Sổ Bệnh Án

Chương 110: Em rất muốn hôn anh




Hai người Tạ Thanh Trình và Hạ Dư trầm mặc ngồi trong xe.

Trước khi họ tới ngục giam, trong lòng đều tràn ngập chút hi vọng.

Nhưng thật không ngờ kết quả cuối cùng lại là như thế.

"Gần đây Sa Hoành bị để mắt tới." Hai tay Hạ Dư đặt trên vô lăng, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo nói với Tạ Thanh Trình, "Lúc trước em tìm gặp gã cũng chưa có chuyện như vậy. Có người đang theo dõi chúng ta."

Tạ Thanh Trình ngồi dựa vào ghế phó lái, nhìn bóng đêm ngoài ô cửa.

Đêm tối như vĩnh viễn chẳng chấm dứt.

"Em vẫn luôn biết chúng có thể đang bám theo chúng ta, nên em đến đâu cũng rất để ý, thậm chí em chỉ bảo lần thăm tù Sa Hoành là sưu tập tài liệu biên soạn thôi, hơn nữa còn luôn thúc giục quản ngục đi xem xét trước thời gian thăm hỏi nữa. Nhưng mà..."

"Vô ích thôi." Tạ Thanh Trình nói, "Chúng chỉ cần điều tra chuyện Sa Hoành trải qua một chút, chỉ biết đó là một con cá mà chúng để lọt lưới. Cậu đã để lộ mũi nhọn quá sắc bén ở tháp truyền thông rồi, cậu sẽ bị để mắt tới rất nhanh. Tôi nghĩ hẳn cậu nên nói chuyện này cho tôi biết sớm hơn chút mới đúng."

Hạ Dư phiền muộn nói: "Nhưng mà em không muốn liên lụy tới anh ngay từ đầu."

Tay Tạ Thanh Trình chuẩn bị lấy thuốc lá hơi khựng lại, anh không hiểu lí do nhìn vào Hạ Dư.

Hạ Dư tự biết mình lỡ lời, ho khan một tiếng, phụng phịu: "Em cảm thấy anh sẽ cản trở em—— Với cả anh có thể đừng hút thuốc không vậy."

Tạ Thanh Trình nhìn thuốc lá chỉ còn dư lại đúng một điếu cuối cùng trong hộp, cũng thôi.

Anh đặt lại thuốc lá vào trong túi áo, nâng tay day mi, mệt mỏi thở dài, cũng không nói nhiều với Hạ Dư thêm nữa.

Hạ Dư: "Mấy ngày nay Tạ Tuyết sao rồi?"

"Cứ phát sốt đứt quãng mãi, vừa ổn hơn chút thì lại tái phát." Tạ Thanh Trình nhắm mắt ngửa đầu, thở dài, "Trước mắt vẫn chưa có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì cũng rất phiền phức."

Anh hơi dừng một chút, rủ hàng mi dài, liếc về phía Hạ Dư: "... Tôi không ngờ cậu vẫn còn để ý Tạ Tuyết tới thế đấy. Tôi còn tưởng rằng sau khi cậu cãi nhau với em ấy, sẽ không muốn qua lại với em ấy nhiều nữa."

Hạ Dư quả thật không định qua lại với Tạ Tuyết nhiều, nhưng nói tới cùng, Tạ Tuyết là bạn cũ của cậu, còn là em gái Tạ Thanh Trình, cho dù chuyện này không liên quan tới RN-13, cậu cũng chẳng thể ngồi yên mặc kệ.

Vậy nên cậu trầm mặc một lát mới bảo: "Dù sao bọn em cũng quen nhau nhiều năm như thế, em quan tâm cô ấy cũng rất bình thường thôi."

Tạ Thanh Trình liếc mắt nhìn cậu.

Ánh mắt kia dù sao cũng có chút không ngờ tới.

Hạ Dư không để ý tới tầm mắt anh, vì để khiến tâm trạng chợt áp lực tốt hơn, nên chạm vào màn hình điều khiển ô tô, phát một vài bài hát.

Kết quả lại chẳng ngờ tới, bài đầu tiên phát lại chính là bài 《My heart will go on》 cậu nghe đi nghe lại mấy ngày nay.

"Every night in my dreams I see you, I feel you..."

