Sổ Bệnh Án

Chương 107




"Cậu nhớ lại mùa thu năm ngoái xem, cậu có còn nhớ, đã có chuyện gì xảy ra với em ấy hay không?"

Chuyện nghiêm trọng nhất đã xảy ra với Tạ Tuyết vào mùa thu năm ngoái, chính là cô suýt nữa bị Giang Lan Bội phanh thây.

Hạ Dư đáp: "Viện tâm thần Thành Khang."

"Đúng thế. Tôi vẫn luôn suy nghĩ về việc này, có bao nhiêu khả năng để em ấy tiếp xúc với loại thuốc RN-13 gây ra bệnh tâm thần ấy. Hơn nữa liều thuốc lại nhỏ, thậm chí có thể nói là chỉ dùng đúng một lần. Hơn nữa thuốc em ấy uống còn là loại thuốc mới đã thay đổi. Cuối cùng tôi nhớ tới một câu Giang Lan Bội nói khi đó. Tôi không biết liệu cậu có còn nhớ hay không."

Trước mắt Hạ Dư tựa như lại hiện lên bóng dáng người phụ nữ điên cuồng kia.

Người phụ nữ mặc váy đỏ, trong tay cầm một con dao dính máu, thi thể Lương Quý Thành* chia năm xẻ bảy dưới chân, Tạ Tuyết hôn mê bất tỉnh trong lòng.

Hôn mê bất tỉnh...

Hôn mê...

Ánh điện vụt lên trong đầu, dưới sự nhắc nhở và ánh nhìn chăm chú của Tạ Thanh Trình, Hạ Dư bỗng dưng nhớ ra——

"Khi đó bà ta nói, bà ta cho Tạ Tuyết uống thuốc!!"

Giọng người phụ nữ đã chết, như lại quẩn quanh trong căn phòng này lần nữa ngay giờ phút này, lượn lờ giữa hai người. Tạ Thanh Trình và Hạ Dư đều trông thấy những lời này xoay vòng trong ánh mắt đối phương tựa như ưng biển, là ác mộng hồi ức ập xuống đầu hai người họ. Người phụ nữ cười dữ tợn nói: "... Tôi lừa cô ấy vào văn phòng, nhân lúc cô ấy không chú ý, cho cô ấy uống thuốc mê đặc chế... Đương nhiên tôi biết loại nào là thuốc mê, coi thường bệnh nhân tâm thần là điểm nực cười nhất của mấy kẻ bình thường các người, tôi từng nhận thuốc mê rồi, lúc tôi không nghe lời họ Lương sẽ rót đầy cả một ly cho tôi uống..."

Như rơi vào động băng, sởn tóc gáy.

Khi đó họ đều cho rằng đó chỉ là thuốc mê bình thường, dù sao sau đó xét nghiệm máu cho Tạ Tuyết cũng không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Nhưng chẳng ai ngờ thoại thuốc đặc chế ấy, rất có thể là một loại thuốc mới, một loại thuốc tâm thần, vậy nên nó mới có thể xuất hiện ở nơi như thế, để Lương Quý Thành cho Giang Lan Bội uống làm thực nghiệm. Cuối cùng lại bị Giang Lan Bội dùng trên người Tạ Tuyết.

Nó không phải RN-13, nhưng chắc chắn có liên quan tới RN-13, xét nghiệm bình thường không thể kiểm tra ra nồng độ của nó có tồn tại.

Vì thế họ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để điều tra.

"Trước mắt Tạ Tuyết không có vấn đề gì quá lớn, nhưng còn kéo dài thêm thì chẳng ai nói được. Giờ chúng ta phải chữa khỏi bệnh cho Tạ Tuyết tận gốc đã, nhất định phải lấy được công thức phân tử của loại thuốc mới này, hoặc là hàng mẫu của nó." Tạ Thanh Trình nói, "Nếu không, chẳng có bất cứ cách nào cả."

