Sổ Bệnh Án

Chương 41: Bởi vì chân tướng chưa bao giờ là vô nghĩa




Năm phút đồng hồ.

Lư Ngọc Châu, chỉ cần năm phút đồng hồ, tất cả sẽ kết thúc.

Tiếng khí kích nổ lách tách vang vọng trong tầng hầm ngầm, như tiếng đồng hồ quả lắc trong căn nhà cũ kỹ từ nhiều năm trước ở thị trấn, tích ta tích tắc gõ vào cuộc sống yên bình của dì ta.

Khi đó dì ta nghĩ mình có thể thật sự bình yên trải qua hết cuộc sống này.

Đột nhiên——

Tựa như phóng viên còn chưa đủ lớn trước đó bất chợt phá vỡ cuộc sống của dì ta.

Thời gian đếm ngược tới cái chết bỗng ngừng lại.

Cùng lúc ấy, Lư Ngọc Châu nghe thấy phía sau thang máy của kho vang lên tiếng trầm đục.

Dì ta nghiêng người quay đầu lại, nhìn cánh cửa khép kín chậm rãi mở rộng ra, bên trong có một người đàn ông cao ráo đang đứng, vai rộng chân dài, một đôi mắt đào hoa sáng ngời, bên trong lóe ánh lửa sắc bén.

Tạ Thanh Trình đi ra từ trong thang máy của kho màu xám bạc, ánh mắt tựa cọc gỗ, đâm vào trái tim.

Hạ Dư không hề sai.

Lư Ngọc Châu ở nơi này, ngay trước khi anh bước vào kho hồ sơ, phần mềm phản chiếu trên khắp điện thoại đã phát ra tín hiệu nhắc nhở cường độ cao. Hạ Dư tiến hành quét ra đa liên tục, phát hiện nơi này thậm chí còn bày kíp nổ.

Không chỉ một bệ.

Trong cái rủi có cái may, kíp nổ này có thể bị điều khiển trên phần mềm phản chiếu, lúc này mới khiến Hạ Dư có thể công phá tường lửa của đối phương trước khi vào. Bọn họ vào trong này cũng không báo lại cho cảnh sát, thời gian đã không còn cho phép, hơn nữa họ đã xác định được trong số cảnh sát cũng có nội gián, có thông báo thì cũng chỉ giúp chúng dễ thay đổi kế hoạch hơn thôi.

Giờ mọi chuyện đã rất rõ ràng, Lư Ngọc Châu sẽ ra tay tự sát, giúp ân nhân của dì ta “dọn dẹp sạch sẽ” hết toàn bộ hồ sơ chứng cứ phạm tội.

“Tôi biết thời gian đếm ngược chỉ còn năm phút. Nhưng giờ nó ngừng lại rồi.” Tạ Thanh Trình nhìn chằm chằm gương mặt người phụ nữ, “Chúng ta có thể nói chuyện không.”

“Thời gian đếm ngược đã ngừng… Thời gian đếm ngược sao lại…”

“Thế thì phải cảm ơn ông chủ của mấy người thích công nghệ cao đấy.” Một giọng nói dịu dàng như gấm vang lên phía sau Tạ Thanh Trình.

Lư Ngọc Châu lúc này mới phát hiện sâu trong thang máy còn một người nữa đang đứng.

Khi nãy khí thế của Tạ Thanh Trình ập tới quá mạnh, đi ra khỏi cánh cửa thang máy mở ra từ từ, tựa như đội trời đạp đất, từng bước từng bước đều là bước lên lòng dì ta. Thế nên dì ta nhất thời thiếu chút nữa đã không để ý tới thanh niên cao ráo đứng trong nơi tối ở thang máy.

Thanh niên kia mặc một chiếc áo cổ lọ màu đen mùa thu đơn giản, nhìn qua có vẻ rất tùy ý bình thản, thậm chí lúc đi tới còn chẳng buồn để ý mà nghịch điện thoại, nếu đổi kho hồ sơ thành hiệu sách hoặc buổi họp mặt, cũng chẳng có chút nào là không phù hợp.

