Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 491: Không biết nguy hiểm




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: thegioitruyen.com

- Lý Dương, cậu làm sao vậy?

Lý Dương dừng lại, Hà Kiệt đang đi bên cạnh cũng ngừng theo, nghi hoặc hỏi một câu.

Đang đi phía trước, Lưu Cương và Cao Phong cũng đồng thời xoay người lại.

- Tôi không sao. Vừa rồi đột nhiên có cảm giác đau bụng, còn tưởng rằng muốn bị tiêu chảy. Nhưng bây giờ thì không sao.

Lý Dương lắc đầu cười. Hà Kiệt sửng sốt một chút rồi cũng nở nụ cười theo. Chỉ trong chốc lát, xa xa liền truyền đến những tiếng vọng kỳ lạ.

Đi phía sau Lý Dương còn có Đường Tiếu Tiếu nhìn về phía trước, vẻ mặt kinh ngạc. Lý Dương không nói gì, tiếp tục bước về phía trước. Đường Tiếu Tiếu muốn nói điều gì đó nhưng rốt cuộc lại không nói ra, tiếp bước phía sau mọi người.

Đi được mấy chục thước, Triệu Vĩnh đột nhiên bước nhanh hơn. Theo sau Lưu Cương và Cao Phong cũng vậy. Sơn động đã rộng lớn hơn nhưng mọi người vẫn duy trì đội hình hai người song song tiến về phía trước. Như vậy sẽ dễ ứng phó hơn.

- Đây là....

Hà Kiệt lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt. Bọn họ đang đứng trong một cái vòng tròn lớn. Nơi này so với cái sơn động mà bọn họ vừa đi qua còn rộng hơn nhiều, ít nhất cũng phải mấy trăm m2.

Mọi người đều dùng đèn pin trên tay chiếu xung quanh, phát hiện nơi này còn có rất nhiều cửa động. Từng cửa động lớn nhỏ không khác gì so với những cái mà bọn họ đã đi qua. Xem qua đều là tối đen như mực.

- Đội thứ nhất lục soát khu vực gần đây. Đội thứ hai chú ý cảnh giới. Còn những người khác thì ở lại tại chỗ.

Nhìn qua vài lần, Triệu Vĩnh quyết đoán truyền đạt mệnh lệnh. Lý Dương và Hà Kiệt đều đứng ở vị trí trung tâm. Nếu chưa kiểm tra rõ ràng hoàn cảnh xung quanh thì bọn họ không dám manh động.

Trong một cái sơn động thiên nhiên, ai biết có hay không nguy hiểm sẽ xảy ra. Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Vừa rồi, Lý Dương cũng đã thi triển năng lực đặc thù đã phát hiện được chỗ này. Hiện tại, khi đến nơi hắn thấy chỗ này còn rộng hơn ban đầu phát hiện nhiều.

Một số bộ đội đặc chủng đeo kính mắt dùng trong ban đêm vào, chậm rãi quan sát xung quanh. Đường Tiếu Tiếu ngồi xổm xuống, lấy ra một tờ giấy trắng vẽ cái gì lên đó. Trong sơn động rất yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng bước chân của các chiến sĩ thì cũng chỉ có thanh âm của Đường Tiếu Tiếu vẽ trên giấy mà thôi.

Lý Dương đứng im một chỗ, không thi triển năng lực đặc biệt. Hắn có thể nhìn thấy phía trước một cái cửa động có một bộ hài cốt. Trên bộ hài cốt còn có bộ quần áo rách bươm.

Sau khi tăng cường thị lực quan sát, vô luận một chỗ tối đen nào mà có nguồn sáng thì Lý Dương đều nhìn thấy rất rõ ràng.

- Lý Dương, chỗ này là chỗ vừa rồi chúng ta nhìn thấy trên bản đồ. Lựa chọn của anh là đúng. Dựa theo sự tính toán của tôi thì nơi này chính là trung tâm của mê cung thiên nhiên này.

Đường Tiếu Tiếu dừng bút, quay đầu nói với Lý Dương, trên tay vẫn còn cầm tờ giấy trắng. Trên tờ giấy trắng là một bức bản đồ đơn giản.

Lý Dương, Hà Kiệt đều xoay người nhìn Đường Tiếu Tiếu. Lưu Cương vội vàng chiếu đèn vào trong tờ giấy. Nhìn thấy bức tranh trên tờ giấy, thần sắc ngạc nhiên trên mặt Lý Dương càng nhiều hơn.

Bức tranh mà Đường Tiếu Tiếu vẽ chỉ là một tấm bản đồ đơn giản. Rất nhiều chỗ vẫn chưa được vẽ xong. Nhưng bức tranh này của cô chính là tất cả những nơi mà bọn họ đã đi qua. Từng mảnh đất, từng phân nhánh, từng cửa động, thậm chí tỷ lệ khoảng cách của từng sơn động nối tiếp nhau cũng không sai biệt lắm.

