Trong ánh nắng dịu dàng của buổi chiều, Văn Thành cầm tay Gia Hân. Mặc dù anh rất vui mừng, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy một chút lo lắng. Anh vuốt nhẹ ngọn tóc mai của cô, giọng nói đầy trăn trở:
"Phải kết hôn thật sao?"
Gia Hân nhìn anh với ánh mắt âu yếm, hiểu rằng anh đang rất khó xử. Cô biết không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thuận theo tự nhiên mà làm, để lại mọi chuyện cho thời gian giải quyết. Cô nói dịu dàng, xoa dịu ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng anh:
"Giúp em lần này, chỉ một thời gian thôi. Sau đó, chúng ta sẽ nói với cha mẹ là không hợp nhau, rồi ly hôn."
Văn Thành không ngờ Gia Hân lại có ý tưởng táo bạo như vậy. Nhưng anh cũng không biết rằng cô không có ý định đó. Những lời cô nói chỉ là để xoa dịu anh mà thôi. Nhìn vào đôi mắt diễm lệ của cô, lòng anh không khỏi mủi lòng, thở dài:
"Được rồi, mọi việc cứ theo ý em.
Gia Hân vui mừng nhưng cũng có chút thất vọng. Cô từng hứa với Gia Hào sẽ chỉ yêu anh, nhưng giờ lại có tình cảm với người khác. Những giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống khuôn mặt cô. Cô cố quay mặt đi để Văn Thành không thấy. Lau đi nước mắt, cô quay lại nói:
"Em muốn dẫn anh đến một nơi."
Văn Thành lưỡng lự, không biết cô muốn dẫn anh đi đâu, nhưng khi thấy vẻ mệt mỏi của cô, anh càng thương xót:
"Đi đâu vậy em?"
Gia Hân dẫn anh ra xe, vừa đi vừa nói:
"'Lên xe đi, chúng ta vừa đi vừa nói."
Sau một quãng đường, Gia Hân dừng lại ở cửa hàng bán hoa tươi. Cô chọn những bông hoa lay ơn tươi đẹp nhất, đủ màu sắc. Văn Thành bỗng giật mình khi thấy những bông hoa ấy, lòng anh thầm nhủ: "Có lẽ nào...?"
Trên xe, Gia Hân cẩn thận đưa cho Văn Thành bó hoa:
"Anh biết hoa lay ơn có ý nghĩa gì không?"
Văn Thành, mặc dù biết, nhưng làm ra vẻ không biết:
"Anh chẳng biết chút gì về hoa cả, không biết nó có ý nghĩa gì à em?"
Gia Hân thở dài, giải thích:
"Hoa lay ơn có nhiều ý nghĩa. Màu đỏ: tượng trưng cho tình yêu nồng nàn. Màu hồng đậm: thể hiện sự xin lỗi chân thành. Màu cam: tình yêu cuồng nhiệt. Màu trắng: sự tinh khiết. Màu tím: lòng chung thủy. Màu hồng nhạt:
sự ngưỡng mộ, tôn trọng. Màu vàng: hạnh phúc, sung túc."
Văn Thành làm ra vẻ ngạc nhiên:
"Trời! Anh không ngờ một loài hoa lại có nhiều ý nghĩa như vậy."
Gia Hân cố gắng giữ bình tĩnh:
"Em dẫn anh đi gặp một người bạn quá cố và gia đình anh ấy, một người rất đặc biệt với em."
Văn Thành bối rối, anh biết người mà Gia Hân nói đến. Một cảm giác chua xót ùa về, tay anh run lên từng chặp khi một nghĩa trang lớn hiện ra trước mắt.
Khi đến cổng nghĩa trang, cụ trông coi nhận ra Gia Hân:
"Cháu lại đến thắp hương à?"
Gia Hân lễ phép:
"Dạ, thưa bác."
Gia Hân thường xuyên đến đây thắp hương cho Gia Hào và gia đình anh, cụ coi nghĩa trang đã quen mặt cô.
Nhận bó hương từ cụ, Gia Hân cùng Văn Thành đi đến phần mộ của Gia Hào. Trên đường, Gia Hân nghẹn ngào:
"Em từng nói với anh, em có một người bạn quá cố, một người bạn thanh mai trúc mã. Hoàng và Minh chắc cũng kể cho anh nghe rồi phải không?"
Văn Thành giữ bình tĩnh trả lời:
"Anh có nghe qua, người đó qua đời trong vụ hỏa hoạn."
Gia Hân không cầm được nước mắt:
"Đấy là người em yêu thương nhất. Em thật đáng trách, đáng ra lúc đó em phải giữ anh ấy lại. Không ngờ... không ngờ không nói được một lời cuối cùng."
Văn Thành cũng không kiềm chế nổi, nước mắt anh chực rơi, anh giữ chặt tay Gia Hân:
"Em đừng tự trách mình. Cậu ấy sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của em."
