Sổ Bệnh Án

Chương 22: Anh ta bị tôi hại tới phát sốt






Phòng y tế ở đồn công an thiếu thiết bị chẩn bệnh, cũng chỉ có mấy thứ để xử lí ngoại thương là nhiều, Tạ Thanh Trình cuối cùng vẫn phải để Trần Mạn đưa tới bệnh viện.

Trần Mạn vội vàng lấy số cấp cứu trong đêm, lấy thuốc, chờ kết quả xét nghiệm máu, Tạ Thanh Trình dựa vào ghế sắt dài lạnh lẽo ở bệnh viện nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau, Trần Mạn quay về từ cửa chắn, cầm trong tay tờ kết quả xét nghiệm vừa lấy được.

Trên tờ kết quả ấy viết một hàng làm Trần Mạn nghi ngờ mình có bị mù chữ không—— Dị ứng xoài.

"Đồng chí à, anh cũng lớn thế rồi, hẳn phải biết mình vốn bị dị ứng gì chứ?" Bác sĩ trực khoa cấp cứu đêm đẩy gọng mắt kính, nói với Tạ Thanh Trình, "Cũng bất cẩn quá rồi đấy, nhìn mức này đi, doạ người sao chứ hả."

Vừa nói, vừa múa bút thoăn thoắt, chữ như gà bới kê một đống thuốc.

"Bình thường chúng tôi sẽ tiêm kháng dị ứng cho những bệnh nhân có phản ứng nghiêm trọng, có điều với mức độ của anh ấy thì phải tiêm liên tục ba ngày. Nếu công việc bận rộn, thì mới đây có một loại nước muối, truyền đêm nay là xong, các anh xem thử muốn dùng loại nào."

Tạ Thanh Trình không thích tiêm kháng dị ứng, lại càng không muốn ở trong viện suốt ba ngày.

"Truyền nước đi." Anh nói.

Hai người lại tới phòng truyền dịch.

Cơ địa Tạ Thanh Trình nhạy cảm nổi, nếu truyền nhanh, anh sẽ choáng váng, thậm chí còn buồn nôn, cho nên sau khi y tá rời đi, tự anh chỉnh mức truyền chậm lại.

Trần Mạn bận rộn tới lui, nhanh chóng chuẩn bị xong hết các thủ tục, sau đó lại ngồi xuống cạnh Tạ Thanh Trình.

Cậu chàng nhìn chằm chằm sườn mặt Tạ Thanh Trình nhắm mắt chốc lát, nhẹ giọng nói: "Anh à, không phải anh chưa từng ăn xoài chứ?"

Tạ Thanh Trình thấy vô cùng xui xẻo: "Anh mẹ nó xúi quẩy bất cẩn được chưa?"

Trần Mạn vô tội mà bị mắng, cũng thành quen. Anh của cậu là học trò của cha Tạ Thanh Trình, từ nhỏ cậu chàng cũng không ít lần qua lại với Tạ Thanh Trình, biết tính tình vị đại ca này, lúc đại ca mà doạ người thì cậu tốt nhất nên giả vờ không phát hiện ra, nếu dám nhiều lời, thì kết quả cũng sẽ như mình bây giờ, nhất định sẽ bị mắng.

Trần Mạn thở dài: "Anh ngồi đó đi, em lấy chút nước ấm cho anh."

Cậu chàng đi rồi về rất nhanh, cầm một cốc nước, nóng hổi đặt cạnh đầu ngón tay hơi lạnh của Tạ Thanh Trình: "Anh, uống chút đi."

Tạ Thanh Trình lúc này mới mở mắt, nhận lấy, uống mấy ngụm.

"Rốt cuộc là ai lừa anh ăn xoài vậy chứ." Trần Mạn nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh, nhẹ giọng bảo, "Cũng mẹ nó thất đức quá."

Tạ Thanh Trình uống nước xong, giọng điệu cuối cùng hơi dịu lại: "Đòi nợ đấy..."

