Những ngày tiếp theo, Văn Thành không rời khỏi bên Gia Hân, giống như anh đang thực hiện một sứ mệnh thầm lặng và đầy trách nhiệm. Từng giọt nước mắt của Gia Hân rơi trên má tựa như những vết cắt sâu vào tâm hồn anh. Mỗi khi cô khóc, Văn Thành lặng lẽ lấy khăn tay, đôi tay anh run rẩy khi chạm vào má cô. Căn phòng lớn, nhưng lại trở nên chật hẹp với sự nặng nề của nỗi đau. Ngoài kia, trời vẫn mưa rả rích, như hòa vào tâm trạng tăm tối của họ. Ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ lùa vào phòng, ánh sáng yếu ớt ấy như bị bóp nghẹt bởi không khí u ám bao trùm, chẳng khác nào chính nỗi lòng của Gia Hân.
Bầu không khí dày đặc nỗi lo lắng, những cơn gió ngoài kia thổi qua hàng cây kẽo kẹt, nhắc nhở họ về sự vô thường của cuộc đời. Gia Hân tựa đầu lên vai Văn Thành, người đàn ông mà giờ đây là chỗ dựa duy nhất của cô.
"Anh... em không biết mình phải làm gì nữa," cô thở dài, giọng nói như vỡ ra thành những tiếng nấc, yếu ớt nhưng đầy tuyệt vọng.
Văn Thành khẽ vỗ về lưng cô: "Em không phải đối diện với điều này một mình đâu. Mọi chuyện rồi sẽ qua, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn." Nhưng trong lòng anh, sự kiên nhẫn đó cũng đang bị thử thách, bị giày vò từng giờ từng phút. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời u ám kéo dài vô tận, không khác gì tâm hồn anh lúc này.
Đêm đến, khi Gia Hân vẫn ngồi lặng lẽ bên giường, mắt thẫn thờ nhìn vô định, Văn Thành nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
"Em nhớ không," anh bắt đầu kể, "khi chúng ta lần đầu gặp nhau, em đã cười rất nhiều. Em luôn nói, chỉ cần có tình yêu, mọi thứ đều có thể vượt qua được." Anh mỉm cười nhẹ, như thể đang cố mang lại chút ánh sáng cho căn phòng tăm tối này.
"Nhưng bây giờ," Gia Hân khẽ đáp, "mọi thứ như sụp đổ. Cha em... và gia đình Gia Hào..." Cô không thể nói thêm nữa, đôi mắt tràn ngập nước mắt.
Văn Thành nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho cô, cảm nhận từng cử động tinh tế của tay mình như một hành động cứu rỗi nhỏ bé giữa dòng đời đầy thử thách.
"Em cố gắng lên," anh nói tiếp. "Nước mắt là một dấu hiệu của lòng yêu thương. Nhưng sự cứng cỏi mới là dấu hiệu của lòng dũng cảm.'"
Gia Hân không đáp, chỉ gục đầu vào vai anh, đôi vai run rẩy như một ngọn cỏ yếu ớt trước cơn bão. Bên ngoài, tiếng gió càng rít mạnh, làm rung những tấm cửa sổ đã bạc màu theo năm tháng, như chính tâm hồn cô đang bị những trận gió của cuộc đời quật ngã.
Đêm đó, khi Gia Hân đã thiếp đi sau những câu chuyện mà Văn Thành kể, anh ngồi lặng lẽ bên cạnh, nhìn cô.
Gương mặt cô vẫn còn những dấu vết của nước mắt, nhưng khi ngủ, cô như một đứa trẻ nhỏ, mong manh, yếu đuôi.
Anh khẽ vuốt tóc cô, thì thầm trong lòng: "Em sẽ vượt qua, chúng ta sẽ vượt qua."
