Sổ Bệnh Án

Chương 49: Thâm đọa




Hạ Dư ngày thường không thích mấy chốn ăn chơi nồng mùi son phấn thế này, nhưng giờ chỉ còn mỗi nơi đây, có thể khiến cậu tìm lại được chút hơi ấm máu thịt của nhân gian.

"Hạ thiếu."

"Chào Hạ thiếu."

Phục vụ cung cung kính kính chào đón cậu trước cửa phòng đặt riêng, rủ mi cúi đầu, tới mắt cũng chẳng dám nâng lên.

Hội sở Không Dạ là chốn ngợp trong vàng son, là thành lũy hồ rượu rừng thịt. Chốn ăn chơi thành phố kinh doanh tiêu chuẩn, mà mấy phục vụ trong đó trang điểm ưa nhìn lại biết làm việc, sàn nhảy ở tầng một thường là mấy trai xinh gái đẹp tới mua vui. Trong số đó có một phần rất lớn những người chấp thuận được đưa ra ngoài lén lút, rồi sinh ra quan hệ riêng tư, đấy cũng chính là vẻ nam vui nữ thích bình thường trong đêm, yêu đương nè, cuộc gặp mặt ướt át này, chẳng ai quản nổi.

Vì thế ngoài cửa Không Dạ đỗ siêu xe như mây, còn chưa tối hẳn, rất nhiều đôi chân da dẻ trắng nõn như ngọc đã sải bước lên xe các ông chủ, cười ngâm ngâm chui vào nơi cách xa chốn trần gian.

Đêm nay Hạ Dư tới đây, thật ra có chút ác ý với tâm tư muốn trút hận, lún sâu vào vũng lầy, khiến cậu có khoái cảm tự hại mình.

Thứ tâm tính này giống như một học sinh tốn hết toàn bộ tâm sức lẫn thứ đã tích góp được, lại vẫn chẳng có tên trên bảng vàng, khắc khổ nỗ nực suốt bao lâu nay, sức lực khiến cậu gắng tiếp tục đi về phía trước suy mòn cạn kiệt, tới khi thi trượt, cũng sẽ tự sa ngã.

Hạ Dư giờ coi như suy nghĩ cẩn thận. Cậu không muốn nghe mấy lời nói dối dễ nghe, mà vì sao phải chịu khổ cực như thế?

Ở nơi như Không Dạ, cậu ngồi xuống sẽ có người chủ động sà tới lấy lòng, cả đêm cậu đều có thể nghe thấy giọng nói mềm mại ôn hòa không mang vẻ nặng nề. Cậu vốn không cần phải tự lừa dối mình, cậu chỉ cần tiêu tiền, sẽ có rất nhiều người muốn lừa cậu dỗ cậu.

Bọn họ sẽ không chạy mất đương lúc nửa đường như Tạ Thanh Trình, đã chạy trốn còn sợ cậu vung tiền tiêu vặt.

"Hạ thiếu, đây là nhóm phục vụ nhanh nhẹn nhất ở chỗ này của bọn tôi, phục trách phòng riêng của cậu, cậu có yêu cầu gì, cứ nói với mấy cô ấy là được."

Hạ Dư không đứng dậy khỏi sô pha, vẻ mặt hờ hững nhìn quản lí trực ca sau khi được cậu cho phép, gọi hai hàng phục vụ từ ngoài vào.

Mấy người này đều là nhân viên hàng đầu ở sàn nhảy, vô vàn dáng vẻ, cười tươi nối đuôi nhau đi vào, đứng phía sau quản lí, để quản lí giới thiệu.

Quản lí giới thiệu một lượt xong, cũng ngoan ngoãn lùi ra, thuận tay đóng cửa giúp Hạ Dư.

"Hạ thiếu, cậu muốn chơi trò gì không?"

Cho dù sắc mặt khách hàng không tốt, nhưng những phục vụ này đã được huấn luyện ổn thỏa vẫn cười ngọt ngào, thử thăm dò thái độ của cậu.

Hạ Dư trầm mặc một lát, cười cười: "Rót chút rượu cho tôi đi. Để mấy cô đứng đờ ra như thế kể cũng ngại."

Menu rượu mạ vàng dày nặng được mang lên, mẹ nó cũng đúng là chốn mổ heo, rượu dưới tiền vạn khó thấy, mà rượu mười mấy vạn tới hai mươi mấy vạn lại chẳng ít.

