Sổ Bệnh Án

Chương 5: Anh ta ly hôn rồi




Tạ Thanh Trình có vẻ cũng chẳng định nói thêm điều gì với Hạ Dư, chỉ hỏi một câu: "Tạ Tuyết không nói với cậu à?"

"Không nói."

"Vậy có thể em ấy cảm thấy đây là việc riêng của tôi."

Hạ Dư im lặng chốc lát: "Anh và Lý Nhã Thu không hợp hả?"

Lý Nhã Thu là tên người vợ cũ của Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư có ấn tượng vô cùng sâu sắc với người phụ nữ kết thành vợ chồng với Tạ Thanh Trình kia, cảm thấy cô ta có tâm bệnh, vậy mà lại có thể tiến tới nấm mồ hôn nhân với người đàn ông Tạ Thanh Trình vừa bố đời lại vừa lạnh lùng này.

Trong ấn tượng của cậu, Tạ Thanh Trình như thể chẳng mang dục vọng cũng chẳng có ước mong, nên mặc chiếc áo trắng dài chỉnh tề phù hợp mà ngồi trước bàn làm việc, phía sau là chiếc giá sách rộng với cả tấn sổ sách, trên cơ thể mang mùi thuốc lạnh như băng lại tỉnh táo.

Hạ Dư rất khó tin nổi rằng Tạ Thanh Trình sẽ yêu một người khác, càng khó mà tin được việc người nào đó sẽ yêu Tạ Thanh Trình.

Nhưng bác sĩ Tạ vậy mà kết hôn thật.

Cậu còn nhớ rõ ngày tổ chức hôn lễ, cậu nghe theo lời mẹ tới gửi tiền mừng, cậu đến rất tuỳ tiện, thậm chí ngay cả đồng phục học sinh cũng không thay. Tài xế đưa cậu tới khách sạn, cậu mang luôn cặp sách trên lưng, đi giày thể thao trắng, tay đút túi quần thể thao đồng phục, bước vào khách sạn.

Tạ Thanh Trình đứng ở sảnh tiếp khách.

Đội hôn lễ trang điểm cho anh, anh đứng giữa nhóm người, vóc người thẳng tắp, dáng vẻ đoan chính, hàng mày đậm màu như có sao rơi xuống. Chủ trì buổi lễ nói với anh gì đó, bốn phía rất ồn ào, vóc dáng Tạ Thanh Trình lại cao, không nghe thấy tiếng, nên anh nghiêng đầu cúi người để chủ trì buổi lễ có thể nói vào tai anh, khuôn mặt kia lẫn trong những người khác làm nổi bật lên vẻ trắng nõn nhìn mà hoảng hốt, như sứ mỏng bị ánh đèn chiếu sáng, ngay cả một cái chạm nhẹ cũng sẽ làm tan vỡ, màu môi cũng chỉ nhàn nhạt, như dòng máu đông cứng dưới lớp băng.

Làn da như thế giới lưu li, môi như sương tuyết mai hồng.

Hạ Dư tuy không thích đàn ông, nhưng cậu là người rất có mắt thẩm mĩ.

Trong nháy mắt ấy, cậu có một loại cảm giác, cậu cho rằng tuy là dáng vẻ người phụ nữ tên Lý Nhã Thu cũng rất dễ nhìn, có điều nói công bằng thì, Hạ Dư nghĩ rằng khi cô ta ở chung với Hạ Thanh Trình, hình ảnh cầu hôn có lẽ sẽ như này——

Tạ Thanh Trình hẳn sẽ mặc một thân đồ trắng, cài chiếc bút bi và bút máy quen thuộc, tay đút trong túi áo đứng như một đoá hoa cao lãnh, sau đó dùng giọng điệu gây tức chết người không đền mạng, nói với con gái nhà người ta:

"Tôi sẽ kết hôn với em, em quỳ xuống tạ ơn đi."

Đương nhiên, cậu là người rất giỏi giả vờ, cậu sẽ không nói lời thật lòng.

Hạ Dư đeo cặp trên lưng, mỉm cười tiến lên, đứng trước mặt chú rể anh tuấn và cô dâu xinh đẹp, nói: "Bác sĩ Tạ, chị dâu."

