Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Song Trùng

Chương 360




Người tạt axit là một người đàn ông trẻ ăn mặc xuề xoà, trên cằm râu ria lổm chổm, có thể nói là vô cùng chết nhát. Anh ta là fan của Phong Tinh Nguyệt, thuộc thể loại fan mà idol sợ nhất, chính là fan cuồng không thể kiểm soát hành vi.

Buổi sáng trên sóng truyền hình, Kỷ Thần Hi và Phong Tinh Nguyệt nhiều lần thể hiện bản thân không thích đối phương, cho nên fan cuồng như hắn ta đều nãy sinh căm ghét với Kỷ Thần Hi.

Cộng thêm việc phát sóng trực tiếp bị tạm ngưng giữa chừng rồi thêm tin tức Phong Tinh Nguyệt bị thương nặng phải nhập viện bị rò rỉ ra, khiến cho những kẻ như hắn đều đổ dồn mọi trách nhiệm lên đầu Kỷ Thần Hi.

Hôm nay lúc ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài, hắn lại tình cờ bắt gặp Kỷ Thần Hi đang đi dạo trong phố ăn vặt. Vì cô không hề dùng biện pháp che chắn nào nên rất dễ để nhận ra. Thế là hắn ta cứ đi theo cô đến khi cô ngồi vào bàn cùng với một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt.

Một người đê hèn chơi xấu nữ thần của hắn ta, một người phụ nữ đã có bạn trai lại đi tằng tiện với trai lạ, hắn ta nhất định phải nhân danh chính nghĩa trừng phạt ả ta.

Trùng hợp thay ở đầu đường là một cửa hàng chuyên bán axit, hắn ta ngay lập tức rời đi để mua một lượng axit đậm đặc. Tuy việc mua được thứ đó không dễ, phải ghi đủ mọi loại thông tin gì đó nhưng hắn ta vẫn kiên nhẫn mà làm từng bước. Vù nghĩ đến việc cái gương mặt hồ ly đó bị hủy hoại, hắn ta càng thêm hưng phấn.

Lúc hắn trở lại phố ăn vặt, quả nhiên Kỷ Thần Hi vẫn còn đang ngồi trò chuyện cùng tên trai lạ mặt kia, nhưng có vẻ như cũng đã có nhiều người nhận ra cô ta rồi.

Nhưng có liên quan gì đến hắn không? Tất nhiên là không rồi! Lũ fan của ả đê tiện thì cũng là một bọn đê tiện mà thôi.

Hắn ta chầm chậm bước lên, canh ngay vào góc có thể một ném trúng cả hai người, nhất là cái cô gái đang đứng lệch về phía bên phải sau lưng Kỷ Thần Hi. Cho dù Kỷ Thần Hi có tránh được thì cô gái đó cũng ít nhiều bị dính axit, đến khi đó Kỷ Thần Hi sẽ mang thêm tội bỏ mặt fan, đẩy fan ra nhận lấy nguy hiểm của bản thân.

Càng nghĩ cơ thể hắn càng run lên vì sung sướng, chỉ nghĩ đến viễn cảnh ả đê tiện bị người người phỉ nhổ thì hắn vui không tả xiết.

Hắn ta chỉ không ngờ đến, Kỷ Thần Hi lại vì bảo vệ cô gái kia mà đã đưa tay lên đỡ lấy chai axit mà hất ra. Lúc đây cô không hề có thế để đẩy cô gái kia ra, vì nếu đẩy ra sau thì hoàn toàn ăn trọn cả một chai axit, chỉ có thể dùng cách ngu xuẩn nhất chính là tay đỡ axit và cô ta đã làm điều đó.

Ngay lúc hắn còn không tin vào mắt mình, thì hắn ta đã bị tên trai trẻ ngồi cùng bàn với Kỷ Thần Hi ban nãy nhảy lên đạp mạnh xuống đấy, hai tay bị khống chế ra sau lưng.

Chuyện sau đó hắn ta không còn biết gì nữa, vì hắn đã bị tên trai trẻ kia đánh đến ngất. Cảm giác sung sướng kia biến mất, bây giờ cơ thể chỉ còn lại nhưng vết thương đau đến điếng người.

Cô bé được Kỷ Thần Hi cứu hai mắt lưng tròng, cô run rẩy nhìn vết thương trên cánh tay của đối phương mà không biết phải làm gì.



“Tránh ra!”

Một giọng nói lạnh lẽo tràn đầy sát ý bỗng vang lên từ sau lưng cô, giọng nói như quỷ dữ đang đòi mạng khiến cô bé không dám quay đầu lại.


Hiện tại dù gương mặt trắng bệch nhưng Kỷ Thần Hi vẫn mỉm cười hỏi han cô bé:“Em không bị thương chứ?”

Cô bé khó khăn trả lời:“K…k…không…”

Kỷ Thần Hi chống tay không bị thương ngồi dậy rồi nói:“Về nhà đi.”

Hai hàng nước mắt của cô bé chảy dài xuống:“Em…”

Lúc này Kỷ Thần Hi không nhìn cô bé nữa mà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông sát khí quấn thân đang đứng trước mặt, môi mỏng nhếch lên cười khẽ:“Xin lỗi, em lại bị thương rồi.”

Người đàn ông không nói lời nào, anh cúi người xuống nhẹ nhàng bế cô lên.

Kỷ Thần Hi biết bản thân đuối lý chỉ có thể im lặng, nhưng cô vẫn nghiêng đầu qua nhắc nhở người nào đó vẫn đang đánh người không ngưng tay:“Em trai đừng đánh nữa, chết người đấy! Hôm nay…cảm ơn nhé!”

Nấm đấm của Kỷ Dược Phàm chưa kịp hạ xuống thì đã bị lời nói của cô gái làm dừng lại giữa không trung.

Anh thật sự rất hối hận, nếu như phản ứng nhanh một chút thì có thể bảo vệ được cô, nhưng trên đời này làm gì có hai từ “nếu như”.

Anh chỉ có thể lẳng lặng nhìn người đàn ông bế cô gái đi, anh biết cô chưa muốn công khai thân phận của bản thân và đương nhiên ông nội và cha anh cũng thế, nên anh không thể đi theo cùng, như vậy chỉ càng chọc điên tên chúa hay ghen đó mà thôi.

Tuy nhiên nhìn vết đỏ lớn trên cánh tay cô, anh không khỏi cảm thấy đau lòng, lại càng thêm hận mà muốn giết tên điên đang nằm thoi thóp trên đất ngay lập tức.