"Anh nói chuyện này cho em, là muốn em hỗ trợ tìm kiếm hàng mẫu của thuốc mới, hoặc là công thức phân tử của nó, đúng chứ?"

Tạ Thanh Trình không trả lời ngay, ngắm nghía bật lửa.

Anh nói rõ ngọn nguồn với Hạ Dư, thật ra chỉ là vì Hạ Dư chủ động hỏi tình hình thôi. Nhưng anh cũng biết, nếu có Hạ Dư giúp đỡ, bọn họ quả thực có thể làm rất nhiều chuyện mà trong tình cảnh bình thường không thể làm được.

Nhưng mà nhờ vả Hạ Dư là một chuyện vô cùng mất tự nhiên với anh—— Đó là bóng ma tâm lí của anh, lúc trước ở tháp truyền thông anh để Hạ Dư giúp đỡ việc của anh, sau đó quan hệ của bọn họ loạn tung lên chẳng thể cứu vãn, cuối cùng không còn trong sạch nổi nữa.

Giờ khó khăn lắm mới kết thúc mối quan hệ này, có phải đánh con bài Hạ Dư có thể cắn ngược lại bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu này ra không, Tạ Thanh Trình hoàn toàn không thể chắc chắn.

Anh suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nhìn cậu: "Nếu như cậu không muốn——"

"Trong mắt anh, em chính là người vô tình vậy à?" Hạ Dư mở miệng, trên mặt lại chẳng nhìn ra bất cứ biểu cảm nào.

Tạ Thanh Trình hơi ngừng lại: "Tôi không có ý này."

Anh ngẫm nghĩ, lại nói: "Xin lỗi cậu, tôi chỉ không muốn nợ cậu gì hết."

"..." Ngực Hạ Dư vô cùng khó chịu, sắc mặt dần hơi tối lại, quả thực không biết giận mình hận bản thân hay là nên giận đối phương, cuối cùng cắn răng nói, "Tạ Thanh Trình. Vì sao cái gì anh cũng phải tính toán rõ ràng với em tới thế hả."

Tạ Thanh Trình im lặng lại lí trí nói ra một sự thật: "Bởi vì giữa chúng ta hiện tại, chẳng còn quan hệ gì cả."

Hạ Dư như bị đánh một gậy vào đầu, trước mắt nổ đầy sao, cự thú trong lòng cậu cũng đang rít gào, cậu nhận ra hết thảy việc này thực vớ vẩn lại nực cười, quanh đi quẩn lại lâu tới thế, đến tận hôm nay, Tạ Thanh Trình vẫn có thể nói một câu tuyệt tình hệt như năm cậu mười bốn tuổi ấy.

—— Năm ấy anh nói, quan hệ của chúng ta chỉ là thuê mướn.

Quan hệ thuê mướn kết thúc, giữa bọn họ chẳng còn lại gì.

Giờ người đàn ông đã lên giường với cậu biết bao lần này lại nói, giữa chúng ta có một đống nợ nần rối mù chẳng thể làm rõ.

Giờ quan hệ gì cũng không phải nữa.

Hạ Dư trong sự trầm mặc, đôi mắt dần hơi ửng đỏ lên, màu đỏ này như nhiễm hận máu, như nhiễm độc tình, lẳng lặng mang theo cả giận dữ lẫn không cam lòng, lại đều bị cậu tự nhấm nháp hết.

Cậu trầm mặt nhẹ giọng nói: "Em mong rằng anh có thể nhớ rõ, Tạ Thanh Trình."

"—— Hai chúng ta là cùng một loại người."

"Chuyện RN-13, không chỉ có liên quan tới mỗi anh, cũng liên quan tới cả em nữa."

"Về chuyện này, cho dù anh không nhờ em, tự em cũng muốn làm."

Cậu nói xong câu đó, chợt đứng dậy.