Bài hát này lập tức kéo họ trở về hồ nước lạnh băng thấu xương, nguy hiểm tới tính mạng kia, bầu không khí chợt trở nên cổ quái.

Hạ Dư nghe bài hát kia, dần chuyển sức chú ý đi, không nghĩ tới chuyện của Sa Hoành khiến cậu sốt ruột ấy nữa.

Trong tiếng hát, Tạ Thanh Trình im lặng một lát, nói: "Chuyện của Sa Hoành, cậu cũng đừng tự trách mình quá, có một vài chuyện, đúng là tôi với cậu không thể khống chế nổi."

"Còn việc của Tạ Tuyết, có vẻ em ấy rất quan trọng trong lòng cậu. Cảm ơn cậu vẫn có thể làm tới mức này vì em ấy."

Hạ Dư: "..."

Dù sao giọng điệu người đàn ông cũng dịu lại, an ủi cậu: "Bệnh viện tư nhân em ấy ở rất đáng tin, tạm thời cậu cũng không cần phải lo lắng nhiều quá đâu."

"..."

Hạ Dư nghe anh an ủi chẳng nói một lời, trong lòng ngược lại rất khó chịu.

Cậu nghĩ—— Sao Tạ Thanh Trình lại không hiểu rõ lòng cậu vậy chứ?

Sao Tạ Thanh Trình lại chẳng rõ, tất cả những gì cậu làm, cậu không buông bỏ Tạ Tuyết, cũng không hẳn là vì bản thân Tạ Tuyết, mà là vì anh trai cô cơ chứ...

My heart will go on, my heart will go on.

Cậu phiền lòng bực bội, chợt rất muốn nghiêng người qua hôn Tạ Thanh Trình, nói hết thảy cho Tạ Thanh Trình biết.

Nhưng cậu không thể, trái tim cậu phải cùng chìm xuống với Jack, với trái tim của đại dương.

Trong nỗi xúc động bắt đầu sinh ra trong thân thể này, cậu bèn bực bội đá vào bảng điều khiển trước ghế lái, thấp giọng mắng.

Nói thật, Hạ Dư rất muốn đè Tạ Thanh Trình xuống ghế phụ, cởi quần áo anh ra, sau đó làm anh đầy nóng bỏng ngay trong xe. Nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể bực bội siết tóc mái mình, xanh mặt quay đầu đi chỗ khác.

Vì để nội tâm u ám của mình được hít thở không khí, cậu dứt khoát mở cửa kính xe xuống.

Giờ vẫn là đầu xuân, thời điểm lúc ấm lúc lạnh, tới đêm cũng rất rét.

Tạ Thanh Trình không biết cậu nghe nhạc xong lại lên cơn thần kinh gì, cúi người vươn qua muốn đóng cửa sổ lại.

Lần này càng khiến Hạ Dư nôn nóng hơn: "Anh làm gì thế?"

"Đóng cửa sổ."

"Em vừa mới mở ra thôi."

"Cậu không thấy lạnh à?"

"..." Hạ Dư ấm ức muốn chết, lại nóng chết luôn rồi, mà người khiến cậu vừa ấm ức vừa nóng kia, giờ lại vươn qua bên phía cậu, muốn đóng cửa sổ của cậu.

Không thể không cố gắng dựa về phía sau, mới có thể không khiến Tạ Thanh Trình chạm vào ngực cậu. Cho dù đương nhiên là Tạ Thanh Trình cũng tránh cậu ra, nhưng không gian trong xe cũng chỉ rộng tầm đó, dù có tránh thế nào, khoảng cách giữa bọn họ cũng vẫn vì thế mà sát lại bên nhau.

Hạ Dư trừng mắt nhìn người đàn ông này, ham muốn khát máu lại bạo lực trong lòng không ngừng tăng lên.

Cậu lẳng lặng siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, sâu tới mức như sắp rỉ máu.

Cậu nhất định phải làm thế, nếu không có lẽ cậu sẽ chợt lật mặt, gạt bỏ bình tĩnh, xé nát lớp ngụy trang, sau đó đè người Tạ Thanh Trình xuống thô bạo, dù sao người đàn ông này giờ cũng đã tìm tới tận ghế lái luôn rồi, vậy thì bản thân thuận tay đè xuống một cái như thế, hình như cũng chẳng có gì là không đúng.

