Sổ Bệnh Án

Chương 95: Đổi cho anh quay về bờ




Sửa sang lại bộ học thuật cả đời của Tần Từ Nham là một chuyện cần rất nhiều thời gian.

Mà các bác sĩ lại thường rất bận rộn, Tạ Thanh Trình vì nguyên nhân uống thuốc, đã không còn có thể làm nhiều việc cùng lúc giống như trước đây nữa. Anh suy xét một lượt, cuối cùng bàn bạc với Lý Nhã Thu, định rời khỏi bệnh viện, làm giảng viên đại học.

Khi đó tình cảm của Lý Nhã Thu dành cho Tạ Thanh Trình đã phai nhạt, cũng vào khoảng thời gian này, cô ta quen biết với tên đàn ông đã có vợ nhưng rồi lại ngoại tình với cô ta, vì thế cũng chẳng để ý Tạ Thanh Trình nhiều nữa, anh nói gì thì nghe đó.

Nhưng Tạ Thanh Trình xưa nay là người rất có trách nhiệm, anh kết hôn với Lý Nhã Thu, là sau khi đã quyết định dùng thuốc làm giảm RN-13, sống như người bình thường. Nếu anh chỉ sống tới 40 tuổi rồi sẽ chết, hoặc là anh không khống chế được căn bệnh, anh sẽ không để liên lụy tới một người phụ nữ yếu đuối.

Tuy rằng về mặt tình cảm anh có hơi lạnh nhạt, nhưng đã cố gắng để sống như một người bình thường rồi, chỉ là Lý Nhã Thu lại đeo đuổi tình yêu nóng bỏng.

Đấy là thứ Tạ Thanh Trình không thể cho cô ta được.

Thật ra khi ấy Tạ Thanh Trình cũng đã nghĩ, nếu bản thân tới trường đại học, thời gian nghỉ đông và nghỉ hè cũng có thể ở bên vợ thêm chút, tuy rằng anh không biết lãng mạn, nhưng đi xem phim, đi dạo trên phố, hẳn là anh vẫn có thể làm được, theo anh thấy, đó cũng là nghĩa vụ mà anh cần thực hiện.

Đơn xin từ chức đã soạn xong, có thể nộp lên bất cứ lúc nào.

Nhưng đúng lúc này, bệnh viện Hỗ Nhất lại xảy ra một số chuyện khiến Tạ Thanh Trình phải tạm ngưng việc từ chức lại.

——

"Sao phải dỡ bỏ các phương thức bảo vệ thế?"

"À, chuyện này ấy hả." Nhân viên công tác đang bận rộn tháo dỡ máy quét ở lối vào gãi gãi đầu, "Không biết nữa, hình như là vì có phóng viên tới phỏng vấn?"

"Phóng viên tới phỏng vấn thì không cần duy trì việc tăng mức độ an ninh ở bệnh viện sau chuyện của Tần Từ Nham nữa à?"

Một công nhân khác càng quái gở hơn, thấy Tạ Thanh Trình có hứng thú nói chuyện với bọn họ, nên thò lại gần nói mập mờ: "Phóng viên kia có vài ý tưởng, anh ta cảm thấy mấy tin tức người khác viết cũng phổ biến quá rồi. Người ta mới nghĩ ra một góc độ để nhìn nhận vấn đề hoàn toàn mới, anh xem, mức độ phổ biến của bình luận đặc biệt này hot tới vậy nè."

Nói xong bèn đưa điện thoại dính đầy dầu máy bẩn thỉu của mình cho Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình cầm lấy xem thử, đó là một trang web lớn. Đầu trang chính là một bài bình luận xã hội hot, bên cạnh còn có mấy tấm ảnh chụp vị bình luận viên đặc biệt ấy, đó là một người đàn ông với chiếc cổ thô to, đeo mắt kính, gương mặt nhìn như hiền lành, nhưng nhìn kĩ lại có vẻ hơi gian xảo.

Tạ Thanh Trình đứng trong sảnh lớn bệnh viện người tới người lui, tốn mấy phút để cẩn thận đọc hết bài bình luận đó.

Không thể không nói, câu chữ đôi khi là thứ còn đáng sợ hơn cả dùng bạo lực tay chân. Đánh giáp lá cà trong con ngõ nhỏ, giết người như rạ chẳng nghe chút động tĩnh.

Phóng viên kia bình luận về một góc độ khác, viết rằng sau khi bệnh viện đẩy mạnh an ninh, các bệnh nhân càng có thêm nhiều phiền phức và khổ sở khi khám chữa bệnh.

"Cho dù là phụ nữ có thai và trẻ em, hay là cụ ông cụ bà, đều phải được kiểm tra tại lối vào bệnh viện, trước cổng bệnh viện thường xếp thành một hàng dài. Phóng viên trông thấy những bệnh nhân đã chịu nỗi khổ do bệnh nặng kéo dài, còn phải lo lắng đợi chờ ngoài trời, không khỏi suy nghĩ, đương nhiên bảo vệ nhân viên y tế là rất cần thiết, nhưng chủ trương phục vụ nhân dân, nhất là phục vụ y tế vì nhân dân của nhà nước, liệu có phải chỉ là một lời nói suông? Liệu bệnh viện có đang làm sai lệch chủ trương quá mức hay không?"

Lời văn bài báo kia có vẻ bình thường, nhưng đưa ra rất nhiều luận điểm có thể khiến lòng người kích động.

Tạ Thanh Trình không phải tên ngốc, anh đọc hiểu rất rõ ràng.

