Sổ Bệnh Án

Chương 31: Anh ta thật sự không biết xấu hổ




Hộp sữa không tiệt trùng bị ghẻ lạnh.

Mà Tạ Thanh Trình tự mình ra ngoài mua hai cái bánh bao, một cái bánh bao thịt, một cái bánh bao chay.

Hạ Dư không thích ăn bánh bao thịt, cảm thấy trong thịt toàn là mỡ, nhưng cho cậu bánh bao chay, cậu lại cảm thấy rau người ta chưa rửa sạch, thái độ đó cứ như cô vợ bé của đại lão gia trong xã hội xưa. Tạ đại ca cuối cùng vừa mang vẻ mặt lạnh lùng, vừa mở tủ lạnh, khó khăn lôi một túi hoành thánh từ ngăn đá ra.

Tạ đại ca hỏi cô vợ nhỏ Hạ: “Hàng xóm bên cạnh gói đấy, chỉ còn mỗi một túi cuối thôi, sạch sẽ từ thiên nhiên không hề ô nhiễm, thế cái này, cậu có ăn được không?”

Cô vợ nhỏ Hạ liếc qua đôi mắt đại ca, biết người đàn ông chủ nhà kia đã tới giới hạn của sự nhẫn nại.

Cậu dù sao cũng chỉ tới giải sầu, nếu thật sự khiến Tạ Thanh Trình rước lấy phiền phức, thì chính mình cư xử cũng chẳng hay ho gì.

Vì thế Hạ Dư cười cười, gương mặt đẹp trai thanh tú ưa nhìn kia nom mà cũng có chút ý tứ khách sáo—— tuy rằng chỉ là giả vờ.

“Vậy phiền anh nhé.”

Tiếp đó là một cảnh có thể nói là ảo diệu trong công việc của tình nguyện viên.

Chỉ thấy bác sĩ Tạ cô đơn được an ủi tối tăm mặt mày, nhếch bờ môi mỏng, giơ muôi gỗ đứng trước bếp điện từ, canh nồi nước sôi sùng sục.

Mà sinh viên tình nguyện vào cửa thăm hỏi, bạn học Hạ Dư rất tự giác cố gắng cách thật xa nơi Tạ Thanh Trình đang đứng. Quân tử tránh xa nhà bếp, cậu cũng làm theo lẽ thường như thế, im lặng lạnh nhạt, quan sát gian phòng này.

Lúc Hạ Dư học sơ trung, có theo Tạ Tuyết đến vài lần, lúc ấy Lý Nhã Thu vẫn còn ở, trong phòng bày ảnh cưới của Tạ Thanh Trình và cô ta.

Giờ đã không còn ảnh chụp nữa.

Nhưng hình như không chỉ có mỗi ảnh của Lý Nhã Thu, có vài chỗ rõ ràng có dấu vết của việc đã bỏ đồ cũ đi, không nhìn kỹ sẽ chẳng nhận ra, Hạ Dư cảm thấy có thể tấm ảnh lúc cậu còn học sơ trung tới nơi này cũng đã mất, nhưng mà khi đó sức chú ý của cậu đều đặt hết lên người Tạ Tuyết, không để ý lắm.

“Cậu muốn thêm giấm không?” Tạ Thanh Trình hỏi cậu.

“Có chứ.” Hạ Dư nói, “Tôi tự thêm.”

Trong nhà rất im lặng, cách bức tường, có thể nghe thấy động tĩnh vụn vặt của hàng xóm trong căn nhà nhỏ ở hẻm Vũ Hạng. Người còn trên đời tựa như tế bào trong cơ thể, thời gian hoạt động rất đa dạng, chu kỳ trao đổi chất của các tế bào khác nhau, mà mọi người sống trên đời cũng có các tiết tấu khác biệt riêng lẻ. Khi mà căn nhà phía Đông rửa bát xong, thì căn nhà phía Tây cũng vừa vang lên tiếng đánh lửa nhóm bếp.

Hạ Dư tựa vào bên song cửa sổ, nhìn thấy một con tắc kè hoa chạy qua.

