Buổi chiều muộn, ánh nắng vàng ươm phủ lên những con phố nhỏ của Hà Nội, như vương vấn, như đan xen giữa hiện thực và ký ức. Lan Phương bước đi trên những con đường quen thuộc, lòng cô trĩu nặng bởi một nỗi nhớ không tên, một cảm giác mất mát mà ngay chính cô cũng chẳng thể lý giải. Cô nhớ Văn Thành, nhớ đến sự bình yên từ ánh mắt anh, những nụ cười thưa thớt nhưng chân thành mà cô luôn nâng niu trong tâm trí. Mấy ngày nay, anh bỗng dưng biến mất, không một lời nhắn, không một tin tức. Và cô không khỏi tự hỏi liệu sự im lặng ấy là báo hiệu điều gì.
Bước chân Lan Phương dừng lại trước cổng nhà Gia Hân. Cô tin rằng, nếu có ai đó biết về Văn Thành, đó chỉ có thể là Gia Hân - người bạn đời, cũng là người đã từng cùng anh trải qua biết bao biển cố. Gia Hân ngồi trong phòng khách, ánh mắt mơ màng hướng ra cửa sổ. Khung cảnh xung quanh như chìm vào một sự lặng lẽ u buồn, mà có lẽ chỉ những tâm hồn đang đắm chìm trong khổ đau mới hiểu được.
Lan Phương nhìn Gia Hân, nét mặt cô bạn thoáng hiện lên sự mệt mỏi. Nụ cười nở trên môi Gia Hân như một cánh hoa mỏng manh, tưởng chừng có thể vụt tắt trước cơn gió nhẹ nhất.
"Chào cậu, Lan Phương, cậu tìm mình có chuyện gì à?" Giọng Gia Hân yếu ớt, thoáng chút ngập ngừng. Lan Phương ngồi xuống đối diện, ánh mắt cô không giấu được sự lo lắng, như thể cố tìm kiếm câu trả lời từ những dấu hiệu mong manh trước mắt.
"Mình đến để hỏi về Văn Thành. Mấy ngày rồi, mình không thể liên lạc với anh ấy. Mình nghĩ rằng có lẽ cậu biết anh ấy đang ở đâu." Lan Phương nói, giọng cô run run như đứa trẻ cố giữ bình tĩnh khi đối mặt với nỗi sợ hãi.
Nghe đến tên Văn Thành, Gia Hân cúi đầu, đôi mắt cô ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm, mà với Lan Phương, đó là sự trống trải và mất mát mà cô không muốn chạm đến.
"Mình cũng không biết anh ấy đi đâu, Lan Phương à. Chúng mình đã có một số chuyện xảy ra.." Lời nói của Gia Hân như lạc đi giữa không gian rộng lớn, tựa hồ như một bí mật chẳng thể giải thích rõ ràng.
Lan Phương nhìn kỹ Gia Hân, vẻ mặt xanh xao, những dấu hiệu kiệt quệ hiện rõ trên từng đường nét của người bạn thân. Cô nhíu mày, lo lắng:
"Cậu có ổn không? Trông cậu không khỏe lắm."
Gia Hân chỉ khẽ lắc đầu, cố mỉm cười như để xua tan sự lo âu của Lan Phương.
"Không sao đâu. Thời tiết thay đổi nên mình chỉ hơi cảm nhẹ thôi."
Nhưng Lan Phương cảm nhận rõ sự bất an lớn dần trong lòng, cô không thể làm ngơ trước những biểu hiện kỳ lạ mà Gia Hân đang cố giấu.
Trong không gian im lặng, Lan Phương để ý đến những hành động nhỏ nhặt mà Gia Hân vô tình để lộ. Đôi khi,
Gia Hân khẽ nhăn mặt, đôi bàn tay đặt lên bụng một cách vô thức, và ánh mắt cô thoáng chốc trở nên bất định khi bắt gặp một mùi gì đó từ bếp tỏa ra. Lan Phương sững sờ, sự nghi ngờ như sét đánh ngang tai, rồi bỗng nhiên cô chợt hiểu. Cô khẽ gọi tên Gia Hân, giọng nói như muốn tìm hiểu rõ ràng hơn.
