Sổ Bệnh Án

Chương 116: Trông thấy xác chết




Hơn tám giờ tối, trước cửa tiệm uốn tóc A Văn xuất hiện hai vị khách.

Khách lạ mắt, cơ mà nhìn quần áo mặt mũi, hẳn là thôn dân ở thôn bên cạnh, trong đó có một người còn chống gậy dò đường, đôi mắt xám trắng mở to vô thần.

Bọn họ gõ cửa kính tiệm uốn tóc.

Không cần đợi lâu như ban ngày, ban đêm tiệm uốn tóc A Văn lập tức mở cửa ngay, đứng ở cửa vẫn là Lộ Lộ, Lộ Lộ quan sát bọn họ một lượt, nói: "Hai vị gội đầu à?"

Tuy rằng Hạ Dư chưa từng tới nơi này, nhưng dù sao cậu cũng thông minh, thử trả lời thăm dò: "Mát-xa."

"Ồ... Vào ngồi trước đã."

Lộ Lộ dẫn Hạ Dư ngồi vào một chiếc ghế làm tóc giá rẻ, Hạ Dư liếc mắt qua mặt đất, trên đất chẳng có lấy một cọng tóc...

Cậu bắt đầu cẩn thận liếc sàn nhà của tiệm uốn tóc này. Tiệm uốn tóc chia trong ngoài thành hai nửa, có cầu thang, xem ra trên tầng còn chia mấy phòng. Giờ bọn họ đang ở gian ngoài trông như tiệm cắt tóc vô cùng bình thường, có điều mấy cây kéo đó nhìn qua đều đã rỉ sắt, hiển nhiên chỉ là trưng bày ra thôi.

Ở sô pha cách đó không xa, một hàng phụ nữ đang lười biếng ngồi ấy, mặt mày không tính là quá đẹp, nhưng quần áo khiêu khích lộ liễu vô cùng. Mấy cô nàng vừa lướt điện thoại, thi thoảng lại giương mắt nhìn về phía hai người bọn họ.

"Vị này cũng muốn mát-xa à?" Lộ Lộ bắt đầu đánh giá Tạ Thanh Trình, tầm mắt lướt qua lướt lại con ngươi đeo kính áp tròng xám trắng của anh.

Hạ Dư nói: "Đúng thế, lần đầu tiên anh ấy tới đây. Mấy cô đừng dọa anh ấy nhé. Giá "vai cổ" với "toàn thân" ở chỗ các cô thế nào?"

Cậu cũng chỉ mới tìm vài từ lóng trên mạng, trong lòng không chắc chắn lắm, nhưng trên mặt giả vờ thật bình tĩnh.

Lộ Lộ im lặng một lát, trong thời gian yên tĩnh ấy, lòng Hạ Dư căng thẳng theo.

Cuối cùng Lộ Lộ cũng khẽ cười: "Vai cổ 80, toàn thân 200. Mấy anh xem muốn chọn cô gái nào làm cho các anh đây?"

Hạ Dư cũng thực sự buông thả, ngẫm nghĩ, nở một nụ cười với Lộ Lộ trông giả tạo, đáng khinh rất phù hợp: "Có thể chơi song phi (threesome) không?"

Lộ Lộ: "Thế thì thêm 50."

Hạ Dư: "Sao đắt thế, chị gái vô lí thật đấy, không phải tôi đang tiết kiệm phòng cho mấy cô à?"

Lộ Lộ: "Kích thích mà, chẳng ai chịu chơi thế đâu. Không tin anh thử qua nhà khác hỏi thử xem."

Hạ Dư làm đúng vẻ như một con quỷ nghèo nàn: "Thế giảm 20 nhé. Khách mới mà, lần sau lại tới."

"Mười đồng."

"Thành giao."

"..." Tạ Thanh Trình không ngờ thằng oắt Hạ Dư lại giả bộ như thế, đương nhiên anh cũng chẳng thua kém gì, đeo kính áp tròng người mù Andhadhun, lúc anh đi đường rất cẩn thận, lấy gậy gõ đất dò dò trước, sau đó mới chậm rãi bước lên.

