Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 39: Hồi Hương




Hà Nội, buổi chiều lặng lẽ, gió heo may thổi qua từng góc phố nhỏ, mang theo hương thơm của hoa sữa và tiếng rao hàng xa xăm. Trong căn phòng nhỏ trên con phố cổ, Gia Hân ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo dòng người qua lại bên dưới. Cô nghĩ về những tháng ngày xa xưa, khi cả gia đình còn sum họp và tiếng cười của Gia Hào vẫn vang lên trong những buổi chiều tà như thế này.

Gia Hân khẽ mỉm cười, nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào mà cô và Gia Hào có với nhau. Cô tự hỏi liệu anh ở trên thiên đàng có đang theo dõi cô hay không. Những suy nghĩ ấy khiến lòng cô trĩu nặng, mang theo câu chuyện của riêng mình.

Trong khi Gia Hân đang lạc vào dòng hồi ức, ở một nơi xa xôi tận nước Nga, Văn Thành cũng đang sống trong những kỷ niệm và nỗi nhớ về gia đình.

Dưới bầu trời xám xịt của Mát-xcơ-va những tòa nhà cổ kính và con đường phủ tuyết trắng như chìm trong sự im lặng của mùa đông. Văn Thành đứng lặng lẽ bên cửa sổ. Bên ngoài, những bông tuyết rơi nhẹ, tô điểm cho khung cảnh một vẻ đẹp u buồn. Anh đã sống ở đất nước xa lạ này nhiều năm, mang theo những ký ức đau thương về biến cố gia đình đã làm anh phải rời bỏ quê hương.

Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu xuống, tạo ra một không gian ấm cúng giữa cái lạnh giá của mùa đông Nga. Văn Thành đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám xịt với đôi mắt đượm buồn. Từ ngày trận hỏa hoạn kinh hoàng xảy ra, trong lòng anh luôn mang một nỗi đau âm ỉ. Không có dấu vết nào của sự kiện đó trên gương mặt thanh tú, nhưng trái tim anh thì mang những vết thương sâu kín không bao giờ lành.

Trong căn phòng nhỏ, tiếng lửa lách tách từ lò sưởi vang lên. Trên bàn, vài món ăn đơn giản được bày biện, thể hiện sự chăm chút của anh dành cho Ngọc Hoàng và Bính Minh, nhân ngày hai người họ tốt nghiệp, anh biết rằng họ chính là những người thân của anh ở đây. Anh chỉ muốn mang đến niềm vui cho hai người trẻ mà anh đã coi như những đứa em ruột thịt.

Tiếng cửa mở nhẹ nhàng kéo anh ra khỏi những suy tư. Ngọc Hoàng và Bính Minh bước vào, mang theo tiếng cười rộn rã, làm căn phòng trở nên sống động.

Ngọc Hoàng cười tươi, đôi mắt long lanh: “Anh Thành! Em biết ngay mà, hôm nay anh chắc chắn có kế hoạch gì đó!”

Bính Minh, với nụ cười rạng rỡ, tiếp lời: “Đúng vậy! Không thể nào tự nhiên anh lại rủ chúng em đến mà không có lý do.”

Văn Thành quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt đầy sự ấm áp: “Hôm nay là ngày đặc biệt của hai em. Anh chỉ muốn chúc mừng các em đã tốt nghiệp thôi.”

Ngọc Hoàng, với vẻ mặt đầy cảm kích, đặt túi xách xuống ghế: “Anh làm em bất ngờ quá! Anh tự tay chuẩn bị hết đây sao?”

Bính Minh cũng nhìn Văn Thành với ánh mắt chân thành: “Cảm ơn anh nhiều.”

Văn Thành khẽ gật đầu, mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “ Lúc trước tốt nghiệp anh hai em đã nỗ lực rất nhiều, giờ là lúc để anh làm lại chứ, chúc mừng hai em. Giờ đây là lúc để thư giãn và tận hưởng thành quả.”

Ngọc Hoàng cầm ly rượu lên, đôi mắt lấp lánh: “Anh Thành, thật lòng cảm ơn anh. Em không biết phải nói gì nữa.”

Bính Minh cũng nâng ly, ánh mắt đầy cảm kích: “Em cũng vậy, anh Thành. Từ khi gặp anh, em cảm thấy mình như có thêm một người thân ở nơi đất khách này.”

Văn Thành mỉm cười, nâng ly của mình lên: “Nào uống đi, hôm nay chúng ta phải say hết mình.”

Ba người họ cụng ly, tiếng cười nói vang lên trong không gian nhỏ bé nhưng ấm áp. Văn Thành nhìn hai người em với ánh mắt trìu mến, trong lòng dâng lên những cảm xúc pha lẫn giữa niềm vui và nỗi buồn. Mặc dù trận hỏa hoạn không để lại những dấu vết nào trên người anh, nhưng những ký ức về nó vẫn luôn hiện diện, như một bóng ma ám ảnh. Tuy nhiên, khi nhìn thấy niềm hạnh phúc trên khuôn mặt của Ngọc Hoàng và Bính Minh, anh cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần của gia đình nơi đất khách quê người này.

Ngọc Hoàng, ánh mắt đầy tò mò, hỏi: “Anh Thành, em luôn thắc mắc, anh sẽ về Việt Nam với tụi em chứ?”