Vừa rồi, khi xem qua nơi này, Lý Dương trong đầu cũng ghi nhớ. Nhưng hắn thông qua năng lực đặc biệt của mình để ghi nhớ chứ không giống như sơ đồ rõ ràng của Đường Tiếu Tiếu.

- Giáo sư Đường, đây không phải là những nơi mà chúng ta đã đi qua sao?

Mã Thế Vĩ hỏi một câu. Tấm bản đồ tuy đơn giản nhưng lại ghi lại tất cả những nơi mà bọn họ đã đi qua. Lúc này cơ hồ có thể nhìn thấy được cái gì đó trên bức tranh.

- Đúng vậy, đây chính là những chỗ mà chúng ta đã xem qua. Chúng ta trước sau thay đổi hướng hơn hai lần. Nhưng tổng thể mà nói thì chúng ta cũng vẫn đi theo hướng vuông góc. Vị trí hiện tại của chúng ta so với khoảng cách vuông góc của sơn động là 120 thước. Nhưng tổng thể quãng đường chúng ta đã vượt qua ít nhất là 1800 thước.

Đường Tiếu Tiếu gật đầu. Triệu Vĩnh cũng từ phía sau đi đến, kinh ngạc nhìn tấm bản đồ trên tay Đường Tiếu Tiếu.

- Giáo sư Đường, cái này là do cô ghi nhớ được?

Thạch Cần cũng có chút giật mình. Khi đi đến đây cũng đã trải qua không ít những điểm phân nhánh. Có bao nhiêu cái cửa động y đều không thể nhớ nổi. Vậy mà Đường Tiếu Tiếu không chỉ nhớ kỹ mọi nơi mà còn tính toán một cách rành mạch. Bọn họ đều là những giáo sư. Nhưng phương diện này lại có sự chênh lệch quá lớn.

Đường Tiếu Tiếu khẽ gật đầu.. Chuyện này chỉ là bình thường đối với một cô gái có chỉ số thông minh cao như cô. Cô gái nở nụ cười toát lên vẻ xinh đẹp, so với gương mặt nghiêm túc thì hay hơn nhiều.

- Thật lợi hại. Nếu đổi ngược lại là chúng tôi thì có mà chết. Đường Tiếu Tiếu cô chẳng phải có thể đem toàn bộ mê cung này vẽ ra sao?

Giọng nói của Hà Kiệt khi nói chuyện có hơi lớn. Cho nên lập tức xung quanh đều truyền đến những âm thanh phản hồi lại, làm cho Hà Kiệt không nhịn được liền vỗ vỗ cái miệng đang há to của mình. Trong hoàn cảnh tối đen như vậy, thanh âm này nghe không thoải mái chút nào.

- Nếu có thể đi toàn bộ mê cung này thì tôi tin rằng mình có thể vẽ ra một tấm bản đồ toàn bộ mê cung.

Đường Tiếu Tiếu gật đầu, trên mặt thể hiện một sự tự tin. Trí nhớ của cô siêu đẳng vô cùng. Hơn nữa năng lực tính toán cũng phi thường. Hai phương diện này của cô thậm chí chưa từng gặp qua đối thủ nên cô coi như cũng có chút kiêu ngạo.

Trên thực tế thì hai ngày qua Đường Tiếu Tiếu cảm thấy rất buồn bực. Con tiểu sư tử kia cùng với cái chén rượu thời Chiến quốc Lý Dương và Mã Thế Vĩ đã thể hiện được năng lực chuyên môn của họ. Thạch Cần thì am hiểu ngôn ngữ của dân tộc Tây Tạng. Một vài lần đã thay mặt mọi người giao tiếp với người dân địa phương.

Còn cô thì cho đến nay vẫn chưa có cơ hội thể hiện bản thân mình. Nhưng cuối cùng cũng đã có một cơ hội.

Hà Kiệt trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn. Có năng lực của Đường Tiếu Tiếu thì đi bao nhiêu mê cung cũng không sợ lạc. Với tấm bản đồ đầy đủ của Đường Tiếu Tiếu thì mê cung thiên nhiên này sẽ dễ dàng được phá giải. Đến lúc đó việc truy tìm kho báu không phải nhẹ nhàng hơn sao. Nhiệm vụ lần này sẽ hoàn thành tốt.

- Đội trưởng, xung quanh ngoại trừ cái cửa động mà chúng ta đang ở đây thì tổng cộng còn có bảy cửa động khác. Mặt khác còn phát hiện sáu bộ hài cốt không rõ tung tích.

Một gã bộ đội đặc chủng phụ trách quan sát chạy đến, nhỏ giọng báo cáo một câu. Vài người đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người bộ đội đặc chủng.

- Dẫn tôi đến đó!