Cuối cùng cậu thật sự không nhịn nổi, bỗng dưng đẩy Tạ Thanh Trình ra, nhìn anh đầy hung dữ lại lạnh nhạt: "Anh lạnh thì anh không biết mặc thêm quần áo vào à? Em mới hai mươi tuổi, em chỉ thấy nóng thôi!"

Tạ Thanh Trình chẳng biết cậu lại bị làm sao, đang yên đang lành, sao tự dưng lại giở tính xấu ra.

Nhưng đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện.

Anh chẳng muốn, cũng chẳng có hơi sức đâu mà so đo với cậu.

Người đàn ông chỉ im lặng nhìn cậu trai trong chốc lát, sau đó bảo: "... Được rồi. Nếu cậu không còn chuyện gì khác, thì tôi đây xuống xe vậy."

"Anh đi đâu thế!"

"Gọi xe về nhà."

Hạ Dư thật sự sắp bị anh chọc tức chết rồi, quả thực sắp bị anh làm giận phát khóc.

"Anh... Anh đi đi! Anh đi mà gọi taxi của anh đi! Làm tốn thời gian của anh hôm nay, có cần em phải trả tiền lộ phí cho anh luôn không thế?" Cậu nói xong còn mò vào hộp đựng tiền lẻ, thế mà thật sự tìm ra một đống tiền năm tệ mười tệ cho anh thật, có lẽ là tiền lẻ lúc trước đi qua trạm thu phí được trả lại.

Cậu đưa đống tiền lẻ đó cho Tạ Thanh Trình, giận đùng đùng bảo: "Đi đi, giờ anh xuống luôn đi."

Tạ Thanh Trình: "Cậu có thể bình tĩnh chút không."

"Không thể!" Hạ Dư đáp.

Tạ Thanh Trình chẳng muốn tranh cãi với cậu, thả lại tiền vào hộp đựng, đã định xuống xe chạy lấy người.

Kết quả Hạ Dư vừa muốn anh đi, vừa khóa cửa ghế phụ lại.

"..." Tạ Thanh Trình hoàn toàn phục cậu luôn rồi, quay đầu qua, "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

Hạ Dư hé miệng muốn nói, ngực cậu phập phồng lên xuống, hiển nhiên cảm xúc rất kích động, nhưng lại không biết nên trút ra thế nào. Sau khi cậu quyết định không làm phiền Tạ Thanh Trình, như hết thảy lí do để làm chuyện gian dâm phạm pháp cũng chẳng còn nữa, lúc Tạ Thanh Trình hỏi suy nghĩ thật lòng của cậu, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn hôn anh.

Mà việc này không được cho phép.

Nên ác long gào thảm thiết, lại chẳng biết nên đối mặt với báu vật mình quý trọng, lại khiến cậu bị bỏng như thế nào.

Cuối cùng Hạ Dư dứt khoát tự mình xuống xe, đóng mạnh cửa xe lại, đỏ mắt đừng ngoài cửa, lại hung dữ cứng đầu nhìn anh, như thể phải để Tạ Thanh Trình xem cái gì ghê gớm lắm vậy.

Kết quả cuối cùng cậu rất "ghê gớm" nói: "Em chịu đựng anh đủ rồi, em nhìn thấy anh là phát phiền, anh lái xe đi đi, em gọi xe! Em gọi xe về là được rồi chứ gì?"

Tạ Thanh Trình: "..."

Không đợi anh hoàn hồn, Hạ Dư đã bỏ đi.

Đi được một nửa thằng nhóc này thế mà còn nhặt một viên đá dưới đất lên, như trút giận gì đó, quay đầu lại ném về phía Tạ Thanh Trình trên xe—— Kết quả ném vào chiếc xe 600 vạn* của mình, làm sứt một lớp sơn mười mấy vạn.

(*600 vạn: Khoảng 21 tỉ 4, 10 vạn khoảng 35 triệu 7.)

Tạ Thanh Trình đương nhiên không lái chiếc xe 600 vạn kia của Hạ Dư, nhỡ lúc về quẹt vào đâu anh đền không nổi lại phải mặc cho Hạ Dư xâu xé nữa hả?

Vì thế anh cũng xuống xe.

Thấy anh cũng bước xuống, Hạ Dư đứng trong gió đêm lạnh lẽo, gào lên với Tạ Thanh Trình: "Anh xuống làm gì thế hả!"

