Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 13




Ta đang moi hết lòng mề để hứa hẹn xin trời trăng chứng giám trấn an hắn rằng dù có hóa thành tro ta cũng không quỵt nợ, nhưng lại bị hắn túm cánh tay xách dậy. Người ta lảo đảo, bị kẹp hắn đi.



Vì thế, trước những đôi mắt ngạc nhiên thô lố, trong tiếng k3u r3n như chết cha chết mẹ của Mạn Mạn sư tỷ, ta bị chủ nợ của mình xách đi cưỡi mây đè gió, bay đến một ngọn núi tiên mây mù che phủ.



Ta nơm nớp lo sợ đáp xuống đất, ngẩng đầu lên thì thấy một khoảng sân ngợp bóng hoa, rực rỡ bốn mùa tranh khoe sắc thắm, ta ngắm mà hoa cả mắt.



Ta bị hắn xách vào trong sân, vừa bước được mấy bước đã thấy một vị tiên già tóc bạc phơ đi ra từ căn phòng xế sân, vừa đi vừa lải nhải: “Tiểu điện hạ, bây giờ người ngợm cậu còn yếu lắm, sao cậu dám ra ngoài lâu thế, thuốc nguội hết rồi đây này…”



Chủ nợ mặt mũi lạnh te liếc vị tiên già một cái, bấy giờ ông tiên nọ mới phát hiện còn có một người đi theo cạnh hắn. Lão ta lập tức im ngay, không hó hé gì nữa.



Hắn đẩy ta qua cho vị tiên già nọ, để lão khám thử cho ta.



Vị tiên già vội mời ta tới trước một chiếc bàn nhỏ bằng bạch ngọc dưới gốc hải đường. Sau khi ngồi xuống chung bàn với ta, lão đưa hai ngón tay gầy đét ra, đặt nhẹ lên cổ tay ta, nhắm mắt tập trung nghe ngóng. Một lúc lâu sau lão mới nói: “Tiểu tiên tử này khỏe lắm, khỏe lắm.”



Gương mặt đẹp của gã chủ nợ đứng kế ta sắp đen như đáy nồi…



Ta ý nhị ho nhẹ một cái. Đương nhiên là khỏe như vâm rồi, nội đan của tiểu điện hạ nhà ông bị tôi xơi mất, tôi không khỏe mới là lạ ấy…



Chủ nợ điện hạ ngó ta, rồi nói với vị tiên già nọ: “Phiền Bạch Chỉ tiên quân chẩn bệnh cẩn thận lại lần nữa cho cô ta, xem thử… tình hình nội đan của cô ta ra sao…”



Vị tiên già nghe thế thì lại đặt ngón tay lên cổ tay ta, nhắm mắt trầm ngâm hồi lâu, rồi mở mắt ra phán: “Nội đan mạnh mẽ, thâm sâu khó lường. Lạ thật lạ thật, khí phách mạnh mẽ cứng cáp thế này, không giống của con gái…”



Vị tiên già lẩm nhẩm một lát, đột nhiên im bặt. Mắt lão dừng trên mặt ta một lát, lão nhìn ta chòng chọc một lúc lâu. Đôi mắt sáng quắc kia gần như sắp đốt một lỗ thủng trên mặt ta.



“Tiểu điện hạ, chẳng lẽ nội đan của cậu…”



Chủ nợ gật đầu, ông tiên run chòm râu tóm cổ tay ta, lại khám mạch cho ta lần nữa.



“Sao có thể… chậc chậc… Sao lại thế được…”



Ta thấy hai hàng lông mày dài bạc phơ của lão mỗi lúc một chau lại với nhau, cuối cùng đan thành một hàng.



“Làm sao để lấy được nội đan ra?”



Chủ nợ hỏi vấn đề mà hắn mong nhớ ngày đêm.



Vị tiên già khám cổ tay phải của ta, vừa lắc đầu quầy quậy, vừa đổi qua cổ tay trái để khám tiếp, rầy rà mãi không chịu lên tiếng.