Thanh niên cười cười với dì ta: “Cô Lư, khoa học kỹ thuật quả là đồ tốt mà.”

Nhưng cậu cũng chẳng nói gì nhiều với Lư Ngọc Châu, kĩ thuật viên của đối phương vẫn đang điên cuồng tấn công vào chương trình hệ thống mà cậu vừa cướp mất. Hạ Dư dịu dàng chào hỏi thân thiết, lại dựa vào cạnh tường tiếp tục đánh một trận chiến không tiếng động nào với đối phương, ánh mắt lắng đọng, ngưng thành tinh thần, rốt cuộc chẳng quan tâm cuộc đối thoại giữa Tạ Thanh Trình và Lư Ngọc Châu nữa.

Lư Ngọc Châu là người phụ nữ đã trải qua sóng to gió lớn, cho dù gặp tình huống này, dì ta sau sự sợ hãi ngắn ngủi, đã lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Mấy cậu không phải cảnh sát.” Dì ta quan sát họ, cơ bắp căng chặt hơi thả lỏng.

“Không phải.”

“Chó còn chưa đánh hơi được tới đây, các cậu lại có thể đến trước.” Lư Ngọc Châu nheo mắt lại, “Mấy cậu là ai.”

Tạ Thanh Trình không định nói nhảm với dì ta nhiều, bảo thẳng: “Mười chín năm trước, cha mẹ tôi chết trong tai nạn xe. Một chiếc xe không người điều khiển đâm tới, sau khi va chạm đầu xe tự bốc cháy, thiêu hủy hết chứng cứ có ích, thủ đoạn cũng hệt như cách mấy người các dì giết Trương Dũng.”

“…” Lư Ngọc Châu nói, “Thế cha mẹ cậu là kẻ phản bội phải bị quét dọn, hay là hai con chó của cảnh sát.”

Tạ Thanh Trình: “Họ là cảnh sát.”

“Thế chết là đáng, chẳng oan uổng chút nào. Truy phong liệt sĩ chưa?” Lư Ngọc Châu lộ gương mặt tươi cười trào phúng.

“Không có.”

Nụ cười của Lư Ngọc Châu hơi cứng lại.

“Họ không phải chết trong nhiệm vụ, chẳng có bất cứ chứng cứ trực tiếp nào có thể chứng minh là bị báo thù cả. Cho dù đồng nghiệp bên cạnh bọn họ đều hiểu rõ chuyện này không phải trùng hợp, cũng chẳng phải tai nạn xe bình thường, nhưng chỉ cần không thể nào chứng minh được, đó chính là một lần ngoài ý muốn mà thôi.”

“…” Ánh mắt Lư Ngọc Châu hơi tối đi, tựa như đang suy nghĩ về chuyện mình trải qua.

“Tôi đọc tư liệu về dì rồi. Biết chuyện mà dì đã trải qua.”

Tạ Thanh Trình dừng một chút: “Tôi biết nhiều năm không nhận được một đáp án công bằng là cảm giác gì. Lư Ngọc Châu, không phải cảnh sát nào cũng là tội ác tày trời.”

“…”

“Lúc tôi mười ba tuổi cha mẹ đã hi sinh, trong ấn tượng của tôi họ chẳng làm bất cứ chuyện gì thẹn với lương tâm cả. Trên thực tế họ chính vì không ngừng cố điều tra chân tướng, rửa sạch oan khuất cho những người như dì, mà bị sát hại tàn nhẫn.”

“Lư Ngọc Châu.” Tạ Thanh Trình nói, “Tôi biết dì hận phóng viên, điều tra, những nhân viên có liên quan đã hãm hại dì lúc ấy, dì rời xa quê hương, chịu bao khổ cực, ba năm trước lật lại bản án với dì mà nói đã là quá muộn, hết thảy trong quá khứ chẳng thể thay đổi.”

