Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Song Trùng

Chương 29





Chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa Kim Đỉnh Lâu, một cô gái áo trắng sau khi nhìn thấy biển số xe thì nhanh chóng điều động ba, bốn nhân viên cùng chạy ra nghênh đón người trong xe.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông bước xuống xe, cô gái áo trắng lập tức tiến lại gần cúi người kính cẩn, vô cùng chuyên nghiệp chào hỏi.
"Tịch Tổng."
Tịch Cảnh Dương cũng lịch sự gật đầu một cái với cô.

Cô gái áo trắng này tên là Liên Niệm Châu, là đại tiểu thư của Liên Gia, tuy gia đình cô ta không thể so sánh được với Tịch Gia, nhưng cũng là một gia tộc lớn của Long Thành.
Đường đường một đại tiểu thư cao quý như thế, nhưng cô ta vẫn chấp nhận đến Kim Đỉnh Lâu làm một quản lí, mục đích đều là vì theo đuổi ông chủ của Kim Đỉnh Lâu.
"Phòng VIP đã được chuẩn bị, mời các vị hướng này."
Liên Niệm Châu sau khi làm động tác mời thì đi trước để dẫn đường.


Sau khi đã đưa người đến phòng đã được chuẩn bị từ trước, cô ta khẽ cúi người hỏi ý của Tịch Cảnh Dương.
"Tịch Tổng, ông chủ cũng ở đây, đang trên phòng cao nhất, có cần gọi ngài ấy xuống đây không?"
Chưa đợi Tịch Cảnh Dương trả lời thì cha của anh đã lên tiếng:"Gọi nó xuống đây, cha mình về nước cũng không thèm ra đón, còn ra thể thống gì nữa!"
Liên Niệm Châu gật đầu tỏ ý đã hiểu liền lập tức rời đi.

Còn những người trong phòng cũng tiến đến chỗ ngồi của mình.
Nhưng lần này đã có kinh nghiệm, Mộ Nhược Vi trực tiếp kéo tay Tịch Cảnh Dương đến ngồi cạnh mình trong sự tức tưởi của Nam Cung Lục Trà.

Cô ta đành tiến đến ngồi bên cạnh cha của Tịch Cảnh Dương.
Không khi trong phòng bỗng thoáng im lặng, Tịch Hàng cầm tách trà lên hóp một ngụm rồi lên tiếng hỏi:"Nói đi, con nhóc này là ai?"
Không hiểu sao bản thân có chút căng thẳng, nên Mộ Nhược Vi không lên tiếng, cô khẽ ngước nhìn người đàn ông cạnh mình, hình như anh chưa từng chính thức tỏ tình với cô, nếu bây giờ nhận ra bạn gái anh liệu có ngượng quá không?
Bỗng bàn tay bị ai đó nắm lấy, anh nhẹ nhàng xoa lấy bàn tay cô tựa như đang an ủi.

Bỗng cánh cửa bị đẩy vào, một giọng nói lớn vang lên.
"Hey zô, anh cả, chị dâu sao hôm nay có nhã hứng đến..."
Chàng thanh niên tăng động vừa đẩy cửa bước vào, sau khi thấy người ngồi ở chính giữa thì lập tức câm nín, sau đó liền chuyển sang vẻ nghiêm túc.
"Ba, ba về rồi à?"
Tịch Hàng tức giận đập mạnh ly trà xuống bàn quát lớn:"Không về thì làm sao biết được bộ dạng mất mặt dòng tộc này của mày! Còn nữa mày gọi ai là chị dâu? Con bé này sao?"
Ông chỉ tay thẳng về phía của Mộ Nhược Vi mà hỏi.


Người thanh niên hơi lúng túng nhìn về hướng anh trai mình mà cầu cứu.

Tuy bình thường anh sẽ không lên tiếng giúp đỡ, nhưng vấn đề liên quan đến chị dâu, thì nhất định anh sẽ giúp.
Quả thật vậy, Tịch Cảnh Dương vô cảm lên tiếng:"Cảnh Đăng gọi không sai, Tiểu Vi là bạn gái con, sớm muộn gì cũng là chị dâu nó."
Nam Cung Lục Trà nghe anh nói xong khẽ run lên, nhưng cũng cố gượng lên tiếng:"Cảnh Dương Ca Ca, anh đừng đùa nữa, thứ người như cô ta chơi đùa thì được, còn kết hôn thì làm sao xứng với anh, xứng với Tịch Gia?"
Tịch Hàng cũng rất tức giận mà đập bàn:"Phản rồi, phản rồi, hai anh em tụi bây muốn làm tao tức chết có đúng không!"
Lần này Mộ Nhược Vi thật sự không thể không lên tiếng, cô hướng thẳng ánh mắt rét lạnh không chút cảm xúc về phía Nam Cung Lục Trà hỏi.
"Thứ người như tôi? Vậy xin hỏi Nam Cung tiểu thư, ngoại trừ Nam Cung Gia ra, thì cô còn có gì?"
Hai lòng bàn tay của Nam Cung Lục Trà khẽ siết chặt, lúc này đây cô ta rất muốn nhào đến cào nát mặt của con tiện nhân có gương mặt hồ ly tinh này, nhưng có ba cha con Tịch Gia ở đây, cô ta phải cố kiềm chế.
"Tôi có gì sao? Tôi là Thạc Sĩ loại xuất sắc của Đại Học HV ở nước M, tôi là đối tượng kết hôn hàng đầu của các gia tộc lớn ở Long Thành này.

Vậy còn cô, cô có gì?"
Với những gì cô có, thì đủ đè bẹp con hồ ly tinh này rồi, dù sao thì cô ta lần này tốt nghiệp về nước, từ chối lời mời của một công ty lớn đẳng cấp thế giới, cũng chỉ vì đến Tịch Thị thực tập và bồi dưỡng tình cảm với Tịch Cảnh Dương.

So về gia thế và thực lực, chắc chắn khắp Long Thành à không phải là khắp Nước Z, không một ai xứng với Tịch Cảnh Dương hơn cô.
Cha Tịch Cảnh Dương cũng thầm hừ lạnh:"Một con nhóc quê mùa, miệng còn chưa hôi sữa đac muốn bắt trước người khác câu dẫn đàn ông, thật sự không thể nhìn được mà!"
Khi ông ta vừa dứt lại, bỗng một luồng khí lạnh bao trùm cả căn phòng, ánh mắt của Tịch Cảnh Dương cũng trở nên vô cùng đáng sợ.

Mộ Nhược Vi tuy không để ý đến những lời mỉa mai đó, nhưng biểu hiện của Tịch Cảnh Dương lại khiến cho cô có chút sợ hãi và lo lắng.
Tịch Cảnh Đăng vô cùng hối hận, đáng lẽ anh ta không nên đến đây, hiện tại anh ta thật sự muốn tìm góc nào đó để ẩn đi hoàn toàn sự tồn tại của mình.
Nhưng cánh cửa phòng lại một lần nữa được mở ra, nhưng lần này lại là một giọng nói mạnh mẽ và uy nghiêm vang lên.
"Con bé có gì sao? Con bé có ta đây bảo hộ, không được à?"
...----------------....