Sổ Bệnh Án

Chương 77




"Trần công tử thấy anh ta dùng có tốt không?"

Trần Mạn tuy nhận ra giọng điệu cậu không tốt, nhưng chẳng rõ nguyên do, nhíu mày: "Cậu hiểu lầm rồi, anh Tạ không phải bác sĩ tư nhân của tôi, anh ấy vốn là bạn của tôi thôi."

Hạ Dư mỉm cười, ánh mắt như băng, chẳng nói một lời.

Trần Mạn vẫn không biết gì nên nhìn cậu: "Tôi nhớ cậu cũng là bạn của anh Tạ mà."

Hạ Dư cười càng thêm lịch sự nho nhã.

Thật ra trong lòng cậu rất khó chịu, thật ra cậu muốn kéo Tạ Thanh Trình lại, đẩy người đàn ông ấy lên tường hôn để trả thù ngay trước mặt Trần Mạn, vấy bẩn Tạ Thanh Trình ngay trước mặt mọi người.

Nhưng lòng tự trọng của cậu bị Tạ Thanh Trình làm tổn thương tới cùng cũng không để cậu làm ra chuyện ấy trước mặt người khác.

Thậm chí cậu rất bình thản, nói với chút ý tứ coi thường: "Anh cứ đùa, tôi với anh ta, bọn tôi cũng chỉ là bạn hợp tác mà thôi."

Hồ Nghị có mặt, ba người chẳng ai tiện nói gì nhiều, đều ôm tâm sự quay trở về phòng.

Nhưng về tới phòng rồi, Hạ Dư lại không nhịn nổi.

Cậu ngồi ngẩn ra trên sô pha một lát, mãi chẳng thoát nổi nỗi phiền muộn trong lòng, cuối cùng cậu đành xuống tầng mua thuốc lá.

Marlboro, loại gần đây Tạ Thanh Trình thường hút.

Hạ Dư đứng bên ven đường, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, ưu nhã mà bệnh trạng hút hết một điếu. Ánh mắt lúc sáng lúc tối theo tàn thuốc.

Tới khi cậu quay về phòng lần nữa, cậu đã liên hệ với trợ lí tổng sản xuất, muốn đổi phòng mình tới sát phòng của Trần Mạn và Tạ Thanh Trình.

"Chẳng là phòng kia nằm gần thiết bị phòng máy quá, tôi không ngủ được."

Trợ lý nào dám lề mề, lập tức làm việc không ngừng để đổi phòng cho cậu chủ Hạ.

Hạ Dư còn chê chưa đủ, nhìn sắp xếp trong phòng, kiên định dịch giường tới ngay sát bên mặt tường kề với phòng của nhóm Tạ Thanh Trình, sau đó cậu ngả người xuống giường, nhắm mắt lại trong cảm xúc u tối gặm cắn thân thể bản thân, hồi lâu sau cậu mới cầm điện thoại, gọi cho Tạ Thanh Trình cách một bức tường.

Khách sạn này cách âm cũng không tốt, Hạ Dư nằm dựa vào tường, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tạ Thanh Trình bên cạnh vang lên liên tục không ngừng.

Còn có cả giọng của Trần Mạn: "Anh ơi, điện thoại của anh này!"

Sau đó là giọng của Tạ Thanh Trình, có hơi xa, rất lạnh lùng bình tĩnh, còn anh nói gì, Hạ Dư không nghe rõ.

Nhưng rất rõ ràng, cuối cùng anh không nghe máy.

Anh không nghe máy, Hạ Dư lại gọi vào tiếp.

Trần Mạn: "Anh à, cậu ấy lại gọi tới..."

Tạ Thanh Trình vẫn không nghe máy.

Chờ tới cuộc gọi thứ ba, Hạ Dư cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân Tạ Thanh Trình tiến từ xa lại gần, sau đó điện thoại cũng được kết nối.

Hạ Dư vừa định nói chuyện, Tạ Thanh Trình đã chuyển sang chế độ im lặng một chiều, như thế thì anh không cần phải nghe giọng Hạ Dư, sau đó anh quăng luôn điện thoại tới bên cạnh TV:

"Bí thư thị ủy xxx, hôm qua tới thăm khu viện dưỡng lão xxx, chào hỏi những cụ già neo đơn..."

Hạ Dư: "..."

Xem ra Tạ Thanh Trình tính cho cậu nghe tin tức cả đêm, để mấy tin tức tỏa ánh sáng chính nghĩa gột rửa linh hồn dơ bẩn không chịu nổi của cậu.