"Gia Hân... cậu đang mang thai phải không?"
Câu hỏi bất ngờ ấy làm Gia Hân sững lại. Cô nhìn Lan Phương, ánh mắt hiện lên sự bối rối, lo lắng. Trong phút giây ngắn ngủi, cô muốn giấu đi điều này - sự thật về một sinh linh đang lớn dần trong cô. Nhưng rồi, ánh mắt của Lan Phương, sự chân thành và lo âu ấy, đã khiến cô không thể dối lừa thêm được nữa.
"Lan Phương... đúng vậy, mình đang mang thai," Gia Hân thì thầm, giọng run run, và đôi tay cô nhẹ nhàng đặt lên bụng như đế bảo vệ đứa con nhỏ bé.
Cảm giác đau đớn len lỏi vào lòng Lan Phương. Cô nhìn người bạn thân của mình, một người đã luôn mạnh mẽ vượt qua tất cả những gì cuộc sống xô đẩy, nay lại ngồi đó, mỏng manh và yếu đuối.
"Cậu thật sự định giấu Văn Thành chuyện này sao? Đứa bé là con của anh ấy, cậu nghĩ anh ấy không có quyền biết điều này sao?"
Gia Hân cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Mình không biết, Lan Phương à. Mình không muốn Văn Thành cảm thấy bị ràng buộc bởi điều này. Anh ấy đã phải chịu quá nhiều tổn thương và đau khổ, mình không muốn là người buộc anh ấy vào thêm bất cứ gánh nặng nào nữa."
Lan Phương thở dài, lòng cô như thắt lại trước tình cảnh của Gia Hân. Cô bước tới gần, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của bạn, như truyền cho cô ấy một chút sức mạnh.
"Gia Hân, cậu không phải là gánh nặng. Cậu và đứa bé chính là hy vọng của Văn Thành. Cậu cần phải nói cho anh ấy biết, và cả hai cùng nhau đối diện. Chúng ta không thể sống chỉ vì sợ hãi những điều chưa đến."
Ánh mắt Gia Hân ngước lên, đôi môi run rẩy, và rồi cô nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt Lan Phương. Dưới ánh đèn mờ của căn phòng, những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt cô.
Cô cầm lấy điện thoại, bàn tay run run bấm số của Văn Thành. Một lần, rồi hai lần, chỉ có những tiếng tút dài lạnh lùng đáp lại, như xé tan hy vọng mong manh của cô. Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới quanh cô trở nên mờ mịt, chỉ còn lại nỗi sợ và sự mất mát đè nặng trên vai.
Nhưng Lan Phương vẫn ở đó, giữ chặt tay cô, như nhắc nhở rằng cô không đơn độc. Và Gia Hân, với tất cả sự mong mỏi và tình yêu, đã thử lại thêm một lần nữa. Trong tim cô vẫn còn đó một niềm tin - rằng dù khó khăn đến mấy, cô vẫn sẽ tìm thấy Văn Thành.
Nhưng rồi cô lại thử thêm lần nữa, với sự kiên nhẫn và mong mỏi đến tột cùng. Cô chuyển sang ứng dụng nhắn tin mà cô và Văn Thành từng dùng để trò chuyện mỗi đêm. Những dòng tin nhắn cũ vẫn còn đó, lưu giữ những khoảnh khắc hạnh phúc, những lời chia sẻ chân thành, những câu chúc ngủ ngon giản dị. Nhưng bên cạnh tên anh, dấu chấm xanh báo hiệu sự hiện diện đã tắt ngấm từ lâu. Văn Thành không còn trực tuyến, không còn ở đâu đó để cô có thể với tới.
Gia Hân cảm thấy một khoảng trống sâu hoắm mở ra trong lòng. Sự mất mát ấy dường như đã âm thầm len lỏi, gặm nhấm từng chút một, nhưng bây giờ nó mới thực sự rõ ràng, phơi bày trọn vẹn như một nỗi đau không thể nào né tránh. Cô nhận ra rằng, sự vắng mặt của Văn Thành không còn chỉ là một sự giận dỗi, một cuộc rời xa tạm thời; mà là sự biến mất hoàn toàn, một khoảng không vô tận không thể chạm tới. Văn Thành đã rời khỏi thế giới của cô, như một cơn gió bay xa mãi, không để lại dấu vết nào ngoài những kỷ niệm.
