Sổ Bệnh Án

Chương 79




Trong lều nghỉ ngơi dựng tạm.

Tạ Thanh Trình ngồi đối diện với Hạ Dư.

Hạ Dư chọn nhân vật hết sức khó nhằn của đoàn phim, có khi bây giờ Hoàng tổng đã thầm vui mừng rồi.

Cảnh diễn của nhân vật này rất ít, chỉ là vai phụ qua đường, nhưng độ khó lại vô cùng cao, còn có tiêu chuẩn cho cảnh giường chiếu không hề nhỏ, rất nhiều người đã để ý. Casting mà chọn người đào tạo chính quy, người ta vốn sẽ không chịu đồng ý, tìm diễn viên quần chúng, lại sợ diễn bị sượng, hơn nữa biên kịch còn viết là "Đại ca xã hội đen vẻ ngoài trông hào hoa phong nhã, mặt mày tuấn tú, khí chất cao quý", biết tìm đâu ra vai phụ qua đường như thế, đúng là một việc vô cùng phiền não.

Kết quả Hạ Dư lại chọn ngay anh ta. Đây còn không phải nắng hạn gặp mưa rào trời ban ư, Hoàng tổng chẳng lẽ lại không thắp hương cảm tạ Lữ tổng nữa chắc?

Cảnh giường chiếu thật sự rất được chú ý, trước tiên phải trao đổi cho thật rõ ràng, có cởi hay không, cởi thế nào, cởi tới đâu, cảm giác khi diễn phải ra sao, phải nắm được hết thâm tình, đùa bỡn, vội vàng, nhẫn nhịn, kinh nghiệm phong phú, ngây ngô chẳng biết chuyện gì, đều được giảng giải rõ hết trước đó.

Trước khi diễn, đạo diễn cố tình tìm tới Hạ Dư nói chuyện một lượt, sau khi nói chuyện xong đạo diễn đã sắp lệ nóng doanh tròng——

Hoàng tổng tìm thấy vị Chúa cứu thế này ở đâu vậy chứ?

Hạ Dư gần như chẳng có điều kiện gì, đạo diễn rất cẩn thận đưa ra các yêu cầu, cậu cũng hết sức phối hợp mà chấp nhận cả.

Cậu bảo cậu cũng học về hậu trường, có thể hiểu được sự khó xử của đạo diễn, càng có thể hiểu được suy nghĩ đặc biệt muốn tác phẩm được thể hiện hoàn mỹ của đạo diễn.

Cậu chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất, chính là muốn nói chuyện riêng với chuyên gia chỉ đạo tâm lí Tạ Thanh Trình của phân cảnh này thêm một lát thôi.

"Anh cũng biết đấy, tôi không có kinh nghiệm gì cả." Hạ Dư rất khiêm tốn, đúng là sắp biến bốn chữ "trong sáng lương thiện" thành trang phục khoác lên người luôn rồi, "Thực sự rất lo lắng về việc sẽ gây thêm phiền phức cho mọi người, nên tôi muốn nhờ giảng viên Tạ chỉ dạy tôi thêm về cảnh diễn này trước đã."

Cậu tựa như trong sạch tới mức nói ra hai chữ "Cảnh nóng" thôi cũng thấy ngại.

Mọi người đều đồng loạt cảm thấy, đúng là vất vả cho Hạ thiếu mà.

Nhìn mà xem, một đứa nhỏ đứng đắn thế này, cũng coi như cậu đã hiến thân vì nghệ thuật rồi.

Cậu nhóc cũng chỉ có mỗi yêu cầu nhỏ xíu này thôi, đạo diễn có thể không đồng ý ư?

Lập tức mời Tạ Thanh Trình tới để hướng dẫn tâm lí riêng cho cậu ngay.

Cảnh này quay ngoài trời, nói về một vị đại ca xã hội đen vụng trộm với người phụ nữ của đối thủ của hắn nơi ngoại thành.

Bảo vụng trộm kể cũng không đúng, thật ra người phụ nữ ấy cũng thích người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú này, nhưng cô ta đã là mẹ của ba đứa con, lòng không vượt qua được vướng mắc này, hơn nữa chồng mình còn đang bệnh nặng, sau khi sóng tình vụng trộm tanh tưởi ban đầu trôi qua, cô ta dần tỉnh táo lại, cho dù lòng có khó chịu, cô ta vẫn muốn chia tay với tình nhân.