Nhưng cho dù mấy giọng nói kì dị xuyên vào tai, Hạ Dư vẫn chẳng ngắt cuộc gọi.

Bởi vì cậu có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tạ Thanh Trình với Trần mạn.

"Anh à, hay là em qua nói chuyện với cậu ấy, anh cư xử lạnh lùng như thế cũng không hay lắm đâu..."

"Không cần."

"... Hai người sao thế? Không phải lúc trước còn khá thân hả?"

"Em đi rửa mặt đi Trần Mạn." Tạ Thanh Trình không trả lời câu hỏi của cậu chàng, "Ngủ sớm chút đi, mai em còn phải tới trường quay xem họ diễn cảnh ở cục cảnh sát đấy."

Trần đại thiếu gia thật sự rất ngoan, Hạ Dư nghe thấy cậu chàng chẳng nói thêm một câu nào nữa, cậu ta chỉ ngồi im lặng trong chốc lát, sau đó trong loa truyền tới tiếng sột soạt, Trần Mạn vào toilet, đóng cửa lại.

Hạ Dư nằm trên giường, an tĩnh lắng nghe, tuy bình thường cậu không để tóc mái, nhưng mái cậu vừa đen vừa mềm, lúc chải chuốt qua loa, sẽ có chút tóc mái rủ lộn xộn trên trán.

Tin tức vẫn phát mãi, Tạ Thanh Trình cũng chẳng nói gì.

Hạ Dư vẫn không cúp máy.

Thiếu niên nhìn trần nhà, tai nghe tin tức phát nội dung bí thư thị ủy thăm hỏi cụ già góa bụa, tới cún cưng ở xã nào đấy học được cách ngoạm rổ ra ngoài mua thức ăn giúp chủ.

Cậu chỉ lắng nghe như thế mà chẳng nói một lời.

Hạ Dư cũng không nói rõ giờ mình cảm thấy như thế nào, trong lòng cậu chất chồng nỗi ưu phiền nặng trĩu mãi, mà giờ cậu đã biết thân phận của Trần Mạn, đã biết mấy ngày nay Tạ Thanh Trình làm gì, ở bên cạnh ai, loại phiền muộn này như cây cối mọc ra chiếc rễ thô to, đâm sâu vào mạch máu trong tim của cậu.

Cậu không rõ tại sao bản thân lại phải để ý tới thế, Tạ Thanh Trình thì có là ai, với cậu mà nói chẳng qua anh cũng chỉ là bạn giường mà thôi.

Hiện tại bản thân chỉ nhất thời thấy mới mẻ, nếm trải đủ rồi, sớm muộn cũng sẽ chán.

Nhưng điện thoại chẳng thể cúp nổi.

"Gujing Yuan Jiang, rượu ngon chất lượng..."

Đầu bên kia, đã chiếu quảng cáo.

Hạ Dư nghe thấy tiếng Tạ Thanh Trình xuống giường tới gần, sau đó cầm điện thoại đặt bên TV lên. . Truyện Truyện Teen

Im lặng ngắn ngủi.

Có lẽ Tạ Thanh Trình cũng chẳng ngờ Hạ Dư có thể kiên nhẫn lắng nghe tin tức TV được lâu như thế, lúc anh thấy cuộc gọi vẫn tiếp tục, anh quả thực đã im lặng hồi lâu, điện thoại chẳng còn tiếng gì khác.

Sau đó Hạ Dư nghe thấy Tạ Thanh Trình nói với cậu một câu:

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì."

Hạ Dư không đáp được.

Ánh mắt cậu nhìn trần nhà u ám, cầm điện thoại, để sát vào bên môi.

Cậu nói: "Tạ Thanh Trình."

"..."

"Tên đàn ông già khó coi như anh, đã từng kết hôn lại còn chẳng có tiền của chẳng biết tình thú, thân thể cũng không đẹp đẽ gì, ba đời sáng lạn nhà người ta nhìn anh còn chướng mắt. Nếu anh ở cạnh anh ta, anh chính là thằng ngốc."

Cậu cũng không biết bản thân bắt nguồn từ tâm lí vặn vẹo tới đâu, mới có thể nói ra lời chua ngoa đến mức như thế. Cậu cũng không biết Tạ Thanh Trình có nghe thấy mấy câu này hay không, có gỡ chế độ im lặng một chiều bên cậu hay không.

Nhưng cuối cùng Tạ Thanh Trình cúp máy luôn.

Lúc Hạ Dư gọi lại cho anh, anh đã tắt máy.