Lan Phương nhìn Gia Hân, cảm nhận nỗi đau dường như đang cuồn cuộn dâng tràn trong đôi mắt bạn mình. Cô muốn nói gì đó, nhưng ngôn từ dường như trở nên thừa thãi trước cảnh tượng này. Sự im lặng giữa hai người, lúc này đây, lại chính là tiếng nói chân thật nhất, thể hiện rõ hơn bất cứ điều gì về sự trống vắng mà Gia Hân đang phái gánh chịu.
Gia Hân đặt chiếc điện thoại xuống bàn, nước mắt từng giọt lặng lẽ lăn dài trên đôi gò má. Cô cảm thấy bất lực, như tất cả những gì cô từng cố gắng níu giữ đều dần trôi tuột khỏi tầm tay. Một nỗi tiếc nuối trào dâng, vì cô đã không đủ mạnh mẽ để giữ Văn Thành lại, không dám nói với anh về tình yêu và đứa bé đang lớn dần trong cô. Giờ đây, khi anh đã biến mất khỏi cuộc đời cô, Gia Hân mới nhận ra rằng mình cần anh đến nhường nào, rằng đứa con trong cô cũng cần một người cha.
Không gian phòng khách im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua khe cửa, khiến mọi thứ càng trở nên trống trải hơn. Gia Hân ngồi đó, cảm nhận từng hơi thở nặng nề, từng nhịp đập chậm rãi, nặng trĩu của trái tim.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô thực sự hiểu rõ thế nào là mất mát, và chẳng biết làm sao để lấp đầy khoảng trống đang giày vò cô.
Sự im lặng và mơ hồ bủa vây khiến Gia Hân không thể chịu đựng thêm nữa. Từ khi Văn Thành rời đi, cô như rơi vào một vòng xoáy bất an, một nỗi sợ vô hình luôn đeo bám, như một màn đêm đen kịt đè nặng lên trái tim vốn đã yếu mềm. Cuối cùng, một buổi sáng khi những tia nắng đầu tiên vừa chiếu rọi lên mái nhà, Gia Hân quyết định phải hành động, phải tìm đến những người bạn của Văn Thành, hy vọng họ có thể biết được nơi anh đang ở
Người đầu tiên cô tìm đến là Bính Tâm. Nhà Bính Tâm nằm trong con ngõ nhỏ của khu phố cũ Hà Nội, với những bức tường gạch đã nhuốm màu thời gian và những dây điện chằng chịt như mạng nhện trên cao. Gia Hân bước chầm chậm, từng bước nặng nề, cô gõ cửa, tiếng gõ vang lên trong không gian vắng lặng của buổi sáng. Khi Bính Tâm mở cửa, ánh mắt anh hiện rõ sự ngạc nhiên và lo lắng. Gia Hân hỏi anh về Văn Thành, nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu bất lực.
"Em không biết, chị Hân ạ. Anh Văn Thành đã không liên lạc với em kể từ lần cuối gặp."
Sau đó, Gia Hân tìm đến Bính Minh. Nhà Bính Minh nằm giữa trung tâm thành phố, nơi tiếng còi xe và dòng người qua lại tạo nên một sự ồn ào không ngừng nghỉ. Bính Minh đang ngồi trước máy tính khi thấy Gia Hân bước vào, anh vội đứng dậy. Ánh mắt anh chạm vào đôi mắt đỏ hoe của Gia Hân, thấy rõ sự mệt mỏi in hằn trên khuôn mặt người chị.
"Anh Văn Thành? Em cũng không biết anh ấy ở đâu." Câu nói của Bính Minh như bóp nghẹt trái tim Gia Hân. Cô đã nuôi hy vọng quá nhiều, và sự thất vọng này như giọt nước làm tràn ly, khiến cô muốn bật khóc ngay tại chỗ.
