Sở Hán Tranh Bá

Chương 105: Hổ Lao Quan (3)




Hạng Trang, các chư tướng Úy Liễu, Hoàn Sở, Quý Bố, ở Lạc Dương vây quanh tuần tra kho vũ khí ở thành bắc.

Vẻ mặt Hoàn Sở đầy vui mừng, một mặt ở phía trước dẫn đường một mặt vô cùng hưng phấn nói:

- Thượng Tướng Quân, lần này thực sự chúng ta đã phát tài, kho vũ khí ở Lạc Dường đầy kiếm kích thuẫn giáp, ít nhất cũng có thể dùng để trang bị cho một đại quân có đến hai mươi nghìn người!

Dừng lại một lát, Hoàn Sở có chút tiếc nuối nói:

- Chỉ tiếc là, chúng ta không có nhiều người như vậy,…

Đang nói chuyện, Hạng Trang liền đi vào một kho hàng.

Chỉ thấy một nhà chứa đầy chiến bào áo giáp, sếp chồng chất, gần như chất cao tới nóc nhà.

Còn lại mấy phòng ở dưới chứa song lưỡi trường kiếm, trường kích, đại thuẫn và binh phí, còn có một ít áp giáp nữa.

Đối với lượng vũ khí thu hoạch được ngoài ý muốn này, Hạng Trang thật không có quá mức kinh ngạc. Thành Lạc Dương thuộc quận Tam Xuyên, hơn nữa Lã Trạch bỏ nhiều công sức ra để mà cai quản, với mong muốn trở thành đại ấp địa khu hùng mạnh số một ở Trung Nguyên, vừa được hai đến ba năm, lại thêm đại bản doanh quân Hán ở Quan Đông. Vì vậy, kho vũ khí ở Lạc Dương trữ nhiều kiếm kích thuẫn giáp đến như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.

Ngay cả kho lương thực ở Lạc Dương cũng dự trữ rất nhiều lương thực, phỏng tính cũng có đến trăm nghìn tấn quân lương, đều đủ cho năm nghìn quân Sở ăn trong vài năm. Số lương thực này đều là từ Hàm Dương đưa tới nhà kho Lạc Dương. Nguyên là mấy ngày nay đã đi qua Bộc Dương, cung cấp cho đại quân Lưu Bang, hiện tại lại trở thành toàn bộ chiến lợi phẩm của quân Sở.

Tuy nhiên, Hạng Trang rất muốn có được những vũ khí hạng nặng, ví dụ như thang, xe công thành nhưng đều không có, khi đến tuần sát toàn bộ kho vũ khí, Hạng Trang đều không tìm thấy một cái thang mây cũng như một chiếc xe công thành nào!

Hạng Trang có chút thất vọng, hỏi Hoàn Sở:

- Còn gì nữa không? Còn kho hàng nào khác nữa hay không?

- Không có.

Hoàn Sở có phần khó hiểu, thấp giọng nói:

- Thượng Tướng Quân, từng này còn chưa đủ hay sao?

- Hiện tại chúng ta cần nhất thang và xe công thành!

Hạng Trang dừng lại một chút, rồi nói:

- Ta lệnh cho ngươi đi tìm những người thợ rèn, thợ mộc, thợ thủ công làm binh khí trong thành Lạc Dương này, ngươi làm đến đâu rồi?

- Thượng Tướng Quân yên tâm, việc này đã được làm thỏa đáng.

Hoàn Sở vỗ vỗ ngực, có chút đắc ý nói:

- Mạt tướng bắt được người ở kho vũ khí Lạc Dương, trong tay lão tiểu tử này đều có vài trăm thợ: thợ rèn, thợ mộc, thợ binh khí thủ công đều có cả.

Dứt lời, Hoàn Sở quay đầu lại ra lệnh cho đám thân binh nói:

- Đi, dẫn lão tiểu tử đó tới đây!

Thân binh lĩnh mệnh đi ra, rất nhanh sau đó đã dẫn theo một ông cụ gầy gò tới trước mặt Hạng Trang.