Ta thầm khấn hết thần phật trên trời, cầu xin các ngài rằng sau khi trả lại nội đan cho tên ấy, ta vẫn có thể giữ lại chút linh thức, nếu không làm thần tiên, thì làm yêu quái yêu tinh cũng được…



“Có cách nào không…”



Giọng điệu của chủ nợ hơi bất an.



Vị tiên già lắc đầu lấy làm kỳ: “Tiểu tiên hành nghề y đã mấy trăm năm, hôm nay mới gặp sự lạ này lần đầu. Trong cơ thể của tiểu tiên tử này thật sự có uy lực hùng hồn của nội đan, lúc thì cương lúc lại nhu, có lúc còn hung hăng ồn ào, như dã thú bị nhốt trong lồng vậy… Điều lạ lùng hơn nữa là, rõ ràng có uy lực mạnh mẽ của nội đan, nhưng tiểu tiên lại không thể lần được vết mạch của nó, không đuổi kịp được hướng đi của nó. Tiểu tiên… không biết nội đan của điện hạ đang ở chỗ nào trong cơ thể tiên tử này…”



Lòng ta thầm than thôi xong thôi tiêu…



Chủ nợ quả nhiên nổi nóng, lại túm chặt cổ tay ta: “Cô lại giở quẻ gì đấy…”



Ta ho sặc sụa, xua tay lia lịa: “Có… Có quẻ gì bao giờ đâu…”




Mặt chủ nợ đen thùi lùi, hắn hất ta đi, quay đầu lại bàn luận với vị tiên già: “Cho cô ta uống chút canh gây buồn nôn, liệu có ọe nội đan ra được không?”



Vị tiên già lắc đầu: “Tiểu tiên không dám chắc là nội đan ở trong lồng nguc hoặc ổ bụng của cô ta đâu ạ.”



“Ngoắc cô ta lên cành Đông Nam, rồi lại co kéo bằng pháp thuật, nội đan có tự rớt ra được không?”



(Treo cành Đông Nam: là một cụm có nghĩa là thắt cổ tự vẫn ở cành cây ở phía Đông Nam. Từ bài tới “Khổng Tước Đông Nam phi“. Nguyên văn: Phủ lại nghe việc này, biết sẽ phải biệt ly, bồi hồi dưới cây vắng, tự treo cành Đông Nam. Trong văn cảnh này có thể chỉ là nam chính bảo treo nữ chính lên cây thôi.)



Vị tiên già tiếp tục lắc đầu: “Nội đan có hình thù thật, mà lại không dáng vóc, biến ảo hư thật, không đơn giản chỉ là một hạt châu đâu ạ.”



“Nếu cần thì chọc tí tiết ra, biết đâu nó lại ở trong máu?”



Vị tiên già tỏ vẻ bó tay, chỉ lắc đầu nói: “Xin thứ cho sự vô dụng của tiểu tiên, tiểu tiên chịu thôi…”



Chủ nợ có vô số những ý tưởng kì khôi, cách này không thực hiện được, hắn có thể lập tức thốt ra cách còn khó tưởng tượng hơn ngay. Ta ngồi cạnh đấy nghe mà thấy hãi hùng khiếp vía, người run bần bật. Ta nghĩ bụng thằng cha này ác ôn cùng cực, hôm nay mình rơi vào tay hắn, e là không qua chuyện dễ dàng được đâu.



Sau khi nghe hết đống ý tưởng lạ lùng kì cục của gã sát tinh, vị tiên già rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn nói thẳng: “Những cách mà điện hạ vừa nói, đều là để giữ lại tính mạng cho tiên tử này đúng không…”



Ta ngạc nhiên, hắn nghẹn họng, không gian bỗng dưng trở nên yên ắng.



“Làm gì có chuyện đấy…”



Hắn sửng sốt một lát rồi bực bội nói, cứ như bị sỉ nhục lớn lao lắm vậy.