Gia Hân rời nhà Bính Minh rồi tìm đến Ngọc Hoàng, Trần Tâm, Ngọc Linh. Từng căn nhà, từng người bạn, cô đều hỏi với hy vọng sẽ có ai đó biết chút thông tin về Văn Thành, dù chỉ là một điều nhỏ nhoi. Nhưng tất cả những gì cô nhận được đều là những cái lắc đầu đầy bất lực, những ánh mắt thương hại khiến lòng cô như có ngọn lửa âm ỉ cháy. Sự lo lắng, bất an và tuyệt vọng dần thiêu đốt những tia hy vọng còn sót lại trong cô. Gia Hân không hiểu nổi tại sao Văn Thành, người luôn ở bên cô, người luôn sẵn sàng dang tay che chở, lại đột ngột biến mất không một dấu vết.
Buổi chiều muộn, Gia Hân bước ra khỏi nhà Ngọc Linh, cảm giác mệt mỏi khiến đôi chân cô không còn nhấc lên nổi. Cô ngồi xuống ghế đá bên lễ đường, xung quanh là những cây bàng đã bắt đầu thay lá. Những chiếc lá vàng rơi lác đác trên vỉa hè, như những mảnh vỡ của hy vọng, càng nhìn càng thấy nát tan. Gió thu thối qua, mang theo chút lạnh nhè nhẹ, xuyên qua mái tóc rối và thổi qua trái tim đã lạnh giá của Gia Hân.
Cô cảm thấy sự cô đơn như muốn nhấn chìm mình. Gia Hân đưa tay lên bụng, nơi một sinh linh nhỏ bé đang từng ngày lớn lên. Cô biết mình không thể ngã gục, nhưng nỗi lo lắng cho Văn Thành, nỗi nhớ anh vẫn ngày đêm giày vò. Mắt cô nhòe đi trong làn nước mắt, trái tim cô quặn thắt. Cô lấy điện thoại ra, thử gọi Văn Thành một lần nữa, nhưng vẫn như mọi lần, vô vọng. Số điện thoại của anh không liên lạc được, tài khoản mạng xã hội anh từng dùng cũng đã im lặng từ lâu. Một nỗi đau chậm rãi lan ra trong lòng, như cơn sóng ngầm kéo cô chìm sâu xuống đáy
Vuc.
Những ngày sau đó, sức khỏe của Gia Hân ngày một tệ hơn. Cô không còn ngủ ngon, đêm nào cũng trằn trọc, đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng vì thiếu ngủ. Cô ăn rất ít, gần như chẳng thấy hứng thú với bất kỳ món gì, và cơ thể cô dần trở nên gầy gò, xanh xao. Dù vậy, Gia Hân vẫn cố gắng tìm kiếm. Những người bạn nhìn thấy tình trạng của cô, ai cũng khuyên cô nghỉ ngơi, chăm sóc bản thân vì đứa bé, nhưng cô không thể dừng lại. Trái tim cô vẫn khắc khoải, nỗi đau vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Trong những khoảnh khắc yếu lòng, Gia Hân cảm nhận rõ ràng sự mất mát đang hình thành trong trái tim. Mỗi lần cô gọi tên Văn Thành mà không có câu trả lời, mỗi lần hy vọng rồi lại thất vọng, cô biết anh đang ngày càng rời xa. Cảm giác đó như hàng ngàn mũi kim đang đâm vào trái tim, khiến cô không thể nào đứng vững. Nhưng dù vậy, cô không thể từ bỏ. Vì Văn Thành, vì đứa bé trong bụng, cô phải tiếp tục.
Dù vậy, cơ thế của Gia Hân không còn chịu đựng nổi sự kiệt sức và căng thắng tích tụ. Một buổi sáng, khi cô vừa bước ra khỏi giường, đầu óc chợt quay cuồng, mắt tối sầm, và cô ngã xuống sàn lạnh.
Vừa may, bà Lý Thu Hương - mẹ của Gia Hân, vẫn giữ thói quen mang đồ đến cho con gái mỗi buổi sáng. Khi bà bước vào nhà, gọi tên Gia Hân mà không nghe thấy tiếng trả lời, sự yên lặng lạ lùng bao trùm không gian khiến bà cảm thấy bất an. Bước vào phòng khách, bà hốt hoảng khi thấy Gia Hân nằm bất tỉnh trên sàn, gương mặt tái nhợt.