Người đàn ông không muốn, nên dừng xe nơi ngoại ô hoang vắng, ngủ với nhân tình, suốt đoạn đó, vị đại ca xã hội đen cũng thế, nhân tình cũng vậy, trong lòng họ đều yêu đối phương sâu đậm, nhưng đủ loại quan hệ phức tạp đã biến tình yêu ấy trở nên quá mức vặn vẹo.

Đại ca xã hội đen trước khi về nước đã tiếp quản công việc của cha hắn, còn là một bác sĩ tâm lý, lời của hắn có thể dẫn dắt phụ nữ, người phụ nữ kia từ kháng cự thành đón ý nói hùa, cuối cùng mềm nhũn nằm trong lòng tình nhân, nhưng vì lòng chất chồng nỗi thống khổ và vui sướng, sau khi cô ta quay về không lâu, vẫn lựa chọn kết thúc sinh mạng của mình vì không chịu nổi nỗi dày vò chồng chéo lên nhau.

Mùa đông gió lớn, đoàn phim quay ở nơi hoang vu ngoài trời, dựng rất nhiều lều tiện lợi.

Hạ Dư và Tạ Thanh Trình giờ cũng ở trong một gian trong đó, đêm đông vùng núi lạnh lạ thường, khuôn mặt anh trong đêm lạnh chẳng có bao huyết sắc, ánh lửa lúc sáng lúc tối, trái lại là màu sắc rực rỡ nhất trên người anh.

"Diễn cảnh giường chiếu này thì trạng thái tâm lí phải rất điên cuồng, giảng viên Tạ cảm thấy nên diễn thế nào đây."

"Không biết." Tạ Thanh Trình chẳng có biểu cảm gì.

Hạ Dư cười cười, bỗng vươn tay lấy thuốc lá của anh, kẹp giữa ngón tay thon dài của mình. Sau đó cúi người muốn hôn lên môi Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình chợt giơ tay lên, giữ cổ tay cậu lại: "Cậu giữ mặt mũi chút đi."

"Tôi nào không biết xấu hổ chứ? Anh không dạy tôi, nên tôi mới đành tự học trên người anh thôi mà."

Tạ Thanh Trình hất tay cậu ra.

"Nhân vật này thể hiện bản chất của cậu rồi." Tạ Thanh Trình lạnh lùng nhìn Hạ Dư qua ánh đèn dầu lập lòe, "Cậu đâu cần tôi phải dạy."

"..."

"Chuyện súc sinh kiểu này, tìm bác sĩ tâm lí để hỏi, cũng là lí luận suông thôi. Không giống như cậu, Hạ Dư, cậu đã tự làm luôn rồi."

Lời của Tạ Thanh Trình sắc bén, Hạ Dư lặng yên nhìn anh chốc lát, sau đó giơ tay lên, ngậm điếu thuốc cậu cướp từ trong miệng Tạ Thanh Trình, cậu chậm rãi cắn đầu lọc ươn ướt, thậm chí còn liếm nhẹ đầu lưỡi qua nơi đối phương từng cắn, vừa nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm, vừa rít sâu một hơi.

Khói mù phả ra trong nháy mắt, cậu buông điếu thuốc ra, đưa tới bên môi Tạ Thanh Trình lần nữa, rủ mắt nói:

"Nếu anh đã nói thế, tôi cũng yên lòng yên dạ chấp nhận thôi. Đúng rồi... Điếu thuốc này cũng nặng quá đấy, anh có muốn hút nữa không?"

Tạ Thanh Trình đương nhiên sẽ không hút điếu thuốc Hạ Dư từng ngậm, anh nhận lấy điếu thuốc kia, đặt nó lên bàn, ngay trước mặt Hạ Dư, ngay trong tầm tay của Hạ Dư, ấn tắt xoẹt một tiếng.

Hạ Dư không lên tiếng, ánh mắt không tệ, đối diện với Tạ Thanh Trình.

Ngừng mấy giây, ánh mắt cậu mân mê bờ môi mỏng còn vương mùi thuốc của Tạ Thanh Trình, nhẹ giọng nói: "Tạ Thanh Trình, anh cứ trốn tránh tôi như thế à?"