Văn Thành khẽ cười, ánh mắt hướng về phía xa xăm, nơi những bông tuyết vẫn đang nhẹ nhàng rơi: “Anh có nghĩ, nhưng có lẽ anh phải về sau các em một thời gian, vì còn một số việc mà anh chưa kịp chuẩn bị.”

Ngọc Hoàng vẻ mặt tiếc rẻ: “Tiếc quá, tụi em dự định Tết Nguyên đán sẽ về, lúc đó có anh nữa thì hay biết mấy.”

Bính Minh, vốn là người luôn giữ trong lòng những suy nghĩ sâu sắc, giờ đây cũng không thể giấu được sự mong muốn. Cậu nhớ về những cái Tết đầm ấm bên gia đình, những khoảnh khắc đơn giản nhưng quý giá.

Bính Minh cố nài nỉ: “Phải đấy, anh Thành. Tết Nguyên đán là lúc chúng ta tụ họp với nhau, cha mẹ em mà biết có anh về nữa chắc họ vui lắm.”

Văn Thành, dù lòng rất muốn, nhưng anh biết giờ chưa phải lúc thích hợp để về. Anh trầm ngâm, khuôn mặt thoáng buồn: “Anh rất muốn về quê cùng các em, nhưng tiếc là công việc ở đây vẫn còn dang dở. Anh cần ở lại Mát-xcơ-va để giải quyết một số chuyện quan trọng.”

Ngọc Hoàng, vốn dĩ rất yêu quý anh, cảm thấy thất vọng nhưng cố gắng hiểu và thông cảm. Cậu biết rằng mỗi người đều có trách nhiệm riêng, và đôi khi, tình yêu thương không phải lúc nào cũng thể hiện bằng sự hiện diện.

“Được rồi, nhưng tụi em sẽ đợi tin anh đấy nhé,” Ngọc Hoàng nói với vẻ mặt buồn rười rượi.

Văn Thành mỉm cười, không nói gì thêm. Anh biết rằng bí mật của mình có lẽ sẽ không bao giờ được tiết lộ, nhưng điều đó không ngăn cản anh tận hưởng những khoảnh khắc hạnh phúc hiện tại bên những người em thân thiết này.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tuyết vẫn tiếp tục rơi nhẹ nhàng, phủ lên mọi thứ như một lớp áo trắng tinh khôi. Bên ngoài sân bay, những ánh đèn vàng rực rỡ chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh êm đềm giữa mùa đông lạnh giá. Bên trong nhà ga, mọi người đi lại tấp nập, vội vã trong những bộ trang phục ấm áp, những tiếng nói cười xen lẫn tiếng loa thông báo chuyến bay.

Văn Thành, mặc chiếc áo khoác dày, đứng cạnh Ngọc Hoàng và Bính Minh. Anh chăm chú nhìn những người qua lại, lòng ngổn ngang những cảm xúc.

Ngọc Hoàng, trong chiếc áo len màu đỏ tươi, đứng bên cạnh anh, mắt lấp lánh nhưng chứa đựng nỗi buồn chia ly. Bính Minh, với chiếc balo trên vai, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng không giấu được sự lo lắng và lưu luyến.

Văn Thành giọng trầm ấm, nhưng có chút nghẹn ngào: “Các em nhớ giữ gìn sức khỏe. Về đến nhà, nhớ báo cho anh biết.”

Ngọc Hoàng cố gắng mỉm cười, nhưng mắt rưng rưng: “Anh yên tâm. Em và Bính Minh sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho bản thân. Anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe và làm việc đừng quá sức.”

Bính Minh giọng khẽ, đầy cảm xúc: “Anh Thành, em sẽ nhớ lời anh dặn. Anh cũng nhớ nghỉ ngơi và đừng quên những lời hứa của mình.”

Văn Thành nhìn hai đứa em, lòng tràn đầy tình thương và nỗi nhớ. Anh biết rằng, dù khoảng cách có xa, tình cảm vẫn luôn gắn kết họ lại với nhau.

Văn Thành gật đầu, cố gắng tươi cười: “Anh sẽ nhớ. Các em lên đường bình an. Gửi lời chúc Tết đến mọi người ở quê giùm anh.”

Cả ba người ôm chầm lấy nhau, trong cái ôm ấm áp ấy chứa đựng bao tình cảm, bao lời chưa nói. Họ đứng như vậy một lúc, không muốn rời xa, nhưng rồi cũng phải buông tay.

Ngọc Hoàng lau vội giọt nước mắt: “Chúng em phải đi rồi. Tạm biệt anh, Văn Thành.”

Bính Minh nắm chặt tay anh, tưởng chừng như không muốn buông ra: “Tạm biệt anh, chúng ta sẽ sớm gặp lại.”

Văn Thành đứng nhìn theo hai đứa em bước qua cổng an ninh, lòng anh nặng trĩu nhưng cũng đầy hy vọng. Bóng dáng Ngọc Hoàng và Bính Minh dần khuất sau đám đông, Văn Thành quay lưng bước ra khỏi sân bay, hít một hơi dài, lòng tràn đầy quyết tâm và chuẩn bị bắt đầu cho một khởi đầu mới.