôi đã có thể lái thành thạo rồi, chúng ta đi thôi.

Hà Kiệt cười hì hì. Đỗ bên ngoài chính là chiếc xe cắm cờ đỏ lớn. Thời gian gần đây Hà Kiệt ở Bắc Kinh phải đi rất nhiều nơi nên anh đã mượn xe của Hà lão dùng tạm.

Với Lý Dương đây chỉ là một chiếc xe bình thường, nhưng khi vào tay Hà Kiệt nó lại phát huy tác dụng rất lớn, không còn đơn giản là một chiếc xe nữa.

Xe đỗ ở bên ngoài, ngay tại vị trí dễ thấy nhất, một chỗ vốn không được đỗ. Nhưng khi nhìn thấy biển số xe, toàn bộ an ninh viên của sân bay đều quay đầu bỏ đi. Chỉ một chút sơ ý với chiếc xe này, họ có thể sẽ mất việc ngay lập tức.

Xe nhanh chóng rời sân bay, lúc đó đã là 5 giờ chiều.

Một giờ sau, xe tiến vào núi Suối Ngọc, Vương Giai Giai muốn về nhà, Lý Dương lại muốn cùng Giai Giai đi chào bố mẹ cô. Lần này Lý Dương đến vì một nhiệm vụ nặng nề.

Quan hệ giữa Lý Dương và Vương Giai Giai xem như đã được khẳng định, nhưng phải họ cần phải ra mắt cha mẹ hai nhà để các cụ xem mặt. Bố mẹ của Lý Dương thì không có vấn đề gì. Nhưng bố mẹ của Giai Giai không phải tầng lớp bình dân. Nhiệm vụ lần này của anh chính là phải giải quyết ổn thỏa việc gặp mặt bố mẹ của Giai Giai.

Từ nhà Giai Giai bước ra, vẻ mặt của Lý Dương vui vẻ hơn rất nhiều. Bố mẹ của Giai Giai dễ nói chuyện hơn anh tưởng. Họ không chỉ nhiệt tình mời bố mẹ của anh đến Bắc Kinh chơi mà còn tỏ ý sau này có thời gian sẽ đi Vân Nam một chuyến.

codon.trai

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