Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 44




"Em về rồi đây!"

Đẩy cửa ra, trong nhà liền truyền đến mùi thơm của cơm, Thần Dật thay giày chạy đến phòng bếp, thấy người kia ở trong bếp đang chuẩn bị đồ ăn.

"Gọi Đường Lăng xuống ăn cơm." Đường Văn Bác ra lệnh.

"Tuân mệnh!" Đang chuẩn bị rời đi thì Thần Dật thoáng nhìn thấy trên cổ tay anh quấn băng gạc. "Văn Bác, tay anh bị sao vậy?"

Thần Dật khẩn trương và hoài nghi, Đường Văn Bác không thèm để ý, cầm thức ăn ra ngoài "Lúc đi siêu thị bị quẹt, không sao hết."

Nhắm mắt lại, Đường Văn Bác hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm nay trong đầu:

[Đồng tính luyến ái chết tiệt, trả lại Thần Dật cho tụi tao!] Móng tay bén nhọn hướng đến anh cào lấy, anh lấy tay đỡ cho cho nên bị cào ra vài vết thương.

Cúi đầu sờ sờ cổ tay còn đau, Đường Văn Bác khẽ thở dài một tiếng, đã có người biết quán của anh rồi sao? Hôm nay chắc là đã bắt đầu, không chừng ngày nào đó càng có nhiều fan tới hơn.

Không muốn tạo thêm phiền phức gì, Đường Văn Bác hôm nay tạm thời cho nhân viên ở quán nghỉ.

Chuyện này anh không có nói cho Thần Dật hay, bị hất cà phê vào người cũng không nói.

Chuyện của Thần Dật so với anh càng khó hơn, mấy ngày nay bị công ty hạn chế cho ở nhà, nhưng cậu trai trẻ này lúc nào cũng trưng ra bộ dáng thoải mái, chỉ khi ở một mình thì nụ cười trên môi mới mất đi.

Không muốn khiến Đường Văn Bác lo lắng, không muốn phiền não của mình lây cho đối phương.

Bọn họ đúng là hai thằng ngốc.

"Đưa tay em xem." Buổi tối, Thần Dật đột nhiên hỏi Đường Văn Bác.

Đường Văn Bác không nói gì, đem bàn tay quấn băng gạc đưa về phía Thần Dật, người kia nâng niu cổ tay bị quấn băng gặc trong lòng bàn tay, tựa như trân bảo mà hôn xuống, mềm nhẹ như bông tuyết, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy run sợ.

"Sao lại bất cẩn như vậy..." Tuy la rầy nhưng vẫn cưng chiều, Thần Dật dùng mặt mình cọ cọ lên tay của anh, thanh âm dịu dàng làm cho người ta mềm nhũn "Vết thương hồi trước vừa lành không bao lâu, giờ lại bị thương nữa rồi, đau lắm hả?" Ngẩng đầu, cậu mỉm cười nhìn Đường Văn Bác.

Dù trời đã tối, nhưng Đường Văn Bác vẫn cảm thấy mình đang được ánh sáng mặt trời bao quanh.

Lắc lắc đầu, tay Đường Văn Bác cầm lấy tay Thần Dật, nhẹ giọng nói "Không đau."

"Nhưng em đau." Cầm lấy tay anh đặt lên tim mình, Thần Dật vô tư cười "Chỗ này rất đau."

"Anh xin lỗi." Đường Văn Bác bất chợt ôm cậu, Thần Dật cũng ôm chặt lấy anh, lực mạnh như muốn đem anh khảm vào người.

Với một lời xin lỗi chân thành, Thần Dật vùi đầu vào cổ anh, giống như một đứa nhỏ làm chuyện sai trái "Vì em tùy hứng mà khiến anh và Đường Lăng bị ảnh hưởng..."

"Chúng ta rời nơi này đi." Thần Dật ôm anh nói.

Rời đây sao? Ánh mắt dần trở nên ảm đạm, Đường Văn Bác khẽ vuốt ve lấy lưng cậu.Rời khỏi đây, bọn họ còn có thể đi đâu?

Đến lúc đó, Thần Dật còn có thể về không? Cuộc sống ở đây, sự nghiệp và hoài bão, đâu phải nói đi liền đi?

Thần Dật, anh yêu em, không chỉ yêu con người em, thân thể em, còn yêu cả trái tim, suy nghĩ và khát vọng.

