Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 4: Cà Pháo Và Rau Muống




Một buổi chiều cuối tuần, Gia Hân rủ Văn Thành về nhà chơi cùng với ba người bạn thân thiết là Bính Minh, Ngọc Hoàng và Trần Tâm. Văn Thành đồng ý, lòng rộn lên những cảm xúc lẫn lộn khi nghĩ đến việc gặp lại ông Lý Hải Sơn, người bạn thân của cha anh và cũng là ân nhân từng cứu mạng mình. Nghĩ về ông Hải Sơn, Văn Thành không khỏi thấy bồi hồi, bởi ông không chỉ là người đã đưa anh qua Moscow chữa trị mà còn là người có ảnh hưởng lớn trong cuộc đời anh.

Khi họ đến nhà Gia Hân, cả ông Lý Hải Sơn và bà Lý Thu Hương mẹ của Gia Hân đã đứng đợi ở cửa. Ông Hải Sơn, với dáng người cao lớn và phong thái rắn rỏi, mái tóc điểm bạc và khuôn mặt nghiêm nghị, khiến Văn Thành không khỏi cảm phục. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt sáng và sâu thẳm của ông, Văn Thành luôn cảm nhận được sự thông minh và cẩn trọng mà ông từng thể hiện trong những lần gặp gỡ trước đây.

Bà Thu Hương, với vẻ ngoài dịu dàng và hiền hậu, luôn khiến mọi người cảm thấy dễ chịu. Với dáng người nhỏ nhắn và nụ cười ấm áp, bà giống như một nguồn năng lượng tích cực lan tỏa khắp ngôi nhà.

"Chào các cháu, vào nhà chơi đi!" Lý Hải Sơn nói, nở nụ cười hiền từ. Ông luôn muốn tạo không khí thân mật và thoải mái cho những người bạn của Gia Hân.

Gia Hân nhanh nhảu giới thiệu, "Cha, mẹ, đây là anh Văn Thành, bạn mới của con. Anh ấy vừa từ Nga về." Cô muốn cha mẹ mình biết Văn Thành, một người rất là ưu tú.

Lý Hải Sơn gật đầu, ánh mắt lướt qua Văn Thành với một cái nhìn đầy thấu hiểu. "Chào Văn Thành, rất vui được gặp cháu. Mời cháu vào nhà." Lòng ông cảm thấy như gặp lại một phần của quá khứ qua Văn Thành.

Lý Thu Hương cũng nở nụ cười, "Các cháu vào nhà ngồi chơi, bác đã chuẩn bị cơm tối. Chắc các cháu sẽ thích đó." Bà hy vọng bữa cơm sẽ mang lại niềm vui cho các bạn trẻ.

Gia Hân hỏi mẹ một cách hào hứng, “Mẹ ơi, có món cà muối, rau muống luộc không mẹ?”

“Có, có chứ! Đã chuẩn bị sẵn rồi đây này.” Lý Thu Hương nói với giọng đầy vui vẻ. Bà biết đây là những món Gia Hân và các bạn thích, nên đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Khi mọi người vào nhà, Lý Hải Sơn nhìn Văn Thành và nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, "Văn Thành, nghe mọi người kể là cháu giỏi tiếng Nga lắm. Cháu có thể vào phòng làm việc của bác một lát được không? Bác có chuyện muốn nhờ cháu chút.”

Gia Hân và nhóm bạn không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ rằng Lý Hải Sơn muốn hỏi han Văn Thành về cuộc sống ở Nga. Văn Thành gật đầu, trong lòng đầy tò mò, và theo ông vào phòng làm việc.

Trong khi đó, Bính Minh nhìn quanh phòng khách và thốt lên, "Nhà của chị Gia Hân vẫn ấm cúng như ngày xưa nhỉ."

Ngọc Hoàng gật đầu, "Ừ, lần nào đến đây tớ cũng thấy thoải mái. Thật là dễ chịu."

Trần Tâm mỉm cười, “Bạn nói đúng. Đến đây cứ như về nhà mình vậy. Cảm giác ấm cúng quá.” Anh luôn coi ngôi nhà này như một nơi thân thuộc, đầy ắp kỷ niệm.

Ngọc Hoàng bật cười, "Nhớ lần ở Nga, Bính Minh lén ăn hết bánh của anh Văn Thành không?"

Bính Minh cười ngượng, "Ờ, nhưng lúc đó tớ đói quá mà! Cả đêm học bài không chợp mắt được chút nào."

Ngọc Hoàng vỗ vai Bính Minh, "Lúc đó nói nghe cứ như là thám tử ấy. Tìm đủ lý do để đổ lỗi cho người khác."

“Nhưng không qua được mắt của anh Văn Thành, anh ấy phát hiện ra ngay.” Bính Minh vừa nói vừa chậc lưỡi, cảm phục sự sắc sảo của Văn Thành.