Còn không phải đòi nợ à?

Anh nghĩ.

Lần nào gặp Hạ Dư cũng đụng mấy chuyện không đâu.

Anh đương nhiên biết mình dị ứng xoài, hơn nữa phản ứng rất nghiêm trọng, ngoại trừ ngoài da mẩn đỏ lên, còn có thể phát sốt. Loại trái cây là vũ khí sinh học này anh đã biết phải tránh từ lúc mới bảy tám tuổi, ngay cả cô em gái thèm xoài thèm nhỏ dãi, cũng chỉ có thể chiều theo anh, vì an toàn tính mạng của anh, tuyệt đối không mang bất cứ món gì có xoài vào cửa nhà.

Lâu dần, anh cũng quên luôn cả vị của xoài, lúc ở Đảo Mộng Ảo cùng Hạ Dư sắc trời đã muộn, không nhìn rõ trong chiếc bánh chết tiệt đó lại có nhân hoa quả, đã vậy còn coi bánh mousse xoài như bánh đào mà ăn.

Tạ Thanh Trình thở dài: "Anh ngủ một lát, em có cần về gấp không?"

"À." Trần Mạn vội đáp, "Không gấp, em không gấp, em ở với anh."

Tạ Thanh Trình thật sự quá mệt mỏi lại rất không thoải mái, rủ mi dựa vào ghế ngủ.

Phòng truyền dịch mở điều hoà nhiệt độ hơi thấp, hơn nữa bệnh nhân lúc truyền dịch dễ bị lạnh, Trần Mạn thấy Tạ Thanh Trình trong lúc ngủ hơi cau mày, tựa như cảm thấy không được ấm, nên đứng dậy cởi đồng phục, phủ áo khoác tím xanh của mình lên người Tạ Thanh Trình. Cảm thấy ấm áp, lông mày Tạ Thanh Trình chậm rãi dãn ra, Trần Mạn chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai kiên cường của anh, không hề cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm...

"Đổi bình thôi."

Không biết qua bao lâu, y tá cấp cứu tới.

Y tá là y tá đã thay ca, đổi chỗ cho y tá trước đó, kết quả tới nơi vừa thấy Tạ Thanh Trình, hơi sửng sốt——

Cô là đồng nghiệp cũ của Tạ Thanh Trình ở bệnh viện số một Hỗ Châu, nhưng quan hệ không tốt lắm, thấy người truyền nước là anh mặt còn hơi đen lại, ánh mắt khi ấy lướt qua Tạ Thanh Trình và Trần Mạn, còn dừng lại mấy giây trên đồng phục cảnh sát mà Tạ Thanh Trình khoác.

Trần Mạn không rõ mọi chuyện, rất khách sáo: "Phiền chị rồi."

Y tá khẽ cười lạnh, kéo dài giọng nói: "Đừng khách sáo. Người này là gì với cậu thế?"

"... Tôi..." Mặt Trần Mạn bất giác hơi đỏ lên, "Bạn của tôi."

"Ồ, bạn à." Y tá cười cười, "Đồng chí cảnh sát vất vả quá, nửa đêm đưa bạn tới, thân thiết quá nhỉ."

"..." Trần Mạn cảm thấy cô ta nói chuyện kì quá, nhưng không để trong lòng, y tá thay bình mới xong đã xoay lưng bỏ đi, dọc đường còn rút điện thoại ra gõ cạch cạch cạch gửi tin nhắn vào group đồng nghiệp.

Tạ Thanh Trình truyền nước tới tận quá nửa đêm, chậm rãi truyền xong ba bình lớn, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm.

Cơ địa anh mẫn cảm, truyền không dễ, phản ứng lại nặng, lúc rút kim ra vẫn rất khó chịu, Trần Mạn liền bảo anh: "Anh à, anh cứ khoác áo vậy trước đi, đừng để bị cảm."

Tạ Thanh Trình không còn chút sức lực, lên tiếng, khoác đồng phục Trần Mạn ra ngoài.