Hạ Dư chọn hai cô nàng nhìn qua yếu ớt nhất, trong đó có một cô nàng tiến lên dìu anh: "Anh à, cẩn thận chút, cầu thang nhỏ lắm, để em đỡ anh đi."

Bốn người cùng nhau lên lầu.

Lầu hai có vài ván gỗ ngăn thành mấy phòng nhỏ, mấy tấm ván này chẳng dày hơn giấy là bao, cách âm thế nào là hiểu.

Về việc này, trong huyện không có nhiều hoạt động giải trí, 80 tệ đổi lấy việc giải tỏa kể ra cũng không phải rẻ với thôn dân, nhưng dù sao cũng kích thích, có thể an ủi mấy gã đàn ông độc thân. Vậy nên trong tiệm đã có vài vị khách, tiếng nam nữ làm tình truyền từ trong ra chẳng chút che giấu.

Cô gái dẫn họ lên tầng còn rất nhỏ, lại như chẳng còn phản ứng với kiểu sống này, chút ngại ngùng hay quẫn bách cũng không có.

Vào cửa, gạt chốt xuống, trong phòng có hai chiếc giường và hai chiếc sô pha nhung nhân tạo màu đỏ.

Cô gái: "Mời hai anh trai cởi quần áo ra."

Hạ Dư cười bảo: "Ây da, anh bạn này của tôi chưa từng tới nơi này, các cô chậm chút đã, đừng dọa anh ấy, cứ xoa bóp vai trước đi."

Làm nghề này lâu rồi, có thể gặp đủ mọi loại người.

Mấy cô nàng cũng đã quen thấy mấy gã đàn ông lần đầu tới, còn chút gò bó, nên cũng không để bụng.

Cái ngành phục vụ này, luôn phải coi khách hàng là trên hết.

Hai cô nàng vì thế cũng để họ ngồi xuống ghế sô pha có tay vịn đỏ tươi, đối diện sô pha có tay vịn là một chiếc gương lớn, có thể trông thấy toàn bộ khung cảnh trong phòng.

Hai cô gái bắt đầu mát-xa cho khách.

Nói là mát-xa, nhưng người tới đây đều có dụng ý khác cả, đương nhiên không cần mong đợi gì vào tay nghề mấy cô gái này chuyện nghiệp hay không, tâm sự đơn giản, rồi tới việc tiếp xúc tư chi, rồi xoa dịu sự bức bối của các khách nam từng chút một.

Một câu "Anh trai, anh từ đâu tới thế?" mở đầu câu chuyện, một tiếng "Anh trai, có muốn thoải mái với em không" để đưa ra ám chỉ.

Mỗi một nhóm đều có trình tự, mấy cô nàng cũng chẳng ngoại lệ.

Suốt cả quãng ấy Tạ Thanh Trình chẳng nói chuyện, rủ mi dài che đôi mắt xàm màu, một tay chống má, chỉ thờ ơ nghe họ nói chuyện.

Người như Hạ Dư, khả năng học tập đúng là rất xuất sắc, ở đây chưa tới mấy hôm, thế mà đã có thể xài tiếng địa phương nói chuyện với đối phương rồi.

Mấy cô nàng thấy cậu nói chuyện hài hước, rất nhanh đã thích vị khách mới này, vừa mát-xa, vừa bắt đầu vô thức nói vài tin tức ra khỏi họng.

Hai người các cô, thế mà từng học ở trung học Nhân Hằng, chỉ là thời gian đều không dài.

Nhưng lúc Hạ Dư hỏi tới vì sao mấy cô nàng thôi học, có một cô gái không nói lời nào, một cô thì trầm mặc mấy giây, sau đó cười nhạt.

"Trong nhà muốn em gả chồng, nên thôi học."

"Thế cô..."

"Chồng em thích cờ bạc, đàn ông nơi này đa số đều thích cờ bạc, đổ biết bao nhiêu tiền vào cá cược, một đêm có thể thua hơn hai mươi vạn, bao nhiêu tích góp trong nhà đem đi cầm cũng không đủ trả." Cô gái nhẹ nhàng bóp bả vai Hạ Dư, "Chồng em cho em tới đây làm kiếm tiền."