"Tôi bảo rồi, tôi gọi xe về nhà."

Hạ Dư nghiến răng nghiến lợi đứng im tại chỗ, nhẫn nhịn tới mức mắt đỏ bừng, cuối cùng hằm hằm đuổi theo, vừa chạy vừa cởi áo khoác ra, ném thẳng xuống người Tạ Thanh Trình.

"Được được được được được! Anh cầm lấy rồi đi đi! Mau đi đi! Thấy anh đã phiền rồi!"

Tạ Thanh Trình cảm thấy cậu đúng là ương ngạnh, người này rốt cuộc có ý gì? Phút trước còn nói chuyện yên ổn, bỗng dưng lại lấy đá ném anh, lại còn để xe lại cho anh nữa.

Rồi lại phải lên mặt, còn muốn đưa áo cho anh mượn.

"Cậu không sợ tôi lại bán áo của cậu đi à?"

"Anh, anh anh bán đi!" Hạ Dư vốn muốn nói câu này ra đầy khí thế, kết quả một cơn gió rét tháng ba thổi qua, lạnh tới mức làm cậu rùng mình, nói chuyện cũng lắp bắp, môi chớp mắt đã lạnh tới hơi tái lại.

Hạ Dư phát run, tức muốn hộc máu nói: "Anh bán đi! Cũng có phải anh chưa, chưa từng bán đâu..."

Tạ Thanh Trình nhìn thanh niên run run tại chỗ, cảm thấy cậu ương ngạnh đồng thời thế mà lại cảm thấy cậu có hơi buồn cười lẫn đáng thương.

Người này thần kinh rồi ha.

... Cũng phải, đúng là thần kinh thật.

Tạ Thanh Trình cầm chiếc áo còn vương hơi ấm của Hạ Dư, ném lại lên người cậu trai.

"Mặc đàng hoàng vào đi, quay về đừng có để bị ốm rồi lại gọi điện cho tôi."

"Thế giờ em mà gọi cho anh thì anh sẽ bắt máy ngay hả?"

Tạ Thanh Trình không để ý tới cậu nữa, anh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ chẳng kết thúc được.

Giờ những thứ khiến anh nhọc lòng quá nhiều, anh thật sự không muốn tranh cãi quá lâu vì một chiếc áo với Hạ Dư.

Anh trả áo xong đã xoay người bỏ đi.

Hạ Dư: "Tạ Thanh Trình! Em đang hỏi anh đó! Bây giờ! Em gọi cho anh thì anh sẽ bắt máy ngay hả!"

"Tạ Thanh Trình!"

Tạ Thanh Trình làm ngơ tiếng gào của ác long, anh sắp bị nhiệt độ ban đêm làm cho lạnh chết luôn rồi, mắt thấy xa xa có một chiếc xe chưa có khách lại gần, đang định vươn tay bắt xe, bỗng dưng phía sau truyền tới tiếng bước chân.

Anh vừa quay đầu lại, đã đụng phải mặt Hạ Dư cách ngay gần.

Sau đó cả người đều bị Hạ Dư ôm lấy, kéo quay về trong xe.

Tạ Thanh Trình: "... Tôi đệt mẹ cậu. Cậu buông ra cho tôi!"

Lần này tới lượt Hạ Dư vô cùng bực bội, không nghe thấy.

Thể lực và thân thủ vốn có của Tạ Thanh Trình, cũng đủ để chỉnh đốn lại Hạ Dư, nhưng giờ tình trạng cơ thể anh ngày càng suy nhược, quả thực kém xa so với sức mạnh của thanh niên đang độ đỉnh cao.

Hạ Dư cưỡng ép ôm anh quay trở về trong xe, đóng sầm cửa xe lại, còn bản thân sau đó đen mặt ngồi lên ghế lái.

Tạ Thanh Trình giận tới mức đau cả não.

Anh vốn đã lo lắng vì Sa Hoành chết đột ngột, giờ lại bị Hạ Dư dày vò qua lại, gân xanh nơi thái dương nảy lên thình thịch.

Mà Hạ Dư hoàn toàn bị sự lạnh nhạt của anh kích thích thê thảm luôn rồi, suy nghĩ chẳng chịu khống chế nữa, tai ong ong lên, một chân đạp ga phóng về phía trước.