“Nhưng dì có biết, vì để trầm oan giải tội cho dì, cho những người lưng mang tội danh, có bao nhiêu phóng viên, cảnh sát, kiểm sát trưởng mà dì không gặp, dì không biết tên, dùng hết toàn lực, thậm chí ngay cả tính mạng cũng dâng vào đó luôn không? Bọn họ vì sao phải vì những chuyện vốn đã chìm vào quên lãng, vì những người liên quan… Dù lật lại bản án cũng chưa chắc có thể tha thứ cho chuyện đó, trả giá bằng máu tươi, thanh xuân, thậm chí là cả sinh mạng của bọn họ?”

“Bởi vì chân tướng đến muộn tuy rằng không thể thay đổi chuyện đã qua.”

Giọng Tạ Thanh Trình cũng hơi run rẩy, anh tựa như không chỉ nói với Lư Ngọc Châu, mà cũng đang xé rách sự khổ sở gần hai mươi năm kia của mình——

“Nhưng ít nhất, có thể cho tương lai quay trở về trên quỹ đạo chính xác.”

“Nó có thể cho những người sống chịu đủ oan khuất, ngẩng đầu lên lần nữa. Có thể cho những liệt sĩ chết mà vô danh, an nghỉ nơi cửu tuyền. Có thể gỡ gông xiềng nặng nề trên vai người bị hại, có thể cho những kẻ ngoài lưới pháp luật biết cái gì gọi là thiên lí rõ rệt.”

“Nó không thể bù đắp cho vết thương trong quá khứ, Lư Ngọc Châu.” Tạ Thanh Trình nói, giọng rất bình tĩnh, cảm xúc bị đè nén, nhưng hốc mắt đỏ ửng đã để lộ nội tâm thực ra đã vỡ vụn của anh, “Nhưng nó không phải không có ý nghĩa. Chân tướng xưa nay đều không phải là vô nghĩa.”

“Lúc kiểm sát trưởng tới tìm dì, một khắc mọi người cúi đầu tạ lỗi với dì, liệu dì có cảm thấy… Nỗi buồn phiền suốt mười mấy năm, rốt cuộc tan thành một làn khói thoải mái trong lòng không? Cho dù là loại thoải mái kèm theo cả đau đớn vô bờ, nhưng một khắc ấy dì rốt cuộc có thể thở phào.”

“…” Ánh mắt Lư Ngọc Châu khẽ động.

“Dì chờ được rồi, Lư Ngọc Châu. Tôi cũng đợi sắp hai mươi năm rồi, tôi còn chưa đợi được.”

Lư Ngọc Châu: “…”

Tạ Thanh Trình: “Ở nơi mà dì chẳng trông thấy, có rất nhiều người vì nỗi oan của dì mà đổ máu hi sinh. Dì thậm chí còn chẳng biết tên của họ. Nhưng họ vẫn luôn kiếm tìm theo đuổi công bằng bù đắp sai lầm, vì sai lầm mà họ không phạm phải, tìm một công đạo, vì cả người sống lẫn người chết, đeo đuổi một công đạo… Dì cảm thấy chuyện này là vô nghĩa ư?”

“Mười mấy năm, cho dù là chồng dì phản bội dì, con dì cũng không hề nhận ra dì, cho dù ngay cả dì cũng chẳng nhớ rõ bí thư huyện ủy Lư Ngọc Châu huyện Thanh Li dáng vẻ thể nào, nhưng những người vốn còn chẳng quen biết dì lại không chịu buông bỏ vụ án của dì, dì cho rằng những chuyện họ làm ấy, thật sự chỉ là vì để nói một câu xin lỗi với dì hay sao? … Ít nhất cha mẹ tôi không phải vậy. Họ làm cảnh sát, là vì kiếm tiền, vì nuôi sống gia đình, nên coi nó thành một phần công việc. Nhưng họ có nói như vậy, cuối cùng lại vì phần công việc này mà bỏ mạng, chẳng có tiền gì hết, chẳng có gì nuôi lớn con bọn họ. Lúc họ rời đi tôi mới mười ba tuổi.”

