Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
Sân bay Bắc Kinh.
Lá cờ đỏ sẫm tung bay sau đại sảnh, Lý Dương thong thả xuống xe.
Xuống xe theo hắn còn có Lưu Cương, hắn lấy ra một cái túi du lịch, đứng sau lưng Lý Dương.
Lần này đi Tây Tạng không phải là đi du lịch, bản thân Lưu Cương cũng chuẩn bị rất kỹ, trong cái túi đó là một số thứ gì đó hắn đã chuẩn bị từ trước. Trước khi xuất phát lão gia tử còn dặn hắn vô luận thế nào nhất định phải đảm bảo Lý Dương an toàn.
Thực ra không cần ông phân phó, Lưu Cương cũng cần phải làm như vậy, hắn và Lý Dương đã sớm nảy sinh tình huynh đệ, Lưu Cương chỉ cần đi theo sẽ không gây ra thương tổn gì cho Lý Dương.
- Lý Dương, lại đây.
Đằng sau đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng Hà Kiệt, bên cạnh ngoại trừ Cao Phong còn có ba người tuổi cũng không lớn nữa.
- Lý Dương, tới đây, tôi giới thiệu với cậu.
Chờ hắn tới gần, Hà Kiệt cười lớn kéo lại bên cạnh, chỉ vào ba người bên cạnh:
Ba người này tuổi cũng không lớn lắm, chỉ lớn hơn Lý Dương một chút, thoạt nhìn có vẻ không hơn Hà Kiệt nhiều lắm.
- Vị này là tiến sĩ Thạch Cần, người Mỹ gốc Hoa, bác sĩ Thạch tốt nghiệp ở Harvard Mỹ, năm nay mới ba mươi mốt tuổi, nhưng đã sớm có tới băng tiến sĩ, là tiến sĩ ngôn ngữ cổ và tiến sĩ dân tộc học.
Đầu tiên Hà Kiệt chỉ người đàn ông thấp lùn bên cạnh, Thạch Cần chỉ cao có một thước sáu, còn đeo thêm kính mắt, vừa nhìn đã biết người có học vấn.
- Chào Lý tiên sinh.
Hà Kiệt giới thiệu xong, Thạch Cần lịch sự bắt tay Lý Dương, nhưng thực ra Lý Dương có vẻ khá kinh ngạc, hai bằng tiến sĩ thì trong nước cũng có vài người, nhưng trẻ tuổi như vậy đã có hai bằng tiến sĩ thì cũng rất hiếm thấy, hơn nữa, Hà Kiệt còn giới thiệu ông ta đã có được hai bằng kia từ rất sớm.
- Chào tiến sĩ Thạch, rất hân hạnh được làm quen với ngài.
Đối với người có học vấn, xưa nay Lý Dương vẫn rất tôn kính, hắn chỉ là một sinh viên đại học loại ba bình thường, đối mặt với vị tiến sĩ hai bằng trong truyền thuyết này đúng là có chút áp lực.
- Tiến sĩ Thạch giỏi lắm, nghiên cứu rất sâu về dân tộc và ngôn ngữ Tây Tạng, lần này có tiến sĩ Thạch đi theo đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.
Hà Kiệt lại nói tiếp, ngay khi hắn giới thiệu người này Lý Dương đã biết khẳng định ông nội đã chuẩn bị cho mình, tìm cho mình một tiến sĩ hai bằng còn đúng vào hai cửa mà không dễ dàng để kiếm được cái bằng tiến sĩ, đối phương lại là người Mỹ, chắc chắn để mời hắn ta đến Hà Kiệt cũng mất không ít công phu.
Thực ra thì đúng là như vậy, người này là Hà Kiệt tự mình sang tận Mỹ mời, chỉ mời một người này thôi đã tốn không ít công phu của hắn.