Thật ra cậu cũng không biết bản thân muốn đưa Tạ Thanh Trình đi đâu cả, cứ dừng xe trước express hotel* hệt như lòng mong muốn, xụ mặt kéo Tạ Thanh Trình vào bên trong.

(*Express hotel: khách sạn tiện lợi giá rẻ, theo mô hình phục vụ B&B – giường + bữa sáng.)

Lễ tân đang ngủ gà ngủ gật: "... Ấy? Này! Này! Làm gì thế hả!"

Hạ Dư quẳng luôn chứng minh thư lẫn ví tiền của mình cho đối phương, câu chữ hung dữ: "Thuê phòng."

Tạ Thanh Trình vùng thoát khỏi Hạ Dư: "Cậu phát điên cái gì thế!"

Hạ Dư chẳng thèm nói lấy một câu, đỏ mắt liếc anh, rồi lại chuyển ánh mắt khiến người ta sợ hãi về phía lễ tân: "Lấy phòng giường đôi."

Lễ tân từng gặp gay háo sắc rồi, nhưng chưa từng thấy gay háo sắc như thế, lại nhìn bộ dạng người đàn ông vẻ mặt khó coi bên cạnh cậu chàng đẹp trai kia, thầm nghĩ này không phải là cưỡng dâm đấy chứ? Có cần báo cảnh sát không vậy?

"Nhanh lên!"

Lễ tân: "Mời, mời đưa thêm giấy tờ chứng nhận ạ, vị tiên sinh kia cũng cần đưa ra..."

Hạ Dư: "Cậu không cần ghi tên anh ấy, tôi là người ở, anh ấy là khách."

Lễ tân: "..."

Ánh mắt Hạ thiếu thật sự quá hung dữ, lễ tân cũng không phải dũng sĩ gan dạ gì, vì thế cuối cùng cũng ghi tên Hạ Dư thuê phòng rất nhanh, đưa cho cậu một tấm thẻ phòng.

Hạ Dư kéo Tạ Thanh Trình vào trong phòng ngay.

Chỉ nghe thấy "tách" một tiếng, cửa mở, trong bóng tối Hạ Dư đẩy Tạ Thanh Trình vào phòng, cũng chẳng bật đèn, lần mò trong bóng tối đóng cạch cửa lại.

Giờ trong phòng đơn này cũng chỉ còn mỗi hai người họ.

Hạ Dư đứng ở lối vào tối mờ, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Thanh Trình ngay sát.

Cậu chưa từng ở khách sạn rẻ tiền dơ bẩn như thế bao giờ, mới nãy đạp ga phóng tới, thật ra cậu cũng chẳng biết vì sao bản thân lại dừng ngay dưới khách sạn tồi tàn thế này.

Cậu thậm chí không biết bản thân kéo Tạ Thanh Trình vào trong là định làm gì.

Theo lối tư duy của người bình thường, đã thuê phòng rồi còn làm gì được nữa? Cái gì nên làm thì làm thôi.

Khát vọng sâu trong nội tâm Hạ Dư cũng chính là như thế.

Cậu vô cùng khao khát có thể đưa Tạ Thanh Trình trong đêm giao thừa kia trở về, cái đêm mà Tạ Thanh Trình có loại bạo lực xưa nay chưa từng có, cũng có sự nhiệt tình xưa nay chưa từng có. Toàn bộ quyền chủ động như đều là của Tạ Thanh Trình, nhưng Tạ Thanh Trình lại hoàn toàn thuộc về cậu.

Ai mà biết đó lại là một bữa tối cuối cùng cơ chứ.

Hạ Dư ôm lấy eo Tạ Thanh Trình, hai mắt đỏ đậm nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm, cậu đè người lên bên cạnh giá treo áo ở lối vào, hầu kết trượt trượt.

Cảm xúc của hai người họ đêm nay thật ra cũng tương tự như đêm giao thừa hôm đó.

Tâm trạng hai người đều rối bời vì cái chết của Sa Hoành.

Mà trong một lần Tạ Thanh Trình phiền muộn, thế mà lại bị cậu dụ dỗ. Có lẽ cũng vì nguyên nhân như thế, lúc này Hạ Dư có chút nhung nhớ mờ mờ, cậu tựa như đang thầm hi vọng lần này Tạ Thanh Trình cũng có thể dựa vào cậu thêm chút khi cảm xúc tuột dốc.