Trằn trọc rất lâu, Hạ Dư chẳng thể ngủ ngon, cậu gối tay sau đầu, đôi mắt hạnh nhìn đỉnh màn chằm chằm, ngoài cửa sổ thi thoảng có xe vụt qua đường, bóng dáng bị máy móc cắt ngang, vụt qua trần nhà như cá voi do dự bơi lội.

Mà cậu như kình lạc*, như một xác chết chìm vào biển sâu.

(*Kình Lạc (hay Whale fall) là một thuật ngữ để chỉ khi cá voi chết đi, xác của chúng chìm xuống đáy biển ở độ sâu lớn hơn 1000 mét, và khi chạm xuống đáy biển, những cái xác này trở thành thức ăn cho các sinh vật ở biển sâu trong hàng chục năm, trái ngược với những xác cá voi ở vùng nước không sâu lắm, thậm chí là nổi lên mặt nước cũng như là dạt vào bờ vì các loài ăn xác chết sẽ ăn chúng trong một thời gian ngắn.)

Cậu cảm giác nội tâm mình đã thối rữa, không như lần ở phố Hàng, cậu vẫn còn có thể cảm nhận được nỗi đau.

Cả người cậu đều lạnh ngắt.

Như đã chết lặng.

Dần dần, đêm khuya tĩnh lặng.

Có hai cô nàng đi qua hành lang tầng bảy của khách sạn, vừa hay đi qua trước cửa phòng Hạ Dư.

Hạ Dư nằm trong phòng còn chưa ngủ có thể nghe thấy giọng nói chuyện của hai cô nàng.

"Hoạt động hôm nay thú vị ghê cơ..."

"Đúng ha... Ấy, thứ gì kia?"

Mấy cô nàng trông thấy cuối hành lang khách sạn, bày một tủ kính cao khoảng hai mét. Cơ mà thứ ấy nhìn qua cũng không giống ngăn tủ cho lắm, cứ như là một kén nhộng đặt trong vậy.

Ánh đèn trên hành lang tối mờ, trong tủ kính hiện một chiếc bóng lớn mơ hồ, hai cô nàng về đêm vừa trông thấy, vậy mà cảm thấy giống hình người.

"A...!!!"

"Đó là..."

"Có, có người chết!"

"Tủ kính có người chết!!!"

Tiếng kêu này quá kinh khủng, Hạ Dư bừng tỉnh khỏi cơn hậm hực, cậu đứng dậy khỏi giường, mở cửa đi ra ngoài.

Hai cô nàng sợ tới biến sắc, thấy có anh chàng cao lớn trẻ tuổi xuất hiện, lảo đảo chạy về phía Hạ Dư. Vừa chạy vừa chỉ về phía ngược lại: "Chỗ đó—— Chỗ đó có người chết! Trong ngăn tủ!"

Có lẽ tiếng thét của mấy cô nàng chói tai quá, chỉ lát sau, cánh cửa sát phòng Hạ Dư cũng mở ra.

Tạ Thanh Trình đi ra.

Hạ Dư chạm mắt với người đàn ông vừa bị mình gọi điện thoại quấy rầy mấy giờ trước, Tạ Thanh Trình chuyển tầm mắt đi.

Trần Mạn cũng chạy ra khỏi phòng: "Tình hình thế nào? Xảy ra chuyện gì thế?"

Cô nàng: "Trong, trong ngăn tủ kia... Chắc chắn... Là có... Có một người đứng... Không động đậy gì cả... Nhất định là chết rồi..."

Cô nàng sợ tới mức mặt trắng bệch, đồng nghiệp của cô nàng cũng thế, chẳng nói nổi câu nào nữa.

Tạ Thanh Trình: "Tôi qua xem."

Anh đi qua, Hạ Dư vốn cũng muốn đi qua, nhưng Trần Mạn nhanh nhẹn hơn cậu, Hạ Dư thấy Trần Mạn tới, lại chẳng muốn tới phía trước nữa. Khoanh tay đen mặt đứng nơi xa.

Tạ Thanh Trình đến gần là thấy rõ ngay.

Anh quay đầu lại nói với hai cô gái kia: "Không có gì đâu, đạo cụ thôi."

Cô gái: "Hở...?"

"Đạo cụ của đoàn phim 《 Thẩm Phán 》, mấy hôm nữa dùng quay phim." Tạ Thanh Trình cầm đèn flash điện thoại chiếu vào trong ngăn tủ.

Quả nhiên, dựa vào ánh điện thoại sáng rõ, mấy cô nàng nhìn thấy một ma nơ canh bằng silicon dẻo trông rất thật.

