Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng

Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng - Chương 32: Ngâm suối nước nóng




Cố Loan Loan và Đỗ Quân Khôn đều sửng sốt, Diệp Cửu Chiêu đi đến, lặp lại lần nữa: “Yêu cầu làm cái gì, tôi giúp anh.”



“Không cần……”



“Anh cứu Loan Loan, việc cô ấy nên làm cũng chính là việc tôi nên làm.” Diệp Cửu Chiêu mỉm cười, tay nắm chặt, ánh mắt lạnh lẽo như kim băng.



Vì sao bọn họ vẫn gặp nhau được? Thành phố W lớn như vậy, một người bận rộn chuyện công ty, một nữ sinh không hay ra ngoài trường, vì sao vẫn gặp được nhau?



Một cảm giác phẫn nộ lại tuyệt vọng hỗn loạn chậm rãi lan tràn, cho nên anh có làm bất kỳ điều gì, ông trời vẫn sẽ để bọn họ gặp nhau sao?



Diệp Cửu Chiêu làm đủ chuẩn bị, thật sự nghiêm túc dìu Đỗ Quân Khôn vào toilet, đóng cửa lại.



“Rầm!”



Ấn Đỗ Quân Khôn lên tường, đứng chắc một chân rồi nhấc chân kia đá vào cái chân bị băng kín mít của anh ta, đối phương phản xạ có điều kiện tránh đi.



Cái chân thoạt nhìn “Nghiêm trọng” kia lại nhẹ nhàng dời đi, đứng vững, thậm chí một chân khác còn đạp lại. Thường xuyên đá qua lại, đã được mấy chiêu.



“Cô ấy, là người tôi yêu.” Diệp Cửu Chiêu trừng anh ta, ánh mắt phẫn nộ giống như muốn thiêu cháy đối phương.



Đỗ Quân Khôn bày ra biểu cảm vô lại bất biến, lại hơi hơi nhếch miệng, nói: “Tuy hoa đã có chủ nhưng tôi sẽ đến đào bới.”



Diệp Cửu Chiêu hung hăng đáp trả một cước.



“Ai da, này! Giết người à!”



Trong phòng bệnh Cố Loan Loan đầy sửng sốt, làm sao vậy?



Rồi sau đó cửa phòng vệ sinh mở ra, Diệp Cửu Chiêu lửa giận đầy mặt đi ra, Đỗ Quân Khôn đỡ cửa, vẻ mặt đau đớn, nói: “Loan Loan……Bạn trai em……”



“Này……”



Cố Loan Loan còn chưa nói lời nào, Diệp Cửu Chiêu đã kéo cô đi ra ngoài, không nói một lời.



“Anh Cửu… Chờ một chút.”



Người đàn ông lôi kéo cô mang vẻ mặt tức giận, không nghe không ngừng, đi thẳng đến bãi đỗ xe, mở cửa ghế lái phụ, đặt cô vào. Động tác rất cẩn thận khiến cô đang đầy ngập lửa giận cũng lập tức tan biến bớt.



Diệp Cửu Chiêu ngồi ở ghế lái, lúc này mới thở ra một hơi, siết chặt nắm tay.



“Em….Sao lại cùng anh ta ở bệnh viện vậy.” Giọng nói rất nhẹ, rất rất nhẹ, không chạm được cảm xúc bên trong.



Cố Loan Loan im lặng một chút, hỏi: “Vì sao anh lại phẫn nộ như vậy?”



Diệp Cửu Chiêu im lặng, anh có thể nói cái gì? Nói bởi vì đời trước là em đã gả cho anh ta sao? Bởi vì em thích anh ta sao?



“Anh không muốn em tiếp xúc với anh ta.”



“Em biết, anh nói anh ta là địch thủ của anh, em và anh ta chắc chắn sẽ không có quan hệ gì. Nhưng hôm nay anh ta đã cứu em, mà anh đánh anh ta ở trong phòng bệnh, còn chẳng nói câu gì đã bỏ đi rồi.”



“Em đang trách cứ anh sao?”



“Em không có trách cứ anh, nhưng anh ta bị thương vì em.”