Nhưng Tạ Thanh Trình không làm thế.

Hạ Dư khó chịu vô nhường, cảm giác khó chịu dần lên men, tăng mạnh trong lúc hai người họ giằng co, cuối cùng thế mà thúc giục Hạ Dư vô cớ kéo Tạ Thanh Trình đi thuê phòng ở khách sạn giá rẻ gần đó.

Chỉ tiếc là thuê phòng thì dễ làm thì khó, Hạ Dư nhìn vẻ lạnh băng, đôi mắt tỉnh táo của Tạ Thanh Trình chằm chằm, lại nhớ tới sau khi họ làm xong trong đêm giao thừa, dáng vẻ Tạ Thanh Trình ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng hút hết một điếu thuốc.

Khi đó hẳn Tạ Thanh Trình thực sự rất đau lòng, anh thật sự cảm thấy đau khổ lẫn bối rối vì mối quan hệ này.

Trong cơn bệnh Hạ Dư vẫn mang theo chút lý trí, mà tia lý trí kia điều khiển cơ thể như con rối của cậu. Khiến cậu không tới mức thật sự xúc động cứ làm với Tạ Thanh Trình thô bạo như thế.

Nhưng phòng cũng thuê rồi, lại chẳng làm gì cả, không khỏi uất nghẹn quá mức.

Mà nếu muốn làm thật, cậu phải bắt nạt đồng loại duy nhất của cậu lần nữa, còn sẽ làm tổn thương thân thể lẫn tinh thần đối phương vô nhường.

Trong cuộc giao chiến của trời với con người, cuối cùng Hạ Dư giận dữ đập đầu vào mặt tường bên cạnh Tạ Thanh Trình, nhắm mắt đau khổ dựa vào tường nghiền nghiền.

Tạ Thanh Trình: "..."

Tư thế này của Hạ Dư vẫn đè lên người anh, tay thanh niên siết lấy cổ tay có hình xăm mảnh mai của anh.

Thậm chí, theo góc nhìn của người ngoài, bóng dáng họ chồng lên nhau ở lối vào, tựa như đang hôn môi thân mật gắn bó, đau khổ triền miên.

Nhưng Tạ Thanh Trình biết Hạ Dư không hôn anh.

Hạ Dư chỉ tựa đầu lên mặt tường phía sau anh, nơi gần cổ anh, anh có thể cảm nhận rõ hô hấp của Hạ Dư, nóng bỏng lướt qua làn da anh.

Rất lâu sau đó, Hạ Dư bỗng dưng thẳng người dậy.

Hốc mắt cậu bị hun đỏ bừng, giận dữ, ấm ức, ham muốn, đều hóa thành ánh vẩn đục trong đáy mắt cậu.

Hạ Dư khàn khàn nói: "Được rồi. Chúng ta đừng làm nữa, em không làm. Em đi đây."

Tạ Thanh Trình: "..."

"Anh đừng cản em."

Tạ Thanh Trình chỉnh lại sự ảo tưởng của cậu: "Không ai cản cậu cả."

Hạ Dư như bị anh đạp cho một phát, càng giận dữ, sắc mặt gần như xanh mét lại, nói chuyện cũng hơi lắp bắp: "Gặp, gặp lại anh sau."

Bộ xử lí cảm xúc của Tạ Thanh Trình là hệ thống windows98 hết sức thẳng nam, hoàn toàn không hiểu nổi Hạ Dư có ý gì.

Hạ Dư xoay người rời đi luôn.

Cậu cảm thấy bản thân còn không đi, sẽ thật sự làm ra chuyện tổn thương đồng loại. Thái độ đồng loại của cậu lạnh băng, nhưng từng hành động đều chọc vào ngọn lửa trong lòng cậu.

Cậu thật sự rất muốn ôn lại giấc mộng uyên ương với anh.

Vậy nên cậu không thể không rời đi.

Tạ Thanh Trình nói đúng, người khác súc sinh, con người có khả năng tự khống chế.

Kết quả Hạ Dư rời đi luôn, để lại một mình Tạ Thanh Trình trong phòng, suy nghĩ luôn luôn tỉnh táo của người đàn ông bị cậu trai làm cho mơ hồ. Anh không biết tất cả hành động của Hạ Dư có ý nghĩa gì.