Không cần vì anh mà bỏ đi tương lai và hoài bão của mình, như vậy sẽ làm anh áy náy cả đời.

Em ở trên sân khấu, tỏa sáng đến nỗi anh không thể nhìn được, cuộc sống của em không thể thiếu sức sống và quyến rũ, anh không thể tưởng tượng nỗi khi em không còn rơi mồ hôi trên sân khấu nữa.

Không đem chuyện quán cà phê đã đóng cửa nói cho Thần Dật hay, Đường Văn Bác vẫn ra ngoài như thường, lý do là đi trông tiệm.

Thần Dật muốn đi theo, nhưng cậu nghĩ rằng mình sẽ mang đến phiền phức nên đành ở nhà đọc kịch bản, tháng sau sẽ đi Mĩ đóng phim.

Thần Dật biết, Đường Văn Bác biết, bộ phim này có thể sẽ cắt vai của Thần Dật vì tin tức ẩn hôn đồng tính bất ngờ, dù cho đạo diễn là ba của Thần Dật.

Nhưng Thần Dật vẫn chuyên tâm đọc kịch bản của mình, cũng chỉ là tìm chuyện để làm.

Tránh khỏi fan và phóng viên vây quanh bên ngoài tiểu khu, Đường Văn Bác đi ra từ một cổng khác, tiệm cà phê đã đóng nên anh cũng sẽ không đi mở, anh lái xe tới chỗ nọ, tìm người kia.

"Xin lỗi, ngài Elvis hiện đang bề bộn công việc, không tiện tiếp khách." Thư ký xinh đẹp từ chối yêu cầu của Đường Văn Bác.

Đường Văn Bác biết Elvis ở bên trong, anh muốn gặp thằng khốn đó, cùng thằng đó nói chuyện, nhưng vấn đề bây giờ là, lúc trước anh không muốn gặp Elvis, Elvis liền liều mạng chạy đến, giờ đây, anh muốn gặp thì Elvis lại không cho anh cơ hội nào.

Chuyện của Thần Dật quả nhiên là do Elvis bày ra, Elvis cũng biết anh sẽ tới đây.

"Khi nào cậu ấy có thời gian?" Đường Văn Bác chưa từ bỏ ý định.

Mặc kệ là một tiếng, hai tiếng, hay ba tiếng, một ngày hai ngày một tháng, anh sẽ tìm được cơ hội gặp Elvis.

Một mình ngồi trong đại sảnh, Đường Văn Bác có thể nhìn thấy TV lớn được đặt ở giữa sảnh đang phát tin tức của Thần Dật, bình luận viên trong TV đang bàn về sự kiện ẩn hôn đồng tính của Thần Dật sẽ mang lại phản ứng kinh tế dây chuyền...

Đường Văn Bác ôm lấy đầu, lòng càng ngày càng phiền muộn.

Người trong đại sảnh đi đi về về, nhưng không có người mà Đường Văn Bác đang đợi.

Nhìn thấy mặt trời ngoài cửa sổ đang dần lặn xuống, Đường Văn Bác biết hôm nay không thể đợi được Elvis, đã đến lúc anh đi đón Đường Lăng, Đường Văn Bác không thể tiếp tục chờ đợi.

Ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc dưới ánh mặt trời nhưng vẫn lạnh lẽo như băng, anh phí công lái xe rời đi.

"Thưa ngài, anh ta đã đi." Cô thư ký bước vào văn phòng của Elvis.

Đứng bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn chiếc xe đã đi xa, hắn nâng ly rượu trong tay uống cạn một hơi, cũng không vì Đường Văn Bác chủ động gặp mặt mà vui vẻ.

Bởi vì tất cả, đều là vì một thằng đàn ông...

Nếu nhưng không phải vì liên quan đến Thần Dật, Đường Văn Bác có lẽ sẽ không bao giờ muốn thấy hắn, như Đường Văn Bác đã nói, sẽ không gặp hắn nữa.

"Bài trí phóng viên hết chưa?" Đưa lưng về phía thư ký, Elvis lãnh đạm hỏi.

"Xong rồi, bọn họ đã đến cửa tiểu khu." Thư ký đẩy gọng kính trên mũi.

