"Chúng ta về thôi, hôm nay em thích món gì nhất nào để anh nấu?" Văn Thành nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt đầy ân cần, trong khi tay anh vẫn cầm túi xách của Gia Hân.
Gia Hân cười, như thể mọi món Văn Thành làm đều trở nên đặc biệt trong mắt cô. "Món gì cũng được, miễn là anh nấu thì em đều thích."
Văn Thành khẽ nhướng mày, một nụ cười dịu dàng thoáng qua môi. "Thế à, món gì cũng được à? Có vẻ anh phải nghĩ kỹ rồi đây."
Trên đường về, Gia Hân bỗng nghĩ đến một món ăn và nói khẽ, giọng có chút e dè. "Hay là hôm nay chúng ta làm món cuốn bánh tráng với thịt luộc và rau sống đi? Em thích món đó, nhưng hơi cầu kỳ, em sợ làm phiền anh."
Văn Thành bật cười, trong ánh mắt anh lấp lánh niềm vui nhỏ bé. "Em lo gì chứ, cứ để anh lo."
Ánh hoàng hôn dần buông xuống mảnh sân nhỏ trước nhà. Một bàn ăn đơn sơ, được Văn Thành chuẩn bị kỹ càng và sạch sẽ, tỏả ra mùi thơm dịu từ những đĩa thức ăn. Hai người Văn Thành và Gia Hân ngồi sát bên nhau. Trên bàn, một đĩa thịt ba chỉ luộc bốc khói, những lát thịt mỏng mềm mại như phô ra vẻ giản dị, mộc mạc của cuộc sống. Xung quanh là các đĩa rau xanh tươi xà lách, rau thơm, mùi tía tô, dưa lao, mỗi lá như một phần nhỏ của đất đai trù phú mà cả đời họ gắn bó.
Văn Thành ánh mắt đầy dịu dàng, anh cầm lấy lát thịt, nhẹ nhàng cuốn cùng bánh tráng và một ít rau. Hành động của anh chậm rãi, điềm tĩnh, như thể mỗi động tác đều mang ý nghĩa riêng biệt.
"Em có nghĩ," anh khẽ nói, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cuốn thịt, "cuộc sống cũng giống như những gì chúng ta đang cuốn vào chiếc bánh tráng này không? Đủ vị, đủ sắc, nhưng nếu thiếu đi một thành phần nhỏ, tất cả trở nên nhạt nhẽo."
Gia Hân đôi mắt sáng lên trong ánh chiều. "Phải, cuộc đời là sự pha trộn giữa cay đắng và ngọt ngào," cô đáp, tay chấm miếng cuốn vào bát nước mắm chua cay, "và chúng ta, giống như những chiếc lá rau kia, cũng có những lần bị cuốn vào dòng chảy cuộc sống, không biết sẽ bị pha lẫn với thứ gì. Nhưng chính sự kết hợp đó mới làm nên hương vị."
Cả hai im lặng trong chốc lát, chỉ còn tiếng giòn của bánh tráng vỡ ra trong miệng, vị mặn mà của nước mắm, hòa lẫn với hương thơm của rau và thịt. Thức ăn, như dòng chảy của thời gian, nhẹ nhàng trôi qua đầu lưỡi họ, để lại trong lòng sự ấm áp, như cách mà những kỷ niệm và triết lý cuộc đời lưu lại dấu ấn trong tâm trí con người.
"Suy cho cùng," Văn Thành khẽ thở dài, "cả bữa ăn và cuộc sống đều đòi hỏi sự cân bằng."
Những lát thịt ba chỉ trên đĩa dần vơi đi, còn rau thơm và bánh tráng vẫn đủ đầy như thể chờ đợi. Gia Hân chợt ngừng lại giữa lúc đang cuốn, đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía xa, nơi ánh đèn đường đang phủ xuống trên con phố.
"Nhưng cân bằng là gì?" Gia Hân hỏi, giọng trầm và khàn như gió đêm. "Cuộc đời có bao giờ thật sự cân bằng?
Ngay cả những hương vị này: cay, mặn, ngọt, đôi khi ta nếm thấy sự cay đắng nhiều hơn cả sự ngọt ngào. Chúng ta có thể chọn cách cuốn những thành phần này, nhưng với cuộc sống thì không phải lúc nào cũng được lựa chọn."
Văn Thành chậm rãi nhấp một nước, nhìn vào đôi tay mình như đang cân nhắc lời nói.
"Cân bằng," Văn Thành đáp. "không phải lúc nào cũng hoàn hảo, cũng không nhất thiết phải bằng nhau. Nó giống như cái cách chúng ta pha nước mắm. Chút chanh, chút tỏi, ớt cay, đường và nước mắm mặn. Nếu ai chỉ thích vị ngọt, chắc chắn sẽ không thấy hứng thú với loại nước mắm này. Nhưng ai hiểu rằng mỗi vị chua cay là một phần tất yếu, thì sẽ thấy ngon."
Văn Thành ngừng lại nhấc miếng cuốn lên, nhúng vào bát nước mắm như để minh chứng cho lời mình vừa nói. Vị đậm đà tan chảy trong miệng anh, nhưng trong mắt anh, dường như còn hiện lên điều gì sâu xa hơn.
"Cuộc sống cũng vậy," anh nói tiếp.
"không ai thoát khỏi những cay đắng, nhưng chúng là phần không thể thiếu của hạnh phúc."
Như những gì anh đã từng trải qua, mất mát, cô đơn, đều là những hạt ớt trong bát nước mắm cuộc đời Văn Thành.
Gia Hân vẫn nhìn xa xăm, những lời nói kia dường như chạm tới một góc khuất nào đó trong tâm hồn cô. Cô đặt chiếc cuốn chưa hoàn thành xuống, không vội, nhưng đôi mắt như sáng lên chút gì đó dịu dàng hơn.
