Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 43: Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng




Ông Lý Hải Sơn ngồi trên chiếc ghế bành cũ, đôi mắt lộ rõ sự mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự quan tâm sâu sắc. Mỗi đường nét trên gương mặt ông như được khắc sâu bởi thời gian và trách nhiệm, đôi mắt nhìn con gái với một tình yêu bao la không thể nói thành lời. Ông kéo ghế lại gần hơn, cảm nhận rõ hơn sự hiện diện của con gái mình, như muốn che chở và bảo vệ cho cô trong từng khoảnh khắc.

Gia Hân, trong bộ váy nhẹ nhàng, ngồi đối diện cha, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh hoàng hôn. Ánh mắt cô đầy đắn đo và bất an, thể hiện những suy tư và nỗi lo lắng chất chứa trong lòng. Mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ của cô đều như muốn nói lên những điều chưa thể thổ lộ.

Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ treo tường và tiếng thở nhẹ nhàng của hai cha con. Sự tĩnh lặng của căn phòng như một lớp màn vô hình, bao bọc lấy họ, khiến mỗi lời nói, mỗi âm thanh đều trở nên quý giá và đầy ý nghĩa.

Ông Lý Hải Sơn nhẹ nhàng bắt đầu cuộc trò chuyện, giọng nói trầm ấm của ông vang lên trong căn phòng, phá vỡ sự tĩnh lặng nhưng lại mang đến một cảm giác ấm áp và thân thuộc. Giọng nói của ông như tiếng vọng của quá khứ, mang theo những kỷ niệm và tình yêu thương vô bờ.

“Gia Hân, lại đây, cha muốn nói chuyện với con một chút, lâu rồi cha con mình không có dịp trò chuyện riêng," ông Lý Hải Sơn kéo chiếc ghế bành ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn con gái. Trong mắt ông là sự kiên định và yêu thương, từng lời nói đều như được cân nhắc kỹ lưỡng: "Công việc con dạo này ổn không? Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

Gia Hân thở dài, ngồi xuống cạnh cha, giọng pha chút trách móc nhưng không giấu được tình cảm dành cho ông: “Cha, ai đời cha mẹ không nhớ tuổi con cái bao giờ. Con năm nay 28 tuổi rồi.”

Ông Lý Hải Sơn bối rối, gãi đầu như thể cố xua đi sự lúng túng, đôi mắt ông như muốn nói lên nỗi hối tiếc vì đã không quan tâm đủ đến con: “Đúng rồi, con đã 28 tuổi rồi. Cha xin lỗi, thời gian qua cha bận rộn nhiều việc quá, không quan tâm đến con được.”

Gia Hân nhẹ nhàng đáp, đôi mắt ánh lên sự thấu hiểu và bao dung: “Con biết mà, cha bận rộn lo chuyện quốc gia đại sự, con không thể trách cha được.” Giọng nói của cô mềm mại như một lời ru, mang theo sự thông cảm và yêu thương vô hạn.

Ông Lý Hải Sơn hít một hơi thật sâu, như để lấy lại bình tĩnh và thu hết can đảm để nói tiếp: “Con biết đấy, tuổi 28 không còn trẻ nữa, thanh xuân sẽ sớm qua nhanh thôi. Cha mẹ chỉ có mình con, chúng ta không nỡ gả con đi. Nhưng dù sao thì trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, mẹ con cũng mong có cháu bế lắm rồi. Con đã nói có bạn trai, nhân dịp này con kêu nhà họ đến hỏi cưới con đi, con thấy sao?”

Gia Hân cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lời nói dối nhỏ bỗng chốc trở thành một gánh nặng không thể gỡ bỏ. Cô cố giữ bình tĩnh, chống chế: “Nhưng cha, con còn có sự nghiệp riêng của mình, vả lại chúng con vừa quen nhau, phải tìm hiểu thêm nữa chứ. Sao vội thế được?” Mỗi lời nói ra như một nỗ lực để trì hoãn sự thật, nhưng lòng cô lại chất chứa bao nỗi lo lắng và sợ hãi.