Lý Nhã Thu: "Đây là..."

Tạ Thanh Trình giới thiệu với vợ: "Con trai của nhà bạn."

Anh đã có giao ước với Hạ gia, sẽ không nói với người ngoài rằng Hạ Dư là bệnh nhân.

Lý Nhã Thu khen: "Đẹp trai ghê, bé con ưa nhìn quá."

Hạ Dư rất lễ phép cúi người, tác phong hết sức lịch thiệp, ánh mắt đen thẳm mang theo ý cười: "Gì chứ, chị dâu chị mới quá đỗi xinh đẹp."

Nói xong, thiếu niên lấy một bao tiền mừng niêm kín từ cặp vải, rất dày, ôn tồn lễ độ nói: "Chúc chị và bác sĩ Tạ trăm năm hạnh phúc."

Trăm năm hạnh phúc cái rắm ấy.

Khi đó cậu đã cảm thấy loại đàn ông như Tạ Thanh Trình chẳng ai có thể chịu nổi, không ngờ cuộc hôn nhân này vậy mà thật sự ngắn ngủi tới thế. Giờ xem ra cậu còn có cả khả năng tiên tri luôn rồi?

Hạ Dư nén nỗi vui sướng khi người gặp hoạ, mặt không đổi sắc hỏi: "Sao lại li hôn vậy."

Tạ Thanh Trình không đáp.

"Tôi nhớ rõ ràng cô ấy thích anh lắm cơ mà. Sau khi cô ấy kết hôn với anh đã tới nhà tôi, khi đó trong ánh mắt cổ không có ai khác cả, chỉ có mỗi mình anh."

Tạ Thanh Trình mở miệng, anh nói: "Hạ Dư, đây chính xác là việc riêng của tôi đấy."

Hạ Dư nhướng mày lên.

Cậu quan sát dáng vẻ cao ngạo của Tạ Thanh Trình, bỗng cảm thấy bản thân xuất ngoại vài năm rồi về, gặp lại người này, hình như có rất nhiều thứ không giống xưa nữa.

Nhưng cậu cũng chẳng tò mò với thay đổi của Tạ Thanh Trình, cho nên cuối cùng cậu nở một nụ cười: "Thôi bỏ đi, chúc anh hẹn hò thành công nhá."

Ánh mắt Tạ Thanh Trình nhàn nhạt liếc qua cậu, cũng chẳng nói cảm ơn, xoay người rời đi.

Cửa ký túc phía sau anh đóng lại.

Bởi vì Hạ Dư nhắc tới vợ cũ, nên trên đường đi, Tạ Thanh Trình không khỏi nghĩ về cuộc hôn nhân có thể nói là thất bại thảm hại với Lý Nhã Thu của mình kia.

Tạ Thanh Trình kỳ thật biết vì sao Tạ Tuyết không kể chuyện này với Hạ Dư.

Bởi vì nguyên nhân anh li hôn quả thực khiến người ta khó xử—— Lý Nhã Thu đúng là có yêu anh, nhưng về sau cô thật sự không còn thương anh nữa.

Cô ta ngoại tình.

Đây là việc Tạ Thanh Trình không thể chấp nhận nổi, người như anh không biết yêu là gì, nhưng biết cái gì là trách nhiệm gia đình, có một số phương diện, tư tưởng của anh cực kỳ bảo thủ.

Không giống với cô ấy.

Cô ta cho rằng điều quan trọng nhất trong hôn nhân là tình yêu, không phải là trách nhiệm, nên kết quả là tình cảm của họ vẫn rạn nứt, cô yêu một người đàn ông đã có vợ, sau khi chuyện này bị vạch trần trái lại còn khóc lóc trách móc anh trong mắt trong lòng chỉ toàn là công việc, gả cho anh so với gả cho một tấm lịch công tác lạnh như băng cũng đâu có khác gì nhau.

Lời trách cứ như vậy thật ra không phải không có lí, Tạ Thanh Trình biết mình là người không có tình cảm.