Ông cụ gầy gò này có tướng mạo xấu xí, nhưng đôi mắt rất tinh nhanh, nhìn một cái đã biết được đám người Hạng Trang mới chính là những kẻ cho đòi mình, lập tức lo sợ hướng về phía Hạng Trang vái chào thật dài, cất giọng nói:

- Lão tên là Công Thâu Xa, xin ra mắt Thượng Tướng Quân.

- Công Thâu lão tiên sinh, không cần khách khí.



Hạng Trang đáp lễ, lại nói"

- Không biết trong tay lão tiên sinh có bao nhiêu thợ mộc?

Công Thâu Xa nói:

- Hơn ba trăm người.

Hạng Trang lại nói:

- Có thể tạo ra thang và xe công thành hay không?

- Dĩ nhiên còn có thể tạo ra cả tỉnh lan (một loại xe công thành).

Công Thâu Xa nói:


- Tuy nhiên thang, xe công thành còn có tỉnh lan đều là khí giới hạng nặng, muốn chế tạo sẽ mất thời gian. Còn nữa, không biết Thượng Tướng Quân muốn tấn công thành trì nào? Bởi vì, mỗi một tòa thành trì đều có độ cao khác nhau, khí giới công thành cũng sẽ phải yêu cầu độ cao khác nhau.

Hạng Trang nói:

- Nếu như bản tướng quân muốn tấn công Hàm Cốc Quan thì thế nào? nguồn Truyện Full

- Hàm Cốc Quan chính là tòa thành hạng nhất, tường cao tới hơn sáu trượng, thì thang cùng với tỉnh lan cũng cao ít nhất bảy trượng! Không biết Thượng Tướng Quân cần bao nhiêu thang, bao nhiêu tỉnh lan?

Biểu hiện của Công Thâu Xa là sự hợp tác, thậm chí còn rất nhiệt tình, hắn cũng không có vì bản thân mình từng là quân Hán trông giữ kho vũ khí mà cự tuyệt không hợp tác với quân Sở.

Trên thực tế, cũng là do thời đại lúc đó có chút đặc biệt, khi đó người Trung Nguyên quan niệm đơn giản, giống như Vệ Ưởng, tuy rằng Vệ Ưởng xuất thân ở nước Vệ, lại có thể yên tâm thoải mái làm việc cho nước Tần, lại như Úy Liễu, vốn là Ngụy Quốc Nhân là kẻ thù không đội trời chung với nước Tần, nhưng cuối cùng lại làm chứ Thái úy ở nước Tần, hơn nữa một tay đưa ra kế sách để khiến cho Ngụy Quốc diệt vong!

Như các sĩ tử Vệ Ưởng, Úy Liễu, đều không có quan niệm quá sâu sắc về quốc gia, đối với một thợ thủ công như Công Thâu Xa này, càng không có khả năng quan niệm gì về quốc gia dân tộc. Hơn nữa, phần lớn thợ thủ công ham thích công việc, chỉ cần làm cho ai cũng là bản thân mình có cơ hội hanhg nghề, sự thay thế quốc gia nào cũng không có vấn đề gì.

Hạng Trang ngẫm nghĩ một chút nói:

- Hai mươi cái thang, hai mươi cái tỉnh lan, cộng thêm số lượng năm xe công thành, cần mất bao nhiêu thời gian để hoàn thành?

Công Thâu Xa yên lặng một chút trong lòng tính toán, sau đó hồi đáp:

- Thượng Tướng Quân, thời gian ba ngày là có thể làm xong!

- Tốt!

Hạng Trang nói:

- Bản tướng quân cho ngươi thời hạn là ba ngày, trong vòng ba ngày, ngươi cần cái gì cứ việc đề xuất, bản tướng quân nhất định sẽ đáp ứng những yêu cầu của ngươi. Tuy nhiên, sau ba ngày ngươi làm không được hai mươi cái thang, hai mươi cái tỉnh lan, cộng thêm năm xe công thành, khi đó ngươi đừng có trách bản tướng quân không khách khí với ngươi.

Công Thâu Xa nói:

- Thượng Tướng Quân yên tâm, thợ thủ công đều có sẵn, ba ngày là có thể xong!

- Tốt lắm.