Trong bệnh viện giờ đông đúc ồn ào, bệnh viện số một Hỗ Châu là nơi đông người nhất. Trần Mạn đem bệnh án đi lấy thuốc, để Tạ Thanh Trình đợi ở chỗ vắng người.

Tạ Thanh Trình nhắm mắt dựa vào bên tường, một lát sau anh cảm thấy có tiếng bước chân lại gần——

Có người dừng lại trước mặt anh.

Tạ Thanh Trình tưởng là Trần Mạn, mở mắt ra: "Xong hết chưa?"

Nói xong, cũng không thấy người kia đáp, thẳng người dậy: "Hôm nay làm phiền em rồi, đi thôi."

"... Tạ Thanh Trình."

Giọng nói lọt vào tai, Tạ Thanh Trình bất ngờ ngẩng đầu lên.

Đối diện là gương mặt đường nét rõ ràng, rất anh tuấn nhã nhặn. Đứng trước mặt anh đương nhiên là đầu sỏ khiến anh thành như vậy—— Hạ Dư.

Hạ Dư nhìn anh: "Sao anh lại ở đây?"

Sắc mặt Tạ Thanh Trình nhất thời trở nên rất khó nhìn.

Huống chi tối qua bọn họ mới cãi nhau một trận ồn ào trên đảo, Tạ Thanh Trình sau khi gặp lại Hạ Dư, hình như lần nào đụng mặt cũng sẽ xảy ra cãi vã. Xét tới cùng là Hạ Dư đã trưởng thành, ương ngạnh, không còn cảm thấy Tạ Thanh Trình đáng sợ, có chút kính nể Tạ Thanh Trình như trước đây nữa, cậu đã học được cách châm chọc quan điểm của người đàn ông này, khiến người đàn ông này không thoải mái nhưng cậu lại dễ chịu.

Tạ Thanh Trình cũng không muốn một người trẻ tuổi thấy anh mà chê cười, mặt mày dần lạnh lùng, ưỡn lưng rất thẳng, dáng vẻ không hề ốm yếu gì: "Không sao, có chút chuyện cần xử lí thôi."

Anh nhìn Hạ Dư: "Cậu lại tới bệnh viện làm gì."

Nói xong, ánh mắt rủ xuống, đặt vào túi dược phẩm bệnh viện Hạ Dư cầm.

Hạ Dư mặt không đổi sắc che túi thuốc lớn sau lưng, thản nhiên bảo: "Bạn cùng phòng bị ốm, tôi tiện lái xe, giúp cậu ta lấy chút thuốc thôi."

"..."

"..."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng che giấu sự thật của mình.

Một lát sau, Hạ Dư bảo: "Áo trên vai anh..."

Lúc này Tạ Thanh Trình mới nhận ra mình còn đang khoác đồng phục của Trần Mạn, ngoài áo sơ mi tây trang trắng tuyết, đồng phục cảnh sát khoác trên vai, quả thật rất bắt mắt, khó trách Hạ Dư lại có thể lập tức nhìn thấy mình trong dòng người qua lại.

"Của bạn thôi."

"Anh đang đợi người đó à?"

Tạ Thanh Trình gật đầu cho có lệ.

Tâm trạng Hạ Dư lúc này không tốt, thư tình của Tạ Tuyết mang lại kích thích quá lớn cho cậu, thuốc bình thường không trấn áp nổi, cậu phải lấy thuốc mới. Kỳ thật khi nãy cậu trông thấy Tạ Thanh Trình, cậu cũng chẳng muốn để ý, nhưng nhớ tới Tạ Thanh Trình là anh trai Tạ Tuyết, gặp ở bệnh viện, vẫn nên hỏi hai câu.

Lúc này cậu cũng không muốn nói thêm gì với Tạ Thanh Trình nữa, càng lười gặp bạn của Tạ Thanh Trình.

Cậu nói: "Tôi đi trước đây. Tôi vẫn còn chút việc."

