Sổ Bệnh Án

Chương 70




Rạp phim nào đó ở Hỗ Châu.

Tiếng màn hình mở ra vang lên "Xẹt xẹt xẹt xẹt."

"Loẹt xoẹt" một tiếng.

Phim chiếu rạp bắt đầu chuyển động, màn ảnh sáng lên, câu chuyện bước vào phần mở màn, hiện lên đôi mắt người xem...

Giờ đã là kì nghỉ đông, những thứ được chiếu đều là các chương trình trong kì nghỉ đông và mừng năm mới, những bộ phim này đa số được đầu tư nhiều kinh phí, hiệu ứng tinh xảo, hình ảnh đẹp tới mức mỗi khung cảnh cứ như hoa quỳnh nở rộ. Thu hút lưu lượng, cố gắng nâng đỡ, cách màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi kinh phí đốt tiền.

Còn về cốt truyện, nát be nát bét khiến da đầu người ta tê rần.

Hạ Dư ban đầu còn xem cẩn thận, tới lúc trông thấy nữ chính một lời không hợp đã giết chết cha nuôi mẹ nuôi của mình vì nam chính mà chẳng nghe giải thích, cậu có chút không nhịn nổi nữa.

Mà không nhịn nổi đương nhiên không chỉ có mỗi mình cậu.

Cặp tình nhân ngồi bên tay trái cậu đã bắt đầu lôi lôi kéo kéo, mặc kệ máu văng ba mét trên màn hình, chỉ lo hôn nhau tới mức trời đất quay cuồng phần mình, hai người vừa hôn nhau chụt chụt vừa thầm thì ve vãn tán tỉnh, tự cho là đã hạ giọng xuống nhỏ lắm rồi, thật ra chỗ ngay bên cạnh có thể nghe được hết——

"Cục cưng, hôn thêm cái nữa nào."

"Chụt."

"Một cái nữa."

"Anh đáng ghét quá đi."

"Một cái nữa một cái nữa."

"Không làm nữa, tập trung coi phim thôi."

"Ngoan nào, hôn cái nữa thôi, em không hôn anh là anh hôn em đó nha?"

Hạ Dư cũng là kiểu người như thế, nếu bên cạnh mà không có ai đang tán tỉnh nhau, cậu quả thực có thể làm mấy chuyện gì đó không bằng cầm thú với Tạ Thanh Trình.

Nhưng một khi bên cạnh có người làm thế, cậu sẽ chẳng còn hứng thú với việc này nữa.

Giờ đôi cẩu tình nhân kia ồn ào quá mức, cậu cũng khá bình tĩnh, chẳng có chút biểu cảm gì, giơ tay cầm coca, cắm ống hút, lạnh nhạt uống một ngụm.

Nhưng hai người kia càng hôn càng dính lấy nhau, Hạ Dư nhịn một lát, không nhịn nổi nữa, dựa vào chút ánh sáng mờ nhạt màn ảnh vụt hiện, liếc đôi cẩu nam nữ kia một cái.

Một cái liếc này tí thì mù.

Cậu phát hiện hai người ôm nhau thân mật kia hình như không phải nam với nữ, thế mà trong số họ có một cậu trai chất giọng hơi cao, khó phân nam nữ, nhưng rất rõ ràng, hai vị này đều có hầu kết... Đều là... Gay...

Con người Hạ Dư chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn tí nữa thì sặc coca xuống phổi: "Khụ khụ!"

Tạ Thanh Trình đang thẳng mặt xem phim vớ vẩn, Hạ Dư bên cạnh tự dưng ho khan khiến anh hốt hoảng.

"Sao thế?"

"Khụ... Không có gì..." Cậu không tình nguyện lắm hơi mím môi dưới, sau đó nhẹ giọng nói, "Chỗ ngồi cạnh tôi có hai tên đồng tính luyến ái."

Tạ Thanh Trình liếc qua bên trái Hạ Dư. Cặp uyên ương hoang dã kia còn sắp coi rạp phim thành khách sạn luôn rồi, cả người khí thế hừng hực thiếu điều làm mưa làm gió ở đây nữa thôi.

Tạ Thanh Trình: "..."

Phim dở quá mức, khán giả bên cạnh lại chiếu GV trực tiếp luôn, đúng là chẳng phải cách tiêu khiển gì hay ho cả, Tạ Thanh Trình cảm thấy họ chắc cũng có thể rời đi rồi, không cần lãng phí 120 phút cuộc đời mình nữa. Nhưng lúc anh chuẩn bị nói với Hạ Dư như thế, cặp tình nhân bên cạnh cậu kia chắc vì dục hỏa đốt người, không thể nhịn nổi nữa, cậu trai dáng người cao hơn chút kéo người còn lại, hai người khom người đứng dậy rời đi.