- Vị này là tiến sĩ Mã Thế Vĩ, Mã Tiến sĩ là nhà khảo cổ, bản thân mình cũng là giáo sư khoa Khảo cổ Đại học Thanh Hoa, về phương diện khảo cổ có kinh nghiệm phong phú vô cùng.
Hà Kiệt lại chỉ một người đàn ông hơi cao mà giới thiệu, phản ứng của Mã Thế Vĩ nhiệt tình hơn Thạch Cần, hai tay nắm chặt lấy tay Lý Dương, còn không ngừng nói mấy lời cửu ngưỡng đại danh gì đó.
Dù sao Mã Thế Vĩ cũng là người trong nước, vẫn là người trong cơ cấu, biết khả năng của Hà Kiệt, đồng thời cũng có nghe nói về Lý Dương nhiều lần. Trong những lời khen của hắn cũng có một chút thật tâm, với tuổi trẻ như Lý Dương lại có được thành tựu cao như thế hắn rất tò mò.
Mã Thế Vĩ là người lớn tuổi nhất trong số ba người, năm nay đã gần ba mươi sáu tuổi, có điều nhìn như mới chỉ hơn ba mươi.
So sánh với các giáo sư khảo cổ học nổi tiếng khác thì tuổi của hắn có vẻ rất ít, nhưng Mã Thế Vĩ đích thực là có chân tài thực học, năm trước Đại hình Đường mộ Cam Túc chính là hắn chủ trì đào bới, năm nay mộ táng đàn Tây An cũng là do công hắn phát hiện ra, từ khi phát hiện tới đào bới Mã Thế Vĩ luôn ở tuyến đầu, về khảo cổ có rất nhiều kinh nghiệm mà nhiều người không thể sánh được.
Lần đi này không phải khảo cổ, nhưng là tìm kiếm mật khố cũng có chút quan hệ nhất định với khảo cổ, ở đây ý của ông nội cũng bắt Hà Kiệt tóm cho được hắn tới.
- Vị này là tiến sĩ Đường Tiếu Tiếu, năm nay tiến sĩ Đường mới chỉ hai mươi bảy tuổi, nhưng trong lĩnh vực máy tính đã có tiếng tăm vô cùng kiệt xuất, hơn nữa chỉ số thông minh của tiến sĩ Đường cao tới cấp siêu thiên tài 165, chỉ số IQ này còn cao hơn cả Einstein
Hà Kiệt tiếp tục giới thiệu người cuối cùng với Lý Dương, đó cũng là phụ nữ duy nhất trong số bọn hắn, Đường Tiếu Tiếu lớn lên không tính là xinh đẹp, chỉ có thể nói là thường thường bậc trung, còn có một sự lạnh lùng khiến cho người ta không dám tiếp xúc.
Nghe Hà Kiệt giới thiệu xong, Lý Dương vô cùng sửng sốt, bước lên phía trước vươn tay ra:
- Xin chào Đường tiểu thư.
- Xin cứ gọi ta là tiến sĩ Đường.
Đường Tiếu Tiếu vươn tay chạm nhẹ vào tay Lý Dương một cái, lập tức rụt ngay lại, ngữ khí nói chuyện cũng rất lãnh đạm.
- Lý Dương, tính cách vị Đường tiến sĩ này cậu đừng để ý.
Hà Kiệt vội vàng nói đỡ, lại ghé vào bên tai Lý Dương nói với giọng nói nhỏ nhất chỉ hai người có thể nghe:
- Cô ấy là cháu gái một người bạn của ông, người bạn của ông tuy đã sớm mất nhưng nể mặt ông ấy còn rất nhiều người chiếu cố tới cô. Lần này cũng là ông tự mình gọi điện thoại mời cô ấy tới.
Lý Dương khẽ gật đầu, sự xấu hổ trên mặt cũng dần biến mất, đây chỉ là một người ham học mà không biết cách đối nhân xử thế, hoặc là một người rất cao ngạo không muốn tiếp xúc với người khác.