Cậu vươn tay, con tắc kè hoa vậy mà chẳng hề sợ cậu, để cậu sờ sờ đầu nó.

Hạ Dư người này chính là mang khí chất như vậy, động vật máu lạnh cho tới giờ vẫn luôn quấn quít lấy cậu, không tránh né cậu, có lẽ coi cậu như đồng loại.

Nhưng Tạ Tuyết thích nhất là mấy con thú cưng lông xù mang dòng máu ấm áp, sợ nhất chính là rắn rết sâu bọ.

Nếu Tạ Tuyết trông thấy con tắc kè hoa này, nhất định sẽ sợ hãi hét toáng lên liên tục đuổi nó đi.

Hạ Dư vuốt vuốt đầu tắc kè hoa, tắc kè hoa hưởng thụ híp mắt lại.

Hạ Dư nghĩ rằng, có lẽ cậu và Tạ Tuyết thật sự có những điểm rất khác biệt, thế nên cô mới không thích cậu, mà lại thích tên Vệ Đông Hằng kia.

Giờ cậu đứng đây, đứng ở nơi Tạ Tuyết từng trải qua thời thơ ấu và thiếu nữ, hơi thở cuộc sống của cô ấy, vốn có thể an ủi tâm tình của cậu, giờ phút này cũng trở thành bụi gai xanh tốt.

Rễ cắm sâu vào bùn đất, cành cây đâm thẳng lên trời cao.

Hạ Dư cảm thấy không thoải mái nên nhẹ giọng tạm biệt tắc kè hoa, tránh khỏi bên cửa sổ của Tạ Tuyết.

Chờ Tạ Thanh Trình nấu hoành thánh xong xuôi, sau một hồi, đã phát hiện sinh viên tình nguyện Hạ Dư không biết đã nằm ngửa trên giường mình từ khi nào.

Hơn nửa còn lấy gối che lên mặt.

Tạ Thanh Trình: “… Cậu làm gì đấy. Còn chưa tắm rửa gì, đã lên giường tôi nằm rồi.”

Hạ Dư không đáp, vẫn che gối trước mặt, như đang ẩn giấu bản thân tựa tắc kè hoa.

Tạ Thanh Trình lại bảo: “Cậu còn không chịu lên tiếng?”

“…”

“Còn không động đậy nữa là tôi coi như cậu buồn tới chết rồi, gọi cho nhà xác đưa cậu đi đấy.”

Sau mấy giây yên ắng, chắc là để tránh vận xui phải chui vào nhà xác, Hạ Dư cuối cùng nâng tay lên, kéo gối xuống một tí, lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt hạnh phía sau chiếc gối nhìn Tạ Thanh Trình, có vẻ rất ghét bỏ: “Trên giường anh nặng mùi thuốc lá quá đấy.”

Tạ Thanh Trình đặt bát xuống: “Sợ mùi thuốc lá nặng quá thì đừng có tới, đứng dậy ăn cơm, ăn xong thì quay về sớm chút, tôi phải nghỉ ngơi.”

“Lần trước tôi tới nhà anh mùi thuốc lá cũng chẳng nặng như thế.”

“Đấy là chuyện lâu lắm rồi.”

Cũng phải.

Hạ Dư nghĩ thế.

Chuyện đó ấy à, lúc Lý Nhã Thu còn ở, Tạ Thanh Trình vẫn chưa hút thuốc.

Có lẽ là chị dâu không cho phép, Tạ Thanh Trình người này rất lạnh nhạt, nhưng anh lại rất có trách nhiệm, rất biết đảm đương việc của đàn ông, nếu chị dâu không thích, anh nhất định sẽ không nghĩ cách năn nỉ đối phương.

Hạ Dư nằm trên giường Tạ Thanh Trình, trông thấy sườn mặt lạnh nhạt của Tạ Thanh Trình, không nhịn được nhớ lại lần đầu tiên bản thân tới nhà anh, Lý Nhã Thu cười giòn giã chuẩn bị trà bánh cho cậu, lúc cậu ngồi chờ, vô tình nhìn lướt qua chiếc giường lớn che rèm này, khi đó trong lòng cậu đã cảm thấy rất kỳ quái, vì cậu không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ lúc Tạ Thanh Trình ngủ với phụ nữ.