Chuyện này tuy nghe thì không tưởng tượng được, nhưng Hạ Dư đọc nhiều sách, kiến thức rộng.

Cậu biết có một vài nơi, nhất là nông thôn xa xôi, chuyện rất đáng buồn này cũng có xảy ra. Chồng chơi bời lêu lổng, để vợ tới làm ở mấy nơi chẳng ra gì, có đôi khi còn do chồng tự tìm mối, còn tiền kiếm về, đương nhiên đều do đàn ông cầm cả, nữ giới chẳng qua chỉ là một công cụ dùng máu thịt xương cốt nuôi cái nhà này thôi.

Nhưng thật sự đối diện với người bị hại, lòng vẫn chấn động mạnh.

Một cô gái khác rủ mắt, ngừng một lát, bảo: "Anh ơi..."

Cho dù tuổi mấy cô nàng lớn hay nhỏ, vẫn sẽ gọi khách là anh.

"Lát nữa lúc anh làm, có thể nhẹ nhàng chút không." Có lẽ cô gái thấy Hạ Dư dễ nói chuyện, rốt cuộc không nhịn được lộ ra chút mềm yếu, "Thật ra em đã mang thai hơn ba tháng rồi."

Hạ Dư càng lắp bắp kinh hãi: "Thế mà cô còn tới chỗ thế này?"

"Không tới thì không có tiền. Trong nhà chẳng có chút tiền nào cả, lại còn phải trả nợ cho hắn ta nữa." Người phụ nữ nói thản nhiên, nhưng hốc mắt đã có chút nước mắt.

Hạ Dư chợt chẳng nói gì.

Trong một khắc ấy, cậu chợt nhớ tới Lư Ngọc Châu.

Năm đó Lư Ngọc Châu cũng lưu lạc khắp chốn, ngày qua ngày, tới khi chết lặng.

Trong cảnh cùng đường như thế, kẻ giật dây phía sau, hỏi thêm dì ta một câu "Vì sao cô phải tới nơi này."

Thật ra đó cũng không phải lời quan tâm quá dịu dàng gì cả, có lẽ gã đàn ông kia cũng như mình bây giờ, chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Nhưng Lư Ngọc Châu bị coi như súc vật lâu rồi, một câu như thế, ấy vậy mà có thể khiến dì ta nhớ ra, hóa ra dì ta vẫn là người sống.

Hạ Dư nói: "... Thôi bỏ đi, thế hay là——"

Cô gái nghe thấy thế, như bị cái gì dọa sợ, không chờ cậu nói hết câu, bỗng quỳ bộp xuống.

Hành động này khiến người ngoài trừ Tạ Thanh Trình đều giật nảy mình.

Tạ Thanh Trình vẫn nhớ bản thân là người mù, nên ngồi thẫn thờ, vẫn chẳng động đậy.

Cô gái siết góc áo Hạ Dư: "Anh, đừng đổi người được không? Anh, anh coi như nãy em chưa nói gì hết, anh muốn làm thế nào thì làm, mấy ngày nay em mới quay về làm, em không xinh, không ai muốn em cả, nếu anh đổi người, vậy cô chủ nhất định sẽ rất thất vọng về em, em, em..."

Cô nàng nói tới câu cuối, lại cứng họng chẳng nói nổi nữa.

Hạ Dư: "... Ý tôi là, hay là bỏ đi, hôm nay cô giúp tôi bóp vai, rồi tâm sự với tôi là được rồi."

Cô gái sửng sốt: "Hả..."

"Tôi vốn muốn tới giải sầu với bạn thôi, cô cũng biết đó, người như bọn tôi ấy à, không tiền, không vợ, chẳng cô gái nào chịu nói chuyện với bọn tôi cả. Nên lần này không làm gì cũng chẳng sao, mọi người đều thoải mái, coi như làm bạn, chờ sau này có cơ hội, cô lại thầm ưu ái cho tôi là được."

