Sổ Bệnh Án

Chương 64




Phòng thay đồ này rất hẹp, hai nam giới trưởng thành cố gắng chen vào, hơn nữa đều cao hơn 180cm, một người phả hơi thở nóng rực, cứ như trong nháy mắt thôi sẽ nuốt người còn lại vào trong gan phổi.

Đã trải qua loại chuyện kinh tởm lần trước, Tạ Thanh Trình sao có thể chấp nhận ở trong tình cảnh bị nhốt lại với tên biến thái này, anh dùng sức thoát khỏi đôi tay Hạ Dư, cặp mắt như điện, hạ giọng: "Cậu tránh ra."

Hạ Dư buông anh ra, rủ mắt cười nhạt: "Sao không sấy nữa, anh sấy đi, tôi ở trong này xem."

"Tránh ra."

"Đừng vội vàng thế chứ. Anh xem, tóc anh còn ướt này." Hạ Dư nâng tay lên, đầu ngón tay lướt qua mái tóc vẫn còn đang nhỏ từng giọt nước của Tạ Thanh Trình, bị Tạ Thanh Trình gạt đi.

Cậu chẳng để tâm, thậm chí tới mi cũng chẳng chớp lấy một cái, đầu ngón tay lại lướt xuống, lướt qua vạt áo sơ mi mở rộng, chạm vào bên eo thon gầy của Tạ Thanh Trình.

Nháy mắt kích thích tê dại như điện giật bùng lên nơi bụng, kí ức về đêm điên cuồng ấy ập cả về, Hạ Dư rủ mắt nhìn eo bụng Tạ Thanh Trình, vô thức đỏ bừng cả hốc mắt, tới giọng cũng nghẹn đi tám quãng: "Chỗ này cũng ướt nè."

Tạ Thanh Trình chợt bị cậu chạm vào eo, cũng đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ.

Nhưng anh luôn bình tĩnh, sẽ không dễ bùng nổ, hành vi gào to thét lớn trong mắt anh có thể coi là mất phong độ, giọng anh vẫn chẳng vang, nhưng nghiêm khắc hơn rất nhiều, tựa lưỡi lê rút khỏi vỏ, sẽ cắt lên cổ Hạ Dư.

"Tránh ra!"

"Ừm. Tôi tránh, để anh đi tìm tên khốn kia hử?"

"Tên..." Tạ Thanh Trình khựng lại một lát, mới nhận ra Hạ Dư đang chỉ Trần Mạn. Tiếng lóng kiểu như tên khốn mang đầy sự sỉ nhục ấy, vốn không nên bật ra khỏi miệng người có học thức như Hạ Dư.

Nhưng Hạ Dư chỉ lịch thiệp ở mặt người, chứ dù sao cậu cũng là tên súc sinh.

Tạ Thanh Trình nheo mắt lại: "Cậu theo dõi bọn tôi?"

Bọn tôi.

Vậy ra hai người họ là "bọn tôi", đúng chứ?

Hạ Dư lại càng thêm u ám bùng lửa giận.

Nhớ tới từng chuyện từng chuyện trước đó, áo khoác ngoài ở bệnh viện, cuộc điện thoại bất ngờ nhận được... Đàn ông bình thường có ai mà để ý tới trưởng bối là nam giới tới vậy?

Bản thân đúng là bị mù mới không nhìn ra! Thế mà còn ngồi chung bàn ăn với kẻ như thế, còn trò chuyện cùng nhau vui vẻ lắm.

Cơn giận ấy lấp kín đáy lòng, càng tràn ra thì càng phiền muộn, Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm mấy giây, chợt hung dữ u ám lạnh lùng bảo: "Tạ Thanh Trình, anh đúng là tên ngốc! Cái tên khốn biến thái đó tính đi cửa sau đấy, anh gần gũi với anh ta như thế là muốn bị anh ta làm gì vậy?"

Tạ Thanh Trình cũng nổi giận, anh cho rằng Hạ Dư chẳng qua rảnh rỗi quá tới kiếm chuyện thôi: "Cậu đừng có áp đặt cái tâm lí vặn vẹo của cậu lên người khác, nói linh tinh cái gì thế?"

Dung nham trong ngực Hạ Dư cuồn cuộn, cậu nheo mắt lại, nhìn không ra vui hay giận: "Tôi nói linh tinh? Nếu không nhờ có tôi, khi nãy anh đã bị anh ta hôn rồi đấy, bản thân anh còn chẳng biết, chỉ biết mỗi ngủ với chả ngủ, tôi ngồi sau trông thấy rất rõ ràng——"

"Cậu bị điên hả Hạ Dư!" Tạ Thanh Trình hoàn toàn giận dữ, "Em ấy hôn tôi? Em ấy được nhiêu tuổi? Bệnh hoang tưởng của cậu cũng phải có giới hạn thôi chứ! Cậu tưởng ai cũng thần kinh như cậu hết à."

"Anh coi trọng anh ta?"

Tạ Thanh Trình cắn răng nhả từng chữ: "Cũng đâu phải cậu không biết trong từ điển Hán ngữ hiện đại có từ bạn bè."

"Bạn bè? Bạn bè nào đối xử với anh tốt thế hả, cố tình xin nghỉ để đưa anh đi xem phim, sợ anh lạnh còn cởi đồ ra khoác cho anh, anh động não chút được không vậy!" Hạ Dư thấy Tạ Thanh Trình không thèm tin mình, giận tới mức đầu sắp bốc khói, "Anh ta muốn anh đấy!"

"Cậu nói cái quái gì thế?" Tạ Thanh Trình giận dữ, "Em ấy vốn chẳng giống cậu chút nào hết."

"Anh ta không giống tôi? Đúng rồi, cảnh sát Trần thật sự chẳng hề giống tôi, sáng lạn như ánh mặt trời, ngoan ngoãn nghe lời, nên anh thích anh ta chứ gì?"

"Tôi chẳng có gì để nói với cậu nữa cả." Tạ Thanh Trình vốn chẳng muốn để ý tên điên này nữa, định đi ra ngoài.

Hạ Dư chặn anh lại, hai người bắt đầu giằng co lấy trứng chọi đá ở nơi chật hẹp này.

Hạ Dư cưỡng chế người đàn ông làm mình không thể ngủ ngon giấc mất bao ngày nay, bị đối phương đánh cho phải kêu đau một tiếng, vẫn cứng đầu cản lại, sau đó siết mặt Tạ Thanh Trình, ép anh phải quay đầu qua, u ám nói: "Nếu anh không thích, thì cách tên cảnh sát đó xa ra chút. Tôi bảo rồi, anh ta chẳng phải thứ gì tốt đẹp đâu!"

"Cậu điên rồi hả Hạ Dư? Tôi tránh xa ai ở gần ai thì liên quan gì tới cậu? Cậu thì là ai chứ?"

Hạ Dư chợt chẳng có cảm xúc gì, nhưng nét mặt cậu càng hờ hững, thì lại càng đáng sợ, như thể không lén nhìn được nội tâm của cậu. Cậu nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm một chốc, bỗng cười cười, nụ cười kia u ám lạnh lẽo, mang theo chút biến thái: "... Tôi thấy anh đúng là đang trong thời kì tiền mãn kinh đấy. Bệnh hay quên nặng quá."

Cậu đột nhiên giơ điện thoại của mình ra trước mặt Tạ Thanh Trình, đưa ra bức ảnh đã cùng cậu trải qua mấy đêm hoang đường liên tục, tới tận trước mặt Tạ Thanh Trình!

Tạ Thanh Trình nhất thời còn chưa trông rõ, chờ tới khi mắt đúng tiêu cự, anh mới nhận ra đó lại là ảnh chụp của mình! Cho dù chỉ là chụp nửa người lúc đang ngủ, nhưng dấu hôn phủ bên gáy xương quai xanh, Tạ Thanh Trình có thể nhớ ngay ra chuyện lúc ấy mạnh bạo tới mức nào, khiến người ta đỏ cả tai, ham muốn ngang dọc như muốn xuyên qua màn hình thoát ra, anh chỉ mất một giây đã nhận ra ngay đây là bức ảnh chụp tối hôm đó.

Là bức ảnh chụp anh sau khi đã qua đêm với Hạ Dư.

Suy nghĩ Tạ Thanh Trình ong ong, còn hơi hơi ù tai.

Cơn giận xộc mạnh lên đại não, sắc mặt Tạ Thanh Trình lúc trắng lúc đỏ, huyết sắc lan từ đuôi mắt sang tận bên tai. Anh vồ lên muốn cướp lấy, nhưng Hạ Dư đã đoán được trước, nhanh hơn anh, đè chặt anh lại.

"... Rốt cuộc cậu muốn làm gì!" Tạ Thanh Trình nhìn qua như sắp cắn người.

"Tôi vốn chỉ muốn lưu lại làm kỉ niệm thôi. Nhưng mà——"

Hạ Dư siết lấy mái tóc đen mềm mại của Tạ Thanh Trình, ép anh phải nhìn chứng cứ phạm tội trong điện thoại của cậu.

Màu mắt cậu sâu thẳm nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình, nhìn hồi lâu, lại nói: "Giờ mới phát hiện, tác dụng thật của nó, ra là để chữa Alzheimer cho anh đấy."

"..."

"Không phải khi nãy anh vừa quên mất tôi là gì của anh sao, quên mất tối đó đã xảy ra chuyện gì ư?"

"Kết quả chỉ mới thấy ảnh thôi, anh đã nhớ ra ngay ai đã khiến người đàn ông nhiều năm không quan hệ như anh, sung sướng trong đêm ấy tới như thế. Hiệu quả hơn bất cứ loại thuốc nào nhỉ."

"..."

"Anh Tạ à, anh bây giờ, không còn chẳng quen biết gì tôi nữa chứ?"

Lời nói lẫn hình ảnh của thanh niên thiêu đỏ của mắt Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình từng ứng phó với rất nhiều chuyện, nhưng chuyện súc sinh tới vậy vẫn là lần đầu tiên. Ngay cả anh cũng không biết nên giải quyết chuyện này thế nào. Anh muốn xoay mặt đi, nhưng Hạ Dư không chịu, thô bạo chẳng chút đau lòng mà kéo lấy tóc anh, ép anh đối diện với mình, anh nhắm chặt mắt lại, lông mi hơi run lên.

"Hạ, Dư..."

