Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 21




An Nhiên nói: Khi chị quay lại phòng tắm thì không kiềm được mà rơi nước mắt.  

Chị cảm thấy, chỉ có sự dũng cảm của bản thân là không đủ để có được một tình cảm trọn vẹn.

Chị dao động.

Chị không hiểu được những biểu hiện yêu thích trước kia tôi đối với chị là gì.  

Nhìn thấy tôi hôm nay gần như “từ chối" chị, chị lại cảm thấy may mắn vì đã không xung động thổ lộ hết tâm ý với tôi.

Nhìn tôi khổ sở, chị cũng khổ sở.

Chị chưa từng nghĩ đến, vẫn luôn lãnh ngạo, không tự cao tâng bốc giá trị bản thân, nhưng hiện tại tại chị bị tôi làm đánh mất chính mình.  

Tình nguyện để bản thân chịu thiệt thòi chứ không muốn tôi bị thương tổn.

Khi đó chị tự nhủ với mình rằng, mặc cho tôi hiện tại muốn sống bên cạnh ai hoặc không muốn bên cạnh ai cả, thì chị chỉ hy vọng tôi được bình an và vui vẻ là tốt rồi.

Nằm ở trên giường ngẩn người ra, tôi cũng cực kỳ bức bối. Một chuyến đi yên bình, tại sao lại hành hạ lẫn nhau như thế.  

Tôi thừa nhận khi đó là do tôi yếu hèn, rõ ràng là thích lại không dám thừa nhận. Thậm chí còn có ý muốn gây ra đau khổ.  

Trong lòng để ý mà không dám thể hiện, lại đi dùng bản thân và hành động bày tỏ sự phản kháng đối với chị.

Tại sao tôi có thể nhẫn tâm đến như thế.

Sau này tôi có hỏi An Nhiên, nếu khi đó chúng tôi chia cắt, chị có hối hận khi quen biết tôi hay không.

Chị nói, chị không hối hận khi quen biết tôi, chị chỉ hối hận khi cả hai chúng tôi đều chưa từng thành thật với nhau.

Thế nhưng, mặc kệ trong lòng tôi và An Nhiên có bao nhiêu khó chịu, cũng không thể phá vỡ chuyến đi lần này.

Vài ngày tiếp theo vẫn cố gắng chơi thật vui cùng với mọi người. Chỉ là mỗi ngày đều trông ngóng ngày hôm nay hãy nhanh chóng kết thúc.

Tuệ Tử thì vẫn luôn phiền như thế, tôi không biết tấm lòng của cô ấy rốt cuộc là bao lớn. Mỗi này đều giống như thề phải khiến cho tôi và M thành một đôi nếu không sẽ không bỏ qua chuyện này.  

Nhưng là bình tĩnh xem xét, M thật sự là một chàng trai tốt. Vẻ ngoài đẹp trai, tính tình rộng lượng mà người cũng rất thiện lương. Hơn nữa người châu Âu khi tiếp xúc với người châu Á rất vui vẻ và hài hước, ở bên cạnh anh ta rất dễ chịu và đơn giản.

Cho nên mấy ngày này, An Nhiên rất thân thiện đối với anh ta.  

Thế nhưng An Nhiên càng thân thiết với M, trong lòng tôi lại càng nghẹn lấy, cho nên luôn không được tự nhiên với chị.

Ngẫm lại, lúc đó chắc là tôi bị tâm thần phân liệt a!

Rốt cục đã đợi đến ngày về. Thật ra cũng không phải quá nhiều ngày nhưng lại cảm thấy như vừa qua hơn nửa thế kỷ.

Bởi vì những ngày ở chung này mọi người đều quen thuộc nhau, cho nên lúc về Tuệ Tử không còn đắc ý sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.

Thế nhưng! Cô ấy một hai đòi phải ngồi chung với tôi. Đồ nữ nhân chết bầm, trong lòng tôi nhịn không được hung hăng mắng cô ấy.