Sau khi Tần Từ Nham bị kẻ tới gây sự giết hại, các biện pháp an ninh của bệnh viện Hỗ Nhất được đề cao, quả thực có bị chỉ trích. Phía bệnh viện vốn định chuyển đổi như vậy trước, rồi dần dần nâng cao mức tiện lợi về an ninh lên dần, ai mà ngờ tự dưng lại lòi ra một bài bình luận khác biệt, đã thế còn dấy lên cả ngàn ngọn sóng, nhất là với những bệnh nhân mặt mày cau có che ô đứng xếp hàng chờ chụp ảnh, nên tốc độ lan truyền trên mạng cứ thế tăng lên ầm ầm.

Lãnh đạo Hỗ Y sợ bị chỉ trích, nên dỡ bỏ thiết bị kiểm tra tạm thời đặt ở cổng, hi vọng chuyện này có thể làm dịu dư luận, đương nhiên, cũng phải công bằng cho bác sĩ nữa, số lượng bảo vệ tuần tra trong bệnh viện vẫn nhiều hơn gấp ba bốn lần so với trước đây.

Phía bệnh viện an ủi các bác sĩ thế này—— "Mọi người thông cảm chút, để giảm bớt mâu thuẫn giữa bác sĩ với bệnh nhân thì phải bắt đầu từ nguyên nhân, chứ không phải dựa vào một thiết bị."

Nói vậy thì cũng bằng thừa.

Ai mà chẳng biết phải bắt đầu giải quyết mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân từ nguyên do cơ chứ?

Mà lí do gây mâu thuẫn là gì? Là nhân tính.

Nhưng các bác sĩ không thể chữa trị về nhân tính được, nếu nhân tính mà có bệnh, bệnh lan ra xã hội, vậy phải đưa mấy phóng viên, nghệ sĩ, nhân viên truyền thông có lí lẽ có lí tưởng... Tới trước họng súng mũi dao, chất vấn lương tâm của mọi người, họ cần một môi trường khoan dung, lắng nghe tiếng khóc tiếng than của cả trăm nhà, tạo ra một loại thuốc có thể chữa lành trái tim. Quá trình này có lẽ sẽ rất dài lâu, có lẽ cần mười năm, hai mươi năm, cần rất nhiều người đổ máu rơi lệ, hao tâm tổn mệnh, phải không ngừng ném những hòn đá nhỏ bé vào tên lính khổng lồ đánh thuê, phải bắn những mũi tên mảnh yếu vào đám quái vật ngu dốt, cực đoan, hiểm độc, hận thù vẫn còn đang tồn tại này.

Mà văn hóa nhân loại, quả thực đang không ngừng giãy giụa trong sự ngu muội và ánh sáng cao quý, khoan dung với hẹp hòi, nhân tính cùng thú tính, mới để lại được từng bước in dấu chân đẫm máu trên dòng sông lịch sử dài đằng đẵng.

Ác quả không phải sinh ra trong đôi ba ngày, mà xóa bỏ ác quả cũng không phải chỉ đôi ba ngày là có thể làm xong.

Giờ nói "Thay đổi mối quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân bắt đầu từ nguyên do" để buông bỏ việc bảo vệ bác sĩ, chính là một kiểu đầu hàng ngu dốt hết sức rõ ràng của phía lãnh đạo bệnh viện.

"Không phải là cháu bảo dì làm thế là không đúng, dì à, mong dì kiên nhẫn nghe cháu giải thích..."

"Chủ nhiệm, tôi thực sự mệt lắm rồi, bắt đầu từ sáng nay tôi bước vào phòng khám bệnh là đã không được uống một ngụm nước nào hết."

"Chúng ta đều phải học tập giáo sư Tần, hiến dâng cả cuộc đời bản thân khi ngồi trên cương vị."

Khuyến khích sự thiện lương, là chân lí mãi mãi không bao giờ thua.

Nhưng nếu khuyến khích việc hi sinh, thì đó là điều khủng khiếp.

Tạ Thanh Trình lẳng lặng quan sát trong bệnh viện.

Các bác sĩ dường như trở nên rất căng thẳng, bị một sợi dây thừng vô hình trói buộc, đưa họ lên thần đàn được gọi là "Thiên sứ áo trắng", ép buộc họ phải đặt người mình yêu, con trẻ, tự do thậm chí là cả mạng sống, đều phải xếp phía sau công việc.

Nhưng việc đó là không cần thiết.

Ta không thể hà khắc trách cứ một người luôn luôn vị tha, mà hẳn phải mang lòng cảm kích vô hạn đối với mỗi lần vị tha của đối phương. Nhưng nên nhớ sự hi sinh của họ cũng chẳng phải điều đương nhiên.

Nhưng sự thật lại là, quãng thời gian ấy chẳng còn ai dám xích mích với bệnh nhân nữa, chẳng có một ai dám nói một chữ không.

Càng đáng thương hơn chính là, rất nhiều người còn trẻ tuổi... Những học trò của Tần Từ Nham mà đáng ra Tạ Thanh Trình hẳn nên gọi một tiếng đàn em.

Bọn họ thật sự bị nhốt trên một hòn đảo cô độc, chỉ cần người khác lôi "Tần Từ Nham đã làm như thế" ra, cho dù có biện luận thế nào cũng vô tác dụng, họ không thể bơi ra khỏi hòn đảo này, cuối cùng, tựa như họ cũng đã trở nên chết lặng, quên mất bản thân ngoài là bác sĩ ra, cũng là cha, là mẹ, là con, là người yêu của người khác nữa.