"Ừ. Anh gọi thêm mấy tiếng đi, tôi thích nghe."

Tạ Thanh Trình bỗng mở mắt ra, vẻ mặt tàn nhẫn tột bậc: "Cậu là đồng tính luyến ái chứ gì?"

Hạ Dư theo bản năng: "Tôi không phải."

"Cậu không phải như thế thì cái hành động hoang đường này mẹ nó nên chấm dứt rồi đấy! Nếu không cậu còn muốn sao nữa? Cho dù tôi từng làm tổn thương cậu, làm cậu kích động, giờ cũng hòa nhau rồi, cậu cút được chưa? Cút!"

Tạ Thanh Trình nói xong, xanh mặt, tàn nhẫn đánh lên ngực Hạ Dư, cũng chẳng quan tâm mình có đau hay không, cố sức tránh khỏi bàn tay siết lấy của Hạ Dư. Sau đó xoay người, ngay cả quần áo cũng chẳng cần lấy lại nữa, xoay người chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng chỉ mới chạm vào rèm nhung Velvet của phòng thay đồ, một bàn tay đã vươn ra từ phía sau anh, giật mạnh đóng rèm che trước mặt anh lại.

Bộ phận cảm ứng của đèn lúc này chợt nhận ra có người qua, vụt tắt, chỉ thoáng cái trong phòng đã chìm vào bóng tối, giống hệt như hang ổ của ác long, ngay cả ánh sáng cũng chẳng có, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của thanh niên đang cúi đầu, đôi mắt Hạ Dư trong bóng tối lóe lên ánh sáng tựa loài sói, cậu dán sát vào Tạ Thanh Trình, tay chậm rãi trượt xuống dưới——

"Lách cách."

Tạ Thanh Trình nghe thấy sau lưng mình vang tiếng yếm khóa nơi màn che bị khóa lại, khẽ tới thế, lại làm người ta ớn tới tận xương.

"Anh nghĩ rằng tôi với anh cứ chấm dứt như thế thôi ư?" Hạ Dư nheo mắt lại, giờ nguồn sáng duy nhất chính là ánh huỳnh quang lành lạnh được đính quanh gương tản ra trong đêm.

Ánh đèn trang nhã yếu ớt, phản chiếu vào trong gương bóng dáng hai người dán sát bên nhau.

Cổ họng Tạ Thanh Trình không nhịn được khẽ nuốt xuống, dán lên mặt gương lạnh lẽo.

"Hạ Dư, cậu tránh ra cho tôi."

Hạ Dư không chịu, nói: "Tạ Thanh Trình. Tôi bảo anh rồi, tôi nóng quá."

"..."

"Anh có biết mấy nay tôi nóng lắm hay không. Nóng như phải phơi nắng vậy."

Có lẽ xung quanh tối quá, lại vì bầu không khí, giọng cậu cũng hạ xuống thấp, nóng bỏng mê hoặc, quả thật đúng là dáng vẻ nóng tới mất cả lý trí.

"Anh thì sao?"

"..."

"Tạ Thanh Trình, anh không nóng một chút nào hay sao?"

Cậu nói xong, tay chợt kiên quyết siết lấy eo Tạ Thanh Trình, vuốt ve anh ôm lấy anh, đè anh lên trên gương phòng thay đồ, giữ lấy nửa thân trên bán lõa thể thon gầy trong lòng bàn tay, dán sát eo ngực mình tới—— Trong nháy mắt chạm vào da thịt nóng bỏng ấy, Hạ Dư không nhịn được bật vài tiếng thở dài trầm thấp khỏi cổ.

Như thể giấc mộng xuân mười mấy đêm ấy thành hiện thực ngay khắc này, như vị lữ nhân khát muốn chết chợt thấy một vũng nước uống được.

Cậu cũng chẳng quan tâm đâu đúng đâu sai, có phải nên làm vậy hay không.

Nam giới trong thời điểm này, nhất là cậu trai trẻ tuổi vào thời điểm này, ham muốn nóng lòng như thế, dưới dẫn dụ của sự kích thích hòa lẫn với hormone, lý trí chẳng qua cũng chỉ là vài hạt cát nhỏ có cũng như không mà thôi.

Cậu phát điên ôm lấy Tạ Thanh Trình trong bóng tối, khát khao độc chiếm bị Trần Mạn kích thích tạo thành, khát vọng muốn được cảm nhận lại sự quấn quít triền miên của thân thể được sinh ra, ngay khắc này đã đốt cháy chiếc cầu chì trong não cậu. Cậu dán sát tới, cúi đầu, cọ lên cổ anh, thấp giọng nói:

"Tạ Thanh Trình, nóng quá, tôi muốn anh giúp tôi giải tỏa."

Lúc cuối thu se lạnh, máu cậu sôi sục tới phát nóng đến mức nào, mới có thể cảm thấy nóng?

Nhưng tay Hạ Dư ngay tại lúc dây dưa hỗn loạn ấy, trong căn phòng thay đồ chìm trong bóng tối chỉ có ánh sáng mặt gương, cố chấp giữ lấy mặt khóa thắt lưng của Tạ Thanh Trình. Chỉ nghe tiếng khóa thắt lưng kim loại vang lên lách cách, Tạ Thanh Trình bỗng biến sắc, cơn ác mộng về sự giày vò có thể khiến anh toát mồ hôi lạnh mấy tháng trời lập tức ùa về ngay giây phút này.

Anh giữ chặt lấy tay Hạ Dư, siết mạnh, hung dữ cản lại.

"Buông ra."

Hạ Dư không chịu nghe, cậu trai nhỏ cứng đầu kéo lấy thắt lưng người đàn ông, trong ánh mắt cùng hành động đều mang vẻ điên cuồng, lặp lại lời thầm thì nóng bỏng, lại như uy hiếp: "Anh cho tôi làm một lần đi mà."

"Cậu mẹ nó coi tôi là quán mát xa đấy à? Cậu cút mẹ đi! Buông tay ra!"

"Tạ Thanh Trình..."

Tạ Thanh Trình siết lấy ngón tay Hạ Dư, đọ sức với cậu, nói từng chữ từng chữ: "Hạ Dư, hôm tay tôi mẹ nó còn không uống rượu. Cậu có cần ngón tay nữa không đấy? Không cần thì mẹ nó để ông đây bẻ gãy từng ngón một giúp cậu, tôi nói lại lần cuối—— Buông ra!"

Hạ Dư nhìn vào mắt anh, hai người dán sát vào nhau, hơi thở của một người phả ra sẽ bị người kia hít cả vào, mắt cũng tựa như kề sát vào mắt.

Ánh lửa trong mắt Tạ Thanh Trình quá mãnh liệt, như thể muốn thiêu cháy Hạ Dư thành tro tàn.

Hạ Dư cười một thoáng, cười cười, sau đó nụ cười chợt biến mất, cậu không hề buông tay, mặt cũng chẳng thay đổi kéo Tạ Thanh Trình đè lên vách tường, trong lúc Tạ Thanh Trình giận dữ mắng người thì dùng sức đẩy người ta vào mặt tường, đè cả người lên.

Sao Tạ Thanh Trình có thể bó tay chịu trói, giận dữ tới mức mắt nổ đom đóm, vừa xoay người đã đánh Hạ Dư, hai người cứ như dã thú đọ sức lôi kéo nhau trong căn phòng thay đồ nhỏ hẹp, trong lòng ai cũng ôm một ngọn lửa sục sôi, dường như có huyết hải thâm thù nào đó, một đấm một đá dùng hết toàn bộ sức mạnh. Đấm đá bạo lực kiểu này——

Lửa giận Tạ Thanh Trình đè nén lâu nay rốt cuộc có thể bùng phát tại nơi không người này, cảm xúc Hạ Dư càng phức tạp hơn, trước đó cậu bị chuyện giường chiếu kích thích quá mạnh, buồn lòng bao lâu vẫn cứ cảm thấy phản ứng này là sai trái, nhưng cậu không thể dứt được ham muốn không bình thường sinh ra với Tạ Thanh Trình từ ngày hôm ấy.

Cậu không thể tha thứ cho mình, như đã nghiện, tự mình hút lấy chất gây nghiện ấy, vừa ghét bỏ bản thân, lại vừa chìm sâu vào cực lạc.

Rõ ràng ban đầu cậu tránh Tạ Thanh Trình còn tránh nhanh hơn bất cứ ai khác, rồi người muốn dây dưa mây mưa với người đàn ông này như mắc bệnh đói khát cũng chính là cậu. Hạ Dư càng lúc càng muốn anh tưởng như sắp chết, tựa thân thể con trai còn đang phát triển, có làm thể nào cũng ăn không đủ no, nhiều tới mức nào cũng chẳng đủ.

Tạ Thanh Trình đánh vào mặt cậu, khóe miệng cũng bật máu, nhưng cậu chỉ cảm thấy vị máu tanh thật ngọt, mắt cậu đỏ ngầu cắn môi, cười vặn vẹo thỏa mãn, túm lấy tóc Tạ Thanh Trình muốn ra ngoài kéo giật lại, sức lớn tới mức có thể đánh gãy cả xương sườn, tới cưỡng chế anh, tới hôn anh.

Trong lúc vặt lộn kịch liệt lại yên ắng ấy, cậu cảm thấy khoái cảm nghẹn mãi trong lòng cậu được giải phóng.

Thậm chí cậu còn bất chợt bật ra ý tưởng, sao lúc trước bản thân không làm Tạ Thanh Trình tới cùng, mắc gì đã mang tiếng xấu lại còn đòi danh tiếng rồi kéo Tạ Thanh Trình vào danh sách đen? Cậu đáng lí nên thông suốt chuyện này sớm hơn, vậy thì có lẽ Tạ Thanh Trình còn chẳng có cơ hội để tiếp xúc với Trần Mạn, ngày nào cũng chỉ có thể mệt mỏi đối phó với cậu, bị cậu xâm phạm trong văn phòng, trên sân tập buổi đêm, nơi phòng học sau khi tan trường...

Cậu cũng chẳng tốn mất bao đêm ngồi lo lắng không công như thế, tất cả đều chỉ là tự trừng phạt mình mà thôi.

Chẳng biết họ không buồn đánh tiếp từ lúc nào, chắc vì hai bên đều tổn hại, hai người đánh nhau đều rất tàn nhẫn, khóe miệng Hạ Dư bị rách, cổ tay Tạ Thanh Trình toàn dấu tay hằn.