Hạ Dư bỏ đi.

Tạ Thanh Trình khẽ nhíu mày nhìn bóng dáng cậu, anh biết bệnh tình của Hạ Dư lúc trở nặng, có vài loại thuốc chỉ mua được ở bệnh viện, không phải lại...

"Anh Tạ." Lúc này, Trần Mạn đã quay về, cắt ngang suy nghĩ của Tạ Thanh Trình, "Lấy thuốc xong rồi, em đưa anh về."

Cậu chàng để ý tới ánh mắt Tạ Thanh Trình, cũng nhìn theo, nhưng đúng lúc Hạ Dư đã bắt đầu khuất bóng trong đám đông.

Trần Mạn hỏi: "Sao vậy?"

"... Không có gì." Tạ Thanh Trình đáp.

Nếu không anh có thể nói gì được nữa?

Đụng đầu sỏ gây chuyện?

Tạ Thanh Trình bảo: "Đi thôi."

"À à được, anh à anh cẩn thận bậc thang."

Nửa giờ sau, Trần Mạn lái xe đưa anh về ký túc xá đơn của giảng viên Y khoa Hỗ Châu, Trần Mạn treo áo đồng phục lên giá đồ, ngay sau đó vào bếp bóc thuốc lấy nước, đưa cho Tạ Thanh Trình nhìn anh chậm rãi uống hết.

"Anh à." Trần Mạn nghĩ nghĩ, "Khi nãy có phải anh gặp người quen ở bệnh viện không?"

"..."

"Còn có á, tối qua có y tá gấp gáp tới thay bình khác cho anh thái độ cũng kì lạ nữa."

Lần này Tạ Thanh Trình phản ứng lại cậu chàng: "Y tá kia có phải mặt dài, dưới môi có nuốt ruồi, khoảng tầm ba mươi bốn mươi tuổi không?"

"Đúng ạ."

"Đấy là y tá Chu trước kia theo một bác sĩ già." Tạ Thanh Trình bảo, "Không sao đâu, cô ấy với anh không hợp nhau lắm thôi."

Tạ Thanh Trình uống thuốc, lại thấy hơi mệt, nằm xuống sô pha.

Anh ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy rất phiền muộn, cho dù là đồng nghiệp cũ ở bệnh viện số một Hỗ Châu, hay là Hạ Dư, đều khiến anh sầu não. Tạ Thanh Trình lúc phiền muộn sẽ hút thuốc, hơn nữa tối qua ở phòng truyền dịch, anh nhịn cả đêm không đụng vào bật lửa rồi, lúc này đặt cánh tay di chuyển theo ánh mắt, nói với Trần Mạn ngồi đối diện anh: "Đưa thuốc lá đây."

Trần Mạn hoảng hốt: "Anh không thể hút thuốc! Mức độ này của anh—— Tự anh xem đi——"

"Xem gì, anh là bác sĩ hay em là bác sĩ, thuốc lá."

"Không có, không cho đâu!"

"Thế rốt cuộc là không có hay là không cho?"

"Không, không có——" Trần Mạn lắp bắp nói.

Tạ Thanh Trình kéo vạt áo cậu ta ra, chuẩn xác lấy bao thuốc từ trong túi áo cảnh phục, liếc một cái coi thường, rút một điếu ngậm vào miệng.

Trần Mạn: "..."

Tạ Thanh Trình: "Lửa."

Trần Mạn thở dài thườn thượt, thật sự hết cách: "Anh Tạ, anh như này thật sự không tốt đâu, nếu cô chú biết..."

Cậu chàng cũng chỉ không cẩn thận nhắc tới cha mẹ Tạ Thanh Trình, kết quả sắc mặt Tạ Thanh Trình càng khó coi, Trần Mạn cũng không dám nói nữa, nhỏ giọng nói một câu: "Em xin lỗi."