Đợi cả ngày cũng không thấy Elvis, Đường Văn Bác có chút phiền não, tuy không thể khẳng định rằng anh sẽ khiến Elvis thu tay, nhưng chỉ cần có hy vọng anh cũng sẽ không từ bỏ.

Lái xe tới trường học, Đường Văn Bác đi đón Đường Lăng như thường lệ, nhưng hôm nay Đường Lăng không cười chạy tới, mà là nhào khóc vào lòng anh.

Nhìn thấy cô giáo đi theo bên người Đường Lăng muốn nói lại thôi, Đường Văn Bác biết Đường Lăng đã xảy ra chuyện ở trong trường.

"Cô giáo, có chuyện gì vậy?" Vỗ lưng con gái trong lòng, Đường Văn Bác hỏi.

"Có chút tranh chấp giữa Đường Lăng và các học sinh lớp trên, may mắn là được thầy cô giáo khác ngăn lại, cô bé không sao rồi." Cô giáo nhẹ nhàng nói.

Tranh chấp? Đường Lăng tranh chấp gì với học sinh lớp trên?

Đường Văn Bác bình tĩnh hỏi cô giáo cho ra lẽ, cô giáo nói đại khái ngọn nguồn cho Đường Văn Bác nghe.

Trong lúc học thể dục, một số học sinh lớp trên đang nói chuyện gì đó, không biết tại sao Đường Lăng chạy tới cùng mấy học sinh đó cãi nhau, xém nữa là động tay động chân."

Nhanh chóng rời khỏi trường học, Đường Văn Bác đưa Đường Lăng vào xe, Đường Lăng đã không còn khóc nữa.

"Đường Lăng, sao cãi nhau với bạn học vậy?"

"Con chỉ nói với tụi nó là con quen biết chú Thần, nhưng tụi nó bảo con nói xạo, ba ơi, con không có nói dối." Đường Lăng chớp mắt, không phục nói.

"Con bé này." Ôm Đường Lăng vào lòng, Đường Văn Bác dịu dàng hôn trán con gái.

"Đường Lăng nghe lời ba, đừng nói chuyện quen biết chú Thần cho người khác biết, được không?" Đường Văn Bác buông Đường Lăng ra, mỉm cười nói.

Do dự một chút, Đường Lăng vẫn gật đầu "Con muốn ăn kem."

"Ừa, ba chở con đi mua." Anh thân mật cười, xoa đầu con gái, đồng thời hạ quyết định trong lòng, mặc kệ chuyện này có ra sao đi chăng nữa, chỗ này đã không còn thích hợp với bọn họ nữa rồi.

Mua kem cho con gái xong, hai cha con vừa nói vừa cười trở về nhà, giống như buổi sáng, Đường Văn Bác vẫn chọn đi vào cửa khác của tiểu khu, nhưng anh lại không ngờ chỗ này đã có người canh chừng.

Nhìn thấy một đống phóng viên ở phía trước, Đường Văn Bác hy vọng có thể qua lọt được cửa, thuận lợi đi vào.

Nhưng khi anh tới gần, một đống phóng viên đột nhiên bu lại khiến cửa tiểu khu bị đổ ngã, ánh đèn tách tách nháy lên, Đường Lăng ngồi ở phía sau chưa từng thấy cảnh tượng như thế này liền sợ tới mức khóc òa lên.

"Ba ơi..." Ôm cặp táp trong lòng, cô bé run rẩy khóc, không rõ vì sao lại có nhiều người vây quanh họ đến vậy.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, Đường Lăng bị anh dùng áo khoác che lấy, giọng nói dịu dàng ở bên tai xua đi nỗi sợ hãi bất an "Không sao hết, Đường Lăng ngoan, nhắm mắt lại đừng nhìn ra ngoài, nha? Chúng ta lập tức về nhà."

Đường Lăng nhỏ giọng nức nở gật đầu, trốn ở dưới áo khoác của ba khốn dám hé ra.

Bé không biết chuyện gì cả, đột nhiên xuất hiện ống kính và ánh đèn flash làm bé thấy sợ hãi, nhưng chỉ cần có ba ở đây thì bé thấy an tâm hơn nhiều.

Im lặng trốn dưới áo khoác, Đường Lăng nghe thấy có người đập kính xe, thật đáng sợ, cửa kính dường như đã muốn vỡ rồi, xe cũng bắt đầu lắc lư.