"Tiếc là anh không trốn được."

"Nói thật với anh, tôi quả thật không định xin ý kiến từ chỗ anh để hiểu tâm lý biến thái quay cảnh giường chiếu gì đó. Chẳng qua tôi muốn nói chuyện riêng với anh trước khi quay cảnh này một lát thôi, sau đó thì sao nhỉ, tới lúc diễn rồi, tôi cũng muốn có thể trông thấy anh từng giây từng phút, như thế tôi mới cảm thấy tôi có thể phát huy tốt được."

"Chẳng có gì có thể giúp tôi nhập vai tốt hơn gương mặt của anh cả, chỉ cần nhìn thấy anh, tôi có thể nhớ tới chuyện chúng ta đã làm những đêm ấy, nhớ tới bác sĩ Tạ anh run rẩy thế nào, nhớ tới eo anh có lực ra sao, dáng vẻ giận dữ mắng tôi quyến rũ người ta biết bao..."

Tạ Thanh Trình giương mắt lên, nhìn cậu chẳng chút hơi ấm, dưới tình huống bình thường, người bình tĩnh như Tạ Thanh Trình sẽ không bị chọc giận dễ dàng.

Anh nhìn Hạ Dư khi nãy còn tỏ vẻ "Tôi là xử nam ngây thơ sinh viên ưu tú" trước mặt đạo diễn, giờ lại nói xằng nói bậy như súc sinh trước mặt mình, phản ứng duy nhất chỉ là nâng mắt lên, sau đó nói một câu——

"Hay là cậu uống chút thuốc hạ sốt đi, cậu cứ tiếp tục như thế, tôi thực sự cảm thấy bất an thay cho nữ diễn viên phải diễn cùng cậu đấy."

Nhưng anh ngoài miệng nói bất an, trong mắt chỉ có vẻ châm chọc lạnh lẽo.

Hạ Dư bỗng chẳng nói gì, một lát sau, ánh mắt cậu u ám lành lạnh nhìn anh.

"Giờ anh cũng biết lo cho tôi luôn nhỉ. Lúc trước tôi gửi cho anh nhiều tin nhắn thế, còn tưởng rằng cho dù tôi có bệnh chết, anh cũng không đáp lại một chữ luôn chứ."

Tạ Thanh Trình lạnh nhạt nói: "Thính lực cậu có vấn đề đấy à? Tôi lo lắng cho nữ diễn viên diễn với cậu, chứ không phải là cậu."

"..." Hạ Dư thật sự muốn tát một phát lên mặt Tạ Thanh Trình, sau đó nói cho anh biết bản thân cũng sắp bị áp lực dày vò tới chết luôn rồi. Con mẹ nó, anh còn ở đây châm chọc nữa.

Nhưng mà tát một cái thì có ích gì?

Cậu từng đá vào ngực Tạ Thanh Trình một phát, đá tới mức người đàn ông ấy còn không đứng dậy ngay được, nhưng Tạ Thanh Trình vẫn dùng ánh mắt bất khuất, bình tĩnh nhìn cậu.

Một cái tát giải quyết được gì? Cũng vớt vát lại được gì đâu?

Hạ Dư chỉ khẽ cười nhạt, nụ cười mang theo chút u ám vô lại, cậu áp sát anh:

"Thế anh hạ sốt cho tôi đi?"

Tạ Thanh Trình giơ tay nhìn đồng hồ: "Còn mười lăm phút nữa là tới giờ diễn, với trình độ của cậu, chắc cũng được ba lần đấy. Cũng không phải không thể."

Sắc mặt Hạ Dư hơi tái lại, trên làn da hằn hành động nghiến răng mờ mờ.

Cậu cảm thấy Tạ Thanh Trình thật sự tính dùng thái độ bình tĩnh này chọc cậu tức chết.

"Đúng là chuyện quỷ gì anh cũng dám nói ra nhỉ, lâu rồi tôi không ở cạnh anh, anh cũng quên luôn bản thân không chịu nổi một lần đã ngất rồi ha."

"Bệnh hay quên của người trung niên như bác sĩ Tạ nặng quá, có vẻ tôi phải cho anh chút ấn tượng sâu sắc hơn rồi."

Tạ Thanh Trình chỉnh đồng hồ, lạnh nhạt đáp: "E là gần đây cậu không có cơ hội nào cả. Nóng vội lắm rồi."