Đi thêm một đoạn, Văn Thành nhìn thấy tên từng người trên bia mộ: Nguyễn Văn Hùng hưởng dương 42 tuổi,
Nguyễn Thu Cúc hưởng dương 40 tuổi, Nguyễn Gia Hào hưởng dương 18 tuổi, Nguyễn Thanh Mai hưởng dương 12 tuổi. Anh lặng đi, cảm nhận nỗi đau sâu thẳm trong lòng mình.
Dưới ánh chiều tà, khi những tia nắng cuối ngày dịu dàng phủ xuống nghĩa trang, Gia Hân đứng trước mộ Gia Hào, tay nắm chặt bó hoa lay ơn. Văn Thành đứng lặng lẽ bên cạnh, cảm nhận sự căng thẳng và nỗi buồn trong lòng cô. Gia Hân cúi xuống, nhẹ nhàng đặt bó hoa trước mộ, rồi cô chậm rãi nói, giọng nghẹn ngào và đầy xúc động:
"Gia Hào, em biết anh luôn dõi theo và bảo vệ em từ nơi xa xôi. Hôm nay em đến đây để báo cho anh một tin quan trọng... Em sắp kết hôn. Em biết lời hứa của chúng ta, và em đã giữ lời hứa đó trong tim mình suốt bao năm qua. Nhưng giờ đây, em không còn lựa chọn nào khác. Em sẽ không bao giờ quên anh, người em yêu thương nhất trên đời. Anh hãy hiểu và tha thứ cho em. Em luôn giữ trong tim những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng ta, những giây phút hạnh phúc bên nhau. Em hy vọng anh sẽ hiểu và ủng hộ em từ nơi xa. Hãy yên nghỉ, Gia Hào. Em sẽ mãi yêu anh."
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Gia Hân, cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn sau khi nói ra những lời này. Văn Thành đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô, lòng đầy cảm thông và xót xa.
Thắp cho mọi người một nén hương, Văn Thành thầm nhủ: "cha mẹ, con trai bất hiếu đến bây giờ mới có thể thắp cho cha mẹ được một nén hương. Thanh Mai em gái bé bỏng của anh, nhớ nghe lời cha mẹ, không được đi đâu lung tung nha. Con hứa với cha mẹ sẽ tìm ra thủ phạm năm xưa, cha mẹ trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho con."
Trên đường trở về, Văn Thành cảm nhận được sự mệt mỏi và nỗi buồn sâu thằm trong ánh mắt của Gia Hân. Anh quay sang cô, giọng nói trầm ấm:
"Em nghỉ ngơi đi, để anh lái."
Gia Hân gật đầu, đôi mắt mệt mỏi khép lại, cố gắng tìm chút bình yên trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Chiếc xe lăn bánh trên con đường dài, mang theo những tâm tư nặng nề và sự im lặng đầy ý nghĩa. Trong lòng Văn Thành, từng cơn sóng cảm xúc trào dâng, anh thầm nhủ sẽ làm tất cả để bảo vệ người con gái này, dù con đường phía trước đầy gian nan.
Khi xe dừng trước cổng nhà Gia Hân, bóng dáng ba người bạn thân thiết là Trần Tâm, Ngọc Hoàng, và Bính Minh hiện lên rõ ràng trong ánh hoàng hôn. Họ đứng đó, vẻ mặt lo lắng và quan tâm, như một điểm tựa vững chắc trong cơn bão lòng.
Trần Tâm, người nhanh nhẹn nhất, bước tới trước, giọng nói đầy nhiệt tình nhưng không giấu nổi sự lo lắng:
"Chị Gia Hân, anh Văn Thành, bọn em vừa tới."
Ngọc Hoàng, ánh mắt sáng lên sự quan tâm chân thành, nói tiếp:
"Chị ổn chứ? Bọn em đến để thăm chị và anh."
Bính Minh, với tính cách ít nói nhưng sâu sắc, chỉ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt chứa đựng nhiều hơn lời nói.
Gia Hân, dù mệt mỏi, cũng mỉm cười yếu ớt, cố gắng che giấu nỗi buồn trong lòng:
"Cảm ơn các em, chị ổn. Các em vào nhà chơi đi."
Văn Thành mở cửa xe, dìu Gia Hân bước xuống, ánh mắt anh không rời khỏi cô một giây nào, như sợ cô sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào. Cả nhóm cùng nhau bước vào nhà, mang theo không khí ấm áp và sự gắn kết thân thương. Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười nói rôm rả của những người bạn thân thiết khiến không gian như ấm áp hơn, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Gia Hân ngồi xuống ghế, nhìn quanh những gương mặt thân quen. Trần Tâm, Ngọc Hoàng, và Bính Minh đều đã bên cô từ những ngày còn thơ bé, và giờ đây, họ lại xuất hiện vào lúc cô cần họ nhất. Cảm giác ấm áp và sự biết ơn tràn ngập trong lòng, cô nhận ra răng dù cuộc đời có đưa đấy cô đến đâu, cô vần có những người bạn chân thành luôn ở bên cạnh.