Trong mối quan hệ này, Tạ Thanh Trình thật ra cũng chẳng cảm nhận được cái gì là tình yêu, cô theo đuổi anh suốt bao năm, sau đó anh nhận ra cũng tạm phù hợp, tìm hiểu một thời gian, đã kết hôn.

Sau khi kết hôn, việc của người chồng, nghĩa vụ nên làm tròn, anh cũng chẳng trốn tránh.

Nhưng cô ấy không muốn một cuộc hôn nhân như thế.

Tạ Thanh Trình rất có trách nhiệm, nhưng anh không hề lãng mạn, tình tình cũng có hơi lãnh đạm. Thậm chí ngay cả lúc ở trên giường anh cũng có thể giữ được bình tĩnh và lí trí, không trầm luân, không si mê, chỉ như hoàn thành một công việc cần thiết nhất sau khi lập gia đình phải làm mà thôi, kết thúc nghĩa vụ, nhưng cũng chẳng hề nhiệt tình.

Lòng của cô dần dần cũng nguội lạnh.

Cô ta ngoại tình, quay đầu lại nói với anh: "Tạ Thanh Trình, anh là đồ vô tâm. Tới tận hôm nay rồi mà anh vẫn không hiểu, em muốn có là tình yêu, không phải chỉ có mỗi hôn nhân."

Cái gì là tình yêu?

Tạ Thanh Trình cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra, không biết lấy đâu ra nhiều sức lực thế, mới nhịn không để mình nổi giận mà đập bàn. Anh khi đó nhìn cô ta, nhìn rất lâu, cuối cùng chết lặng mở miệng, giọng bình tĩnh tựa nước lặng: "Người đó có thích em không? Hắn ta có vợ có con gái, em cảm thấy hắn ta có nổi bao phần thật lòng với em chứ?"

Bị hỏi những lời này, cô ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên một thứ gì đó mà Tạ Thanh Trình vốn không thể nào hiểu nổi.

"... Tôi mặc kệ anh ấy có vợ hay có con. Tôi chỉ biết khi anh ấy ôm lấy tôi, ít nhất là có nhiệt tình. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của anh ấy. Không giống như anh, Tạ Thanh Trình, anh không chút tì vết, cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, anh giao việc tiếp quản gia đình cho tôi, nhưng nhịp đập trái tim anh lại tựa như điện tâm đồ của người đã chết, kết hôn bao năm như vậy, vẫn cứ mãi là một đường thẳng."

"Mười năm ngắn ngủi ở cuộc sống thế gian, anh ấy từng bị cuộc hôn nhân bất hạnh của mình trói buộc, tôi cũng vậy. Giờ tôi nghĩ thông rồi, tôi có thể không cần danh phận, không cần tiền tài, thậm chí chẳng cần thanh danh nữa, người ta nói tôi là thứ đàn bà lẳng lơ cũng được, là loại đàn bà dâm đãng cũng thế, tôi chỉ muốn ở cùng với anh ấy mà thôi."

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, điếu thuốc trong tay như thể thiêu đốt ngón tay: "Lý Nhã Thu, em điên rồi? Trên đời này làm gì có tình yêu, tình yêu cũng chỉ là thứ sinh ra từ ham muốn của cơ thể con người, là hormone của em gây ra, nhưng trên thế giới này lại tồn tại trách nhiệm, tồn tại gia đình. Em mê muội lao vào cùng với hắn ta, hắn ta có chịu ly hôn mà chung sống với em hay không?"

Trầm mặc.

Sau đó trong mắt Lý Nhã Thu bùng lên ngọn lửa càng nóng bỏng lại càng điên cuồng, cuối cùng cô ngậm nước mắt, vẫn cứng đầu cứng cổ nói với anh: "Tôi chỉ không muốn khiến mình hối hận mà thôi."

"Tạ Thanh Trình, trên đời này có tình yêu, có lẽ nó là thứ đại nghịch bất đạo, có loại phản bội nhân luân, có lẽ sẽ thấp hèn toàn bùn đất, dơ bẩn không thể chịu nổi, nhưng nó có tồn tại, chẳng liên quan gì tới thứ hormone tạo ra."