Cả nhóm cười rộ lên, tạo nên không khí vui vẻ và ấm cúng. Bên trong phòng làm việc, khi cánh cửa vừa khép lại, Lý Hải Sơn nhìn Văn Thành với ánh mắt pha lẫn giận dữ và lo lắng. "Gia Hào, cháu thay đổi đi nhiều rồi, sao cháu về nước mà không báo trước cho bác một tiếng? Để bác sắp xếp mọi thứ cho cháu. Ở đây chắc cháu sẽ thấy cô đơn lắm, cháu không nên về."

Văn Thành cúi đầu, giọng nói chân thành, "Cháu xin lỗi, bác Hải Sơn. Cháu muốn về nước trước tiên để làm rõ vụ việc hỏa hoạn năm xưa. Cháu tin rằng đó không phải là một tai nạn mà là một âm mưu nào đó. Thứ hai, cháu muốn gặp lại Gia Hân và những người bạn thân thiết của mình.”



Ông Hải Sơn thở dài, nhìn Văn Thành với ánh mắt lo lắng. "Bác hiểu cảm xúc của cháu, nhưng cháu phải cẩn thận. Kẻ thù của cháu có thể vẫn đang theo dõi. Bác không muốn cháu gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa."

Văn Thành gật đầu, ánh mắt kiên định. "Cháu hiểu, bác. Cháu sẽ cẩn thận. Nhưng cháu không thể sống mãi trong sợ hãi.”

Lý Hải Sơn nhìn Văn Thành, ánh mắt dần dịu lại. "Bác hiểu. Nếu cháu đã quyết định như vậy, bác sẽ hỗ trợ cháu hết mình. Nhưng nhớ, không để lộ thân phận của cháu cho đến khi không thể giấu được nữa."

Văn Thành mỉm cười, "Cháu biết. Cháu sẽ không để lộ điều gì cho đến khi thời điểm thích hợp."

Khi trở lại phòng khách, Văn Thành mỉm cười và hòa vào cuộc trò chuyện với mọi người. Gia Hân và nhóm bạn không hề hay biết về cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc vừa diễn ra.

Bính Minh kể, "Nhớ lớp mười Tâm lỡ tay đổ cà phê lên bài tập của tớ không? Cả lớp cứ tưởng là tớ cố tình để không phải nộp bài."

Trần Tâm cười lớn, "Ừ, mà ai ngờ cậu lại nói đó là nghệ thuật hiện đại chứ!"

Ngọc Hoàng cười phụ họa, "Lúc đó, đúng là một chiêu trò tài tình, tớ còn nhớ cô giáo khen bài của Minh là có sáng tạo."

Gia Hân nhìn Văn Thành, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng. “Không biết sức khỏe của anh dạo này đỡ hơn chưa?”

“Anh không sao, đỡ hơn nhiều rồi.” Văn Thành đáp.

Lý Thu Hương từ bếp gọi vọng ra, "Mọi người vào ăn cơm đi nào! Cơm canh đã sẵn sàng rồi."

Lý Thu Hương từ bếp bưng ra những món ăn nóng hổi, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng ăn. Trên bàn là những món ăn giản dị nhưng đậm đà hương vị quê hương: cà pháo, rau muống luộc, canh chua và cá kho tộ.

Gia Hân khẽ liếc nhìn Văn Thành khi cô đặt dĩa cà pháo và đĩa rau muống luộc lên bàn, lòng cô chợt rạo rực khi nhớ lại sở thích của Gia Hào ngày xưa. Cô đã dặn mẹ làm những món này với hy vọng xem phản ứng của Văn Thành.

"Ngồi xuống đi các cháu, ăn tối nào," bà Thu Hương mỉm cười, ra hiệu cho mọi người ngồi vào bàn.

Mọi người ngồi xuống, ánh mắt Văn Thành dừng lại trên những món ăn trước mặt, lòng anh chợt dâng lên những kỷ niệm xa xưa. Anh không thể ngăn được một nụ cười nhỏ khi thấy cà pháo và rau muống luộc những món ăn mà anh rất thích. Nhưng ngay lập tức, anh cố nén cảm xúc và giữ vẻ mặt bình thản.

Gia Hân chú ý đến phản ứng của Văn Thành và thấy ánh mắt anh sáng lên khi nhìn những món ăn. Cô thầm nghĩ: "Có lẽ nào...?"

Bính Minh vui vẻ nói, "Món ăn của bác Thu Hương lúc nào cũng ngon tuyệt. Con nhớ nhất món cà pháo của bác."

Ngọc Hoàng gật đầu, "Đúng đó, không đâu có thể làm ngon bằng."

Trần Tâm thêm vào, "Nhất là rau muống luộc chấm tương này, tuyệt hảo!"




Văn Thành cười, “Mời mọi người dùng cơm."

Gia Hân cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô nhìn Văn Thành, cảm giác như… "Anh Thành, anh thích những món này không?"

Văn Thành gật đầu, ánh mắt có chút do dự, “Những món ăn này khá là thú vị."

