Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 44




[ 42]

Khi tôi lấy lại tinh thần phát hiện xe đã dừng ở dưới lầu nhà An Nhiên, trong nháy mắt đó, trong lòng không khỏi dâng lên từng đợt từng đợt tiểu sầu não.

Với tôi, nơi này là nơi không quen thuộc cũng không xa lạ, hình ảnh một lần từng không dám hy vọng xa vời lần nữa xuất hiện ở ngay trước mắt tôi.

Cho nên, tôi ngơ ngác, ngẩn người ở tại đó không dám cử động.

An Nhiên thấy tôi như vậy, không nhịn được quay lại hỏi tôi: “Em sao vậy?” Trong giọng nói tràn đầy đau lòng và cẩn thận hỏi tôi.

“Em, em không nghĩ là chị lại dẫn em tới nhà chị.” Tôi sợ sệt trả lời chị.

“Phi Phi, nơi này trước đây là nhà của chị, hiện giờ cũng là nhà của em, sau này chính là nhà của chúng ta.”

An Nhiên không thích nói với tôi những lời ngon tiếng ngọt, nhưng mỗi câu mỗi chữ chị nó ra, chung quy chúng vẫn khuấy động đáy lòng tôi.  

Cho nên, sau khi tôi nghe chị nói xong, đột nhiên viền mắt chực tràn, nhìn chị, nước mắt cứ vậy lộp độp lộp độp rơi xuống.

An Nhiên thấy tôi như vậy, lập tức bị luống cuống, cởi đai an toàn ra liền kéo tôi vào lòng, vừa khẽ vuốt lưng tôi vừa ôn nhu dỗ dành tôi: “Chị xin lỗi, Phi Phi. Chị biết nơi này làm em nhớ lại chuyện không vui trước đây, là chị không tốt, khi đó lại nhẫn tâm dằn vặt em như vậy, chị vô cùng vô cùng hối hận…”   

Không đợi chị nói xong, tôi nhanh chóng cắt đứt lời chị.

“Chị đừng, chị đừng hối hận, chị cũng đừng nói như vậy. Chị nên dằn vặt em, em hỗn đản như thế, đến em còn thấy hận chính mình, chị không dằn vặt em thì dằn vặt ai.”

Nói xong, không nhịn được gắt gao ôm lấy chị, cảm giác chỉ cần một câu nói của chị, một cái ôm của chị cũng có thể dễ dàng khiến tôi buông bỏ mọi tiểu tâm.

“Phi Phi, chị thấy là mỗi lần nói tiếng Trung chị đều nói không lại em.” An Nhiên buông ra, giọng điệu đùa cợt tôi.

“Cái đó là đương nhiên, em cũng chỉ có tiếng Trung mới ưu việt hơn chị.” Nói xong, tôi cũng nín khóc mỉm cười.

Nhưng sự thật chứng minh, càng về sau này, tiếng Trung của tôi thật ra cũng không thể hơn nổi chị.

An Nhiên thấy tôi đã nở nụ cười, chị cũng cười.

“Người bạn nhỏ lại vui vẻ rồi phải không? Có muốn đi lền ngồi một chút hay không?” Chị vô cùng thoải mái hỏi tôi.

“Em muốn, chị cũng nói nơi này về sau cũng là nhà của em, em đương nhiên là muốn đi.” Tôi không biết xấu hổ nói lớn.

“Vậy em có nhớ là lầu mấy không?” An Nhiên híp mắt nhìn tôi cười hỏi.

“Em... Chị... Em không nhớ, chị là cố ý, hừ.” Tôi làm bộ giận dỗi không để ý chị, chị cười cười không nói chuyện, xuống xe đi qua bên này kéo tôi xuống.

Lúc này, trong thang máy tôi rốt cuộc cũng có tâm nhãn, hung hăng nhớ kỹ tầng lầu mà An Nhiên nhấn, đương nhiên sau đó cũng nhớ cả số nhà.

***

Lại một lần nữa đi vào nhà An Nhiên, quét vào mặt là một mùi hương độc hữu thuộc về An Nhiên.  

Đợi đến khi An Nhiên mở đèn lên, ngay lập tức tôi sợ ngây người, hóa ra là nhà An Nhiên lại lớn tới như vậy, ở Tokyo, dựa vào tất đất tấc vàng nơi này, ở đây nhất định chính là “Khu nhà cao cấp”.  

Tuy căn nhà đơn điệu có duy nhất một màu, nhưng lại là màu ấm mà tôi thích, toàn bộ bố cục căn nhà cho người một cảm giác: Đơn giản, phóng khoáng, sạch sẽ.

Nhưng mà tại sao tôi đã đến đây một lần nhưng lại chỉ nhớ kỹ có mỗi cái sofa, cho nên tôi ngơ ngác đứng ở cửa không dám bước vào thêm một bước.      

An Nhiên thấy bộ dạng của tôi vừa cười vừa bước nhanh đến đưa tay kéo tôi đi vào.