"Xin lỗi, tôi không thể tiếp tục sống cùng với anh nữa, vì tôi giờ đã biết tình yêu là cái gì. Tôi yêu anh ấy, cho dù chuyện ấy có sai trái."

Nếu thứ gọi là tình yêu khiến một người phân rõ đúng sai, vẫn muốn máu chảy đầu rơi, biết rõ sẽ bị đạp xuống vực thẳm, vẫn si mê không chịu tỉnh ngộ, bị bêu danh, bị thoá mạ, phẩm hạnh, tính mạng, ranh giới... Cái gì cũng chẳng muốn để ý. Vậy thu vào trong mắt anh, đây chỉ sợ không phải là một loại tình yêu, mà là một loại bệnh.

Anh tuy tính tình rất cứng cỏi, nhưng dù sao cũng là thẳng nam, còn chút chủ nghĩa của đàn ông, vợ ngoại tình, chạy trốn cùng một thằng đàn ông có vợ khác, anh dù thế nào cũng bị tổn thương.

Sau cuộc li hôn kia, Tạ Thanh Trình làm việc như thường, viết luận văn, dạy học trò, dáng vẻ bình thường tới mức không nhìn ra chút nét khó chịu nào. Nhưng tất cả những người xung quanh ai cũng có thể dùng mắt thường nhận ra anh nhanh chóng gầy đi trông thấy, hai má hơi hóp lại, giọng khi nói chuyện cũng có chút khàn khàn.

Lãnh đạo xuất phát từ nỗi lo lắng "Nhỡ đâu anh ta bỏ việc, nhà trường sẽ trở thành tâm điểm", hỏi han anh ân cần: "Giảng viên Tạ, nếu cơ thể anh không thoải mái thì hãy cứ xin phép về nhà nghỉ ngơi một thời gian đi, ngàn vạn lần đừng cố tỏ ra mạnh mẽ chịu đựng nhé."

Ai ngờ Tạ Thanh Trình quăng một tệp nén ppt cho ông ta, là tài liệu cho bài giảng của khoá học mới nhất, nội dung chính xác, logic xúc tích, lãnh đạo tự thấy ngay cả mình trong lúc đầu óc tỉnh táo nhất lẫn khi cơ thể trẻ trung khoẻ mạnh nhất, cũng khó mà hoàn thành được công việc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

"Còn muốn tôi quay về không?" Tạ Thanh Trình dựa vào ghế làm việc, mười ngón tay thon dài đan nhau, người yếu ớt như tờ giấy mỏng, thân hình gầy như làn khói nhẹ, lúc giương mắt nhìn người ta lại vẫn tỉnh táo như vậy, thậm chí có thể nói là lạnh lùng sắc bén.

"Tôi quả thật muốn nghỉ ngơi, nhưng mời anh xác định thử xem bài giảng khoá này còn có ai ngoài tôi ra có thể làm được như vậy."

Người có thể làm như vậy đương nhiên là không có.

Lãnh đạo cũng từ ánh mắt như ngọn đuốc của anh trông thấy trường của mình tạm thời sẽ không trở thành tâm điểm—— đó không phải ánh mắt của một người sắp tuyệt vọng tới chết.

Nhưng thiếu chút nữa đã không một ai biết được, vì có thể làm cho tốt công việc, vì có thể nghiền nát tình cảm thành từng mảnh nhỏ để chôn vùi vào tận đáy lòng, Tạ Thanh Trình chỉ cần về đến nhà, sẽ ngồi trong phòng hút thuốc, dù không thể ngừng cơn ho lại cũng không chịu dừng, như thể muốn hun phổi mình thành một màu đen sì, muốn biến phòng mình thành thiên đường của nicotine.

Dáng vẻ anh như vậy, bị dì Lê hàng xóm để ý tới, vô cùng khó chịu.

Gia cảnh Tạ gia vốn không tồi, cha mẹ anh đều là cảnh sát cấp bậc rất cao, nhưng sau đó vì mắc sai lầm trầm trọng trong một vụ án, cùng lúc bị thuyên chuyển xuống cơ sở. Sau việc đó mẹ Tạ đổ bệnh, vì để lấy tiền chữa bệnh cho bà, họ bán căn nhà lớn đi, tới ở trong một con ngõ nhỏ tại khu chợ cũ nội thành Hỗ Châu, ngày càng nghèo khó, nhưng quen biết được không ít hàng xóm nhiệt tình.

