Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng

Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng - Chương 7: Trưởng thành




Hai mẹ con Cố Loan Loan tay nắm tay, Diệp Cửu Chiêu và Tôn Hạo Dương theo ở phía sau.



Nhà bọn họ ở thành phố C, thuộc về gia đình bậc trung, không tốt cũng không xấu, có phòng ở, có mặt tiền làm cửa hàng, nhưng chỉ vừa đủ chi tiêu, không tiết kiệm được bao nhiêu.



Ở tại tầng hai, đẩy cửa ra, bên trong trang trí nhã nhặn, bày biện vài bình hoa tranh chữ, đời trước anh đã biết rõ, ba của Cố Loan Loan là một người nho nhã.



Diệp Cửu Chiêu đi theo bước vào cửa, cô gái phía trước đột nhiên nhảy dựng lên, hô: “Ba!”



Cô hướng về phía người đàn ông ngồi trên sofa, ba Cố cười tít mắt, gật đầu mỉm cười với bọn họ. Lại vỗ vỗ Cố Loan Loan, bất đắc dĩ nói: “Con đó, các bạn học đều đang nhìn kìa.”



Loan Loan lúc lắc đầu, nhếch miệng, làm nũng.



Diệp Cửu Chiêu hơi bất ngờ, --ll..ll..e,,.quy,,,do,,,n----anh chưa từng thấy dáng vẻ này của Cố Loan Loan. Chính là vào lúc kết hôn với Đỗ Quân Khôn, cũng là nụ cười rụt rè, gượng gạo.



Là vì kiếp trước ba Cố qua đời, không còn ai bao dung cho tính tùy hứng của cô ấy sao? Kiếp trước cô ấy vội vàng kết hôn với Đỗ Quân Khôn là vì lý do gì?



Đột nhiên có rất nhiều nghi hoặc ùn ùn kéo đến, Diệp Cửu Chiêu hơi choáng váng, lắc lắc đầu, nỗ lực đè ép nó xuống.



Mà lúc này ba Cố liền tiếp đón bọn họ: “Hai bạn học ngồi đi, giờ cũng tối, đã vất vả rồi.” Lại nói với Cố Loan Loan: “Loan Loan, đi chuẩn bị cơm cho các bạn học ăn đi, chắc chắn là đói bụng rồi.”



“Vâng.” Cố Loan Loan đứng lên, đi theo mẹ Cố.



Diệp Cửu Chiêu và ba Cố mặt đối mặt, Tôn Hạo Dương vô tri vô giác ngồi ở bên cạnh.



“Bác trai, bác khỏe ạ. Cháu tên là Diệp Cửu Chiêu, là bạn học của Loan Loan.”



Cố Loan Loan đối với Cố Hoa Nhiễm mà nói, chính là cô công chúa nhỏ, là bảo bối trên đầu quả tim. Có một ngày đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, có ý đồ vươn dài tay, vớt mất bảo bối của ông, cho nên……



“Bạn học Diệp à, bao nhiêu tuổi?”



“22 tuổi ạ.”



“À, Loan Loan mười tám tuổi, vừa mới thành niên.”



Diệp Cửu Chiêu cười, đáp: “Vâng, Loan Loan mười tám tuổi, mới thành niên.”



Nụ cười của ba Cố cứng đờ, ngồi gác chân phải lên chân trái, nói: “Con gái ở trong lòng ba mẹ, trước sau vẫn là một đứa bé.”



Diệp Cửu Chiêu cong môi cười, đáp lại: “Đứa bé cũng phải có ngày trưởng thành ạ.”



Cố Hoa Nhiễm càng đen mặt.



“Loan Loan của chúng tôi luôn lưu luyến gia đình.”



“Thành phố C khá tốt ạ.”



“……” Đây là có ý tứ tới cửa rồi hả? Ba cậu có biết không?!



Diệp Cửu Chiêu thấy ông không nói lời nào, vươn tay cầm ấm trà trên bàn, đảo khách thành chủ, rót cho ông một chén nước. Anh thật sự không thèm để ý về sau ở đâu, Loan Loan ở đâu, anh liền ở đó.