Mấy cô nàng đồng thời thở phào, vừa hơi giận vừa hơi mắc cười: "Ai lại đặt thứ đạo cụ này ở đây chứ."

"Đúng thế, thất đức quá đi à."

Trần Mạn: "Tầng 8 là khu trang phục hóa trang đạo cụ, có lẽ là chuyển hàng lên đó. Tạm thời đặt ở đây thôi."

Mấy cô nàng lúc này mới vỗ ngực còn hoảng hốt rời đi.

Tạ Thanh Trình liếc qua người giả trong kệ thủy tinh kia một cái, cảm thấy người giả này làm anh rất không thoải mái, chắc vì uncanny valley*, người giả làm thật quá, thật sự đã tới mức đáng sợ rồi.

(*Uncanny valley: là một mối quan hệ được giả định giữa mức độ tương đồng của một đối tượng với con người và phản ứng cảm xúc đối với đối tượng.)

Anh rời tầm mắt, đi về phòng.

Một khắc quay đầu lại, anh trông thấy Hạ Dư xoay người về phòng bên cạnh, cứ như đang làm trò trước mặt Trần Mạn, cậu nói cũng chẳng muốn nói với anh thêm nửa câu.

Cửa phòng Hạ Dư đóng lại lạch cạch.

Tạ Thanh Trình còn đang thấy nhẹ lòng, nhưng chẳng qua bao lâu, điện thoại anh chợt rung lên.

Người gửi: Hạ Dư

Nội dung tin nhắn: Tạ Thanh Trình, anh ta là gay, tôi nhắc nhở anh lần cuối cùng. Hơn nữa hai người không hề hợp nhau chút nào, anh là người từng li hôn, anh ta mới hai mươi mấy, anh không tiền không địa vị, ông ngoại anh ta lại là chính ủy* Vương, hai người chẳng phù hợp chỗ nào hết cả, anh ta sao nhìn trúng anh được cơ chứ? Anh đừng có hối hận vì bị anh ta lừa còn giúp anh ta đếm tiền đấy. Tỉnh táo lại sớm chút đi."

(*Chính ủy: ủy viên chính trị.)

"..."

Tạ Thanh Trình thấy cậu xấu tính, xóa tin nhắn đi, quay về phòng, cũng đóng cửa phòng mình lại.

Bọn họ chẳng ai trông thấy, phía sau tủ kính, nơi bóng tối lối vào cầu thang lên tầng, có một người đàn ông đáng sợ mặc áo mưa đen đi ủng, trong tay bị che một nửa dưới áo mưa, cầm một con dao...

"Hời cho chúng mày rồi." Người đàn ông áo mưa trầm giọng lầm bầm, "Vốn dĩ định ra tay đêm nay. Nếu không phải phía trên chợt đổi sang mục tiêu lớn hơn..."

Gã cười ha ha hai cái, chậm rãi cất dao đi.

"Được rồi, đêm nay không "câu cá" nữa vậy."

Ngày đầu quay 《 Thẩm Phán 》 cũng không coi là thuận lợi lắm, có mấy chỗ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, phát huy của diễn viên cũng tồn tại vấn đề nhất định, chủ thầu bộ phim nhựa này toàn là nghệ sĩ lão làng, hết sức chăm chỉ, không chịu hạ thấp phong độ, miệt mài mấy bận, trời đã tối om, sắp tới giờ tan diễn.

"Đêm nay xem ra phải kết thúc muộn rồi." Người phụ trách ngồi trên hộp đèn thở dài.

Đêm đông giá rét, đạo diễn gọi một thùng đồ uống nóng bên ngoài đưa tới đoàn phim, nhân viên các tổ túm tụm tới nghỉ ngơi, mỗi người cầm một ly trong tay, cho dù là uống hay không, cũng có thể làm ấm người.

Hạ Dư ở cạnh đạo diễn học hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào máy theo dõi tới hơi đau, nhưng dù sao cũng dời được sức chú ý đi một chút.

Chờ tới khi cảnh phim quay xong, Hạ Dư mới tới bên thùng đồ uống, còn lại bên trong phần lớn là trà. Cậu không thích uống trà, cúi đầu tìm nửa ngày, khó lắm mới tìm thấy một ly chocolate nóng, nhưng đúng lúc này, một bàn tay lại không nhanh không chậm cầm lấy ly chocolate kia ngay dưới mắt cậu.

Hạ Dư ngẩng đầu lên, sắc trời tối lắm rồi, tối còn rơi tuyết, mà nơi này không có đèn lớn, cậu thích ứng một hồi mới trông rõ người tới.