Ông Lý Hải Sơn nhìn con gái, ánh mắt kiên quyết và đầy thấu hiểu: “Con không nghe người ta nói, thành gia lập nghiệp hay sao? Lúc trước cha cưới mẹ con thì hai chúng ta cũng đã có gì trong tay đâu. Nếu hai đứa đã tính đến chuyện yêu nhau, chắc hẳn đã tìm hiểu kỹ rồi. Giờ không cần kéo dài nữa. Nhà cậu ấy ở đâu? Có dịp con cha qua đó xin ý kiến."

Gia Hân lo lắng hơn bao giờ hết, những điều cô từng nghĩ nay trở thành nỗi sợ hãi thực sự. Cô vội vàng kiếm cớ: “Nhà anh ấy chẳng có gì cả, cha không sợ sao? Chẳng phải cha muốn gả con vào nơi môn đăng hộ đối?”

Ông Lý Hải Sơn xua tay, như thể những lời của Gia Hân không đủ sức thuyết phục ông: “Không sao, cha gặp cậu ấy lần đầu là biết cậu ấy có thể làm nên việc lớn rồi. Vả lại, con từng nói nhìn người phải nhìn tấm lòng, chứ không phải nhìn vẻ bề ngoài.”

Gia Hân cắn môi, lòng rối bời. Những lời nói dối nhỏ bé của cô giờ đây trở thành một nút thắt không dễ tháo gỡ. Nhưng cô không thể để cha mẹ thất vọng: “Vậy… vậy để con thu xếp, rồi sẽ đưa cha mẹ gặp nhà anh ấy, được không?” Cô thận trọng trả lời, từng lời nói ra như một sự đấu tranh nội tâm mạnh mẽ.

Ông Lý Hải Sơn nhìn con gái với ánh mắt âu yếm, như thể ông đã hiểu hết mọi điều trong lòng cô: “Được rồi, con cứ thu xếp đi. Cha chỉ muốn con hạnh phúc, mọi việc còn lại để cha lo.” Giọng nói của ông như một lời hứa.

Trong khi đó, tại miền Trung của đất nước, Lan Phương đang loay hoay khắp nơi để tìm người như Văn Thành đã căn dặn. Nắng hè gay gắt đổ xuống làm cô càng thêm phần mệt mỏi, từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán. Mỗi bước chân của cô như nặng trĩu bởi áp lực và trách nhiệm đang gánh vác. Sau nhiều ngày tìm kiếm không thành, cô đem chuyện đó than thở với đứa em Bính Quang, người luôn bận rộn với chiếc laptop của mình.

“Này, ở làng ta em thấy có cặp vợ chồng già nào không có con cái không?” Lan Phương hỏi, giọng đầy hy vọng nhưng cũng lo lắng.

“Thiếu cha gì chị,” Bính Quang đáp một cách dõng dạc, không rời mắt khỏi màn hình máy tính. Ánh mắt cậu lấp lánh sự tự tin và nhiệt huyết của tuổi trẻ, nhưng cũng có chút lơ đãng vì công việc trước mặt.

“Ồ thật vậy hả? Em tìm giúp chị một cặp tầm tuổi 50 được không?” Lan Phương hối hả, đôi mắt mở to như cố tìm kiếm một tia sáng trong đêm tối.

Bính Quang tay vẫn gõ laptop, còn miệng thì hỏi: “Để mần chi rứa chị?” Giọng nói của cậu pha chút tò mò nhưng vẫn tập trung vào công việc.

Lan Phương nóng lòng thúc giục: “Thì em kiếm giúp đi, chị đang gấp đi được. Khi nào công việc xong xuôi, mời em chầu nhậu, thấy sao?” Giọng cô vang lên đầy khẩn thiết, như thể mỗi giây phút trôi qua đều là sự sống còn.

Bính Quang tay vẫn không rời khỏi bàn phím của chiếc laptop, mắt vẫn chăm chú vào màn hình: “Chẳng phải gia đình nhà ông Lân ngoài xóm Chùa đó răng?”

