Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Song Trùng

Chương 119





Ầm một tiếng thật lớn, Tịch Cảnh Đăng ngao ngán nhìn lên lâu, nơi vừa phát ra âm thanh mà bất lực lên tiếng.
“Dì Lan, hai người bọn họ từ lúc về nhà đến giờ, bắt đầu cuộc chiến đập đồ rồi, Dì không lên cản à?” Vừa nói, anh vừa cắn hạt dưa ngồi hóng chuyện.
Dì Lan đang bận dọn dẹp phòng khách liền cười hiền hoà đáp:“Cuộc chiến đập đồ gì chứ, rõ ràng là thú vui giữa hai người yêu nhau nhưng lại giẫn dỗi nhau.

Cậu đấy, không có người yêu nên không hiểu đâu!”
Tịch Cảnh Đăng:"…" Vốn dĩ anh không nên về nhà, anh ở bên ngoài làm đại minh tinh của anh không tốt sao? Về đến đây không phải bị thồn cẩu lương, thì cũng bị người ta coi thường là không có người yêu!
Khi anh còn đang định lên tiếng giải thích với Dì Lan về chuyện bạn gái, thì từ trên lầu, cô gái với mái tóc dài màu bạch kim nổi bật đang kéo theo một vali to bước xuống.

Phía sau cô gái chính là người anh trai đáng kính của anh với gương mặt không chút cảm xúc gì, đang đuổi theo rồi kéo tay cô lại.
Kỷ Thần Hi tức giận vùng tay ra quát lên:“Buông tay ra! Tịch Thiếu, dù sao anh là người có hôn ước, chúng ta đến với nhau cũng chẳng có kết quả gì, anh không cần phải níu kéo gì tôi cả! Vẫn mong anh giữ khoảng cách với tôi!”
Chân mày của Tịch Cảnh Dương thoáng cau lại, chuyện hôn ước kia quả thực có chút phức tạp, nên anh còn chưa biết phải giải thích với cô thế nào, thì cô liền tức giận muốn rời đi, chẳng lẻ anh là kẻ không đáng tin đến vậy sao?
Người nào đấy đang ngồi trên ghế sofa gần đó hóng chuyện, khi nghe đến hai chữ “hôn ước” liền mơ hồ nhớ đến chuyện gì đó mà vô tình phát ra tiếng nói:“Không phải chứ, người của Kỷ Gia đến đòi cháu rể thật à?”
Lời vừa dứt, hai ánh mắt sắt như dao đồng loạt hướng về phía Tịch Cảnh Đăng, khiến cho anh ta cứng người rồi toát mồ hôi lạnh do biết mình đã lỡ lời.
Kỷ Thần Hi lạnh mặt lên tiếng trước:“Tịch Cảnh Đăng! Có phải anh biết gì không? Mau nói!”
Tịch Cảnh Đăng thoáng run người, nhìn sang ánh mắt cảnh cáo kiểu “Em dám nói thử xem!” của người bên cạnh cô, anh ta cũng vô cùng sợ hãi trước khí thế áp bức của cô gái mặt lạnh.

Vì sao hai người họ cứ thích bắt nạt Đám Mây Nhỏ là anh chứ!
“Dì Lan! Cứu cháu!” Tịch Cảnh Đăng vờ oà khóc mà bám lấy cành cây cứu mạng duy nhất ở gần đó.
Kỷ Thần Hi liền có chút mất kiên nhẫn mà định đến gần hỏi rõ.

Bỗng nhiên ra người của cô bị người ta nhấc lên, mấy giây sau đó cô đã nằm gọn trong vòng tay của Tịch Cảnh Dương.
“Nè anh làm gì vậy! Mau buông em xuống! Dì Lan và em trai anh còn ở đây đó!” Gương mặt của Kỷ Thần Hi không còn lạnh băng như ban nãy nữa, ngược lại chút hồng hồng do ngại ngùng.

“Không sao, đều là người nhà cả.” Tịch Cảnh Dương cũng điềm tĩnh đáp trả cô, rồi quay người bế cô lên lầu mặc kệ sự vùng vẫy của cô.
Đi đến trước cửa phòng của mình, anh dùng một chân đạp mạnh cửa ra rồi đi vào.

Ngay sau đó anh ném cô từ trên tay mình xuống chiếc giường lớn ở trong phòng rồi nằm đè lên cô mà hôn tới.
Gương mặt của Kỷ Thần Hi thoáng chốc đỏ bừng, cả người cô cũng bắt đầu nóng lên.

Tuy sống trong nhà của Tịch Cảnh Dương đã được mấy tháng, nhưng đây là lần đầu cô vào phòng của anh, mà hiện tại còn đang…còn đang nằm trên giường anh và bị anh cưỡng hôn…
Chân tay cô bỗng mềm nhũn, tuy vậy cô vẫn muốn dùng chút sức lực yếu ớt ấy để đẩy anh ra.

Nhưng hành động đấy của cô càng làm kích thích ham muốn của người đàn ông hơn, khiến anh mạnh bạo nắm lấy hai tay cô cố định trên định đầu, rồi cúi người hôn tiếp.

Tịch Cảnh Đăng cảm thấy trạng thái tinh thần của hai người không tốt, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đã cố gắng dùng hết can đảm của cả đời mình, đi lên lầu rồi cố gắng khuyên nhủ hai người.
Khi đi đến trước cửa phòng của anh trai, đập vào mắt anh là cảnh cấm trẻ em xem đó, khiến anh cũng cảm thấy ngượng mà đỏ mặt, vội thay anh trai mình đóng cửa lại.
Dì Lan cũng lo lắng đi sau anh nên không trông thấy cảnh trong phòng nhưng lại nhìn thấy biểu hiện khác lạ của anh vội lên tiếng hỏi:“A Đăng, sao vậy? Sao mặt con đỏ thế?”
Tịch Cảnh Đăng liền đẩy Dì Lan đi, vừa cười cười nói:“Ha ha! Dì yên tâm đi, anh trai con thương chị dâu như thế, làm sao nỡ mắng mỏ hay làm gì chị ấy chứ! Dì cứ yên tâm mà làm việc của mình đi, đợi lát nữa hai người ấy lại đi xuống phát cẩu lương cho chúng ta bây giờ!”
Dì Lan hơi khó hiểu nhìn về phía cánh cửa bị đóng chặt, sau đó cũng nghe lời của Tịch Cảnh Đăng mà rời đi.
Nhìn bóng lưng đã rời đi của Dì Lan, Tịch Cảnh Đăng thầm thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn cửa phòng của anh trai mà mặt đầy ý cười:“Anh à, em giúp anh tới vậy thôi, anh phải cố gắng đem tên chị dâu vô hộ khẩu nhà ta đấy!”.