Cô là cháu gái của bạn ông, khẳng định ông có biết chút ít về hoàn cảnh của cô, đã biết rồi còn mời tới, khẳng định ông có dụng ý rất sâu.
Quả nhiên, ngay khi Lý Dương vừa mới nghĩ vậy, Hà Kiệt đã nói nhỏ:
- Cậu đừng có xem thường cô ta, cái đầu của cô ấy còn tốt hơn cả máy tính, không chỉ đã thấy là không thể quên, còn có khả năng phân tích siêu đẳng. Lần này không phải ông tự mình ra mặt, chỉ trông vào một mình tôi làm sao mời được.
- Tôi hiểu rồi, cám ơn Kiệt ca.
Lý Dương cũng khẽ đáp lại, ba người không quá đông, nhưng đều là nhân tài kiệt xuất đỉnh cao, tìm được ba người như vậy, hơn nữa còn mời được cả tới tham gia nhiệm vụ nguy hiểm lần này thực không dễ dàng.
- Huynh đệ nhà mình, khách khí cái gì.
Hà Kiệt nhếch miệng cười, lại vỗ vỗ vai Lý Dương, nói chuyện một hồi đã tới giờ đăng ký, mấy người đeo ba lô lần lượt đi vào trong.
Tâm Lý Dương vô cùng cảm động, ngoài miệng thì không nói gì, tươi cười đi theo sau Hà Kiệt.
Ở sân bay Hà Kiệt đã sớm thu xếp người tới đón, mấy người theo cửa VIP vào thẳng sân bay, còn có nhân viên đặc biệt đưa tất cả bọn họ vào khoang hạng nhất.
Cửa Vip không cần kiểm tra, nếu đi cửa bình thường, ngay cửa kiểm tra đầu tiên bọn họ đã không qua được.
Không nói với mấy cái bọc có thể gửi qua vận chuyển kia, vũ khí trên người Lưu Cương và Cao Phong đều không thể qua cửa, nếu người kiểm tra nhìn thấy hai người bọn họ mang theo súng lục không biết sẽ ầm ĩ tới đâu.
Máy bay cất cánh đúng giờ, Lý Dương ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn nhà cửa đường sá càng lúc càng nhỏ, nhịn không được khe khẽ thở dài.
Vừa đúng hai ngày này Vương Giai Giai có một chuyến đi xa, bằng không không biết hắn sẽ phải kiếm lý do gì để đi ra ngoài một mình. Mấy hôm nay tình cảm của họ càng ngày càng nồng, lần này nếu không phải chuyện không thể tránh Vương Giai Giai còn không muốn đi.
- Lý tiên sinh, nghe nói anh được gọi là Ngọc Thánh trong giới đồ cổ, bất kể ngọc cổ hay đồ ngọc hiện đại đều có trình độ cực cao.
Máy bay ổn định rồi Mã Thế Vĩ ngồi trước Lý Dương đột nhiên quay đầu lại, cười ha hả nói với hắn.
- Đó đều là tin đồn lung tung thôi, tôi không lợi hại được như vậy đâu, tôi còn kém rất nhiều tiền bối.
- Lý tiên sinh khiêm tốn rồi. Tuy tôi không phải giới sưu tầm, nhưng ở Bắc Kinh này cũng có vài lần nghe qua đại danh của anh. Triển lãm lần trước của anh và Trường Sinh Bát ở Trịnh Châu tôi cũng có xem qua. Thực sự thần kỳ.
Giọng nói của Mã Thế Vĩ khá cao, Thạch Cần ngồi cạnh hắn cũng quay đầu liếc Lý Dương một cái.
Thạch Cần không biết nhiều về Lý Dương như vậy, hiện giờ danh tiếng của hắn rất vang, nhưng chỉ là ở trong nước, ngoài nước thì người biết Lý Dương cũng không nhiều.