Trong ánh đèn vàng nhạt, Gia Hân chậm rãi kể lại chuyến đi đến nghĩa trang, những cảm xúc dâng trào khi đối diện với mộ Gia Hào, và cả quyết định kết hôn vì trách nhiệm gia đình. Từng lời nói như từng nhát dao khắc sâu vào lòng, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi chia sẻ với những người bạn thân thiết.
Trong căn phòng nhỏ ấm cúng, không khí bỗng trở nên im lặng hơn khi Trần Tâm, Ngọc Hoàng và Bính Minh trao đổi ánh mắt hiếu kỳ. Họ đều cảm nhận được điều gì đó không bình thường trong câu chuyện của Gia Hân và Văn Thành. Trần Tâm, người luôn thẳng thắn và bộc trực nhất, quyết định lên tiếng:
"Chị Gia Hân, anh Văn Thành, bọn em thật sự muốn biết... Hai người kết hôn vì yêu nhau thật sự, hay chỉ là để qua mặt cha mẹ chi?"
Gia Hân và Văn Thành nhìn nhau trong thoáng chốc, như muốn tìm sự xác nhận trong ánh mắt của đối phương.
Trong lòng họ, những cảm xúc lẫn lộn và những tình cảm chưa từng thổ lộ đang cuộn trào. Nhưng họ đều hiểu rằng việc tiết lộ sự thật có thể gây ra nhiều hệ lụy khó lường.
Gia Hân thở sâu, nở một nụ cười nhẹ nhưng đầy kiên định:
"Thật ra, đây là cách để đối phó với cha mẹ chị. Chúng ta nghĩ rằng đây là giải pháp tốt nhất."
Văn Thành gật đầu, thêm vào:
"Đúng vậy. Chúng tôi cảm thấy đây là cách duy nhất để giải quyết mọi chuyện."
Ngọc Hoàng nhíu mày, giọng đầy sự nghi hoặc:
"Nhưng anh Văn Thành, chị Gia Hân, chẳng phải hai người rất hợp nhau sao? Chẳng phải trong lòng hai người có tình cảm gì đó nhiều hơn là chỉ để đối phó sao?"
Câu hỏi ấy như mũi tên trúng vào tâm can của Gia Hân và Văn Thành. Trong lòng họ, tình cảm ấy rất thật, rất sâu sắc, nhưng họ đều chưa dám thổ lộ. Gia Hân cố giữ bình tĩnh, đáp lại:
"Ngọc Hoàng, bọn chị biết rằng mình có thể hợp nhau. Nhưng hiện tại, mọi chuyện đều rất phức tạp. Chúng ta chỉ muốn làm mọi thứ theo cách dễ dàng nhất."
Văn Thành cảm nhận được sự bối rối trong lời nói của Gia Hân, anh bước tới gần cô, ánh mắt kiên định:
"Đây là kế hoạch tạm thời thôi, mà mấy em dạo này sao rồi, công ty ba người tiến triển ra sao?"
Trần Tâm ngồi xích lại gần Văn Thành, đôi mắt lộ rõ sự vui vẻ nói:
"Mọi việc đều thuận lợi đó anh, sắp tới sẽ có nhiều môn thể thao điện tử tổ chức tại Việt Nam, lúc đó là thời điểm thích hợp để công ty bùng nổ."
Văn Thành vỗ vai cậu, mỉm cười nói:
"Chúc mừng nha!"
Trời đã khuya, ánh đèn trong nhà Gia Hân toả ra một ánh sáng ấm áp. Sau một hồi trò chuyện thân mật và chia sẻ, Trần Tâm, Ngọc Hoàng, và Bính Minh đứng dậy chuẩn bị ra về. Họ trao đổi vài câu chào tạm biệt và lời động viên trước khi bước ra khỏi cửa.
"Chị Gia Hân, anh Văn Thành, bọn em về trước nhé. Anh Văn Thành, nhớ chăm sóc chị Gia Hân nhé," Trần Tâm nói, nụ cười nhẹ trên môi.
Ngọc Hoàng vỗ vai Văn Thành:
"Anh ở lại với chị ấy một đêm, để chị không cảm thấy cô đơn."
Bính Minh cũng gật đầu, ánh mắt đầy sự ủng hộ:
"Đúng vậy, anh Văn Thành. Ở lại đây với chị ấy đêm nay."
Văn Thành cảm thấy lòng mình ấm áp trước sự quan tâm của những người bạn. Anh cũng đang định từ chối, thì bỗng nhiên Gia Hân cầm lấy tay anh, giữ lại. Ánh mắt cô lộ rõ sự mệt mỏi và cần một bờ vai để dựa vào.
"Anh ở lại đây với em một đêm được không? Em không muốn ở một mình tối nay," cô nói, giọng run run.