"Xin lỗi, nhường đường chút."

Hai người hôn tới sắp dính vào nhau, giờ lại rời chỗ trước, đi đâu đương nhiên chẳng cần nói cũng biết.

Hạ Dư trầm mặc một lát, mở miệng: "... Anh còn coi phim này nữa không?"

Tạ Thanh Trình ném khăn giấy vào túi đựng rác: "Từ đầu tôi đã không muốn xem rồi, là cậu tự muốn tới đấy chứ."

"Vậy đi thôi."

Hai người đồng thời khom người đứng dậy, cũng nói với ghế bên cạnh: "Xin lỗi, cảm phiền nhường đường chút ạ."

Ghế bên là một cặp vợ chồng lâu năm, có lẽ khi nãy hai vị gay kia hôn nhau dữ quá, mà cặp tình nhân này lại thính tai, nghe rất rõ ràng, cũng biết cặp gay kia rời ghế rồi sẽ đi làm gì.

Lúc cặp gay kia rời đi, màn ảnh lại chiếu tới đoạn chàng trai đang hot tắm rửa, cô vợ kia là fans của chàng trai ấy, một thoáng bị hai người kia chặn tầm nhìn, vốn đã hơi giận rồi.

Không ngờ lần này Hạ Dư với Tạ Thanh Trình một trước một sau rời đi, lại đúng lúc chiếu tới đoạn minh tinh đang hot lộ ngực băng bó vết thương, vóc dáng Tạ Thanh Trình rất cao, cho dù cúi người cũng vẫn chắn mất tầm nhìn để ngắm cơ ngực tiểu thịt tươi của đối phương.

Người vợ nổi giận, cô còn ngồi đây xem bộ phim rác rưởi này là vì để ngắm mấy cậu chàng, kết quả thế mà lại bị cắt ngang cả hai lần. Cô là người nóng tính, giờ không nhịn nổi nữa, hét ầm lên với chất giọng mà cả rạp phim đều có thể nghe thấy:

"Mấy tên đồng tính các người có thể khiêm tốn chút không hả? Cứ đôi này tới đôi khác dục hỏa đốt người rời khỏi phòng chiếu mấy người có biết phiền không hả!"

Khắp phòng lặng ngắt như tờ.

Mấy giây sau, cười ầm lên.

Hạ Dư với Tạ Thanh Trình cũng chẳng ngờ tới chuyện này, Tạ Thanh Trình lạnh nhạt nói: "Cô hiểu lầm rồi, tránh ra đi."

"Mấy người còn không phải thế à?" Người vợ cảm thấy mình bỏ lỡ cảnh hở hang hút fans, vé phim chẳng còn giá trị gì nữa, giọng gào lên rất vang, giơ tay chỉ Tạ Thanh Trình phía sau Hạ Dư, nói với Tạ Thanh Trình, "Hai người khi nãy còn hôn nhau bên kia nóng bỏng lắm mà, tưởng tôi không nghe thấy chắc."

Tạ Thanh Trình: "Thính lực cô có vấn đề thì đi khám sớm chút, đấy là chỗ bên cạnh, người ta đi rồi."

Người vợ chống nạnh: "Trốn tránh gì nữa? Dám làm không dám nhận hả? Tôi nhắc mấy người còn chưa thấy ngại này! Đồng tính luyến ái biến thái chết tiệt, tởm quá đi mất!"

Người trong rạp chiếu đều bắt đầu xem trò vui, chỉ cảm thấy tình cảnh này xuất sắc hơn bộ phim nát bét này nhiều.

Tạ Thanh Trình vốn không để ý tới chuyện này, bảo anh đồng tính luyến ái anh cũng chẳng coi là gì.

Nhưng giờ quan hệ của anh với Hạ Dư quả thật vô cùng không sạch sẽ.

Nên hiện tại đây đúng là uy hiếp với Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình bị người phụ nữ ấy đâm đúng chỗ đau, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lành lạnh nói: "Tôi bảo rồi, tôi với cậu ấy không phải quan hệ như thế."

Hạ Dư biết càng giải thích càng loạn, càng tẩy càng đen, nên chọc nhẹ vào eo anh, thấp giọng nói: "Bỏ qua đi, đi thôi."