Sau đó không cam lòng đưa bật lửa cho Tạ Thanh Trình, trơ mắt nhìn anh chậm rãi tự sát. Tạ Thanh Trình hút mấy hơi, bàn tay thon dài tái nhợt buông cạnh sô pha, ngửa đầu đưa mắt nhìn không trung, nhìn trần nhà. Sau đó anh nói với Trần Mạn: "Bận rộn cả đêm, làm lỡ việc của em. Cảm ơn nhé. Em về trước đi."

"... Chuyện này đâu có làm lỡ gì đâu..."

Nhưng Tạ Thanh Trình không thể làm phiền Trần Mạn thêm nữa, anh kiên trì nói: "Em về nghỉ ngơi đi."

Trầm Mạn hết cách, suy một lát: "Anh à, em lo cho anh, em cảm thấy anh dị ứng xoài như vậy nhất định là có thằng oắt nào đó thất đức hãm hại, ai muốn chọc ghẹo anh thì anh bảo em nhé, giờ em là cảnh sát, em có thể xử lí tên đó——"

"Em có thể gì chứ?" Tạ Thanh Trình rốt cuộc chuyển mắt nhìn thiếu niên còn chưa hết nét trẻ con trên mặt, dùng sức kéo mũ cậu chàng xuống, che khuất nửa mắt cậu ta, "Em có thể em có thể, trên vai còn chưa được mấy hoa mà em có thể gì chứ hả? Anh nói em chứ, quay về làm cảnh sát nhân dân cho nghiêm túc vào, đừng có chẳng việc gì cũng thể hiện. Anh trai em đi rồi, nhà các em chỉ con mỗi một đứa con là em thôi, em để cha mẹ em yên tâm chút đi."

"Em biết rồi."

Trần Mạn im lặng cúi đầu.

Tạ Thanh Trình hết sức mềm nhũn dựa vào cạnh gối mềm, cả người rất mệt mỏi: "Về đi."

Trần Mạn chỉ đành rời đi.

Đứa nhỏ này là cậu bé ngoan, nhưng lại rất liều lĩnh, chuyện gì cũng vội vàng la hét, Tạ Thanh Trình biết cậu làm cảnh sát là vì sao, năm ấy anh của cậu ta chết trong lúc hành động tiêu diệt phản động, cậu ta muốn báo thù cho anh của cậu. Nhưng tên ngốc này năng lực không đủ, cuối cùng bị phân tới đồn công an, không vào được đại đội hình sự của anh cậu chàng năm đó, trong đầu cậu ta thật ra vẫn không cam lòng, Tạ Thanh Trình đều nhìn ra hết.

Nhưng Tạ Thanh Trình cảm thấy như thế chẳng thể tốt hơn.

Anh của cậu ta trước đây chính là theo sát bước cha mẹ mình, từng bước càng cuốn càng sâu, trong lòng anh cảm thấy mắc nợ với gia đình Trần Mạn.

Giờ Trần Mạn làm cảnh sát ở cơ sở ngày ngày bắt cướp, tìm cún cho ông cụ, không thể tốt hơn, tốt nhất cả đời đừng thăng cấp lên nữa.

Giấc ngủ này nửa tỉnh nửa mê, mãi tận sáng hôm sau, Tạ Thanh Trình mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

"Alo."

Người gọi tới là Tạ Tuyết, cô gái nhỏ ở trong ký túc xá vừa gọi vừa rửa mặt: "Alo, anh à... Ủa? Họng anh sao vậy?"

"Không sao, lúc dùng bữa không để ý, ăn phải xoài."

Tạ Tuyết: "Gì cơ??!! Anh dị ứng mà anh còn——"

"Anh đã bảo anh không để ý, em có chuyện gì?"

"À, không có gì, không có gì." Tạ Tuyết nói, "Chẳng qua gọi báo cho anh, hôm nay sau khi tan học bọn em có hoạt động tham quan mùa thu, phải tới thành phố phía Nam."