Lực bất tòng tâm, cô ấy đã quyết đinh thì không ai có thể thay đổi. Cho nên, An Nhiên sẽ ngồi cùng Tina.

Hơn nữa Tuệ Tử khăng khăng muốn ngồi ngoài, tôi không muốn tranh đoạt với cô ấy cũng không muốn nói chuyện, liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Qua một lúc lâu, máy bay vẫn chưa đến, tôi liền cảm thấy không được ổn. Nhưng phân cao phân thấp thì tôi không muốn nói chuyện với Tuệ Tử nhiều hơn.

Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của An Nhiên, thì ra chị đang nói với Tuệ Tử.  

“Em ấy ngủ rồi? Em giúp em ấy lấy cái chăn đắp đi! Sao lại để em ấy ngồi bên trong?”  

“Ai da, cậu ấy không sao. Rất nhanh sẽ tới nơi thôi.”

Tôi biết người ở trong câu nói của chị là tôi, tôi cũng biết là An Nhiên lo lắng nên mới đến đây xem tôi.

Chỉ là Tuệ tử đang ở bên cạnh nên chị cũng không nói thêm gì mà quay trở về.  

Hành trình dài dòng. Thực sự là quá dài dòng. Không có An Nhiên ở bên cạnh, thì ra lại trống rỗng như vậy.

Lúc xuống máy bay, An Nhiên vẫn chạy đến hỏi tôi “Suốt chuyến bay vẫn ổn chứ?”

Cái mũi đang ê ẩm nói: “Có ngủ, cảm thấy vẫn ổn.”

“Ừm.” An Nhiên không có biểu tình gì, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Ra khỏi sân bay, mọi người đều phân tán trở về nhà.

Từ nhà An Nhiên đến sân bay không xa, chị muốn cùng tôi ngồi taxi quay về nhà chị lấy xe, sau đó chị đưa tôi trở về.

Lúc đó không biết tại sao, đột nhiên tôi có một loại cảm giác, qua lần này sẽ không còn được gặp lại chị. Cho nên liền nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Lúc này đây, ngồi trên xe của chị cảm giác lại hoàn toàn khác.

Thật ra tôi biết chị cũng rất mệt mỏi, không muốn chị cực khổ đưa tôi trở về, nhưng lại rất muốn cùng chị yên ổn một lúc.

Nhưng khi lái xe, đã nửa đường chúng tôi vẫn không nói gì.

Lúc gần đến nơi vẫn là An Nhiên chủ động nói trước: “Mấy ngày nay chơi vui không?”

“Không vui.” Tôi không hề nghĩ ngợi liền thuận miệng nói ra.  

“Ừm, chị biết.”

“Chị biết gì chứ?!” Tôi không khỏi lên giọng với chị.

“Chị biết em không vui. Bởi vì chị cũng không vui.” Chị vẫn cứ bình tĩnh như vậy mà đối thoại với tôi.

“Sao chị lại không vui? Em lại thấy, chị có vẻ rất vui.” Tôi bắt đầu vô cớ gây sự.

“Em cho là chị vui vẻ, hay đó đều là tự em cảm thấy?” Chị cũng bắt đầu lớn tiếng với tôi.

“Tại sao lại muốn em suy nghĩ việc chị vui hay không vui? Chính chị có vui hay không, chị không tự cảm nhận được sao?” Tôi có chút lòng vòng nói ra.

An Nhiên không nói tiếp.

Lặng lẽ lái xe, trong chốc lát tôi thấy chị dừng xe ở trước một cửa hàng tiện lợi.

Sau đó là một cái thở dài thật sâu, rất nghiêm túc hỏi tôi: “Mạt Phi, em có hiểu tâm của mình không?”

“Em, em đương nhiên hiểu rõ.”  Thật ra tôi rõ cái rắm ấy.