Hốc mắt cô gái đỏ lên, vừa cảm động, vừa bất an: "Sao, sao lại mặt dày thế được? Em... Hay là em dùng tay giúp anh..."

Hạ Dư: "Không sao, tâm sự là được rồi. Anh ơi, anh nói xem đúng không?"

Tạ Thanh Trình ngồi dựa vào sô pha nhung đỏ, nhàn nhạt lên tiếng.

Hạ Dư mỉm cười chỉ vào Tạ Thanh Trình, nói với cô gái: "Thấy không, anh hai tôi vốn cũng không muốn tới vậy đâu, bị tôi ép tới mở mang tầm mắt đấy."

Tạ Thanh Trình: "..."

Vì có cuộc nói chuyện ấy, khoảng cách vô hình giữa họ và hai cô gái kia cũng được kéo gần hơn chút.

Tiếp theo Hạ Dư lại hỏi vài việc, các cô nàng cũng trả lời rõ ràng hơn.

Sau mấy lượt nói chuyện, họ nắm được đại khái tình hình của huyện này thậm chí là của tiệm này.

Dưới huyện Thanh Li, có ba thôn lớn là thôn Dịch gia, thôn Trang gia, thôn Đoàn gia, dân cư phần lớn ham ăn biếng làm, dân sống thối nát, nhất là thôn Dịch gia là tệ nhất. Hệ thống quản lí cả thị trấn cũng vô cùng mục nát, trường học trong thôn lẫn tuyến đường chính đều do Lư Ngọc Châu chi ngân sách tu sửa lúc làm bí thư huyện ủy.

Đàn ông trong nhà không làm việc, quay về nhà còn đánh vợ, mấy người phụ nữ hoặc âm thầm chịu đựng, hoặc mạo hiểm trốn đi, hoặc cũng như mấy cô gái này, không thể không bán bản thân, kiếm ít tiền sinh hoạt nuôi gia đình.

Ở cái thị trấn này, mấy tiệm uốn tóc như "tiệm uốn tóc A Văn" còn mấy nhà nữa, các cách hoạt động cũng rất đa dạng.

Lấy tiệm cắt tóc A Văn để nói, chủ tiệm là Dịch Cường chồng cũ của Lư Ngọc Châu.

Năm ấy Lư Ngọc Châu bị vu oan tống tù, Dịch Cường cưới vợ mới trong cảnh còn chưa làm thủ tục ly hôn với Lư Ngọc Châu, chung sống với một cô gái trẻ tuổi.

Sau khi Lư Ngọc Châu ra tù, con gái ruột không biết bản thân, mà cô gái trẻ tuổi kia nghênh ngang vào nhà, nghiễm nhiên dùng tư cách bà chủ đối diện với "tù nhân" này. Dưới sự thương tâm, Lư Ngọc Châu rời khỏi huyện Thanh Li, rất nhiều năm về sau, dì ta cũng không quay về căn nhà này.

Dịch Cường trải qua ngày tháng với vợ mới, hai người sinh một cô con gái, là Lộ Lộ bây giờ. Nhưng mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Dịch Cường cũng không phải người chịu khó gì, năm đó ở bên Lư Ngọc Châu, do Lư Ngọc Châu mạnh mẽ, quản rất hà khắc, vì thế Dịch Cường mới không dám làm biếng.

Nhưng vợ nhỏ nào có nửa phần khí thế của Lư Ngọc Châu?

Dần dần, những khuyết điểm của Dịch Cường bị Lư Ngọc Châu áp chế bắt đầu bốc cháy từ tro tàn. Gã ăn chơi lêu lổng, trầm mê cờ bạc, thua về đánh vợ chửi con, thắng thì phóng đãng tìm gái.

Của cải trong nhà, rất nhanh đã vơi dần.

