Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 6: Một Vụ Bắt Cóc




"Thanh Mai, em đâu rồi?" Gia Hào vừa quay lại vừa gọi lớn, giọng đầy lo lắng.

Gia Hân cũng hốt hoảng gọi theo. "Thanh Mai ơi, em ở đâu?"

Cả hai đều bối rối khi không thấy bóng dáng của Thanh Mai, quyết định chia nhau ra tìm. Sau một hồi tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không thấy, họ quay lại điểm hẹn. Gia Hào thở dài, ánh mắt lo âu. "Thật là phiền toái! Thanh Mai biến đâu mất rồi?"

Gia Hân cắn môi, cảm thấy áy náy. "Chắc em ấy bị lạc trong đám đông. Mình cần tìm kỹ hơn."

Họ tiếp tục tìm kiếm suốt cả buổi tối, nhưng không có dấu vết nào của cô bé. Họ đến từng nơi đã ghé qua, hỏi thăm mọi người nhưng không ai nhớ thấy Thanh Mai. Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, Gia Hào quyết định phải báo cho bố mẹ biết tình hình.

Gia Hân run rẩy lấy điện thoại ra, giọng ấp úng khi gọi cho mẹ. "Mẹ, mẹ ơi, em Thanh Mai đi lạc rồi, con và anh Gia Hào tìm mãi không thấy."

Giọng mẹ của Gia Hân vang lên từ đầu dây bên kia, đầy lo lắng. "Cái gì? Sao các con sơ suất như vậy? Cả cái phố đi bộ rộng lớn thế này, làm sao tìm nổi chứ? Để mẹ hỏi cha con xem có cách nào không."

"Vâng, mẹ hỏi liền giúp con đi nha mẹ," Gia Hân nói, giọng đầy lo lắng.

Mẹ của Gia Hân lập tức quay sang nói với chồng. "Anh, con bé Thanh Mai nhà cái Cúc đi lạc rồi. Hai đứa nhỏ tìm không ra, giờ mình phải làm sao?"

Cha của Gia Hân cau mày suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói. "Chúng ta cần giữ bình tĩnh. Đầu tiên, hãy gọi báo cho công an phường và cảnh sát khu vực biết. Họ có thể giúp tìm kiếm. Anh sẽ gọi cho người quen ở quanh đó để nhờ họ hỗ trợ thêm."

Gia Hân nghe rõ lời cha qua điện thoại, gật đầu lia lịa. "Mẹ, mẹ báo ngay cho công an và cảnh sát đi. Chúng con sẽ tiếp tục tìm kiếm quanh đây."

Mẹ của Gia Hân đáp. "Được rồi, con cứ bình tĩnh. Mẹ sẽ lo phần này. Cố gắng giữ liên lạc và cẩn thận nhé."

Mẹ của Gia Hân đang chuẩn bị gọi điện báo cho cảnh sát thì điện thoại của chồng bà reo lên. Ông vội vã nghe máy, khuôn mặt đột nhiên biến sắc.

"Anh nghe đây."

Đầu dây bên kia là giọng nói căng thẳng của bố Thanh Mai. "Anh, có chuyện lớn rồi! Vừa nãy tôi nhận được một cuộc gọi từ một kẻ lạ mặt. Hắn nói đã bắt cóc Thanh Mai và đòi tiền chuộc. Hắn còn cảnh cáo rằng nếu gia đình báo cảnh sát, Thanh Mai sẽ gặp nguy hiểm."

Mẹ của Gia Hân nghe rõ mọi lời qua điện thoại, mặt tái nhợt, tay run rẩy. "Trời ơi, sao lại như vậy được? Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Cha của Gia Hân trấn tĩnh lại, giọng nghiêm nghị. "Bình tĩnh đã. Chúng ta không thể để lộ rằng mình đã biết chuyện này cho bất kỳ ai. Trước mắt, phải đảm bảo an toàn cho Thanh Mai."

Ông tiếp tục nói với bố của Thanh Mai qua điện thoại. "Em cứ bình tĩnh, đừng để ai biết chúng ta đã nhận được cuộc gọi này. Chúng ta cần suy nghĩ cẩn thận về bước tiếp theo. Em có biết số điện thoại ở vùng nào hay có bất kỳ manh mối nào từ cuộc gọi đó không?"



Bố của Thanh Mai cố gắng nhớ lại. "Số điện thoại là số lạ, không hiện lên danh tính. Giọng nói của kẻ đó nghe rất lạ và khó nhận diện. Hắn chỉ nói rõ rằng muốn một số tiền lớn và không muốn chúng ta báo cảnh sát."