Văn Thành thoáng chút bối rối, nhưng trước ánh mắt khẩn thiết của Gia Hân và sự ủng hộ nhiệt tình của ba người bạn, anh không nỡ từ chối. Anh gật đầu, nhẹ nhàng nói:
"Được, anh sẽ ở lại."
Ba người bạn nở nụ cười hài lòng, chúc họ ngủ ngon rồi rời khỏi nhà. Bên trong căn phòng, không khí trở nên lắng đọng. Gia Hân nhẹ nhàng bước vào bếp, quyết định tự tay nấu một bữa ăn đơn giản. Văn Thành bước theo, cảm nhận được sự quyết tâm và lòng nhiệt thành trong từng động tác của cô.
Họ ngồi vào bàn, cùng thưởng thức bữa ăn giản dị nhưng ấm áp. Sau bữa tối, Gia Hân lấy ra một chai rượu, rót vào hai chiếc chén nhỏ. Họ nâng chén, cùng nhau uống, câu chuyện dần trở nên thân mật và gần gũi hơn. Đêm nay, lần đầu tiên Gia Hân uống nhiều như vậy, cô cảm thấy lòng mình như nhẹ nhõm hơn khi có Văn Thành bên cạnh.
Khi men rượu đã ngấm, đôi mắt Gia Hân trở nên mơ màng. Cô đột nhiên ôm chầm lấy Văn Thành, khóc nức nở.
Những giọt nước mắt chảy dài trên má, thể hiện hết những nỗi đau, sự mệt mỏi và những áp lực mà cô đã phải chịu đựng.
"Văn Thành, em thật sự không biết phải làm sao nữa... Em mệt mỏi lắm," cô thổn thức trong vòng tay anh.
Văn Thành ôm chặt Gia Hân, cảm nhận được sự yếu đuối và mong manh của cô. Anh vuốt ve mái tóc cô, an ủi bằng giọng trầm ấm:
"Em không cô đơn, Gia Hân. Anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Khi cơn say đã ngấm sâu, Gia Hân chìm vào giấc ngủ ngay trong vòng tay của Văn Thành. Anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ, cần thận đặt cô lên giường, rồi kéo chăn đắp kín cho cô. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng thanh thản của Gia Hân, khiến Văn Thành không khỏi xót xa. Anh đứng đó một lúc, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự yêu thương và quyết tâm bảo vệ.
Sau khi chắc chắn rằng Gia Hân đã ngủ say, Văn Thành bước ra ngoài và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Anh thu dọn bàn ăn, rửa chén đĩa và sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng. Công việc đơn giản nhưng anh làm với tất cả sự chăm sóc và tỉ mỉ, như thể muốn mang lại sự bình yên cho không gian mà Gia Hân đang sống.
Hoàn thành xong công việc, Văn Thành ngồi xuống chiếc sofa ngoài phòng khách. Anh cảm nhận được sự mệt mỏi len lỏi trong từng thớ cơ, nhưng lòng anh lại thấy thanh thản khi biết rằng mình đã giúp Gia Hân phần nào vượt qua nỗi buồn. Anh khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ ngắn trong sự tĩnh lặng của đêm khuya.
Sáng hôm sau, Văn Thành thức dậy khi ánh nắng ban mai vừa ló dạng. Anh nhẹ nhàng bước vào bếp, chuẩn bị một cốc nước chanh để giải rượu cho Gia Hân. Sau đó, anh làm thêm vài món ăn sáng đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Khi đã hoàn tất, anh đặt mọi thứ lên bàn, rồi ngồi xuống sofa, mở chương trình trên tivi để giết thời gian chờ Gia Hân thức dậy.
Gia Hân tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn nặng trĩu vì cơn say đêm qua. Cô mở mắt, tìm kiếm hình bóng của Văn Thành nhưng không thấy anh đâu. Một cảm giác hụt hẫng chợt len lỏi vào lòng. Cô bước ra khỏi phòng, và ngay khi tới phòng khách, cô thấy Văn Thành đang ngồi đó, chăm chú xem chương trình trên tivi. Trên bàn, những món điểm tâm nhẹ nhàng đã được chuẩn bị sẵn.
Văn Thành quay lại, nở một nụ cười ấm áp:
"Em dậy rồi à? Anh đã chuẩn bị nước chanh để giải rượu cho em. Uống đi cho dễ chịu hơn."
Gia Hân cầm lấy cốc nước chanh từ tay Văn Thành, uống một ngụm nhỏ. Hương vị chua ngọt làm dịu đi cảm giác nặng nề trong người cô. Cô đặt cốc xuống bàn, giọng nói có chút hờn dỗi:
"Đêm qua anh ngủ ở đâu?"
Văn Thành đáp nhẹ nhàng:
"Anh ngủ ngoài phòng khách, trên sofa."
Gia Hân nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ trách móc:
"Giường em vẫn rộng rãi mà, sao anh không ngủ ở đó?"
Văn Thành mỉm cười, giải thích:
"Anh nghĩ trai gái ngủ cùng nhau, anh sợ có chuyện không nên xảy ra."