Hạng Trang vui vẻ gật đầu nói:

- Ngoại trừ những người thợ mộc chế tạo ra thang, tỉnh lan và xe công thành, thì những người thợ rèn cũng không được nhàn rỗi, nhu cầu cấp bách của bản tướng quân hiện nay cũng là vấn đề binh khí, đợi bản tướng quân sai người đưa đến mấy chục dạng đao, mấy ngay này hãy sai người của ngươi tạo ra số lượng đao này nhiều hơn.


Từ kho vũ khí trở lại Quận Thủ phủ, tâm trạng của Hạng Trang, Úy Liễu cũng không giảm được sự phiền lòng.

Tạo ra thang, tỉnh lan, xe công thành ít nhất mất ba ngày, nhưng có thể giữ được bí mật ở Lạc Dương lâu hơn ba ngày không chứ? Cho dù khi quân Sở công thành, trước đó khóa cứng tứ cửa, bên trong thành quân coi giữ, dân chúng tuyệt đối không có một người nào được đi ra ngoài, nhưng dân chứng phân tán ở ngoài thành ít nhiều cũng sẽ nghe được động tĩnh, hơn nữa ba ngày không cho người buôn bán nhỏ vào thành, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ.

Một khi tin tức đến được Ngao Thương Lã Trạch, nhất định sẽ cấp tốc quay về viện trợ quận Tam Xuyên, khi đó tiền toái sẽ lớn.

Cũng không biết kế ly gián của Vũ Thiệp có thành công hay không, nếu Lã Trạch đã cùng Bành Việt đánh lên, thì quân Sở sẽ không có lỗi lo.

Tuy nhiên hiện giờ, Hạng Trang cũng không nghĩ được biện pháp nào khác, chỉ có thể phái nhiều thám báo, bảo vệ hướng tây Hàm Cố Quan cùng với hướng đông Hổ Lao Quan, chặn bốn phía giết những người nào khả nghi, tận dụng hết mọi khả năng để có thể phong tỏa quận Tam Xuyên. Tin tức quân Sở công hãm Lạc Dương chắc chắn sẽ được truyền ra ngoài, nhưng chuyện này có thể giữ bí mật được bao lâu cũng tốt.

Úy Liễu vẫn là lo lắng, lại dặn dò Cao Sơ nói:

- Cao Sơ tướng quân, đội thám báo đã phái đi ra ngoài chưa?

- Quân sư yên tâm, đã phái đi ra ngoài rồi.

Cao Sơ điềm nhiên nói:

- Hướng về phía Hàm Cốc Quan, Hổ Lao quan đều phái đi hơn mười chi đội thám báo, đều đã đi ra ngoài quận Tam Xuyên, thực hiện đúng như lời nói của Thượng Tướng Quân, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, chỉ cần thoạt nhìn có vẻ khả nghi, lập tức giết không tha!

Úy Liễu thở dài nói:

- Ở vào tình thế bất thường này, không còn cách nào khác.

Vừa dứt lời, Công Tôn Toại đột nhiên bước vào, hướng về phía hai người Hạng Trang, Úy Liễu chắp tay thở dài nói:

- Thượng Tướng Quân, quân sư, cuối cùng thì Vũ Thiệp tiên sinh cũng có tin tức trở về!

- Ồ?

Đột nhiên Hạng Trang quay đầu lại, vội la lên:


- Người đâu?

Công Tôn Toại quay đầu lại vẫy tay một cái, một gã tử sĩ liền ngang nhiên đi tới, hướng về phía hai người Hạng Trang, Úy Liễu vái chào nói:

- Tiểu nhân là Thạch Tảng, kính chào Thượng Tướng Quân, kính chào quân sư.

Hạng Trang khoát tay, thấp giọng nói:

- Nói mau, Vũ Thiệp tiên sinh ở bên kia thế nào rồi?

Thạch Tảng lập tức thuật lại chuyện Vũ Thiệp bắt đầu tự nhập vào lương doanh đến việc thuyết phục Trần Hi tấn công Hổ Lao quan từ đầu đến cuối.

Hạng Trang nghe xong lập tức mừng rõ, thật sự hắn không nghĩ tới, không ngờ Vũ Thiệp có thể ly gián được Lã Trạch cùng với Bành Việt. Tuy nói rằng quân Hán là do sự xuất hiện đột ngột của Lưu Bang mà thất bại, nhưng vẫn là do Trần Hi phá vây. Việc làm cho Hạng Trang vui mừng chính là, không ngờ Vũ Thiệp còn đưa Trần Hi tới cùng với đại quân ba mươi nghìn người!