Tạ Thanh Trình trông thấy một cô đàn em dưới áp lực ấy không thể không đăng kí tới miền núi bắt đầu việc hướng dẫn trao đổi dài tới tận nửa năm, nhưng anh biết mẹ của cô nàng mắc bệnh ung thư phổi, đó là quãng thời gian cuối cùng mà bà còn sống trên thế gian này.

Anh trông thấy một cậu đàn em vừa mới nhậm chức trốn vào trong góc phòng phát run lên bật khóc sau khi phẫu thuật thất bại, lại liên tục tự hỏi có phải tố chất tâm lí của bản thân quá kém hay không, vì sao cậu ta lại không thể làm tốt nhất dưới sự áp lực ấy.

Anh thấy họ bất đắc dĩ, thấy họ từ bất đắc dĩ thành nỗi lòng chết lặng, thấy họ từ nỗi lòng chết lặng tới tập mãi thành quen.

Anh cảm thấy trái tim rất đau.

Đau vô cùng.

Anh nghĩ, tất cả mọi chuyện, vốn dĩ không nên như thế này.

Thấu hiểu, cảm kích, khoan dung, đâu cả rồi? Chẳng lẽ bọn họ phải chết trong sự ép buộc?

Quang minh, hi vọng, thiện lương, đâu cả rồi? Chẳng lẽ bọn họ nhất định phải sống trong sự hi sinh?

Không.

Không nên là như thế.

Ai cũng nên sống thật tốt, mỗi sinh mệnh đều phải được quý trọng. Hi sinh quả là vĩ đại, nhưng nó chưa bao giờ là thước đo cuối cùng, là sự tôn vinh cao quý nhất của vĩ đại cả.

Thứ quý giá là tôn nghiêm, thứ quý giá là mạng sống, thứ quý giá là sự thiện lương của những người khác nhau dành cho ta, nói một tiếng "Cảm ơn", chứ không phải nói một câu "Vẫn muốn."

Đó mới là dáng vẻ đúng đắn của mọi chuyện.

Tạ Thanh Trình đứng ngoài hòn đảo lẻ loi, nhìn đàn em trong hòn đảo cô độc, đời này của anh đã định sẵn không thể nhận mặt, không thể nhận được một câu "Đàn anh" của người học cùng thầy.

Anh nghĩ, liệu tôi có thể đưa các cậu ra ngoài hay không.

Trước khi tôi rời đi, tôi có thể đưa các cậu thoát ra chứ.

Vậy nên sau đó, anh trao đổi với người phụ nữ kia, diễn thành một trò cười hoang đường. Anh là trung tâm lốc xoáy trong màn kịch ấy, không ngừng chìm xuống giữa đại dương mênh mông.

Cuối cùng anh không thể nổi lên mặt nước được nữa.

Từng câu từng chữ mà anh nói ra ấy, anh đã chuẩn bị cho lời kịch cả mấy chục lần từ lâu rồi.

Anh nhìn bà ta, lại như chẳng phải nhìn vào bà ta, mà là vị bác sĩ khoa ngoại thần kinh từng vội vàng bước đi qua tầng nhà xám trắng vô số lần.

Anh trông thấy vị bác sĩ già kia nói với y tá phụ phẫu thuật, nếu người nhà bệnh nhân có việc gì, tìm tôi là được rồi, đừng tìm bác sĩ Tạ đã giới thiệu vì mấy chuyện này.

Anh nhìn thấy vị bác sĩ già kia nói với anh, ốm đau cũng không đáng sợ, con phải tin tưởng nội tâm của mình, chỉ cần con còn sống, tất cả mọi thứ đều có thể chiến thắng được cả.

Anh nhìn thấy vị bác sĩ già ấy che ô bước đến trong cơn mưa, vươn tay với mình trên bậc thang, nói, cháu có đau không.

Anh nhìn thấy vị bác sĩ già ấy hỏi bản thân đã quyết định chia tay hoàn toàn với quá khứ—— "Tiểu Tạ, Người an giấc nơi đây, tiếng tăm ghi lại trên dòng nước có nghĩa là gì? Sao lại muốn xăm lên vết sẹo trên cổ tay thế?"

Mà anh trả lời ông: "Vì con muốn chia tay với quá khứ của mình. Tạ Thanh Trình kia đã chết rồi, sau này con cũng sẽ chết đi, khen chê cả đời đều như dòng chữ viết trên mặt nước, cuối cùng biến mất chẳng còn thấy gì nữa. Con chỉ không muốn phụ lòng sinh mệnh mà con có được, con muốn làm một vài chuyện có nghĩa."

Vị bác sĩ già mỉm cười xoa đầu anh: "Thế thì tốt rồi, cả đời này của con, cho dù có gặp khó khăn gì, cũng không khuất phục, sống hướng về trái tim của mình. Con có thể nghĩ như thế, thầy cũng rất vui."

"Tiểu Tạ, thầy cảm thấy thầy cứu con là không hề sai."

Cuối cùng của cuối cùng, Tạ Thanh Trình thấy phòng bệnh nơi Yên Châu, chính là bản thân tỉnh lại từ cơn hôn mê sau tai nạn xe, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông ấy.

Người đàn ông có đôi mắt rất giống cha của anh.

Tạ Thanh Trình nhắm mắt, lại mở ra——

Trước mặt anh là người phụ nữ làm theo yêu cầu của anh, cãi vã khóc lóc với anh trước mặt toàn bộ những người ở bệnh viện.