Tạ Thanh Trình ho khan mấy tiếng, chỉ thấy cả người nóng như lửa đốt, nóng vô cùng, bảo: "Vậy em đi đi, trên đường chú ý an toàn, đừng có một mình theo ai đó tới chỗ hẻo lánh, anh đã bảo với em rồi, chuyện ở viện Thành Khang là do em xui xẻo, nhỡ đâu..."

"Được rồi, em biết rồi, anh yên tâm đi! Anh à, anh cũng chú ý sức khoẻ nha."

Hai anh em nói mấy câu, Tạ Tuyết sợ làm phiền Tạ Thanh Trình nghỉ ngơi, nên cúp máy.

Kết thúc cuộc gọi, cô ngẫm một hồi, lại gửi voice chat cho Hạ Dư——

......

Tạ Thanh Trình lại ngủ thiếp đi.

Người như anh rất để ý người khác, nhưng chẳng để ý bản thân, sau khi Trần Mạn đưa anh về, anh trừ uống hai viên thuốc ra, chính là hút mấy hơi thuốc, tới giờ còn chưa ăn miếng cơm nào. Anh bệnh tới khó chịu, lười bật bếp, dù sao cứ kệ mà ngủ trước đã.

Giờ không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ hồ, Tạ Thanh Trình láng máng nghe thấy tiếng lạch cạch đóng cửa, ý thức như cánh diều bay trong không trung, sợi dây bị đứt trong lúc mơ màng ngủ kéo về được một chút.

Anh không mở mắt, nhưng biết có người vào.

Trong lúc hoảng hốt anh tưởng là Tạ Tuyết, chỉ có Tạ Tuyết mới có chìa khoá ký túc xá của anh.

Không phải em ấy đi tham quan mùa thu ư, mấy hoạt động của đại học giảng viên mới không nên vắng mặt, sao em ấy lại chạy tới đây...

Tạ Thanh Trình nghĩ thế, nhưng vẫn trở mình, không muốn tranh cãi ồn ào với em gái, hơn nữa còn muốn cuốn chăn lại theo bản năng, đáng tiếc cuốn nửa ngày lại phát hiện mình cuốn không khí, mới nhận ra mình sau khi về vẫn nằm trên sô pha, ngay cả cúc tay áo sơ mi còn chưa tháo.

Nhưng anh đang phiền não nhíu mày, trên người chợt ấm áp.

Người vào phòng anh, nhìn anh một hồi, đắp lên người anh một tấm chăn lông điều hoà mỏng.

Tạ Thanh Trình muốn mở mắt, nhưng quá sức mỏi mệt, khẽ mở hàng mi mơ hồ trông thấy bóng nghiêng của một nam sinh cao gầy, sau đó lại nặng nề nhắm mắt.

Lúc tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng, sàn ký túc xá đã được ai đó cần mẫn lau sạch, cửa sổ cũng được mở ra thông khí, mang theo chút gió ẩm ướt thổi nhè nhẹ vào tấm rèm, rèm mỏng trắng như tuyết bay bay trong ánh chiều tà.

Tạ Thanh Trình hơi hơi híp mắt, một cánh tay vươn ra khỏi tấm chăn điều hoà bị mình hun nóng, mu bàn tay che trước mắt.

Trong phòng có giọng nói chuyện của con trai, tựa như đang gọi điện thoại: "Ừ... Được, em qua mấy hôm nữa sẽ tới... Không sao, các chị không cần kéo dài thời gian, em cũng muốn tích luỹ thêm chút kinh nghiệm chuyên môn khác nữa, không phiền."

"Yên tâm đi chị Phùng, đã xin nghỉ xong rồi, biết mọi người vất vả, không có gì bất ngờ cả."

"Ừ, được, em cúp đây."

Tạ Thanh Trình yếu ớt lúc này rốt cuộc nhận ra giọng này là giọng nói của Hạ Dư.

Tạ Thanh Trình bật dậy, giật mình quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra——

Hạ Dư vừa lúc nói chuyện điện thoại xong, đi từ bếp tới. Trong tay cậu bê một khay gỗ, tới bên cạnh anh, đặt khay xuống.