Vị tiên già liếc ta với vẻ xin lỗi, đoạn nói với sát tinh điện hạ: “Vậy thứ cho tiểu tiên nói thẳng, hiện giờ chỉ có một cách có thể thử, nhưng tiểu tiên cũng không chắc hoàn toàn được.”



Sát tinh kêu lão nói thử nghe coi.



Vị tiên già lại liếc ta đầy vẻ xin lỗi: “Điện hạ cứ đánh cô ta về nguyên hình. Nếu đã là một cái bình, thì nát tan thành bột mịn có lẽ sẽ tìm lại được nội đan…”



Ta nghe thế mà như rớt thẳng xuống hầm băng. Lão già xấu bụng ác ôn được lắm, còn nghĩ ra cách độc địa như thế để sát hại ta.



Sát tinh cúi đầu im lặng không lên tiếng, chẳng rõ đang suy nghĩ gì.



Giờ thì ta cũng mặc kệ đạo nghĩa đất trời thiếu ai phải trả gì gì đấy, nhấc chân định chạy bán xới cho xong, nhưng bàn tay to mạnh bạo của gã sát tinh lại tóm chặt cổ tay ta. Hắn kéo phắt ta tới bên cạnh, ta suýt ngã nhào vào ngực hắn.



Hắn quẳng ta cho lão già độc địa kia, nói nhẹ tênh: “Nhốt lại.”



Nói xong hắn đi dọc khu vườn hoa lá tốt tươi về nhà chính mà chẳng thèm ngoái đầu…



Đêm xuống, ngoài cửa sổ mưa thưa gió mạnh, ở trong nhà phòng hẩm gối hiu. Ta rúc mình run bần bật dưới lớp chăn mây, nhớ tới những lời mà lão già lòng dạ hiểm độc kia nói, và đống vết nhơ đầy rẫy của gã sát tinh Thập Điện Diêm La. Nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ cảm thấy phen này đời mình chắc đi tong. So với ngồi chờ chết, chi bằng chống lại hắn một lần, biết đâu còn có cửa cứu bản thân.



Vì thế ta đứng dậy, rón ra rón rén đi ra phòng ngoài, lập tức đi đến quyết định. Tuy rằng Lưu Ba cũng tốt, nhưng ta không thể ở lại đây được. Nhân lúc tối trời, ta sẽ lần ra cửa núi, lén chuồn đi. Bốn bể tám cõi, cứ trốn bừa đi đâu đấy, rồi từ từ tính chuyện sau này vậy.



Ta đi dọc theo những rặng hoa hạnh hoa đào hoa mận, bìm bìm tường vi đồ mi, trải hết bao khó khăn hiểm trở mới tới cổng viện.



Lúc đang định trèo tường ra ngoài, ta bỗng cảm thấy còn mấy chuyện trăn trở trong lòng. Trầm ngâm một lát, ta đưa tay ngắt một cành nhỏ giữa bụi hoa đồ mi, ngồi xổm xuống viết vào cạnh cửa: “Tinh Trầm sư huynh, chuyến này muội đi không phải là vì muốn lấy nội đan của huynh, mà là tại trời đất bao la, muội còn chưa sống đủ. Đợi muội thăm hết chốn lạ thuật hay, nhất định sẽ tìm được cách lấy nội đan ra. Những gì còn nợ huynh, rồi sẽ có ngày muội trả lại toàn vẹn.”



Ta toan quẳng cành hoa đi, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại bồi thêm câu nữa: “Thời gian gấp gáp, không thể nói lời cáo từ tạm biệt Mạn Mạn sư tỷ, xin phiền sư huynh chuyển lời thay muội. Quãng thời gian ở cạnh tỷ ấy thật sự rất vui, ngày sau muội nhất định sẽ về thăm tỷ ấy.”




Viết xong mấy câu này, ta mới cảm thấy đã xong hết tâm sự, vui vẻ quẳng cành hoa đang cầm đi. Sợ mưa làm ướt dòng chữ ta viết trên mặt đất, ta bèn nhớ lại thuật tạo tiên chướng mà hôm trước vừa học được. Ta thầm đọc quyết, vung nhẹ tay lên, tạo một lá chắn mỏng trên những hàng chữ, gió thổi không tan, mưa xối không nhòe.