Nói xong anh đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.

Hạ Dư vốn muốn giữ chặt anh lại, nhưng cảm thấy bản thân làm thế không khỏi có vẻ thấp kém quá.

Nên cậu chỉ khẽ giật đầu ngón tay, cậu nén nỗi xúc động này xuống.

Cậu chỉ đứng nơi sâu trong lều, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông, bảo:

"Anh biết không Tạ Thanh Trình."

"..."

"Tôi rất muốn được diễn cảnh giường chiếu với anh."

"Lúc diễn tôi sẽ nhớ tới gương mặt anh. Anh cẩn thận xem trước máy theo dõi đi, cho dù là ai diễn với tôi đi nữa, đối tượng mà lòng tôi muốn được lên giường cũng luôn là anh."

Tạ Thanh Trình đứng trước mành cửa độn bông đã bị anh xốc lên một nửa, nghe lời nói của Hạ Dư, cho một ý kiến chẩn bệnh lâm sàng: "Vượt quá 40 độ thì đi tìm anh họ cậu khám nhé, đừng để nóng quá chập mạch luôn."

Nói xong cũng chẳng quay đầu lại mà rời đi.

Để lại một mình Hạ Dư đứng trong lều còn vương mùi thuốc nhàn nhạt của anh, vẻ mặt khó dò cảm xúc.

Súc sinh như Hạ Dư, chuyện giỏi nhất, chính là một giây trước cậu còn nói lời thô tục không buồn chớp mắt, một giây sau đã có thể trở mặt diễn Xuyên kịch*, ra vẻ hoàn mĩ lịch sự với người ngoài.

(*Xuyên kịch: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc)

Cảnh này đúng là Tạ Thanh Trình có tới lều sản xuất xem Hạ Dư diễn thế nào qua máy theo dõi.

Trước khi đóng phim Hạ Dư có trao đổi với nhóm biên kịch, nơi ánh đèn sáng rỡ có thể nhìn rất rõ gương mặt của cậu, cậu trang điểm có vẻ rất quyến rũ mà lịch sự, lúc liếc mắt qua nhìn, môi mang theo nụ cười nhẹ dịu dàng sâu xa.

Nhìn qua, lại vẫn có chút vẻ ngượng ngùng khi đối mặt lần đầu với bạn diễn quay cảnh nóng.

"Thả lỏng chút." Hoàng tổng nói.

"Ha ha ha ha Hạ thiếu, thư giãn một chút đi, không cởi nhiều đồ đâu, đừng căng thẳng." Hồ Nghị bảo.

Hạ Dư cảm ơn, lúc tới cạnh Tạ Thanh Trình, chợt dừng lại.

Tạ Thanh Trình: "..."

Hạ Dư nhìn anh không dời mắt, trước mắt bao nhiêu người, cậu lịch sự nói với Tạ Thanh Trình: "Bác sĩ Tạ, cảm ơn chỉ bảo của anh khi nãy. Mong rằng lúc tôi diễn, sẽ không khiến anh thất vọng."

Một câu khách sáo như thế, chỉ mỗi hai người Tạ Thanh Trình và Hạ Dư hiểu được, bên trong ẩn giấu bao nhiêu mí bật ướt át, tóc mai dây dưa ái muội nhiều thế nào.

Trước mặt mọi người, Tạ Thanh Trình không tiện nói gì nhiều, anh cầm điếu thuốc, eo lưng đứng thẳng tắp.

Mắt đen lẳng lặng nhìn Hạ Dư.

"Tôi rửa mắt mong chờ đây."

Hạ Dư rủ mắt, nụ cười nơi khóe môi trôi mất, nghiêng người, trợ lý mở dù che phía sau cậu, cậu đi lướt qua Tạ Thanh Trình, vào nơi quay phim đã chuẩn bị xong xuôi.

Cảnh nóng dễ làm xấu hổ, đạo diễn thu xếp lại, cho mấy nhân viên không liên quan tránh đi chỗ khác, hạ cơn mưa lớn xuống cạnh xe, đạo diễn cầm kịch bản, nhắc lại kịch bản một lần cuối cho nhóm Hạ Dư, sau đó khích lệ hai diễn viên, rồi tắt micro, cho hai người họ ngồi lên xe để diễn, làm quen với nhau một lát.