Triệu Vĩnh cau mày, lập tức nói một câu với người bộ đội đặc chủng. Anh ta không nói gì liền dẫn Triệu Vĩnh rời đi. Đám người Hà Kiệt nhìn nhau, cuối cùng cũng đi theo.

Họ nhìn thấy đám hài cốt cách bọn họ không xa. Lý Dương bằng mắt thường cũng nhìn thấy.

Hài cốt nằm trên mặt đất tương đối sạch sẽ, chỉ có một mảnh vải trùm trên mặt. Mã Thế Vĩ ngồi xổm bên cạnh bộ hài cốt, cẩn thận cầm một mảnh vải lên quan sát, rồi tiếp tục cầm một khúc xương lên.

Lý Dương cũng yên lặng, chăm chú nhìn vào bộ hài cốt. Kỳ thật thì dưới năng lực đặc biệt của mình, hắn đã phát hiện mấy bộ hài cốt này rồi.

Tấm vải có hai tầng màu vàng hiện ra dưới lỗ ống kính, có thể biết được chủ nhân khi còn sống đã mặc quần áo. Hơn nữa theo màu sắc của tấm vải và hình thái của nó thì cũng có thể suy đoán được đó là quân trang thời xưa.

Mấy bộ hài cốt này có thể là quân nhân Nhật Bản vì Thanh Mộc Long mà đến đây nhưng rốt cuộc vì sao mà lại chết ở chỗ này thì Lý Dương không đoán được. Hắn chỉ có thể nhìn được cái trước mắt mà không nhìn được chuyện quá khứ.

- Lý tiên sinh, những người này đã chết ít nhất mấy chục năm rồi. Xem bộ dạng của bọn họ là từ bên trong đi ra rồi cuối cùng chết tại chỗ này. Tôi nghi ngờ không biết bên trong có nguy hiểm gì không.

Triệu Vĩnh trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, nói đến đây rồi im lặng nhìn Lý Dương.

Mọi người đều nhìn về phía Lý Dương. Hắn cảm thấy có chút do dự. Ý tứ của Triệu Vĩnh hắn hiểu. Nếu có nguy hiểm thì tốt nhất không nên vào. Đây không phải là trò chơi mà là thám hiểm. Hơn nữa cuộc thám hiểm này nguy hiểm đến sinh mạng.

Những bộ hài cốt trước mắt là một chứng minh tốt nhất.

Những bộ hài cốt này là vật phát hiện đầu tiên khi bọn họ vào trong hang động. Chỉ có điều sự phát hiện này không phải là một tin tức tốt mà là dự báo nguy hiểm bên trong.

Suy nghĩ một hồi, Lý Dương mới chậm rãi nói tiếp:

- Hiện tại thời gian vẫn còn sớm. Nếu vậy thì để tôi và đội trưởng Triệu tiến vào bên trong xem tiếp, còn những người khác thì ở tại chỗ chờ chúng tôi được không?

Đã đến được nơi đây thì Lý Dương không cam lòng bỏ cuộc. Lúc này chỉ mới là buổi chiều, vẫn còn đủ thời gian để tìm kiếm.

Về phần nguy hiểm thì Lý Dương cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nếu e ngại nguy hiểm thì hắn đã không đến chỗ này.

- Không được, tôi cũng muốn vào.

Triệu Vĩnh còn chưa nói thì Hà Kiệt đã giành lên tiếng trước. Xa xa lại truyền đến một tiếng vọng trở lại.

Lưu Cương không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng phía sau Lý Dương. Từ động tác của anh ta có thể thấy Lý Dương đi đâu thì anh ta phải theo đến cùng.

- Hà Kiệt nói đúng. Chúng ta là một tập thể. Nếu còn thời gian thì chúng ta tiếp tục đi tiếp. Chuyện ngày hôm nay không nên để ngày mai.

Đường Tiếu Tiếu vỗ tay, nói một câu. Cô gái duy nhất ở đây khi nhìn thấy bộ hài cốt cũng không hề cảm thấy sợ hãi, mà lại giống như Triệu Vĩnh, rất có hứng thú quan sát nó. Biểu hiện của cô so với Thạch Cần còn mạnh mẽ hơn.

Mọi người đã nói như vậy thì Triệu Vĩnh cũng không nói gì. Lý Dương nhìn bốn phía của sơn động, chỉ vào ngã chính giữa rồi dẫn theo mọi người đi tiếp.

Lý Dương lựa chọn cửa động này cũng là có nguyên nhân. Sáu bộ hài cốt này là từ sáu cửa động khác đi ra. Chỉ có cái cửa động này là không có bộ hài cốt. Hiện tại có thể xem nó là nơi an toàn nhất.

Đương nhiên, nơi này cũng có nguy hiểm. Người đã vào rồi thì không có cơ hội trở ra. Hiện tại Lý Dương cũng đang đánh cuộc với vận mệnh của mình.

codon.trai

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