Tạ Thanh Trình lạnh nhạt nói: "Cậu chọc tôi làm gì? Vốn có phải đâu."

"Ồ, không biết xấu hổ đi làm gay mà lại ngại thừa nhận à? Thấy mấy thằng như hai người là gớm rồi, sao đồng tính luyến ái không chết luôn đi chứ."

Nếu là ngày thường, Tạ Thanh Trình nhất định sẽ không giận, nhưng mấy ngày này anh thực sự nén giận quá nhiều rồi, giờ phút này bùng hết cả lên, lạnh lùng nói: "Cô nói năng kiểu gì thế!"

Hạ Dư giữ chặt anh lại, hiếm khi nghiêm túc: "Bỏ đi!"

Người phụ nữ đanh đá kia thấy Tạ Thanh Trình thực sự nổi giận, sợ tới mức hơi rụt lại, nhưng đảo mắt lại phát hiện Hạ Dư không muốn động vào chuyện này, nên lại hung dữ, gào lên thu hút sự chú ý: "Muốn gì! Còn định đánh tôi nữa? Mấy người lôi lôi kéo kéo làm phiền người bình thường xem phim cảm thụ được chưa? Ghét quá đi mất! Rạp chiếu này vốn không nên cho phép mấy tên biến thái như hai người vào đây! Chỗ ngồi này đã khử trùng chưa vậy? Đừng mẹ nó làm khán giả vô tội bọn tôi nhiễm bệnh AIDS!"

"Tạ Thanh Trình, đi thôi!"

"Buông ra!" Ống tay áo Tạ Thanh Trình bị kéo lại, quay đầu trợn mắt giận dữ nhìn Hạ Dư, "Kéo tôi làm gì hả!"

"..." Hạ Dư thở dài.

Hay là mặc kệ anh tự mình đi trước thôi.

Hạ Dư nghĩ thế.

Lại chợt liếc thấy ghế sau có nam sinh trộm giơ điện thoại lên chuẩn bị quay video, lập tức nhăn mày. Sau đó cậu chẳng buồn nghĩ ngợi gì, cởi áo khoác phủ lên trên đầu Tạ Thanh Trình, che mặt Tạ Thanh Trình đi luôn.

Hành động này khiến bản thân cậu cũng không hiểu nổi, cậu tự thấy mình cũng chẳng phải người tốt bụng gì, mấy tình huống quay lén này sẽ tung lên mạng, không phải cậu nên che mặt mình lại à?

Vì sao lại phải để ý tới sống chết của người khác chứ...

"Hạ Dư, cậu làm gì thế!" Tạ Thanh Trình chẳng biết lí do, thấp giọng kêu lên.

Hạ Dư đè anh lại.

"Anh đừng động, có người chụp hình."

Người phụ nữ trợn trắng mắt liếc hai người, chanh chua nói: "Thân mật tới thế rồi, còn không phải đồng tính luyến ái thì là gì? Giả vờ cái gì nữa, cái thứ thích chơi đàn ông!"

Tạ Thanh Trình giơ tay định kéo áo khoác xuống, nhưng Hạ Dư thấy thế đã quyết định nhanh chóng, kéo lấy cổ tay Tạ Thanh Trình, lôi người đi, chẳng buồn nói một lời đã rời khỏi hiện trường.

Mãi cho tới khi hai người đi ra khỏi phòng chiếu tối tăm, rời khỏi rạp phim, ngồi trong quán bar 24h dưới tầng, Tạ Thanh Trình vẫn chưa bình tĩnh lại.

"Mắc gì cậu không cho tôi nói?"

Hạ Dư gọi hai ly rượu, ngồi đối diện Tạ Thanh Trình khoanh tay lại: "Anh cãi nhau với cô ta làm gì, chẳng cần thiết, rời khỏi phòng chiếu có ai biết ai đâu."

"..."

"Huống chi tôi còn thấy phía sau có người giơ điện thoại lên quay video, anh tính làm chuyện này loạn lên à?"

Tạ Thanh Trình im lặng một lát, bực bội rút một điếu thuốc ra, nhưng anh vừa đưa thuốc tới bên môi nhạt màu, đang tính hút, lại bị Hạ Dư cầm lấy dập tắt.

"Anh không được hút. Tôi ghét khói thuốc lắm."