Ngoài trời, mưa bắt đầu tạnh, những hạt nước còn vương trên cành cây lấp lánh dưới ánh trăng le lói. Văn Thành ngắm nhìn những giọt nước ấy, chúng lăn xuống nhẹ nhàng, rồi tan biến, giống như nỗi đau của con người cũng sẽ phai nhạt theo thời gian.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa len lỏi qua tấm rèm cửa, Gia Hân ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài. Cô cảm thấy mình như đang bị cuốn vào vòng xoáy của những biến cố gia đình, không cách nào thoát ra được. Văn Thành, sau khi thấy cô ngồi lặng im quá lâu, nhẹ nhàng bước đến, đặt tay lên vai cô.
"Em đang nghĩ gì vậy, Gia Hân?" Văn Thành hỏi, giọng anh đầy quan tâm và dịu dàng.
Gia Hân quay lại nhìn chồng, đôi mắt ngập tràn lo âu.
"Em muốn đến gặp bác Minh Quang. Mỗi lần em cảm thấy bế tắc, bác ấy luôn là người giúp em tìm ra lối thoát.
Em... cần lời khuyên từ bác ấy."
Văn Thành nhìn vợ, anh hiểu những cảm xúc hỗn loạn trong lòng cô lúc này.
"Được rồi, để anh đưa em đến. Bác Minh Quang chắc cũng sẽ giúp em cảm thấy nhẹ lòng hơn."
Gia Hân khẽ gật đầu. Họ nhanh chóng rời khỏi nhà, và trên đường đi, Văn Thành không ngừng trò chuyện với cô, kể những câu chuyện nhỏ để làm cô cười, cố gắng giúp cô tạm quên đi những lo lắng trong lòng. Tuy nhiên, anh biết rằng chỉ có lời khuyên từ bác Minh Quang mới có thể thực sự giúp cô cảm thấy an tâm hơn.
Khi đến nhà bác Minh Quang, Văn Thành dừng xe trước cổng. Anh quay sang Gia Hân, nắm lấy tay cô và nói.
"Em vào gặp bác đi, anh sẽ chờ ở ngoài để hai người có thể thoải mái nói chuyện."
Gia Hân nhìn Văn Thành, lòng đầy biết ơn. Cô khẽ gật đầu và rời khỏi xe. Văn Thành ngồi lại trong xe, quan sát cô bước vào cổng với những bước chân chậm rãi, nặng nề, như đang mang theo gánh nặng của cả cuộc đời trên vai.
Khi vừa bước vào phòng khách, Gia Hân đã thấy bác Minh Quang đang ngồi bên bàn, với vẻ mặt trầm ngâm thường thấy. Vừa nhìn thấy ông, bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong lòng cô bỗng bùng lên. Không thể kìm nén được, cô bật khóc, đôi mắt đỏ hoe.
"Bác, cháu... cháu xin lỗi..." Gia Hân nghẹn ngào, khó khăn để nói ra những lời tiếp theo. "Cháu xin lỗi vì những gì gia đình cháu đã gây ra cho gia đình Gia Hào. Cháu không biết phải đối diện với bác như thế nào nữa."
Bác Minh Quang vẫn im lặng, lắng nghe từng lời của cô. Ông không ngắt lời, chỉ đứng dậy, bước đến gần và nhẹ nhàng vỗ về vai cô như một người cha đầy bao dung.
"Gia Hân, cháu đừng tự dằn vặt bản thân vì những điều cháu không thể kiểm soát," ông nói, giọng trầm ấm và đầy kiên nhẫn. "Chuyện đã xảy ra, nhưng đó không phải là lỗi của cháu. Mỗi người đều có trách nhiệm với hành động của mình, và cháu không phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của người khác."
Gia Hân ngồi xuống ghế, tay run run, nước mắt vẫn chảy dài trên má. "Nhưng Gia Hào... cháu không biết làm sao để đối diện với anh ấy. Cháu đã yêu anh ấy, và giờ lại phát hiện ra những điều khủng khiếp này. Cháu sợ anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cháu, cho gia đình cháu."