Tạ Thanh Trình khàn cả giọng: "Sau này tôi không xuất hiện trước mặt cậu nữa là được đúng chứ. Cậu đập nát cái thứ ghê tởm này cho tôi! Đừng có làm tôi kinh tởm mà tới cậu cũng ghê tởm nữa!"

"Không được." Hạ Dư nói, giọng như tên vô lại, nghe qua lại có chút giống đang làm nũng, "Tôi không muốn."

"..."

"Tạ Thanh Trình, ai rồi cũng thay đổi thôi."

Tạ Thanh Trình lờ mờ nhận ra có gì đó sai sai: "... Cậu có ý gì."

"Ý của tôi là, tôi chợt cảm thấy chúng ta cứ tiếp tục thế này cũng được."

"..."

Tạ Thanh Trình trợn to đôi mắt, anh thấy bất cứ lần nổi điên nào đó của Hạ Dư cũng chẳng đáng sợ bằng lần này.

Lúc Hạ Dư nói mấy lời ấy, ánh mắt cố chấp lại tĩnh lặng, tựa như đang nói chuyện đương nhiên, hơn nữa còn hững hờ chẳng buồn mặc cả đường sống.

"Anh xem, trước đó tôi thất tình, anh vẫn nhớ chứ? Người thất tình mà không có chỗ để gửi gắm thì dễ tìm tới cái chết lắm, hay là anh chăm sóc cho tôi đi, lên giường với tôi. Căn bệnh trong đầu tôi, không khéo sẽ dồn tôi vào chỗ chết mất. Mà tính tình anh lạnh nhạt, có khi tôi cũng chữa giúp anh được đấy?"

"Chuyện này rất công bằng mà, anh cũng đâu có mệt, hơn nữa dù sao tôi cũng còn trẻ, lúc anh với Lí Nhã Thu kết hôn hai người có còn trẻ trung gì nữa đâu... Cảm giác ấy sao mà giống với tôi được."

"Anh dùng tôi thử xem nào, thử một lần thôi?"

Cậu nói xong, hạ người sát xuống, nhiệt độ cơ thể cậu trai trẻ tuổi nóng bỏng khiến cả người Tạ Thanh Trình nổi da gà, cảm giác bị ép buộc chạm vào làm anh muốn nôn khan mấy lần. Thằng nhóc này còn lật mạnh người anh lại, ép anh đối diện với gương.

"Chữa không khỏi thì tôi không lấy tiền cũng được."

Tạ Thanh Trình chưa từng ngờ tới còn có kiểu đùa giỡn vậy nữa, Hạ Dư đúng là nhân tài chẳng cần dạy cũng tự biết, cậu đè cơ thể Tạ Thanh Trình lên gương để tự có thể trông thấy mình. Sau đó cậu ở phía sau anh, dùng thân thể cứng rắn nóng bỏng chạm vào cây gậy của anh, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ đánh thẳng vào da đầu này.

Mà kẻ đáng sợ ấy, dán sát lưng anh vào người cậu, bên ngoài là rạp phim ồn ào mấy ngàn học sinh, mà một trong những diễn viên của bộ phim, lại ở nơi phòng thay đồ tối đen không một bóng người, giải phóng sự điên cuồng lẫn hoang đường trên mặt gương, ép Tạ Thanh Trình nhìn cảnh tượng thân thể hai người dây dưa.

Tạ Thanh Trình run giọng nói: "Cậu mẹ nó còn đòi tiền nữa?"

"Kinh tế anh eo hẹp, tôi chữa bệnh từ thiện cũng được thôi."

Lúc này Hạ Dư còn mang tâm tư thảnh thơi nói đùa với anh, cậu cưỡng ép ôm lấy eo Tạ Thanh Trình từ phía sau, hôn lên thính tai anh, sau đó giương mắt nhìn người đàn ông cảm thấy nhục nhã tới giận dữ vô nhường trong gương ấy, nói với anh: "Chẳng qua là tôi đã chữa bệnh rồi ấy à... Thì anh cũng phải phối hợp với tôi một chút nữa."

"Bác sĩ à, chúng ta chữa bệnh cho nhau nhé, được chứ?"

Cậu nói xong, một tay xoay mặt Tạ Thanh Trình qua, không cho phản kháng lại, hôn lên bờ môi hơi mỏng. Mười ngày trước cậu cũng từng điên cuồng hôn lên bờ môi ấy, sau đó cậu lại tránh như rắn như rết không tới gần nữa, nhưng lại tái hiện trong giấc mơ hết lần này tới lần khác.

Trước mắt Hạ Dư hiện lên bóng dáng của Tạ Tuyết, của Lữ Chi Thư, của Trần Mạn, cậu tựa như cảm thấy khuây khỏa từ tận đáy lòng, cái loại khuây khỏa mà đập vỡ hình bóng mọi người trên nền đất.

Một loại khuây khỏa giẫm đạp hết tất cả mọi người, trả thù mọi người, làm mọi người tổn thương.

Bờ môi cậu cũng bị Tạ Thanh Trình cắn rách, nhưng cậu vốn chẳng thèm để ý, chẳng phải là máu tanh thôi ư? Cậu thích nhất mùi vị này.

Tạ Thanh Trình cắn răng nói: "Cậu dám——"

"Ừa. Tôi không dám." Cậu cười khẽ, sau đó hôn anh, ngón tay giữ lấy cần cổ Tạ Thanh Trình, giữa nụ hôn mơ hồ, cậu thấp giọng lại dịu dàng nói với Tạ Thanh Trình mà tưởng như muốn siết gãy cổ anh, "Tôi nào có dám chứ."

Cậu càng nói lại càng làm như thật.

"Tôi biết trên đời này chẳng có chuyện ép mua ép bán đâu, nếu anh không muốn, vậy cũng được thôi."

"Chẳng qua ấy à, Tạ Thanh Trình này... Bức ảnh đó, tuy nhìn qua thì cũng chẳng có vấn đề gì, đơn giản là khuôn mặt lúc ngủ thôi mà, anh nói xem nếu gửi cho Tạ Tuyết, chị ấy sẽ hỏi tôi gì đây?"

"...!!"

"Nếu chị ấy hỏi tôi, sao tôi lại có ảnh chụp lúc anh ngủ, anh đoán xem, tôi sẽ trả lời chị ấy thế nào?"

"Hạ Dư, cậu...!"

Hạ Dư hôn lên bên tai tái nhợt vì sợ hãi của Tạ Thanh Trình, cười khẽ: "Con người của tôi lúc điên lên rồi thì chuyện gì chẳng dám làm, việc này anh rõ hơn bất cứ ai mà."

Ngón tay không chút tiếng động trượt xuống, lại chạm lên khóa thắt lưng kim loại lạnh như băng.

Hạ Dư cảm thấy đường lưng Tạ Thanh Trình căng chặt, Tạ Thanh Trình lại chợt nắm lấy tay cậu, cản cậu lại.

Mắt Hạ Dư tối sầm, nhưng chẳng cười, thản nhiên nói: "Tạ Thanh Trình. Anh có thể nghĩ ra mà."

"..."

"Tôi đã chẳng còn là Hạ Dư anh biết nữa. Tất cả các anh đều làm tôi thấy rất ghê tởm, giờ chuyện gì tôi cũng làm được. Anh xem tôi với anh cùng thoải mái, hay là muốn đánh cược xem liệu tôi có nói chuyện chúng ta đã làm khi trước cho Tạ Tuyết nghe không đây."

Hạ Dư đợi, cậu đợi—— Người đàn ông dằn lòng nhẫn nhịn, run rẩy, đợi thật lâu—— Thật lâu—— Tạ Thanh Trình rốt cuộc không làm gì nữa.

Vẻ mặt u ám của Hạ Dư, khó lắm mới lộ ra được một tia cười lạnh. Cậu biết cậu đã bắt thóp được bảy tấc mềm mại nhất của Tạ Thanh Trình.

Kiểu thẳng nam toxic như Tạ Thanh Trình, có đôi lúc sẽ để ý mặt mũi đàn ông của mình, còn coi trọng hơn cả mạng sống.

Về mấy chuyện riêng tư, cuối cùng cũng chỉ có hai người họ biết, có lần đầu tiên, chỉ cần điều kiện thích hợp, sẽ có thể đạt được lần thứ hai. Hạ Dư chỉ cần thông suốt việc này, dùng chuyện xảy ra ở hội sở làm lợi thế, Tạ Thanh Trình đã nằm trong vòng cũng sẽ chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cậu biết Tạ Thanh Trình nhất định sẽ chọn như thế—— Thà là sau lưng có một đống hỗn độn, còn hơn là mất mặt với người ta.

Vì thế khóe miệng Hạ Dư lộ ý cười, một bàn tay vói vào chiếc áo sơ mi lỏng lẻo, ôm lấy eo anh, tay kia vươn về phía trước, nhẹ nhàng phủ lên tay Tạ Thanh Trình.

Bàn tay to rộng của cậu phủ lên ngón tay Tạ Thanh Trình, dùng ngón tay người đàn ông ấy, từ tốn cởi khóa chiếc quần tây của bản thân.

Chỉ mỗi hành động như thế, hình ảnh phản chiếu trong gương, lại khiến không khí trong phòng thay đồ như bị châm lửa, từ từ nóng lên.

Lạch cạch một tiếng, khóa thắt lưng kim loại cứng rắn lạnh lẽo của chiếc quần tây đã bị tháo ra.

Nam sinh khẽ hôn nhẹ lên gáy người đàn ông, sau đó thở dài thỏa mãn.

Cậu nâng tay lên, gập ngón tay lại, mơn trớn từng tấc đường nét trên sườn mặt lạnh như băng của Tạ Thanh Trình, rồi lại cọ chóp mũi lên, dáng vẻ như con cún bình thường, hành động vô cùng thân mật luyến lưu, lại ẩn chứa uy hiếp dọa người ta dựng cả tóc gáy, cậu dịu dàng nói: "À đúng rồi..."

"Bác sĩ Tạ của tôi ơi, anh phải ngoan ngoãn đó nhé."

Phòng thay đồ quá nhỏ, nơi eo hẹp chút ít như thế, lúc Hạ Dư cưỡng ép cởi tây trang của Tạ Thanh Trình ra, tay vươn vào trong, nhiệt độ nơi ấy quả thực cứ như muốn nấu chảy hai người bên trong thành bùn ướt, sau đó lại gắn bó trộn lẫn lại với nhau lần nữa.

