Mùa thu Hà Nội, như một bức tranh cổ điển, mang theo cái sắc vàng dịu dàng của lá và cái se lạnh man mác của gió. Con phố quen dường như bỗng chậm lại, yên bình giữa không gian của tiết trời đang chuyển mình. Những chiếc lá bàng đỏ sẫm rụng xuống, xếp lớp trên vỉa hè, tựa như tấm thảm mịn màng trải dài bất tận. Bầu trời, một màu xanh lơ, trong vắt như gương, phản chiếu từng vệt nắng lung linh xuyên qua tán cây rậm rạp, nhảy nhót trên mặt đường.
Tiếng xe cộ như cũng bớt ồn ào hơn, thay vào đó là tiếng gió thổi qua những hàng cây sấu già, tạo nên âm thanh khe khẽ, như lời thì thầm của thành phố. Hương cốm mới thoảng trong gió, thoang thoảng, nhẹ nhàng, như mời gọi, như nhắc nhớ những mùa thu đã qua và những kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ. Cốm mùa thu, gói trong lá sen thơm, mềm mại trên tay, khiến lòng người bồi hồi một nỗi nhớ quê nhà, một nỗi nhớ về những ngày tháng bình dị không thể nào quên.
Trong căn nhà số 5 phố Th. Quang ấm áp, bác Minh Quang nhẹ nhàng đặt tay lên vai Văn Thành, một cử chỉ nhỏ nhưng đủ truyền đến anh sự vững chãi và ấm áp.
"Văn Thành, cháu đã làm tất cả những gì có thế để giữ Gia Hân lại. Nhưng bây giờ, hãy để cô ấy có đủ thời gian để suy nghĩ kỹ mọi thứ. Cô ấy đang mang trong mình một nỗi đau không dễ gì vượt qua, và có lẽ điều tốt nhất cháu có thể làm lúc này là để cho cô ấy tự tìm ra câu trả lời."
Văn Thành cúi đầu, đôi mắt anh tối lại như màn đêm đang bao trùm thành phố. Anh hiếu lời bác nói, nhưng lòng lại nặng trĩu bởi nỗi lo sợ vô hình. Trong tâm trí anh, hình ảnh Gia Hân cứ xoay quanh, những giọt nước mắt của cô, đôi mắt đượm buồn, và cả cái cách cô quay lưng bỏ đi. Anh sợ rằng, một khi để cô ấy một mình, tất cả những gì anh đã cố gắng sẽ tan biến như những hạt sương sáng sớm - chỉ còn lại sự trống trải.
Bác Minh Quang mỉm cười, một nụ cười trầm tĩnh và đầy sự thấu hiểu.
"Cháu hãy tin tưởng vào tình yêu của mình. Tin rằng nếu cô ấy yêu cháu, thì dù có xa cách, thời gian cũng không thể làm mất đi điều ấy. Có những điều trong cuộc đời này chúng ta phải để tự nhiên quyết định, Văn Thành. Tình yêu đôi khi cần thời gian để trưởng thành, cần khoảng cách để nhận ra giá trị của nó."
Lời của bác Minh Quang vang lên, nhẹ nhàng mà sâu sắc, như tiếng gió khẽ lay động những cành lá ngoài hiên nhà. Văn Thành cảm thấy như có một dòng nước ấm áp chảy qua, xoa dịu sự giằng xé trong lòng anh. Đúng vậy, có lẽ yêu không phải chỉ là giữ người kia ở lại, mà là để họ tự do tìm thấy niềm vui và bình yên. Nhưng anh vẫn không khỏi cay đắng.
Bác Minh Quang nhìn Văn Thành, đôi mắt ông trầm tư, nhưng cũng ánh lên sự dịu dàng.
"Cháu biết không, cuộc sống là một chuỗi những mất mát và tìm kiếm. Đôi khi chúng ta phải chấp nhận mất đi thứ mà ta yêu quý nhất, để rồi học cách yêu thương một cách trưởng thành hơn. Mất đi Gia Hân bây giờ không có nghĩa là mất cô ấy mãi mãi. Cháu cần phải để cô ấy tự quyết định, vì chỉ có chính cô ấy mới biết điều gì là tốt nhất cho bản thân."