Tạ Thanh Trình ném bật lửa lên bàn, anh giơ tay vò vò tóc mình, quay đầu sang chỗ khác thấp giọng mắng một câu: "Đúng là sống gặp quỷ mà, sao tôi lại lãng phí thời gian ở đây với cậu chứ. Cậu nói xem mẹ nó không có việc gì thì tới tìm tôi chi? Cậu không còn ai khác để tìm à?"

Hạ Dư không lên tiếng.

Một lát sau.

Cậu đáp: "Đúng thế."

Tạ Thanh Trình: "..."

Hạ Dư nói: "Tôi không tìm ai được cả. Lúc muốn thư giãn chút, không cần phải đeo mặt nạ gặp người ta nữa, tôi chỉ có thể tìm được mỗi anh thôi. Anh tới hôm nay mới biết à."

Tạ Thanh Trình lại chuyển mắt sang chỗ khác, họ ngồi cạnh cửa sổ quán bar, đêm đông Hỗ Châu tối mịt, âm u cả ngày, mây đen tụ hơi nước nặng trĩu, cuối cùng rơi mưa lác đác vào lúc này.

Bartender bưng rượu họ gọi lên.

Tạ Thanh Trình rầu rĩ thở dài, hạ thấp giọng, nghiến răng, lúc này anh mới lộ ra chút cảm xúc đè nén đã lâu trong nháy mắt: "Rốt cuộc cậu muốn sao, cậu còn chưa chán nữa à? Cái quan hệ nhàm chán, bất thường, vốn dĩ không nên tồn tại này, khi nào chúng ta mới kết thúc được đây."

"... Tôi không biết."

Tạ Thanh Trình nổi giận: "Cậu còn chơi chưa đủ nữa à?"

Hạ Dư uống một ngụm rượu.

Cậu đặt ly xuống, vấn đề quẩn quanh trong lòng cậu rất nhiều ngày ấy, mãi tới nay vẫn chưa giải quyết được, cuối cùng cũng hở ra một lỗ vào phút này: "Tạ Thanh Trình, anh muốn hỏi tôi như thế, thật ra tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh. Nếu anh nói sự thật cho tôi biết, tôi cũng sẽ trả lời vấn đề của anh."

Tạ Thanh Trình dứt khoát đáp: "Nói đi."

"Lúc trước sao anh lại bỗng dưng từ chức, không làm bác sĩ nữa thế."

"..." Cho dù Tạ Thanh Trình là người luôn bình tĩnh, hơn nữa còn chẳng có tình cảm gì với Hạ Dư, giờ khắc này cũng không nhịn nổi mà giận đùng đùng, anh bỗng nâng mắt lên, vô cùng hung dữ nhìn thẳng Hạ Dư: "Vấn đề này mẹ nó cậu hỏi tôi nhiều lần lắm rồi đấy!"

"Đúng thế." Hạ Dư nói, "Chỉ sợ còn chưa lấy được một đáp án đầy đủ, chính xác từ miệng anh thôi. Đúng chứ?"

"Tạ Thanh Trình, tôi muốn biết, rốt cuộc anh còn che giấu chân tướng gì trong lòng nữa."

"Hạ Dư... Cậu đừng tưởng cậu lên giường với tôi được mấy lần, thì cậu sẽ trở thành người nào đó của tôi. Chuyện trên thân thể tôi không để vào mắt, tôi thật ra cũng chỉ chơi đùa với cậu thôi. Nhưng chuyện trong lòng, còn chưa tới lượt cậu đòi một đáp án với tôi đâu!"

Phản ứng này của anh, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Hạ Dư, anh mà thật sự định nói sự thật chính xác ra với Hạ Dư, e là tới tận thế rồi.

Vì thế Hạ Dư cũng chẳng giận, rủ mi, ánh mắt lại lượn lờ qua môi Tạ Thanh Trình: "Cái miệng này của anh có phải chỉ lúc được người ta hôn trên giường thì mới mềm lại chút không vậy?"

Tạ Thanh Trình cầm ly rượu muốn hất hết lên mặt Hạ Dư.

Hạ Dư trở tay giữ lấy cổ tay anh: "Cùng một trò thì đừng có dùng nhiều lần trên người tôi. Mất tác dụng đấy."

Tạ Thanh Trình chợt rút cổ tay mình ra khỏi tay cậu, vừa hay lộ ra hình xăm nhạt như mây mù nhưng chỉ chớp mắt đã bị che khuất dưới ống tay áo dài: "Tôi về đây. Cậu tự uống đi."

"Đừng đi." Hạ Dư cản anh lại.