Gia Hân bật cười khúc khích, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút hờn dỗi:
"Anh cũng sắp làm chồng em rồi, chẳng lẽ sau này anh vẫn ngủ ở ngoài này sao?"
Văn Thành nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương và kiên định:
"Anh sẽ làm mọi thứ vì em, nhưng anh muốn chắc chắn rằng mình sẽ luôn tôn trọng em."
Gia Hân cảm động, những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cô:
"Anh thật tốt bụng, Văn Thành. Em biết mình may mắn khi có anh bên cạnh."
Trong căn phòng nhỏ, hai người cùng nhau thưởng thức bữa sáng giản dị nhưng đong đầy tình cảm. Ánh nắng ban mai chiếu vào, tạo nên một khung cảnh ấm áp và bình yên, như một khởi đầu mới đầy hy vọng. Họ ngồi đó, trò chuyện và cười đùa, như thể mọi nỗi buồn và khó khăn đều tan biến trong giây phút này.
Sau khi ăn sáng xong, Văn Thành nhìn Gia Hân với ánh mắt dịu dàng, nói nhẹ nhàng:
"Anh đưa em đến công ty nhé?"
Gia Hân, trong lòng tràn đầy niềm vui, gật đầu đồng ý:
"Được thôi, anh thật chu đáo."
Trên đường tới công ty, không khí trong xe thoải mái và ấm áp. Văn Thành cẩn thận lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn
Gia Hân đang ngồi bên cạnh. Hôm nay, cô khoác lên mình bộ trang phục thanh lịch, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng và mạnh mẽ của một nữ giám đốc.
Khi đến công ty, Văn Thành nhanh chóng xuống xe và mở cửa cho Gia Hân. Động tác nhỏ này khiến cô cảm thấy được tôn trọng và yêu thương. Bước ra khỏi xe, Gia Hân cảm nhận được những ánh mắt tò mò và xôn xao từ đồng nghiệp. Đã quen với việc tự mình đối mặt với mọi thử thách, việc có Văn Thành bên cạnh là một sự thay đổi đáng kể trong cuộc sống hàng ngày của cô.
Văn Thành mỉm cười, cúi chào cô:
"Anh sẽ đón em khi tan làm."
Gia Hân nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn:
"Cảm ơn anh. Em sẽ chờ."
Sau đó, Văn Thành quay lại xe và lái đi, để lại Gia Hân với tâm trạng phấn chấn bước vào công ty. Khi cô bước vào sảnh chính, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô với sự tò mò và ngạc nhiên.
Cô trợ lý của Gia Hân, một cô gái trẻ đầy nhiệt huyết, nhanh chóng tiến lại gần, đôi mắt sáng ngời tò mò hỏi:
"Sếp, ai vừa đưa chị đến vậy ạ?"
Gia Hân mỉm cười đáp lại, không chút do dự:
"Đó là Văn Thành, chồng sắp cưới của chị."
Câu trả lời của Gia Hân khiến cô trợ lý và mọi người xung quanh bất ngờ. Họ không khỏi cảm thấy ghen tị nhưng cũng đồng thời vui mừng cho sếp của mình. Cô trợ lý nở một nụ cười rạng rỡ, dù trong lòng không tránh khỏi cảm giác ghen tị:
"Chúc mừng chị Gia Hân! Chị thật may mắn."
Gia Hân mỉm cười đáp lại:
"Cảm ơn em. Chúng ta vào làm việc thôi."
Bước vào văn phòng với tâm thế tự tin, Gia Hân biết rằng sự hiện diện của Văn Thành đã mang đến cho cô sức mạnh và sự động viên lớn lao.
Sau khi đưa xe trở về nhà Gia Hân, Văn Thành quyết định âm thầm đi gặp một người. Anh bắt một chuyến taxi đến ngôi nhà số 5 Phố Th. Quang, quan sát xung quanh anh gõ cửa.
Một người đàn ông trung niên bước ra. Ánh mắt người này lóe lên chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Văn Thành.
Không nói lời nào, Văn Thành đưa cho ông ta một bức thư. Người đàn ông đọc lướt qua, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, ông quay vào trong nhà. Một lúc sau, ông trở lại và dẫn Văn Thành vào một căn phòng kín.
Phòng kín ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ. Trong phòng, một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi đợi, mái tóc bạc trắng, ánh mắt trầm tĩnh nhưng sắc bén. Người đàn ông này không ai khác chính là ông Minh Quang, Tổng Bí thư, và là bác của Văn Thành.
Văn Thành bước vào, đôi mắt anh không giấu nổi cảm xúc. Trước mặt anh là người bác đã xa cách hơn mười năm.
Minh Quang đứng dậy, bước về phía anh, đôi mắt ánh lên niềm xúc động:
"Gia Hào... là cháu thật sao?" ông Minh Quang nói, giọng nghẹn ngào.