Thân hình cao lớn của anh vẫn dựa trên tường, mắt đào hoa luôn sắc bén giờ phút này lại có chút mơ màng, một lát sau anh móc hộp thuốc trong túi ra, tư thế thành thục cắn đầu lọc, châm điếu thuốc cuối cùng.

Lúc thở ra phả một làn khói, anh chợt nhận ra áo Hạ Dư còn khoác trên người mình.

Anh không thích mặc áo của người khác, cũng không muốn Hạ Dư chết rét.

Vì thế anh bừng tỉnh, đuổi theo.

Hạ Dư đang làm thủ tục thanh toán trước quầy lễ tân.

Lễ tân dùng ánh mắt vi diệu không thèm che giấu đánh giá Hạ Dư.

Giờ mới qua bao lâu chứ, còn chưa tới mười lăm phút, hơn nữa còn cả thời gian cởi quần áo tắm rửa nữa, cậu bạn à cậu có tới ba phút không vậy hả.

Nhìn thằng nhóc khí thế bức người, rất đẹp trai cũng rất có tinh thần thế kia, kết quả nào ngờ chỉ có mỗi ba phút.

Vậy nên lúc lễ tân trông thấy khuôn mặt như trời đông giá rét của Tạ Thanh Trình, cũng chẳng có chút kinh ngạc nào——

Có là ai đi nữa thì sao mà thoải mái nổi?

Tạ Thanh Trình: "Áo của cậu."

Hạ Dư không để ý tới anh, kí tên xong bỏ đi luôn.

Tạ Thanh Trình hết cách, đi qua khoác áo lên vai cậu trai.

Bởi vì hành động vô cùng đàn ông này, lễ tân express hotel bật ra một suy nghĩ giống hệt như lễ tân hội sở Không Dạ rất lâu trước đó—— Anh chàng lễ tân khiếp sợ nhìn Hạ Dư, lại nhìn Tạ Thanh Trình, cảm thấy lúc nãy bản thân hiểu lầm rồi, có khi ba phút không phải là cậu nhóc này, mà là người đàn ông đẹp trai đuổi ra theo sau cơ.

Cốt truyện anh chàng này tự bổ não ra thay đổi ngay, biến thành ông chú bao nuôi nam sinh xinh xắn, nhưng mà vì không thỏa mãn được cậu trai trẻ tuổi, nên cậu trai giận dỗi bỏ đi như vợ nhỏ.

Ông chú đẹp trai còn phải đi theo sau, khoác áo cho vợ nhỏ nữa chứ.

Hạ Dư quay đầu lại, hung dữ trừng mắt liếc Tạ Thanh Trình một cái, chắc cũng giận thật, nói chuyện khiến người ta uất nghẹn lạ thường: "Chú à, chú còn định lằng nhằng vì một cái áo với cháu tới bao giờ nữa?"

Tạ Thanh Trình cũng chẳng quan tâm cậu phá lệ gọi chú, chỉ hút thuốc chẳng nói câu nào, chắc là cảm thấy nói chuyện với vợ nhỏ giận dỗi cũng không có ích gì, đi tới quầy lễ tân bảo: "Để tôi thanh toán."

Lễ tân nhìn người đàn ông bao dưỡng nam sinh mà còn để nam sinh phải trả tiền đầy trách móc: "Cậu nhóc kia trả tiền rồi."

Tạ Thanh Trình thật sự phiền muộn muốn chết, cắn thuốc lá, quay đầu lại lạnh nhạt nói lờ mờ với Hạ Dư: "Mở Alipay ra. Tôi chuyển lại cho cậu."

Xem ra Hạ Dư đã bị Tạ Thanh Trình chọc giận ập lên tận đầu.

Rốt cuộc cậu không chịu nổi nữa, thấp giọng mắng thầm, bỗng dưng kéo Tạ Thanh Trình ra ngoài, động tác thô bạo, chẳng khác lúc họ tới là bao. Hai người vòng đi vòng lại cả một ngày, kéo từ trong hẻm nhỏ vào trong xe, rồi lại kéo từ trong xe tới express hotel, kết quả vào express hotel rồi lại chẳng làm gì, sau khi ầm ĩ một trận lại quay về trên xe.

Đúng là việc chỉ có hai tên thần kinh mới có thể làm được.