Bác Minh Quang ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt ông trầm lặng như hồ nước sâu thẳm. "Gia Hân, cháu phải học cách tha thứ. Không chỉ là tha thứ cho người khác, mà còn phải tha thứ cho chính mình. Tha thứ không có nghĩa là quên đi, mà là biết cách vượt qua nỗi đau để tiếp tục sống. Cháu không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng cháu có thể định hình tương lai của mình."
Ông nhìn ra cửa sổ, nơi những tia nắng buổi sáng đang dần sáng rõ hơn trên bầu trời. "Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng chúng ta phải học cách đối diện với nó."
Lời nói của bác Minh Quang vang vọng trong lòng Gia Hân, như một tia sáng nhỏ nhoi chiếu rọi vào trái tim đầy đau khổ của cô. Cô cảm thấy mình như được an ủi phần nào, nhưng nỗi lo lắng về tương lai vẫn còn đó.
"Cháu sẽ phải đối mặt với tất cả mọi thứ, đúng không bác?" Cô hỏi, giọng yếu ớt nhưng đã có chút quyết tâm.
"Phải, nhưng cháu không một mình đâu. Cháu còn có Văn Thành, và những người yêu thương cháu. Họ sẽ là chỗ dựa cho cháu, và cháu sẽ mạnh mẽ hơn sau tất cả." Bác Minh Quang mỉm cười, ánh mắt vẫn đầy tình thương và sự vừng chăi.
Rời khỏi nhà bác Minh Quang, lòng Gia Hân dần dịu lại. Những lời khuyên của ông, sự ấm áp trong giọng nói và ánh mắt bao dung đã giúp cô tìm thấy chút bình yên giữa những sóng gió cuộc đời. Bên cạnh đó, sự hiện diện không ngừng của Văn Thành, người luôn ân cần chăm sóc và yêu thương cô, đã trở thành điểm tựa tinh thần vững chắc, giúp cô vượt qua những ngày tăm tối nhất.
Những ngày sau đó, Gia Hân cố gắng quay trở lại với cuộc sống bình thường. Ban đầu, cô vẫn thường thức dậy với tâm trạng nặng nề, nhưng mỗi buổi sáng đều bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Văn Thành, anh luôn bên cô, đặt nhẹ tách cà phê lên bàn và mỉm cười như để khích lệ. Những cử chỉ nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa ấy dần giúp cô cảm nhận được rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn, rằng cô không hề đơn độc trong hành trình khó khăn này.
Có những tối khi cô không thể chợp mắt, Văn Thành ngồi bên cạnh cô và nở một nụ cười tinh nghịch. Anh liền nhớ đền một câu chuyện vui.
"Hôm nay anh sẽ kể cho em nghe câu chuyện về thời mà anh còn học cấp 3," Văn Thành bắt đầu kể.
"Lớp anh có một cậu bạn, tên là Quân, nổi tiếng là tay nghịch ngợm nhất trường. Một hôm, Quân dám thách thức với cả lớp rằng cậu ta sẽ bày ra trò đùa lớn nhất mà không ai có thể phát hiện."
Gia Hân mỉm cười nhẹ, nhìn Văn Thành như chờ đợi điều gì thú vị. Văn Thành vuốt lọn tóc mai của Gia Hân rồi anh tiếp tục câu chuyện.
"Quân quyết định sẽ... trộn lẫn cả đường và muối vào lọ đường trên bàn giáo viên. Sáng hôm đó, khi cô giáo bước vào lớp, cả bọn đều cố gắng nhịn cười, nhìn chăm chăm vào cô, chờ đợi khoảnh khắc cô bỏ đường vào ly trà."
Văn Thành cười khúc khích khi nhớ lại.
"Cô giáo rất điềm tĩnh, lấy một muỗng đường bỏ vào trà như mọi khi. Rồi cô nhấp một ngụm, mặt cô thoáng giật lại, nhưng không ai nói gì. Cả lớp hồi hộp, nghĩ rằng trò đùa đã thành công, và chờ đợi cơn giận từ cô. Nhưng điều bất ngờ là... cô không nói một lời nào! Chỉ bình thản uống hết tách trà đó."