Hạ Dư lười biếng dựa vào trên sô pha, mắt cũng chẳng chớp mà liếc hết qua các dòng phía trước một lượt, sau đó ánh mắt ngừng lại ở một chai rượu đặc biệt phân phối tên là 59 hương mơ.

Cậu đã tới nơi này đãi khách nhiều lần, biết đây là rượu đặc biệt phân phối gì, phía sau tên rượu còn có một chuỗi số 0, kèm thêm cả ba kí hiệu trái tim cháy hừng hực, đều đang chỉ cho người xem menu biết, loại rượu này sẽ mang tới cho người ta trải nghiệm như thế nào. Hạ Dư trước đây lúc kí tên tính tiền, gần như trên hóa đơn nào cũng thấy khách gọi một chai hương mơ.

"Nghe qua đã thấy cao cấp, nhưng mà..." Có hồ bằng cẩu hữu từng nửa tỉnh nửa say cười nói đề cử bên tai Hạ Dư, "Lại rất ngả ngớn hạ tiện. Hạ thiếu có hiểu ý của tôi không?"

Hạ Dư gạch trên 59 hương mơ, tùy tay đưa menu rượu cho cô gái ở gần cậu nhất.

Mấy chị em liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ chút vui sướng lẫn hưng phấn.

Lúc mới vào phòng họ còn tưởng vị khách này không dễ đối phó như thế, không ngờ lớn lên đã đẹp trai, lại còn tốt tính, người thì hào phóng, dỗ còn chưa phải dỗ đã chọn ngay chai rượu trên tháp champagne quý nhất.

"Hạ thiếu chơi xúc xắc không?"

Hạ Dư cười cười, nhàn nhạt nói: "Chỉ e là cô không chơi lại tôi thôi."

Cô nàng giận dỗi: "Em chơi không lại, Hạ thiếu cũng phải thương hoa tiếc ngọc nhường em chút chứ."

"Cũng được thôi..."

Thân thể mềm mại ấm áp lại sán tới gần, bên cạnh cậu, cạnh chân, nơi tay, Hạ Dư bình tĩnh nhàn nhạt nhìn mấy cô ấy—— Đúng thế, với địa vị hiện giờ của cậu, cậu chỉ cần không xin một tấm lòng thiệt tình thiệt dạ, mấy lời nịnh hót lấy lòng gì đó, có gì cậu mua không nổi?

Rượu mở, tháp chồng lên, trong ánh sáng bay bay gờn gợn, mấy cô gái cười tíu tít với nhau, gan cũng lớn dần.

"Hạ thiếu sao chỉ tới có một mình vậy? Không đi cùng với bạn của anh sao?"

"Hạ thiếu có thể kể chút chuyện xảy ra lúc trước ở Hỗ Đại cho bọn em biết không? Đúng là truyền kì nha, thật muốn nghe anh nói..."

Giữa lúc nói cười ríu rít, chuông điện thoại Hạ Dư vang lên.

Cậu nhìn lướt qua, gương mặt khẽ đổi—— Là Tạ Thanh Trình gọi tới.

"Ai vậy?"

"Không có gì." Hạ Dư sau mấy giây trầm mặc ngắn ngủi, lấy tay chống cằm, tùy tiện trượt trên màn hình, từ chối nhận cuộc gọi này, nói với cô gái vừa mới kể truyện cười xong, "Cô tiếp tục đi."

Cô nàng thấy Hạ Dư hình như có hứng thú với truyện cười của cô, càng mặt mày hớn hở mà kể.

Mấy giây sau, điện thoại của Tạ Thanh Trình lại gọi tới.

Tiếng chuông không ngừng, thúc giục lặp lại, có cô gái lớn mật che miệng cười nói: "Bạn gái Hạ thiếu hử?"

"Cứ đùa."

Hạ Dư từ chối cuộc gọi của Tạ Thanh Trình lần hai.

Lần này ngừng khá lâu, nhưng hơn một phút sau, tiếng chuông vẫn vang lên.

Hạ Dư đang định từ chối tiếp, đầu ngón tay dừng trên màn hình, ngừng lại.

—— Lần này không phải Tạ Thanh Trình, mà là Tạ Tuyết gọi tới.

Cậu chần chờ một lát, vẫn tiếp máy.

"Hạ Dư." Tạ Tuyết ở đầu dây bên kia gọi tên cậu.

"... Ừ."