"Hân, con ơi!" - bà kêu lên, tay run rẩy nâng con gái dậy, lòng tràn ngập nỗi sợ hãi và lo lắng. Bà vội vàng gọi xe cấp cứu, cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
Trong căn phòng trắng muốt, ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào, Gia Hân nằm đó, những dây truyền dịch nối liền vào cánh tay gầy gò. Đôi mắt cô nhắm lại, khuôn mặt xanh xao và yếu ớt. Bác sĩ nói rằng cô cần nghỉ ngơi, phải tránh căng thẳng để đảm bảo sức khỏe cho cả mẹ và con. Nhưng tâm trí Gia Hân vẫn không thôi nghĩ về
Văn Thành, những ký ức mơ hồ về anh như níu kéo từng mảnh trái tim cô.
Ở một nơi khác, Văn Thành đã dần quen với cuộc sống trên đảo Phú Lâm. Một buổi sáng bình yên, anh đứng trước căn nhà nhỏ ven biển, sửa lại cánh cửa gỗ bị hỏng. Những con sóng vỗ nhịp nhàng vào bờ cát, bầu trời xanh thăm không gợn mây. Nhưng trong lòng Văn Thành lại mang một nôi bất an. Khi chiếc búa trượt khỏi tay, anh khẽ nhăn mặt, cúi xuống nhặt nó lên, nhưng lòng anh chợt dấy lên một linh cảm kỳ lạ, như một điềm báo không lành.
Anh đứng lặng nhìn ra biển, những con sóng mênh mông, mà lòng thì gợn sóng.
Hình ảnh Gia Hân hiện lên, đôi mắt buồn và nụ cười yếu ớt của cô khiến anh không khỏi lo lắng. Dù đã quyết định ở lại đảo, trái tim anh vẫn không ngừng hướng về người con gái mình yêu thương. Một phần trong anh muốn quay lại, muốn biết Gia Hân thế nào, nhưng lại tự nhủ mình đã lựa chọn, và không nên quay đầu.
Buổi tối hôm đó, khi đang sửa máy phát điện bị hỏng, Hà lo lắng nhìn Văn Thành. Thấy anh vất vả, cô chạy lại giúp:
"Anh, để em giúp."
Văn Thành quay đầu, nở một nụ cười nhẹ:
"Không sao đâu, anh tự làm được." Nhưng chiếc máy lại kêu rít rồi tắt ngúm.
Hà đạt tay lên vai anh, nói khẽ:
"Có lẽ nó cần nghỉ ngơi, giống chúng ta vậy. Anh đừng quá lo."
Sự quan tâm của Hà làm lòng Văn Thành dịu lại đôi chút, nhưng hình ảnh Gia Hân cứ ám ảnh anh mãi. Một cảm giác trống trải khó tả, như có điều gì đó đang chờ anh đối diện. Văn Thành thở dài, nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi đất liền nằm phía sau làn sương mờ. Sự bình yên trên đảo không thể lấp đầy cảm giác thiếu vắng, linh cảm bất an không buông tha anh. Anh ngồi xuống tảng đá lớn, mắt nhìn xa xăm, thầm cầu nguyện cho Gia Hân được bình yên.
Sau những ngày năm viện, Gia Hân không ngừng suy nghĩ về Văn Thành. Những câu hỏi không lời đáp cứ quẩn quanh trong tâm trí cô: Văn Thành đi đâu? Anh ở nơi nào mà không liên lạc với cô? Quyết định tìm kiếm sự thật, lần này Gia Hân đến gặp một người có thể hiểu rõ hơn ai hết - bác Minh Quang, người mà Văn Thành luôn tôn kính.
Trời Hà Nội hôm ấy xanh trong, nhưng lòng Gia Hân lại trĩu nặng. Cô bước vào ngôi nhà giản dị của bác Minh Quang, nơi tường gạch đã bạc màu theo năm tháng, nhưng vườn cây vẫn xanh mướt, rộn rã tiếng chim. Bác Minh Quang tiếp đón Gia Hân bằng nụ cười hiền hòa, đôi mắt giàu trải nghiệm như đã hiểu mọi điều cô đang băn khoăn.