Văn Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn đượm buồn, nhưng trong lòng anh đã bắt đầu nhận ra một tia sáng le lói.
"Cảm ơn bác," anh nói, giọng trầm xuống, như thể những lời nói ấy đã lấy hết sức lực của anh. "Cháu sẽ cố gắng chấp nhận. Có lẽ cháu cần phải học cách buông bỏ, để cô ấy được hạnh phúc."
Bác Minh Quang gật đầu, nụ cười nhẹ thoáng trên môi. "Đúng vậy, Văn Thành. Đôi khi buông bỏ không phải là từ bỏ, mà là trao cho cả hai một cơ hội để tìm thấy chính mình. Và nếu duyên phận còn đó, cháu và Gia Hân sẽ lại tìm thấy nhau."
Ông ngừng một lát, rồi tiếp tục, giọng nói trở nên chậm rãi và suy tư hơn.
"Nhưng trong lúc chờ đợi, cháu đừng để bản thân chìm đắm trong đau khổ. Hãy đi thăm những người bạn, tìm lại những niềm vui nhỏ nhoi mà cháu đã từng có. Đừng quên rằng cuộc sống của chúng ta không chỉ gắn liền với một người khác, mà còn là hành trình tìm hiểu và phát triển chính mình."
Văn Thành ngồi đó, nhìn cốc trà trước mặt, hơi nước bay lên như những ý nghĩ mông lung của anh. Anh cảm thấy trong lòng dường như nhẹ bớt, một cảm giác thoáng qua nhưng có thật, rằng anh không còn đơn độc. Dù cho phía trước còn nhiều điều chưa rõ ràng, ít nhất anh biết rằng mình không hoàn toàn mất đi tất cả.
Bác Minh Quang nhìn cháu mình, ánh mắt trở nên sắc sảo. "Chủ nhật tới, bác có chuyện quan trọng muốn nói với cháu. Bác nghĩ rằng điều đó sẽ giúp cháu có cái nhìn khác về mọi chuyện, giúp cháu bước tiếp một cách vững vàng hơn."
Văn Thành hơi ngạc nhiên, nhưng anh hiểu rằng bác Minh Quang không bao giờ nói điều gì không có lý do. Anh gật đầu, lòng dâng lên một niềm tin nhỏ bé.
"Cháu sẽ đến, bác. Cảm ơn bác vì đã luôn ở bên cháu."
Bác Minh Quang mỉm cười, ánh mắt ông nhìn xa xăm ra ngoài cửa số, nơi những cành cây đung đưa trong gió, như một lời thì thầm của tự nhiên.
"Cháu là cháu của ta. Hãy mạnh mẽ lên, Văn Thành. Mọi chuyện rồi sẽ qua, và ánh sáng sẽ trở lại với cháu."
Văn Thành cúi đầu, cảm nhận được sự ấm áp và vững vàng từ lời nói của bác. Giữa đêm đen và sự hỗn loạn của lòng mình, anh cảm thấy một niềm hy vọng nhỏ nhen nhóm, như ngọn đèn le lói trên con đường dài - rằng có lẽ, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Hôm sau Văn Thành quyết định đến nhà cô Thanh và chú Thắng, những người thân duy nhất còn lại của mình.
Con đường đến đó vắng vẻ và dài đằng đằng, như phản chiếu tâm trạng của anh - một sự cô độc mà không điều gì có thể lấp đầy.
Khi anh bước vào sân, những cành hoa giấy màu tím phai đong đưa dưới làn gió nhẹ. Tiếng chim líu lo đâu đó trong vòm cây, mang lại một chút sự sống cho không gian tĩnh lặng. Văn Thành đứng lại một chút, ngước nhìn lên bầu trời xanh nhạt, rồi bước vào cửa. Cô Thanh đang bận rộn trong bếp, còn chú Thắng đang đọc báo bên chiếc bàn nhỏ.