Cho dù những ngày đã trôi qua ấy, cậu mong ngày mong đêm rằng có thể ở bên Tạ Thanh Trình, mà lúc cậu thật sự gặp Tạ Thanh Trình, ngửi thấy mùi thuốc lá mê người và mùi nước sát trùng khoan khoái trên người anh, trông thấy đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh nghịch bật lửa ở nơi gần trong gang tấc, Hạ Dư lại nghĩ, rõ ràng trước kia bản thân có thể ôm lấy anh, hôn anh, dây dưa với anh, thậm chí là làm tình với anh.

Giờ chỉ có thể nghe Tạ Thanh Trình nói từng chữ ra lạnh băng tuyệt tình, khoét vào tim cậu. Dị thú mới được đặt tên trong lòng cậu đau tới chảy máu, kêu rên trong lòng cậu, Hạ Dư lại chỉ có thể nói với nó, không được kêu, mày câm miệng cho tao.

Lúc trước Tạ Thanh Trình là thuốc có thể an ủi cậu.

Giờ lại thành thuốc độc tinh thần kích thích cậu.

Hạ Dư cảm thấy bản thân còn tiếp tục bị Tạ Thanh Trình tra tấn như thế nữa, không biết liệu có thể đột nhiên mất không chế, gây ra chuyện gì làm tổn thương đối phương hay không.

Vì thế cậu lạnh mặt, ngừng một lát, cuối cũng hậm hực nói với Tạ Thanh Trình: "Em đi đây."

Tạ Thanh Trình: "Đợi chút đã."

Hạ Dư xụ mặt quay đầu lại, nhưng trong lòng thế mà lại có chút thầm mong chờ.

Tạ Thanh Trình nói: "Thuốc lá của tôi."

Hạ Dư cứng đờ mấy giây, dựng mày đen giận dữ, rút bao thuốc lá cậu vừa mới lấy đi, sau đó vò nát ngay trước mặt Tạ Thanh Trình, chuẩn xác ném qua người Tạ Thanh Trình, thẳng vào thùng rác.

"Hút hút hút, quỷ nghiện thuốc chết bầm, chỉ biết hút thôi, em xem anh còn cái gì để mà hút nữa!"

Tạ Thanh Trình: "..."

Sau khi Hạ Dư về nhà đã uống một đống thuốc, để đè ép cảm xúc bản thân xuống, không còn nhớ tới những lời Tạ Thanh Trình đã nói với cậu nữa.

Chờ cảm xúc ổn định lại chút, cậu mới bắt đầu mở notebook ra, phân loại điều tra chuyện của Tạ Tuyết.

Ban đầu cậu còn cảm thấy có lẽ tra chuyện này không khó tới thế, nhưng chờ khi cậu vẽ mấy đường lưu loát lên mặt giấy rồi, cậu nhận ra trước đây đúng là Tạ Thanh Trình đã rơi vào cục diện khó khăn lạ thường. Các manh mối hiện có gần như đều đứt đoạn.

Đầu tiên, Tạ Tuyết bị chuốc thuốc, chuyện này xảy ra ở viện Thành Khanh, biết được từ miệng Giang Lan Bội, loại thuốc này là loại đặc biệt, do Lương Quý Thành cho bà ta sử dụng để chuyên làm tê liệt thần kinh bà ta.

Từ những lời này, có thể lấy được tin tức hữu hiệu rất chuẩn xác——

Thứ nhất, những bệnh nhân tâm thần bình thường khác trong viện Thành Khang hẳn sẽ không tiếp xúc với loại thuốc này.

Thứ hai, rất có thể thuốc là do Lương Quý Thành trực tiếp quản lí.

Nhưng giờ Lương Quý Thành đã chết, viện Thành Khang biến thành một mảnh đất khô cằn, cho dù là muốn tìm người, hay là tìm vật, đều chẳng còn cơ hội nữa.