Anh nhìn bà ta, lại chẳng phải nhìn bà ta, anh nhìn là bóng dáng của Tần Từ Nham, nhìn nơi Tần Từ Nham đi qua, cuối cùng anh mở miệng, anh nói——

"Theo tôi thấy, mạng của một vị bác sĩ, quan trọng hơn mạng của một bệnh nhân tâm thần nhiều."

Mạng của thầy, quan trọng hơn mạng của con nhiều.

Lão Tần, thầy hiểu chứ?

Vì sao thầy phải lựa chọn như thế, vì sao không để người đầu tiên Dịch Bắc Hải tìm tới là con?

Chẳng qua con chỉ là một bệnh nhân, một người bệnh, một cái xác biết đi, một kẻ tầm thường, một kẻ kéo dài hơi tàn sống tạm bợ suốt mười mấy năm trên đời này mà thôi.

Vì sao thầy lại quý trọng mạng của con hơn là mạng của thầy vậy?

Anh dấn sâu vào trung tâm lốc xoáy, không ngừng chìm xuống... Chìm xuống...

Ánh sáng trước mắt dần biến mất.

Cãi vã kết thúc.

Anh nhận sự chỉ trích, chế nhạo theo người.

Nhưng may mà bệnh viện cũng vì thế lại hoảng sợ, lo lắng sẽ lại có mâu thuẫn giữa bác sĩ với bệnh nhân trở nên gay gắt như thế.

Nhưng thế vẫn chưa đủ...

Anh nghĩ, vẫn còn một bước cuối cùng nữa.

Cuối cùng Tạ Thanh Trình đứng trên bục diễn thuyết báo cáo công việc, nói từng câu từng chữ với mọi người——

Tôi muốn từ chức.

Anh nói, anh sợ rồi.

Anh nói, anh sợ, anh chỉ là một bác sĩ bình thường. Anh không muốn mất mạng trên chức vị này, anh còn phải sống tiếp những ngày tháng về sau.

Anh biết, lúc anh nói ra những lời này, anh đã là mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Anh muốn cứu rỗi những người đàn em vĩnh viễn không biết được sự thật.

Bọn họ phỉ nhổ anh, mắng chửi anh, mà anh cũng châm chọc lại họ, cay nghiệt với họ, nói thầy của họ——

Ân sư của anh.

Người tựa như cha anh.

Người nhân từ nhất mà sau này anh không thể gặp được nữa——

"Gieo gió gặt bão."

Mãi về sau, Tạ Thanh Trình vẫn không biết, bản thân khi đó dựa vào sự nhẫn tâm tới mức nào, mới nói ra được bốn chữ ác nghiệt không dao động như thế, cứ như là thật.

Anh gỡ bảng tên của anh xuống, thả lại lên miếng nhung lót.

Anh nâng mắt lên, nói, đây là lựa chọn cuối cùng của tôi.

Để tôi lui vào bóng tối, đó vốn là chỗ của tôi.

Chỉ là các cô các cậu sau này đừng ngốc nghếch thế nữa, phải học được cách nói không, phải học được cách tự bảo vệ mình, phải biết rằng cái chết không phải là lối thoát để tự chứng minh cho sự tỏa sáng duy nhất, sống tốt mới phải.

Thầy của tôi đã từng dùng tính mạng mình để bảo vệ tôi rồi.

Giờ tôi dùng danh tiếng của mình, đến bảo vệ mọi người.

Hy vọng mọi người sau này...

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, rời khỏi phòng họp, phía sau dấy lên sóng to gió lớn kêu gào.

Hi vọng mọi người sau này, đừng dùng máu tươi và mạng sống, đổi lấy lý tưởng, ca ngợi, lẫn huân chương.

Hy vọng mọi người đều có thể an ổn.

Nghĩ như thế, hẳn cũng là mong muốn cả cuộc đời của Tần Từ Nham.

Năm 2017, sau mấy tuần lễ từ khi Tần Từ Nham vĩnh biệt cõi đời, Tạ Thanh Trình mang trên lưng tiếng kẻ nhu nhược, rời khỏi bệnh viện Hỗ Y.

Cùng tháng ấy, vì lo rằng các bác sĩ sẽ xuất hiện những cảm xúc tiêu cực vì chuyện này, phía bệnh viện đã suy xét cẩn thận, mở họp nghiên cứu, quyết định trả lời về sự cần thiết của các thiết bị kiểm tra an ninh ở bệnh viện trước xã hội, liên tục cam đoan về hệ thống an toàn cho nhân viên y tế, cũng mong được các bệnh nhân thông cảm, đồng ý sẽ nhanh chóng cải thiện thiết bị, vừa không để bệnh nhân phải đợi lâu, cũng bảo vệ cho bác sĩ y tá được an toàn.

Mà sự đãi ngộ ấy, Tạ Thanh Trình không được hưởng.

Một mình anh quay về hẻm Mạch Vũ, mang theo sự khó hiểu, tranh cãi, phỉ nhổ, hoài nghi.

Cô độc, rời khỏi nơi ban cho anh sinh mệnh thứ hai.

Khi anh còn là thiếu niên, từng mong trở thành cảnh sát.

Sau đó cha mẹ ruột anh mất, anh vì theo đuổi chân tướng, chỉ có thể biến giấc mơ trong quá khứ hóa thành một vết sẹo trên cổ tay.

Sau khi lớn lên, anh trở thành một vị bác sĩ.