Lan Phương thắc mắc, đôi lông mày nhíu lại: “Ông Lân mô hầy?”

“Thì ông Lân, bà Lân đó, hai người hơn 50 tuổi rồi vẫn chưa có con đó chi,” Bính Quang trả lời, giọng nói bình thản nhưng vẫn chứa đựng sự nhiệt tình giúp đỡ.

Nghe thấy vậy, Lan Phương tức tốc chạy về nhà, tiếng chân vang lên rầm rập trên nền đất. Cô gọi vọng vào trong: “Mẹ ơi!” Giọng cô đầy cấp bách, như thể không thể chờ đợi thêm nữa.

Mẹ cô đang nấu bữa trưa trong bếp, tưởng con gái bị gì hốt hoảng chạy ra hỏi: “Chuyện chi vậy con?” Đôi mắt bà ánh lên sự lo lắng và yêu thương.

Lan Phương thở hồng hộc, từng lời nói ra như trút bỏ gánh nặng: “Nhà ông Lân, bà Lân ngoài xóm Chùa mẹ biết chứ?”

Bà Xuân, mẹ Lan Phương, ánh mắt hiếu kỳ đáp: “Mẹ biết, mẹ hay đi chợ ở ngoài nói chuyện với họ suốt.” Giọng bà nhẹ nhàng, mang theo sự thân thiện của người mẹ hiền từ.

Lan Phương hỏi thăm dò, đầy hy vọng: “Ông bà đó vẫn chưa có con cái phải không mẹ?”

Bà Xuân thở dài, ánh mắt trầm tư: “Đúng rồi con, họ tìm biết bao nhiêu thuốc với thầy đến chữa, mà cũng không có được mô tề, thấy cũng thương.” Giọng bà mang theo sự cảm thông sâu sắc, như thể những nỗi buồn của người khác cũng là nỗi buồn của bà.

Lan Phương gặng hỏi, giọng nói như thúc giục: “Nhà ông bà đó ở đâu nhỉ mẹ?”

Bà Xuân trả lời, tay cua cua, như thể ra hiệu đường đi nước bước: “Con đi hết cái cổng chào ở xóm Chùa nạ, rồi có cái hẻm nhỏ đó, vào đó tầm bốn căn nhà là tới, không biết thì hỏi người dân xung quanh, người ta chỉ cho.” Giọng bà tràn đầy sự chỉ dẫn và yêu thương.

Lan Phương vui mừng khôn xiết, cô ôm mẹ cảm ơn rối rít. Nỗi lo lắng trong lòng dường như tan biến, nhường chỗ cho niềm hy vọng mới. Cô lên phòng lấy điện thoại ra gọi cho Văn Thành ngay: “Alo, anh ơi, em tìm được người rồi, giờ phải làm sao?”

Đầu bên kia, giọng Văn Thành vui mừng đáp, sự nhẹ nhõm hiện rõ trong từng lời nói: “Cảm ơn em, em đưa cho họ một số tiền và nhờ họ đóng giả là cha mẹ của anh.”

Lan Phương ngạc nhiên, đôi mắt mở to: “Cái gì, đóng giả là cha mẹ anh sao?”

Văn Thành giải thích, giọng nói kiên quyết và đầy tin tưởng: “Đúng rồi, vì sắp tới có người sẽ tìm gặp anh, anh không thể không có cha mẹ được.”

Lan Phương tỏ ra thấu hiểu, lòng tràn ngập sự quyết tâm: “Em hiểu rồi, giờ em đi gặp họ ngay để bàn bạc.”

Văn Thành đáp, giọng nói mang theo sự tin tưởng và hy vọng: “Rồi, em đi đi, có tin tức gì nhớ cho anh biết.”

Lan Phương không chần chừ, lập tức ra khỏi nhà, theo lời chỉ dẫn của mẹ đi tới nhà ông Lân và bà Lân. Nắng chiều đã dịu, những tia nắng vàng nhạt chiếu xuống con đường làng gập ghềnh, tạo nên một bức tranh yên bình của miền quê. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương lúa chín và tiếng cười đùa của lũ trẻ con chơi đùa ngoài đường.