Kết quả cậu đối diện với đôi mắt của Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư: "..."

Tạ Thanh Trình: "..."

Hôm nay Tạ Thanh Trình ở tổ B bên cạnh. Hai tổ A B được sắp xếp cùng một phân cảnh vào hôm nay, cũng vì nhóm chủ thầu ra tay cứng rắn, thế mà ngày đầu tiên đã dám sắp xếp diễn cảnh lớn thế này. Diễn viên, chỉ đạo, diễn thế, diễn viên quần chúng vào ngày đầu tiên khởi máy đều bề bộn vô cùng.

Tạ Thanh Trình lúc này mới trông thấy Hạ Dư, nếu không anh chắc hẳn sẽ chẳng lại gần đâu.

Im lặng một lát, anh cúi đầu cầm lấy ly chocolate nóng kia, lại cầm thêm một ly trà, xoay người rời đi.

Cũng may là anh rời đi rồi.

Hạ Dư cảm thấy giờ mình trông thấy Tạ Thanh Trình lẻ loi, sẽ có xúc động bệnh hoạn.

Bệnh tâm lí của cậu khiến cậu muốn lợi dụng lúc Tạ Thanh Trình không ai ở bên, kéo người đàn ông ấy về huyệt động của mình cắn xé.

Muốn tra tấn tế phẩm ấy trên giường đá, khiến nhân loại không bao giờ có thể không nghe nó nói nữa, nếu không nó sẽ bẻ gãy chặt đứt tay chân của tế phẩm này. Đó là bản năng của ác long.

Nếu Tạ Thanh Trình đã làm người trên giường của ác long, cho dù có hóa thành xương khô, cũng phải mục rữa trong lãnh địa của cậu, ngay cả thi cốt cũng không thể lây dính kẻ khác.

Hạ Dư nhắm mắt bình tĩnh lại, đè nén suy nghĩ xằng bật không phù hợp bật ra vào lúc này, đen mặt quay về studio.

So với bên ngoài, studio vẫn ấm áp hơn, chẳng qua là lòng cậu còn lạnh hơn cả khi nãy——

Vì cậu phát hiện do yêu cầu chuyên ngành hỗ trợ, Tạ Thanh Trình và Trần Mạn đều từ tổ B qua tổ A xem tình hình quay phim. Mà ly chocolate cậu mới nhường cho Tạ Thanh Trình kia, Tạ Thanh Trình đã đưa luôn cho Trần Mạn đang đợi máy móc ổn thỏa để quay lần thứ hai ở bên trong.

Tuy nói rằng không phải Tạ Thanh Trình cố ý, Hạ Dư cũng không nói với anh đó là đồ uống nóng mình vừa tìm thấy, nhưng cả người Hạ Dư chẳng thoải mái chút nào cả.

Cậu lạnh mặt ngồi trên ghế nhựa của mình, hỏi trợ lí lấy mấy tờ thông báo vứt đi, nghĩ nghĩ, cúi đầu viết mấy chữ, sau đó gấp tờ thông báo thành máy bay giấy.

Máy bay giấy bay thẳng tới sau lưng Tạ Thanh Trình, bay lên vai giảng viên Tạ.

Tạ Thanh Trình quay đầu lại, đã trông thấy ở nơi xa hơn mười mét, Hạ Dư một tay chống bên sườn mặt, một tay gác lên chân dài, tư thế lười biếng, ánh mắt hờ hững, ngồi dựa vào giữa ghế nhựa.

Trong nháy mắt chạm mắt anh, cậu trai đẹp tới mức có hơi yêu mị nhướng mi lên lộ vẻ khiêu khích, sau đó lại trợn mắt, vẻ mặt hững hờ quay đi.

Tạ Thanh Trình nhặt máy bay giấy lên, bên trên hình như có viết mấy chữ nguệch ngoạc. Nên anh mở giấy gấp ra, nhìn mấy chữ viết như vẽ bùa quỷ trên tờ thông báo không thể xấu hơn của Hạ Dư vì tâm trạng tệ——

Uống có ngon không? Hai vị uống có vui không?

Tạ Thanh Trình xem xong, mặt còn lạnh hơn cả ngày thường. Sau đó ngay trước mặt Hạ Dư, anh xé tờ giấy thông báo chiết khấu thành hai nửa, vứt thẳng vào thùng rác.

Hạ Dư chẳng nói gì.

Cậu biết tám chín phần mười Tạ Thanh Trình sẽ có phản ứng này, nhưng cậu lại cứ muốn làm thế, sau đó nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình còn lạnh lẽo hơn cả thời tiết bên ngoài kia.