Hạ Dư nghiêng mặt đi, vừa dùng tay trêu chọc qua quần lót Tạ Thanh Trình như đang thưởng thức, vừa ướt át rải môi hôn lên bên tai anh, ngậm lấy vành tai anh vào miệng, từ tốn liếm theo trêu chọc, tiếng nước ướt át dâm mĩ làm Tạ Thanh Trình thấy cột sống cũng run lên.

Thiếu niên rõ ràng chưa từng ham thích đàn ông, mà lúc đối diện với chuyện này thật, lúc làm chuyện kiểu vậy, quả thực vẫn sinh ra sự phản cảm mãnh liệt. Tuy rằng lòng bàn tay mới chạm vào tính khí của người đàn ông qua lớp vải thôi, cậu vẫn khó tránh khỏi có chút khó chấp nhận, nhưng đảo mắt nhìn lại, hai gò má Tạ Thanh Trình đã hiện màu đỏ ửng vừa xấu hổ vừa nhục nhã, sự không thích ứng của cậu cũng bị hưng phấn lấn chiếm, sau đó tan thành mây khói.

Tay Hạ Dư vươn về phía trước, không ngừng vuốt ve tính khí Tạ Thanh Trình——

Dù sao cậu vẫn còn mang chút hứng thú khó nhịn.

Vì bao ngày qua cậu đã nghĩ tới chuyện làm Tạ Thanh Trình biết bao lần rồi.

Cậu vốn muốn trông thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tạ Thanh Trình, nhưng cuối cùng kẻ nhếch nhác nơi tối tăm không người lại chính là cậu.

Hạ Dư cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, cậu cảm thấy đàn ông đã ly hôn như Tạ Thanh Trình chẳng hề tốt đẹp, Tạ Thanh Trình đã từng làm với phụ nữ, làm mấy chuyện trên giường, không phải chẳng chút kinh nghiệm như cậu, không như cậu cả ngày cả đêm chỉ một lòng chăm chăm nhớ tới chuyện đêm ấy, khao khát hết lần này tới lần khác, ham muốn hết lượt nọ tới lượt kia.

Tạ Thanh Trình chẳng chút để ý, chẳng hề khao khát cậu chút nào cả.

Suy nghĩ trong đầu ấy khiến nội tâm Hạ Dư càng thêm u ám, cậu càng nhẫn tâm hôn hôn cắn cắn lên tai Tạ Thanh Trình, trên tay cũng chẳng rảnh rỗi, sau khi vuốt ve kích tình một hồi, cởi luôn quần lót của Tạ Thanh Trình ra.

Tạ Thanh Trình lập tức xoay mặt đi.

Hạ Dư đè anh lại, ép mặt anh quay về gương, vừa vuốt ve anh, vừa thấp giọng nói: "Nhìn đi."

"..."

Hình ảnh trong gương quá mức dâm mĩ, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư đứng sau anh, chậm rãi vuốt ve tính khí chẳng chút phản ứng của Tạ Thanh Trình, một tay giữ chặt cằm Tạ Thanh Trình, ép anh ngẩng mặt lên.

Nhưng cậu cũng nhìn vào gương chăm chú, như nhìn chăm chú giấc mộng xuân vào cái đêm trong quá khứ thác loạn không thể chịu nổi.

Lúc nói chuyện để lộ răng nanh nho nhỏ, răng nhọn kề ngay bên gáy Tạ Thanh Trình, từng chút từng chút, khẽ cọ lên: "Có đẹp không?"

"... Hạ Dư... Cậu muốn làm gì thì làm đi, đừng có tìm cách đe dọa ở trong này..." Tạ Thanh Trình lúc này cũng biết phản kháng chẳng có ích gì, anh bị cậu chọc đỏ cả mắt, vẫn cố gắng bình tĩnh nói những lời này.

Nhưng giọng anh có sự run rẩy rất nhỏ, vẫn bị Hạ Dư nắm được tựa như giữ lấy máu tanh.

Tay Hạ Dư siết lấy cằm anh, hóa thành chế trụ anh hoàn toàn từ phía sau, thanh niên vùi bên cổ Tạ Thanh Trình hít sâu một hơi, tựa như hít thuốc phiện, sau đó khép hờ đôi mắt, cố vuốt ve ngực anh đầy kích thích, lại siết lấy anh ôm vào trong lòng mình.

Đôi mắt u ám nâng lên, ngắm nghía chiếc gương.

Trong con ngươi cậu ngập vẻ điên cuồng tưởng như quỷ dị.

"Sao lại gọi là đe dọa được chứ." Giọng cậu trầm khàn, "Đây gọi là làm tình mà."

"Bác sĩ Tạ cũng ba mươi hai tuổi rồi, là người từng kết hôn, từ này còn cần tôi dạy anh sao?"

Tạ Thanh Trình bị làm nhục muốn quay mặt đi, nhưng lại bị Hạ Dư đè mạnh lại, dán sát lên gương, bị ép nhìn hình ảnh hoang dâm kia rõ ràng hơn.

Tay Hạ Dư liên tục vuốt ve tính khí người đàn ông, nhưng làm thế nào Tạ Thanh Trình cũng không có cảm giác, cho dù cậu vuốt ve ra sao, thứ thon thon xinh xắn ấy cũng chẳng phản ứng lại.

Thiếu niên càng cảm thấy không cam lòng.

Cậu cứng tới mức sắp không chịu nổi rồi, cứng tới mức quần lót đã hơi ươn ướt.

Nhưng Tạ Thanh Trình thật sự chẳng có chút phản ứng gì cả.

Trong con ngươi cậu không khỏi nhuộm thêm một tầng giận tái cả đi, rõ ràng đã quyết định không thèm phục vụ dục vọng của Tạ Thanh Trình mà—— Coi cậu đang chữa bệnh thật chắc?

Tạ Thanh Trình không phản ứng thì không phản ứng đi, tự cậu sướng là được.

Vì thế cậu hơi giận dữ mà kéo Tạ Thanh Trình lại, để Tạ Thanh Trình dựa lưng vào mặt gương lạnh băng, nhìn chằm chằm đôi mắt đào hòa của Tạ Thanh Trình trong khoảng cách gần.

"Anh đúng là tính tình lãnh đạm mà. Không có thuốc kích thích thì chẳng có nổi chút tinh thần nào cả."

Tạ Thanh Trình hận tới nghiến răng: "... Đàn ông bình thường ai mà phản ứng lại với người đồng giới? Cậu mẹ nó đúng là tên thần kinh."

Ba chữ "tên thần kinh" này với Hạ Dư chính là từ cấm kị.

Nên Tạ Thanh Trình nói câu đó xong, đáp lại anh là một cái tát bốp của Hạ Dư, sau đó ấn người xuống thô bạo.

"Anh quỳ xuống, cắn mở khóa cho tôi."

Cưỡng ép Tạ Thanh Trình làm tình đã là cực hạn, Hạ Dư muốn làm nhục Tạ Thanh Trình trong lúc nhất thời nổi giận hoặc nhất thời xúc động khi làm tình như thế, vậy nghĩ cũng đừng có nghĩ.

Tạ Thanh Trình bị cậu đẩy tới trước họng pháo, vẫn ngừng lại, giận dữ quát: "Cậu mẹ nó mơ mộng hão huyền gì thế?"

Hạ Dư nhìn đôi mắt lóe ánh lạnh lẽo của anh.

Cậu thừa nhận cậu đúng là một tên biến thái, trông thấy Tạ Thanh Trình như thế lại càng thêm hưng phấn.

Khi nãy cậu đánh Tạ Thanh Trình cũng không mạnh, chỉ là bất chợt không ngờ tới đã bị ba chữ "tên thần kinh" làm cậu tổn thương, cậu mới làm ra hành động phản xạ tấn công theo bản năng, mà trời sinh lúc cậu chìm trong cơn tình ái sẽ sinh ra ít ham muốn bạo lực. Lúc này cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thanh Trình, rồi lại không tự chủ được vuốt nhẹ lên dấu tay, xoa xoa nơi cậu vừa tát xuống. Sau đó lại dán môi lên, hôn nhẹ từng chút từng chút một.

Vừa hôn, vừa thấp giọng nỉ non: "Lúc nãy mới bảo anh phải ngoan ngoãn mà, sao anh lại không chịu nghe lời chứ."

Dứt lời đưa tay đè lên vai Tạ Thanh Trình, muốn tàn nhẫn ấn người đàn ông này xuống.

Nhưng đây là giới hạn của Tạ Thanh Trình, cơ thể gầy yếu của Tạ Thanh Trình cố căng cứng, trong một thoáng lại khiến Hạ Dư không thể dùng sức mạnh ép anh cúi đầu.

Hạ Dư cười lạnh một tiếng: "Anh kiên cường thật đấy... Làm thì cũng phải làm thôi, có gì khác nhau à? Khi nãy tôi cũng phục vụ anh đó thôi?"

"Phục vụ?" Mắt Tạ Thanh Trình bị hun đỏ, "Tôi chỉ thấy kinh tởm thôi."

"..." Môi Hạ Dư chậm rãi rời khỏi bên má anh, chạm khẽ lên cánh môi anh, cọ qua như có như không, "Ừm... Vậy anh thử chút chuyện kinh tởm hơn nữa đi."

Thật ra cậu cũng chẳng ép buộc Tạ Thanh Trình quỳ xuống khẩu giao cho cậu, chuyện như thế kể cũng cưỡng ép quá, lại tốn nhiều thể lực, mà tiêu tốn vào chuyện này cũng chẳng có ích gì. Vì thế cậu kéo mạnh lấy tay Tạ Thanh Trình, bàn tay to lớn giữ chặt lấy mu bàn tay Tạ Thanh Trình, sờ xuống bên dưới, dùng ngón tay Tạ Thanh Trình cởi khóa cho cậu, cởi quần lót, sau đó ép bàn tay Tạ Thanh Trình chạm lên tính khí vừa bật ra của cậu, lớn tới dọa người.

Tính khí cậu rất nóng, rất lớn, căng phình đáng sợ, bên trên còn nổi lên từng sợi gân xanh dữ tợn, phía trước rỉ ra chút dịch ướt át, cậu dẫn dắt Tạ Thanh Trình chạm lên dương v*t nóng bỏng ướt dính kia.