Ngoại trừ chuyện này ra, Hạ Dư còn mở máy tính, điều tra một chút về tình hình viện Thành Khang kỹ càng hơn.

Kết quả không ngoài dự đoán của cậu, con trai, vợ, lẫn tất cả các đối tác cao cấp phía viện tâm thần Thành Khang của Lương Quý Thành, hoặc là chết trong trận hỏa hoạn do Giang Lan Bội gây ra, hoặc là bị mưu sát hoặc chết kì quái sau vụ hỏa hoạn. Chẳng còn một người nào sống sót.

Dưới tình cảnh như thế, chỉ có thể điều tra thông qua ràng buộc xã giao của Lương Quý Thành, tìm kiếm kẻ thao túng phía sau.

Vòng xã giao làm ăn của Hạ Dư bên này thì nhiều, còn Tạ Thanh Trình cũng chỉ có thể tìm Trần Mạn với Trịnh Kính Phong giúp đỡ, nhưng chẳng ngờ đã một tháng trôi qua, hai người họ thế mà vẫn chẳng thu được bất cứ kết quả gì.

Đối phương rõ ràng không qua lại trực tiếp với Lương Quý Thành, hơn nữa còn vô cùng để ý việc cắt đứt quan hệ, trên mạng lưới xã giao của Lương Quý Thành, cũng hoàn toàn không có bất cứ một vấn đề nào.

Mãi cho tới một ngày, Hạ Dư nghe tới một người.

Sa Hoành.

Sa Hoành là tội phạm đang cải tạo, năm nay 50 tuổi, hiện tại đang bị giam giữ ở trại giam bậc nhất Hỗ Châu. Hai mươi năm trước, gã từng là tài xế của Lương Quý Thành, sau đó vì đạo đức không phù hợp bị Lương Quý Thành sa thải. Sau khi từ chức chỗ họ Lương, Sa Hoành gia nhập tổ chức ngầm, đi buôn ma túy nên bị bắt vào tù, bị phán án chung thân.

Lúc Hạ Dư tìm kiếm về người này có chút hưng phấn.

Kẻ giật dây sau màn kia chắc chắn là người rất cẩn thận, các nhân viên bậc cao liên quan tới Lương Quý Thành, chúng đều giết sạch không giữ lại một người. Nhưng từ chuyện tháp truyền thông xem ra, kẻ giật dây kia có một đặc điểm rất rõ ràng——

Cuồng ngạo.

Một đôi mắt cuồng vọng kiêu ngạo, thường chỉ có thể trông tới mục tiêu có địa vị cao hơn.

Còn tài xế, bảo mẫu, nhân viên vệ sinh, ánh mắt nhìn tới mấy người như này, có lẽ vốn còn chẳng coi là "người".

Hạ Dư không như thế, Hạ Dư là loại người có thể trông tới tính cách bụi bặm, nhưng vì cậu mắc bệnh, cậu biết rõ nỗi đau khổ bị xã hội xa lánh, xưa nay cậu đều cho rằng giữa người với người nên bình đẳng, bởi thế kẻ giật dây phía sau kia không để ý tới "cát sỏi", còn cậu có thể chú ý tới.

Hơn nữa cậu biết rõ, cái nghề tài xế này có ý nghĩa gì.

Đồng thời với việc đưa đón ông chủ, tài xế có thể nghe được một phần nội dung, trông thấy một vài người, những nội dung với người đó có lẽ chẳng quan trọng, nhưng điều tra từ một số thứ "không quan trọng" ấy, rất có thể sẽ phát hiện ra vài manh mối "quan trọng".

Cùng ngày hôm đó Hạ Dư đã nhờ vào quan hệ sắp xếp một lần thăm tù.

Trong phòng giam bậc nhất Hỗ Châu, Hạ Dư gặp được Sa Hoành.

Gã đàn ông này tóc đã hoa râm, nhưng trong ánh mắt vẫn còn ánh sao gian tà.