Úy Liễu cũng vui mừng quá đỗi, luôn miệng nói:

Thượng Tướng Quân đúng là ý trời, đúng là ý trời!

- Đúng, ý trời, trời chưa diệt Đại Sở ta, ha ha.

Hạng Trang ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, lập tức quay đầu lại quát lớn:


- Công Tôn Toại, đánh trống tập hợp binh sĩ, bản tướng quân muốn dẫn Hãm Trận Doanh, Tiên Đăng Doanh tập kích Hổ Lao quan!

Hổ Lao quan, phản quân tiến công lại một lần nữa bị đánh lui, đông quan hạ lại tăng thêm mấy trăm cỗ thi thể.

Ở giữa hỗn độn tiếng bước chân, một viên tướng mặc áo bào màu trắng vây quanh có đến hơn mười tướng tá theo đường cái bước đến trước tường quan. Tên tiểu tướng áo bào trắng tuổi chừng hai mươi, bộ dạng mày kiếm mắt sáng, thân khoác giáp sáng ngân lân, đầu đội ngân quan, thắt lưng khóa bảo kiếm, vỏ kiếm đầy màu rực rỡ bảo thạch, trông thật xa hoa lóa mắt.

Một viên tướng Hán cả người đẫm máu nghênh tiến lên, hướng về phía tiểu tướng mặc áo bào trắng chắp tay thở dài nói:

- Trưởng công tử, đám phản quân đánh không được tốt, căn bản tường cao không có tới gần được, cũng đã có đến hơn trăm người chết, đấu pháp này, phản quân chính là đến một trăm nghìn người, toàn bộ giao cho Hổ Lao quan ở dưới.

Tiểu tướng mặc áo bào trắng không phải ai khác, hóa ra chính là đứa con cả của Lã Trạch Lã Đài.

Lã Đài khoát tay, không cho là đúng nói:

- Tướng quân không thể sơ suất, ta xem ra đám phản quân này đã vào thế yếu.

Dừng lại một chút, Lã Đài lại nói:

- Vừa mới thắp lên ánh lửa, bản công tử mơ hồ nhìn đến đám phản quân trung có chữ đại kỳ, nếu không có gì bất ngờ, chủ tướng hắn chính là Trần Hi. Người này thích dưỡng sĩ, môn hạ thực khách xưng là tám trăm người, tám trăm người này đều là những người mang tuyệt kĩ, Trần Hi phần lớn cuối cùng là muốn giở trò.

Tướng Hán ngạc nhiên nói:

- Trần Hi, không phải hắn đã bị nhốt ở trong thành Ngao Thương hay sao?

- Ngao Thương đã xảy ra chuyện.

Lã Đài thở dài, nói:

- Lương Vương Bành Việt nhẹ dạ cả tin phụ tá Khoái Triệt, mấy ngày trước có xung đột với gia phụ, phần lớn Trần Hi nhân cơ hội này thừa dịp phá vây Ngao Thương.

Dừng lại một chút, Lã Đại lại cười lạnh nói:

- Tuy nhiên, Trần Hi thực sự không nên tiến đến tấn công Hổ Lao quan, ha hả.

Tướng Hán gật gật đầu lại nói:

- Trưởng công tử, nếu không để mạt tướng dẫn tám trăm tinh binh xuất quan đánh với hắn một trận được chứ?

- Khỏi cần.

Lã Đài khoát tay, thản nhiên nói:

- Nếu nói không có điều gì bất ngờ xảy ra, tiếp theo công kích Trần Hi xuất động tám trăm môn khách, không bằng chúng ta tương kế tựu kế, khiến đám phản quân thua trận!

Dứt lời, Lã Đài lại tiến đến bên tai tướng Hán nhẹ giọng giải thích vài câu, tướng Hán liên tục gật đầu lại nói:

- Mạt tướng liền đi xuống chuẩn bị, canh giữ Trần Hi cho cẩn thận những kẻ muốn đến cướp đi có đến mà không có về, ha hả.