Tạ Thanh Trình lúc ấy có một chớp mắt run rẩy không thể tự khống chế.

Suy nghĩ của người đàn ông thật bình tĩnh, thái độ cũng trấn định, thậm chí tới cả giọng sợ hãi quá mức cũng chưa từng bật ra.

Nhưng run rẩy không thể lừa được người ta.

Hạ Dư lập tức bị phản ứng này của anh lấy lòng, Hạ Dư vừa khống chế tay Tạ Thanh Trình, không cho anh cơ hội làm mình bị đau, vừa cúi đầu tìm kiếm bờ môi khẽ run của Tạ Thanh Trình, nụ hôn triền miên ướt dính, càn quét sâu bên trong, phát ra tiếng nước nho nhỏ, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Cậu cứ dính nhão lấy đè Tạ Thanh Trình lên gương dịu dàng vuốt ve, vừa hôn hồi lâu, mãi cho tới khi gương bị mờ đi vì mồ hôi nóng của hai người, cậu mới buông ra.

Là một tên biến thái mắc bệnh tâm lí, nụ hôn của Hạ Dư triền miên dò xét sâu vào bên trong, luôn mang theo chút bạo lực, Tạ Thanh Trình cũng chẳng phải người yếu đuối, bởi vậy sau khi hôn xong môi hai người đều bị rách ra một chút, bên khóe miệng Tạ Thanh Trình thậm chí còn vương ít máu.

Hạ Dư yên lặng một lát, lại cúi đầu, vươn đầu lưỡi mềm mại, liếm sạch vết máu đi, rồi lại như muốn cướp đoạt hết tất cả không khí trong phổi của đối phương, hôn xuống nặng nề.

Cậu vừa ép Tạ Thanh Trình vuốt ve cho cậu, khống chế tay của người đàn ông, vừa nghiêng đầu dây dưa với lưỡi Tạ Thanh Trình, sau đó lại chuyển sang bên tai, rồi dọc theo bên tai dịch đầu xuống, hôn lên gáy anh, răng nanh trắng nhỏ cắn xuống, như thể hút máu.

Sau đó cậu bỗng dưng đứng thẳng người dậy, hầu kết trượt trượt, rồi dùng một tay ghì chặt lấy đôi tay Tạ Thanh Trình ép lên quá đỉnh đầu, lại gần anh, nhìn vào anh.

"Anh vuốt ve cũng giỏi thật đấy. Tuốt giúp tôi thoải mái lắm, cứng tới mức phình lớn này."

Nói xong đè nặng lên Tạ Thanh Trình chọc mạnh về phía trước khiêu khích, tính khí nóng bỏng ướt át đặt ngay trước bụng Tạ Thanh Trình, cọ vào suồng sã.

"Cảm nhận được không?" Tính khí cậu cọ lên bụng anh, Hạ Dư thầm thì bên tai Tạ Thanh Trình, "Lát nữa thứ cứng rắn này của tôi sẽ đi vào trong chịch anh đấy."

"..." Mắt Tạ Thanh Trình đỏ bừng, nhưng tới nói cũng chẳng muốn lên tiếng.

Giãy giụa kịch liệt, anh từng làm.

Nhưng chỉ vô ích.

Vậy nên chẳng bằng lạnh băng đáp trả lại sự vô sỉ của cậu.

Hạ Dư khép hờ mắt, cọ cọ chóp mũi lên người anh, sau đó lật người anh lại, để anh đứng đối diện với gương lần nữa, mình đứng phía sau anh, đầu ngón tay đùa bỡn đầu ngực nhạt màu của Tạ Thanh Trình. Lại dùng bàn tay to lớn đậm mùi nhục dục xoa eo mông anh, tính khí được Tạ Thanh Trình an ủi nhẹ nhàng sục sôi, lại dán vào bên kẽ đùi người đàn ông cọ xát.

Đè nén chờ bùng nổ, ẩm ướt dấp dính.

"Giảng viên Tạ..."

Cậu thấp giọng gọi anh, hơi thở nóng hầm hập quẩn quanh trên làn da Tạ Thanh Trình.

"Tôi vẫn muốn hỏi anh..." Giọng cậu mơ màng, mang theo dòng điện nhỏ bé, chạm vào làm người ta phát run, "Đêm hôm đó, anh bị tôi làm tới mức bắn nhiều như thế, có phải sướng lắm không?"

"Sau đó anh có còn nhớ tới chuyện chúng ta đã làm trong đêm hôm ấy nữa không?"

"..."

"Có nhớ tới chứ?"

"..."

"Nói chuyện đi."

Chắc vì bị chọc giận, Tạ Thanh Trình tự dưng xoay mặt qua, cắn răng thấp giọng: "Tôi nghĩ rằng cậu đúng là tên phế vật, tới làm thế nào cậu còn chẳng biết, vậy mà cậu còn mặt mũi hỏi tôi việc này."

Ánh mắt Hạ Dư quả nhiên tối sầm lại.

"Thế anh giỏi lắm hả? Ban đầu anh với vợ anh không phải cũng thế thôi ư?"

"Cậu tưởng ai cũng giống như cậu hả... Hạ Dư, cậu...!"

Hạ Dư hỏi mấy câu này xong, lại nhận ra mình vốn không muốn nghe câu trả lời.

Cậu không muốn nghe việc khi xưa Tạ Thanh Trình làm với phụ nữ như thế nào, cậu cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Nên cậu cắn vào tĩnh mạch bên gáy Tạ Thanh Trình, vươn lưỡi, liếm láp tỉ mỉ.

Cậu hôn lên cần cổ Tạ Thanh Trình, chậm rãi dịch về phía sau, cuối cùng dừng lại bên nốt ruồi son sau gáy của Tạ Thanh Trình.

Lúc cậu hôn lên nốt ruồi ấy, thân thể Tạ Thanh Trình cũng hơi run lên, tựa như bị cậu cắn vào điểm mềm mại chết người.

"Có điều dù anh có nói sao đi nữa, thì ngày hôm ấy anh vẫn bị tôi làm chảy cả nước đó thôi... Nằm dưới thân tôi, bắn cho khắp giường toàn là... Trí nhớ của giảng viên tốt như thế, chắc cũng không quên chuyện này đâu. Tôi đâm vào có thể làm anh sướng, Lí Nhã Thu có làm được không?"

Tạ Thanh Trình cả giận nói: "Có thể mẹ cậu ấy! Cậu vô lí vừa thôi! Cô ấy là phụ nữ! Sao giống tên biến thái cậu..."

Tạ Thanh Trình một mực mắng cậu, đương nhiên, chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Hạ Dư.

Nhưng cậu không cần.

Cậu không cần mấy lời Tạ Thanh Trình nói ngoài miệng, nhưng cậu khát lắm rồi, rất nóng nảy, rất muốn được nghe lại tiếng rên khàn khàn trong đêm ấy, ban đầu Tạ Thanh Trình chẳng có phản ứng gì, lúc bị cậu chịch lại bật ra khỏi miệng.

Vì thế Hạ Dư mặc kệ anh nói sao, quyết định phải khiến Tạ Thanh Trình hiểu được nam cũng được mà nữ cũng thế, có thể khiến anh sướng tới vậy chỉ có mỗi bản thân mình.

Đàn ông như Tạ Thanh Trình rất hà khắc, không chơi đùa, cũng chẳng muốn chơi đùa, lãnh cảm. Phụ nữ bình thường đều không thể điên cuồng với đàn ông kiểu này trên giường được, không cảm nhận được sự nhiệt huyết khó nhịn của đối phương sẽ khiến đằng gái bị sỉ nhục.

Nhưng lúc người như thế bị áp chế, quyền chủ động nằm trong tay người khác, Hạ Dư cũng chẳng phải phụ nữ, kích thích gì đó chơi đùa nọ kia, chỉ có mỗi cậu mới kéo Tạ Thanh Trình rơi vào vực sâu dục vọng được mà thôi.

Cậu thân mật hôn anh cuồng nhiệt, lại cọ xát ướt át dấp dính một hồi, ngón tay bắt đầu lần mò đâm vào trong huyệt nhỏ bí ẩn khiến cậu ngày đêm khao khát muốn chết, đâm vào bên trong từng chút từng chút một. Ngón tay cậu sau khi đâm vào cũng chẳng phải dịu dàng, có hơi vội vã, gần như coi là thô bạo qua loa cố chấp đâm rút, bắt chước hành động giao hợp, để khuếch trương.

Cậu học gì cũng nhanh, nhớ gì cũng lâu, lần trước làm cái gì sai, làm cái gì thì kích thích, cậu đều nhớ rất rõ. Lần này có thể sửa lỗi lại lần nữa, sau đó áp dụng hết lên người Tạ Thanh Trình.

Cho dù cách làm có hơi vội vàng, nhưng lúc ngón tay cậu đâm vào, cũng đã lấy chút kem dưỡng da tay nhặt được từ bàn trang điểm trong phòng thay đồ. Nên lúc đâm vào, tiểu huyệt khô khốc kia vẫn có chút ướt át. Thiếu niên đâm vào bên trong người đàn ông từng chút từng chút một, tới khi ngón tay không còn bị siết chặt lấy như lúc đầu nữa, Hạ Dư cũng đã không nhịn nổi, cậu rút tay ra, kéo khóa xuống, lấy tính khí của mình ra, đặt phía sau Tạ Thanh Trình, sau đó vỗ lên chiếc mông căng tròn của Tạ Thanh Trình một cái.

"Bốp" một tiếng.

Giọng nam sinh khàn hơn chút: "Thả lỏng một chút, tôi muốn làm anh."

"Cậu mẹ nó không cần nhắc tôi làm tới bước nào rồi đâu..."

Hạ Dư lại dùng sức siết lấy eo anh: "Anh cũng không cần nóng lòng cứng miệng lúc này đâu. Chờ tôi bắt đầu chịch rồi, để xem anh còn nói mấy lời ấy được nữa không."

Nói xong lại thô bạo đỡ lấy tính khí cứng đến phát đau, khao khát bao lâu của mình, sau đó đặt trước tiểu huyệt hơi co lại của Tạ Thanh Trình, cắm vào chặt chẽ từng chút từng chút một.