“Bác trai....Thân thể của bác......”



Cố Hoa Nhiễm nhấp một ngụm nước ấm, thân thể ông không tốt, chỉ thức một đêm là cả người khó chịu, đau đầu.





“Có vài bệnh vặt, không sao cả.”



Diệp Cửu Chiêu nhíu mày, nói: “Bác trai, trong tình trạng của thân thể vốn không có bệnh vặt, bác nên chú ý kỹ hơn ạ.”



Đời trước, Cố Hoa Nhiễm qua đời khi Loan Loan đang học năm thứ hai, nghe nói rất sớm trước đó đã có triệu chứng rồi.



Cố Hoa Nhiễm không thèm để ý xua tay, Diệp Cửu Chiêu chau mày, liền không nói gì nữa, chuyện này đành nói với Loan Loan thôi.



Bữa cơm tối của nhà họ Cố rất thanh đạm, tuy có mặn có chay nhưng lại không hề có tý dầu mỡ nào. Thời gian hơi trễ, ăn cơm xong, hai chàng trai liền rời đi trong tiếng giữ lại của nhà họ Cố.



“Đưa ba em đến mấy bệnh viện kiểm tra một chút, thân thể có vấn đề nhất định phải chú ý từ sớm.”



Cố Loan Loan đối mắt với anh,--..l..,e..quy,,don...==thấy anh nói vô cùng nghiêm túc, sắc mặt cô liền nặng nề, gật mạnh đầu.



Diệp Cửu Chiêu cười, dặn: “Đi về đi, anh quay về sẽ gửi cho em mấy số của chuyên gia.”



“Cảm ơn anh.” Chuyện tìm bác sĩ khám bệnh là có liên quan đến sức khỏe của ba cô, cô không có cách nào từ chối, ngay cả lời khách sáo cũng chẳng nói được.




“Quay về đi.” Diệp Cửu Chiêu nhìn cô, giọng nói có phần khàn khàn, trên mặt lộ ra ý cười.



“Vâng!” Cố Loan Loan dùng sức gật đầu, thành phố C làm cả người cô đều lộ ra vẻ hưng phấn.



Hai người đứng dưới ánh đèn ở cửa khu chung cư, anh nhìn cô nhảy nhót chạy vào trong tòa nhà, trước khi vào lại đột nhiên quay đầu. Cô bất ngờ chạm phải tầm mắt anh, liền nở nụ cười, vẫy vẫy tay.



Ánh đèn đường không đủ sáng, nơi cô đứng quay đầu lại mỉm cười bị bóng tối bao phủ. Diệp Cửu Chiêu chớp chớp mắt, như là cảm ứng được, cũng vẫy vẫy tay.



“Anh Cửu?” Tôn Hạo Dương gọi anh một tiếng.



Vừa rồi vành mắt của anh Cửu....Đỏ ửng sao?



Diệp Cửu Chiêu quay đầu lại sắc mặt như thường, không có bất cứ vẻ khác thường nào, gật đầu, đáp: “Đi thôi.”



Tôn Hạo Dương lắc lắc đầu, đuổi kịp anh.



******



“Loan Loan?” Diệp Cửu Chiêu mở to hai mắt nhìn cô gái búi tóc ở trước mặt này.



“Diệp Cửu Chiêu.” Cô gái ngồi đối diện mỉm cười, rất gượng ép, sắc mặt trở nên trắng bệch, phía dưới đôi mắt có quầng thâm.



Không đúng! Đây không phải là Loan Loan của anh, --..ll..e,,quy,,,don,,,,---=ôm chặt đầu, nhưng anh lại không nhớ nổi bộ dạng của Loan Loan là thế nào?



“Có thuốc lá không?”



Diệp Cửu Chiêu không biết mình móc từ trong túi quần ra như thế nào, cũng không nghĩ ra vì sao mình lại có thuốc lá.



Cô gái ở đối diện thuần thục bật lửa, đốt thuốc, một vòng khói trắng quanh quẩn ở khóe miệng, lộ ra vẻ đẹp suy sút.



