Trong khách sạn, với ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua rèm cửa. Lan Phương kéo rèm ra, ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Hà Nội từ cửa sổ. Bên dưới, đường phố bắt đầu nhộn nhịp với dòng người và xe cộ hối hả.
Những chiếc xe máy nối đuôi nhau như những dòng sông nhỏ chảy xiết, tiếng còi xe inh ỏi tạo nên một bản hòa tấu đặc trưng của đô thị. Dưới ánh nắng ban mai, từng giọt mồ hôi trên trán của người đi đường lấp lánh như hạt ngọc, phản chiếu sự tất bật và hối hả của cuộc sống. Kẹt xe giờ cao điểm là một phần không thể thiếu của thủ đô, một nét văn hóa đặc trưng mà chỉ có những ai đã từng sống ở đây mới cảm nhận được đầy đủ.
Lan Phương mỉm cười, cảm thấy như mình đang hòa vào dòng chảy cuộc sống nơi đây. Cô nhớ lại những ngày tháng còn ở Việt Nam, khi mỗi sáng cũng như bao người khác, vội vã đi học, len lỏi giữa dòng xe cộ để đến trường học. Những ký ức đó, tuy có phần vất vả, nhưng lại đầy ắp kỷ niệm và tình cảm.
Cô nhìn xuống những hàng quán ven đường đang mở cửa, người bán hàng bận rộn bày biện các mặt hàng, từ bánh mì, phở đến cà phê sáng. Những làn khói nghi ngút tỏa ra từ các quán ăn, mùi thơm phức của đồ ăn sáng khiến Lan Phương cảm thấy bụng mình cồn cào. Cô thèm được hòa mình vào không khí náo nhiệt ấy, thưởng thức một bát phở nóng hổi hay một ly cà phê đá đậm đà.
Cảnh tượng này khiến Lan Phương cảm thấy gần gũi và thân thuộc. Dù đã rất lâu từ nhiều năm về trước, nhưng mỗi lần trở lại, cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp và quen thuộc từ những điều giản dị nhất. Hà Nội, với những con phố chật chội và dòng người đông đúc, vẫn giữ nguyên vẹn nét đẹp và sức sống của mình.
Lan Phương tạm gác cảm xúc về Hà Nội lúc này sang một bên cô quay trở lại phòng khách cầm điện thoại và gọi Video cho Văn Thành.
“Alo anh ơi, em đã gặp bác và giao thư rồi," Lan Phương nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự hân hoan. "Sao anh không nói là bác anh là Tổng Bí thư chứ.”
Văn Thành thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn em, anh không nói vì muốn tạo bất ngờ cho và cũng tránh cho em phải suy nghĩ nhiều.”
“Đáng ghét, lần sau bắt đền anh,” Lan Phương nũng nịu.
Văn Thành gãi đầu và cười dịu. “Anh rất biết ơn vì em đã giúp anh nhiều việc thế này. Mà Hà Nội thế nào?"
“Rất đẹp, anh ạ,” Lan Phương trả lời, mắt nhìn ra khung Hà Nội lấp lánh. “Em chuẩn bị đi ăn gì đây và ngày hôm nay em xin phép anh chưa làm việc vội mà dành cả ngày để thưởng ngoạn và cảm nhận vẻ đẹp của thành phố được không?”
“Tất nhiên, em cứ thong thả chơi đi, mà nhớ chụp hình lại gửi cho anh xem nữa nha,” Văn Thành nói, giọng trầm ấm. “Vậy em tính khi nào thì về Nghệ An một chuyến?"
Lan Phương im lặng một lúc, cảm nhận những cảm xúc dâng trào. "Có sau khi em làm xong xuôi mọi việc ở đây, lúc đó em sẽ về quê em.”
Thấy Lan Phương có vẻ hơi buồn Văn Thành an ủi. “Nếu em cảm thấy nhớ nhà thì cứ về chơi ít hôm, công việc anh sắp xếp đều để ngày dự bị cho em cả rồi.”
“Em không sao, dù sao thì cũng lâu rồi chưa về, giờ ráng thêm chút nữa chắc cũng ổn,” Lan Phương vui vẻ nói.
“Được rồi chúc em một ngày đi chơi vui vẻ, có chuyện gì cho anh biết liền ngay nha,” Văn Thành mỉm cười chúc Lan Phương.
“Vâng, em biết rồi. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha, bai bai,” Lan Phương chào tạm biệt Văn Thành rồi nhẹ nhàng tắt máy.
Lan Phương ngồi lại bên cửa sổ, cảm nhận sự bình yên trong tâm hồn. Sau khi sửa soạn lại quần áo Lan Phương quyết định dùng hết thời gian ngày hôm nay để đi một vòng Hà Nội.
Lan Phương bắt đầu hành trình của mình bằng việc tìm đến một quán phở, cô vào một quán phở Lý Quốc Sư. Ngồi xuống ghế, cô gọi một bát phở tái nạm. Khi hương thơm phức của nước dùng bốc lên, cô cảm thấy như trở về tuổi thơ, với những buổi sáng mùa đông lạnh giá ăn bát phở mà mẹ nấu cho.