“Lư Ngọc Châu, dì cũng là một người mẹ, dì có thể tưởng tượng một khắc mà mẹ tôi chết, bà ấy nghĩ gì hay không?”

Lư Ngọc Châu trước đó chỉ trầm mặc, nhưng lúc nghe những lời này, cơ thể run lên bần bật, tựa như bầu trời có một đôi mắt rơi lệ, cũng giống như dì ta, là một người phụ nữ bị ép rời khỏi con mình, yên lặng quan sát dì ta nhìn dì ta.

“Nửa người bà ấy bị cán nát. Tôi tận mắt trông thấy.”

“Bị người của các dì.”

“…”

“Bà ấy làm sai gì hả Lư Ngọc Châu? Cả đời bà ấy cũng chưa từng nói cái gì ghê gớm lắm, bà ấy chỉ vô cùng trịnh trọng nói một câu, tới tận giờ tôi còn nhớ rõ. Bà ấy nói mỗi người bình thường khi ở trong khổ sở đều khát khao một chân tướng, người trên thế giới này, phải có vài thứ quang minh để tin tưởng, mới có thể tiếp tục cố gắng sống sót.”

“Bà ấy hy vọng phù hiệu cảnh sát trên vai bà ấy là quanh minh, là thứ mà những người bất lực cầu xin giúp đỡ tín nhiệm. Nhưng bạn bè của dì, tổ chức của dì, mấy người các dì, giết hại bà ấy.”

“Huân chương của bà ấy cũng bị nghiền nát thành mảnh nhỏ.”

Đầu ngón tay Lư Ngọc Châu hơi phát run.

Tạ Thanh Trình nói: “Dì nên hận không phải cảnh sát, dì nên hận chính là những người hãm hại dì, phỉ nhổ tội danh dì mắc phải… Quay về đi Lư Ngọc Châu. Có một số chuyện không nên thế này.”

Lư Ngọc Châu nhìn qua tựa như linh hồn vất vưởng, cuộc sống rắc rối mười mấy năm lởn vởn giằng xé trong thân thể dì ta. Cuối cùng dì ta ngẩng đầu lên, mở miệng với Tạ Thanh Trình, giọng có chút khàn khàn: “… Tôi rất tiếc.”

“…”

“Tôi rất tiếc…” Dì ta lẩm bẩm.

Nhưng mà——

Nhưng mà, dì ta lại nói: “Cậu biết không, những lời này, khi kiểm sát trưởng thay tôi lật lại bản án tìm gặp tôi, là câu nói lặp lại nhiều nhất.

Lư Ngọc Châu nhẹ nhàng nói: “Khi đó tôi cảm thấy, ngụ ý của tôi rất tiếc, là gì? Là dì từng quá thế thảm, nhưng chẳng liên quan tới tôi.”

Ánh mắt dì ta nhìn Tạ Thanh Trình vô cùng phức tạp.

Ngưng vài giây sau, dì ta tiếp tục nói: “Nhưng giờ tôi nói với cậu, tôi rất tiếc. Tôi cảm nhận được, tôi nghĩ, có lẽ… Có lẽ khi đó cậu ấy cũng không hề có ý chẳng liên quan tới tôi. Cậu ấy quả thực, là thật sự cảm thấy ấm ức thay tôi. Chỉ là——“

Chủ đề thay đổi.

Lư Ngọc Châu dưới ánh đèn của kho ngầm lạnh lẽo, chậm rãi nói: “… Có những chuyện không thể quay lại.”

“Có lẽ người của bọn tôi là bất đắc dĩ, liên lụy người vô tội. Lại có lẽ, quả thực có tội có sai lầm, nhưng khi tôi tuyệt vọng nhất, không thể kiên trì nhất, là người của bọn tôi đã cứu lấy tôi. Cho tôi một chốn dung thân.”