"Hạ Dư... Chị, chị muốn hỏi em chút... Hôm đó anh chị ở trường, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì với em thế." Giọng Tạ Tuyết mang theo chút nức nở, mấy thứ này dù sao cũng khiến Hạ Dư thu ý cười dối trá trước mặt mọi người lại.

"Vì sao đoạn ghi hình trước kia của anh ấy tự dưng bị chiếu ở nơi video giết người thế? Chị trước đó không dám xem những mấy ngày... Hôm nay lên mạng tìm lại cẩn thận, phát hiện rất nhiều người đều đang mắng, em biết không... Còn có người đăng công khai địa chỉ nhà của bọn chị, còn tới cửa nhà bọn chị phun sơn bậy nữa... Chị bây giờ... Chị bây giờ vô cùng khốn đốn... Chị cũng không dám gọi cho anh chị, dù có gọi cho anh ấy thật, anh ấy cũng sẽ chẳng nói gì, ảnh nhất định còn trách chị sao không nghe lời đi tìm mấy thứ này. Chị..."

Cô gái nói tới phần sau, thật sự không nhịn được òa lên khóc.

Điện thoại chỉ còn tiếng nức nở của cô.

Cô nàng trong buổi vung tiền không biết chuyện gì xảy ra, còn đang cười ngâm ngâm rót rượu cho cậu.

Hạ Dư giơ tay, dịu dàng lại như có bệnh vuốt ve mái tóc dài của người con gái bên cạnh, nhưng ánh sáng trong đáy mắt lại tối đi, cậu đang nghe Tạ Tuyết khóc lóc kể lể. Tuyệt vọng lẫn suy sụp của cô xuyên qua micro, đột ngột chui thẳng vào trong lòng cậu.

"Giờ chị cũng chẳng biết phải làm sao..."

Hạ Dư có một nháy mắt như thế nghĩ tới Vệ Đông Hằng, Tạ Tuyết yêu thầm Vệ Đông Hằng, nhưng có chuyện xảy ra, cô vẫn chọn tìm tới mình. Trong lòng cậu dù sao cũng cảm thấy có một tia an ủi, nhưng ngay sau đó lại nhận ra——

Hình như Vệ Đông Hằng vì trong nhà có ông lão qua đời, gần đây xin nghỉ qua phía bên quân đội của cha cậu ta. Cha cậu ta vốn là quân khu trọng yếu, ngay cả tín hiệu còn chẳng có. Lại nói thêm... Yêu thầm thôi mà, Hạ Dư nghĩ, có lẽ Vệ Đông Hằng còn chẳng biết Tạ Tuyết là cô giáo nào, Tạ Tuyết đương nhiên không thể tìm cậu ta được.

"Hạ Dư..." Tạ Tuyết nức nở nói, giọng như con mèo con bị thương, "Chị nên làm sao giờ đây... Chị muốn làm gì đó cho anh chị, nên chị, chị quay video để giải thích, nhưng mà... Hu hu hu hu hu..."

"Nhưng mà chị muốn nói chuyện với họ đàng hoàng, lại chẳng ai chịu bình tĩnh nghe hết lời chị nói cả... Họ cứ nghe một nửa rồi đã mắng miết, hoặc vốn còn chẳng nghe... Còn bảo chị là đồ lừa đảo, bảo chị không phải em gái ảnh, là... Là..."

Cô hít sâu một hơi, không nói tiếp nữa, sụt sịt một lát, mới bất lực bảo: "Họ cảm thấy chị muốn lợi dụng vụ án mạng này để mình nổi tiếng, report video của chị... Còn có người bảo cha mẹ chị chính là hung thủ phía sau màn... Hạ Dư em cũng biết, họ đều đã qua đời nhiều năm lắm rồi, chị thấy người chết đã khổ rồi, có thể đừng có lôi người chết vào để liên lụy tới không... Nhưng họ... Họ lại..."

"Họ lại ép chị đưa minh chứng việc hỏa táng cha mẹ chị ra...!"

Tạ Tuyết nói tới đây, rốt cuộc không nói nổi nữa, thất thanh khóc lớn.

Đốt ngón tay Hạ Dư hơi trắng bệch ra.

Cậu đã quen đối xử tốt với Tạ Tuyết, nghe thấy cô khóc, cậu vẫn theo phản xạ có điều kiện mà nghĩ lời an ủi, thậm chí còn giúp cô giải quyết vấn đề, nhưng lời nói dâng lên tới họng, cậu lại lập tức nhớ tới lúc cậu trông thấy những tin nhắn qua lại giữa Tạ Thanh Trình với cô.