“Vì sao anh ta lại bị thương vì em?”



Cố Loan Loan thấy anh vẫn luôn rối rắm vấn đề này, thở dài, kể: “Hôm nay thấy anh ta ở cổng trường, anh ta nói với em hai câu,--,,llee,,quy,,,,don.....,,,,---có một chiếc xe bị mất kiểm soát, em không nhìn thấy, anh ta đã đẩy em ra.”



“Hai người….Nói chuyện với nhau….” Giọng nói của Diệp Cửu Chiêu khàn khàn, bài xích những lời này.



“Vì sao anh cứ mãi rối rắm về vấn đề này thế?”



“Anh không muốn em tiếp xúc với người đàn ông khác! Đặc biệt là Đỗ Quân Khôn!” Khuôn mặt anh dữ tợn, dữ dằn nói ra những lời này.



Con ngươi của Cố Loan Loan co rụt lại, bộ dạng của anh làm cô có chút sợ hãi, theo bản năng mà lùi về sau một chút.



Diệp Cửu Chiêu sững sờ nhìn cô, trong ánh mắt dần dần có tơ máu, tay anh đặt trên vô lăng, xiết chặt lại.



An tĩnh trong chốc lát, Cố Loan Loan vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở trên tay anh, tay nhỏ kéo mở bàn tay to, đặt ở trên.



“Anh Cửu……Em chỉ muốn nói một câu cảm ơn, rồi sau đó cho anh một ít bồi thường, liền không nợ anh cái gì.”



Độ ấm từ lòng bàn tay cô truyền đến, lồng ngực Diệp Cửu Chiêu đã khôi phục một chút nhiệt độ.



Đúng vậy, đối với anh mà nói Đỗ Quân Khôn là một người có thể cướp đi Loan Loan bất cứ lúc nào, là người mà đời trước anh vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Nhưng đối với Loan Loan lương thiện mà nói, đó chỉ là một người xa lạ. Người ta cứu cô ấy, cô ấy muốn trả ân tình đó thì mới có thể không nợ anh ta.



Diệp Cửu Chiêu lật tay cầm tay cô, nói: “Thật xin lỗi…Là anh quá nóng nảy.”



Cố Loan Loan cười, đáp: “Không có việc gì.”



Diệp Cửu Chiêu đưa cô về trường học xong một mình trầm mặt quay về công ty, anh thật muốn xem rốt cuộc trận “Tai nạn xe cộ” này là thế nào.



Đỗ Quân Khôn ở bệnh viện cũng không an phận, thường hay gọi điện cho Cố Loan Loan, muốn cái này cái kia.



Diệp Cửu Chiêu không yên tâm để Loan Loan ở chung với anh ta nên mỗi lần đều đi theo.



“Loan Loan, em ở lại chăm sóc tôi đi.” Đỗ Quân Khôn nằm trên giường, không biết xấu hổ nhìn Cố Loan Loan.



“Anh có hộ lý rồi.”



“Hộ lý đó chẳng tri kỷ chút nào, còn hay đi vắng. Em không thể chăm sóc tôi mấy ngày sao?”



Cố Loan Loan còn chưa đáp lời, Diệp Cửu Chiêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Không phải anh muốn có người tri kỷ chăm sóc sao, chờ lát nữa sẽ có hai người đến.”



Anh dẫn theo Loan Loan đi rồi, buổi chiều quả nhiên có hai cô gái đến, Đỗ Quân Khôn liền nhíu chặt mày, hai người này, người nọ còn phiền hơn người kia.



“Sao cô cũng đến?!”



“Anh Khôn bị thương, tôi tới chăm sóc, cô đến làm gì?” Tùy Thiến cũng rất không vui.



Gần đây, trong khoảng thời gian này, cô ta đã cảm thấy Đỗ Quân Khôn và Diệp Gia Lâm có quan hệ khá bất thường.



Diệp Gia Lâm bốc hỏa, quát: “Anh Khôn là để cô gọi à?!” Rồi định nhào lên.