Vợ nhỏ là người rất mềm yếu lại hết sức ích kỉ, cô ta không chịu nổi cuộc sống này, trong một tối mà chồng chưa quay về, bỏ lại Lộ Lộ cô ta tự sinh ra và A Văn do Lư Ngọc Châu sinh, một mình bước lên tàu tới thành phố lớn. Cô ta muốn trải qua ngày tháng êm lành, nhưng bản thân không đủ khả năng, dẫn theo con nhỏ không tiện gian díu với đàn ông, cô ta quyết định xóa bỏ toàn bộ quá khứ, ra vẻ là người thôn quê chưa từng gả đi để làm công, với sắc đẹp của cô ta, không phải lo không dụ dỗ được một gã đàn ông nào đáng tin thành thật trong thành phố lớn.

Mẹ chạy rồi, chỉ còn mỗi một người cha quá mức điên cuồng.

Dịch Cường vừa bực vừa hận, suốt ngày mượn rượu giải sầu, không đánh thì mắng hai đứa con gái. Con gái cả—— Cũng chính là con gái của Lư Ngọc Châu, giờ đã trưởng thành, cô ta cũng muốn thoát khỏi biển khổ này, vì thế cũng giống mẹ kế của cô ta, cô ta cũng mua một tấm vé xe, tới thành phố gần nhất tìm việc làm.

Nhưng không biết là do học thức cô ta có hạn, hay là vì cô ta không quen tháng ngày phiêu bạt như thế, một quãng thời gian sau, cô ta lại quay về.

Sau khi về, tính tình A Văn thay đổi không ít, cô ta tìm thấy cha cô ta, nói với gã: "Ông muốn nằm không kiếm tiền chứ gì? Tôi có ý này, nhưng tôi cần ông giúp, ông dùng sản nghiệp của tổ tiên để mua, chúng ta đổi lấy một căn nhà đa dụng rồi làm ăn. Cách thức tôi xem xét xong rồi, ông nghe tôi, nhất định sẽ kiếm được tiền nhanh thôi."

Cứ thế, tiệm cắt tóc A Văn khai trương.

Dịch Cường là ông chủ, lấy phần lớn thu nhập trong tiệm. A Văn và em gái Lộ Lộ của cô ta, phụ trách chuẩn bị mấy cô gái trong tiệm.

Tiền càng lúc càng kiếm được nhiều, Dịch Cường mua xe, mua điện thoại thịnh hành nhất, an tâm thoải mái xài chỗ tiền dơ bẩn này, một chân đạp ga tới vũ trường trong trấn, trong thôn, tới chỗ cao cấp hơn, xa hoa hơn phung phí tiền bạc.

Gã dần đối xử tốt với hai cô con gái, lúc trước miệng toàn "sinh con gái không bằng con trai", giờ biết con gái có thể kiếm tiền nuôi gã, nhắc tới con gái là mặt mày tươi rói, cứ khen con gái mình là hai báu vật—— Còn mấy cô gái bán mạng trong tiệm của gã, đương nhiên gã cũng biết các cô nàng là con gái, thậm chí là vợ của tên đàn ông khác.

Nhưng thế thì đã sao?

Mấy cô nàng làm việc có thể đổi lại thế trên sàn cờ bạc của gã, đổi lấy mỹ nhân dịu dàng thơm phức trong lòng, gã đương nhiên là chịu rồi. Thời gian Dịch Cường ở huyện Thanh Li ngày càng ít, qua lại với bạn bè trong thôn cũng dần thờ ơ, gã mặc áo hàng hiệu, đội mũ đắt tiền, lập tức cảm thấy giá trị con người mình tăng vòn vọt, nông thôn nhỏ này không chưa nổi phượng hoàng vàng như gã nữa. Gã dùng phần lớn thời gian ở lại nơi đô thị, phóng túng bên phụ nữ thành phố, gần như quên cả xuất thân của mình.

—— Chỉ cần các con gái nhớ gửi tiền đúng hạn cho gã là được rồi.

Hạ Dư nghe xong, cảm thấy rất ghê tởm.

Cậu vì gia đình bất hạnh của bản thân, đã rất ghét loại cha mẹ nuôi con không bằng nuôi chó kiểu này.

Cậu hỏi: "Thế giờ Dịch Cường thường hay ở bên ngoài đúng chứ?"

"Đúng thế, lâu lắm rồi ông ta chưa quay về."