Tạ Thanh Trình quay đầu đi, mặt mày lúc nói chuyện với Trần Mạn hãy còn dính gió tuyết.

Mà Hạ Dư nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình, ánh mắt cũng chẳng hề trong sạch chút nào. Thậm chí còn lộ rõ ham muốn nóng bỏng hơn cả ảnh đế màn ảnh diễn cảnh tình nhân.

Cậu vừa u ám lạnh lùng, vừa nóng như lửa, cảm thấy có một ngọn lửa nhỏ trong lòng đang chậm rãi thiêu đốt gì đó, thứ kia dần nóng lên, nổi bọt khí. Cậu xoay mặt đi, hầu kết trượt nhẹ không một tiếng động.

Chờ tới khi Tạ Thanh Trình tới lều nghỉ ngơi ngồi xuống, Hạ Dư cũng tìm lí do rời khỏi chỗ cạnh đạo diễn, cậu vào chiếc lều kia theo.

Tạ Thanh Trình nâng mi lên, trông thấy cậu, ánh mắt vốn rất lạnh nhạt lại lạnh thêm mấy độ, ngưng sương giá.

Hạ Dư vào lều đã thấy hơi phiền lòng, cậu định tìm cơ hội nói chuyện riêng với Tạ Thanh Trình cơ, ai mà biết chiếc lều này lại có nhiều nhân viên công tác nghỉ ngơi quanh bàn nhựa tiện lợi thế chứ.

"Còn ghế không ạ?"

"Ở đây còn một cái này." Có nhân viên công tác thấy cậu chàng siêu đẹp trai bước vào, hơn nữa còn là trợ lí của đạo diễn, lập tức đứng dậy, tìm một chiếc ghế nhựa trong góc, lau cho Hạ Dư, đưa cho cậu.

"Cảm ơn ạ."

Nhân viên công tác lập tức đỏ bừng mặt.

Chẳng qua cô nàng có đỏ mặt cũng chỉ cho kẻ mù xem thôi, Hạ Dư cầm ghế đã ngồi xuống đối diện bàn Tạ Thanh Trình.

Đó là một chiếc bàn dài, mọi người đều ngồi quanh chiếc bàn này, trên đó đặt mấy thứ linh tinh, có mấy nhân viên đang ăn cơm hộp.

Hạ Dư rất thích sạch sẽ, nếu là ngày thường, chỗ bày bừa thế này cậu mới chẳng chịu vào ngồi, nhưng lúc này cậu đang ngồi đối diện với Tạ Thanh Trình, ánh mắt chẳng vương một hạt bụi trần, chỉ có gương mặt Tạ Thanh Trình đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Tạ Thanh Trình hình như đã hạ quyết tâm không thèm nhìn cậu, thà rằng nhìn màn hình chằm chằm cũng không thèm ngẩng đầu cho Hạ Dư nửa ánh mắt.

Hạ Dư ngắm nghía anh—— Lúc này mấy lời "Phải buông bỏ người ta", "Sẽ không nghiện Tạ Thanh Trình lần nữa", "Tạ Thanh Trình là tên đàn ông già nghiện thuốc khó nhìn còn nghèo túng lại từng li hôn" gì đó cậu đã quên sạch, trong không khí trộn lẫn mùi hương của nhiều người như thế, cậu lại như chỉ ngửi thấy mỗi hương nước sát trùng lạnh nhạt trên người Tạ Thanh Trình.

Một mùi hương vô cùng gợi dục.

Ánh mắt Hạ Dư nhìn anh chăm chú càng không trong sạch, nếu ánh mắt có thể thực thể hóa, có khi tây trang Tạ Thanh Trình đã bị Hạ Dư cởi ra cũng nên.

Nhưng tiếc là ánh mắt con người là thứ rất thành thật, nó chất phác, rõ ràng, không biết che giấu, khó mà trở thành đồng phạm với nội tâm, còn chuyện cởi áo tháo thắt lưng, nó càng không có khả năng phạm tội ấy.

Hạ Dư trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ muốn như thế, trước kia cậu luôn rất thờ ơ với mọi người, xưa nay còn khinh thường đám bạn bè công tử trầm mê trong rượu thịt thanh sắc.

Cậu không ngờ món mặn lại là thứ khiến người ta muốn ngừng mà không được như thế.

Tạ Thanh Trình không muốn nhìn cậu, thì cậu cúi đầu gửi tin nhắn cho Tạ Thanh Trình.

"Bác sĩ Tạ."