Nữ diễn viên cũng do đoàn phim tốn bao công sức tìm tới, tuy chỉ là tuyến ba, nhưng diện mạo lẫn kinh nghiệm chồng lên nhau, đã là người phù hợp nhất được chọn mà đoàn phim có thể tìm được.

Trong chuyến đi hẹn hò lần cuối với tình nhân, cô tính chia tay dứt khoát với đối phương.

Hôm ấy, cô mặc một chiếc váy dây ngủ màu đỏ, tóc cũng không được chải chuốt gọn gàng lắm, ngồi trong khách sạn, chợt bảo muốn lái xe ra ngoài hóng gió, cô cứ lên xe đàn ông như thế, hai người đi một đường im lặng chẳng nói gì, sau khi đi rất xa, cô nói ra suy nghĩ với đối phương, người đàn ông chợt dừng xe lại, sau đó là đoạn cảnh nóng trên xe kia.

Tuy nữ diễn viên kinh nghiệm phong phú từng diễn nhiều nhân vật, nhưng cảnh giường chiếu, vẫn là lần đầu cô từng quay.

Cô có hơi căng thẳng, không dám nhìn vào Hạ Dư, nghịch tóc mình ở một bên, nghịch nghịch, lại cảm thấy Hạ Dư còn nhỏ hơn mình nhiều thế, lại là sinh viên, bản thân dù sao cũng là tiền bối cơ mà, cũng nên dẫn dắt cậu một chút chứ.

Nên cô hắng giọng, miễn cưỡng để mình bình tĩnh lại, bắt đầu trò chuyện.

"Nhóc à, căng thẳng không?"

Hạ Dư cười cười: "Vẫn ổn ạ. Không khác chị lắm."

"Không sao đâu, lát nữa em cứ coi như máy quay không tồn tại ấy. Đừng lo lắng quá."

"Cảm ơn chị."

Nữ diễn viễn thấy em trai cũng không căng thẳng lắm, bản thân cũng thả lỏng theo, cuối cùng cô cũng đủ dũng khí để quay đầu nhìn vào mắt Hạ Dư: "Đã bảo với bạn gái chưa?"

Hạ Dư nhìn như một người rất dễ gần, nhưng thật ra khoảng cách lẫn chuẩn mực đều rất nặng, cậu chỉ cười chứ không đáp.

Nữ diễn viên lo nói phần mình: "Chị có một người bạn đã dạy cho chị, nếu em đã nói chuyện với bạn mình rồi, lát nữa mà không nhập vai được, em cứ nhắm mắt lại, cố tưởng tượng ra dáng vẻ của đối phương."

Hạ Dư lại dịu dàng đáp lại: "Vâng. Em cảm ơn."

Nữ diễn viên chớp chớp mắt, mặt hơi đỏ.

Thời gian dành cho bọn họ trôi qua rất nhanh, hai người chẳng nói chuyện được bao lâu, đạo diễn đã yêu cầu quay một lần chính thức, cảnh đầu tiên bắt đầu.

Trước đó có một đoạn nói chuyện, toàn bộ đều là nữ diễn viên độc thoại, đoạn này nữ diễn viên quay không có vấn đề gì, diễn tới mức rung động, vừa nói vừa khóc lóc, tới cuối cùng đã khóc không thành tiếng.

Mưa lộp bộp đập vào cửa kính, Hạ Dư đè tay phanh, lạnh lùng quay đầu: "Em nói đủ chưa?"

"Anh để em xuống xe, em muốn rời đi."

Nữ diễn viên tháo đai an toàn, muốn mở cửa xuống xe, Hạ Dư không nói một lời đã khóa lại, kéo cô qua: "Em ghét bỏ anh tới như thế? Nhất định phải đối xử với anh như vậy hay sao?"

Nữ diễn viên: "Em là một người mẹ! Em có chồng có con, chồng em còn là đối thủ của anh, anh biết mấy ngày nay em sống khổ sở biết bao hay không? Anh buông tha em em cũng buông bỏ anh không tốt hay sao?"

Hạ Dư đáp: "Em vốn đâu yêu chồng của em. Cuộc hôn nhân của em đã sai từ lúc bắt đầu rồi, chuyện này em hiểu rõ trong lòng cơ mà."