“Đã nhiều năm không gặp…” Đây là lời Diệp Cửu Chiêu nói.



Cô gái ở đối diện gật gật đầu, mấy sợi tóc xõa xuống, cô cũng lười vén lên.




“Ừm, có khỏe không?”



“Ừ, còn em?”



“Cũng ổn.” Cô gái nói xong, rít một hơi thật mạnh, vẻ mặt đầy ưu thương.



Di động đột nhiên rung lên, cô cầm lấy, cười nhạo một tiếng, đặt ở bên tai, ngón tay run rẩy kẹp thuốc, hút tiếp.



Không biết đối phương nói gì đó, Cố Loan Loan đột nhiên cười, đáp: “Cô đừng gửi cho tôi ảnh ôm, hôn, lên giường gì nữa, cô có bản lĩnh thì khiến anh ta cầm đơn ly hôn tới tìm tôi, liền tính là cô thắng.”



Một cảm giác khó hiểu dâng lên khiến anh biết đầu dây bên kia là Diệp Gia Lâm. Thậm chí nghe thấy được giọng nói bén nhọn từ trong điện thoại truyền ra,--..ll.,e..quy,,,,don,,,,---lộ ra sự sắc bén: “Cố Loan Loan! Tôi mang thai rồi!”



Cô gái trước mặt biến sắc, sắc mặt càng thêm tái nhợt, chỉ thấy cô hung hăng quăng di động xuống đất, phát ra tiếng khóc rống tê liệt.



Trong lòng Diệp Cửu Chiêu đau nhức, vươn tay muốn ôm cô vào trong ngực, lại sờ soạng một khoảng không.



“Loan Loan!”



Lại lần nữa bừng tỉnh từ trong lúc ngủ mơ, đầu Diệp Cửu Chiêu đầy mồ hôi, ngẩn ngơ ngồi thật lâu ở trên giường.



Chậm rãi đứng lên, trong ngăn tủ đầu giường của khách sạn có đặt mấy bao thuốc lá nguyên tem. Anh cầm một bao, ngồi ở trên sofa, học động tác của cô gái trong mộng, bật lửa.



Không kịp hít vào, lại hung hăng ấn xuống gạt tàn, dập tắt chút lửa này. Nằm xoài trên sofa, cả người không có một chút tinh thần. May mắn là ngày mai có thể nhìn thấy cô ấy rồi.



*******



Diệp Cửu Chiêu nghĩ rất hay, nhưng chuyện lại không như anh nghĩ. Buổi sáng bốn người đến dưới sân nhà Cố Loan Loan, cô chạy xuống, khuôn mặt mang theo nụ cười.



“Cái kia……Đây là danh sách những nơi du lịch của thành phố C, đây là danh sách món ăn ngon của thành phố C. Em đã viết ra hết rồi, đây là bản vẽ các tuyến đường đi, mọi người cứ dựa vào đây để đi nhé!”



Chớp chớp đôi mắt to, ngập nước nhìn Diệp Cửu Chiêu, khiến lòng anh tan thành một vũng nước, toàn bộ nát nhừ.



“Em không đi sao?”



Cố Loan Loan lại chớp chớp mắt to lần nữa, lắc đầu, đáp: “Em, em ở nhà với ba mẹ!” Nói mà vẻ mặt vô tội, nhìn kỹ đôi mắt cô còn đảo tròn, lộ ra vẻ chột dạ.




Diệp Cửu Chiêu cười, đáp: “Ừ, trở về đi!” Tiếp nhận tờ giấy trên tay cô, còn nhận luôn ánh mắt cảm kích của cô.



Cố Loan Loan đi rồi, Trình Trang liền ôm cổ Diệp Cửu Chiêu, nói: “Anh Cửu! Cậu thích em gái Loan Loan hả!”



Ngày hôm qua hai người Trình Trang hộ tống Tùy Thiến,--,,..ll..e,,e...qu,,,d...----cho nên đến bây giờ mới nhìn ra. Diệp Cửu Chiêu nhấp miệng cười khẽ, gật đầu.



“A a a! Anh Cửu xuân tâm nhộn nhạo rồi!”