"Cháu đến đây vì muốn biết Văn Thành ở đâu, phải không?" - bác Minh Quang cất giọng trầm ấm, vừa nói vừa pha trà. Gia Hân không giấu được vẻ xúc động, cô gật đầu, đôi mắt ươn ướt, khẩn thiết nhìn bác. "Bác ơi, xin bác nói cho cháu biết. Cháu không thể chờ đợi mãi thế này mà không biết anh ấy ở đâu."
Bác Minh Quang đặt chén trà xuống trước mặt Gia Hân, chậm rãi nói, ánh mắt sâu thẳm:
"Cháu gái, có những chuyện không thể vội vã mà cần thời gian. Văn Thành có lý do của mình khi quyết định rời đi.
Đôi khi trong cuộc sống, người ta cần phải rời xa để tìm lại chính mình, để hiểu rõ hơn về những gì quan trọng với họ."
"Nhưng... cháu chỉ muốn biết liệu anh ấy có bình an không." - Giọng Gia Hân khàn đi, trái tim cô như bị siết lại.
Bác Minh Quang mỉm cười, một nụ cười đầy triết lý: "Bình an không chỉ là một trạng thái của cơ thể, mà còn là của tâm hồn. Cháu hãy yên tâm, Văn Thành sẽ trở lại khi cháu ấy đã tìm thấy sự bình an đó. Đôi khi, ta cần tin tưởng và để người ta tự bước trên con đường mà họ phải đi."
Gia Hân lặng người, lời bác Minh Quang như một dòng nước chảy vào tâm hồn cô, mát lành nhưng cũng khiến cô đau xót. Cô biết bác nói đúng, nhưng cảm giác mất mát trong lòng vẫn không thể nào nguôi ngoai.
"Cháu hãy trở về, sống cuộc sống của mình, chăm sóc sức khỏe và chuẩn bị cho những ngày tốt đẹp hơn. Văn Thành sẽ trở lại, không sớm thì muộn. Và khi ngày đó đến, cháu sẽ thấy mọi đau khổ hôm nay đều có ý nghĩa của nó." - bác Minh Quang khuyên nhủ, giọng nói như một người cha đầy tình thương và thấu hiếu.
Gia Hân nhìn bác Minh Quang, nước mắt rưng rưng nhưng lòng cô bỗng thấy nhẹ nhàng hơn đôi chút. Cô biết rằng có những thứ phải đợi, phải kiên nhẫn, và hơn hết, phải tin tưởng. Cô cúi đầu cảm ơn bác Minh Quang rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà.
Văn Thành dần trở nên quen thuộc với cuộc sống trên đảo Phú Lâm. Mỗi ngày trôi qua đều mang dáng dấp của một bản hòa tấu yên bình nhưng phảng phất nét u buồn của sự cô lập. Bình minh nơi đây không phải chỉ là sự lên cao của mặt trời, mà là sự khởi đầu của hy vọng lẫn bất an. Anh nắng vàng nhẹ rọi qua những tán lá, phản chiếu trên mặt nước xanh ngắt, tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ nhưng cũng đầy mơ hồ, như cuộc đời Văn Thành.
Buổi sáng, khi những giọt sương còn đọng lại trên lá, Văn Thành bước ra vườn rau nhỏ của cha mẹ. Anh cảm nhận được cái tĩnh lặng của tự nhiên, một sự tĩnh lặng không hề giống với cuộc sống ồn ã nơi phố thị mà anh từng biết. Những luống rau xanh tươi tốt giữa khí hậu khắc nghiệt của biển đảo là minh chứng cho sự kiên cường, không chỉ của thiên nhiên mà còn của con người nơi đây - một sự kiên cường mà Văn Thành đang cố gắng học hỏi và thấu hiểu.
Khi chiều buông, Văn Thành cùng Hà đi dọc theo bờ biển, nơi gió mang theo hơi mặn của biển khơi. Hà luôn có một sự hồn nhiên lạ lùng, một sự nhẹ nhàng làm xoa dịu sự cô độc của Văn Thành. Họ trò chuyện, nhưng không phải chỉ là những câu chuyện vô nghĩa, mà là những tâm sự của hai con người đang tìm kiếm điều gì đó sâu sắc hơn trong cuộc sống. Đôi khi, Hà cười lớn, và Văn Thành nhận thấy đó không chỉ là tiếng cười, mà là một phần của bản thân cô đang cố vươn lên, như những mầm rau giữa nắng gió.