Gia Hân bật cười. "Cô ấy không nhận ra sao?"
"Nhận ra chứ, nhưng không thèm phản ứng!" Văn Thành đáp, nhún vai. "Sau buổi học, cô chỉ nhẹ nhàng gọi Quân lại và nói: 'Em pha trà cho cô mà quên phân biệt giữa đường và muối à? Lần sau nhớ kiểm tra kỹ nhé!' Vậy là cậu ta bị một phen bẽ mặt không dám đùa giỡn nữa, còn cả lớp thì cười không ngừng vì trò đùa đã phản tác dụng."
Gia Hân cười sảng khoái khi hình dung ra cảnh tượng đó, tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn hẳn. Những câu chuyện đơn giản mà Văn Thành kể luôn có cách làm tan biến mọi u sầu trong lòng cô. Lúc này, cô cảm thấy thật may mắn vì luôn có Văn Thành bên cạnh, biết cách mang lại niềm vui trong những khoảnh khắc khó khăn nhất.
Anh luôn kể cho cô nghe những câu chuyện vui nhỏ nhặt mà anh nhặt nhạnh được trong ngày. Có lúc, anh kể về những lần hai người cùng nhau đi dạo, về những kỷ niệm ngọt ngào mà họ từng trải qua. Giọng anh trầm ấm, từng lời nói như dòng nước mát lành thấm vào trái tim mỏi mệt của cô.
Mỗi buổi sáng, anh luôn nhắc nhở cô về việc ăn uống, khuyên cô đừng bỏ bữa. Khi thấy cô ngồi im lặng quá lâu, ánh mắt thẫn thờ như đang suy nghĩ quá nhiều, anh sẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dẫn cô đi dạo quanh khu vườn nhỏ phía sau nhà. Ở đó, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán lá, chim chóc ríu rít như tiếng nhắc nhở về một cuộc sống tươi mới.
"Cuộc sống luôn có những lúc thăng trầm, nhưng điều quan trọng là chúng ta có thể tìm lại bình yên từ những điều nhỏ nhặt," Văn Thành từng nói với cô khi cả hai ngồi dưới gốc cây, nhìn về khoảng trời phía xa. Câu nói ấy của anh vang lên trong đầu Gia Hân mỗi khi cô cảm thấy yếu đuối, như một lời nhắc nhở rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, và bình yên sẽ trở lại nếu cô biết kiên nhẫn và không từ bỏ hy vọng.
Dần dần, Gia Hân nhận ra rằng cô không còn ám ảnh với quá khứ nữa. Dù nỗi đau vẫn còn đó, nhưng nó không còn bóp nghẹt trái tim cô như trước. Cô bắt đầu trở lại với công việc, quản lý chuỗi cửa hàng thời trang của mình, cùng với sự giúp đỡ của bạn bè, Hồng Ngọc và những nhân viên khác. Những nhiệm vụ, những quyết định hàng ngày giúp cô lấy lại sự kiểm soát trong cuộc sống, từng chút một, cô cảm thấy mình mạnh mẽ hơn.
Những buổi tối, sau khi hoàn thành công việc, Gia Hân lại ngồi bên cạnh Văn Thành. Họ cùng nhau trò chuyện, thỉnh thoảng cười đùa, và đôi khi chỉ im lặng ngồi bên nhau, cảm nhận sự ấm áp của sự hiện diện. Những giây phút ấy, Gia Hân hiểu rằng tình yêu và sự đồng hành chính là sức mạnh giúp cô vượt qua tất cả.