Lúc cha mẹ Tạ Thanh Trình qua đời, Tạ Thanh Trình còn chưa trưởng thành, đã nhận trách nhiệm làm trụ cột gia đình, hàng xóm thấy đứa nhỏ này đáng thương, đều rất quan tâm chăm sóc bọn họ, mà trong những người này, dì Lê chính là người đối xử với Tạ Thanh Trình tốt nhất.

Dì Lê nhỏ hơn mẹ Tạ Thanh Trình một chút, thích trẻ con, nhưng vẫn chưa kết hôn, cũng không có một đứa bé nào. Dì tựa như coi anh em Tạ gia là bảo bối của mình, nhất là sau khi cha Tạ mẹ Tạ rời khỏi cõi đời này, người phụ nữ thôn quê yếu đuối này, cùng hai đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi đều tìm được thứ tình cảm không thể buông bỏ trên người nhau.

Tạ Thanh Trình ly hôn, dì Lê lấy nước mắt rửa mặt một thời gian, sau đó lại như người mẹ già gom lại cõi lòng tan vỡ, lấy lại tinh thần thử giới thiệu cô gái mới cho anh.

Anh thì sao, cũng vì không thể phụ lòng dì Lê, nên đều đi cả, nhưng anh kì thật chỉ đi cho có, hơn nữa đối với mấy cô gái mà nói, anh cũng chẳng phải lựa chọn gì tốt đẹp——

Lần đầu tiên Tạ Thanh Trình kết hôn, điều kiện coi như rất khá giả, dáng vẻ anh đẹp trai, vóc người lại cao, bác sĩ bệnh viện bậc ba, đang độ tuổi đôi mươi, phong độ hào hoa, tiền đồ sáng lạn.

Nhưng giờ, anh là người đã từng có vợ, lương giảng viên đại học không cao bằng bác sĩ, người cũng chẳng còn trẻ như trước nữa, nên khuyết điểm của anh trở thành tính tình đáng ghét cương trực dị thường. Đàn ông li hôn, tới tuổi bốn mươi, không nhà đẹp không xe sang, nhưng lại có một em gái chưa lập gia đình cần anh chăm sóc cản trở.

Dù mặt mũi có đẹp, cũng không phải minh tinh, không thể mài ra để mà sống được.

Có cha mẹ cô gái nào có thể không để bụng?

Hẹn hò không giống với yêu đương, lần xem mắt đầu tiên tuy nói là xem có hợp mắt không, kỳ thật là xem xét điều kiện, nên sẽ thường có một số cuộc đối thoại như này:

"Công việc có ổn định không, có thể lo lắng cho gia đình chứ?"

"Không thể. Vì là giảng viên học viện Y, nội dung giáo trình phải làm rất cẩn thận, không được sai sót, vấn đề của học trò cũng nhiều, phải thường xuyên tăng ca."

"Ồ... Vậy, mức lương chắc cũng không tệ nhỉ?"

"Có lẽ phải dạy ba năm thì mới có thể tăng lương. Nhưng tôi cũng không chắc ba năm sau tôi có còn dạy đại học được nữa hay không."

"Vậy à... Nhà anh còn người thân nào khác không?"

"... Có một em gái."

"Kết hôn chưa?"

"Vẫn chưa."

...

Câu hỏi thường sắc bén mà lại rõ ràng, một dao vạch hết điều kiện của người đó ra, cũng quét sạch nụ cười ban đầu còn mang hy vọng của đối phương.

Dì Lê biết chuyện, hết sức sốt ruột: "Ầy, hẹn hò thì phải khen ngợi bản thân chứ! Đây là luật được đặt ra vậy rồi, người ta thì toàn đám ba hoa, anh đây lại vừa gặp đã tự hạ thấp bản thân mình, người nào mà chả nghĩ mình ngoài miệng nói vậy thì sự thật còn tệ hơn thế, có ai mà biết được lại là ngược lại cơ chứ!"