Hạ Dư lại hỏi: "A Văn đâu?"

"Chị Văn thật ra ngày nào cũng tới tiệm, nhưng chị ấy thường tới đêm khuya, anh muốn gặp chị ấy sao?"

Hạ Dư đương nhiên muốn gặp Dịch A Văn, chỉ nhìn thấy cô ta, cậu mới có thể biết cô gái thần bí đêm qua rốt cuộc có phải cô ta hay không, nếu là cô ta, vì sao phải lặng lẽ đưa hồ sơ cho họ như thế, với cả hồ sơ kia lấy được từ đâu.

Có điều nghe xong tự thuật của mấy cô nàng, cậu chợt cảm thấy Dịch A Văn rất không đơn giản, hơn nữa theo miêu tả của cô gái gội đầu, cuộc sống của Dịch A Văn có một đoạn cắt ngang rất kì quái, đó chính là quãng thời gian cô ta trải qua lúc bỏ trốn tới thành phố ấy.

Trước khi cô ta chạy trốn tới thành phố, nghe qua thì cô ta là người khá bất lực, không dám ra vẻ gì trước mặt cha.

Nhưng sau khi cô ta trở về, lại có thể ra lệnh cho Dịch Cường, hơn nữa còn chỉ cho Dịch Cường bán của cải sản nghiệp của tổ tiên để làm ăn như thế nào—— Những năm cô ta ở bên ngoài ấy, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?

Hạ Dư muốn biết nhiều thông tin về Dịch A Văn hơn, chỉ tiếc là các cô gái gội đầu cũng chỉ biết trong giới hạn này.

Cậu liếc mắt nhìn Tạ Thanh Trình, cho dù giờ phút này Tạ Thanh Trình đeo kính áp trong xàm màu, người khác không nhìn ra ánh sáng gì trong ánh mắt anh, nhưng Hạ Dư quá quen thuộc với Tạ Thanh Trình rồi, cậu có thể từ một hành động, thậm chí là dáng ngồi của Tạ Thanh Trình, lí giải được một vài suy nghĩ của đôi phương trong khí chất ấy.

Cậu nhận ra giờ phút này tâm tư Tạ Thanh Trình cũng giống như cậu.

Quả nhiên, qua vài phút, Tạ Thanh Trình cả buổi không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe bỗng mở miệng, nói câu: "Mượn toilet chút. Đi thế nào?"

Mỗi phòng trong tiệm cắt tóc cũng không có toilet riêng, cô gái gội đầu cẩn thận chỉ đường cho anh, cuối cùng có chút không yên tâm: "Anh à, hay là em đưa anh đi nhé."

Hạ Dư đứng dậy, cười nói: "Việc đó anh ấy... Chắc là còn ngại đấy, vẫn là để tôi đưa anh ấy đi thôi."

Cô gái rất hiếm khi thấy khách ngại ngùng như họ, cười khúc khích, giúp họ mở cửa, lại chỉ đường cho họ lần nữa, để hai người ra ngoài.

"Cho dù chúng ta gặp được Dịch A Văn, cô ta chưa chắc đã chịu nói thật với chúng ta." Sau khi Tạ Thanh Trình xác nhận hai cô gái ở tiệm uốn tóc không đi theo, bình tĩnh, thấp giọng ra lệnh cho Hạ Dư, "Cho nên nhân lúc hiện tại, trước tiên xem căn nhà này có bất cứ manh mối gì không đã. Túi hồ sơ Nhân Hằng là thứ vô cùng quan trọng với kẻ giật dây phía sau, nếu bộ hồ sơ này là thật, cô gái thần bí hôm qua thật sự là Dịch A Văn, thế thì giữa họ nhất định không thể không có bất cứ liên quan nào cả. Cậu đi bên trái, tôi đi bên phải. Thời gian không còn nhiều, chia nhau ra điều tra."

Hạ Dư nhìn đôi mắt xám màu của anh: "Sao anh đeo kính che rồi, vẫn còn sắc bén thế?"

Tạ Thanh Trình giơ tay chạm nhẹ lên mí mắt, khẽ nhíu mày: "Giải bộ không giống hả?"