"Ôi, Văn Thành đến rồi à?" Cô Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt vui mừng khi thấy cháu mình. "Lại đây ngồi, cô đang chuẩn bị một ít món ăn, cháu ngồi chơi với chú một chút nhé."
Văn Thành mỉm cười, một nụ cười nhẹ mà không giấu nổi nỗi buồn trong ánh mắt. Anh bước vào, ngồi xuống cạnh chú Thắng, rồi hỏi: "Quỳnh Trang đâu rồi hả chú?"
Chú Thắng đặt tờ báo xuống, gỡ cặp kính ra và nhìn Văn Thành, ánh mắt ân cần. "Con bé vừa mới đi học về, đang ở trong phòng. Để chú gọi nó ra chơi với cháu."
Chỉ một lát sau, Quỳnh Trang bước vào phòng, nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt.
"Anh Văn Thành!" Quỳnh Trang reo lên, tiến tới gần, đôi mắt ánh lên sự vui mừng khi gặp lại người anh mà cô ngưỡng mộ từ thuở nhỏ.
Văn Thành mỉm cười, đưa tay xoa đầu Quỳnh Trang như thói quen mà anh hay làm mỗi khi gặp cô từ nhỏ.
"Em dạo này học hành thế nào rồi? Có vất vả lắm không?"
Quỳnh Trang ngồi xuống bên cạnh anh, đôi mắt sáng lấp lánh. "Cũng không vất vả lắm, anh à. Em đang học về tâm lý học, em rất thích môn này. Anh biết không, nó giúp em hiểu thêm về con người, về lý do tại sao chúng ta lại cư xử như thế."
Văn Thành lắng nghe, gật đầu. "Tâm lý học là một môn thú vị. Nó giúp chúng ta hiểu rõ hơn về những điều tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại rất phức tạp. Em có bao giờ tự hỏi về những cảm xúc của mình không?"
Quỳnh Trang nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Có chứ, anh. Đôi khi em thấy mình thật lạ lùng. Có lúc vui mà không rõ lý do, có lúc lại buồn mà chẳng biết tại sao. Nhưng em nghĩ, điều quan trọng là chúng ta chấp nhận tất cả những cảm xúc ấy, dù chúng tốt hay xấu."
Văn Thành nhìn Quỳnh Trang, lòng anh cảm thấy như có chút an ủi từ sự hồn nhiên và triết lý đơn giản của cô.
"Em nói đúng, Quỳnh Trang à. Đôi khi chúng ta phải chấp nhận những điều mà mình không thể thay đổi, và học cách sống cùng với nó."
Quỳnh Trang cười, một nụ cười chân thật và đầy niềm tin. "Anh Văn Thành, anh đừng buồn quá nhé. Em biết, có những chuyện rất khó để vượt qua, nhưng anh là người mạnh mẽ mà. Em tin là mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi."
Văn Thành nhìn cô, ánh mắt dịu lại. Anh cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Quỳnh Trang, và cảm thấy một sự ấm áp từ tình cảm gia đình mà cô Thanh, chú Thắng và Quỳnh Trang dành cho anh. Dù cho mọi thứ xung quanh có đổ vỡ, anh vẫn còn có họ - những người luôn yêu thương và ủng hộ anh.
Anh thở dài nhẹ nhõm, rồi nói: "Cảm ơn em, Quỳnh Trang. Anh cũng hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Hôm nay anh đến đây để chơi với mọi người, cũng để tìm lại chút niềm vui đã mất."
Quỳnh Trang nắm lấy tay Văn Thành, đôi mắt tràn đầy sự tin tưởng. "Anh nhất định sẽ tìm lại được niềm vui, và có lẽ, hạnh phúc mới đang chờ anh ở phía trước. Anh chỉ cần kiên nhẫn và tin tưởng vào chính mình."