Hai người này kết thù không phải trong thời gian ngắn, Đỗ Quân Khôn liền trầm mặt xuống, quát: “Đều cút hết đi!!!”



……



Bên kia gà bay chó sủa thế nào thì không nói đến nữa, còn bên Diệp Cửu Chiêu đang trầm mặt xem kết quả điều tra.



Điều tra về Đỗ Quân Khôn dĩ nhiên là tốn thời gian công sức, nhưng anh là trừ bỏ Loan Loan, cái gì đều bỏ được trả giá người.



Trận tai nạn xe cộ này quả nhiên là do Đỗ Quân Khôn sắp đặt, vào lễ Quốc Khánh, anh ta đến đại học D để tuyên truyền, giảng giải nhưng không gặp được Cố Loan Loan, ngược lại là do Tùy Thiến tiếp đãi anh ta.



Người này lớn lên phong lưu, đôi mắt nhíu lại giống như ẩn chứa tình cảm, thêm lời nói đùa mà như thật, Tùy Thiến dĩ nhiên là tự đưa đến cửa rồi.



Cô ta báo cáo hết nhất cử nhất động của Loan Loan, nói kỹ càng tỉ mỉ về tính cách của Cố Loan Loan, Đỗ Quân Khôn phân tích một chút, liền sắp đặt trận tai nạn xe cộ này.



Đó là cách tốt nhất để trói buộc một người luôn nghiêm túc giữ quy củ nhưng lại thiện lương với mình. Anh ta cứu Loan Loan thì cô ấy sẽ áy náy, tiến tới là hai người sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc.



Nếu như Diệp Cửu Chiêu không sống lại, không canh phòng nghiêm ngặt như vậy thì khi Đỗ Quân Khôn từng bước triển khai kế hoạch,---ll,,E,,,Q,,,Y,,,,,d...,,0,,11--- cho dù Loan Loan không động tâm, cũng sẽ khiến cô có thiện cảm với anh ta.



Diệp Cửu Chiêu tức giận hất hết những đồ vật trên bàn xuống đất, thư ký đẩy cửa ra nhìn, lại nhanh chóng đóng lại.




Diệp Cửu Chiêu nghĩ nghĩ, rồi nhặt tư liệu trên mặt đất lên, không biết xuất phát từ lòng yên tâm hay là muốn thăm dò, anh mang theo đi tìm Loan Loan.



Nghe xong tất cả, Cố Loan Loan sửng sốt một chút, lúc này đang ở cửa phòng bệnh, Đỗ Quân Khôn kêu gào muốn cô qua, cô liền tới rồi.



“Chúng ta đi thôi, đây là anh ta tự làm tự chịu, chân anh ta vốn không sao cả.”



“Anh ta……Vì sao lại nhiều mưu đồ với em như vậy?” Cố Loan Loan rất không hiểu, một người mới gặp qua một lần, có cần thiết phí nhiều công sức như vậy để tiếp cận cô hay không?



Diệp Cửu Chiêu nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô.



Bởi vì anh ta hiểu rõ em mà.



“Đại khái là do bọn anh tranh chấp lợi ích quá lớn……”



Cố Loan Loan gật gật đầu, nói: “Anh chờ em một chút, em đi vào nói một câu.”



Ngoài mặt thì Diệp Cửu Chiêu gật đầu, nhưng chân thì lại tiến đến cạnh cửa khi cô vừa bước vào. Cửa này không cách âm, bên trong đối thoại đều nghe được rành mạch.



“Hai người nói gì vậy, tôi đau sắp chết đây, mau đến trò chuyện với tôi đi.” Đỗ Quân Khôn còn cười, thoạt nhìn vô tâm vô phế, rất là lạc quan.



Sắc mặt Cố Loan Loan lạnh tanh, nói: “Anh đang giả vờ đi, tôi đều biết hết rồi. Ngài Đỗ, sau này mời anh cách xa tôi một chút, anh đến gần tôi nữa, tôi sẽ báo nguy đấy.”



Lại nhìn chân anh ta, nói tiếp: “Làm khó một người bận rộn như anh phải giả vờ nằm bệnh viện rồi.”



