Ngày lễ tình nhân năm nào cũng vậy, Gia Hân cảm thấy nỗi cô đơn bao trùm trái tim như một bóng đen không thể xua tan. Đã năm năm trôi qua kể từ khi Gia Hào, người bạn thanh mai trúc mã, người cô yêu thương hết mực, đã mãi mãi rời xa thế giới này. Mỗi dịp Valentine đến, nỗi đau và sự mất mát lại trỗi dậy mãnh liệt hơn, như một vết thương chưa bao giờ khép miệng.
Buổi sáng hôm đó, Gia Hân tỉnh dậy với một cảm giác trống trải lạ thường. Ánh nắng chiếu qua rèm cửa, tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ. Cô thở dài, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi dòng người tấp nập qua lại với những bó hoa hồng đỏ rực trên tay. Trong lòng cô, hình ảnh của Gia Hào hiện lên mờ ảo, như một bóng hình xa xôi mà cô không bao giờ có thể chạm đến được nữa.
Khi tới trường, cô nhận được nhiều hoa và quà từ bạn bè và những cậu ấm đang theo đuổi mình. Là con gái của Thủ tướng và giám đốc một công ty đa quốc gia, với vẻ đẹp thanh thoát, Gia Hân luôn thu hút sự chú ý đặc biệt từ mọi người. Nhưng giữa những món quà và lời chúc ấy, cô chỉ cảm thấy trống rỗng. Thế nhưng Gia Hân vẫn nở nụ cười dịu dàng, cảm ơn từng người một, nhưng sâu thẳm trong lòng cô là một khoảng trống mà không ai có thể lấp đầy được.
Trở về căn hộ của mình vào buổi tối, Gia Hân thấy căn phòng rộng rãi trở nên lạnh lẽo và trống trải hơn bao giờ hết. Cô thả người xuống ghế sofa, ánh mắt đượm buồn nhìn lên bức tường trắng trơn không trang trí. Những bó hoa hồng đỏ rực được đặt ngay ngắn trên bàn, nhưng chúng chỉ làm tăng thêm cảm giác cô đơn trong lòng cô.
Ánh đèn phòng khách dịu nhẹ hắt lên khuôn mặt thanh tú của cô, Gia Hân lặng lẽ mở ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo. Cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là những kỷ vật mà cô đã cất giữ suốt những năm qua. Những bức thư tay, những tấm ảnh cũ và một chiếc vòng tay mà Gia Hào đã tặng cô vào một dịp lễ tình nhân xa xưa. Cầm chiếc vòng tay lên, Gia Hân không kìm được nước mắt. Ký ức về Gia Hào ùa về như một cơn sóng, mạnh mẽ và dạt dào.
Năm năm trước, trong một vụ hỏa hoạn, Gia Hào đã ra đi mãi mãi. Anh rời bỏ thế giới này, để lại cô một mình đối diện với nỗi đau và mất mát không thể nào nguôi ngoai. Họ đã từng hứa với nhau sẽ cùng nhau trải qua mọi khó khăn, cùng nhau xây dựng tương lai, nhưng tất cả giờ chỉ còn là ký ức.
Gia Hân ngồi trên giường, ôm lấy chiếc hộp nhỏ, nước mắt lăn dài trên má. Nỗi đau mất đi Gia Hào vẫn còn nguyên vẹn, như ngày hôm qua. Cô nhớ lại những lần họ cùng nhau đi dạo dưới ánh trăng, những lời hứa hẹn sẽ luôn bên nhau dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Gia Hân không thể nào quên được cảm giác ấm áp khi có Gia Hào bên cạnh, cảm giác an toàn và hạnh phúc mà chỉ có anh mới mang lại cho cô.
Đêm đó, Gia Hân ngồi lặng yên, tay vẫn cầm chiếc vòng tay, tâm trí quay cuồng với những kỷ niệm về Gia Hào. Trong sự im lặng của căn phòng, cô nghe thấy tiếng lòng mình vang vọng, một nỗi nhớ da diết và đau đớn không nguôi. Cô nhớ ánh mắt dịu dàng của Gia Hào, nụ cười hiền từ và cái cách anh luôn quan tâm, chăm sóc cô. Mọi thứ như một giấc mơ đẹp đã bị cắt đứt đột ngột, để lại cô lạc lõng giữa thực tại khắc nghiệt.
Gia Hân biết rằng Gia Hào không còn nữa, nhưng trong sâu thẳm trái tim cô, hình bóng anh vẫn luôn hiện diện, như một phần không thể thiếu của cuộc đời cô. Mỗi đêm, cô đều cầu nguyện rằng, dù ở đâu đó xa xôi, Gia Hào có thể biết rằng cô vẫn nhớ anh, vẫn yêu anh và không bao giờ quên được những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ đã từng có.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bức ảnh cũ trên tường, nơi Gia Hào cười tươi, ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Anh Gia Hào, anh ở đâu? Em nhớ anh lắm,” Gia Hân thì thầm, giọng nói lạc đi trong cơn khóc nức nở. Cô ước rằng có thể biết được anh đang ở đâu, anh có còn nhớ đến cô không, và liệu anh có cảm thấy cô đơn như cô đang cảm thấy lúc này.