Nhưng vào giây phút đẹp đẽ này đúng lúc điện thoại tôi lại đột nhiên vang lên, bởi vì khi đó, vừa lúc đang cầm điện thoại trên tay nên không nghĩ ngợi nhiều liền đưa lên nhìn, trợn tròn mắt, là M gọi đến.

Tôi không biết An Nhiên có thấy cái tên hiện trên màn hình hay không, bởi vì khi tôi nhìn thấy cái tên này trong lòng không hiểu sao lại thấy khó xử, không nhịn được thầm mắng Tuệ Tử, nhất định là cô ấy đi khuyến khích M gọi điện cho tôi.  

Đang hận đến mức nghiếng răng thì nghe thấy An Nhiên nói: “Mau nghe điện thoại đi.” Vừa nói vừa kéo tôi vào trong, kéo đến sofa rồi sau đó tự mình rời đi.

Thấy chị rời đi trong lòng cảm thấy lạc lỏng, mà điện thoại của M cứ ngoan cố vang lên không ngừng, không thể làm gì khác hơn là nghe điện thoại, chịu đựng khó chịu hỏi anh ta: “Alo! Trễ như vậy gọi điện có việc gì không?”   

“Em đang ở đâu?” Anh ta truy vấn tôi.

“Tôi đang ở nhà bạn, sao thế?”

“Sao em lại không về nhà?”

“Tại sao anh lại hỏi tôi có về nhà hay không?” Trong lòng bắt đầu thấy bực bội.

“Bởi vì hiện giờ anh đang ở dưới lầu nhà em.” Tiếng Nhật của M cũng không phải rất tốt, cho nên đang sốt ruột liền tiếng Anh tiếng Nhật lẫn lộn.

Tôi vừa nghe thấy anh ta chạy đến nhà tôi liền thấy khó chịu hơn.

“Tại sao anh lại đến nhà tôi? Mà sao anh lại biết nhà tôi ở đâu?” Giọng nói đã không còn kiềm chế được.

“Là do Tuệ Tử nói cho anh biết, em ấy cái gì cũng biết hết.” Anh ta còn đặc biệt tự hào khen Tuệ Tử.  

“Nhưng hiện giờ tôi không ở nhà, anh đi về trước đi.”

“Vậy bây giờ em có thể trở về không không? Anh chờ em, anh muốn gặp em.” M thành khẩn nói, ngược lại khiến tôi cảm thấy có chút tự trách về thái độ với anh ta.

“Anh có chuyện gì nhất định phải nói hôm nay hay sao?”

“Em không về anh sẽ không đi, anh nhất định phải đợi đến khi em về.” Con trai nước Anh sao lại cố chấp quật cười tới như vậy.

“Coi như bây giờ tôi mới bắt đầu đi thì cũng phải nửa tiếng sau mới đến, nếu không hôm nay anh về trước đi, có việc gì hôm nào chúng ta lại nói, được không?”

Vì trước phải dỗ anh ta đi về, tôi chịu đựng thu lại ngữ khí đang bực bội.  

“Anh không muốn về, hôm nay anh nhất định phải gặp em.” Tại sao con trai khi bắt đầu giở trò vô lại so với con gái còn khó đỡ hơn thế.

“Anh! Aiz, thôi được rồi, bây giờ tôi đi về, anh chờ một chút.” Tức giận cúp điện thoại, đặt mông ngồi liệt trên sofa, trong lòng hận thấu Tuệ Tử nữ nhân đáng chết này.

Lúc này, An Nhiên đi đến, vuốt đầu tôi nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, chị đưa em về.”

Nói xong dắt tay tôi kéo tôi đứng lên, tôi thuận thế ôm lấy chị, ở trong lòng chị không muốn buông ra.  

“Xin lỗi, là M, anh ta đang ở dưới lầu nhà em ăn vạ không đi, em không biết anh ta sẽ đến nhà em…” Tôi lo lắng giải thích với chị.

“Sao lại nói xin lỗi, mau đứng lên, chị đưa em về, đừng để M đợi lâu, đã trễ lắm rồi.”

“Vậy, chị không được giận, em không thích M, đều do Tuệ Tử tự bày ra.” Vừa nhắc đến Tuệ Tử tôi liền hận tới nghiến răng, tay ngứa ngáy, cả người đều ngứa.

“Chị biết mà, sao chị lại giận.”    

“Em là sợ chị không vui, em sợ chị hiểu lầm em.”

“Đi thôi.” Anh Nhiên ngăn tôi lại không muốn tôi nói nữa liền kéo tôi ra khỏi nhà.

***

Như vậy, một buổi tối vô cùng tốt đẹp, lại bị M rõ ràng như thế phá hủy.

Không phải, là Tuệ tử, đầu sỏ gây tội chính là Tuệ Tử, trong lòng tôi đã thầm định tội cô ấy.