Gương mặt nghiêm túc, lại lạnh lùng của Tạ Thanh Trình, cũng sẽ có lúc nhuộm màu tình dục ư?

Tạ Thanh Trình nhíu mày: “Nghĩ gì đấy?”

Hạ Dư ôn hoà lễ phép đáp: “Suy nghĩ nhân sinh.”

“…”

“Anh Tạ nè, sau này anh còn muốn hẹn hò nữa không?”

“Tôi không định tái hôn.”

“Anh cũng mới chỉ hơn ba mươi tuổi…” Hạ Dư chậm rãi nói, “Anh không cô đơn hửm?”

Tạ Thanh Trình lạnh nhạt nhìn cậu một cái: “Phạm vi tư vấn của cậu cũng rộng quá nhỉ, bác sĩ Thái Bình Dương.”

Hạ Dư nở nụ cười.

Có lẽ Tạ Thanh Trình tính tình vẫn lạnh nhạt như thế.

“Có ăn hoành thánh không? Không ăn thì tôi đổ.”

Hạ Dư rốt cuộc cũng đói, cuối cùng ngồi dậy theo mong muốn của Tạ Thanh Trình, ngồi vào cạnh bàn nhỏ.

Tạ Thanh Trình đưa cho cậu chiếc ghế khi xưa Tạ Tuyết dùng, vừa nhỏ vừa thấp, Hạ Dư cao tận 189cm ngồi vào vô cùng không thoải mái. Tạ Thanh Trình lại cho cậu một lọ giấm, đưa thìa cho cậu bạn nhỏ, cuối cùng lạnh lùng thêm một câu: “Có cần lấy thêm cả yếm không?”

Hạ Dư cũng chẳng so đo với anh, nghiêng mặt mỉm cười, nhìn qua rất ngoan ngoãn, nhưng ý khiêu khích không tử tế trong mắt đã vạch trần cậu: “Hay là bác sĩ bón cho tôi luôn đi?”

“…”

“Cho nè.” Nói xong còn đưa chiếc thìa bạc lại cho Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình lạnh mặt: “Cút ra ngoài mà tự ăn đi.”

Có điều hoành thánh thật sự có hơi nóng, Hạ Dư muốn để nguội chút, vì thế cầm điện thoại chơi cạch cạch phần mình một lát.

Tính lắm chuyện của Tạ Thanh Trình không khống chế nổi: “Cậu ăn thì ăn đi, còn chơi game gì nữa.”

Hạ Dư cũng chẳng ngẩng đầu lên, tay gõ như bay: “Đây không phải game đâu.”

Tạ Thanh Trình cúi đầu nhìn màn hình của cậu, quả thật không phải game, hình như là một đống code đang vèo vèo chuyển động.

“Gì thế.”

“Luyện tay, phần mềm hacker.”

“Mấy cậu không phải toàn dùng máy tính à?”

“Tôi tự mình dựng nên đấy, điện thoại tôi có thể kết nối với thao tác trên máy tính cũng được luôn.” Hạ Dư nhàn nhạt nói.

Tạ Thanh Trình không hứng thú lắm với mấy chuyện kiểu này, cũng chẳng sao hiểu nổi, nhưng anh biết sơ sơ trình độ của Hạ Dư, hẳn là kiểu rất lợi hại. Chẳng qua Hạ Dư chỉ coi chuyện xâm nhập vào tường lửa của người ta là một trò chơi cần tập trung cao độ để vượt qua mấy thứ vớ vẩn gì đó.

“Hai phút.”

Hạ Dư cuối cùng ấn vào phím xác nhận, số liệu dừng lại ở hình ảnh giao diện hạn chế của một trang web nổi tiếng nào đó, cậu nâng tay lên liếc đồng hồ.