Tính khí chỉ mới vào được phần đầu, Hạ Dư đã thở dốc một hơi, tròng mắt đen ướt át, cả người lập tức quay về nỗi kích thích mãnh liệt trong đêm ấy. Cậu có thể cảm nhận được nơi kia mút chặt lấy cậu mà lại kháng cự cậu, nhưng không thể không bị cậu mở ra, đâm vào trong, cái khoái cảm được làm tiểu huyệt mà cậu khao khát bao ngày qua tới muốn phát điên cuối cùng cũng đã quay về hết.

Cậu thoải mái thở dốc, tay siết chặt lấy eo Tạ Thanh Trình, chặn anh lại giữa bản thân và tấm gương, gân xanh trên cánh tay dần nổi lên vì sức mạnh bộc phát kèm theo khoái cảm dâng trào.

Mà Tạ Thanh Trình khó chịu tới mức cổ cũng nổi gân xanh, cắn chặt răng không bật một tiếng nào khỏi họng, trán rịn mồ hôi.

Thằng nhóc không còn giống đêm đầu tiên nữa, Tạ Thanh Trình bị cưỡng ép hơn hẳn lần đó, anh là ông lớn cái tôi hết sức cao ngạo, anh bị đâm vào từng chút như thế, cả người đều căng thẳng, lộ vẻ mặt đỏ bừng vì bị làm nhục, làn da vốn trắng nõn như băng cũng nhuộm màu đỏ rượu. Tay anh dùng sức chống lên mặt gương, mồ hôi như nước đá tan chảy, đưa anh vào nơi ướt át tối đen.

Tính khí Hạ Dư mới đưa vào một chút đã muốn đâm sâu vào bên trong kín kẽ, vì hai người ban đầu đều bị siết lại, đâm vào vừa sâu lại vừa chậm, cả quá trình cứ như một cảnh quay chậm, phản chiếu bóng lửa nóng hầm hập vào gương.

Nhưng dù sao cậu cũng quá vội vàng, chỉ cần để cậu tiến vào được một nửa, cậu sẽ chẳng còn tiếc thương gì nữa, vì thế bỗng nhiên——

Bật một tiếng rên.

Bất chợt bị đâm mạnh vào bên trong, thằng nhóc nhỏ tuổi này thật sự không nhịn nổi nữa, cậu khát sắp chết khát muốn điên rồi, cậu làm nhiều chuyện với ảnh chụp của Tạ Thanh Trình như thế, càng về sau lại càng khao khát thân thể anh khao khát tới phát điên, cọ vào chăn lông cũng muốn bắn ra, giờ tiểu huyệt của Tạ Thanh Trình đã nuốt cậu vào được một nửa, mút lấy cậu sướng tới mức tưởng như điện giật. Cậu sao mà đợi thêm được nữa, vội vàng mạnh bạo đâm cả vào trong hậu huyệt của người đàn ông ấy!!

"...!!"

Kiểu xâm phạm bất chợt lẫn cảm nhận rõ ràng như thế khiến Tạ Thanh Trình thực sự sắp tan cả vào gương. Cho dù anh không còn chẳng chút đề phòng như lần đầu tiên, lỡ bật tiếng rên ra ngay, nhưng cả người anh vẫn cứ run lên.

Hạ Dư tiến vào, cậu ôm chặt lấy Tạ Thanh Trình, giọng khàn đặc kỳ cục: "Anh à, cả người anh toàn mồ hôi thôi, bên trong cũng nóng nữa. Siết chặt lấy tôi này."

"Nóng quá... Ướt thật đấy..."

Tạ Thanh Trình không chịu rên một tiếng, sự bình tĩnh của anh như bị cơn nóng bỏng xâm chiếm xé mở tìm kiếm lỗ hổng, làn da anh ửng đỏ tới thế, hết thảy chuyện này cứ hệt như trong giấc mơ, càng khiến anh quay trở về vũng lầy đêm ấy.

Nhưng với Hạ Dư mà nói, giấc mộng xuân này được tái hiện, cậu lại đâm sâu vào nơi ướt át nóng bỏng siết chặt ấy, sướng tới thở dốc một hơi, trong mắt đen dấy lên ham muốn nóng bỏng.

Cậu hôn anh mạnh mạo, trượt xuống cổ, hôn tới xương quai xanh, hôn lên đầu vai, tới xương hồ điệp đang run rẩy.

Cậu hít sâu ngửi một hơi.

Khàn khàn nói: "Tạ Thanh Trình... Sau trên người anh... Sao bỗng dưng lại thơm tới vậy?"

Giọng Tạ Thanh Trình còn khàn hơn cả cậu, đỏ mắt đáp: "Thơm con mẹ cậu, mũi cậu có bệnh à..."

Lúc này thiếu niên được làm tiểu huyệt rồi, cũng chẳng so đo với anh tí chuyện này, chỉ khẽ khàng hôn anh: "Thơm quá."

Người đã khát bao lâu rốt cuộc cũng được uống nước, nam sinh viên sung sướng vô nhường, tới cột sống cũng run lên vì khoái cảm ấy. Cậu ôm lấy Tạ Thanh Trình đâm vào thật mạnh.

Hạ Dư vừa động, Tạ Thanh Trình đã không chịu nổi nữa, không còn ảnh hưởng của thuốc kích thích, sự sỉ nhục khi bị xâm nhập này càng thêm rõ ràng, đáng sợ hơn nữa là, lần này Hạ Dư hoàn toàn chỉ tùy ý làm vậy, cậu tới vội vã, không mang theo bao bên người, nên Hạ Dư cắm thẳng vào bên trong, chẳng có chút ngăn cách nào ở giữa.

Hạ Dư cũng nhận ra điểm này, nhưng việc ấy càng khiến cậu thêm hưng phấn, cậu cũng vội vã như tất cả những thằng nhóc mới nếm trải tình ái, đâm thật sâu vào trong nơi nóng bỏng kia theo bản năng, thở dốc hồng hộc, đâm vừa sâu vừa mạnh.

Nhiệt độ trong phòng thay đồ tăng vụt lên như lò nướng, tất cả những thứ bên trong đều nhũn ra tan chảy.

"Nhép... Nhép... Nhép..." Hạ Dư đâm vào lúc nhanh lúc chậm, lúc chậm thì đè Tạ Thanh Trình xuống, rút hẳn ra, rồi lại đâm mạnh vào bên trong.

Nhưng lúc làm dồn dập, sẽ đỡ lấy Tạ Thanh Trình mà đâm rút với biên độ nhỏ lại nhanh, cảm giác ấy càng khiến người ta hít thở không thông, tính khí còn chưa rút ra hết, đã đâm sâu vào thêm lần nữa, đâm vừa nhanh vừa vội, khoái cảm chồng chất xộc lên tưởng như sẽ phát điên.

Cảm giác lối vào run rẩy siết chặt lấy ấy, không biết là vì đã ham muốn lâu rồi, hay là vì không bị bao cản trở, biến thành kích thích nóng bỏng hơn hẳn, sướng tới mức Hạ Dư thật sự mất cả lí trí, lực đâm vào cũng càng lúc càng mạnh, đâm vào càng lúc càng dồn dập, mông cũng tàn nhẫn vùi sâu vào phía trước, khiến người đàn ông bị đâm run rẩy cả người, một tay thiếu niên còn vuốt ve phần bụng phẳng lì của người đàn ông đầy tha thiết, như thể đang cảm nhận mình tiến sâu vào bên trong, đâm mạnh thế nào, có thể cảm nhận được côn th*t qua chiếc bụng mỏng manh của người đàn ông hay không.

"Tôi đệt..." Hạ Dư chịch sướng rồi, cũng chẳng còn dáng vẻ nhã nhặn thờ ơ ngày thường nữa, cậu bật thốt cả mấy câu thô tục, hầu kết nhấp nhô gợi cảm, tính khí điên cuồng đâm sâu vào bên trong Tạ Thanh Trình, thằng nhóc này nhịn tới phát điên rồi, làm vừa vội đâm lại sâu, như thể muốn làm chết người đàn ông dưới thân. Cả khuôn mặt bị dục vọng nóng cháy bao phủ.

Sao lại sướng tới thế...

Sao chịch người đàn ông này lại sướng tới vậy?

Hạ Dư vốn muốn dừng mà không được, cậu cảm thấy lối vào của Tạ Thanh Trình nóng như thế khít tới vậy, bao bọc cậu mút lấy cậu mê hoặc cậu, đâm vào chặt chẽ như đang nuốt lấy cậu, cậu sắp bị mê hoặc phát điên luôn rồi.

Mà đôi mắt giảng viên Tạ bị chịch cho đỏ bừng, để nam sinh nóng bỏng đói khát đâm trước gương hồi lâu, trốn cũng trốn không thoát, thật sự đã sinh ra cảm giác bị đè ra làm xâm lấn đáng sợ gặm nhấm tới mức hít thở không thông.

Nhưng càng đáng sợ hơn là, lúc Tạ Thanh Trình lên giường với Lí Nhã Thu khi xưa, cho tới tận bây giờ vẫn rất lãnh cảm, thậm chí có thể nói là lịch sự. Như chỉ để hoàn thành nghĩa vụ bậc nhất là sự âu yếm giữa vợ chồng, chưa từng có hành động nào quá mức điên cuồng.

Nhưng giờ anh hơn ba mươi tuổi rồi, lại nảy sinh quan hệ với một thằng nhóc còn đang đi học trong phòng thay đồ của trường, hơn nữa trước sân khấu còn có mấy ngàn sinh viên đang xem phim nữa.

Sự xâm lấn của nam sinh vào vừa sâu vừa vội vã, ngập tràn dục vọng, nóng bỏng, hòa bên kích thích nóng cháy. Tất cả đều xuyên qua da, thấm vào tận xương, xuyên qua nơi ướt dính mà hai người kết hợp, rót mạnh vào trong cơ thể của anh.

"Giảng viên Tạ, anh thực sự... Rất thoải mái... Sướng quá..."

Hạ Dư đâm anh, ánh mắt sâu lại đen nhìn thẳng vào nơi hai người giao hoan trong gương.

Sau khi sự điên cuồng tưởng như đã nghiện được thân thể Tạ Thanh Trình hầu hạ cho bớt đói khát, cậu hơi chậm lại.

Cậu thở dốc một hơi, chợt rút ra khỏi thân thể Tạ Thanh Trình, mắt đen nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình có thể gọi là khiêu gợi trong mắt cậu, ngực phập phồng, tay kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng thay đồ qua, ngồi xuống đó.

