Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Song Trùng

Chương 393




Tựa hồ sau khi kiểm tra sức khoẻ xong, tinh thần của Kỷ Thần Hi vô cùng tốt, liền kéo Tịch Cảnh Dương đến trung tâm thương mại một chuyến trước khi trở về Tịch Trạch.

Tịch Cảnh Dương cũng đành gượng cười đi theo cô nhưng không thể không nói:“Thật sự là không cần đâu, nhà tổ Tịch Gia không thiếu mấy thứ này.”

Kỷ Thần Hi ngay lập tức cau mày:“Anh đừng có giỡn, đây là lần đầu em ra mắt gia đình anh với thân phận bạn gái, nếu đi tay không anh thấy coi được sao? Chưa nói đến ba của anh vốn dĩ đã không thích em rồi, em chính là không muốn nhìn thấy anh phải khó xử.”

“Em không tin tưởng anh vậy à?” Chỉ mấy chuyện nhỏ này, anh thừa sức giải quyết được.

Kỷ Thần Hi lắc lắc đầu:“Không, em biết anh có thể, nhưng em không thể lúc nào cũng dựa vào anh.”

Người đàn ông thân cao gần mét chín liền trưng ra bộ mặt ủy khuất:“Tiểu Hi, em là bạn gái anh, là vợ tương lai của anh, là mẹ của con trai anh, em dựa vào anh có gì sai chứ? Chẳng lẻ anh không đáng để em dựa vào?”

Khoé miệng cô gái khẽ giựt giựt. Đại tổ tông của tôi ơi, hình tượng bá đạo tổng tài của anh đâu rồi? Sao càng lúc anh càng khiến người ta cạn ngôn thế này?

Nhưng nghĩ đến điều anh vừa nói, Kỷ Thần Hi không khỏi thắc mắc:“Anh không thích con gái sao?”

Tịch Cảnh Dương cùng cô đi đến trước một cửa hàng trang sức, lơ đãng quan sát rồi lắc đầu:“Không có, anh rất thích.”

“Vậy sao em là mẹ con trai anh chứ không phải con gái? Anh đừng nói với em là anh trọng nam khinh nữ đấy nhé?”

Tịch Cảnh Dương bị câu hỏi này của cô làm cho bật cười:“Anh không trọng nam khinh nữ, đối với anh mà nói, chỉ cần là con của em sinh ra anh đều sẽ thích. Nhưng nếu có thế, anh vẫn hy vọng là con trai.”

Kỷ Thần Hi nhíu mày khẽ nghiêng đầu nhìn anh:“Tại sao?”

Bên kia Tịch Cảnh Dương ra hiệu cho nhân viên lấy một vài món trang sức, rồi quay đầu mỉm cười trả lời:“Vì cơ hồ mọi thứ của chúng ta hiện tại đều sẽ cho nó kế thừa. Con gái sẽ rất vất vả, anh không nhẫn tâm nhìn con gái chúng ta vất vả, anh vẫn hy vọng là một thằng nhóc thì hơn. Hoặc có thể là cả trai lẫn gái, vậy thì con gái của anh sẽ có thêm một ca ca sủng nó.”

Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, cứ như mọi thứ vô cùng đơn giản, nhưng đủ nếu Kỷ Thần Hi biết được, anh quan tâm đến con cái của mình thế nào.



Một chức vị chủ nhân Hắc Diệm, một tập đoàn về ứng dụng, một tập đoàn công nghệ khoa học, hay còn nhiều thứ khác nữa, mọi thứ đều đè nặng lên vai của đứa trẻ chưa ra đời ấy. Nếu đổi là là cô, thật sự cũng sẽ không thể cùng cặp cha mẹ nhiều cái thân phận này có chút vui vẻ nào. Đương nhiên con trai cũng thế.

Dù rất hiểu cho suy nghĩ của anh, nhưng cô vẫn bỉu môi nói:“Anh chính là trọng nữ khinh nam.”


Lần này Tịch Cảnh Dương không đáp lại, anh chỉ khẽ nhoẻn miệng cười. Vì đúng thật là anh trọng nữ khinh nam, nhưng thân là một người đàn ông, đều phải có trách nhiệm lớn hơn.

Lúc này nhân viên của hàng trang sức đã đem ra mấy măm trang sức mới nhất của mùa này. Cô nhân viên trẻ tuổi nhìn cách ăn mặc của hai vị khách trước mặt thầm đánh giá, quần áo trên người đều là hàng không có nhãn mác, thế nhưng phong thái quả thật không thể bàn cãi, nên vô tình nhiệt tình tư vấn.

“Hai vị, đây là bộ sưu tập trang sức mới nhất của chúng tôi. Nó được làm từ vàng 9999 và đính kim cương đỏ quý hiếm nhất hiện nay, tạo nên vẻ sang trọng và đẳng cấp. Bộ trang sức này bao gồm vòng cổ, vòng tay, nhẫn và bông tai, hoàn thiện mọi set đồ của bạn. Đặc biệt, chúng tôi chỉ sản xuất một số lượng giới hạn, đảm bảo tính độc nhất vô nhị cho khách hàng.”

Kỷ Thần Hi cũng không biết từ lúc nào đã cùng anh đứng trước cửa hàng trang sức này, ắt hẳn là mải lo trò chuyện.

Sau khi nghe nhân viên cửa hàng tư vấn, cô mới nhận thức được, liền quay sang hỏi anh:“Mẹ anh thích trang sức?”

Tịch Cảnh Dương ngẫm một lúc rồi lắc đầu:“Xin lỗi, nói thật anh cũng không biết mẹ anh thích gì, dù sao bà ấy cũng chưa từng thiếu thứ gì, nên nói đặc biệt yêu thích gì đó…có lẻ là không.”

Nhìn hai người cứ thì thầm to nhỏ không có ý định nhìn đến bộ trang sức, thái độ của nhân viên lập tức thay đổi:“Thưa hai vị, nếu hai vị cảm thấy bộ này quá đắc và không có khả năng chi trả, thì bên chúng tôi vẫn còn vài bộ giá rẻ được sản xuất hàng loạt nhưng vô thường đẹp, không biết hai vị có muốn xem không?”

Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đồng thời nhíu mày rồi quay đầu nhìn chằm chằm vào cô nhân viên trẻ.

Cùng lúc đó một cô nhân viên khác nhanh chóng đẩy cô nhân viên đang tư vấn cho hai người ra rồi cúi gập đầu xin lỗi.

“Thật xin lỗi quý khách, cô ấy vừa đến làm không bao lâu nên còn nhiều thiếu xót, mong hai vị bỏ qua cho. Không biết hai vị muốn tìm loại trang sức nào?”

…----------------…