"Hắn muốn bao nhiêu?" Bố Gia Hân hỏi lại.

"Hai mươi tỷ," đầu máy bên kia đáp.

Mẹ của Gia Hân lo lắng nói. "Chúng ta không thể tự giải quyết chuyện này được. Nhưng nếu báo cảnh sát, Thanh Mai sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta phải làm gì đây?"

Cha của Gia Hân hít một hơi sâu. "Chúng ta cần thời gian để suy nghĩ và lên kế hoạch. Tạm thời, chúng ta cứ tìm cách kéo dài thời gian với kẻ bắt cóc. Đồng thời, anh sẽ liên lạc với một vài người bạn có kinh nghiệm trong việc này để xin ý kiến. Chúng ta không thể hành động vội vàng."

Mẹ của Gia Hân gật đầu, giọng run run. "Được, chúng ta sẽ làm theo cách này. Quan trọng nhất là phải bảo vệ an toàn cho Thanh Mai."

Mẹ của Gia Hân vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng bà cố gắng giữ bình tĩnh để dặn dò con. Bà quay sang nói với cha của Gia Hân. "Anh nói với hai đứa nhỏ, chúng cần phải biết chuyện này để tránh hành động dại dột."

Cha của Gia Hân gật đầu, rồi gọi điện cho Gia Hào và Gia Hân. "Các con, nghe bố nói đây. Chúng ta vừa nhận được tin rằng Thanh Mai đã bị bắt cóc và kẻ bắt cóc đòi tiền chuộc. Họ đã cảnh cáo rằng nếu chúng ta báo cảnh sát, Thanh Mai sẽ gặp nguy hiểm."

Gia Hào và Gia Hân đều sững sờ, khuôn mặt tái mét. Gia Hào nắm chặt tay Gia Hân, giọng run rẩy. "Vậy chúng ta phải làm sao, bác? Chẳng lẽ không thể báo cảnh sát để nhờ họ giúp đỡ?"

Cha của Gia Hân nghiêm túc nói. "Chúng ta phải hết sức cẩn trọng. Tạm thời, không được báo cảnh sát hay để lộ thông tin này ra ngoài. Bác sẽ liên lạc với một vài người có kinh nghiệm để xin ý kiến. Quan trọng nhất bây giờ là phải giữ bình tĩnh và đảm bảo an toàn cho Thanh Mai."

Mẹ của Gia Hân nắm tay chồng, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết. "Hai con hãy nhớ kỹ lời bố, không được nói chuyện này cho bất kỳ ai, kể cả bạn bè. Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết, nhưng cần phải thật kín đáo và cẩn thận. Đừng làm gì vội vàng để tránh gây nguy hiểm cho Thanh Mai."

Gia Hân gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Vâng, con hiểu rồi. Chúng con sẽ không nói gì với ai đâu ạ."

Đêm hôm đó cả hai gia đình đều thức trắng để bàn bạc với nhau. Bố Gia Hân là ông Lý Hải Sơn nói. "Họ đòi hai mươi tỷ. Số tiền đó không thành vấn đề, nhưng tôi nghĩ chúng ta không nên dùng tiền để chuộc con bé về một cách bình thường."

Mẹ Gia Hân ngạc nhiên. "Vậy anh định làm gì?"

Bố Gia Hào quay sang bố của Gia Hân, ánh mắt lo lắng. "Liệu việc này có ổn không anh?"

Bố Gia Hân tự tin. "Tôi đã làm việc với cấp dưới, họ thành lập một đội cảnh sát đặc nhiệm và thực hiện nhiệm vụ riêng lẻ để tránh kẻ địch phát hiện."

"Nhưng việc này anh can thiệp vào, có ảnh hưởng gì đến hình ảnh của anh không đấy?" Bố Gia Hào lo lắng.



Bố Gia Hân trấn an. "Cứ yên tâm, tôi sẽ không lạm dụng quyền lực đâu, đây được coi như một vụ án điểm và là một vụ bắt cóc tống tiền."

Nghe Bố Gia Hân nói vậy, hai bố mẹ Gia Hào cũng yên tâm phần nào, nên việc giải cứu Thanh Mai họ để cho ông Hải Sơn quyết định và tin ông sẽ làm được.

Sáng hôm sau, dù đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, Gia Hào và Gia Hân không hề từ bỏ hy vọng. Lý Hải Sơn đã dành cả đêm để lên kế hoạch tỉ mỉ cho cuộc giải cứu. Ông triệu tập một cuộc họp kín với những người bạn giàu kinh nghiệm trong việc xử lý các vụ bắt cóc. Tình hình được phân tích kỹ lưỡng, và họ đưa ra những phương án tối ưu nhất.