Nói xong liền xoay người, Đỗ Quân Khôn từ trên giường nhảy xuống, giữ chặt cô.



“Chờ một chút, chờ một chút.”



Bị cô hung hăng hất ra, ánh mắt cô rất lạnh, nói: “Anh quả nhiên là giả vờ!”



Vừa rồi cô vẫn còn hơi hoài nghi, một người bận rộn có cần thiết giả bệnh để nằm trên giường bệnh sao? Hiện tại xem ra, quả nhiên là thật sự.



“Không phải, em nghe tôi giải thích, tôi……”



“Không có gì để giải thích, tôi vẫn luôn không thích anh, nhưng anh đã cứu tôi, vì áy náy nên tôi đã thỏa mãn yêu cầu nhỏ của anh. Hiện tại đã biết sự thật thì nhìn anh là cảm thấy chán ghét rồi.”



“Cố Loan Loan! Em chán ghét tôi vậy sao?” Đỗ Quân Khôn hỏi câu sau, giọng đã đè thấp xuống, âm điệu hơi oan ức. --ll,,ê,qu,,,,y,,,do,,,nnnn----Anh ta là ‘Thiên chi kiêu tử’ (con cưng của trời), từ lúc sinh ra đến nay, lần đầu tiên hao tâm tổn sức vì một người như vậy.



Hiện tại cô ánh mắt chán ghét của cô khiến lòng anh ta như đóng băng, lạnh đến run cả người.




“Tôi chỉ thích em mà thôi.”



“Sự yêu thích của anh, tôi không hưởng nổi, tôi đã có người yêu, chúng tôi vô cùng yêu nhau, sẽ kết hôn, làm bạn đến già. Mặc kệ anh vì lý do gì, đều đừng tới quấy rầy tôi nữa.”



Đỗ Quân Khôn ngơ ngác nhìn cô, nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn, tinh xảo của cô, lại có thể nói ra nhiều câu vô tình đến vậy.



“Anh cố ý dùng xe đâm tôi, có phải đã cấu thành tội hay không?”



Đỗ Quân Khôn sâu kín nhìn cô, đây là đang uy hiếp anh ta?



Quả nhiên, đối phương lại nói: “Cho nên, anh không cần xuất hiện ở trước mắt tôi nữa.”



Mở cửa, thấy Diệp Cửu Chiêu đang nhìn cô cười, còn vươn tay ra.



Cố Loan Loan chậm rãi vươn tay, cầm tay anh, bị anh ôm vào trong lòng. Tuy người đàn ông này có chút cố chấp, nhưng anh rất yêu cô, tất cả hành động của anh đều xuất phát từ tình yêu. Cho nên, cô cũng không so đo kế nhỏ của anh.



Giải quyết xong chuyện về Đỗ Quân Khôn, Cố Loan Loan liền phát hiện anh Cửu có biến hóa. Trước kia, ánh mắt anh nhìn cô có yêu thương những cũng có nỗi sợ sâu sắc, hiện tại đã dịu đi nhiều, vẫn luôn đối tốt với cô, không, phải nói là càng tốt hơn.



……



Toàn thể nhân viên Minh Thịnh đều cảm giác được tâm tình của ông chủ rất tốt. Đặc biệt so với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của mấy ngày trước thì gần đây đúng là như ‘Một giây tiến vào mùa xuân’.



Ông chủ đột nhiên bị hòa tan băng rồi hả?



Có người lén hỏi trợ lý: “Anh Toàn, sao gần đây tâm tình của ông chủ lại tốt như thế? Công ty chúng ta sắp phát tài hả?”



Trợ lý Toàn sờ sờ cằm, cười nói: “Công ty phát tài thì chỉ là chuyện sớm hay muộn, ông chủ cũng sẽ không vui vẻ như vậy. Tâm tình của anh ấy tốt lên là vì bà chủ….. ”



Rồi sau đó không để ý tới đám nhân viên tò mò về bà chủ, liền vào văn phòng.



Thật đúng là gió xuân phơi phới, tâm tình của ông chủ tốt thì cuộc sống của cấp dưới cũng nhẹ nhàng không ít.