Những lời nói ấy của Quỳnh Trang như một ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm lòng Văn Thành giữa những cơn gió lạnh lẽo của cuộc đời. Anh biết rằng con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng ít nhất, anh không phải đi một mình. Và điều đó, với anh, là đủ để tiếp tục bước đi.
Buổi chiều Hà Nội như dịu dàng hơn dưới ánh nắng cuối thu. Văn Thành đến quán cà phê quen thuộc. Quán vẫn như xưa, nhỏ nhắn, yên tĩnh và đầy sự thân thuộc. Văn Thành bước vào, tìm thấy Lan Phương đã ngồi đợi anh từ lúc nào.
Lan Phương nhìn thấy Văn Thành, vẫy tay và cười rạng rỡ.
"Anh ơi, em ở đây."
Văn Thành đi đến ngồi xuống đối diện cô, nhún vai cười khẽ.
"Em đợi lâu chưa? Xin lỗi vì đã làm phiền em thế này."
Lan Phương nhìn Văn Thành, ánh mắt dịu dàng cô nói.
"Không có phiền đâu, anh ạ."
Văn Thành thở dài, đôi mắt như hướng về một nơi xa xôi nào đó. Anh bắt đầu kế.
"Gia Hân biết anh là ai rồi, sự tồn tại của anh dường như là gánh nặng tâm hồn đối với cô ấy," Văn Thành không giấu được nỗi buồn trong giọng nói, những suy tư đè nặng lên tâm hồn anh.
Lan Phương chăm chú lắng nghe, đôi mắt cô ánh lên sự cảm thông. Khi Văn Thành kết thúc câu chuyện, Lan Phương nhẹ nhàng nói: "Anh có cần em đi nói chuyện với cô ấy không? Có lẽ chỉ những người phụ nữ mới có thế hiểu những người phụ nữ khác?"
Văn Thành im lặng một lúc lâu, đôi mắt nhìn sâu vào ánh mắt của Lan Phương.
"Không cần đâu, Lan Phương, có lẽ cô ấy cần thời gian. Có lúc anh phải để cho cô ấy có không gian để tự tìm ra con đường cho mình. Và điều đó không làm anh trở nên vô dụng, mà là vì anh yêu cô ấy đến mức dám tôn trọng sự tự do và quyết định của cô ấy."
Lan Phương mỉm cười, đôi mắt lấp lánh. "Anh đã rất cố gắng, Văn Thành. Đôi khi, chúng ta phải tin rằng tình yêu sẽ dẫn đường cho chúng ta, dù nó có đưa ta đến những nơi bất ngờ."
Cả hai im lặng một lúc, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa nhỏ trong quán. Văn Thành nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã ngả màu hoàng hôn, những đám mây như những mảng màu cam đỏ đan xen. Anh cảm thấy trong lòng mình như nhẹ nhõm hơn, như thể anh đã tìm ra một con đường để đi tiếp, dù chưa rõ đích đến.
"Cảm ơn em, Lan Phương. Anh thật may mắn vì một người bạn như em," Văn Thành nói, nở một nụ cười chân thành.
Lan Phương cười đáp lại, ánh mắt cô tràn đầy sự chân thành và tình bạn. "Anh không cần phải cảm ơn em. Chỉ cần anh hạnh phúc, đó đã là niềm vui của em rồi."
Ngày hôm sau, Văn Thành quyết định đi dạo quanh Hà Nội để tìm lại chút không khí vui vẻ. Anh chọn cho mình con đường đi bộ dài bên bờ hồ Hoàn Kiếm, nơi mà bao nhiêu kỷ niệm, bao lần anh đã thấy nhẹ lòng giữa nhịp sống bận rộn của thành phố. Tiếng chuông xe đạp leng keng vang lên từ đâu đó, hòa cùng tiếng sóng nước lăn tăn vỗ bờ, như nhắc nhở anh về vẻ đẹp giản dị và yên bình của cuộc sống.