Khi tới gần cổng chào của xóm Chùa, Lan Phương nhìn thấy một con hẻm nhỏ bên trái. Cô bước vào, mắt dõi theo từng căn nhà để đếm số. Đến căn nhà thứ tư, cô thấy một ngôi nhà nhỏ, mái ngói đỏ, trước sân có vài luống rau xanh mướt. Bà Lân đang ngồi trước hiên nhà, dáng người gầy gò, khuôn mặt khắc khổ nhưng hiền từ. Ông Lân, dáng người thấp đậm, đang sửa lại cái cổng tre bị gãy.

Lan Phương tiến lại gần, cúi đầu chào: “Cháu chào ông bà.”

Bà Lân ngẩng lên, đôi mắt nhỏ nhưng sáng quắc nhìn Lan Phương, nở nụ cười hiền hậu: “Chào cháu, cháu là ai mà tới đây có chuyện chi rứa?”

Lan Phương ngập ngừng rồi nói: “Cháu là Lan Phương, cháu ở gần đây. Cháu nghe mẹ nói ông bà sống ở đây nên tới thăm. Cháu có việc này muốn nhờ ông bà giúp, không biết có được không ạ?”

Ông Lân dừng tay, lau mồ hôi trên trán, ánh mắt hiền lành nhìn Lan Phương: “Có chuyện chi, cháu cứ nói đi, tụi ta nghe coi có giúp được chi không.”

Lan Phương hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Chuyện là bạn cháu, anh ấy cần tìm một cặp vợ chồng lớn tuổi nhưng không có con cái để giúp anh ấy một việc quan trọng. Cháu nghĩ tới ông bà, không biết ông bà có thể giúp cháu được không?”

Bà Lân nhìn ông Lân, rồi quay sang Lan Phương, giọng Nghệ An đặc sệt: “Rứa cháu cần giúp chuyện chi mà cần tới vợ chồng tau rứa? Chuyện chi quan trọng mà cháu nói thử coi.”

Lan Phương nhìn thấy sự tò mò trong mắt họ, cô cố gắng giải thích: “Bạn cháu cần một cặp vợ chồng đóng giả làm cha mẹ anh ấy trong một thời gian ngắn. Chỉ cần ông bà đồng ý, chúng cháu sẽ lo hết mọi chuyện. Cháu biết yêu cầu này có thể khó khăn, nhưng chúng cháu rất cần sự giúp đỡ của ông bà.”

Ông Lân nhìn bà Lân, rồi nói: “Chuyện chi nghe lạ rứa, nhưng mà thấy cháu thành thật rứa thì ông bà cũng muốn nghe thêm coi có giúp được chi không. Bạn cháu gặp chuyện chi mà cần tới cả cha mẹ giả?”

Lan Phương cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi thấy họ có vẻ sẵn lòng lắng nghe. Cô giải thích kỹ hơn: “Bạn cháu đang gặp một số vấn đề với người thân và cần phải có cha mẹ để chứng minh cho một số người thấy anh ấy không đơn độc. Ông bà chỉ cần giả làm cha mẹ anh ấy một thời gian ngắn thôi. Chúng cháu sẽ lo hết mọi chi phí và đền đáp xứng đáng cho ông bà.”

Bà Lân ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Thấy cháu nói rứa, tau cũng hiểu đôi chút. Vậy bây giờ muốn gặp tụi tau để bàn bạc thêm răng?”

Lan Phương mừng rỡ, đáp: “Dạ, nếu ông bà đồng ý, cháu sẽ hẹn bạn cháu tới gặp ông bà để bàn bạc chi tiết hơn. Cháu cảm ơn ông bà nhiều lắm.”

Ông Lân gật đầu, ánh mắt hiền từ: “Rứa cháu về đi, mai đưa bạn cháu tới gặp tau, coi có giúp được chi thì tau sẽ giúp. Ở đời, giúp được ai thì giúp, răng phải nghĩ chi nhiều.”