"Anh giả vờ không nhìn thấy tôi à?"

Điện thoại Tạ Thanh Trình rung lên.

Hiển nhiên anh đã nhìn thấy tin nhắn.

Hạ Dư chờ.

Nhưng Tạ Thanh Trình không rep.

Cỏ dại trong lòng cậu lại sinh sôi, Tạ Thanh Trình càng không để ý tới cậu, thì cảm giác đè nén trong lòng lại càng mạnh, mà dưới sức nén càng mạnh ấy, càng khiến người ta làm ra mấy chuyện biến thái.

Hạ Dư cũng to gan lớn mật, thế mà dám ở nơi đầy nhân viên như này, gửi cho Tạ Thanh Trình mấy bức ảnh meme chụp chung "Buổi sáng tốt lành" cậu làm lúc trước.

"..."

Lúc này, Hạ Dư trông thấy tay Tạ Thanh Trình cầm điện thoại siết chặt lại, tới khớp xương ngón tay cũng hơi trắng ra, đường cong khuôn mặt cũng căng chặt, cả người đều tản ra hơi thở lạnh lẽo sắc bén như dao.

Việc này khiến nỗi lòng bệnh trạng u ám của Hạ Dư được an ủi, cậu duỗi chân dài, chậm rãi, cọ vào chân Tạ Thanh Trình dưới bàn từng chút từng chút.

Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng nâng mắt lên trong khắc ấy, con người sắc bén lạ thường, tuy rằng vẻ mặt không chịu nổi, nhưng lại vẫn bình tĩnh—— Anh không muốn nổi giận với Hạ Dư, nổi giận với súc sinh thì có ích gì chứ?

Anh hững hờ nhìn lại Hạ Dư, ánh mắt kia tựa như đang theo dõi một súc sinh động dục.

Hạ Dư dưới ánh nhìn chăm chú ấy, vô thức nhớ tới một câu Tạ Thanh Trình nói trước khi bị cậu giày vò nhếch nhác không chịu nổi:

Con người khác với động vật, con người có thể tự khống chế mình.

Tạ Thanh Trình không nói, nhưng Hạ Dư lại như đọc được mấy lời này trong ánh mắt Tạ Thanh Trình.

Cậu vô cớ cảm thấy nỗi oán hận mãnh liệt——

Cậu từng có khả năng tự khống chế, là Tạ Thanh Trình hủy hoại sức tự khống chế của cậu tan nát, chẳng lẽ anh không nên chịu trách nhiệm hay sao?

Lúc ánh mắt Tạ Thanh Trình tan rã nằm trên gối của anh, bị khắc sâu dấu hiệu, sau đó mất cả lí trí thì có khác gì con thú cái chứ?

Sao anh có thể lạnh mặt nhìn cậu như thế!

Tạ Thanh Trình muốn dịch chân đi, lại bị chân Hạ Dư ngăn lại không cho phép kháng cự.

Tạ Thanh Trình: "..."

Hạ Dư: "..."

Mọi người trên bàn đều rất thoải mái, mỗi người mỗi việc, có nói chuyện, có ăn cơm, có nghịch điện thoại, chẳng ai chú ý tới mạch nước ngầm mãnh liệt bên này, sự dây dưa ám muội dưới bàn.

Hạ Dư như muốn khắc ánh mắt bản thân vào trong mắt Tạ Thanh Trình, cậu nhìn người đàn ông trước mắt thật sâu... Người khiến cậu cũng chẳng rõ vì sao cậu lại biến thành thế này.

Cậu bất chợt nổi mong muốn trả thù rất nặng.

Sau đó cậu cúi đầu gõ chữ: "Chân bác sĩ Tạ có lực như thế từ bao giờ vậy."

"Lúc trước ở chỗ tôi có thế đâu, hay là anh rất thích tôi đối xử với anh như thế, nên mới giả bộ không có sức?"

"Đúng rồi, Trần công tử đã biết anh Tạ anh từng ngủ với tôi chưa? Anh ta có biết dáng vẻ của anh lúc làm với tôi thế nào không?"

Càng gõ càng vô lí.

Nếu để cấp trên trong trường Hỗ Đại đã trao giải cho Hạ Dư biết được "Thanh niên gương mẫu ưu tú", "Nam chủ tịch hội sinh viên", "Tân sinh viên mẫu mực", "Người nhận học bổng thành tích học tập xuất sắc của trường", một Hạ Dư còn nhận thêm vô số huân chương khác mà họ bầu chọn, thế mà còn có thể gửi mấy tin nhắn thấp kém như thế, e là mấy lão trí thức già đó sẽ giật mình vỡ cả kính, tan nát chia năm xẻ bảy cũng nên.