Ba chắc đang giận lắm, Đường Lăng rất ít khi thấy ba của bé mắng người, bé không thể thấy, nhưng có thể nghe được âm thanh dịu dàng hằng ngày kia đang lớn tiếng xin đầu hàng với đám người đó.

Sao bọn họ còn chưa về tới nhà?

Xe vẫn chưa động đậy, người vây xung quanh cũng chưa rời đi, sao không ai đến giúp vậy?

Bên ngoài càng ngày càng rối loạn, Đường Lăng lặng lẽ xốc một góc áo lên nhìn lén một cái, bé thấy ba bé đi xuống xe.

"Ba ơi..." Đừng bỏ con lại, Đường Lăng khóc kêu với ba.

"Ở lại đây, ba sẽ nhanh chóng trở về."Anh quay đầu nói với con gái, lập tức dùng sức đóng cửa xe rời đi, trong xe chỉ còn mình bé.

Ba muốn đi đâu, sao lại bỏ con một mình?

Nhìn xuyên qua khe hở của chiếc áo rộng thùng thình, Đường Lăng nhìn thấy ba bé đi về phía một người, người đó chính là chú Thần của bé.

"Chú Thần..." Chú Thần cũng giống như ba, không giống với ngày thường.

Không còn nụ cười đáng yêu như mọi ngày, Thần Dật tức giận lôi kéo đám người, thậm chí còn giật lấy những thứ vừa chụp tới chụp lui bọn họ ném xuống đất.

Rất ồn, rất loạn, bé không nghe được gì hết, chỉ cảm thấy tất cả thật đáng sợ.

Lúc nhìn thấy ba bé đang bất chấp cản lại Thần Dật muốn vung tay đánh người, Đường Lăng bị dọa đến khóc, hiện trường trở nên hỗn loạn, không ít người bị đánh đứng lên.

"Đường Lăng, đừng nhìn." Không biết từ khi nào Đường Văn Bác đã trở lại, dùng sức đem con ôm vào lòng, đồng thời bịt kín tai bé.

Tối như mực không thể thấy được gì, kêu cái gì cũng không nghe rõ, dựa vào lòng người cha hiền hậu, lúc Đường Lăng nhìn được bên ngoài thì bọn họ đã về tới nhà.

"Ba ơi, chú Thần đâu?" Trong nhà không có chú Thần.

"Chú Thần sẽ về nhanh thôi." Trong mắt lướt qua một tia chua xót, Đường Văn Bác lau khô nước mắt trên mặt con gái "Ba có việc phải đi ra ngoài, con tạm thời sống với bác Thần nhé?"

Quay đầu lại, Đường Văn Bác nhìn một người khác còn ở trong nhà: ba của Thần Dật, Thần Phong.

"Cậu đi đi, nơi này giao cho tôi là được." Thần Phong thong thả nói.

"Dạ."

Sau khi giao Đường Lăng cho Thần Phong chăm sóc, Đường Văn Bác rất nhanh đã ra khỏi cửa.

"Bác Thần, chừng nào chú Thần và ba trở về ạ?" Đường Lăng ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh bé.

Cúi người sờ đầu Đường Lăng, Thần Phong cười nói "Chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong bọn họ sẽ về."

Vì sao tự nhiên lại có nhiều phóng viên canh giữ bên ngoài, vì sao những phóng viên này lại biết Đường Văn Bác, vì sao bảo vệ của tiểu khu lại không thèm quan tâm, vì sao Thần Dật biết bên ngoài đã xảy ra chuyện, vì sao phóng viên lại lỗ mãng chọc tức Thần Dật...

Rất nhiều câu hỏi vì sao tụ tập lại một chỗ, Đường Văn Bác không cần đoán cũng biết lý do.Elvis, mày còn có thể quá đáng hơn nữa không?

Nắm chặt tay lái, Đường Văn Bác không chạy đến cục cảnh sát, mà quyết định chạy tới nơi hẹn ăn cơm hôm trước với Elvis.

Chú Lý sẽ tới nộp tiền bão lãnh Thần Dật ra, Đường Văn Bác có thể đoán được ngày mai báo chí sẽ viết về Thần Dật như thế nào, bây giờ chỉ có thể hy vọng phóng viên bị Thần Dật đánh sẽ không quậy tới cùng, mà tất cả đều được quyết định bởi thái độ của Elvis.