Văn Thành, hay đúng hơn là Gia Hào, gật đầu:
"Vâng, là cháu đây, bác Minh Quang."
Cả hai ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Gia Hào từng là đứa cháu yêu quý của Minh Quang, nhưng một trận hỏa hoạn kinh hoàng đã cướp đi tất cả, khiến anh phải thay đổi danh tính, mang tên Văn Thành để bắt đầu lại cuộc sống.
"Cháu đã thay đổi rất nhiều, nào cháu ngồi xuống đây," ông Minh Quang vừa nói vừa đặt Văn Thành xuống chiếc ghế.
Ông Minh Quang nhìn cháu trai với đôi mắt ngấn lệ:
"Cha mẹ cháu mà nhìn thấy cháu thay đổi như thế này, họ phải đau lòng biết chừng nào."
Văn Thành lúc này anh không kiềm chế nữa, anh khóc nức nở bên vòng tay bác của mình:
"Bác ơi, cháu nhớ mọi người lắm, cháu không chịu nổi."
Ông Minh Quang nhìn cháu trai với đôi mắt ngấn lệ:
"Bác biết cháu đã chịu đựng nhiều, nhưng bây giờ, chúng ta đã gặp lại nhau, tất cả sẽ tốt đẹp hơn. Cuộc sống là vậy, Gia Hào, đôi khi đau khổ là cách để chúng ta trưởng thành và tìm thấy sức mạnh bên trong."
Hai bác cháu ngồi lại, trò chuyện với nhau, chia sẻ những ký ức và nỗi đau đã qua. Thời gian dường như dừng lại trong căn phòng ấy, chỉ còn lại tình thân và niềm hạnh phúc của sự đoàn tụ.
Ông Minh Quang bắt đầu kể về những năm tháng gian khổ: "Cuộc sống là một hành trình dài, Gia Hào. Có những lúc ta sẽ gặp phải những thử thách tưởng chừng không thể vượt qua. Nhưng chính những lúc đó, ta mới hiểu được giá trị của sự kiên nhẫn và lòng can đảm."
Văn Thành lắng nghe, từng lời từng chữ của Minh Quang thấm sâu vào tâm hồn anh:
"Bác nói đúng. Nếu không có những thử thách đó, cháu sẽ không bao giờ biết được mình mạnh mẽ đến đâu."
Ông Minh Quang tiếp tục:
"Sống trên đời, điều quan trọng nhất không phải là ta sống bao lâu, mà là ta sống như thế nào. Hãy luôn sống với lòng chân thành và sự tôn trọng đối với người khác, vì đó là cách duy nhất để chúng ta cảm nhận được hạnh phúc thực sự."
Gia Hào gật đầu: "Cháu sẽ luôn ghi nhớ lời bác. Và cháu biết rằng, dù cuộc sống có khó khăn thế nào, chỉ cần có gia đình, có người thân yêu bên cạnh, chúng ta sẽ vượt qua tất cả."
Ông Minh Quang mỉm cười, vỗ vai Gia Hào: "Đúng vậy, cháu à. Gia đình là điểm tựa vững chắc nhất của chúng ta.
Và bác sẽ luôn ở đây, sẵn sàng hỗ trợ cháu trên con đường phía trước."
Ông Minh Quang và Văn Thành ngồi đối diện nhau trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt họ, làm nổi bật những nếp nhăn, vết thời gian của ông Minh Quang và đôi mắt đầy suy tư của Văn Thành. Sau những phút giây xúc động, họ bắt đầu chia sẻ những suy nghĩ sâu xa về cuộc sống và xã hội.
Ông Minh Quang nhìn thẳng vào mắt Văn Thành, giọng ông trầm ấm và đầy triết lý:
"Gia Hào, con người chúng ta không tồn tại chỉ vì bản thân mình. Chúng ta là một phần của cộng đồng, của xã hội. Sự tồn tại của mỗi cá nhân chỉ thực sự có ý nghĩa khi chúng ta cống hiến cho một lý tưởng cao cả hơn."
Văn Thành gật đầu, đôi mắt anh ánh lên sự hiểu biết:
"Vâng, cháu nhận ra rằng cuộc sống không chỉ là hưởng thụ cá nhân. Sự phát triển chung của xã hội mới thực sự đem lại hạnh phúc và công bằng cho tất cả mọi người. Chúng ta sống để cống hiến, để xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn."
Ông Minh Quang nở một nụ cười nhẹ, ông tiếp tục:
"Trong xã hội chủ nghĩa, mục tiêu của chúng ta là tạo ra một xã hội không còn sự phân biệt giai cấp, nơi mà mỗi người đều có cơ hội phát triển tối đa khả năng của mình. Sự đoàn kết và tương trợ lẫn nhau là nguyên tắc cốt lõi.
Chúng ta không thể tiến xa nếu chỉ có một mình."