"Cậu muốn sao nữa? Phim cũng xem với cậu rồi, muốn biết chuyện khác, tôi cũng chẳng có gì nói với cậu được cả." Tạ Thanh Trình nói, "Tôi nói sự thật chính là sự thật, cậu tránh ra cho tôi."

Hạ Dư nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình, trong ánh mắt cậu chỉ phản chiếu mỗi Tạ Thanh Trình, nhưng trong mắt người đàn ông này có ánh đèn có gió tuyết, có đám người tới lui ồn ào trong quán bar.

Chỉ không có mỗi mình.

Cậu chợt nổi giận trong lòng, bật hết khỏi họng những chuyện cậu vốn không định tính toán với Tạ Thanh Trình——

"Anh chắc chắn anh nói với tôi là sự thật à?"

"..."

"Anh không chột dạ lúc nói câu này hả Tạ Thanh Trình?"

Thái độ Tạ Thanh Trình rất cứng rắn: "Tôi có gì để chột dạ với loại súc sinh như cậu."

Hạ Dư đẩy anh vào giữa quầy bar với bản thân, cho dù Tạ Thanh Trình là nam giới rất cao lớn, nhưng trong mắt Hạ Dư chính là có thể giữ lại nhốt chặt, Hạ Dư chợt nhẹ giọng nói: "Tôi hỏi anh, lúc trước anh ký hợp đồng với cha tôi, rốt cuộc là mấy năm?"

Bóng phản chiếu trong mắt Tạ Thanh Trình thoáng giật mình rất khẽ khó mà phát hiện.

Nhưng Hạ Dư vẫn nắm bắt được.

"Khi đó anh quả quyết nói với tôi, là bảy năm. Kì hạn thông thường, không tính kéo dài thêm, đó là kết thúc của một mối quan hệ giữa người với người hết sức bình thường, khiến tôi thông suốt một chút."

Lông mi Hạ Dư chớp nhẹ giữa bóng hình trong quán bar, giọng trầm thấp hơn cả nhịp trống: "Tôi là súc sinh, thế anh là gì? Tên lừa đảo đáng giận?"

Cậu vừa chọn từ ngữ tàn nhẫn nhất đâm vào người Tạ Thanh Trình, vừa không chớp mắt nhìn những biểu cảm nhỏ nhặt của Tạ Thanh Trình chằm chằm, cậu phát hiện Tạ Thanh Trình sau khi bị cậu xé bỏ lời nói dối ngụy trang xuống, thất thần chưa tới một giây đồng hồ, sau đó vẫn là gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị ấy——

Tạ Thanh Trình quả thực quá mức bình tĩnh, anh thậm chí còn không định giải thích.

"Cậu biết rồi à."

"Đúng thế, tôi biết rồi."

"Hạ Kế Uy nói cho cậu ư."

"Tôi không cần ông ấy nói." Hạ Dư đáp, "Chỉ sợ là bác sĩ Tạ anh còn chưa phát hiện, tôi đã không còn là thằng nhóc quỷ đáng thương muốn dùng tiền tiêu vặt để giữ anh lại, nhưng bị anh nói lí lẽ đuổi cổ đi, đề nghị tôi mua bánh kem về mà ăn nữa rồi."

"..."

"Được anh chăm sóc, tôi học được rất nhiều thứ, những quá khứ tôi muốn biết, có rất nhiều thứ tự mình tìm ra."

Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng chuyển mắt qua, dừng trên mặt Hạ Dư.

Trong mắt anh phản chiếu bóng hình mình.

Chuyện này khiến Hạ Dư hưng phấn khó hiểu.

"Không tồi." Cuối cùng Tạ Thanh Trình nói, "Chuyện ấy tôi gạt cậu. Là mười năm, không phải bảy năm. Nhưng vậy thì đã sao, giờ là xã hội gì rồi? Cậu cho rằng tôi là nô bộc của nhà các cậu, muốn rời đi trước cũng không được à?"

Hạ Dư đáp: "Xem anh nói kìa, nào dám chứ, không phải anh đã làm ra chuyện bỏ đi trước hạn rồi à."

"Vậy giờ cậu muốn sao."

"Bác sĩ Tạ đúng là người thông minh. Biết tôi sẽ không nhắc lại nợ cũ vô duyên vô cớ được."

"Cậu muốn lảm nhảm gì nữa thì nói đi."