Hạ Dư cười: "Không có, giống lắm. Em chỉ nói khí chất anh không thay đổi thôi. Vẫn như lưỡi dao ấy."

"..." Tạ Thanh Trình không tốn thời gian nói nhảm với cậu, bảo, "Mau đi đi."

Hai người chia nhau ra hành động.

Tầng hai tiệm cắt tóc A Văn hầu hết là phòng, Tạ Thanh Trình đi một vòng, không trông thấy thứ gì đáng để ý, nhưng lúc anh đi tới cuối, anh phát hiện nơi đó có một đoạn cầu thang nhỏ hẹp.

Căn nhà này có gác mái.

Gác mái không lớn, bên trong đặt một chiếc bàn, vài kệ sách, một ít vật lung tung chất lên đó, ngoài ra chẳng còn gì khác.

Nhưng không biết vì sao, Tạ Thanh Trình lại cảm thấy nơi này quái quái, lại còn tản ra ít mùi hôi thối bí ẩn, với kinh nghiệm của người học y như anh, anh lập tức đoán ra đây là mùi thối gì.

Tạ Thanh Trình cẩn thận tìm một vòng trong phòng, nhận ra chỗ nào kì quái——

Cho dù mùi hôi thối nồng nặc, nhưng gác mái này không có bất cứ món gì ăn được, ngoại trừ giấy ra, chính là kim loại, hoặc là gỗ vụn. Trong mấy thứ này không có bất cứ thứ gì có thể sinh ra mùi hôi thối được.

Mùi này từ đâu truyền tới?

Tạ Thanh Trình chậm rãi lui về sau, lui tới lối vào gác mái, đánh giá khắp phòng từ cửa, sau một thời gian, anh phát hiện ra nơi quỷ quái hơn hết ở gác mái này...

Tường...

Tuy rằng có kệ sách chắn mất, nhưng cẩn thận quan sát vẫn phát hiện ra, màu tường ở góc trong nhất khác biệt rõ ràng với hai mặt tường khác. Quét vôi trắng, nhìn qua chắc mới sơn lên thôi.

Tạ Thanh Trình đi về phía mặt tường kia, dịch kệ sách ra một nửa, sau đó—— Như chậm rãi kéo lớp rèm che khỏi bóng tối đằng đẵng, anh nhìn thấy mặt tường quét vôi trắng kia rõ ràng có một mảng tường ẩm ướt rất lớn, tựa như mọc thành lớp rêu kì quái nào đó. Chờ tới khi anh dịch hẳn cả giá sách ra, lại lui về cửa chính nhìn thử, cả người Tạ Thanh Trình đều cứng đờ lại.

Vết ướt kia...

Thế mà lại mơ hồ tạo thành hình người!

Có suy nghĩ đáng sợ nào đó vụt ra khỏi đầu anh, Tạ Thanh Trình xem đồng hồ, từ lúc anh rời khỏi phòng đã qua gần mười phút, nhưng nếu giờ không lấy bằng chứng điều tra, muốn quay về nơi này gần như không có cơ hội nữa. Vì thế anh nhanh chóng quyết định, tiến lên gõ dọc theo hình người mơ hồ kia, quả nhiên tìm thấy một chỗ cạy rỗng phía dưới cùng.

Có chỗ cạy rỗng này cũng rất dễ để cạy ra, Tạ Thanh Trình tìm một con dao trang trí trên bàn làm việc, cạo rớt từng mảnh sơn xuống, phát hiện phía dưới là một ván gỗ đóng tạm bợ vào, anh không tốn nhiều sức để cạy mở tấm gỗ kia, cầm điện thoại chiếu vào trong——

Đập thẳng vào mắt anh cùng mùi tanh tưởi nồng nặc, là một đôi giày da trâu của nam, cổ chân phía trên giày đã phân hủy rất nặng...

Bức tường kia qủa nhiên có một cái xác!!

Nhưng mà, đúng lúc này, một giọng nói u ám lạnh lẽo chợt vang lên ngoài cửa.

"... Anh đang xem gì thế."