Thạch Cần người Mỹ gốc Hoa, lần này cũng là nhận lời mời của Hà Kiệt mới tới tham gia nhiệm vụ lần này. Thực ra hứng thú lớn nhất của hắn vẫn là đến Tây Tạng một chuyến. Ở đây hắn nghiên cứu dân tộc Tây Tạng và văn hóa Tây Tạng còn quan trọng hơn nhiều.
- Mã tiến sĩ quá khen rồi, tôi với Trường Sinh Bát chỉ là gặp may thôi.
Lý Dương lắc lắc đầu cười, ấn tượng để lại với Mã Thế Vĩ càng sâu sắc hơn. Trước mắt ba người này đều tới giúp hắn, bất quá Thạch Cần và cả Đường Tiếu Tiếu kia đều không dễ tiếp xúc như Mã Thế Vĩ.
- May mắn cũng là một loại vốn. Công việc của chúng ta cũng cần rất nhiều may mắn, may mắn vô địch của anh chúng tôi cũng nghe qua nhiều lần rồi. Tôi có một người bạn làm nhà sưu tập, mỗi lẫn gặp tôi đều nhắc tới anh. Hẳn anh cũng biết, hắn tên Bạch Minh.
- Thầy Bạch.
Lý Dương hơi sửng sốt, kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
Hóa ra Mã Thế Vĩ là bạn của thầy Bạch. Sự thật này khiến cho Lý Dương có chút ngoài ý muốn. Người sưu tập và chuyên gia khảo cổ đều là chơi với cổ vật, trong mắt người bình thường tựa như là hai công việc giống hệt nhau, nhưng thật ra không phải như thế.
Khảo cổ và sưu tầm có sự khác nhau rất lớn. Chuyên gia khảo cổ không có nghĩa là người sưu tập, người giám định, rất nhiều chuyên gia khảo cổ chỉ biết về địa chất và lý luận, thực sự đặt mấy món đồ cổ trước mặt họ, không chắc bọn họ đã nhận ra được thật giả.
Người sưu tầm cũng giống như thế. Người sưu tầm cả ngày sờ mó mấy thứ đồ đó nhưng cũng không có nghĩa mấy thứ này là do bọn họ tìm ra, rất nhiều người chỉ là bỏ tiền ra mua mấy thứ đồ cổ lỗ sĩ đó về.
Có điều sưu tầm và khảo cổ luôn có quan hệ nhất định, có quan hệ của Bạch Minh, Lý Dương rất nhanh quen với Mã Thế Vĩ, như thể bạn lâu năm vậy.
Không giống như Thạch Cần và Đường Tiếu Tiếu, chỉ là thấy mặt lúc tiếp đón, sau đó một câu cũng chưa từng nói với nhau.
Trên máy bay, Mã Thế Vĩ và Lý Dương càng tán càng quen, có Bạch Minh làm cầu nối, hai người có rất nhiều đề tài nói không hết. Lý Dương còn thuận tiện thỉnh giáo một chút vấn đề về khảo cổ.
Hà Kiệt ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện nhiệt tình cũng chỉ lắc đầu cười cười.
Trong ba người Mã Thế Vĩ là người linh hoạt nhất, đương nhiên không ngoài lý do hắn thấy Lý Dương và Hà Kiệt tốt, muốn kết thành quan hệ tốt đẹp với bọn họ ở Quảng Tây, thuận lợi cho hắn phát triển sau này, Mã Thế Vĩ biết thân phận của họ.
Chuyện vui này Hà Kiệt cũng không phản đối, nên cũng vui lòng tiếp nhận. Một người có năng lực lại linh hoạt rất nhiều người thích, khó trách Mã Thế Vĩ tuổi còn trẻ như vậy đã đứng vững ở vị trí giáo sư ở Đại học Thanh Hoa, còn có thể chủ trì nhiều hoạt động lớn như thế
codon.trai
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