Buổi chiều, trong căn phòng yên tĩnh, Văn Thành ngồi lặng lẽ trước bàn, nhìn màn hình điện thoại. Sau những ngày dài đằng đẵng của lo âu và nỗi buồn đè nặng lên vai, anh quyết định tổ chức một buổi gặp mặt nho nhỏ tại nhà. Anh soạn tin nhắn đơn giản, gửi đến những người bạn thân thiết, không phải để chúc mừng hay chia sẻ điều gì lớn lao, mà chỉ để tìm lại chút hơi ấm của tình bạn, để bản thân và Gia Hân cảm thấy không quá cô đơn giữa những sóng gió cuộc đời.
"Tối nay qua nhà mình chơi nhé, liên hoan nho nhỏ."
Một loạt các tin nhắn phản hồi lần lượt hiện lên, mỗi câu trả lời đều mang trong đó một nỗi cảm thông sâu sắc, như thể họ đều hiểu rõ những gì mà vợ chồng anh đang phải đối mặt.
Bính Tâm, người luôn điềm đạm và biết cách động viên người khác, nhắn lại:
"Em biết mọi chuyện không dễ dàng, nhưng mọi điều rồi sẽ qua. Anh chị hãy vững lòng nhé. Tối nay em sẽ có mặt."
Tiếp đến là Bính Minh, người luôn tỏ ra vui vẻ, nhẹ nhàng nhưng chân thành:
"Tối bọn em sẽ qua, anh chị không cần phải chuẩn bị gì đâu. Hôm nay em sẽ trổ tài nấu nướng cho mọi người."
Tin nhắn từ Ngọc Hoàng, ngắn gọn và súc tích, nhưng chứa đựng đủ sự quan tâm:
"Ok anh, tối bọn em qua. Nói trước, tối nay anh em mình phải uống cho ra trò đấy nhé."
Lan Phương, bằng sự nhẹ nhàng và sâu lắng, gửi đến một dòng tin nhắn ấm áp:
"Em đã nghe chuyện rồi. Anh phải mạnh mẽ lên, đừng để nỗi buồn làm mất đi niềm tin vào cuộc sống."
Ngọc Linh, trầm ngâm hơn, mang đến những lời chia sẻ chân thành:
"Anh và Gia Hân cố gắng lên nhé. Em biết mọi người đã chịu nhiều áp lực, em rất tiếc không giúp được gì hơn.
Nhưng tối nay em sẽ qua, cùng hai người."
Và rồi, tin nhắn từ Bính Quang, một người trầm lặng nhưng không kém phần thấu hiểu:
"Dạ, tối em sẽ qua."
Cuối cùng, Trần Tâm, người luôn mang đến tiếng cười cho mọi người, cũng không quên gửi đến một chút hài hước trong lời nói của mình:
"Đại ca ơi, cuộc đời không phải lúc nào cũng buồn mãi được đâu. Hôm nay em chắc chắn sẽ có chuyện vui khi đại ca mời mọi người qua nhà. Tối em dẫn cả bạn gái đến nữa nha!"
Văn Thành ngồi đó, lặng lẽ đọc từng tin nhắn, mỗi câu chữ như truyền đến anh chút hơi ấm và sự an ủi. Anh đưa điện thoại cho Gia Hân cùng đọc, cả hai im lặng nhìn nhau, không cần phải nói gì thêm. Họ biết rằng trong những giây phút khó khăn nhất của cuộc đời, họ vẫn có những người bạn luôn sát cánh, những người trọng tình nghĩa, luôn sẵn sàng chia sẻ và đồng hành.
Căn phòng nhỏ bỗng chốc trở nên ấm áp hơn, ánh đèn vàng nhạt soi rọi vào gương mặt đăm chiêu của Gia Hân.
Văn Thành lặng lẽ đặt tay lên vai cô, như muốn nói rằng: "Chúng ta không cô đơn." Cuộc đời, với tất cả nỗi đau và mất mát, không bao giờ có thể làm lu mờ tình bạn chân thành.
Tối nay, họ không cần gì nhiều, chỉ là những giây phút giản dị, cùng nhau chia sẻ, cùng nhau cười nói, như một cách để tìm lại chút bình yên giữa cuộc đời đầy sóng gió.