Bước đầu tiên, bố Gia Hào đợi liên lạc từ kẻ bắt cóc. Giọng điệu bình tĩnh, ông đề nghị kéo dài thời gian để thu xếp số tiền chuộc. "Chúng tôi cần thêm vài ngày để chuẩn bị số tiền lớn như vậy. Xin hãy đảm bảo an toàn cho Thanh Mai."

Kẻ bắt cóc đồng ý, nhưng cảnh báo rằng hắn sẽ không chờ đợi lâu. Lý Hải Sơn sử dụng thời gian này để lên kế hoạch hành động. Các đội đặc nhiệm được bố trí kín đáo quanh khu vực mà họ tình nghi là kẻ bắt cóc có thể chọn làm nơi giao dịch.

Đến ngày hẹn, Gia Hào và bố mang theo vali tiền đến điểm hẹn, những kẻ bắt cóc hẹn họ ở một bãi đậu xe vắng vẻ. Tuy nhiên, ngay khi họ đến nơi, kẻ bắt cóc phát hiện có người bám đuôi. Hắn nhanh chóng thay đổi kế hoạch, ra lệnh chuyển địa điểm giao dịch qua điện thoại. Điểm hẹn mới là một nhà kho bỏ hoang ở rìa thành phố.

Không còn lựa chọn nào khác, Lý Hải Sơn và các đội đặc nhiệm phải điều chỉnh kế hoạch tức thì. Khi tới nơi, Gia Hào thấy Thanh Mai bị trói vào một chiếc ghế, khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định. Kẻ bắt cóc đứng gần đó, tay nắm chặt con dao thái sắc lẻm, còn đồng bọn của hắn canh gác bên ngoài.

"Đặt vali tiền xuống và lùi lại," kẻ bắt cóc ra lệnh. Gia Hào làm theo, từng bước một, lòng nặng trĩu lo âu.

Khi kẻ bắt cóc cúi xuống kiểm tra vali tiền, Gia Hào nhìn thấy cơ hội. Anh nhanh chóng chạy tới bên em gái, cố gắng mở trói cho cô. Nhưng đúng lúc đó, kẻ bắt cóc nhận ra sự việc. Bị kích động, hắn lao tới và đâm Gia Hào một nhát. Máu chảy đầm đìa, Gia Hào ngã gục xuống sàn, ánh mắt vẫn hướng về Thanh Mai.

Tiếng hét của Thanh Mai vang lên, ngay lập tức, đội đặc nhiệm ập vào từ mọi phía. Trong chớp mắt, nhà kho trở thành một chiến trường hỗn loạn. Các mật vụ nhanh chóng khống chế kẻ bắt cóc và đồng bọn mà không gây thêm thương tổn. Thanh Mai quỳ xuống bên cạnh Gia Hào, nước mắt lăn dài trên má.

"Em không sao chứ, Thanh Mai?" Gia Hào hỏi, giọng run run.

"Em không sao, anh ạ. Em biết anh sẽ đến cứu em mà," Thanh Mai đáp, giọng nghẹn ngào.

"Anh ơi, anh phải cố lên!" Thanh Mai khóc nức nở.

Đội đặc nhiệm nhanh chóng sơ cứu và gọi xe cứu thương. Suốt thời gian đó, Thanh Mai không rời anh trai nửa bước, ánh mắt lo lắng và đầy hy vọng.

Kẻ bắt cóc bị còng tay và lôi đi, mắt đầy thù hận nhìn Gia Hào. Gia Hào nhìn hắn, dù yếu ớt, vẫn lạnh lùng nói, "Anh đã bắt cóc nhầm người rồi."

Sau khi mọi việc ổn thỏa, cả gia đình trở về nhà. Mẹ Gia Hào bà Thu Cúc không kìm được nước mắt khi ôm chặt con gái. Cảm giác như vừa thoát khỏi cơn ác mộng, bà quay qua hỏi chồng. "Gia Hào sao rồi anh?"

"Nó không sao rồi em, bác sĩ bảo may mà vết đâm không sâu lắm," Ông Văn Hùng bố Gia Hào xoa đầu vợ và con an ủi.

Gia Hào sau đó dần hồi phục trong bệnh viện, được bao quanh bởi sự chăm sóc và yêu thương của gia đình. Sau sự việc này, cả hai gia đình càng trở nên thân thiết hơn.