Tạ Thanh Trình vốn định nói: "Con không muốn tái hôn."

Nhưng đối diện với ánh mắt vì lo âu mà có chút đau lòng của dì Lê, lời tới bên miệng lại đổi thành: "... Con quen vậy rồi. Con xin lỗi."

Dì Lê lườm anh, lườm lườm, lại hơi nghẹn ngào: "Đứa nhỏ này, con nói xem con tốt như thế, sao Phật Tổ lại không phù hộ cho con chứ... Ngày nào dì cũng thắp hương tế bái, để xin ông trời cho bảo bối của nhà dì một mối nhân duyên tốt đẹp, dì đây dù có chết cũng thấy đáng..."

"Dì Lê, dì đừng nói mấy lời lung tung này."

"Dì chỉ còn mỗi cái bộ xương già này của dì thì còn sợ gì nữa, con đâu có vậy, con còn trẻ, nếu sau này không được như ý, dì xuống đất rồi, thì dì lấy đâu ra mặt mũi mà gặp cha con với Mộc Anh nữa..."

Dì Lê luôn kiên trì cho anh xem mắt với đủ các cô gái khác nhau, chỉ hi vọng có thể tác hợp cho một mối nhân duyên.

Tạ Thanh Trình lòng chẳng cảm nhận gì, anh là người cứng cỏi tâm cao khí ngạo, không chịu nói dối, cũng không thích bị xoi mói, còn vì một số nguyên nhân nữa, lòng anh đã khác với những năm hẹn hò với Lý Nhã Thu rồi, anh đã xác định được rằng mình sẽ không dành quãng đời còn lại để ở bên bất cứ ai được nữa.

Nhưng với tính cách của người đàn ông là trụ cột gia đình, làm sao có thể chịu được việc người thân đau lòng vì anh mà rơi nước mắt? Anh chỉ có thể chấp nhận việc họ sống hạnh phúc dưới sự bảo vệ và chăm sóc của mình.

Nên cho dù kết quả đã có thể đoán được từ trước, anh vẫn sẽ đi để khiến dì Lê vui vẻ, nhận lời tới những buổi hẹn hò như đi xin việc.

Lần này là một cô gái vẫn còn rất trẻ, tên là Bạch Tinh, nhà có người họ hàng dạy ở đại học, nghe nói cũng là một học viện Y nổi tiếng. Mà bản thân cô thì là nữ kế toán của cửa hàng ở trung tâm mua sắm thời thượng chuyên bán mấy mặt hàng xa xỉ.

Thành phố duyên hải vung vàng ném ngọc này, không thiếu nhất chính là các kim chủ tài sản hàng tỉ, con gái suốt ngày đắm chìm vào các quầy hàng cao cấp xa xỉ tiền vung như nước, nghe các nhóm khách hàng nam nữ lui tới toàn nói những lời viển vông, không khỏi có ảo tưởng cảm thấy bản thân mình cũng cực kỳ lãnh diễm, ngẩng đầu nhìn người ta, đầu tiên là liếc mắt xem thử logo trên quần áo, trong lòng nhìn tất cả các chàng trai mặc đồ Adinike là đám nghèo túng mà coi thường, ít nhất cũng phải một bộ prada mới xứng nói chuyện với mấy cô nàng đó.

Tạ Thanh Trình khi bước vào quán cà phê, Bạch Tinh đang nói chuyện điện thoại với khuê mật: "Ơ kìa, đúng vậy thật nha, cậu cũng không hiểu được đâu, ngày nào tớ đi làm cũng gặp mấy tên ngốc kiểu này, hôm nay còn gặp hai mẹ con, thằng con mặc cái gì không biết nữa, chắc là mua hàng Taobao, nếu không phải tớ được đào tạo chuyên nghiệp cao, đã coi thường tới tận trời rồi, ầy, mặc đồ Taobao mà dám dạo quanh cửa hàng của chúng mình, tớ cũng chỉ đành ngoài cười trong không cười vậy thôi."

Làm dáng vểnh ngón út lên, khuấy cà phê trong ly, Bạch Tinh nghe khuê mật đầu dây bên kia nói lại vài câu gì đó, che miệng cười vui vẻ.