Lan Phương cúi đầu chào tạm biệt, lòng tràn đầy hy vọng. Lan Phương bước nhanh trên con đường trở về nhà, cảm giác nhẹ nhõm và niềm vui tràn ngập trong lòng. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cảnh vật xung quanh, khiến không gian trở nên yên bình và ấm áp. Cô mở cửa bước vào nhà, mắt nhìn quanh tìm mẹ và em trai nhưng không thấy ai. Cô lập tức lấy điện thoại ra, gọi ngay cho Văn Thành.

“Alo, anh Văn Thành, em đây,” giọng cô vang lên, không giấu được sự phấn khởi.

Đầu dây bên kia, giọng Văn Thành đáp lại, trầm ấm và đầy hy vọng: “Alo, Lan Phương, em có tin gì mới không?”

“Anh ơi, Họ đã đồng ý đóng giả làm cha mẹ anh trong thời gian ngắn,” Lan Phương nói, giọng đầy phấn khích.

Văn Thành nghe xong, không khỏi cảm thấy một gánh nặng lớn vừa được trút bỏ. “Thật sao? Cảm ơn em nhiều lắm, Lan Phương.”

Lan Phương mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui: “Không có gì đâu anh. Giờ anh thu xếp ra Nghệ An ngay để gặp họ, càng sớm càng tốt. Chúng ta cần bàn bạc chi tiết với họ để mọi việc được suôn sẻ.”

Văn Thành đáp, giọng đầy quyết tâm: “Được, anh sẽ thu xếp ngay. Ngày mai anh sẽ có mặt ở Nghệ An. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?”

Lan Phương nhanh chóng nghĩ ra một điểm hẹn thuận tiện: “Anh đến nhà em trước nhé. Trước tiên để em giới thiệu anh với cha mẹ, sau đó chúng ta sẽ đi làm việc kia, địa chỉ là: Xóm Quyết Tâm, Xã Nghi Thiết, Huyện Nghi Lộc.”

Văn Thành ghi chú lại địa chỉ, rồi nói: “Được rồi, anh sẽ đến đó. Cảm ơn em lần nữa, Lan Phương. Hẹn gặp em ngày mai.”

Lan Phương mỉm cười, giọng nói ấm áp: “Không có gì đâu anh. Anh cứ chuẩn bị kỹ càng, mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Hẹn gặp anh ngày mai.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lan Phương cảm thấy một niềm vui khó tả. Cô biết rằng mình đã giúp đỡ được Văn Thành một cách hiệu quả, và bước tiếp theo sẽ là gặp gỡ và thuyết phục ông bà Lân. Cô đi vào bếp, thấy mẹ đang nấu ăn, liền chạy lại và ôm lấy bà.

“Mẹ ơi, con tìm được người rồi! Ông bà Lân đồng ý giúp con và bạn con,” Lan Phương nói, giọng đầy hân hoan.

Bà Xuân mỉm cười, ánh mắt tràn ngập niềm tự hào: “Tốt quá rồi chi.”

Lan Phương vui mừng nói tiếp: “Mai anh ấy đến đây chơi, mẹ chuẩn bị dùm con mấy món ngon nha.”

Bà Xuân nhìn con gái có vẻ đỏ mặt, bà biết người mà con gái nhắc tới có lẽ con gái bà thích cậu ấy: “Được rồi, thưa cô nương.”

Ngày hôm sau, Văn Thành đến nhà Lan Phương theo như kế hoạch. Chiếc taxi dừng trước cổng, anh xuống xe, ngắm nhìn căn nhà giản dị nhưng ấm cúng của gia đình cô. Cánh cổng gỗ mở ra, Lan Phương đứng đó, nụ cười rạng rỡ chào đón anh.

“Anh Văn Thành, mời anh vào nhà,” Lan Phương vui vẻ nói.