Một tối nọ, khi ánh trăng trải dài trên mặt biển, Hà và Văn Thành ngồi bên hiên nhà. Gió biển thổi qua, mang đến một cảm giác mát mẻ nhưng cũng đầy lạnh lẽo, như cái cách mà cuộc sống đôi khi đối xử với con người. Hà nhìn ra biển, khuôn mặt cô bỗng trở nên trầm lặng. Văn Thành lặng lẽ ngắm nhìn cô, trong lòng dấy lên một nỗi băn khoăn mơ hồ - có lẽ, Hà cũng đang có những nỗi đau mà cô không muốn ai biết.
"Hà, hôm nay em có chuyện gì không vui sao?" Văn Thành hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ đi cái sự yên tĩnh của không gian xung quanh.
Hà quay lại, ánh mắt cô như phản chiếu cả nỗi buồn sâu thằm lẫn sự quyết tâm mà Văn Thành chưa bao giờ nhìn thấy trước đó. Cô hít một hơi sâu, như chuẩn bị đối mặt với chính mình.
"Anh, em có một bí mật mà chưa từng kể với ai.." Giọng Hà nhỏ nhẹ, nhưng mang theo sức nặng của sự chân thành.
Văn Thành không nói gì, chỉ nhìn Hà bằng ánh mắt khích lệ, và Hà cúi đầu, đôi tay cô khẽ siết chặt lại.
"Thật ra, từ nhỏ em đã là một đứa trẻ mồ côi cha," Hà bắt đầu, và mỗi từ mỗi chữ dường như nặng trĩu nỗi đau của một quá khứ không thể quên. "Khi em lên mười tuổi, mẹ em tái hôn. Người đàn ông đó, ông ta không hề yêu thương em, và mỗi lần say xỉn, ông ta trở thành con quái vật. Em trở thành mục tiêu của sự giận dữ và thù hận mà em chưa bao giờ hiểu nổi lý do."
Trong khoảnh khắc đó, Văn Thành cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh tưởng tượng đến hình ảnh một đứa trẻ nhỏ bé, yếu đuối, phải đối mặt với sự tàn nhẫn của cuộc đời. Cảm giác thương xót trỗi dậy, không phải chỉ vì
Hà, mà còn vì chính anh - bởi anh hiểu, thế giới này có thể vô tình đến nhường nào.
"Rồi họ mất đi," Hà tiếp tục, giọng cô run rẩy nhưng cố giữ bình tĩnh. "Và em, không còn nơi nào để đi, cuối cùng đã được đưa vào cô nhi viện. Ở đó, em được nuôi dưỡng, được giáo dục."
"Rồi một hôm, chính phủ kêu gọi những tình nguyện viên ra đảo Hoàng Sa để truyền đạt con chữ cho bà con hải đảo. Em biết đây chính là cơ hội để thực hiện ước mơ của mình. Em đã xin đi, không chỉ vì lòng mong muốn giúp đỡ cho đời, mà còn để tìm kiếm sự tự do cho chính mình. Em không muốn trở thành một người sống mãi trong nồi đau, mà muốn trở thành ánh sáng nhỏ bé, dù chỉ một chút, cho những người đang cần."
Văn Thành lặng lẽ nghe, lòng anh như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm thấy sự thấu hiểu và kính trọng sâu sắc dành cho người con gái trước mặt. Cô không chỉ là một cô gái hồn nhiên, mà còn là một người đã vượt qua những đau khổ mà ít ai có thể tưởng tượng.
Trong ánh trăng sáng chiếu rọi lên mặt biển, hai người họ ngồi bên nhau, không cần nói thêm lời nào nữa. Trong sự im lặng ấy, Văn Thành biết rằng giữa họ đã có một sự kết nối - một sự kết nối vượt qua cả lời nói và cảm xúc bề ngoài, như ánh sáng của mặt trăng trải dài trên biển cả, dịu dàng mà bền bỉ.