Trên phố, người qua lại đông đúc, những đứa trẻ cười đùa, những người bán hàng rong với những chiếc xe đầy màu sắc. Văn Thành đi lững thững, để mặc dòng suy nghĩ trôi theo từng bước chân. Đôi khi anh dừng lại, ngắm nhìn những bức tranh do các họa sĩ đường phố vẽ, hoặc mua một chiếc bánh bao nóng từ một quầy hàng gần đó.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Anh Văn Thành?"
Anh quay lại và bất ngờ khi thấy Vi Mạch Nhi đứng đó. Cô mặc chiếc váy trắng giản dị, tóc buộc gọn gàng, ánh mắt nhìn anh đầy sự ngạc nhiên pha chút bối rối. Văn Thành khẽ cười, không giấu nổi chút ngạc nhiên trong ánh mắt mình.
"Vi Mạch Nhi? Không ngờ lại gặp em ở đây," anh nói, giọng thân thiện.
Vi Mạch Nhi cười tươi, bước lại gần anh. "Em cũng không nghĩ sẽ gặp lại anh ở đây. Anh dạo này thế nào rồi?"
Văn Thành hơi ngập ngừng, rồi đáp: "Anh vẫn ổn, chỉ là đi dạo quanh đây cho khuây khỏa thôi. Còn em thì sao?"
Vi Mạch Nhi nhẹ nhàng gật đầu. "Em cũng vậy. Dạo này việc học hơi bận rộn nên hôm nay mới có dịp đi dạo.
Thấy anh ở đây, em thấy vui lắm, vì em đã muốn gặp lại anh từ sau lần gặp trước."
Ánh mắt của cô chứa đựng một chút gì đó không thể che giấu - một sự dịu dàng, một sự quan tâm.
"Em đã ăn trưa chưa?" Văn Thành hỏi, bất chợt nảy ra ý định mời cô một bữa ăn để kéo dài cuộc gặp gỡ này.
Vi Mạch Nhi mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui. "Chưa ạ. Em đang định tìm chỗ nào đó ăn, nhưng không ngờ lại gặp anh. Anh có muốn đi ăn cùng em không?"
Văn Thành gật đầu, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt. "Vậy chúng ta cùng đi nhé. Anh biết một quán phở ngon ngay gần đây."
Hai người cùng bước đi, hòa vào dòng người đông đúc trên phố. Cuộc trò chuyện trở nên tự nhiên hơn khi họ nói về những chủ đề nhỏ nhặt - công việc, những sở thích, và những điều mà cả hai quan tâm. Vi Mạch Nhi rất dễ thương, cách cô nói chuyện hồn nhiên khiến Văn Thành cảm thấy nhẹ nhõm. Anh có thể cảm nhận được sự chân thành trong từng lời cô nói, và điều đó làm anh cảm thấy dễ gần.
Khi ngồi xuống bàn trong quán phở nhỏ ven đường, mùi thơm của nước dùng lan tỏa khiến họ đều cảm thấy bụng đói cồn cào. Văn Thành gọi hai bát phở, rồi quay sang nhìn Vi Mạch Nhi.
"Em có thường xuyên đến thăm cô Thu không?"
Vi Mạch Nhi nhìn anh, mỉm cười dịu dàng. "Em có ạ, khi có cơ hội là em đến. Chỉ tiếc là lại không có cơ hội để gặp
anh d do."
Văn Thành nhận thấy ánh mắt của Vi Mạch Nhi nhìn mình, ánh mắt chứa đựng nhiều hơn những lời nói giản dị đó.
Anh khẽ thở dài, cảm giác một lần nữa phải đối mặt với sự phức tạp của tình cảm con người. Anh biết Vi Mạch Nhi đang dành cho anh một sự quan tâm đặc biệt, và đó không phải chỉ là sự quan tâm của một người bạn.
Nhưng Văn Thành không muốn để điều đó trở nên phức tạp hơn. Anh trân trọng sự chân thành của cô, nhưng lòng anh vẫn hướng về Gia Hân. Anh không thể lừa dối cảm xúc của mình, cũng không muốn để Vi Mạch Nhi đau lòng vì anh.