Văn Thành cảm thấy một luồng không khí ấm áp và thân thiện từ cô. Anh bước vào, gặp mẹ cô, bà Xuân, đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp. Ông Hạ, cha cô, đang ngồi đọc báo ở phòng khách. Cả hai lập tức dừng công việc của mình để chào đón khách.

“Chào cháu, cháu là Văn Thành phải không? Mời cháu ngồi chơi,” ông Hạ nói, giọng nói trầm ấm và thân thiện.

“Dạ, cháu chào bác. Cháu là Văn Thành, bạn của Lan Phương,” anh lễ phép đáp.

Bà Xuân từ bếp đi ra, tay vẫn cầm chiếc muỗng nấu ăn, cười hiền hậu: “Cháu ngồi chơi, lát nữa là có bữa trưa. Cháu đi đường xa, chắc đói bụng rồi.”

Văn Thành ngồi xuống ghế, cảm nhận sự thân thiện và hiếu khách của gia đình Lan Phương. Anh nhìn quanh, thấy những bức ảnh gia đình treo trên tường, những kỷ niệm hạnh phúc của họ. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác ấm áp và an yên.

Lan Phương ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt cô nhìn Văn Thành đầy tình cảm. Cha mẹ cô quan sát con gái, họ nhận thấy ngay sự thay đổi trong ánh mắt và thái độ của cô. Bà Xuân và ông Hạ nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng sự hiểu biết thầm lặng.

Bữa trưa được dọn lên, những món ăn dân dã nhưng ngon miệng. Gia đình Lan Phương và Văn Thành ngồi quanh bàn, câu chuyện vui vẻ diễn ra, phá tan sự xa lạ ban đầu. Ông Hạ và bà Xuân liên tục hỏi thăm về công việc và cuộc sống của Văn Thành, khiến anh cảm thấy như mình đang nói chuyện với người thân trong gia đình.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Lan Phương và Văn Thành đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lan Phương quay sang mẹ, nói: “Mẹ, con và anh Văn Thành đến nhà ông bà Lân bây giờ nhé. Con sẽ cố gắng thuyết phục họ giúp chúng ta.”

Bà Xuân gật đầu, ánh mắt chứa đựng niềm tin tưởng: “Con đi đi. Nhớ nói rõ ràng, để họ hiểu và đồng ý giúp. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Văn Thành chào tạm biệt ông Hạ và bà Xuân: “Cháu cảm ơn bác đã đón tiếp cháu. Cháu xin phép ra ngoài cùng Lan Phương.”

Ông Hạ mỉm cười, vỗ vai Văn Thành: “Không có chi, cháu đi cẩn thận. Cứ coi như nhà mình, có gì cần giúp đỡ cứ nói.”

Lan Phương và Văn Thành bước ra ngoài, trời nắng nhẹ và gió mát làm dịu không khí. Họ cùng nhau đi tới nhà ông bà Lân. Trên đường đi, Lan Phương kể cho Văn Thành nghe thêm về gia đình ông bà, những khó khăn họ đã trải qua và lòng tốt của họ.

Khi đến nơi, Lan Phương gõ cửa. Ông Lân ra mở, nhìn thấy Lan Phương và Văn Thành, ông nở nụ cười thân thiện: “Chào cháu, Lan Phương. Đây là bạn cháu phải không?”

Lan Phương gật đầu, giới thiệu: “Dạ, đây là anh Văn Thành, bạn cháu. Anh ấy cần sự giúp đỡ của ông bà.”

Ông Lân mời họ vào nhà. Bà Lân cũng ra chào đón, đôi mắt hiền từ nhìn Văn Thành: “Mời cháu ngồi, nhà đơn sơ nhưng lòng chân thành.”

Lan Phương và Văn Thành ngồi xuống chiếc ghế gỗ đơn giản trong căn nhà nhỏ của ông bà Lân. Bà Lân mang ra hai cốc nước trà xanh thơm mát, mời hai người uống. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót ngoài vườn và tiếng lá cây xào xạc trong gió.