Văn Thành cảm động, giọng anh lắng đọng:
"Cháu đã trải qua những khó khăn trong quá khứ nhờ sự giúp đỡ của bác và những người xung quanh. Sự đoàn kết đã giúp cháu đứng vững đến ngày hôm nay. Chính tinh thần đó đã làm cháu hiểu ra giá trị của việc sống vì cộng đồng."
Ông Minh Quang nhìn Văn Thành với ánh mắt tự hào:
"Đúng vậy, Gia Hào. Sự đoàn kết không chỉ là một nguyên tắc, mà là một sức mạnh thực sự. Trong xã hội chủ nghĩa, mỗi người đều là một mắt xích quan trọng. Khi mỗi mắt xích đều mạnh mẽ, toàn bộ xã hội sẽ vững chắc và phát triển. Chúng ta cần sống và làm việc sao cho xứng đáng với niềm tin của những người đi trước và sự kỳ vọng của thế hệ sau."
Văn Thành gật đầu, ánh mắt anh rực sáng với niềm tin và quyết tâm:
"Cháu sẽ luôn ghi nhớ những lời dạy của bác. Với tinh thần đoàn kết và sự cống hiến, cháu tin rằng chúng ta có thế tạo ra một xã hội công bằng, hạnh phúc cho tất cả mọi người. Điều đó không chỉ là trách nhiệm, mà còn là niềm tự hào của cháu."
Ông Minh Quang mỉm cười, ánh mắt ông ấm áp và chứa đựng sự khích lệ:
"Cháu là một người có tư duy sâu sắc và trái tim nhiệt huyết. Bác tin rằng, với những giá trị mà cháu mang theo, cháu sẽ làm nên những điều lớn lao cho bản thân và cho xã hội.
Cả hai bác cháu cùng nhìn nhau, ánh mắt họ đầy quyết tâm và niềm tin vào tương lai. Cuộc trò chuyện của họ không chỉ là sự gắn kết tình thân, mà còn là lời cam kết với lý tưởng và trách nhiệm đối với xã hội. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, chỉ còn lại tình thân và niềm hy vọng về một ngày mai tươi sáng.
Sau khi đàm đạo về những triết lý cuộc sống và trách nhiệm xã hội, Văn Thành ngập ngừng một chút trước khi quyết định nói với bác Minh Quang về một sự kiện quan trọng:
"Bác ạ, cháu muốn báo với bác một tin. Cháu sắp kết hôn với Gia Hân."
Ông Minh Quang có chút bất ngờ, ánh mắt ông lóe lên sự ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh:
"Gia Hân? Cô ấy nhận ra cháu rồi sao?"
Văn Thành thở dài, lòng nặng trịu nói:
"Cô ấy chưa nhận ra cháu, nhưng bọn cháu sắp kết hôn."
Ông Minh Quang suy nghĩ một, rồi nói:
"Có chuyện lạ như vậy sao, nhưng dù sao bác cũng không phản đối chuyện tốt của cháu."
Văn Thành mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp từ lời ủng hộ của bác. Sau đó, anh chuyển đề tài, giọng trầm lắng hơn:
"Bác ạ, có phải người thần bí năm đó cứu cháu ra khỏi biển lửa và người đã đưa cho cháu một số tiền lớn ở Mát-xcơ-va là do bác sai đi không?"
Minh Quang nhìn Văn Thành, ánh mắt ông sáng lên sự thấu hiểu và cảm thông:
"Đúng vậy, Gia Hào. Chính bác là người đã cử họ đi. Khi biết tin về trận hỏa hoạn, bác không thể để cháu một mình. Bác đã lo liệu mọi thứ để cháu được điều trị và có cơ hội làm lại cuộc đời."
Văn Thành giờ trong lòng xốn xang, có chút hiếu kỳ anh hỏi thêm:
"Vậy cô gái tên Lan Phương có phải cũng là người của bác sắp xếp bên cạnh để chăm sóc cho cháu không?"
Ông Minh Quang có chút ngạc nhiên và bỡ ngỡ trước câu hỏi của Văn Thành, ông không ngờ cậu lại nhảy cảm đến như vậy, ông mỉm cười nói:
"À cháu nói cô bé Lan Phương à, ta từng gặp cô bé hai lần, nhưng cô bé không phải người bác sắp xếp bên cạnh cháu, cháu thật may mắn khi có người bạn chân thành như vậy ở bên cạnh chăm sóc cháu suốt thời gian qua. Có cơ hội cháu mời cô bé đến đây, ta muốn cảm ơn cô bé lần nữa."
Văn Thành thở phào một cái, trước giờ Lan Phương luôn dành tình cảm sâu đậm cho anh, nhưng giờ anh lại nghi ngờ cô, làm anh không khỏi tự trách mình.
Ông Minh Quang đứng dậy, bước tới chiếc tủ kín trong phòng. Ông mở tủ và lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm, rồi đặt nó trước mặt Văn Thành:
"Đây là số tiền mà lúc sống cha mẹ cháu đã gửi cho bác, để đề phòng sau này. Sau khi cha mẹ cháu qua đời, công ty của họ được sát nhập vào công ty cổ phần của nhà nước. Giờ bác đưa lại cho cháu để cháu chuẩn bị cho tương lai."