"Có lẽ anh đúng," cô thì thầm. "chúng ta không thể loại bỏ những hạt ớt trong cuộc đời. Chỉ có thể học cách chấp nhận và cùng thưởng thức tất cả những gì nó mang lại."'
Và rồi, trong bữa ăn giản dị ấy, giữa hương vị thịt luộc và nước mắm cay nồng, Văn Thành và Gia Hân tục ngồi lại, không phải để ăn mà để lắng nghe nhau, như hai tâm hồn đang tìm kiếm sự bình yên trong sự phức tạp của cuộc đời. Những lát thịt cuối cùng trên đĩa không còn là thức ăn đơn thuần, mà trở thành biểu tượng của sự thấu hiểu, của quá khứ, và của những điều chưa từng được nói ra.
Tối hôm đó, khi cả hai đã yên vị trên giường, không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đặn của hai người hòa quyện vào bóng tối. Gia Hân quay lại ôm lấy Văn Thành, hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang, cô khẽ nói, giọng thì thầm như tiếng gió thoảng qua.
"Anh có gì cần em giúp không? Hay là anh muốn mua gì không?"
Văn Thành khẽ vuốt nhẹ những sợi tóc mai lòa xòa trên khuôn mặt Gia Hân, động tác chậm rãi, đầy yêu thương.
Anh nhướng mày hỏi, giọng trầm ấm vang lên trong bóng đêm.
"Sao em lại hỏi thế? Anh có cần mua gì đâu."
Gia Hân rúc vào ngực anh, tiếng cười khẽ vang lên từ lồng ngực cô. "Nhưng hôm nay em thấy anh khác lắm, có gì đó thật lạ. Anh dịu dàng, tốt và... khả ái hơn bình thường."
Văn Thành mỉm cười, nụ cười thoáng trên môi nhưng ẩn chứa nhiều điều. Anh khẽ kéo chiếc dây áo đang trễ xuống vai của Gia Hân, cử chỉ vừa như bảo vệ, vừa như muốn giữ chặt những khoảnh khắc này.
"Vậy bình thường anh không tốt với em sao? Anh cứ tưởng mình luôn như vậy chứ."
Gia Hân lắc đầu, giọng cô vang lên như một lời thì thầm từ sâu thằm trong lòng, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy trăn trở.
"Không, không phải vậy. Anh luôn tốt với em, nhưng hôm nay... em cảm thấy khác lắm. Em sợ đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua rồi biến mất. Em rất sợ điều đó."
Văn Thành lặng đi trong giây lát, ánh mắt anh trở nên trầm tư. Anh kéo cô sát vào lòng hơn, hôn nhẹ lên môi cô, như muốn nói rằng tình yêu của anh sẽ không phai nhạt theo thời gian.
"Anh sẽ luôn ở đây, em hãy tin vào tình yêu của chúng ta," anh nói, giọng khẽ nhưng đầy chắc chắn. Rồi anh dang tay, để Gia Hân tựa đầu lên ngực mình. "Chúng ta ngủ thôi."
Khoảnh khắc ấy, không gian như lắng đọng lại, chỉ còn hai tâm hồn giao hòa, kết nối với nhau qua từng nhịp đập.
Gia Hân cảm thấy ấm áp tràn ngập trong lòng, một cảm giác mạnh mẽ, cuồn cuộn như sóng vỗ vào bờ, khiến cô không thể kìm nén được. Cô rướn đầu lên, trao cho Văn Thành một nụ hôn cuồng nhiệt, mãnh liệt hơn bất cứ khi nào.
Văn Thành ban đầu đón nhận nụ hôn, nhưng rồi nhanh chóng cảm nhận sự sôi nổi trong từng cử chỉ của Gia Hân.
Anh nhẹ nhàng rời môi cô, giọng nói lấp đầy không khí.
"Em làm vậy, anh kiềm chế không nổi đâu."
Gia Hân cười khẽ, nụ cười của cô đong đầy cảm xúc. Cô lật người anh xuống, hôn anh liên tiếp, dồn dập.
"Hôm nay em lại thích anh không kiềm chế được đấy. Chúng ta là vợ chồng mà."
Văn Thành nhìn Gia Hân, lòng anh như dậy sóng. Những cảm xúc sơ khai, bản năng, từng chút một trỗi dậy, và anh sẵn sàng đáp lại tình cảm của cô. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh dừng lại, đột ngột như bị kéo về thực tại.
"Để anh đi lấy áo mưa."
Gia Hân giữ anh lại, đôi mắt cô sáng lên trong ánh đèn mờ ảo. Cô thì thầm vào tai anh, giọng nói chứa đầy sự quyết tâm và tình yêu sâu sắc.
"Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Chúng ta có con thôi, anh ạ. Em sẵn sàng làm mẹ rồi."
Những lời nói ấy vang lên như một luồng sáng chói rọi trong tâm trí Văn Thành. Trái tim anh đập nhanh, tràn ngập niềm vui khó tả. Anh không thể kiềm chế nổi cảm xúc, như một đứa trẻ, anh nhảy cẫng lên trong lòng, niềm hạnh phúc vỡ òa. "Có con sao? Cô ấy muốn có con với mình sao?" Anh thầm nghĩ, lòng ngập tràn niềm vui và sự xúc động.
Và rồi, họ ôm chầm lấy nhau, như thể cả hai đang chìm đắm trong một cơn sóng cảm xúc không gì có thể ngăn cản. Trong khoảnh khắc ấy, mọi điều dường như trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết: tình yêu, niềm hy vọng, và cả tương lai của họ. Tất cả đều hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng tinh tế của cuộc sống, một bản giao hưởng mà cả hai đều muốn nghe mãi mãi.