"Vi Mạch Nhi, anh rất cảm kích vì em luôn quan tâm đến anh. Anh... thật sự trân trọng điều đó." Văn Thành nói, giọng anh chậm rãi và chân thành. "Nhưng có lẽ, anh vẫn còn đang trong một mớ bòng bong của cuộc sống. Anh sợ rằng... mình không thể mang lại điều gì tốt đẹp cho em."
Vi Mạch Nhi cúi đầu, nụ cười trên môi dần tắt đi, nhưng cô vẫn giữ sự dịu dàng trong ánh mắt. "Em hiểu mà, anh
Văn Thành. Em không mong đợi gì cả. Chỉ cần được ở bên anh, chia sẻ với anh những niềm vui và nỗi buồn, em đã thấy hạnh phúc rồi."
Văn Thành không biết phải nói gì thêm, chỉ nhìn cô với lòng biết ơn. Một người như Vi Mạch Nhi, với sự chân thành và ấm áp, thật sự đáng được yêu thương nhiều hơn những gì anh có thể dành cho cô. Anh chỉ hy vọng rằng, dù cho con đường họ đi có như thế nào, cô cũng sẽ luôn tìm được hạnh phúc mà cô xứng đáng.
Hai người cùng thưởng thức bữa ăn, và dù không khí trở nên trầm lặng, nhưng trong lòng họ đều có những suy nghĩ riêng, những cảm xúc phức tạp của cuộc sống mà không phải lúc nào cũng có câu trả lời dễ dàng.
Ngày chủ nhật cuối cùng cũng đến. Văn Thành đi từng bước dẫn tới nhà bác Minh Quang, lòng anh rộn lên những cảm xúc hỗn độn - một chút hồi hộp, một chút kỳ vọng, nhưng cũng không ít phần lo âu. Bác Minh Quang đã nói rằng sẽ có điều quan trọng muốn chia sẻ với anh, nhưng lại không hề tiết lộ trước nội dung. Suốt mấy ngày qua, lòng Văn Thành luôn mang theo những suy nghĩ, những giả định không tên khiến anh vừa háo hức vừa căng thẳng.
Khi Văn Thành bước vào căn phòng quen thuộc, bác Minh Quang đã ngồi sẵn ở đó, với một vẻ điềm tĩnh khác thường. Ánh mắt bác nhìn anh, không giấu nổi chút trầm tư và sự cảm thông sâu sắc. Sau khi cả hai ngồi xuống, bác Minh Quang khẽ ho một tiếng, đôi bàn tay run run cầm chén trà. Văn Thành cảm nhận được sự nặng nề trong không khí, như thể từng lời bác sắp nói đều là một gánh nặng mà bác đã phải chịu đựng từ rất lâu.
"Văn Thành, hôm nay bác muốn nói với con một sự thật. Sự thật mà có lẽ con đã không bao giờ nghĩ tới."
Anh im lặng, đôi mắt chăm chú nhìn vào bác Minh Quang, trái tim anh bất giác đập nhanh hơn. Một phần trong anh hy vọng, nhưng phần khác lại lo sợ rằng điều mình nghe thấy sẽ khiến cuộc đời anh thay đổi hoàn toàn. Bác Minh Quang đặt chén trà xuống bàn, giọng bác trở nên trầm lắng, nhưng từng lời như từng nhát cắt sâu vào lòng anh.
"Cha mẹ và em gái con... họ vẫn còn sống. Họ đã thoát khỏi vụ phóng hỏa đó và đang ở một nơi xa xôi."
Văn Thành cảm thấy như cả thế giới quay cuồng, đôi mắt anh mở to, ánh nhìn dường như trở nên mơ hồ. Anh không thể tin vào tai mình. Câu nói đó của bác như một tiếng sấm lớn, chấn động đến tận tâm can, làm cho mọi suy nghĩ trong đầu anh đều trở nên rối loạn. "Họ... vẫn còn sống?" - Anh thì thầm, như không dám tin vào lời nói ấy, như muốn tự khẳng định rằng mình không hề nghe nhầm.