Lúc này, Hạ Dư tự mình đối diện với gương, cậu kéo Tạ Thanh Trình lại, tay nắm lấy tính khí của mình tuốt mấy cái.

"Ngồi xuống." Cậu nói, hầu kết nhấp nhô.

"..."

Ánh mắt thiếu niên rất ướt át, mang theo chút si mê trong cơn dục vọng, rồi lại mang ham muốn không chút lí trí.

Tạ Thanh Trình dù sao cũng là đàn ông, thân thể thật sự không chịu nổi việc đâm rút thô bạo hung ác như thế, dù anh có kiên cường thế nào, eo cũng đã bị Hạ Dư đâm nhũn ra, chân phát run, vẫn cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ.

Thiếu niên kéo lấy anh, anh chẳng có đường để phản kháng.

Người đàn ông cứ vậy bị kéo mạnh tới trước mặt Hạ Dư, trước mắt là thứ đầy tội nghiệt vừa điên cuồng đâm rút trong cơ thể anh. Ánh mắt Tạ Thanh Trình bị sự khuất nhục nhuộm đỏ, chợt quay mặt đi.

Hạ Dư trở tay cầm lấy chiếc cà vạt mà cậu đặt bên cạnh đeo vào cổ Tạ Thanh Trình, treo trước vạt áo sơ mi mở rộng của người đàn ông, trên bộ ngực trần trụi.

Cậu túm lấy chiếc cà vạt ấy, kéo anh xuống.

"Ngồi xuống. Tự nuốt vào đi."

Tạ Thanh Trình không chịu, lắc đầu, cũng chẳng chịu lên tiếng, tay chống trên mặt kính, để anh có thể đứng vững.

Hạ Dư ngửa đầu nhẹ giọng nói: "Nếu anh đã không ngoan như thế, sao mà tôi chữa bệnh cho anh được đây?"

"..."

"Chúng ta đều đã vậy rồi. Một đống nợ rối tung chẳng thể tính rõ. Nhưng tôi cũng mong anh sướng nữa."

Tạ Thanh Trình vẫn lắc đầu, giờ tới cặp mắt anh cũng đỏ.

Mà có lẽ vì tổn thương do đàn ông chịu khuất nhục lẫn giận dữ mà thành.

Hạ Dư nhìn anh, chăm chú chốc lát, thở dài, thầm mắng một tiếng, nâng tay ôm lấy eo anh.

—— Đúng là không thể trông cậy người đàn ông này chủ động được mà, Hạ Dư ôm Tạ Thanh Trình lại, tay dùng sức, ép anh mở chân ra, giữ lấy bên eo anh, sau đó chỉnh lại tư thế, dẫn dắt anh dùng tiểu huyệt ướt át kia nuốt tính khí dữ tợn của mình vào từng chút từng chút một.

Quá trình này kích thích lạ thường, Hạ Dư ôm anh, nhìn từ đầu vai anh qua, thấy gương, có thể trông thấy rõ phía dưới Tạ Thanh Trình khuất nhục bao bọc lấy cậu, siết lấy cậu nuốt vào trong như thế nào.

Lúc cậu vào trong hoàn toàn, lại được sự ướt nóng trơn trượt siết chặt lấy, đầu tiên cậu để bên trong siết chặt lại, cọ xát kín kẽ, sau đó mới đâm rút không chút vội vã, cứ chôn sâu vào như thế, cọ xát vào nơi sâu tới đáng sợ trong cơ thể Tạ Thanh Trình.

"Anh à, anh nuốt sâu thật đó..."

Hạ Dư vuốt ve lưng Tạ Thanh Trình, chạm vào xương bả vai xinh đẹp ấy.

Vừa khẽ động eo, đâm lên từng chút một.

"Anh có cảm nhận được không?"

"..."

"Anh có muốn nhìn phía dưới của anh bị làm thành thế nào rồi không?"

Hạ Dư nói được làm được, cậu chẳng cần câu trả lời của Tạ Thanh Trình, chẳng qua là một câu hỏi biến thái chợt nảy ra còn giả lịch sự cho có trình tự lễ phép mà thôi.

Cậu chỉnh lại ghế, đưa lưng mình về phía gương, để Tạ Thanh Trình đối diện.

Thật ra từ góc độ của Tạ Thanh Trình nhìn thấy, vì thân thể Hạ Dư che khuất, cũng chẳng trông được nơi hai người giao hợp, nhưng vẫn có thể nhìn rõ bản thân mở lớn hai chân ngồi trên đùi một thằng nhóc, bị đâm nhấp nhô liên hồi như thế nào. Cũng đã nếm đủ nhục nhã rồi.

Mà tư thế này, Hạ Dư vừa nâng mắt lên đã có thể trông thấy gương mặt người đàn ông ngồi trên người mình, có thể trông thấy Tạ Thanh Trình bị cậu từ tốn đâm lên xâm nhập vào từng chút, đâm tới mức phát run như thế nào.

Thiếu niên cứ ngửa đầu như thế, để người đàn ông ngồi cưỡi trên đùi sậu, sau đó đâm lên phía trên, làm người nằm trong lòng.

Đây là tư thế cưỡi ngựa, cho dù Tạ Thanh Trình không chịu động, nhưng vì sức nặng, Hạ Dư tiến vào sâu vô cùng, như thể muốn đâm xuyên qua bụng của người ta.

Hạ Dư làm với biên độ nhỏ trong chốc lát, vẫn có chút không nhịn nổi, dần tăng sức đâm mạnh vào tàn nhẫn, ấn mông Tạ Thanh Trình từ trên xuống dưới tạo thành tiếng lép nhép.

Nhất thời trong phòng thay đồ chỉ có mỗi tiếng thở dốc dồn dập cùng tiếng thân thể va chạm, còn cả tiếng nước dấp dính dâm mĩ lúc đâm rút.

Sau đó anh trông thấy bản thân ngồi trên người nam sinh trong chiếc gương ngay gần đó, chân dài bị cưỡng ép mở ra, nhận hết từng cú thúc mãnh liệt của nam sinh, chân cũng run rẩy theo từng nhịp đâm rút của hai người.

Hạ Dư cúi đầu thở gấp, đâm vào mạnh vô cùng, sâu vô cùng, như thể dục vọng kìm nén ngày càng mãnh liệt trong khoảng thời gian này sẽ tràn hết vào cơ thể người đàn ông ấy.

Nếu giờ có người bước vào, cho dù không đi ngang qua phòng thay đồ, nhất định vẫn nghe thấy tiếng họ điên cuồng làm tình, có thể nghe tiếng Hạ Dư đâm vào trong Tạ Thanh Trình, Hạ Dư như thể chẳng quan tâm có người phát hiện không, không định kiềm chế bản thân lại chút nào, đâm càng lúc càng cuồng si, càng lúc càng dồn sức.

Nếu bên ngoài có người ngang qua phía sau, sẽ trông thấy phía dưới rèm đỏ của phòng thay đồ, thấy được chiếc ghế để thay giày không đỡ nổi sức nặng mà rung lên, chân ghế đập lạch cạch lên đất, tạo thành tiếng kẽo kẹt trầm đục.

Chân hai người nam giới quấn lấy nhau, thể lực của Hạ Dư kinh người, đâm vào điên cuồng làm cả người Tạ Thanh Trình đong đưa run rẩy trên đùi cậu, cậu vỗ lên mông Tạ Thanh Trình từng cái, ngón tay khiêu khích xoa nắn cặp mông căng tròn kia.

Khắp phòng toàn tiếng thở dốc trầm thấp thỏa mãn đậm mùi nhục dục lúc nam giới động tình.

"Thoải mái quá... Anh à, chịch anh thoải mái quá đi mất..."

"Anh đáng bị đàn ông chịch đấy, anh biết không? Mút chặt quá... Mẹ nó... Anh mút lấy em chặt quá, đệt!"

Bình thường Hạ Dư chẳng nói câu thô tục nào, nhưng lúc cậu trút sự thú tính của mình lên người Tạ Thanh Trình, để lộ khuôn mặt chẳng có người thứ hai trên đời này có thể gặp được.

Ham muốn nóng bỏng lan tràn, lỗ mãng, thú tính lạ thường.

Mà khiến người ta mặt đỏ tai hồng hơn cả lời lẽ của cậu chính là sự đâm rút mãnh liệt lại say mê của cậu, ướt át dính nhớp lấy, tiếng nước lúc đâm vào nhóp nhép vang trong căn phòng thay đồ nhỏ hẹp, dịch tuyến tiền liệt lẫn dịch ruột non tiết ra trơn trượt, khiến lần giao hợp cuồng dã nóng bỏng này càng thêm điên cuồng.

Tạ Thanh Trình bị đâm quá lâu, lâu tới mức ánh mắt anh cũng hơi tan rã, lâu tới mức anh tưởng như bản thân sẽ bị nhốt ở nơi này đâm cho không hít thở nổi, đâm cho tới chết, không khí trong phòng thay đồ quá nóng bỏng quá nhớp nháp, dần dần tới hô hấp của anh cũng không thể theo kịp nữa.

Sau đó——

"Anh Tạ à."

Hạ Dư bỗng dưng khàn khàn, gần như hơi động tình gọi anh.

Thanh âm kia cứ như lần đầu tiên Lí Nhã Thu ôm cõi lòng đầy mong chờ khi được làm cùng anh.

Nhưng Hạ Dư không giống thế, giọng nói nữ nhân dịu dàng êm ái, như đang cầu xin được đàn ông thương tiếc.

Nhưng giọng nói của thiếu niên không nén được nét trầm khàn, không áp được sóng tình, thậm chí còn tưởng như có cảm xúc mãnh liệt nào đó cắn nuốt cậu.

Tuy cũng mềm, cũng say mê, cũng thuần khiết, nhưng lại chẳng cho Tạ Thanh Trình cơ hội chủ động nào, càng không cho Tạ Thanh Trình tránh né.

Thanh âm ấy như đang nói cho anh biết—— Thứ cậu cho anh, anh phải nhận lấy hết toàn bộ.

"Anh Tạ... Tôi cảm thấy tôi sắp..."

Thiếu niên thở gấp.

Hầu kết nhấp nhô, chắc vì quá sướng, sướng tới mức hồn phách sắp rời khỏi thân thể, cậu cũng không nói hết câu này. Mà dồn sức đâm rút càng thêm điên cuồng.

"Nhép nhép nhép..."