“Dạ, cảm ơn ông bà đã đồng ý gặp chúng cháu,” Văn Thành mở lời, giọng đầy sự biết ơn. “Cháu là Văn Thành, bạn của Lan Phương. Cháu đến đây để xin sự giúp đỡ của ông bà trong một việc quan trọng.”

Ông Lân nhìn Văn Thành, ánh mắt tò mò: “Rứa có chuyện chi, nói rõ cho ông bà nghe thử coi?”

Lan Phương nhẹ nhàng giải thích: “Dạ, ông bà, bạn cháu cần người đóng giả làm cha mẹ trong một thời gian ngắn. Anh ấy có một số việc quan trọng cần phải giải quyết mà không thể thiếu sự hiện diện của cha mẹ. Ông bà có thể giúp chúng cháu được không?”

Bà Lân lắng nghe, rồi hỏi: “Rứa là cháu cần ông bà giúp việc chi? Chuyện này quan trọng lắm hầy?”

Văn Thành gật đầu, mắt đầy quyết tâm: “Dạ, đúng vậy. Cháu cần ông bà đóng vai cha mẹ cháu trong vài ngày tới. Có một số người sẽ đến tìm gặp cháu, và cháu cần họ tin rằng cháu có cha mẹ ở đây. Cháu hứa sẽ không làm phiền ông bà quá lâu, và cháu sẽ trả công đầy đủ.”

Ông Lân nhìn bà Lân, rồi quay lại hỏi Văn Thành: “Rứa là cháu muốn ông bà giả làm cha mẹ cháu, để chi? Có ảnh hưởng gì đến họ không?”

Lan Phương xen vào, giọng thuyết phục: “Dạ, ông bà đừng lo, chỉ là việc tạm thời thôi. Anh Văn Thành cần giải quyết một số vấn đề cá nhân, và việc này không ảnh hưởng đến ai cả. Cháu hứa sẽ đảm bảo an toàn cho ông bà.”

Bà Lân nhấp ngụm trà, rồi nói: “Chuyện ni nghe có vẻ lạ thật. Nhưng nếu cháu cần giúp, ông bà cũng sẵn lòng. Chỉ mong là mọi việc đều tốt đẹp, không ảnh hưởng chi tới ai.”

Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, nụ cười rạng rỡ hiện trên gương mặt: “Dạ, cháu cảm ơn ông bà rất nhiều. Cháu hứa sẽ không làm phiền ông bà lâu. Chỉ cần vài ngày thôi, và mọi chuyện sẽ ổn thỏa.”

Ông Lân gật đầu, ánh mắt hiền từ: “Thôi được, nếu cháu cần thì ông bà giúp. Nhưng nhớ là phải cẩn thận, không để ảnh hưởng xấu tới ai.”

Lan Phương vui mừng, cảm ơn rối rít: “Dạ, cháu cảm ơn ông bà rất nhiều. Cháu và anh Văn Thành sẽ đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ.”

Bà Lân nhìn Lan Phương và Văn Thành, rồi hỏi thêm: “Rứa là cụ thể cháu cần ông bà làm chi và khi mô?”

Văn Thành giải thích: “Dạ, cháu cần ông bà đóng vai cha mẹ cháu khi có người đến tìm gặp cháu. Chúng cháu sẽ chuẩn bị mọi thứ để việc này diễn ra một cách tự nhiên. Có thể là trong vài ngày tới, khi họ đến, cháu sẽ báo trước để ông bà sẵn sàng.”

Ông Lân suy nghĩ một chút, rồi nói: “Được rồi, cứ rứa mà làm. Cháu cứ chuẩn bị, khi mô cần thì báo ông bà. Chuyện ni có vẻ lạ, nhưng ông bà sẽ giúp.”

Văn Thành và Lan Phương cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn vô cùng. Họ cảm ơn ông bà Lân lần nữa trước khi rời đi, hứa sẽ quay lại với những hướng dẫn chi tiết hơn. Trên đường trở về, cả hai cảm thấy như một gánh nặng lớn vừa được trút bỏ, và hy vọng rằng mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ.