Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 50




[ 48]

****

Cách đây không lâu, tôi vẫn luôn suy nghĩ, những người bị vây khốn trong quá khứ, họ phải làm thế nào để thức tỉnh được bản thân.  

Cũng không phải là tôi không tích cực chủ động, chỉ là, khi tuổi tác càng lớn, ngược lại con người ta càng trở nên biếng nhác.

Thanh xuân đã qua thì sao, chẳng qua nó chỉ là một bộ lọc không hoàn thiện trong cuộc đời của bạn mà thôi, chỉ có thể lọc được những tháng năm mà bạn chẳng thể quay trở lại.

***

Rất rất lâu rồi tôi chưa trảo qua cảm giác nôn nóng, mong muốn nhanh chóng làm một việc đến như thế.

Thật ra nguyên nhân của sự cấp thiết như vậy đều là nhờ ơn cái tên Tuệ Tử đáng ghét ban tặng.

***

Buổi trưa cùng An Nhiên đến nơi gần công ty của chị ăn trưa rồi chuẩn bị đến công ty, chị kiên quyết muốn đưa tôi đi, tôi cũng không hề từ chối.  

Chuyện mà trong lòng mong ước, vậy thì không nên làm ra vẻ.

Thích ngồi cạnh chị như vậy, lẳng lặng ngắm nhìn dáng vẻ chị lái xe, dù cho chị không nói chuyện với tôi thì tiếng hô hấp cũng đã đủ để cho tôi thỏa mãn và hưởng thụ.

Đến công ty, tôi lại không phải muốn rời xa chị, ì ạch nửa ngày mới không nỡ bước xuống xe đi vào công ty.

Mới vừa ngồi vào chỗ không lâu, cái tên Tuệ Tử đắc ý kia đã cười hì hì lượn đi vào, nghĩ thầm, nhất định là Tiểu Mễ mật báo cho cô ấy.

“Sao rồi, sao lại đi làm rồi?!” Biết là thế nào cô ấy cũng sẽ dùng cái giọng điệu đá điểu này.

“Bộ bên trong đầu cậu có thêm rada nữa à?! Thực sự là chó cũng không sánh nổi cậu.”

“Hôm nay cậu nói mình cái gì cũng được, ha ha ha.” Người này chẳng những không nổi điên mà còn lấy ra bộ dáng cợt nhả.

“Cậu muốn gì?” Mặc dù trong lòng biết rõ tiểu tâm bát quái kia của cô ấy, nhưng không thể cứ vậy nói với cô ấy.

“Mình muốn gì rõ ràng cậu biết mà.”

“Trong đầu mình không có rada.” Tôi tức giận với cô ấy.

Ngẫm lại, Tuệ Tử có lẽ là người bạn duy nhất mà tôi không thể nào kiên trì để nói chuyện đàng hoàng được với cô ấy, thế nhưng, không thể không nói, Tuệ Tử đích xác là một người bạn thân vừa thiện lương lại vừa thật tâm đối với tôi.

Có rất nhiều người nói: Ngàn vạn lần chớ nên xem đồng nghiệp trong công ty là bạn thân, tôi cũng đã từng làm như vậy.

Chỉ có Tuệ Tử, cô ấy thuần khiết bát quái, phá vỡ hết thảy mọi thứ, khiến cho tôi càng ngày càng không thể bỏ được sự dai dẳng đuổi cũng không chịu đi này, làm cho tôi yên tâm và thoải mái tiếp nhận một tình bạn thân thiết.

“Được rồi. Cậu cùng đừng thả câu với mình nữa, đi thôi, chúng ta ra ngoài nói.”

Nói xong liền kéo tôi ra ngoài, đi đến cửa vẫn không quên quay lại nói với Tiểu Mễ một câu: “Mượn lão đại của mấy em dùng một lát ha.”  

Sau đó tiếp tục dắt tôi đi ra ngoài.

Chân trước vừa bước đến cửa phòng làm việc, ngay lập tức nghe thấy bạn học Tiểu Mễ nhỏ giọng trả lời lại một câu: “Mời dùng, không cần hoàn trả.”

“Trương Tiểu Mễ! Tôi nghe thấy đấy! Em chờ đó cho tôi…” Tôi cũng cố tình để lại một câu tàn ác.

***

Cuối cùng, vẫn bị Tuệ Tử kéo xuống lầu dưới.

Chỉ đơn giản nói cho cô ấy biết, buổi tối có người mời cô ấy dùng cơm, đến lúc đó sẽ giải thích rõ với cô ấy, cô ấy cũng biết ở công ty tôi sẽ không nói nhiều cô ấy, cho nên cũng bỏ qua cho tôi.

***

Trở lại phòng làm việc, lúc đi ngang Tiểu Mễ, quả nhiên thấy cô bé dùng một ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn tôi với bộ dáng cầu xin tha thứ, dõi theo suốt một đường đến chỗ ngồi của tôi.

Chưa ngồi xuống, tôi đột nhiên hù cô bé, nói: “Trương Tiểu Mễ, toàn bộ ngày nghỉ tháng sau của em hủy hết!”

“Hả!! Cái gì??? Chị nói gì?? Lão đại, không phải chứ...”  Lập tức nhào tới tiếp tục cầu xin tha thứ.

“Nói nhảm tiếp thì toàn bộ phép của sáu tháng cuối năm cũng hủy luôn!” Tôi cố tình dọa cô bé.

Kết quả, Tiểu Mễ ngay lập tức ngậm miệng, chỉ là chưa đến một phút sau liền nghe thấy thanh âm nói khẽ bay đến, cô bé bĩu môi nói: “Lão đại, mới vừa rồi chị nói là gạt người.” Vừa nói vừa dùng đôi mắt nhỏ đáng thương nhìn tôi, thấy bộ dạng nhịn cười của tôi cô bé mới phụt một hơi nở nụ cười.

***

Đây là một buổi chiều vô cùng vô cùng dài.

Đối với chuyện buổi tối thẳng thắng cùng Tuệ Tử, trong lòng tôi thật sự không có chút lạc quan nào, bởi vì tôi rất hiểu cô ấy.

Đừng thấy bình thường cô ấy cứ điên điên khùng khùng, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất nhưng thật ra trong lòng thì lại là một tiểu cô nương cố chấp và vô cùng truyền thống.   

Vất vả chịu đựng đến giờ tan làm, gọi Tuệ Tử cùng ra khỏi công ty, lúc này An tổng đã sớm chờ sẵn ở đó.

Tuệ Tử vừa thấy An tổng lập tức chạy vọt đến.

“An tổng, sao chị lại đến đây?” Cô ấy lôi kéo An Nhiên nói, tôi đứng sau lưng chị không dám lên tiếng.

“Tôi tới đón hai người.” An Nhiên không nhanh không chậm trả lời cô ấy.

“Tới đón chúng tôi? Tôi và Phi Phi hôm nay có hẹn rồi nha” Giọng điệu của Tuệ Tử có chút sống động hỏi chị.

“Tôi đến đón hai người, mời hai người ăn tối.” An Nhiễn vẫn giữ một khẩu khí không hơn thua, còn tôi đứng ở sau lưng chị căng thẳng đến mức trái tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.  

Tuệ Tử sững sốt một hồi, đột nhiên xoay qua nhìn chằm chằm tôi hỏi: “Phi Phi, chuyện này là sao?”   

Giọng nói đó lập tức hù tôi sợ, vừa muốn lên tiếng thì bị An Nhiên đoạt lời.

“Tuệ Tử, lên xe trước được không? Chúng tôi sẽ từ từ giải thích với em.”  

Tuệ Tử không màn đến An Nhiên, đích thân kéo tôi qua, lạnh lùng chất vấn tôi “Phi Phi, cậu nói cho rõ ràng cho mình, chuyện gì này là sao?”  

Đột nhiên, tôi có chút mờ mịt.

Tôi không nghĩ đến một Tuệ Tử ngày thường tùy tùy tiện tiện như thế, lúc này lại quá thông minh và nhạy cảm.

Trong lòng tôi thật ra đã biết cô ấy hiểu ra mối quan hệ giữa tôi và An Nhiên, cô ấy không ngừng truy vấn tôi, hy vọng nhất định phải từ chính miệng tôi nói cho cô ấy biết, minh chứng cho cô ấy nghe.

“Lên xe trước đi.”

“Cậu nói cho rõ trước.”

“Tuệ Tử, xin cậu, lên xe trước đi được không? Trên đường mình sẽ giải thích toàn bộ mọi chuyện với cậu.” Tôi khó có được một lần khẩn cầu như vậy với cô ấy, ngoài ý muốn cô ấy đồng ý.

Chỉ là, sau khi cô ấy đen mặt ngồi vào xe thì thuận tay hung hăng đóng cửa xe lại, cũng tiện tay nhốt tôi ở ngoài xe.

***

Bất đắc dĩ tôi chỉ có thể từ bên kia đi vào xe, lần đầu liên nơm nớp lo sợ ngồi kế bên nhìn cô ấy như vậy.

Lúc này, An Nhiên cũng lên xe, không nói gì, cũng không quay lại nhìn chúng tôi.

Qua một lúc lâu Tuệ Tử đều làm mặt lạnh, không có ý muốn để tâm đến tôi, đây quá không giống với cô ấy bình thường rồi.  

Tôi hơi sợ, không thể không chủ động lên tiếng trước: “Tuệ Tử, cậu nghe mình nói được chứ?”

Qua vài giây lâu lắc, cô ấy chỉ trả lời: “Cậu nói đi.”