Ghế rung lên dữ dội.

Trên cánh tay Hạ Dư giữ chặt lấy Tạ Thanh Trình cũng nổi gân xanh, da càng lúc càng ửng đỏ, tiếng thở dốc sung sướng bật ra càng lúc càng nặng nề.

Tạ Thanh Trình thật sự không chịu nổi, anh cảm thấy đến thở thôi cũng khó khăn.

Nhưng Hạ Dư làm càng lúc càng vội vã, càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc cũng ngày càng nặng, động mạch trên cổ nổi lên, ánh mắt cậu nhìn Tạ Thanh Trình cũng không còn như trước nữa.

Tạ Thanh Trình có thể cảm nhận được rõ ràng thứ đang đâm rút trong cơ thể anh còn cứng hơn cả khi nãy, nóng bỏng đáng sợ, thậm chí còn hơi giần giật, anh cũng là đàn ông, anh biết Hạ Dư muốn bắn.

Đã tới lúc này rồi, Tạ Thanh Trình không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, anh chống lên bả vai Hạ Dư, giãy giụa muốn đứng dậy: "Đừng mà... Đừng bắn vào trong... Cậu... Cậu rút ra trước đã..."

Trong giọng nói cũng hơi run rẩy.

"Cậu bắn bên ngoài đi mà Hạ Dư... Cậu bắn bên ngoài đi..."

Mà Hạ Dư thực sự nghe ra giọng nói ấy mang theo một tia cầu xin.

Hạ Dư chỉ cảm thấy dục vọng chiếm đoạt của nam giới cùng khao khát bạo lực càng được thõa mãn hơn.

Sao cậu rút ra được?

Cậu đáp lại Tạ Thanh Trình, là sức lực vô cùng thô bạo.

Cậu trai trẻ tuổi chẳng cho phép kháng cự lại ấn người đàn ngồi xuống đùi cậu lần nữa, vì Tạ Thanh Trình vừa mới đứng lên một chút, đã bị đè mạnh xuống tàn nhẫn càng khiến Hạ Dư tiến sâu vào bên trong hơn.

"...!!"

Tạ Thanh Trình không nhịn nổi rên lên, Hạ Dư cũng sướng tới mức thở dốc một hơi, tiện đà dứt khoát bế xốc anh lên, đặt anh lên gương, để cả người anh chới với giữa không trung, chỗ dựa duy nhất chỉ là nơi bị cậu đâm vào, cùng với mặt gương lạnh băng sau lưng.

Tư thế này khiến Tạ Thanh Trình chợt mở to hai mắt, thật đáng sợ... Sâu như thế mạnh tới vậy... Hạ Dư vốn chưa rút ra hết, mới chỉ rút ra một chút đã liều mạng đâm vào bên trong, đâm vừa nhanh vừa tàn nhẫn, tiếng túi bìu va chạm cùng tiếng đâm rút lẫn với tiếng nước ướt dính, tính khí trong cơ thể anh cứng nóng kinh người, đập lên thình thịch, sau đó——

Tạ Thanh Trình nhịn không rên thành tiếng trong suốt cả quá trình tới tận lúc cuối cùng, có thể cảm nhận được rõ lúc Hạ Dư thở gấp tàn nhẫn mạnh bạo bắn vào bên trong, anh không thể chịu nổi loại sỉ nhục này nữa, khàn khàn rên lên, giọng thậm chí mang mấy phần hoảng sợ rõ ràng.

"Hạ Dư! Cậu... Cậu đừng...! Đừng mà... Đừng bắn... Cậu rút ra đi, cậu rút ra đi!... Đừng bắn bên trong... A... A!!"

Nhưng anh vừa kêu lớn, Hạ Dư vừa ôm siết lấy anh, hơi thở trầm thấp dồn dập, bắn vào trong anh, vào thân thể anh rất sâu rất mạnh, run rẩy bắn ra nồng đậm... Bắn tới tận nơi sâu nhất, như thể muốn bắn xuyên người đàn ông ấy, để lại ấn ký vĩnh viễn không phai mờ.

Tạ Thanh Trình nhất thời tan vỡ, bị làm tới mức tan vỡ... Hai chân anh mở lớn, bị cưỡng ép vòng quanh eo nam sinh, ngực phập phồng như sắp chết... Cảm giác nhục nhã to lớn lẫn kích thích đáng sợ làm đuôi mắt anh không khống chế nổi mà chảy nước mắt sinh lí...

Hạ Dư cũng đè trên người anh thở dốc vì hưng phấn mà khẽ gọi: "Anh à... Phía dưới anh chặt quá, siết lấy tôi thoải mái lắm..."

Trong suốt quá trình Tạ Thanh Trình không kêu một tiếng, cuối cùng vẫn bị sự nóng bỏng bắn vào trong mãnh liệt liên tục như thế làm cho không chịu nổi mà thất thần kêu lên: "A... A...!!"

Tiếng rên khàn khàn trên giường của anh càng khiến Hạ Dư không chịu nổi, Hạ Dư liều mạng đâm rút vào trong anh, như thể muốn đâm rút tới chết, vừa giần giật bắn ra luồng tinh nồng đậm, vừa đâm anh tàn nhẫn, đâm tới mức cả bức tường phòng thay đồ cũng rung lên "kẹt kẹt kẹt".

Tạ Thanh Trình bị đâm tới mức cả người như tan thành từng mảnh nhỏ, người đàn ông mạnh mẽ như thế, giờ phút này đuôi mắt rướm lệ vì khuất nhục, môi mỏng vẫn đang thì thào: "Đừng bắn... Vào trong... Đừng bắn... Đừng bắn... A..."

Nhưng anh rõ ràng vẫn cảm nhận được, tính khí của Hạ Dư đang giật giật trong anh, nảy lên, thật sự đã bắn vào trong...

Tinh dịch của cậu trai trẻ tuổi, từng dòng từng dòng, khổ sở nhịn suốt bao lâu, mạnh mẽ, bắn vào bên trong cơ thể anh liên tục không ngừng lại, bắn rất sâu, rất nồng, loại cảm giác xa lạ đáng sợ này làm cả người Tạ Thanh Trình không thể ngừng phát run...

Sau khi Hạ Dư bắn tinh xong vẫn còn mong muốn bản năng của phái mạnh là khiến bạn tình thụ thai, vô thức vùi sâu vào trong thân thể anh, cắm mãi bên trong chẳng chịu rút ra, mông vẫn cứ dán chặt vào hai chân Tạ Thanh Trình, tính khí vẫn giật giật đập thình thịch cắm sâu bên trong, triền miên đâm vào, vừa run rẩy từng hồi, bắn ra chút tinh dịch sót lại cuối cùng, tính khí bắn hết tinh dịch vào bên trong tiểu huyệt ướt dính đang co giật.

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Dư xuất tinh vào bên trong một người, trước ngày hôm nay, cậu chưa từng nghĩ rằng người ấy sẽ là Tạ Thanh Trình...

Là một người đàn ông...

Là Tạ Thanh Trình...

Người bị cậu làm cho ướt át tới thế, nhếch nhác như vậy, lại thảm thương như này, vẫn không thể không mở rộng đôi chân nhận hết lần bắn vào bên trong đầu tiên của cậu...

Cậu dần tỉnh táo lại khỏi sự kích thích mãnh liệt, lặng yên nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình, vừa để tính khí khẽ giật bên trong Tạ Thanh Trình, vừa nhẹ thở gấp, chăm chú chẳng buồn chớp mắt nhìn người đàn ông trong lòng, người mướt mồ hôi trong ngực, người như vừa mới vớt ra khỏi nước.

Bỗng dưng, cậu không thể dằn lòng, chẳng biết cảm xúc thoáng kích động xa lạ lại nóng bỏng trong lồng ngực là thế nào, cậu chợt cúi đầu xuống——

Hôn lên bờ môi hơi hé ra thở gấp của Tạ Thanh Trình.

Bờ môi thật mỏng thật lạnh, nhưng hôn lên lại mềm như thế, cậu nhắm mắt lại, phía dưới vẫn chưa chịu rút ra, phía trên cũng dây dưa triền miên ướt át, nghiêng mặt qua hôn.

Hạ Dư hôn anh, nghiêng người xuống, một tay từ tốn nhẹ nhàng để Tạ Thanh Trình đã mềm nhũn cả người suy nghĩ mơ hồ ngồi xuống chiếc ghế mềm duy nhất kia, tay còn lại không tự chủ được dò xét xuống dưới, vuốt ve bụng Tạ Thanh Trình.

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái... Hạ Dư cảm thấy lòng mình run lên, cậu cảm thấy có gì đó đã thay đổi, không chỉ mỗi bản thân, mà hình như Tạ Thanh Trình với cậu mà nói cũng đã thay đổi rồi.

Đây là lần đầu tiên cậu thật sự bắn vào trong cơ thể một người.

Ý nghĩa hoàn toàn không giống lúc đeo bao cao su.

Mười chín năm trôi qua... Lần đầu tiên cậu làm tình, lần đầu tiên bắn vào bên trong, vậy mà chỉ vài ngày ngắn ngủi, tất cả lại xảy ra trên người đàn ông này.

Hạ Dư hôn Tạ Thanh Trình rất lâu, mới chậm rãi buông anh ra, môi hơi dời đi một chút, nhưng khóe môi hai người vẫn vương một sợi chỉ bạc.

Hạ Dư vuốt ve bụng Tạ Thanh Trình, ánh mắt sâu thẳm phức tạp: "... Anh à... Tôi bắn vào trong rồi..."

"Rất nhiều..."

"Tưởng như anh sẽ bị tôi làm lớn bụng vậy..."

Lời lẽ như thế quá mức vô sỉ, đáp lại cậu chính là ánh mắt Tạ Thanh Trình dần bình thường trở lại, sau đó là một cái tát run rẩy nhưng lại tàn nhẫn——

"Hạ Dư, tôi đệt mẹ cậu——!"

Còn chưa tát trúng.

Hạ Dư đã đoán được từ trước mà giữ lấy cổ tay anh.

Lần này cậu chẳng so đo với Tạ Thanh Trình, mà để mặc anh mắng, chỉ nghiêng mặt mình qua, nhắm mắt khẽ hôn nhẹ lên dòng chữ xăm mảnh mai.

"Anh à, anh ngồi đi."

"Tôi mặc quần áo giúp anh..."