“Tốc độ lần này cũng ổn, có thể nhanh chóng ăn hoành thánh rồi.” Cậu cười rồi tắt màn hình, cậu thầm nghĩ chơi với tường lửa của đối phương thôi, với mấy thông tin số liệu trong đó cũng chẳng hứng thú gì, tựa như một tên trộm tính tình cổ quái chỉ thích mở mấy loại khoá cao cấp, mà sau khi mở khoá xong thì lại lười trộm.

Tạ Thanh Trình: “…”

Hạ Dư đặt điện thoại xuống, lúc này độ ấm của hoành thánh mới vừa miệng, cậu cúi đầu bắt đầu chậm rì rì ăn hoành thánh làm tay khó mà mua được bên ngoài của cậu, Hạ Dư rất yên lặng ăn hết một bát chan đầy canh, còn cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, quay đầu qua nhìn Tạ Thanh Trình.

“Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi đâu có số liệu.”

“Thêm một bát nữa đi.”

“Cậu tưởng là ăn xong rồi còn có thêm một bát thưởng kèm theo à, hàng xóm bên cạnh gói tặng tôi, cậu mới ăn túi cuối cùng rồi, đòi nữa không có đâu.”

“Vậy anh không làm hả?”

“…” Tạ Thanh Trình rút thuốc lá ngậm lên, nói lờ mờ không rõ, “Có gói cũng chẳng nấu cho cậu.” Nói xong đánh bật lửa, nghiêng đầu cắn đầu lọc, châm thuốc lá.

Hạ Dư nhíu mày thật chặt: “Tạ Thanh Trình, anh rốt cuộc nghiện thuốc từ khi nào vậy hả, nghiện nặng thế, có thể bỏ đi không, căn nhà nhỏ như thế, bị anh hun cho ngập đầy khói thuốc, tôi thở cũng không nổi đây này.”

“Đây là nhà cậu hay là nhà tôi?” Tạ Thanh Trình hút thuốc, chẳng hề khách sáo phả khói vào Hạ Dư, sau đó nhìn cậu qua lớp khói xanh nhàn nhạt, “Cậu ăn hoành thánh tôi nấu, ngồi ghế của nhà tôi, nằm trên giường tôi, dùng gối của tôi, còn ở đây sai này khiến nọ đòi hỏi tôi. Thở không nổi thì cậu về đi, biệt thự nhà cậu xanh ngát đẹp đẽ thế, không khí hẳn trong lành lắm. Cửa ở bên kia kìa.”

“…” Hạ Dư không còn lời nào để nói.

Tạ Thanh Trình gõ gõ tàn thuốc: “Thế có đi không?”

“…”

“Không đi thì nhớ rửa bát cho sạch. Cậu tới nhà người ta thì khách sáo chút, đừng có ở chỗ của tôi mà chẳng thèm làm gì.”

“…”

Rửa thì rửa.

Thiếu gia dù sao cũng là người từng ở nước ngoài, đâu phải chưa từng rửa bát.

Trong tiếng nước ào ào, Tạ Thanh Trình dựa vào bên song cửa sổ hút hết một điếu.

Anh vốn rất mệt mỏi, nhưng bị Hạ Dư giày vò như thế, qua lại liên tục cũng chẳng còn cảm giác buồn ngủ nữa, mệt mỏi lại hút thêm điếu thuốc, người ngược lại tỉnh táo hẳn, anh nhìn dáng vẻ Hạ Dư đứng bên bồn rửa bát, tóc mái thanh niên mềm mại, nhẹ nhàng thoải mái ôm theo đường trán thanh tú sáng sủa, trên trán có mấy sợi tóc rủ xuống lộn xộn, làn da mịn màng, cho dù dưới ánh đèn lờ mờ như thế, vẫn như đang tản ra ánh sáng nhu hoà.

Rất tươi trẻ, rất thanh tú, cảm giác bại hoại cầm thú kia chỉ ai thật sự tới gần mới có thể nhận thấy.

Người lại rất thông minh.