Thời gian như dừng lại, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào của Gia Hân. Cô biết rằng dù có bao nhiêu người xung quanh tặng hoa và quà, thì trái tim cô vẫn luôn dành trọn vẹn cho Gia Hào, người đã mãi mãi rời xa cô. Những ngày như thế này, nỗi nhớ về Gia Hào luôn làm cô cảm thấy trống trải và cô đơn hơn bao giờ hết.
Bất chợt, tiếng chuông cửa vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Gia Hân lau vội những giọt nước mắt, cố gắng chỉnh lại dáng vẻ của mình trước khi ra mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, cô ngạc nhiên khi thấy ba người em thân thiết nhất của mình: Minh, Hoàng và Tâm. Họ đứng đó với nụ cười ấm áp, mỗi người cầm theo một món quà nhỏ và những bó hoa tươi thắm.
“Chúng em biết ngày này mỗi năm chị đều buồn và cô đơn, nên bọn em đến đây để mang lại chút niềm vui cho chị,” Minh nói, giọng nói ấm áp và chân thành.
“Đúng vậy, chị à. Tụi em sẽ không để chị phải trải qua ngày này một mình đâu,” Hoàng thêm vào, cặp mắt lấp lánh niềm vui.
“Chị đừng buồn nữa, chị xem bọn em mang gì đến đây nè,” Tâm nói, tay cầm theo một giỏ thức ăn và đồ uống.
Gia Hân cảm thấy lòng mình ấm áp hơn, sự xuất hiện của ba người em thân thiết như một ánh sáng xua tan bóng tối trong lòng cô. Cô mỉm cười, đôi mắt vẫn còn đọng lại chút buồn. “Cảm ơn các em, chị rất vui vì các em đã đến đây. Thế nhưng không ai dẫn theo người yêu đi cùng à,” Gia Hân tạo chút không khí thoải mái cho bọn trẻ.
Cả ba đứa phì cười Tâm đáp. “Đợi chị có đã, tụi em sẽ có sau.”
Minh, Hoàng và Tâm bước vào nhà, mang theo không khí ấm cúng và vui vẻ. Họ bắt đầu chuẩn bị một bữa tiệc BBQ ngoài sân vườn, nơi ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên những chiếc lá xanh mướt. Minh đảm nhận việc nướng thịt, trong khi Hoàng chuẩn bị các món ăn kèm và Tâm bày biện bàn tiệc. Gia Hân, dù vẫn còn chút buồn, nhưng cũng không thể không cảm thấy ấm áp và hạnh phúc khi có những người em luôn ở bên cô.
Cả bốn người cùng nhau cười nói, chia sẻ những câu chuyện vui vẻ và kỷ niệm đáng nhớ. Tiếng cười vang lên trong không gian yên tĩnh của sân vườn, làm cho đêm Valentine trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Họ nhâm nhi rượu vang, thưởng thức những món ăn ngon lành và cùng nhau đón nhận niềm vui giản dị nhưng đầy ý nghĩa.
Minh, với tài năng nấu nướng thiên bẩm của mình, đã tạo nên những món thịt nướng thơm ngon, làm Gia Hân phải ngưỡng mộ trước sự khéo léo của anh. “Minh, hôm nào rảnh dạy chị một khóa nấu ăn đi,” Gia Hân nói, mắt ánh lên niềm vui.
“Chị đánh giá tay nghề em cao quá rồi, còn nếu chị muốn thì em đây luôn sẵn sàng cầm tay chỉ việc,” Minh đáp, nụ cười hiền lành trên môi.
Tâm, với sự hài hước và vui vẻ của mình, đã kể những câu chuyện cười thú vị, làm cho không khí trở nên sôi động hơn. “Ê, Minh cái này nướng sao vậy? Hôm tớ đã thử tự nướng thịt ở nhà mà sao mãi chẳng được, toàn cháy hết, mà cái không cháy thì nó chưa chín. Thế mới đau,” Tâm nói, khiến cả nhóm cười ồ lên.
Gia Hân cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, sự hiện diện của những người em thân thiết đã giúp cô tạm quên đi nỗi buồn và mất mát. Cô nhìn quanh, thấy ánh mắt của Minh, Hoàng và Tâm tràn đầy tình cảm và sự quan tâm. Họ không chỉ là bạn bè, mà còn là những người đã cùng cô vượt qua những khó khăn và đau khổ trong cuộc sống.
“Cảm ơn các em, thật sự đấy. Chị rất may mắn khi có các em ở bên,” Gia Hân nói, mắt cô lấp lánh niềm xúc động.
“Chúng ta là tri kỷ mà chị. Dù có chuyện gì xảy ra, bọn em sẽ luôn ở bên chị,” Tâm nói, giọng nói chân thành và ấm áp.
Đêm đó, dưới bầu trời đầy sao, Gia Hân và ba người em của mình đã có một buổi tối thật vui vẻ và ấm cúng. Tiếng cười, niềm vui và sự chia sẻ đã làm cho không khí trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Dù nỗi nhớ về Gia Hào vẫn còn đó, nhưng Gia Hân biết rằng cô không bao giờ cô đơn, vì luôn có những người bạn yêu thương và quan tâm đến cô.
Buổi tối trôi qua với những kỷ niệm đẹp đẽ, và Gia Hân cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Cô biết rằng, dù có nỗi đau và mất mát, cô vẫn còn những người bạn tuyệt vời bên cạnh, sẵn sàng chia sẻ và giúp cô vượt qua mọi khó khăn.