Chút ấm áp của con người này, lại chậm rãi, lui xuống thấp theo căn bệnh lâu năm không thể chịu nổi nữa của cậu.

Cậu yên lặng——

Một giọng nói thở dài khuyên nhủ cậu, bảo Tạ Tuyết tuy không đối xử tốt với cậu tới thế như trong tưởng tượng, nhưng dù sao cô cũng chẳng biết chuyện gì cả, cô ít nhất cũng là người thân thiết nhất dịu dàng nhất với cậu. Vậy là đã đủ rồi.

Nhưng lại có một giọng nói khác, như đâm cậu làm cậu bị thương, bảo cậu không cần phải có nhân từ hay nhớ nhung gì hết nữa, đừng tiếp tục ngu ngốc tới vậy.

"Em có thể hỏi chị một chuyện không, Tạ Tuyết." Cuối cùng, Hạ Dư nói như thế.

"Hả... Em... Em nói đi..." Tạ Tuyết thút tha thút thít.

Hạ Dư ngồi trong căn phòng đặt riêng xa hoa đốt tiền, hỏi cô gái nhỏ giờ phút này đang co mình ngồi trong căn phòng nhỏ cũ nhát: "Hôm đó, hacker đã chiếu video tới toàn bộ thiết bị di động trong Hỗ Đại, chị cũng thấy rồi."

"Thấy rồi..."

"Anh của chị là bác sĩ liên quan tới bệnh tâm thần học, anh ta nói ra mấy lời như thế, bị công kích cũng chẳng phải là chuyện gì đáng trách. Internet vốn chính là thế giới có mức độ cảm xúc hóa cao hơn hẳn so với hiện thực, mất ràng buộc của thân thể, tinh thần con người ta càng có thứ gì đó dễ đụng chạm hơn hẳn. Anh ta bị mắng, em chẳng thấy lạ chút nào hết."

"... Nhưng anh ấy chỉ là nói vậy thôi mà... Anh ấy mấy năm nay... Vẫn luôn rất nghiêm túc lại có trách nhiệm làm những công việc anh ấy nên làm, anh ấy chưa từng làm qua loa có lệ, những chuyện này em cũng biết..."

Hạ Dư nhẹ nhàng cắt ngang lời cô nói, cậu gần như xưa nay đều chưa từng cắt ngang lời của Tạ Tuyết: "Em biết."

"Nhưng em còn biết một số chuyện khác của anh chị nữa. Bao gồm cả việc anh ta luôn khiến chị cách xa em ra một chút."

"..."

Tạ Tuyết có vẻ hơi mờ mịt, cô tựa như không biết vì sao thái độ của Hạ Dư bỗng dưng biến thành như thế, cũng không biết nên đáp lại lời lẽ của Hạ Dư như này thế nào.

Hạ Dư lại rất bình thản, bình thản tới mức tưởng như là yêu tà.

"Tạ Tuyết, em giờ chỉ muốn hỏi chị một chuyện."

"..."

"Mấy năm nay, trong lòng chị, chị nghe anh chị nhắc nhở chị như thế, chị có từng có một chớp mắt sợ hãi, từng hoài nghi em cũng có bệnh hay không?"

"Chị——"

Tạ Tuyết không ngờ rằng cậu chợt hỏi một câu như thế, ngẩn hết cả người ra.

Có hay không?

Có từng hay không?

Trong vô số ngày đêm trôi qua, cô có từng vì lời nói của Tạ Thanh Trình, mà sinh ra một tia do dự hay chưa?

Đáy lòng cô có từng nghi ngờ rằng Hạ Dư thật ra cũng là một người bệnh, nên Tạ Thanh Trình mới có thể ở lại Hạ gia lâu như vậy, mới có thể ân cần nhắc nhở cô như vậy hay chưa?

Cô có thật sự là một trăm phần trăm không chút nghi ngờ hay không?

"Chị..." Tạ Tuyết là người chưa từng nói dối, cô chần chờ, do dự, ngơ ngác siết chặt điện thoại, nửa ngày không nói nên một lời nào, "Nhưng... Nhưng mà em sao lại... Cho dù em có... Vậy cũng... Không đúng, không đúng, em ưu tú tới thế, nhất định không phải đâu..."

Lông mi Hạ Dư khẽ chớp, buông hàng mây đen, khẽ cười.

Cậu đáp: "Đúng thế, em không phải."