Tạ Thanh Trình vừa quan sát cậu, vừa nghĩ vậy.

Học trò như vậy mà không có bệnh thần kinh, hẳn là đánh đâu thắng đó, muốn cô gái nào được cô gái đấy, cũng không biết là cô bé nào, vậy mà không vừa mắt cậu.

“Căn nhà cũ này của anh phải sửa sang lại đi, nước chảy bé quá.”

Hạ thiếu tự hạ thấp mình rửa xong bát hoành thánh, tắt nước, buông tay áo xắn lên lúc rửa bát xuống, lau lau tay ướt sũng của mình.

Tạ Thanh Trình: “Giờ bọn tôi cũng ít khi về, lười sửa.”

Thiếu gia về mặt này cũng cảm thấy chẳng có chuyện gì, bảo: “Thế lần sau tôi cho lão Triệu qua sửa sang lại giúp anh. Còn cả đèn trong nhà anh nữa.”

“Đèn làm sao.” Vẻ mặt Tạ Thanh Trình không dễ nhìn.

“Đèn cũng tối quá rồi, như sắp biến thành nhà ma ấy. Ở tối mù á, người đứng trong nhà là ai anh còn chẳng nhìn rõ nữa.”

Tạ Thanh Trình bị vẻ ghét bỏ của cậu làm phát cáu, nào có chuyện cơm nước xong xuôi buông bát xuống là bắt đầu chọn lựa.

Nên anh cười lạnh một tiếng: “Hình như đây cũng có phải nhà cậu đâu.”

“Nói chứ không biết mắt ai nhìn người cũng nhận nhầm được ha, là cậu nhỉ Hạ Dư.”

“…”

Lời này anh vừa nói ra, Hạ Dư lại có chút không đỡ nổi.

Ở trong khách sạn phố Hàng coi Tạ Thanh Trình thành con gái mà đè xuống, còn hôn từ bàn kéo tới tận trên giường, chuyện này với Hạ Dư mà nói quả thật là chuyện khó mà chấp nhận nổi.

Hạ Dư hạ thấp giọng: “Chuyện này không phải anh bảo không nhắc nữa à…”

Tạ Thanh Trình liếc cậu một cái coi thường: “Cậu tưởng tôi thích nhắc tới với cậu lắm chắc. Ngăn cái miệng của cậu lại có nổi đâu.”

Đang lúc xấu hổ, có tiếng gõ cửa vang lên.

Vì để thoát khỏi bầu không khí xấu hổ này, cô vợ nhỏ Hạ dịu giọng, thế mà trong nháy mắt chuyển thành chút mùi bị xem thường hoá sang thấp kém: “Tôi đi mở cửa.”

“Chào anh, chuyển phát nhanh đây ạ, xin hỏi Tạ tiên sinh có nhà không?”

Hạ Dư giữ cửa mở.

Một cậu chàng đứng ngoài lau mồ hôi: “À thì, Tạ tiên sinh phải không? Anh có đơn đặt trước vào hôm nay, bảo là có gì đó cần gửi đi, muốn tôi tới nhà lấy hàng.”

Hạ Dư quay đầu lại, rất khách sáo nói: “Tạ tiên sinh, chuyển phát nhanh tới lấy hàng.”

“…” Tạ Thanh Trình nhớ ra, cầm hộp giấy gói gì đó mang về theo đi qua, “Đúng, tôi có thứ này cần gửi đi.”

“Đồ dùng hàng ngày, gửi tới thành phố Tô Châu, anh kiểm tra lại thử đơn đặt trước đi.”

“Hoàn toàn không có vấn đề gì!”

Nhân viên chuyển phát nhanh xác nhận không có lỗi, đang định tiến tới gói hàng lại, Hạ Dư khoanh tay đứng bên cạnh, bỗng dưng cảm thấy có gì đó sai sai.

“Đợi chút đã.” Cậu cản nhân viên chuyển phát nhanh chuẩn bị niêm phong, nhận lấy hộp giấy, lôi cái áo bên trong đó ra xem thử.

Yên lặng mấy giây.