Hạ Dư đột nhiên đẩy Tạ Thanh Trình lên ghế sau của xe Cullinan mở rộng, bản thân đỏ ngầu cả mắt đè lên theo. Một tay cậu siết chặt lấy cổ tay Tạ Thanh Trình, một tay khác nâng lên, lướt qua tóc mái hỗn loạn trên trán Tạ Thanh Trình, mân mê vầng trán rộng và mặt mày đẹp trai nghiêm nghị của anh.

Bàn tay kia vì ham muốn mãnh liệt lẫn nhẫn nhịn cực độ, đã hơi phát run.

Con ngươi hai người sáng lên trong ánh đèn led khoang ghế sau của xe, kề sát nhìn nhau, ánh mắt Hạ Dư hỗn loạn lại si mê, tìm kiếm sâu trong đôi mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình như yêu thích lạ thường. Cullinan cách âm rất tốt, tiếng động bên ngoài họ đều không nghe thấy, chỉ có tiếng hô hấp lẫn tiếng tim đập của nhau quanh quẩn bên tai.

Hạ Dư vuốt ve lông mày, trán của Tạ Thanh Trình từng chút, cứ như đang tự đưa một vốc nước cho con thú đã khát sắp chết trong lòng mình từng chút một, nhưng mãi vẫn không đủ... Mãi vẫn không đủ.

Hạ Dư càng tới gần anh lại càng nóng, anh là thạch, là thuốc phiện, là thuốc độc cũng là thuốc giải của cậu.

Cậu cúi đầu nhìn người đàn ông dưới thân, cậu không thể quay về đêm giao thừa ấy, người này từng buông thả sự nhiệt tình như thế với cậu. Cho dù loại nhiệt tình ấy chứa đựng rất nhiều sự tự hủy...

Trong bầu không khí như thế, Tạ Thanh Trình lần đầu tiên phá lệ cảm thấy bản thân không thể đối diện với đôi mắt của Hạ Dư. Anh xoay mặt đi.

Ngay giây ấy Hạ Dư lại siết chặt khuôn mặt anh, xoay mặt anh qua lần nữa, ép anh đối diện với mình, cậu phát hiện tuy rằng ánh mắt Tạ Thanh Trình lạnh băng, nhưng trong sự lạnh băng kia hình như cuối cùng cũng có một tia hỗn loạn.

Tia hỗn loạn này khiến nội tâm cậu nhận được sự ủng hộ lẫn xung đột to lớn, máu nóng cậu dâng lên, lại lặng lẽ nhìn nhau với Tạ Thanh Trình thêm vài giây, hô hấp dần trở nên nặng nề dồn dập, ngay sau đó cậu bỗng dưng luồn tay vào mái tóc đen của Tạ Thanh Trình, ôm lấy đầu anh, rủ mi hôn xuống——

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay nói chuyện phiếm với bạn, về việc nếu Hạ Dư với Tạ ca mà cùng nuôi con sẽ thế nào... Nên là...

Tiểu kịch trường:

Tạ Thanh Trình: Đã bảo bao nhiêu lần rồi, trước mười giờ tối phải về nhà, giờ đã là mười rưỡi rồi, con có nghe lời không hả?!

Nhóc con thời kì phản nghịch: Sao ba quản con nhiều thế? Cổ hủ muốn chết, nếu con nghe hết theo lời ba, tới bạn con cũng chẳng có nữa!

Tạ Thanh Trình: Con cắt đứt với đám bạn... Chẳng ra gì đó luôn đi! Đừng có lêu lổng với bọn nó!

Nhóc con thời kì phản nghịch: Ba vốn không hiểu tình bạn của bọn con!

Tạ Thanh Trình: Con đóng cửa lại tự suy nghĩ đi!

Nhóc con thời kì phản nghịch: Hu hu hu hu hu hu hu...

Hạ Dư: (lén lút vào trong) Đừng khóc, cha đưa con trèo cửa sổ trốn ra ngoài chơi nhé!

Nhóc con thời kì phản nghịch: Thật ạ? (khóc nức nở)

Hạ Dư: Thật đó, cơ mà đừng để ba con biết, nếu không thì cả hai chúng ta đều tiêu luôn...

Tạ Thanh Trình: (áp suất thấp đứng sau lưng hai người họ, bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc) Yên tâm đi. Hai người tàn rồi.