“Được. Mình biết có lẽ cậu đã đoán ra một ít rồi đúng không? Không sai, hôm nay người mà mình muốn dẫn cậu đến gặp mặt đó là An tổng. Không có một lý do thừa thải nào cả, mình yêu chị ấy, mình yêu An tổng, sau này chỉ muốn cùng chị ấy bên nhau.”

“Phi Phi, cậu bị điên hay là thần kinh có vấn đề? Cái gì gọi là cậu yêu An tổng?”  Tuệ Tử đặc biệt lớn tiếng với tôi.

“Mình không điên, mình rất bình thường.” Tôi là giả vờ trấn định mà phản bác cô ấy.

“Cậu bình thường cái rắm! Cậu yêu An tổng?! Cô ấy là phụ nữ, cậu có biết không?”

“Phụ nữ thì đã sao? Phụ nữ thì mình không thể yêu sao?”

“Hai người như vậy là rất kỳ quái, cậu biết không?” Tuệ Tử rõ ràng là không chịu hiểu và chấp nhận cho tình cảm như vậy, trong lòng tôi khổ sở chất chồng.

“Tuệ Tử, cậu có thể nào bình tĩnh lại đươc không. Cậu đã ở Nhật Bản nhiều năm như vậy, lẽ nào cậu không hiểu được tình cảm này sao?”

“Mình hiểu tình cảm này, nhưng mình không hiểu được tại sao cậu cũng đi theo cái tình cảm này?”

“Cậu có thể nào đừng dùng cái từ đi theo này không?! Tình cảm của chúng mình như vậy thì thế nào? Tình yêu của chúng mình là có lỗi? Chẳng qua mình chỉ yêu một người con gái giống mình thôi mà.”

“Phi Phi, tình yêu thì không sai, nhưng cậu yêu cô ấy đó là sai! Mình không đồng ý, nhất định không đồng ý! Cậu đừng làm cho mình mất mặt.”  

“Cậu có bệnh à? Cậu dựa vào gì mà nói chúng mình như vậy là làm cậu mất mặt?!”

“Mình dựa vào gì?! Dựa vào mình là bạn của cậu thì mình không thể nào đồng ý.”

“Nếu đã như vậy, tùy cậu, mình cũng không để ý đến cậu có đồng ý hay không, mình chỉ cần bên cạnh chị ấy.”

“Từ Mạt Phi, cậu, cái tên hỗn đản!” Cô ấy đột nhiên như nổi bão tát cho tôi một tát.

Đang bị hành động đột nhiên phát sinh này của cô ấy làm sợ đến ngây người, tôi tựa như nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt cô ấy chảy xuống.  

Cô ấy cứ chứa lệ như vậy chòng chọc nhìn tôi hồi lâu, kế tiếp liền xoay người mở cửa xe xông ra ngoài.

***

Chỉ là, bất thình lình bị một cái tát đã triệt để làm tôi sợ đến ngây dại, đang lúc không biết phải làm thế nào thì nghe thấy giọng nói của An Nhiên vô cùng vội vàng gọi tôi: “Phi Phi, đừng ngẩn người, chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo Tuệ Tử.”

Nghe thấy giọng nói của chị, tôi mới lấy lại tinh thần, xuống xe theo An Nhiên một đường đuổi theo Tuệ Tử.  

Một đường đuổi, một đường tìm, vừa gọi điện, vừa nhắn tin.

Chỉ là, một đoạn đường từ nơi này đến nhà ga đều không nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, không nghe điện thoại, không hồi âm tin nhắn.

Ngay lúc đó, trong một thoáng thậm chí tôi còn nghĩ đến, có lẽ sau này tôi đã mất đi người bạn này rồi.

***

Lần nữa quay lại trên xe, tôi như mệt lã người, vô lực dựa vào ghế ngồi.  

An Nhiên nhìn thấy tôi như vậy, không nói gì, chỉ dùng sự ấm áp trước sau như một của chị, tiến đến gần nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Đây chính là sự ngăn trở chính thức và đầu tiên mà tôi và An Nhiên gặp phải kể từ sau khi quen nhau, trong lòng có vô số từ ngữ và cảm xúc khó tả đan xen.

Nhớ lại một khắc bắt đầu kia, khi mà Tuệ Tử nhìn thấy An Nhiên, rồi đến lúc đi hết một đoạn đường dài vô cùng dài nhưng lại không tìm được phương hướng.

Trong lòng có rất nhiều ủy khuất muốn phát tiết ra ngoài, nhưng khi muốn mở miệng thì lại không biết phải nói ra thế nào.

***

Cho nên, tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng An Nhiên.

Chị tựa như nghe được, lý do hiển nhiên là xuất hiện ở ngay trước mắt tôi.

Vì vậy, tôi lần nữa gọi tên chị.

Sau đó liền hôn lên môi chị, không muốn nói chuyện cũng không thể nào lên tiếng.  

Chỉ đem một thân vừa mới mới bôn ba, một thân ủy khuất đều đút hết cho chị.