Ánh đèn laser trong quán bar vụt qua, ánh sáng rực rỡ chiếu lên trên mặt trên trán Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư nhìn anh, nhìn đóa hoa cao lãnh mình từng không thể đặt vào túi, không thể mua nổi này, hoa trong gương, trăng trong nước từng không thể giữ, sau đó cậu khẽ bật ra hai chữ: "Ba năm."

"..."

"Anh ở bên tôi thêm ba năm. Như trước đây vậy."

Ánh mắt Tạ Thanh Trình nhìn cậu như thể cảm thấy cậu phát điên rồi: "Lại quay về làm bác sĩ tư nhân của cậu?"

"Đúng thế."

"... Giờ mấy giờ rồi, cậu tắm rửa rồi đi ngủ đi."

"Tạ Thanh Trình. Thứ khi đó cha tôi cho anh, giờ tôi cũng có thể cho anh tất cả. Bản thân tôi đã kiếm được rất nhiều tiền rồi." Hạ Dư rất cố gắng.

"Giữ lại để sau này cưới vợ đi."

Một câu khiến Hạ Dư đen hết cả mặt.

——

Giữ lại mua bánh kem mà ăn đi.

Giữ lại để sau này cưới vợ đi.

Năm năm trước với năm năm sau, đứng trước tiền tiêu vặt của cậu lẫn tiền cậu kiếm được, thái độ Tạ Thanh Trình vẫn là của trưởng bối, vô cùng lí trí, thậm chí còn mang thái độ châm chọc.

Hạ Dư giận dữ nói: "Tôi không có ý định ấy."

"Vậy cậu có ý định thế nào? Tiếp tục lên giường với tôi chắc? Lên được bao lâu? Một năm không đủ, muốn ba năm, năm năm?" Ánh mắt Tạ Thanh Trình tàn nhẫn lạ thường, "Cậu không thấy chán à? Cái tên đồng tính luyến ái nhàm chán nhà cậu."

Hạ Dư khẽ gắt: "Anh không được nói bậy! Tôi không phải đồng tính luyến ái!"

"Đúng, quả thật cậu không nên là thế, cậu đừng khiến người trong giới LGBT mất mặt, cậu chính là súc sinh."

Hạ Dư nhìn gương mặt bình tĩnh khiến trời giận người oán của anh, cảm xúc trên mặt Tạ Thanh Trình thậm chí còn không phong phú bằng lúc bị ngộ nhận là gay khi ở trong rạp chiếu phim vừa rồi.

Chắc đầu óc Hạ Dư lú luôn rồi, cũng chẳng biết nghĩ sao, lòng sinh ra suy nghĩ điên cuồng, cậu mặc kệ miệng Tạ Thanh Trình có nói ra bao nhiêu lời khó nghe, cậu vẫn chỉ ép hỏi anh tới cùng: "Rốt cuộc anh có đồng ý không."

"Đồng ý cái gì."

"Quay về làm bác sĩ của tôi, ở cạnh tôi."

"Cậu nên tỉnh ngủ đi."

Tạ Thanh Trình nói, kiên nhẫn dồn lên đầu rồi, trợn trắng mắt định bỏ đi.

Hạ Dư đè bộp anh lại trên quầy bar phủ gạch đen điêu khắc, sau khi cậu với Tạ Thanh Trình có quan hệ trên giường, tính tình vẫn khá là tốt, nhưng giờ khắc này, trong mắt cậu lại có chút dữ tợn lẫn mơ hồ: "Được... Được thôi. Nhưng e là tôi đây vẫn có cách khiến anh cảm nhận được cái gì gọi là mất mặt một chút đấy."

Sắc mặt Tạ Thanh Trình thoáng hoảng sợ, khi nãy họ ồn ào có hơi lớn, chung quanh có người nhìn qua, thân người anh căng chặt, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Anh thật sự không thể nghĩ ra giờ Hạ Dư còn có thể khiến anh mất mặt như thế nào nữa.

Tới cả việc bị chửi rủa vì chuyện của Tần Từ Nham ở tháp truyền thông anh còn chẳng màng, có gì có thể——

Tạ Thanh Trình còn chưa kịp nghĩ xong.

Hạ Dư đã nắm chặt cổ tay có hình xăm của anh, đèn laser hình cầu xoay tròn, cậu đè anh lên trên quầy bar, sau đó ngay trước mặt biết bao yêu nam oán nữ sống về đêm như thế, bỗng cúi đầu——

Nặng nề, gần như thô bạo, hôn anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Thanh Trình: Trò cười lớn nhất 2021, Hạ Dư sợ đồng tính.