Diệp Cửu Chiêu đương nhiên là gió xuân phơi phới, hãy nghe Loan Loan nói đi.



Chán ghét? Chán ghét Đỗ Quân Khôn, muốn cùng Diệp Cửu Chiêu anh kết hôn, sống đến đầu bạc răng long đó.



Nghĩ vậy, anh liền tựa vào ghế dựa, xoay xoay, miệng hừ ca, trong lòng nghĩ đến buổi tối sẽ làm món gì ngon cho cô ăn.



……



Hôm nay cuối tuần, trời trong nắng ấm, mới vào thu, không nóng không lạnh, anh vẫn đứng dưới tang cây hoa quế như trước kia, chờ Cố Loan Loan. Ở trong mắt Diệp Cửu Chiêu, cái cây này đã cao hơn năm ngoái, hoa cũng thơm hơn.



Cố Loan Loan ra tới, thấy anh, mặt hơi hơi phiếm hồng, có chút ngượng ngùng.



“Sao anh lại chờ ở chỗ này?”



“Muốn sớm được nhìn em thôi.” Duỗi tay ôm cô, anh nghiêng đầu hôn một cái.



Suối nước nóng cách trường học cũng không xa, Diệp Cửu Chiêu lái xe, không bao lâu liền đến. Bên trong phong cảnh tú lệ, anh đã bao trọn nên dĩ nhiên là không có ai khác nữa. Nhưng rõ rang là hai người cũng không có tâm tình để ngắm phong cảnh.



Lần trước, bộ bikini mua ở Hải Nam vẫn còn giữ, đây là Cố Loan Loan đã hứa, cô có thể quên nhưng Diệp Cửu Chiêu thì không.



Anh quấn lấy cô hai ngày, cho đến khi cô nói là đến suối nước nóng này.



Thay quần áo trước, Diệp Cửu Chiêu liền đi ngâm mình, Cố Loan Loan chưa ra, anh cũng không vội.



Nửa người trên cường tráng, rắn rỏi lộ ra dưới ánh mặt trời, ngũ quan sắc bén, lúc này đã dịu đi nhiều, khóe miệng anh hơi nhếch, hừ ca.



Mặc kệ cô lề mề bao lâu, bọn họ còn có cả một ngày mà.



Cố Loan Loan vẫn ngượng ngùng, mắc cỡ đi ra, cô khoác khăn tắm, chỉ lộ ra đôi chân thon dài, tinh xảo,--ll,,,quy,,,d,,,on,,,,---xinh đẹp, do quanh năm không bắt nắng nên có màu trắng như sữa.



Cô chậm rãi đi tới, chỉ một đôi chân này, đã khiến Diệp Cửu Chiêu cứng đờ lên.



Nếu không nói là tự làm tự chịu, rõ ràng không kháng cự được, còn cố tình tìm đường chết, dẫn cô đến đây.



Cố Loan Loan không xuống nước, liền đứng ở bên cạnh nhìn anh, mặt đỏ hồng.



Cho dù ở nhà bọn họ đã làm không ít chuyện, nhưng chân chính lộ ra bên ngoài thì vẫn khiến cho người ta vô cùng ngượng ngùng.



Cố Loan Loan ngồi trên tảng đá, chân đặt trong nước, độ ấm kia xông lên, thoải mái cực kỳ. Ánh nắng ấm áp mà không chói, hôm nay đùng là ngày đẹp mà.



Diệp Cửu Chiêu chậm rãi qua đây, cô có chút khẩn trương, ánh mắt của đối phương như là sói thấy con mồi trong bóng tối.



Khăn tắm màu trắng che khuất phần lớn cơ thể cô, nhưng Diệp Cửu Chiêu biết bên trong cô mặc cái gì.



Anh thích cô mặc màu đỏ, cho nên bộ đồ anh mua ở Hải Nam cũng là màu đỏ, anh có thể tưởng tượng được bên trong kia là sự gợi cảm, mê hoặc cỡ nào.



Anh duỗi tay, cầm một góc khăn tắm, trong sự thẹn thùng của cô, từ từ kéo khăn ra.