Ông Lý Hải Sơn ngồi đầu bàn, lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện. Ông biết rằng Gia Hân đang thử lòng Văn Thành và ông cũng hiểu rõ những cảm xúc đang dâng trào trong lòng cô.

Bà Thu Hương vui vẻ tiếp lời, "Nếu các cháu thích, thì cứ ăn nhiều vào nhé. Bác sẽ làm thêm cho các cháu."

Gia Hân gắp thêm một miếng cà pháo vào bát của Văn Thành, "Anh ăn thử đi, món này mẹ em làm ngon lắm."

Văn Thành nhìn Gia Hân, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc. "Cảm ơn em.”

Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và vui vẻ. Mọi người cười nói, kể cho nhau nghe những câu chuyện vui trong cuộc sống. Văn Thành cảm thấy lòng mình ấm lại.

Trong lòng Gia Hân, cô không thể ngừng suy nghĩ về sự tương đồng giữa Văn Thành và Gia Hào. Cô thầm tự hỏi: “Chắc không có chuyện điên rồ như vậy đâu nhỉ? Mình suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Sau bữa cơm tối ấm cúng tại nhà Gia Hân, Văn Thành trở về căn hộ mà anh đang ở tạm. Tâm trí anh vẫn còn vấn vương những kỷ niệm và cảm xúc khi gặp lại gia đình Gia Hân. Vừa bước vào nhà, anh thấy Lan Phương đã ngồi chờ từ lúc nào.

Lan Phương là một cô gái có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng lại mang một vẻ đẹp dịu dàng, dễ thương. Cô có đôi mắt to tròn, long lanh, luôn chứa đựng sự chân thành và ấm áp. Làn da trắng mịn, mái tóc đen dài buông xuống ngang lưng, khuôn mặt trái xoan thanh tú và nụ cười luôn nở trên môi làm tôn lên nét hiền hậu. Lan Phương luôn toát ra vẻ tự tin và quyết đoán, nhưng cũng không kém phần dịu dàng và nữ tính.

Cô là người bạn thân thiết nhất của Văn Thành lúc ở bên Nga. Những chuyện quá khứ hay hiện tại, lúc buồn đau hay lúc vui vẻ của anh, anh đều ngồi lại kể cho cô nghe hết, cô luôn vui vẻ và sẵn sàng làm mọi thứ vì anh. Khi còn ở Moscow, Văn Thành đã cưu mang Lan Phương. Khi đó, cô là một du học sinh gặp khó khăn về tài chính và cuộc sống. Văn Thành đã giúp đỡ cô, từ chỗ ở đến chi phí sinh hoạt, giúp cô ổn định cuộc sống và hoàn thành việc học.

"Anh về rồi à?" Lan Phương đứng dậy, ánh mắt lo lắng nhìn Văn Thành.

"Ừ, anh về rồi. Hôm nay anh đã gặp lại Gia Hân và gia đình cô ấy." Văn Thành ngồi xuống, vẻ mặt trầm ngâm.

Lan Phương ngồi đối diện anh, giọng nói đầy chân thành, "Anh Thành, em biết anh đang nghĩ gì. Em nghĩ đã đến lúc anh nên cho Gia Hân biết mình là ai.”

Văn Thành lắc đầu, "Anh không thể, Lan Phương. Chưa phải lúc. Còn quá nhiều nguy hiểm xung quanh. Anh không muốn Gia Hân bị liên lụy."

Lan Phương nhìn anh, ánh mắt kiên quyết, "Anh Thành, em hiểu anh lo lắng. Nhưng anh không thể giấu mãi được. Gia Hân có quyền biết sự thật. Cô ấy đã đau khổ suốt mười năm qua, tưởng rằng anh đã chết.”

Văn Thành cúi đầu, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. "Anh biết, Lan Phương. Nhưng anh giờ là một con người hoàn toàn khác, sợ rằng sự thật sẽ gây thêm nhiều rắc rối cho Gia Hân."

Lan Phương nhẹ nhàng đặt tay lên vai Văn Thành, "Anh Thành, em luôn ở bên cạnh anh, sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn. Em tin rằng Gia Hân cũng sẽ làm như vậy. Anh không thể sống mãi trong bóng tối và sự sợ hãi. Hãy tin vào tình yêu của Gia Hân."

Ngồi lặng yên bên cửa sổ, ánh mắt Văn Thành xa xăm nhìn ra bầu trời đêm tĩnh lặng, nơi ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt đất. Trong lòng anh, những ký ức của một thời gian đã qua chợt hiện lên rõ mồn một. Anh nhớ về những ngày tháng tuổi thơ vô tư với Gia Hân và những người bạn thân thiết. Hình ảnh của cậu bé Gia Hào luôn cười tươi bên cạnh cô bạn gái nhỏ Gia Hân, lại hiện lên trong tâm trí anh như một thước phim quay chậm.