Chủ quán, một người đàn ông trung niên với nụ cười hiền hậu, bước đến hỏi thăm. “Cháu thấy phở có ngon không?"
Lan Phương gật đầu, mắt sáng rỡ. “Rất ngon ạ! Hương vị này làm cháu nhớ đến những bữa ăn sáng với gia đình khi còn nhỏ.”
“Cám ơn cháu, nước uống ở đàng kìa, nếu cần thêm rau thì gọi cho chú nhé,” Người đàn ông nói rồi đi trở lại vào.
Rời quán phở, Lan Phương đi bộ dọc theo những con phố nhỏ đến Hồ Gươm. Hồ hiện ra trước mắt cô với vẻ đẹp yên bình, mặt nước trong xanh phản chiếu ánh nắng ban mai. Cô dừng chân bên tháp Bút, ngắm nhìn cầu Thê Húc đỏ rực nối liền bờ với đền Ngọc Sơn.
Thấy cô đang mải mê quan sát tháp Bút, một cụ già ngồi đánh cờ gần đó nhìn cô, mỉm cười: “Cô gái trẻ, có biết rằng tháp Bút này biểu trưng cho tri thức không?”
Lan Phương mỉm cười đáp. “Vâng, ông ạ. Cháu rất thích ý nghĩa đó, như một lời nhắc nhở về tầm quan trọng của việc học hành.”
Tiếp tục hành trình, Lan Phương quyết định thử cảm giác mới đi xe ôm công nghệ. Cô loay hoay mở ứng dụng trên điện thoại, đặt một chuyến xe và chẳng mấy chốc, một anh tài xế trẻ trung, thân thiện xuất hiện. Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm dịch vụ này và cảm thấy khá thú vị. Ngồi sau lưng tài xế, cô được đi qua những con phố sầm uất, cảm nhận làn gió mát và tiếng rì rầm của xe cộ xung quanh.
“Chị xinh quá, ai mà lấy được chị chắc là hạnh phúc lắm!” Tài xế khen cô khi họ dừng đèn đỏ.
“Ồ thật vậy sao, cảm ơn anh, công nhận đi xe ôm phấn khích quá,” Lan Phương mỉm cười đáp.
Xe dừng lại tại Văn Miếu Quốc Tử Giám, cô bước vào khu di tích lịch sử này với lòng kính trọng và ngưỡng mộ. Được xây dựng từ thời nhà Lý, nơi đây không chỉ là một biểu tượng văn hóa mà còn là nơi lưu giữ biết bao giá trị truyền thống của dân tộc. Cô biết rằng đây là trường đại học đầu tiên của Việt Nam. Điều đó làm Lan Phương cảm thấy rất tự hào về nền giáo dục của nước nhà.
Sau đó, cô tiếp tục khám phá chợ Đồng Xuân, một trong những chợ lớn nhất và nổi tiếng nhất của Hà Nội. Không gian nhộn nhịp với đủ loại hàng hóa từ quần áo, đồ gia dụng đến thực phẩm. Cô dạo quanh các gian hàng, mua vài món quà lưu niệm và thưởng thức các món ăn vặt đặc trưng như bánh cuốn, nem chua rán và chè. Một người bán hàng niềm nở chào mời: “Này em gái có muốn thử món chè đậu xanh này không? Đây là món chè đặc trưng ở đây đấy."
Lan Phương gật đầu. “Vâng, cho em một cốc.”
Trời dần ngả về chiều, Lan Phương ghé vào một quán cà phê cổ kính nằm trên phố Tràng Tiền. Ngồi bên cửa sổ, cô nhâm nhi ly cà phê trứng thơm ngon, ngắm nhìn dòng người qua lại tấp nập. Không gian quán yên tĩnh, với những bức tranh cổ và âm nhạc du dương, khiến cô cảm thấy thư giãn và thoải mái.
Chủ quán, một người phụ nữ trung niên, bước tới hỏi. “Em có thích cà phê trứng không? Hãy cho chị một lời đánh giá để ngày càng hoàn thiện hơn.”
Lan Phương mỉm cười. "Dạ rất ngon, và thật đặc biệt. Đây là lần đầu tiên em uống món này, cảm thấy nó lâng lâng sao ấy.”
Buổi chiều, cô quyết định đi bộ dọc theo phố cổ Hà Nội, khám phá những con ngõ nhỏ hẹp, những ngôi nhà cổ kính và những hàng quán đặc trưng. Cô dừng lại ở một quán bún chả nổi tiếng, thưởng thức món ăn mà Tổng thống Mỹ Barack Obama từng ăn khi đến Việt Nam. Hương vị đậm đà của nước chấm, thịt nướng thơm phức và bún mềm mịn khiến cô không thể nào quên.
Khi hoàng hôn buông xuống, cô bước dọc theo con đường ven Hồ Tây, ngắm nhìn mặt trời từ từ lặn xuống, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Gió mát từ hồ thổi vào, mang theo hương vị mặn mà và sự trong lành của không gian. Kết thúc một ngày dài khám phá Hà Nội, Lan Phương trở về khách sạn với nụ cười mãn nguyện