Hạ Dư tốn mấy phút để đánh giá gã, phán đoán đây là kẻ chưa thuần được dã tính, cuộc sống trong tù chỉ nhốt được thể xác gã, chứ chẳng trói buộc được nội tâm gã.

Hạ Dư bước vào phòng thăm tù được sắp xếp đặc biệt, Sa Hoành ngẩng đầu nhìn cậu, chẳng đặt cậu vào mắt mấy.

Chuyện này cũng không có gì lạ, lí do Hạ Dư vào thăm tù là "Muốn sưu tầm tài liệu biên soạn."

Thời buổi này có rất nhiều tác giả quá mức nhàm chán, còn chưa đủ kiên nhẫn để trau chuốt tác phẩm cho hay, đã học theo một đống tật xấu. Hơi một tí là "khai thác", "phỏng vấn sâu xa", lúc vô cớ quấy rầy lẫn làm tổn thương người khác, còn tự mình cảm động, mang cái danh đẹp đẽ rằng "Tôi hiến thân vì nghệ thuật."

Như thể phỏng vấn phạm nhân hoặc đi làm phiền quản ngục cho mình trải nghiệm ngục giam hai ngày là sự hi sinh con mẹ nó vô cùng cao cả vậy.

Sa Hoành đường nhiên coi Hạ Dư thành loại người như thế.

Hạ Dư ngồi xuống trước mặt gã, rút thuốc, được quản ngục cho phép mới đưa gã một điếu.

Sau đó tự rút cho mình một điếu, ngón tay thon dài kẹp một điếu, châm thuốc nước chảy mây trôi, nhã nhặn rít một hơi.

"Oắt con sao lại bắt chước người lớn hút thuốc thế hả." Sa Hoành coi thường cậu, nhe răng, cười tới mức hơi dữ tợn, hiển nhiên không định phối hợp với cái loại "sưu tầm tài liệu biên soạn" nực cười này.

Mãi cho tới khi Hạ Dư chẳng chút để phất khói thuốc đi.

Ánh mắt từ trong làn khói, chuyển qua mặt Sa Hoành: "Không phải tôi tới hỏi han về cuộc sống ngục giam của ông. Tôi muốn tìm hiểu chính là, chút chuyện cũ khi ông làm tài xế."

Phạm nhân trong tù mỗi 7 giờ tối sẽ được xem thời sự, bởi thế chuyện Thành Khang, Sa Hoành không phải không biết.

Với trực giác của gã, gã lập tức nhận ra lời người này có ẩn ý, e là "sưu tầm tài liệu biên soạn" chỉ do đối phương không muốn giám ngục để ý, nên mới lấy bừa một cái cớ thôi.

Sa Hoành lấy điếu thuốc Hạ Dư vừa mới đưa gã trên bàn lên, mượn bật lửa, chậm rãi rít một hơi.

Lần đầu tiên gã ngập tràn hứng thú, nhưng lại không lộ biểu cảm mà đánh giá gương mặt Hạ Dư.

Hai người đều đọc được vài thứ mờ mịt trong ánh mắt nhau.

Cuối cùng Sa Hoành cười cười: "Chuyện đó có gì mà hỏi."

"Tò mò thôi." Hạ Dư đáp, "Tôi muốn viết về tâm lí tội phạm, nhưng không muốn tìm loại người đã bước lên con đường này ngay từ đầu. Còn ông sau này mới rẽ sang con đường này, nhiều chuyện cũ, hơn nữa còn gặp sóng to gió lớn, từng gặp những nhân vật cấp cao. Với những nhân vật gây mưa gió mà ông từng tiếp xúc... Như trùm buôn thuốc phiên Myanmar, vua ma túy Yến Châu, dealer* huyền thoại ở casino Macao, còn có cả viện trưởng Lương mà ông từng phục vụ rất lâu trước đây, tôi đều rất hứng thú."