Có cô nàng châm thuốc cho cậu, muốn đưa lên cho Hạ Dư, Hạ Dư nhận lấy, liếc qua, lại cười chuyển qua tay cô nàng, lịch sự văn nhã lắc đầu.

Cậu nhìn như bình tĩnh hòa nhã, thật ra trong mắt đã phủ đầy bóng tối bệnh tật.

"Thế Hạ Dư, liệu rằng em có thể——"

"Không thể." Hạ Dư dịu dàng nói, "Tạ Tuyết, xin lỗi. Em không thể."

Lúc cậu nói những lời này, tuy vẫn cười, nhưng trái tim âm ỉ đau như mặt đất nứt toạc bầu trời sụp đổ đâm xuyên vào ngực cậu, cậu nghịch làn tóc của cô nàng kia, ngón tay thon thon lạnh ngắt.

"Tối nay em có chút chuyện, em không rời đi được."

"..."

"Tìm người khác tới cạnh chị đi." Môi Hạ Dư hơi hé, "Hai chúng ta trước đó, có lẽ cũng chẳng mang tình sâu nghĩa nặng tới thế, đúng không?"

Cô gái đầu dây bên kia ngẩn cả người.

Tựa như chưa từng trông thấy gương mặt Hạ Dư như thế, chưa từng nghe giọng nói dịu nhẹ ưu nhã của cậu như vậy, rồi lại chẳng mang theo bất cứ thứ tình cảm gì.

Hoặc có lẽ, thứ tình cảm ở mặt ấy quá sâu quá dồn nén.

Vậy mà lại khiến người thiếu niên ấy—— Người mà cô quen biết, bản thân Hạ Dư hiểu rõ, nghiền nát thành máu thịt be bét, hoàn toàn thay đổi.

Hạ Dư không đợi Tạ Tuyết nói thêm gì nữa, cúp điện thoại, cười cười——

Cậu đúng là chẳng nghĩ sai một chút gì cả, có Tạ Thanh Trình, hóa ra những nỗ lực vốn có của cậu, thật ra chỉ là tốn công vô ích, có Tạ Thanh Trình, cậu và Tạ Tuyết ngay từ ban đầu đã không có khả năng ở bên nhau.

Không, với cách nhìn của Tạ Thanh Trình, không chỉ có mỗi Tạ Tuyết, có lẽ Hạ Dư cậu vốn không nên sinh ra bất cứ mối quan hệ thân mật gắn bó với bất cứ một ai hết.

"Hạ thiếu, tiếp theo muốn chơi gì nè?" Thấy cậu kết thúc cuộc trò chuyện, cô gái nhỏ dựa vào bên cạnh cậu, ở gần cậu nhất, xinh xắn nhất giận dỗi nói với cậu.

Đầu ngón tay cô nàng không chút phép tắc khẽ chạm lên đùi cậu vuốt ve.

Hạ Dư đặt điện thoại xuống, bễ nghễ nhìn cô nàng từ trên xuống, nhàn nhạt nói: "Tay cô, bỏ ra."

"Tôi không thích người khác chưa được tôi cho phép đã đụng vào tôi đâu. Cô nghiêm nghiêm túc túc ngồi yên cho tôi, đừng có tự cho mình là thông minh ở nơi này. Nếu không tôi phải mời cô ra ngoài đấy."

Cảm xúc cậu khó nắm bắt khiến cô nàng hoảng sợ, trong phòng lập tức yên lặng.

Những người khác cũng lũ lượt ngồi thẳng người dậy, không biết nên làm thế nào cho phải.

Hạ Dư không để ý tới mấy cô nàng, chỉ lo uống rượu phần mình, thậm chí còn mở cả chai hương mai 59 độ.

"Hạ thiếu, rượu này..." Trưởng nhóm muốn nhắc nhở cậu.

Hạ Dư đáp: "Tôi biết đây là thứ gì."

Cậu rất tỉnh táo, chỉ mở rượu, cũng không uống. Còn chuyện uống hay không, khi nào uống, mấy thứ này còn phải xem tâm trạng cuối cùng của cậu.

Áp lực dồn nén, mấy cô nàng cũng không dám hé rằng, cứng đờ như thế nửa ngày, mãi cho tới khi đôi chân đi giày cao gót bảy tám phân của mấy cô nàng đã đứng tới mỏi nhừ, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

"Tiên sinh, anh không thể vào nơi này..."