Người phụ nữ không nghe, vẫn rơi nước mắt mở cửa xe, thấp giọng nói: "Em phải về thôi."

"Nếu em phải đi, anh sẽ xuống tay với hắn ta trước, em ở lại bên cạnh anh, hắn mới có thể kéo dài hơi tàn sống tiếp một thời gian nữa. Em ngồi lại cho anh, em dám xuống xe quay về bên cạnh hắn, hôm nay anh cũng dám đâm chết em luôn."

Nữ diễn viên vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, nhìn chằm chằm vào mặt tình nhân không dám tin, như lần đầu tiên có thể nhìn rõ hắn: "Anh... Sao anh lại thế được chứ? Anh đúng là tên điên!"

Đạo diễn nói: "Cắt! Thiến Thiến, cảm xúc của cô không đúng."

Thiến Thiến là tên nhân vật, đạo diễn gọi diễn viên bằng tên trong kịch bản, càng dễ giúp diễn viên nhập vai hơn.

Nữ diễn viên sực tỉnh, lau lau nước mắt, thành thật khiêm tốn nghe đạo diễn chỉ bảo.

Tiếc là đạo diễn là người có học thích khoe chữ rất chua ngoa, khẩu âm Phúc Kiến lại nặng, nữ diễn viên còn là cô gái phương Bắc, hai người nói chuyện khá khó khăn, ông nói gà bà nói vịt, như rơi vào giữa màn sương mù.

Cuối cùng Hạ Dư nghe hiểu ý của đạo diễn, bảo: "Để em giúp cho."

Cậu hỏi nữ diễn viên: "Chị à, chị có thấy lời thoại của chị có vấn đề gì không."

"Không có."

"Chị xem." Hạ Dư rất kiên nhẫn, "Trên kịch bản viết chị rất bối rối, rất thương tâm, nhưng trong xương cốt chị là người có tính cách cứng rắn, cũng rất thông minh. Chị đề nghị chia tay, với phản ứng của em, thật ra đã nằm trong dự đoán của chị rồi. Cho dù em mạnh miệng bảo chị dám đi em dám giết chị, đúng là chị có thấy hơi ngạc nhiên, nhưng vì trước đó chị đã trông thấy em giết người nhiều rồi, sâu trong nội tâm chị thật ra hiểu rất rõ rằng em là một người tàn nhẫn tới thế nào, cho nên mức độ kinh ngạc này, không cao cho lắm."

Nữ diễn viên nói: "Nhưng, nhưng khi nãy chị diễn là có ý này mà."

Có lẽ là do khác biệt về tính cách và mức độ giữa người Nam với người Bắc.

Hạ Dư ngẫm nghĩ, trao đổi với đạo diễn qua micro* một lát. Sau đó nói với nữ diễn viên: "Chị ở đây đợi em chút, em quay về lều hỏi tình hình cụ thể xem sao."

(*Raw là 麦里, tui tra ra là cái micro nhỏ gắn với tai nghe hoặc loa, dùng để trao đổi trong lúc quay phim hay ghi hình. Tui không rõ mấy thuật ngữ trong điện ảnh, ai biết thì góp ý cho tui với nha:<)

Nữ diễn viên: "Thế chị cũng——"

"Chị cứ ngồi đây đi." Hạ Dư đóng cửa xe lại giúp cô, cho dù nữ diễn viên cũng có một tổ trợ lý công việc đi theo, nhưng lúc này mưa lớn quá, váy ngủ của cô lại dài, nhỡ đâu dính bùn thì rất phiền phức. Cậu bảo, "Em đi là được rồi."

Hạ Dư quay về lều của đạo diễn.

Trước máy theo dõi, nhóm tài trợ đều ngồi đây cả, Tạ Thanh Trình ở một góc, chẳng nhìn ra vẻ mặt thế nào.

Hạ Dư liếc qua Tạ Thanh Trình một cái, nhưng bây giờ không phải lúc để dây dưa này kia, cậu dời ánh mắt qua đạo diễn và Hồ Nghị, thấp giọng trao đổi với hai người họ một lát.

Thật ra ba người đều là người làm việc ở hậu trường, độ thông thuận cũng rất cao, trao đổi không tốn nhiều công sức. Hạ Dư nhanh chóng trao đổi xong với bọn họ, đang chuẩn bị quay về phim trường ngoài trời, nhưng tay còn chưa chạm vào rèm cửa độn bông, bên ngoài đã có người vén mành bước vào.