Văn Thành cầm cuốn sổ tiết kiệm trong tay, lòng tràn đầy xúc động:
"Bác, cháu không biết phải nói gì để bày tỏ lòng biết ơn. Cháu sẽ sử dụng số tiền này một cách đúng đắn và sẽ không để phụ lòng cha mẹ, cũng như bác đã tin tưởng cháu."
Ông Minh Quang đặt tay lên vai Văn Thành, ánh mắt ông đầy tình thương và hy vọng:
"Bác tin ở cháu, Gia Hào. Hãy sống thật tốt và làm nên những điều tốt đẹp cho bản thân và cho xã hội. Đó là cách tốt nhất để tôn vinh những người đã khuất."
Hai bác cháu nhìn nhau, trong khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách và thời gian như tan biến, chỉ còn lại tình thân, sự tin tưởng và niềm hy vọng về một tương lai tốt đẹp.
Sau khi hàn huyên tâm sự, Văn Thành rời đi trong sự bồi hồi lẫn cảm xúc. Những lời nói của bác Minh Quang vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh, tạo nên một cảm giác sâu lắng và quyết tâm. Ông Minh Quang đứng trước cửa, nhìn theo bóng dáng cháu mình rời đi, ánh mắt đầy trìu mến và hy vọng.
Trước khi Văn Thành bước ra khỏi ngôi nhà, ông Minh Quang ra hiệu cho người cận vệ thân cận của mình:
"Hãy đưa cháu ấy về nhà. Đảm bảo an toàn cho cháu."
Người cận vệ gật đầu, rồi quay sang Văn Thành với sự kính trọng:
"Thưa cậu, để tôi đưa cậu về."
Văn Thành nhìn bác Minh Quang lần cuối, rồi cúi đầu chào:
"Cháu cảm ơn bác vì tất cả."
Ông Minh Quang mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương:
"Cháu đi bình an. Hãy luôn nhớ rằng cháu không bao giờ đơn độc."
Văn Thành lên xe, người cận vệ ngồi cạnh anh. Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi ngôi nhà số 5 phố Th. Quang. Văn Thành nhìn qua cửa sổ, tâm trạng pha trộn giữa sự quyết tâm và nỗi niềm bâng khuâng. Những con phố quen thuộc lướt qua, lòng anh tràn đầy cảm xúc.
Sau khi đưa Văn Thành về an toàn, người cận vệ quay trở lại ngôi nhà số 5 phố Th. Quang. Ông ta bước vào phòng khách, nơi ông Minh Quang đang ngồi trầm ngâm, suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa qua với cháu trai.
"Thưa bác Tổng Bí thư, cháu đã đưa cậu ấy về nhà an toàn," người cận vệ nói, giọng nghiêm túc.
Minh Quang gật đầu, ánh mắt vẫn xa xăm:
"Cảm ơn anh. Có chuyện gì muốn nói sao?"
Người cận vệ ngần ngừ một chút rồi lên tiếng:
"Thưa bác Tổng Bí thư, sao bác không nói cho cậu Gia Hào biết sự thật về người gây ra vụ hỏa hoạn năm xưa?
Nếu cậu ấy biết cha của Gia Hân chính là người đã gây ra tai họa, có lẽ sẽ ngăn cản cuộc hôn nhân này."
Ông Minh Quang nhìn sâu vào mắt người cận vệ, ánh mắt ông trầm tĩnh nhưng quyết đoán:
"Ân oán đời trước đừng để đời sau gánh lấy. Cháu ta đã trải qua nhiều đau khổ và mất mát. Việc để cậu ấy tự tìm hiểu sự thật về vụ hỏa hoạn là tốt hơn. Khi đó, Gia Hào có thể tự quyết định liệu mình có thể chấp nhận Gia Hân hay không. Nhưng hiện tại, Gia Hân không có lỗi. Đừng để cô bé phải chịu tội thay cho những gì cha mình đã làm."
Người cận vệ nhìn ông Minh Quang, lòng đầy kính trọng và ngưỡng mộ:
"Thưa bác Tổng Bí thư, cháu hiểu rồi. Cháu sẽ làm theo chỉ dẫn của bác."
Ông Minh Quang quay lại nhìn qua cửa sổ, ánh mắt ông chứa đựng một nỗi niềm sâu thẳm:
"Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể giúp những người còn lại sống tốt hơn trong hiện tại. Đó là cách duy nhất để chuộc lại những sai lầm đã qua."
Người cận vệ cúi đầu chào, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Ông Minh Quang vẫn đứng đó, trầm ngâm suy nghĩ về tương lai của Văn Thành và Gia Hân, hy vọng rằng tình yêu và lòng bao dung sẽ giúp họ vượt qua mọi thử thách.