"Đã vậy còn mua nổi cái gì? Chắc chắn là chẳng mua được gì đâu, đến cả một đôi dép ở tiệm chúng ta còn phải bằng nửa năm tiền lương của hai mẹ con bọn họ ấy chứ. Ấy, bảo bối, tớ nói với cậu cái này nữa, cậu biết bé trai kia nói gì với tớ không? Nó nói với tớ "Chỗ các chị có bán mũ lưỡi trai không ạ? Mẹ em thích vận động, hôm nay sinh nhật của mẹ em, em muốn mua mũ lưỡi trai cho mẹ." đấy."

Bạch Tinh cười run cả người.

"Tớ nói thẳng với nó, ngại ghê, chỗ tụi chị chưa từng bán mũ lưỡi trai, quý khách em không biết tên cửa hàng của bọn chị hả? Ha ha ha ha, cậu không thấy sắc mặt nó thôi! Mắc cười cực kỳ... Ấy chết, đợi một lát nha, anh chàng hẹn hò với tớ hình như tới rồi, tớ cúp máy trước nha, về rồi lại cùng nhau tới Bulgari thưởng trà chiều nha bảo bối, yêu cậu! Moah!"

Tiếc là tiếng trong quán cà phê quá ồn, Tạ Thanh Trình lại đang tìm người, nên không nghe thấy cuộc trò chuyện ba hoa khoác lác của cô ả.

Bạch Tinh nhìn thấy dáng vẻ nhìn trái ngó phải xung quanh của anh, lại phù hợp với miêu tả hình tượng "Dáng cao, rất đẹp trai, mắt đào hoa, nhưng khí chất lạnh lùng" của bà mối, lập tức vẫy tay với anh: "Hi! Là giảng viên Tạ Tạ Thanh Trình phải không?"

Tạ Thanh Trình đi tới: "Ừ. Chào cô."

Bạch Tinh đánh giá anh trên dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt tập trung trên chiếc áo phông đơn giản của anh, bỗng nở một nụ cười rạng rỡ, giọng lên tận quãng tám: "Chào anh chào anh, tôi tên là Bạch Tinh."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Tạ Thanh Trình

Giới tính: Nam

Tuổi: 32

Chiều cao: 180cm

Nghề nghiệp: Bác sĩ. Giảng viên Y khoa.

Món yêu thích: Không có, ăn được là được.

Món ăn không thích: Không có, không hỏng là được.

Màu yêu thích: Không có.

Màu không thích: Tất cả những màu sáng loè loẹt.

Động vật yêu thích: Chó.

Động vật không thích: Loại ngu ngốc.

Chuyện ít ai biết tới:

Khi Tạ Thanh Trình nhận chức ở bệnh viện, có lần sau khi kiểm tra phòng về, thấy tách cà phê của mình bị trên bàn bị động vào, dưới có kẹp một tờ giấy, viết "Bác sĩ, anh là 1 hả?", anh chẳng hiểu 1 có nghĩa là gì, thuận miệng hỏi học viên đang học việc cùng phòng, nhận lại được ánh nhìn chăm chú vi diệu của đối phương. Tạ Thanh Trình sau khi hiểu được nghĩa, mấy tháng khám bệnh liên tục, đều đeo khẩu trang che kín mít. Sau đó anh lại bị một nam bác sĩ khoa chỉnh hình da trắng mặt xinh chân dài để ý, đối phương cũng ngại ngùng hỏi anh là 1 à, anh lần đầu tiên cảm nhận được nỗi chấn động "Có gay ở bên cạnh tôi". Tư tưởng Tạ Thanh Trình bảo thủ, cứng nhắc, quá mức thẳng nam, thậm chí đã tới mức là thẳng nam toxic, tuy làm bác sĩ, anh biết đồng tính luyến ái là hiện tượng bình thường, nhưng với riêng bản thân anh, anh mãi không thể chấp nhận nhóm này, lại càng không thích mấy bé con xinh xắn mặt phấn trẻ tuổi như này.

Hạ Dư:... Câu cuối là nói tôi đấy hả?