Trong khay có một bát Mino (*) lớn, trong đó đầy cháo gà, cháo gà hẳn hầm rất lâu, màu gạo trắng lộ vẻ mê người, hạt gạo hầm nhuyễn trong canh loãng ngon miệng, từng hạt gạo đều hút hết màu trắng thuần của canh loãng, thịt gà trắng tuyết chìm nổi trong đó, mặt trên của cháo còn rải mấy hạt vừng trắng.

"... Anh tỉnh rồi?... Nếu tỉnh rồi, nhân lúc còn nóng ăn đi, tôi nấu theo công thức trên mạng."

Ngừng vài giây, lại bảo:

"Tôi xem giấy xét nghiệp và đơn thuốc của anh rồi."

"..."

"Tối qua anh bệnh nặng phải đi truyền nước, đúng chứ."

Tạ Thanh Trình lấy tay đỡ trán chờ tỉnh táo một hồi, đứng dậy khỏi sô pha.

Chờ khi xác nhận cổ họng mình không còn kinh khủng như ống thổi gãy nữa, anh mới mở miệng lần nữa: "Sao cậu lại tới đây?"

Trạng thái của Hạ Dư hình như không ổn lắm, rất trầm lặng, trong trầm lặng còn mang vẻ buồn rầu không nói nên lời.

Tạ Thanh Trình cho dù đang bệnh, vẫn mơ hồ nhận thấy cậu khác thường, anh nhìn qua tay Hạ Dư, phát hiện trên tay thanh niên này quấn mấy vòng băng vải, lại nhìn lên, cặp mắt hạnh kia cứ rủ xuống mãi, hình như hơi ửng đỏ.

Tạ Thanh Trình lại nhớ tới cậu đến bệnh viện lấy thuốc.

Nhưng anh chưa hỏi, Hạ Dư đã nghiêng người, tay lướt qua bả vai Tạ Thanh Trình, đẩy anh ngã lên sô pha phía sau, cúi đầu nhìn người đàn ông nằm trên sô pha, mở miệng: "Tạ Thanh Trình, anh dị ứng xoài nghiêm trọng như thế, sao ở bệnh viện lại bảo tôi là không sao cả."

"... Tạ Tuyết bảo cậu à?"

"Đúng. Cô ấy bảo tôi tới trông nom anh, bảo anh không thoải mái, lúc nói chuyện với cô ấy giọng anh khản đặc."

"..."

Nam sinh tập trung nhìn anh: "Là tôi cho anh ăn. Là tôi khiến anh thành như vậy, sao anh phải lừa tôi, sao không tìm tới tôi, sao lúc ở bệnh viện anh cũng chẳng chịu nói thật với tôi."

"... Không có gì quan trọng cả. Cậu cũng đâu phải cố ý, nào biết tôi dị ứng xoài." Giọng điệu Tạ Thanh Trình rất bình tĩnh lạnh lùng, "Tôi tìm người khác cũng được."

Những lời này không những làm Hạ Dư không thoải mái, mà còn phản tác dụng, ánh mắt Hạ Dư nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình càng mang thêm chút nguy hiểm nào đó: "... Tôi nghĩ tôi còn chưa ác độc tới mức khiến người ta thành ra như vậy, rồi lại không chịu trách nhiệm đâu."

"..."

"Vậy nên trong lòng mấy người, tôi rốt cuộc có dáng vẻ thế nào chứ."

"..."

Mấy người?

Tạ Thanh Trình cau mày—— Ngoài anh ra, còn ai nữa?

Nhưng Hạ Dư tựa hồ cảm xúc không ổn, Tạ Thanh Trình cũng không hỏi nhiều.

Hạ Dư yên lặng một hồi, có lẽ cảm thấy mình có hơi vô lễ, chậm rãi đứng thẳng dậy, nói câu: "... Bỏ đi."