Nhưng mà ân sư tựa cha của anh đã rời đi, anh vì để người nối nghiệp không bị nhốt trong nhà tù đạo đức, lại mất đi chốn về của mình lần thứ hai.

Anh là người bật mồ sống dậy.

Cuối cùng anh cũng phải quay về ngôi mộ ấy.

Sau khi từ chức, vì Tạ Thanh Trình chịu sự đau đớn và áp lực về tinh thần quá lớn, trạng thái tâm lí rất bất ổn.

Thậm chí tạm thời Tạ Thanh Trình còn không thể đi xin việc ở đại học.

Anh biết rõ bệnh tình của bản thân, anh không chịu nổi giày vò thêm nữa, cho dù anh có bình tĩnh, anh vẫn sẽ sụp đổ.

Nếu anh suy sụp, anh không biết hậu quả sẽ thế nào, có thể làm vợ mình, em gái mình, hàng xóm bị thương hay không...

Anh rơi vào đường cùng không còn cách nào khác, anh dồn hết sức lực chỉnh sửa lại học thuật giúp Tần Từ Nham, chỉ những nét bút và câu chữ quen thuộc ấy, mới có thể khiến anh nhận được tiếng thở dài và bình yên.

Có người, có chuyện, cho dù có là đồng bệnh tương liên đi nữa, anh cũng chỉ có thể nhẫn tâm dứt bỏ và buông xuôi.

——

"Vậy nên tôi từ chức bác sĩ tư nhân của cậu."

Trong hồ nước lạnh băng, Tạ Thanh Trình nhẹ giọng nói, đứng trước cái chết, cuối cùng anh cũng nói ra hết thảy những bí mật bị anh để phủ bụi suốt bao năm.

"Tôi lựa chọn quyết đoán, làm chuyện ông ấy chưa làm xong, chứ không tiếp tục ở bên cạnh cậu nữa. Khi đó tôi gần như là một kẻ đáng bỏ đi rồi... Có lẽ xưa nay cậu chẳng hề nhận thấy, cậu sẽ cảm thấy tôi rất giỏi giả vờ, rất bình tĩnh, chẳng khác gì so với bình thường cả."

Tạ Thanh Trình dừng một chút, nước lạnh thấu xương tựa như muốn đóng băng cả mạng sống của anh.

"Nhưng trái tim tôi đã sụp đổ rồi. Thần kinh tôi đã mục ruỗng... Khi đó tôi chẳng thể dạy cậu thêm gì nữa cả, Hạ Dư. Tôi đưa ra lựa chọn, lựa chọn tự bỏ."

"... Đây là toàn bộ sự thật."

Hạ Dư nghe anh nói xong, chẳng nói lời nào lâu thật lâu.

Trong studio trống vắng, chỉ có tiếng hát du dương của Céline Dion còn vang vọng.

Trong suốt thời gian kể những chuyện đã qua ấy, mực nước đã dâng lên tới tận trên đỉnh, giờ đỉnh đầu họ đều đã chạm vào ván khung luôn rồi.

Trôi qua thêm vào phút nữa, phía trước chính là cái chết.

Cuối cùng Hạ Dư nhẹ giọng nói: "Vậy nên... Anh vốn định ôm hết những chuyện này theo xuống mồ?"

"Đúng thế."

"Anh vốn không định nói ra chuyện gì hết cả."

"Đúng thế."

"Anh... Anh thấy em khổ sở như thế, anh thấy em cứ mãi tìm một người có thể thấu hiểu được em, nhưng anh chính là người ấy, anh lại chẳng nói gì cả, anh không nói cho em biết gì hết..." Hốc mắt Hạ Dư cuối cùng cũng đỏ lên, cậu nhìn Tạ Thanh Trình ngay gần trong làn nước, không ngừng chất vấn Tạ Thanh Trình, giọng cậu khàn khàn, không biết là cảm thấy vớ vẩn, thương tâm, hay là đau lòng, mờ mịt, "Anh chỉ cần nói một phần sự thật cho em thôi, em cũng có thể hiểu cho anh, em cũng có thể để anh rời đi mà... Em và anh là hai người không thể hòa nhập được với xã hội này, Tạ Thanh Trình! Vì sao anh không chịu nói cho em biết anh cũng như thế? Vì sao anh không chịu ôm em lấy một cái, không chịu để em cũng được ôm anh lấy một cái cơ chứ? Sao anh... Sao anh biết tất cả... Nhưng anh lại chẳng chịu nói gì..."

Nước mắt cậu chảy xuống theo gương mặt, rơi xuống mặt hồ.

"Em lạnh lắm... Tạ Thanh Trình, nhiều năm như thế, anh không lạnh hay sao? Anh không thấy lạnh ư..."

Cậu nhìn anh, cậu nhớ lại từng cuộc từng cuộc nói chuyện của Tạ Thanh Trình với cậu.

Nước mắt cậu rơi xuống không ngừng.

Xưa nay cậu chưa từng khóc trước mặt bất cứ một ai như thế, cho dù đối mặt với thần chết, cậu cũng có thể nghe một ca khúc nhã nhặn thong dong mỉm cười ngửa đầu tiếp đón.

Nhưng giờ khắc này, cậu biết bản thân vẫn còn có đồng loại tồn tại trên đời này.

Người có thể thấu hiểu toàn bộ cho cậu, cảm nhận nỗi đau của cậu, hiểu được nỗi khổ của cậu, hóa ra vẫn luôn... Ở ngay bên cậu mà thôi.