“Vậy em có hiểu tâm của chị không?” Chị lại tiếp tục hỏi tôi.

“Tâm của chị? Tâm của chị cái gì chứ?” Tôi biết rõ còn hỏi.

“Đã lâu như vậy, nhưng... em không cảm nhận được sao?” Tôi nghe trong giọng nói của chị có sự run rẩy, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía chị.  

Cái ánh mắt đó đến giờ tôi vẫn không thể quên, ủy khuất, bất lực, tất cả cứ sáng ngời lóe lên làm tim tôi đau đớn.  

“Em không muốn cảm nhận. Tại sao lại muốn em cảm nhận nó. Em...không muốn cảm nhận.” Tôi nói năng lộn xộn trả lời chị, thật ra trong lòng tôi biết rõ chị đang hỏi điều gì, nhưng tôi quá sợ hãi, sợ chị cứ như vậy mà thẳng thắng nói ra hết tất cả, tôi muốn ngăn chị đừng nói ra, nhưng tôi lại không biết làm thể nào để ngăn cản được chị, mà tôi lại càng không biết phải khống chế tâm tình của mình bằng cách nào.  

An Nhiên nghe xong, lại thở thật dài. Sau đó điều chỉnh lại bản thân, lạnh lùng nói: “Vậy thì không cần phải cảm nhận.” Nói xong muốn lai xe đi.  

Tôi vừa nghe thấy thì không biết thần kinh bị đứt ở chỗ nào, lửa nóng xông tới liền nói ra một đoạn mà cho đến giờ tôi vẫn hối hận.

“Cái gì mà không cần cảm nhận? Chị muốn tôi cảm nhận là tôi sẽ cảm nhận, chị nói không cần cảm nhận thì sẽ không cảm nhận. Tại sao tôi phải nói cho chị nghe? Chị đừng nghĩ rằng tôi là đứa ngu xuẩn, cái gì tôi cũng không biết, tôi biết rõ, tôi biết rõ tất cả. Chị yêu tôi đúng không? Chị không cần phải che giấu, tôi biết. Nhưng mà, tôi lại không thích chị. Tại sao lại muốn tôi đi yêu một cô gái? Còn nữa, tại sao chị lại đến đây yêu tôi. Đây là một chuyện sai trái đến cỡ nào. Tôi chán ghét như vậy. Tôi không thích!”

(Hẳn là còn nói rất nhiều, tôi cũng không nhớ rõ lắm, ngược lại đều là những lời hỗn đãn.)

Tôi nói xong những lời này cũng cảm thấy bản thân choáng váng. Lo lắng nửa ngày không dám nhìn chị.

Qua thật lâu mới nghe được một thanh âm sâu kín: “Thì ra là em biết.”

“Tôi biết. Tôi biết. Cái gì tôi cũng biết. Xem như tôi thích chị thì tôi cũng không muốn bên cạnh chị.”

Tôi cũng không biết ở đâu ra cái tính khí này, đặc biệt nóng giận gào thét với chị.  

An Nhiên không tiếp lời tôi. Lát sau, chị lặng lẽ lái xe đi.

Cả người tôi như một quá bóng xì hơi ngồi trên ghế, trong lòng đầy hoảng loạn.

Không nhịn được quay đầu lại nhìn chị thì thấy khóe mắt chị đã rơi lệ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị khóc. Tâm tôi đau đớn như dao cắt.

Một đường không nói gì mà lái đến nhà tôi. An Nhiên cùng tôi xuống xe, giúp tôi lấy hành lý giao cho tôi. Xoay người lên xe.  

Một câu nói cũng không có liền lái xe đi mất.

Nhìn thấy xe chị chạy đi trong nháy mắt, lòng tôi lập tức trống rỗng.

Nửa giờ sau, An Nhiên nhắn đến cho tôi.

Lúc này đây không phải là “Chị đến nhà.”

Mà là ba chữ “Phải hạnh phúc.”