Cảm xúc trào dâng, anh không thể kiềm chế được những giọt nước mắt, chúng chảy dài trên gò má mà anh cũng không hay biết. Anh nắm chặt hai tay mình, lòng ngập tràn một sự phức tạp của hạnh phúc, đau khổ, tiếc nuối, và cả sự tức giận. Trong lòng anh bùng lên một cơn bão của những cảm xúc mãnh liệt - niềm vui sướng khi biết gia đình mình vẫn còn sống, nhưng cũng là sự đau đớn khi nhận ra rằng suốt những năm qua, anh đã sống trong sự dăn vặt và tuyệt vọng mà không hề biết sự thật.
"Bác nói... bác nói là họ vẫn còn sống? Tại sao? Tại sao hơn mười năm nay họ lại rời xa con? Tại sao con không biết điều này?" Văn Thành gần như bật khóc, giọng anh run rẩy, chất chứa bao nhiêu nỗi đau và sự bất lực.
Bác Minh Quang khẽ thở dài, ánh mắt bác ánh lên sự xót xa. "Văn Thành, bác biết điều này quá khó khăn với con.
Họ phải rời đi vì những nguy hiểm đe dọa đến tính mạng của họ. Con phải hiểu rằng, đó là cách duy nhất để bảo vệ gia đình con. Họ muốn con được an toàn, và họ nghĩ rằng việc rời xa con là cách tốt nhất để làm điều đó."
Văn Thành đưa tay lên ôm đầu, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Từng câu nói của bác Minh Quang như từng nhát dao cứa vào lòng anh, khiến anh càng thêm đau đớn. Anh nhớ lại những năm tháng cô độc, những đêm dài chìm trong giấc mơ đầy ám ảnh về cái chết của cha mẹ và em gái, nhớ lại những lần anh tự trách mình vì đã không thế bảo vệ họ. Tất cả những nỗi đau đó giờ đây như ùa về, nhưng không phải để làm tan nát trái tim anh, mà là để dấy lên một cảm giác phức tạp hơn - một sự an ủi nhưng cũng đầy đắng cay.
"Vậy... họ đang ở đâu? Họ có khỏe không?" Văn Thành cố gắng nén lại những giọt nước mắt, giọng anh trầm xuống, như một đứa trẻ tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay của cha mẹ.
"Con yên tâm, họ vẫn khỏe, và họ cũng luôn nghĩ về con." Bác Minh Quang nói, đôi mắt bác dõi theo ánh mắt đầy xúc cảm của Văn Thành. "Con cần thời gian để chấp nhận và hiểu rõ mọi chuyện. Bác muốn con hãy từ từ tiếp nhận sự thật này, và suy nghĩ về tương lai. Không ai trong số họ muốn con chìm đắm trong đau khổ."
Văn Thành không nói gì thêm, anh chỉ cúi đầu, đôi vai run rẩy trong cơn xúc động mãnh liệt. Những lời nói của bác Minh Quang như thức tỉnh anh, nhưng đồng thời cũng khiến lòng anh nặng trĩu. Anh hiểu rằng mình cần thời gian đế chấp nhận sự thật này, và đế hàn gắn những vết thương sâu trong trái tim. Nhưng dù thế nào, niềm hy vọng về ngày đoàn tụ với cha mẹ và em gái đã bắt đầu lóe lên trong lòng anh, mang lại cho anh một động lực mới để tiếp tục bước đi trên con đường đầy gian khó của cuộc sống.
Văn Thành ngẩng lên, đôi mắt vẫn còn đượm buồn, nhưng trong đó đã có chút ánh sáng của hy vọng. Anh nhìn bác Minh Quang, giọng anh trầm xuống nhưng đầy quyết tâm.
"Cảm ơn bác, con sẽ cố gắng... con sẽ cố gắng chấp nhận và đối mặt với mọi thứ."
Bác Minh Quang khẽ mỉm cười, đặt tay lên vai Văn Thành, như muốn truyền cho anh sức mạnh.