Trước giờ Tạ Thanh Trình nói với cậu, để cậu tự dựa vào bản thân để thoát khỏi nỗi ám ảnh trong lòng.

Tạ Thanh Trình từng hỏi cậu, nhóc quỷ, em có đau không.

Tạ Thanh Trình từng muốn đánh thức lí trí của cậu trong nỗi tuyệt vọng, bảo cậu chỉ cần sống, cho dù khó khăn gì cũng có thể vượt qua.

Cậu phải... Vĩnh viễn tin tưởng vào nội tâm của mình.

Chỉ cần cậu còn sống một ngày, dù chỉ một khắc cũng đừng từ bỏ hi vọng có thể chiến thắng được bệnh tật.

Những lời này... Những lời này, xưa nay cậu chỉ coi là lời khuyên của bác sĩ dành cho bệnh nhân mà thôi.

Nhưng hóa ra...

Nhưng hóa ra, đó là lời từ tận đáy lòng mà Tạ Thanh Trình dùng chính huyết lệ của mình để đưa ra! Là tiếng gào khóc của một bệnh nhân Ebola thần kinh khác trong biển sâu.

Đó là con đường Tạ Thanh Trình từng lảo đảo bước qua, là yêu hận chia ly mà anh trải, là máu rỉ từ vết thương, là lệ rơi khỏi mắt của anh.

Tạ Thanh Trình lại chẳng nói gì hết. Không thể nói điều gì.

Để mình cậu... Ngẩn ngơ đứng im.

Cậu lẻ loi đứng trên bãi đá ngầm, bật tiếng rên rỉ khỏi họng, trên hòn đảo lẻ loi nơi biển rộng, mãi chẳng nhận được bất cứ tiếng đáp lại nào cả—— Cậu cho rằng bản thân là một con rồng lạc loài chưa chết cuối cùng.

Nhưng hóa ra "Nhân loại" trên tế đàn ấy của cậu, cũng chảy dòng máu như cậu, cất giấu đôi cánh đáng sợ hệt như cậu.

Tạ Thanh Trình... Chẳng nói gì hết.

Không nói bất cứ điều gì hết!!!

Hạ Dư nhắm chặt mắt lại, không nhịn được muốn đánh anh mắng anh, cậu chất vấn anh, oán hận anh, lòng tràn ngập căm hận giận dữ, thương tâm khốn khổ.

Cậu nói: "Tạ Thanh Trình, em thật sự hận anh vô cùng. Chuyện này còn khiến em đau khổ hơn cả việc anh không nói chân tướng cho em biết nữa. Có phải anh chán ghét em muốn chết, mới muốn nói chuyện này cho em vào giây phút cuối cùng hay không, mãi cho tới tận khi kết thúc rồi, anh mới chịu nói cho em biết, thật ra em chưa từng cô đơn, đúng chứ?"

Cậu mắng, phẫn nộ tột đỉnh.

Nhưng cuối cùng, cậu lại ôm chặt lấy Tạ Thanh Trình——

Trong nước tựa băng làm người ta lạnh phát run.

Trong căn phòng tối bí bách khiến người ta gần như không thể hít thở nổi.

Trong sự u ám, nơi không người, trước sinh tử.

Ác long sắp chết ôm chặt lấy anh, khóc, mắng, kêu thảm thiết, ngay cả móng vuốt cũng đang run rẩy, lại như muốn hòa cả người Tạ Thanh Trình vào trong máu thịt mình.

Họ là hai người cô độc nhất giữa đất trời.

Trước cái chết đang tới gần, một người trong họ gỡ lớp mặt nạ xuống, để người kia trông thấy gương mặt tương tựa như nhau của họ.

Trước cái chết đang tới gần, một người rốt cuộc cũng thương hại người kia, nói cho cậu biết, hóa ra trên thế gian này cậu không hề cô độc.

Cuối cùng nước dâng lên tới mũi miệng, sống chết chỉ còn là giây lát.

Hạ Dư đỏ bừng mắt, liếc nhìn Tạ Thanh Trình sâu sắc—— Ánh mắt kia như thù, như oán, như tha thứ, như lún sâu, trong ấy chứa quá nhiều cảm xúc nhất thời tràn bờ, nóng lòng được biểu lộ vui buồn yêu hận qua đôi mắt ấy trong khoảng khắc này, không phụ lòng sự tự do cuối cùng.

Vô Tẫn Hạ, nở rộ.

Thương Long lưng còn chồng chất vết thương lại đeo gông xiềng nặng nề, lưng mang đầy xiềng xích của bí mật, lưng mang tội ác của thuốc cấm, hóa thành hình người, đi tới bên cạnh chú rồng non.

Thương long nhìn cậu bé nho nhỏ ấy, cuộn người ngồi bên bậc thang.

Tựa như nhìn bản thân đã từng lang bạt khắp chốn bao năm trước, tháng năm thống khổ vùng vẫy.

Anh vươn đôi tay đã hóa thành nhân loại, hướng về phía rồng non.

Đôi mắt trầm tĩnh của anh, phản chiếu bóng dáng của cậu bé.

Anh nói——

"Nhóc quỷ, em có đau không?"

Anh hỏi như thế, vì anh biết, việc ấy rất đau.

Nỗi đau cắt tim khắc xương, nỗi đau chết lặng trước sự tuyệt vọng, thật ra vốn chẳng đáng nhắc tới.