Ta hài lòng đứng dậy, trèo tường bỏ đi.



Ban nãy bị lóa mắt vì thảm hoa lung linh trong sân, nhảy khỏi tường bao ta mới biết ngôi nhà này được xây bên vách núi, đi tầm trăm bước là tới vực sâu hun hút, thung vắng gió xoay. Ngẩng đầu lên chỉ thấy vầng trăng bóng chiếc, làm lòng ta cũng quạnh quẽ theo.



Nhưng giờ chắc chắn không phải là lúc để ngắm trăng tỏ lòng, ta vỗ lên mặt đất, đang định vẽ quyết gọi mây thoảng tới, thì bỗng nghe thấy tiếng chó sủa ồm ồm đằng sau.



Ta sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy một con chó to đen trùi trũi đang đứng cách đấy mấy bước, đôi mắt tàn nhẫn lóe lên tia sáng âm u giữa màn đêm đen. Nó lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, mõm kêu ư ử rất ư là nguy hiểm, trông tướng là chuẩn bị bổ nhào về phía ta.



Ta loạng choạng, xoay người lại cất bước bỏ chạy. Con chó sủa ầm ĩ, cũng cất bước đuổi theo.



Thương thay cái thân ta, thời còn là bình thì bị trời giáng sét đuổi theo trên trời dưới dất.



Vất vả lắm mới được làm thần tiên thì lại bị một con chó dại đuổi theo chạy khắp núi đồi.



Đâu cũng không thoát được bốn chữ “chạy trốn mệt mỏi”…



Ta chạy một vòng quanh đỉnh núi, bị con chó đen kia đuổi tới mép vực, bèn vội vàng gọi một đụn mây bay lên trời. Không ngờ con chó nọ không phải dạng vừa, cũng cưỡi mây đuổi theo ta, dí sát đằng sau. Tuy ta là thần tiên, nhưng lại là một vị thần tiên có pháp lực vô cùng khiêm tốn, cưỡi mây đi gió một lúc là hết sức. Con chó đuổi đằng sau gâu mấy tiếng, ta nhất thời lảo đảo, ngã xuống hẻm núi mây mù lượn lờ.



Gió thổi phần phật bên tai, vậy mà ta lại cảm thấy hơi quen thuộc.



Mắt thấy đá tảng lởm chởm dưới đáy vực đã gần ngay phía trước, ta ngã dúi đầu, ắt hẳn mặt sẽ bị đập thành quả hồng đỏ ối, thì tiếng gió bên tai bỗng nhiên biến mất. Một bàn tay xách cổ áo ta, kéo ta lên một đám mây.



Ta vỗ ngực, ngã xuống đụn mây: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mà có…”



Ta mới nói được một nửa, ngẩng đầu lên thấy người trước mắt, đột nhiên luống ca luống cuống, suýt lăn khỏi đụn mây nọ lần nữa. Hắn cực chẳng đã, đành duỗi tay kéo ta lại.



“Không… Không… Không phải muội muốn lấy nội đan của huynh đâu…”



Ta cuống quít giải thích.



“Vậy cô muốn làm gì?”



Hắn nhìn xuống ta từ trên cao, dung nhan rờ rỡ giữa bóng đêm, tựa như người trong giấc mộng.



“Muội… Muội chỉ không muốn chết thôi.”



Ta nói xong, sống mũi cay cay, lại sắp bật khóc nức nở.



Hắn thấy ta chực khóc, bực bội nói: “Ai muốn cô chết chứ.”



Dứt lời, hắn vỗ con chó bự ác ôn dữ dằn bên cạnh mình ra chiều trìu mến lắm, cất giọng: “Đi thôi.”



Đoạn, hắn kẹp ta vượt mây cưỡi gió, lại đưa ta quay về khoảng sân mà ban nãy khó khăn lắm ta mới trốn thoát được.



[HẾT CHƯƠNG 13]