Là Trần Mạn ở tổ B bên cạnh hôm nay.

Trần Mạn vừa hay đụng mặt Hạ Dư, Trần công tử mỉm cười chào Hạ Dư, Hạ Dư lại nhàn nhạt đánh giá cậu chàng từ đầu xuống chân, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên túi đồ uống nóng bán bên ngoài mà cậu chàng đem vào theo.

"... Dạ dày anh Tạ không tốt, nơi này lạnh quá, chỗ tôi cũng tạm ổn rồi, nên tôi xuống dưới mua ít sữa bò ấm."

Trần Mạn vẫn rất vội vàng, Hạ Dư còn chưa nói một lời, cậu chàng đã giải thích với đối phương như pháo bắn liên thanh, sau khi giải thích xong cậu ta lại nghiêng người đi vào, khom lưng tới cạnh Tạ Thanh Trình.

"Anh, cho anh này, làm ấm người."

Hạ Dư nghiêng đầu liếc qua họ, Tạ Thanh Trình dường như cũng không ngờ Trần Mạn lại tới, nhưng anh quả thực không cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồ uống nóng, nhận lấy ly giấy Trần Mạn đưa cho anh.

Trần Mạn nhỏ giọng bảo: "Ống hút ở đây này, chỗ các anh còn quay thêm bao lâu nữa..."

"Chỗ bọn anh mới bắt đầu thôi, em cứ về trước đi."

"Không sao đâu, em chờ với anh."

Cho dù giọng rất nhẹ, nhưng Hạ Dư vẫn nghe rất rõ.

Tiếng sột soạt khe khẽ.

Hạ Dư chợt thả mành cửa độn bông xuống, chẳng rời đi, cậu quay người về bên cạnh đạo diễn, hạ mắt rủ mi nhẹ giọng nói bên tai đạo diễn gì đó.

Đạo diễn có chút không ngờ: "Không có chuyện gì đấy chứ? Anh đã cố tình sắp xếp rồi mà."

"Quay phim chỉnh sáng đều có mặt hết." Hạ Dư bình thản nói, "Cũng không ngại thêm mấy người nữa. Anh phải để ý máy theo dõi nên không rời đi được, cơ mà nhóm giảng viên Tạ nên tới xem phim trường thế nào. Có lẽ nếu có vấn đề gì thì điều chỉnh lại sẽ nhanh hơn, hiệu quả cũng cao hơn một chút nữa."

Chúa cứu thế đã nói vậy rồi, mà đúng là đang suy nghĩ cho hiệu quả của cảnh quay, đạo diễn rất cảm động, đồng ý với cậu, đứng dậy quay đầu lại, gọi mấy người Hạ Dư yêu cầu tới xem phim trường.

"Thầy Hồ, tiểu Trương, giảng viên Tạ, mấy anh qua bên phim trường với Hạ Dư luôn đi."

Tạ Thanh Trình ngẩng đầu lên, cách Trần Mạn, ánh mắt dừng trên người Hạ Dư hành động chẳng ra gì.

Hạ Dư cũng rất thản nhiên, chẳng thèm liếc mắt nhìn tới anh một cái, giữa mày như còn vương chút vẻ hung dữ nham hiểm.

—— Đúng, cậu rõ ràng là không cho Trần Mạn ngồi cùng với Tạ Thanh Trình.

Trợ lý Trương và thầy Hồ đều đã đứng dậy, cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng đứng lên.

Tạ Thanh Trình cảm nhận được sự khiêu khích của Hạ Dư, thấy Hạ Dư rảnh quá kiếm chuyện, anh không muốn kéo Trần Mạn vào, càng không muốn Hạ Dư lại nói linh tinh gì đó trước mặt Trần Mạn, nên môi khẽ hé nói với Trần Mạn một câu: "Em về trước đi."

Sau đó anh đi cuối, theo Hạ Dư chẳng thèm quay đầu lại phía trước, tới phim trường quay cảnh nóng ngoài trời.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Dư, một thằng đàn ông có hứng thú tiếp xúc gián tiếp với Tạ Thanh Trình...

Lời editor: Chúc mọi người Noel vui vẻ~~~