Cậu đứng dậy đưa cốc nước cho Tạ Thanh Trình, lại giúp Tạ Thanh Trình dọn giấy xét nghiệm, nhìn mức độ dị ứng đáng sợ trên đó, thở dài.

"Không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước đây."

Tạ Thanh Trình bắt nguồn từ thói quen chữa bệnh cho cậu bảy năm, gọi cậu lại: "Hạ Dư."

"Sao thế?"

Tạ Thanh Trình khẽ nhíu mày: "Không phải là cậu gặp chuyện gì rồi chứ?"

"... Không có."

"Vậy băng gạc trên cổ tay cậu là chuyện gì. Còn hôm nay cậu tới bệnh viện lấy thuốc——"

Hạ Dư vừa nghiêng người khoác áo đồng phục, vừa không quay đầu lại đáp: "Chuyện lấy thuốc đã bảo anh rồi, là lấy cho bạn học, trên cổ tay là do bếp anh lộn xộn quá, tôi dọn đồ linh tinh rồi bị bỏng thôi."

Cánh tay duỗi ra, miếng băng gạc kia biến mất dưới tay áo đồng phục đại học rộng thùng thình.

Hạ Dư yên lặng chốc lát, sau đó như thật sự không biết nên nói gì, hơi ngừng một lát:

"Tôi còn giờ tự học buổi tối, đi trước nhé, anh nhớ gọi điện cho Tạ Tuyết, bảo cô ấy là tôi tới rồi."

Tạ Thanh Trình đồng ý, nhưng nhìn cậu, vẫn cảm thấy cứ sai sai thế nào.

Nghĩ nghĩ, hỏi: "Tạ Tuyết cũng đi tham quan mùa thu rồi, sao cậu không đi?"

Động tác thanh niên cúi đầu xoay người đi giày hơi khựng lại, từ góc độ của Tạ Thanh Trình cũng không thể thấy rõ gương mặt cậu, chỉ có thể trông thấy đường cằm nửa mặt che khuất trong bóng tối, đường cong sắc bén mà thanh tú.

"Chán lắm, lại nhiều người bên khoa biểu diễn, tôi với họ không có đề tài nói chuyện chung, không muốn tham gia."

Dùng sức thắt dây giày, không đợi Tạ Thanh Trình hỏi lại, Hạ Dư đã đẩy cửa ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Trong bệnh viện.

Hạ Dư: Anh sao vậy?

Tạ Thanh Trình (khoác áo Trần Mạn): Không sao.

Trong nhà.

Hạ Dư thấy giấy xét nghiệm, phát hiện vợ cậu mang thai cũng không nói với cậu, còn định bỏ đứa nhỏ đi, hơn nữa tới viện với anh còn là tình địch.

Hạ Dư nổi điên, đè người lên sô pha, cúi đầu nặng nề u ám nói: "Sao anh lại lừa em? Sao không chịu nói cho em biết anh mang đứa con của em?"

Tạ Thanh Trình: "..."

Hạ Dư: "Anh cảm thấy em sẽ không chịu trách nhiệm chứ gì? Ở trong mắt anh em chính là kẻ như thế, đúng chứ?!"

E he he he... Dị ứng xoài gì chứ! Không dị ứng xoài gì hết! Trên giấy xét nghiệm là giấy chẩn đoán mang thai!

Tin tui đi... Nếu mà coi vậy á, có khi mở ra cánh cửa máu chó mới rồi... E he, e he he he... Sau này có lẽ kịch bản kiểu đó còn xuất hiện, chẳng qua thật sự không phải dị ứng xoài nữa, mà là bị Hạ Dư hoá thú làm cho phát sốt... Rồi được Trần Mạn đưa đi... Lại bị Hạ Dư bắt gặp đánh dấu... Đánh dấu... Tôi thật không biết xấu hổ mặt dày quá đi...

Ghi chú nho nhỏ của editor:

(*) Bát Mino:

chapter content