"Trần Mạn kia tôi vừa nhìn đã biết, anh ta vốn không hợp ý anh. Nếu anh ở bên anh ta vì coi trọng địa vị của anh ta, thì bỏ sớm đi vẫn hơn đấy. Anh cứ thành thật theo tôi, anh muốn gì thì bảo tôi, anh ta cho anh được, thì tôi cũng có thể cho anh cả."

"Bốp" một tiếng.

Tạ Thanh Trình đập mạnh điện thoại lên bàn.

Lực quá lớn, làm tất cả mọi người xung quanh sững sờ, ngẩn ngơ quay đầu qua nhìn.

Tạ Thanh Trình vốn không định ầm ĩ lên tận mặt bàn, nhưng anh giận quá, quả thật không kìm lực lại được, lúc này anh cũng không muốn để người ta hóng hớt, nên chẳng nói một chữ, cuối cùng nhẫn nhịn hết mức, vô cùng u ám lạnh lùng nhìn Hạ Dư chằm chằm mấy giây, sau đó đứng dậy chuẩn bị ra khỏi lều.

Mà đúng lúc này, mành lều rơi xuống, bên ngoài có một người bước vào.

Ánh mắt Tạ Thanh Trình hơi khựng lại.

Hạ Dư quay lưng về phía cửa, nhưng thấy vẻ mặt Tạ Thanh Trình, cậu đoán chắc Trần Mạn cũng nghỉ ngơi, vào đây rồi.

Giờ cậu chẳng muốn trông thấy Trần công tử, thậm chí còn muốn có được một cục tẩy từ trên trời rơi xuống, xóa sạch sẽ vết tích tồn tại của Trần Mạn trên thế giới.

Nên cậu không quay đầu lại.

Mãi cho đến khi giọng đối phương vang lên: "... Bác sĩ Tạ, anh cũng tới hả."

Đó là một giọng nam trầm thấp trưởng thành, hơn nữa còn tản mùi nước sát trùng.

Lúc này Hạ Dư mới xoay người lại, nhìn thấy người đàn ông mặc đồ nghiên cứ đứng ở cửa, dáng vẻ tầm 35 36 tuổi, tay đút túi, thái độ chững chạc, ánh mắt bình tĩnh.

Người đàn ông chuyển mắt, lại rơi xuống mặt Hạ Dư.

Anh ta hơi nhướng mi: "Đoàn phim này nhiều người quen ghê, đúng là phim lớn có khác—— Em họ, em cũng ở đây à?"

Nếu nói khi nãy Tạ Thanh Trình có chút không ngờ khi thấy người đàn ông này, giờ nghe người đàn ông này gọi Hạ Dư là "em họ", cho dù anh bình tĩnh, cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Người đàn ông này chính là chủ nhiệm khoa cấp cứu đã khám cho Tạ Thanh Trình lúc Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư làm suốt cả một đêm tới phát sốt, sau đó trở bệnh nặng phải đưa tới trong đêm.

Nhưng đồng thời, thế mà anh ta cũng là anh họ của Hạ Dư.

Chủ nhiệm là họ hàng xa với Hạ Dư, huyết thống cũng hơi nhạt rồi, hai nhà còn chẳng qua lại thường xuyên, quan hệ của Hạ Kế Uy với gia trưởng nhà họ còn rất cứng nhắc, chỉ thi thoảng mới gặp mặt lúc họp gia đình. Họ vốn chẳng quan tâm tới đối phương, tình cảm xóm giềng còn lạnh nhạt, vì thế lúc trước Hạ Dư chẳng biết vị anh họ này cũng là bác sĩ của bệnh viện Hỗ Nhất.

Hạ Dư không biết, Tạ Thanh Trình càng không biết.

Hỗ Nhất rất lớn, giữa công nhân viên chức chưa chắc đã quen biết nhau hết, chủ nhiệm với Tạ Thanh Trình cũng đâu có thân thiết gì, chẳng qua là kết hợp hội chẩn*, có gặp qua mấy lần lúc ở đại hội bác sĩ thôi.

(*Hội chẩn là hình thức tập trung tài năng trí tuệ của thầy thuốc để cứu chữa người bệnh kịp thời.)

Tạ Thanh Trình cảm thấy tuy mình không qua lại với anh ta nhiều, nhưng vẫn vừa mắt.

Không ngờ chủ nhiệm khoa cấp cứu này, thế mà lại là anh họ xa của Hạ Dư...