“…”

“Không có bọn họ, tôi có thể đã tự sát trong thời gian tìm kiếm cùng đợi chờ dài đằng đẵng này, quá đau khổ, tôi vốn không đợi được một ngày lật lại bản án ấy.”

Lư Ngọc Châu dịu giọng nói với Tạ Thanh Trình: “Tôi không thể bảo cậu sai, tôi cũng biết tôi sai. Nhưng con người tôi, đã triệt triệt để để thuộc về bóng tối mất rồi. Quang minh chính là thứ xa lạ với tôi.”

“Mặc kệ sai hay đúng, mạng tôi là anh ấy cho. Tôi có chết cũng không phản bội anh ấy.”

Tạ Thanh Trình: “… Dì cảm thấy hắn ta cứu dì không phải vì lợi dụng dì ư? Vì ngày này, vì có người đánh cược tính mạng cũng muốn giữ kín như bưng vì bọn họ! Thời gian đếm ngược tới cái chết có năm phút, còn có thể điều khiển từ xa, vì sao họ không đưa dì theo? Muốn cho dì nổ tung cùng đồng quy vu tận với những thứ chúng muốn tiêu hủy?”

Lư Ngọc Châu khẽ cười: “Cậu coi thường anh ấy rồi.” . Truyện Teen Hay

“…”

“Anh ấy từng nói muốn dẫn tôi đi, không hề định vứt bỏ tôi. Là tôi tự muốn ở lại, vì chuyện quá hỗn loạn, cảnh cáo đã đủ, anh ấy cũng định để lại vài tên nội gián cho cảnh sát kết án.” Lư Ngọc Châu nói, “Nếu tôi muốn sống, tôi cũng có thể trốn thoát sau khi ấn nút, anh ấy thậm chí còn để thời gian cho tôi đổi ý nữa.”

“Nhưng tôi không muốn.” Dì ta nói.

“Tôi không muốn rơi vào tay cảnh sát, tôi không muốn quay về nơi đã nhốt tôi quá nhiều năm. Tôi không muốn nhận thêm bất cứ lần thẩm vấn nào nữa, không muốn phối hợp thêm bất cứ chuyện gì nữa. Cái chết với tôi mà nói chẳng chút đáng sợ.”

“Sống, mới khiến người ta cảm thấy đằng đẵng lại tuyệt vọng.”

Lư Ngọc Châu nói, chậm rãi lui sâu vào tầng ngầm, lui ra ngoài ánh đèn, lui vào trong bóng tối.

Dì ta không muốn tiến lên.

Dì ta cũng không thể tiến lên nữa.

Dì ta vòng tay ra sau lưng, sau lưng có một khẩu súng lục.

Dì ta chưa từng động vào súng, đó là thứ cuối cùng tổ chức cho dì ta, vốn chỉ là để phòng ngừa nhỡ đâu, dì ta chưa chắc có thể ngắm chuẩn được thật hay không, nhưng vẫn muốn thử một lần…

Ánh mắt dì ta dừng lại ở trên người thanh niên mặc áo đen trước sau chẳng nói một lời, nhanh chóng gõ màn hình điện thoại.

Đúng thế.

Dì ta rốt cuộc không nhớ nổi dáng vẻ bí thư huyện của huyện Thanh Li nữa.

Trái tim dì ta căng chặt, không chút tiếng động mà cắn răng, run rẩy kéo chốt an toàn của khẩu súng ra…

Bỗng nhiên——

“Ting” một tiếng thông báo vang lên.

Hạ Dư đang chiến đấu gõ chương trình chợt ngừng.

Cậu đã cài bảo vệ tin tức, nhưng tin nhắn này là do kĩ thuật viên của đối phương phá tường ngăn gửi tới. Hai người trong lúc cạnh tranh, đối phương lại gửi cho cậu một tin nhắn nặc danh.

Là một video.

Tin nhắn nặc danh: “Edward, tôi tra ra thân phận của cậu lẫn anh ta rồi. Cậu cứ xem kĩ thứ này trước, rồi suy xét xem có muốn giúp anh ta làm tới mức này nữa không.”