“Đi, đi đến đích thôi.” Lý Dịch nói chen vào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, Diệp Cửu Chiêu nhớ tới kiếp trước, cậu ta cũng chôn chặt tình cảm của mình với Loan Loan.



Nhưng đời trước, cậu ta yêu Loan Loan như thế nào? Một đời này thì sao?



“Các cậu đi đi, mình về khách sạn.”



“Này, này, này anh Cửu, không đến mức đó chứ, Loan Loan không đi, cậu lập tức về khách sạn hả?!”




Diệp Cửu Chiêu quay đầu, cười xấu xa, đáp: “Đúng vậy.”



Có thể nhìn ra được, hiện tại tâm tình của anh khá tốt, nhìn thấy Cố Loan Loan đã xóa tan sự u ám lúc trước.



Diệp Cửu Chiêu về khách sạn, ba người khác cũng không giảm bớt hứng thú, vốn dĩ cơ hội để tham gia hoạt động tập thể thế này rất ít.



Buổi tối.



“Anh Cửu, Tùy Thiến nói thành phố C có một nhà hàng lẩu lâu đời, mình kêu em gái Loan Loan cùng đi nếm thử nhé.”



Nghe được câu cuối, Diệp Cửu Chiêu hơi ngừng tay, đóng máy tính, đáp: “Được.”



******



Cố Loan Loan sửa sang ổn thỏa, lúc xuống lầu, Diệp Cửu Chiêu đã ở bên dưới.



“Xin lỗi, để anh đợi lâu.”



Diệp Cửu Chiêu vừa mở cửa xe cho cô, vừa đáp: “Không cần xin lỗi, anh cũng vừa tới.”



Khởi động xe, còn hỏi thăm: “Cùng đến bệnh viện với ba chưa?”



Cố Loan Loan lắc đầu, nói: “Hẹn trước ngày mai rồi.”



Diệp Cửu Chiêu gật đầu,--..ll,,e..qu,,,don,,,===ngẩng đầu, từ trong gương liếc nhìn cô một cái, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong lòng được lấp đầy.



******



“Muốn ăn lẩu gì?” Bọn họ có sáu người ngồi một bàn lớn, Trình Trang lật thực đơn, hỏi bọn họ.



“Có ăn cay không?”



Cố Loan Loan trợn tròn mắt, dùng sức lắc đầu, Diệp Cửu Chiêu có chút bất đắc dĩ, cô thích cay, vô cùng cay.



“Lẩu Uyên ương.”



Diệp Cửu Chiêu nói xong, người phục vụ nhớ kỹ, rồi sau đó thay phiên nhau gọi món ăn.



Đầu tiên đưa thực đơn cho Diệp Cửu Chiêu, chờ anh chọn xong, Trình Trang liền hỏi Cố Loan Loan: “Em gái Loan Loan cũng chọn đi, em là dân bản xứ, biết cái gì ăn ngon mà.”



“Đều gọi hết rồi.” Cố Loan Loan lắc đầu, cười híp mắt, đôi mắt híp thành hình trăng non. Cô thích ăn gì, Diệp Cửu Chiêu đều gọi hết rồi.



Đời trước, sau khi cô mất, một mình Diệp Cửu Chiêu đi rất nhiều nơi, ăn hết những món cô thích ăn.



Nồi lẩu sôi sùng sục, váng dầu đỏ au, liên tục lăn tăn, bên trong có thêm gia giảm, tản ra mùi thơm nồng đậm, Cố Loan Loan nuốt nuốt nước miếng.



Diệp Cửu Chiêu cười khẽ, đầu tiên cầm đũa lên rồi gắp miếng xách bò ở bên trong.



“Oa, anh Cửu xuống tay thật mau lẹ!” Tôn Hạo Dương nói xong cũng thò đũa vào, mò thức ăn.



Nhanh tay thì tốt, Diệp Cửu Chiêu gắp miếng xách bò ra rồi nhúng vào nồi nước canh suông không ai để ý, đặt vào bát của Cố Loan Loan đang nóng lòng muốn ăn thử.