(*Dealer: người chia bài trong casino)

Nhưng chỉ có lúc Hạ Dư nhắc tới viện trưởng Lương, lại dùng đốt ngón tay gõ chầm chậm lên góc bàn.

Hành động này, Sa Hoành trông thấy, nhưng giám ngục cũng chẳng chú ý tới ẩn ý trong đó.

Sa Hoành im lặng một lát, cười cợt như con chó Pug*: "Ồ, có lẽ tôi hiểu ý cậu rồi."

Hạ Dư rất hài lòng với IQ của Sa Hoành.

Kiểu giao tiếp bằng tiếng lóng này không phải người bình thường hiểu được.

Nhưng Sa Hoành từng buôn ma túy bao năm, bao lần nhờ vào sự nhạy bén để tránh bị bắt, gã quả thực có khả năng lĩnh ngộ cao hơn người thường.

"Có gì hay ho à?" Sa Hoành cười, ám chỉ điều kiện, "Nhóc con, chỗ tôi không phải trại huấn luyện tin tức gì đâu, dù sao cậu cũng phải cho tôi vài thứ, tôi mới có thể cung cấp ít tư liệu sống cho cậu chứ."

Hạ Dư lại rít một hơi thuốc.

Sau đó tùy tay ném mẩu thuốc lá ấy đi, chứ không ném vào gạt tàn bên cạnh, mà là ném ra ngoài.

"Chà chà." Hạ Dư nhàn nhạt, "Ông thấy việc tôi làm đấy, thế nào ấy nhỉ, ra ngoài rồi kìa."

Nói xong bốn chữ "ra ngoài rồi kìa" cuối cùng, cậu nâng mắt lên, nhìn chằm chằm vào mắt Sa Hoành——

Từ ánh sáng chợt lóe lên trong đáy mắt đối phương, Hạ Dư xác định, người đàn ông này, nghe hiểu ngụ ý của cậu.

Hô hấp gã đàn ông có hơi dồn dập. Chỉ là e ngại quản ngục, không thể hoàn toàn biểu hiện ra ngoài.

Cơ mặt gã căng chặt, một lát sau, gã miễn cưỡng cười nhạo nói: "Bản lĩnh cậu cũng cao ghê nhỉ, bao nhiêu gạt tàn thuốc lá như thế, cậu vẫn có thể ném thuốc ra ngoài à?"

Hạ Dư cẩn thận phủi tàn thuốc nơi bụng ngón tay.

Nhàn nhạt đáp: "Ừ."

Rồi sau đó lại cười: "Không nói thuốc lá nữa. Chúng ta quay về nói việc chính đi, không biết Sa tiên sinh, ông có chịu ban lòng xót thương, cho tôi chút đề tài với linh cảm hay không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường

Tạ Tuyết khuyến khích Tạ Thanh Trình bỏ thuốc lá: "Anh hai, đừng hút thuốc nữa, anh còn hút là em không để ý anh nữa đâu."

Trần Mạn khuyến khích Tạ Thanh Trình bỏ thuốc lá: "Anh à, anh đừng hút nữa, anh không thể hút thêm nữa đâu."

Lý Nhã Thu khuyến khích Tạ Thanh Trình bỏ thuốc lá: "Anh Tạ, đừng hút nữa, không tốt cho cơ thể..."

Hạ Dư khuyến khích Tạ Thanh Trình bỏ thuốc lá: "Hút hút hút! Cái đồ quỷ nghiện thuốc chết bầm nhà anh! Hút chết anh luôn đi! Cho anh hút đó! Em cho anh hút đó!" (Giận dữ vứt luôn hộp thuốc lá đi) "Hút đi chứ! Em xem bây giờ anh còn cái gì để hút đấy!"

Kết quả: Hạ Dư bị Tạ Thanh Trình cho một cái tát.

Đương nhiên, anh Tạ vẫn hút trước mặt Hạ cục cưng rồi...