Cái miệng khi nãy vì hôn người ta mà trở nên thấp kém của Hạ Dư lôi áo ra chậm rãi quay đầu lại, khí chất âm trầm: “Tạ Thanh Trình.”

Sắc mặt Tạ Thanh Trình không đổi: “Làm sao.”

Hạ Dư: “… Anh bán lại cái áo phông tôi cho anh mượn?”

“Thì tự cậu bảo vứt đi mà, cái áo second hand này của cậu bán 5000 mà còn có người giành nhau mua, tôi giữ lại cũng chỉ làm khăn lau thôi.” Tạ Thanh Trình bình tĩnh thừa nhận, “Có vấn đề gì.”

“Cái gì mà có vấn đề gì. Tôi có bệnh sạch sẽ đấy anh không biết à? Đồ tôi dùng rồi thà đốt đi cũng không muốn đưa cho người lạ.”

Tạ Thanh Trình hờ hững bảo: “Bệnh này của cậu ảnh hưởng từ bệnh tâm lí ra đấy, vừa hay, ráng vượt qua thử xem.”

Nói xong giật hộp giấy lại, đưa vào tay cậu chàng chuyển phát nhanh: “Gửi đi, người mua bảo gửi mà.”

“Tạ Thanh Trình!”

Nhân viên chuyển phát nhanh chần chờ, nhìn trái ngó phải: “Này… Thế rốt cuộc gửi hay không gửi?”

Vợ nhỏ: “Không gửi.”

Chủ nhà: “Gửi.”

Nhân viên chuyển phát nhanh lau mồ hôi: “… Hai, hai vị cần thương lượng chút không?”

“Không cần thương lượng.” Chủ nghĩa mạo hiểm của Tạ Thanh Trình lại tái phát, “Tôi bảo gửi là gửi.”

Nói xong còn lườm nhân viên chuyển phát nhanh một cái: “Lẹ lên, tôi đặt đơn đấy.”

Ánh mắt như đao của Tạ Thanh Trình chẳng mấy người đỡ nổi, nhân viên chuyển phát nhanh liên tục dạ vâng, nhanh chóng gói hàng lại rồi chuồn lẹ lẹ.

Để lại Hạ Dư vì đồ cá nhân bị bán mà mặt mày u ám, còn Tạ Thanh Trình vì bán lời được năm nghìn mà tâm tình rất tốt.

“Cậu không phải không vui à? Đi nào, tôi mời cậu ăn khuya.”

Hạ Dư đứng một lát, không chịu nổi, giận dỗi, xách chiếc cặp vứt trên giường đơn lên, vai đẩy mạnh Tạ Thanh Trình, cũng chẳng quay đầu lại mở cửa ra ngoài.

“Tự anh đi mà ăn!” Cậu nghiến răng nghiến lợi nói, “Đừng có ăn hết năm ngàn bán áo của tôi trong chớp mắt đấy, tiết kiệm chút đi! Ăn chưa no thì gọi cho tôi, tôi tự mình gửi hàng tới cửa dâng cho anh ăn!”

Oán hận bỏ lại mấy câu, thanh niên cầm cặp rời khỏi nhà Tạ Thanh Trình.

Tài xế đợi ngoài con ngõ nhỏ, Hạ Dư nghiêng đôi chân dài cúi người vào xe, gương mặt bực tức bảo lái xe đóng kín cửa xe lại, liếc cũng chẳng liếc vẻ náo nhiệt của cuộc đời ngoài cửa sổ.

Tài xế: “Thiếu gia, có phải cậu không khoẻ ở đâu không? Cần tôi đưa cậu tới bệnh viện chứ?”

“Không cần đâu.” Hạ Dư đen mặt dựa vào ghế, “Hôm nay tôi không muốn trông thấy mấy tên mặc blouse trắng.”

Điện thoại hơi rung lên, tên mặc blouse trắng gửi cho cậu một tin nhắn:

“Cuối tuần tới đến văn phòng của tôi làm việc.”

Hạ thiếu dài mặt tắt máy luôn.