Bản thân Tạ Thanh Trình đã trải qua nỗi thống khổ có thể đè ép cả người khổng lồ suy sụp này—— Biết bản thân không thể sống được lâu, cảm thấy bản thân hoàn toàn không có tác dụng ở nơi nào, không có bất cứ người dẫn lối nào từng đi qua vũng bùn lầy này mà sống sót, không thể không ở trong vũng bùn này cho tới tận cuối đời.

Những việc ấy anh đều biết.

Nhưng anh không thể nói với Hạ Dư, chuyện ấy rất đau đớn.

Anh chỉ có thể hỏi.

Anh nhỡ rõ vị bác sĩ trước kia, đã an ủi bản thân tay đầy máu tươi như thế nào. Anh chỉ có thể bắt chước vụng về, sau đó dùng gương mặt người bình thường, tới bế chú rồng non đang co tròn lại lên.

Hạ Dư muốn một đồng loại bầu bạn, muốn được đồng loại ủng hộ.

Không phải anh không có chút thương hại nào.

Nhưng anh có quá nhiều chuyện phải làm, anh còn có thể tàn nhẫn với cả bản thân mình, huống chi là với Hạ Dư? Sự dịu dàng duy nhất anh hoàn thành là anh đã kí dòng chữ đẹp đẽ lên giấy mời của Hạ Kế Uy.

Khi khả năng của anh còn cho phép, dùng thân phận bác sĩ tâm lí bầu bạn bên cậu, dẫn lối cho cậu, anh có thể cho cậu, cũng chỉ còn chút giúp đỡ vậy thôi.

Đó là chút sức lực cuối cùng Tạ Thanh Trình còn dư lại.

Không nhiều.

Nhưng anh đều cho Hạ Dư toàn bộ.

Anh vì chân tướng, mất đi ước mơ.

Vì em gái, mất đi sức khỏe.

Anh vì chiến thắng bệnh tật, mất đi ý nghĩa để sống.

Lại vì ý nghĩa để sống, mất đi sự bĩnh tĩnh và yên bình của bản thân.

Anh mất cha mẹ, mất người tựa cha, mất chốn về vất vả lắm mới tìm được, mất quân hàm cảnh sát lại mất đi cả chiếc áo trắng, vì bảo vệ những người đàn em thậm chí còn chẳng biết tới anh, thậm chí chốn bục giảng để dung thân cuối cùng của anh cũng suýt bị đuổi xuống, ngay cả một chiếc bàn sách cũng phải mất đi.

Cả đời này của anh, bắt đầu từ đêm mưa ấy, mãi chẳng nắm bắt được thứ gì.

Anh mất đi sự yên bình vĩnh viễn.

Thậm chí vì sự tỉnh táo trong suy luận, ngay cả những cảm xúc cơ bản nhất từ lúc sinh ra để làm người của anh, mà anh cũng không thể không hiến tế—— Anh không ngừng nói với Hạ Dư "Phải bình tĩnh". Mà đó không phải quá mức hà khắc, cũng chẳng phải mệnh lệnh.

Đó là thương long máu thịt mơ hồ nói với chú rồng non, trên con đường đầy bụi gai này, làm sao mới đi được xa nhất.

Đó là thần chú bảo vệ bản thân anh vượt qua núi cao biển rộng như thế.

Anh mong cậu có thể hiểu được.

Thứ anh có, thứ anh còn dư lại... Chỉ có nhiêu đó.

Anh dành sự bầu bạn cho Tạ Tuyết, dành dũng khí cho Trần Mạn, dành hiếu thuận cho dì Lê, dành cảm kích cho lão Tần.

Anh dành sự bảo vệ cho bác sĩ.

Dành tri thức cho học trò.

Chỉ còn lại cơ thể ốm yếu, có thể kìm hãm những tội ác, khó hiểu, bí mật, thống khổ, chửi rủa còn sót lại—— Anh xếp chúng vào thân thể này.

Anh để lại căn bệnh này cho mình.

Mà những kinh nghiệm về căn bệnh ấy, khổ cực anh gặp suốt cả đời, dù với ai cũng chỉ là thứ vô dụng, nhưng riêng Hạ Dư thì không phải.

Vậy nên, anh dành kinh nghiệm để lại cho Hạ Dư.

Đó là thứ sót lại cuối cùng trên người anh, sau khi anh đã phá nát hết máu thịt xương cốt của mình, cũng là thứ duy nhất có thể tặng lại cho người ta.

Tuy rằng Hạ Dư cũng chẳng cảm kích, luôn không cần tới, luôn cảm thấy anh nói sai, không hiểu được, không thể đồng cảm như chính mình cũng phải chịu. Nhưng anh thật sự không thể nói nhiều hơn, rõ ràng hơn.

Anh chưa từng định thừa nhận sự thật, chỉ có trong giờ khắc này, cái chết đang giáng xuống trước mặt hai người họ. Thương long đang chờ chết cùng rồng non, bấy giờ anh mới giang rộng đôi cánh lớn, vươn đầu rồng đuôi gai, rũ sạch bụi bặm đầy mình, phá kén thoát ra khỏi cơ thể phàm nhân, gầm lên trên hòn đảo cô độc khiến lòng người run rẩy.

Anh quay đầu lại, nhìn chú rồng non còn đang ngơ ngác nhìn anh.

Móng vuốt chạm nhẹ.

Anh nói——

Đây là tất cả sự thật.

Hạ Dư nhìn anh...

Hạ Dư chắc chắn oán hận. Là oán hận đậm sâu. Không ai bị lừa gạt lâu tới thế mà lại có thể chỉ cảm thấy thoải mái đơn thuần được cả.