"Con là một người mạnh mẽ, Văn Thành. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần con không từ bỏ hy vọng."
Bác Minh Quang nhìn Văn Thành, đôi mắt ánh lên sự thấu hiểu và ấm áp, như muốn giúp anh giải tỏa những nỗi niềm đang đè nặng trên đôi vai gầy. Bác khẽ thở dài, rồi nói:
"Cha mẹ và em gái con đang ở trên đảo Hoàng Sa, nơi xa xôi và biệt lập. Đó là nơi họ được an toàn nhất, và bác sẽ sớm sắp xếp để con đến gặp họ."
Văn Thành nghe đến đó, cảm giác như trái tim anh ngừng đập trong khoảnh khắc, rồi bùng nổ thành một niềm vui mãnh liệt. Toàn bộ những cảm xúc, những nỗi đau, và sự khắc khoải trong anh dường như tan biến hết, chỉ còn lại một niềm vui vô bờ bến, niềm vui của sự đoàn tụ tưởng chừng đã mất.
"Cha mẹ và em gái... thật sự còn sống, và con sẽ được gặp lại họ!" Anh lẩm bẩm như tự nhủ, đôi mắt anh sáng lên như ngôi sao bừng cháy giữa đêm tối.
Không kiềm chế được niềm hạnh phúc đang trào dâng, Văn Thành đứng bật dậy, ôm chầm lấy bác Minh Quang như một đứa trẻ tìm lại cha mẹ sau bao năm xa cách. Anh ôm thật chặt, để dòng cảm xúc cứ tự nhiên tuôn trào, đôi vai anh rung lên, nỗi nghẹn ngào của niềm vui sướng lẫn lộn trong giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt.
"Cảm ơn bác, cảm ơn bác... Bác không biết con đã mơ về điều này bao nhiêu lần, đã cầu nguyện trong tuyệt vọng bao nhiêu lần... Cuối cùng, điều đó đã trở thành sự thật!"
Bác Minh Quang vỗ nhẹ lên lưng Văn Thành, giọng bác khẽ khàng, như một lời dỗ dành.
"Con đã chịu nhiều đau khổ rồi, Văn Thành. Bác biết rằng không có gì có thể bù đắp lại những năm tháng cô độc đó, nhưng giờ đây, con đã có cơ hội để hàn gắn lại tất cả. Con cần phải mạnh mẽ và tỉnh táo, vì cha mẹ và em gái con, họ cũng đã sống trong nỗi nhớ con, hy vọng từng ngày được đoàn tụ."
Văn Thành buông bác ra, ánh mắt anh ướt đẫm nhưng tràn đầy hy vọng và niềm hạnh phúc.
"Con sẽ mạnh mẽ, bác à. Con sẽ không để mất thêm một giây phút nào để được sống bên họ, để bù đắp cho những năm tháng qua." Giọng nói của anh run run, nhưng từng lời đều là sự quyết tâm tuyệt đối.
Bác Minh Quang nhìn Văn Thành, ánh mắt bác đầy yêu thương và cảm thông. "Tốt lắm, cháu trai. Bác sẽ sắp xếp mọi thứ, và khi mọi việc đã ổn thỏa, con sẽ được ra đảo Hoàng Sa, nơi cha mẹ và em gái con đang đợi. Nhưng trước hết, con hãy chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Cuộc gặp gỡ này sẽ không dễ dàng, và con cần phải đủ vững vàng để đối diện với tất cả những cảm xúc sẽ tràn về."
Văn Thành gật đầu, lòng anh bừng lên một niềm tin vững chắc. Trong giây phút này, mọi khó khăn, mọi thử thách trước mắt dường như không còn đáng sợ nữa. Anh đã từng mất tất cả, nhưng giờ đây, anh lại có cơ hội để tìm lại gia đình - điều quý giá nhất trong cuộc đời anh. Và vì điều đó, anh sẽ làm tất cả để xứng đáng với niềm hy vọng đang cháy bừng trong trái tim mình.