Trong không gian yên ắng của buổi tối, căn nhà của Văn Thành và Gia Hân đón nhận từng ánh đèn sáng dần lên, như những tia sáng của hy vọng giữa những ngày đen tối. Bên trong, Gia Hân vẫn còn chút bối rối, nhưng đôi mắt cô đã dịu lại hơn nhờ sự hiện diện của những người bạn thân thiết. Văn Thành lặng lẽ quan sát cô, lo lắng hiện rõ trong ánh mắt, nhưng anh cố giấu đi để mọi thứ nhẹ nhàng hơn.
Tiếng chuông cửa vang lên, phá vỡ không khí trầm lắng. Người đầu tiên bước vào là Bính Tâm, với nụ cười hiền hòa và ánh mắt điềm đạm. Anh bước lại gần Văn Thành, vỗ nhẹ lên vai như một cách an ủi.
"Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi anh chị, em tin là thế. Điều quan trọng là chúng ta còn ở đây, cùng nhau."
Bính Minh bước vào ngay sau, tay xách theo một túi lớn đồ ăn. Cậu nói vui vẻ:
"Đã bảo là anh chị không cần chuẩn bị gì mà! Hôm nay em lại trổ tài nấu nướng đấy." Câu nói kèm theo cái nháy mắt, khiến cả Gia Hân và Văn Thành phải bật cười nhẹ. Căn phòng, vốn nặng nề với nỗi buồn, giờ đây trở nên ấm áp hơn chút ít.
Trong khi Ngọc Hoàng bước vào, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy ấm áp, anh không nói nhiều, chỉ gật đầu với
Văn Thành.
"Hôm nay anh em mình phải uống, không say không về. Chuyện buồn cứ để rượu giải quyết." Anh đẩy nhẹ Văn Thành vào phòng bếp, cùng nhau sắp xếp bàn ăn, như thể muốn nói rằng mọi thứ đều có thể nhẹ nhàng hơn nếu chúng ta đối diện với nhau bằng tình anh em.
Lan Phương bước đến, ôm nhẹ Gia Hân, không nói một lời nhưng ánh mắt cô chứa đựng cả một bầu trời cảm thông. Gia Hân cảm nhận được sự ấm áp từ người bạn này, cô không cầm được nước mắt.
"Mình biết cậu mạnh mẽ lắm, nhưng khi nào mệt mỏi, hãy để mình chia sẻ. Không cần phải tỏ ra mạnh mẽ mọi lúc đâu." Lan Phương dịu dàng nói, tay vỗ nhẹ lên lưng Gia Hân như một người chị em lâu năm.
Ngọc Linh đến sau, bước vào căn phòng với sự trầm ngâm, cô im lặng một lát trước khi cất lời:
"Hai người đừng quá lo lắng, thời gian sẽ làm lành mọi vết thương. Mình chỉ có thể ở đây, chia sẻ cùng hai người."
Sự chân thành của cô, dù không hoa mỹ, nhưng đủ khiến mọi người cảm thấy dễ chịu hơn.
Bính Quang đến cuối cùng, lặng lẽ và ít nói như thường lệ. Cậu chỉ cúi đầu chào mọi người rồi ngồi xuống bên cạnh Văn Thành, không cần phải nhiều lời, sự hiện diện của cậu đã nói lên tất cả. Cả nhóm bạn hiểu rằng, trong mỗi con người đều có một cách riêng để thể hiện sự cảm thông, và Bính Quang chỉ đơn giản chọn sự im lặng.
Tiếng cười nhẹ nhàng bắt đầu vang lên khi Trần Tâm xuất hiện, mang theo cái vẻ nhí nhảnh thường ngày.
"Đại ca, hôm nay em sẽ làm cho mọi người cười đến quên hết buồn luôn! Bạn gái em cũng đến rồi đấy." Câu nói của cậu làm tất cả đều bật cười, không khí trong nhà bỗng trở nên rộn ràng hơn. Trần Tâm đúng là người luôn biết cách làm tan chảy sự căng thẳng trong bất cứ tình huống nào.