"Tiên sinh—— Tiên——"

Bỗng dưng——

Cửa phòng đặt riêng bị mở ra chẳng chút khách sáo.

Hạ Dư liếc nhìn qua, trong tầm mắt lạnh băng, vậy mà lại là Tạ Thanh Trình mặc sơ mi trắng cùng quần tây ôm người đang đứng.

Cậu vẫn chẳng hề nhận điện thoại của Tạ Thanh Trình, thì Tạ Thanh Trình tự mình xông vào luôn.

Quản lí trực ca canh ở cửa hoảng sợ biến sắc: "Cậu, cậu đúng là đồ không có mắt nhìn! Sao cậu lại để kẻ này xông vào đây?"

Sắc mặt tuần tra đi theo phía sau Tạ Thanh Trình cũng vàng như nến, còn chưa kịp trả lời, đã nghe Hạ Dư dựa trên ghế sô pha lười nhác nói: "... Thôi bỏ đi."

Trong giọng mang theo chút chế giễu lạnh lẽo thấu xương.

"Thân thủ anh ta tốt lắm, mấy người không ngăn nổi cũng bình thường thôi."

"Nếu cũng đã tới rồi. Để anh ấy vào đây ngồi đi."

Hạ Dư là nói với hai vị quản lí kia, nhưng đôi mắt lại nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm chẳng buồn chớp.

Tạ Thanh Trình vì tới vội, hơi thở có hơi dồn dập, đang hơi hé môi thở dốc, tóc mái xưa nay chưa từng có chút cẩu thả nào rủ vài sợi xuống trước mắt, đôi mắt sắc bén ngậm lửa, như nốt chu sa đỏ chói rơi vào giữa hồ nước.

Hạ Dư nhìn cặp mắt kia chăm chú, nhìn một lát, rất bình tĩnh nói: "Bác sĩ Tạ, mời vào."

"A... Thế..." Phụ trách tuần tra đi theo sau Tạ Thanh Trình khuyên ngăn cả quãng đường nhất thời líu lưỡi khó nói.

Vẫn là quản lí mắt tinh nghĩ lẹ, Tạ Thanh Trình sao mà lão không biết được, là người mà hai ngày nay lan truyền khắp mạng sắp điên rồi, trước đó lại còn trải qua chuyện kinh hồn ở Hỗ Châu với Hạ Dư, lão cảm thấy hai vị tổ tông này nhất định có lễ ăn mừng gì đó muốn đòi mạng rồi, người khác tốt nhất là trốn được bao xa thì trốn đi, đừng có bị cuốn vào giữa cơn lốc.

Vì thế vội vàng đưa mắt ra hiệu cho phụ trách tuần tra, hai người nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, nhân tiện đóng kín cánh cửa bị Tạ Thanh Trình mở ra.

Hai người trong phòng nhìn nhau, chẳng ai nói chuyện.

Nhưng trong một thoáng ánh mắt họ chạm nhau, bọn họ cũng đều đã biết, người trước mắt mình, cũng giống như bản thân——

Mới cách lần gặp mặt ấy có mấy ngày, nhưng thái độ bọn họ giờ khắc này, đã nghiêng trời lệch đất, cao thấp thay đổi, ắt có khác biệt rất lớn.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Dư là một tên xử nam bảo thủ tới club đêm tiêu hoang mua rượu giá trên trời nhưng mà người khác đụng vô cậu nhóc có tí là đã nổi giận rồi... Chị gái người ta cũng chỉ là cảm thấy nhóc đáng yêu nên muốn đụng chạm chút thôi mà cũng không được nữa...

Thấy tình cảnh này mị cũng rất muốn làm một bảng so sánh với mấy vị công trước đây:

Anh cả của nhóc ấy: Club đêm thì có là gì, chuyện nhỏ thôi.

Anh hai của nhóc ấy: Đóng cửa đi.

Hạ Dư: Đúng là chuyện nhỏ thôi. Tôi muốn phòng đặt riêng tốt nhất rượu đắt nhất phục vụ xinh đẹp nhất ở chỗ mấy người... Dì à tránh ra giùm đi dì đừng có đụng vào cháu. Cháu có thể chạm vào dì, nhưng dì không được đụng vào cháu. Đúng thật là...

Sự khác biệt giữa Hoàng hậu Lãnh Cung u oán (Nhiên:? Cút!), Công chúa Lãnh Cung đứng đắn (Tức:? Cút.), vợ nhỏ Quý Phi lắm tiền (Dư:? Ê.) đấy...