Đó là cảm xúc của rồng nhỏ sinh ra, khi nhìn thấy những vết thương cắt sâu vắt qua ngang dọc khắp người thương long. Nhưng vết thương ấy quá nặng quá sâu, có thể trông thấy máu, có thể trông thấy thịt, có thể nhìn thấy xương, có thể thấy trái tim trong lồng ngực thương long đang chậm rãi đập đều, bệnh trạng.

Người bình thường chịu vết thương như thế đã chết từ lâu.

Không chết thì chắc chắn cũng sẽ muốn chết.

Tạ Thanh Trình người này, mỗi giây mỗi phút sống sót đều dựa cả vào dũng khí, đều dựa vào sức mạnh trái tim, mạng sống của anh chất đầy sự tra tấn, chẳng có chút thoải mái.

Hóa ra đồng loại duy nhất của mình, lại cố sức sống sót như thế.

Nước đã dâng lên tới mắt.

Hô hấp dần ngắt quãng, họ chỉ có thể cố hít chút không khí cuối cùng trong mỗi lần ngửa mặt lên ngẫu nhiên.

——

Nhưng khung trần studio cũng không hoàn toàn bằng phẳng, có một bệ hẹp, phía trên bệ hẹp có một góc xiên, là nơi nước ngập lên cuối cùng.

Tiếc là bệ ấy chỉ đủ chỗ cho một người, leo lên đó, có cơ hội sống thêm được mấy phút.

Mà cơ hội sống mấy phút ấy, có lẽ sau khi người kia bị nhấn chìm hoàn toàn, vẫn còn chờ chút giây phút thoáng qua, sẽ có người phát hiện đưa người sống sót rời đi...

Hạ Dư trầm mặc—— Cậu trầm mặc không nói câu nào khi đứng trước sự thật.

Sau đó, cậu làm một chuyện mà dù thế nào Tạ Thanh Trình cũng không ngờ tới.

Hạ Dư còn trẻ, nhiệt huyết, tốn sức như thế, mà sức lực dư lại vẫn hơn Tạ Thanh Trình rất nhiều.

Cậu dùng phần sức lực này để Tạ Thanh Trình không thể phản kháng nổi, bất chợt ôm người đàn ông kia lên bệ hẹp.

Tạ Thanh Trình vùng vẫy không lại cậu, thể lực Tạ Thanh Trình đã hao tổn nhiều, chỉ hơi động, đã bị Hạ Dư trong nước hung hăng đè lại.

Thiếu niên ngửa đầu, mắt hạnh đỏ bừng nhìn Tạ Thanh Trình.

Hạ Dư chẳng nói gì hết, cũng chẳng biết nên nói gì mới tốt.

Nhưng lòng cậu đã rối bời cả lên, quẩn quanh trong ấy không biết là oán hận, là tổn thương, là xót xa, là hối hận, là cầu mà không được, hay là buồn bã mất mát.

Cậu cứ ngửa đầu nhìn Tạ Thanh Trình như thế, cố sức khống chế anh, không để Tạ Thanh Trình xuống, không cho Tạ Thanh Trình đổi chỗ với cậu.

Trong một khắc nước hoàn toàn che phủ đỉnh đầu, đôi mắt ướt át của Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình, môi mở ra khép lại.

Giọng rất mỏng manh, như xác chết, châu báu gặp nạn chìm trong biển... Lặng lẽ chìm vào làn nước.

Nhưng Tạ Thanh Trình chắc chắn rằng anh vẫn nghe thấy.

Anh nghe thấy thiếu niên kia nói.

Tựa như người thiếu niên đã từng bất chấp nguy hiểm quay về đám cháy, cũng muốn cứu những bệnh nhân đang chìm sâu trong biển lửa có lẽ có chút giống cậu thoát ra ngoài.

Cậu nói: "Nếu anh có thể sống tiếp. Tạ Thanh Trình."

"Vậy anh nhất định không cần nhớ tới em như ghi nhớ Tần Từ Nham."

"Vì em chán ghét anh, anh lừa em, anh vứt bỏ em... Em chán ghét anh, em không cần anh phải ghi nhớ... Em muốn rời đi trước, sau này người cô độc nhất sẽ là anh. Anh không có đồng loại... Tạ Thanh Trình, anh đeo mặt nạ lên, quay về xã hội của người bình thường đi."

"Quên những chuyện này đi."

"Anh chưa già tới thế, nếu có thể sống tiếp, anh vẫn có thể làm hết lại từ đầu, nhận được một vài thứ... Mà anh chưa từng có."

Sứa chìm vào trong đại dương mênh mông, không có tủy sống, không có trái tim, không có mắt, thanh khiết tựa như đám mây hạ xuống trên bầu trời.

Người ngoài nhìn thấy nó, tựa như thấy quái vật, sinh mệnh có 95% là nước ấy, sao mà có tình cảm được?

Nhưng có lẽ nó vẫn có.

Trong sinh mệnh ngắn ngủi của nó, nó đã từng rất yêu thế giới này.

Có lẽ cũng vì phần tình yêu vượt qua cả cơ thể máu thịt ấy, chúng mới có thể tồn tại trên địa cầu này, vượt qua dòng thời gian sáu trăm triệu năm ngàn vạn năm dài đằng đẵng...

Ánh mắt Hạ Dư ướt át nhìn Tạ Thanh Trình chăm chú, sau đó bị nước nhấn chìm, từng chút từng chút.