Sau khi mọi người lần lượt bước vào nhà, không khí ấm áp nhưng lặng lẽ bao trùm. Những tiếng cười đùa vang lên, nhưng nếu lắng nghe kỹ, vẫn còn đó những khoảng lặng, như thể nỗi buồn vẫn len lỏi trong không gian, bám lấy từng người. Văn Thành nhìn về phía Gia Hân, ánh mắt cô đã dịu đi nhiều so với những ngày trước, nhưng anh vẫn cảm nhận được một nỗi đau chưa nguôi ngoai hẳn. "Thời gian sẽ chữa lành tất cả," anh thầm nghĩ, nhưng lại tự hỏi liệu điều đó có thật sự đúng.
Bính Minh với sự hoạt bát và vui vẻ như mọi khi, với những món ăn giản dị nhưng đong đầy tình cảm.
"Anh chị đừng lo gì hết, hôm nay là ngày để vui mà!" anh nói, nhưng đôi mắt anh ẩn chứa một lo âu khó che giấu.
Ngọc Linh, tuy trầm mặc hơn, vẫn giữ sự điềm đạm trong cách cư xử. Cô không nói nhiều, nhưng qua từng ánh mắt, mọi người đều hiểu rằng cô ở đây vì Gia Hân, vì tất cả những đau đớn mà bạn cô đang phải gánh chịu.
Bữa tối diễn ra trong không khí thân mật. Mọi người quây quần bên bàn ăn, ánh đèn vàng nhạt phủ xuống khuôn mặt của mỗi người, tạo nên một bức tranh đầy ấm áp giữa những nỗi đau và lo lắng. Bính Minh bắt đầu đứng lên và trổ tài nấu nướng của mình, khiến mọi người phải tấm tắc khen ngợi.
Ngọc Hoàng không quên giữ lời hứa, anh cùng Văn Thành cụng ly và cười vang, dù nỗi buồn vẫn còn đọng lại trong mắt hai người. Nhưng trong khoảnh khắc đó, mọi sự mệt mỏi dường như tạm biến mất, thay vào đó là tình bạn và sự sẻ chia.
Lan Phương, luôn dịu dàng và điềm đạm, thỉnh thoảng nhìn Gia Hân và mỉm cười, như một lời nhắc nhở rằng cô luôn có bạn bè ở bên. Còn Ngọc Linh, ngồi lặng lẽ một góc, nhưng ánh mắt đầy cảm thông và sự đồng cảm, cô không cần nói nhiều, chỉ cần ngồi bên cạnh cũng đủ để Gia Hân cảm thấy được an ủi.
Sau bữa ăn, mọi người ngồi quanh bàn, không ai vội vã rời đi. Trần Tâm, với cái tính nghịch ngợm, bắt đầu kể những câu chuyện cười làm tất cả phải bật lên những tiếng cười khúc khích. Mỗi tiếng cười ấy như một liều thuốc giúp xoa dịu đi nỗi buồn.
Khi đêm dần buông, mọi người lần lượt ra về. Văn Thành và Gia Hân đứng ở cửa, tiễn từng người bạn. Ánh mắt của Gia Hân giờ đây đã không còn đượm nỗi buồn như trước, thay vào đó là sự biết ơn. Cô nhìn từng người, thầm cảm nhận rằng, dù cuộc đời có khó khăn thế nào, tình bạn và sự sẻ chia vẫn là điều quý giá nhất giúp cô vượt qua mọi thử thách.
Trong ánh đèn mờ dần của con phố, Văn Thành nhìn Gia Hân, nhẹ nhàng nắm tay cô. Anh không nói gì, nhưng đôi bàn tay ấy đã nói lên tất cả. Cuộc đời có thể nghiệt ngã, nhưng với những người bạn chân thành và người mình yêu thương bên cạnh, mọi thứ rồi sẽ ốn thôi.