Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 39




Tiếng bước chân của sư tỷ vọng lại từ đằng sau, ta ngoái đầu nhờ tỷ ấy nhìn xem mặt ta đã lau sạch chưa, sư tỷ bối rối nói: “Mặt muội có bị dơ đâu…”



Tinh Trầm ho nhẹ một tiếng, nhìn chiếc đèn hoa sen trong dòng suối, hỏi: “Đứa nào trong hai đứa hái đèn đây?”



Ta và sư tỷ hoảng sợ nói: “Sao lại là bọn muội hái ạ?”



Tinh Trầm đáp: “Nước suối này hẳn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi hoặc chấp niệm trong lòng mỗi người, người nào càng vô lo vô nghĩ, thì càng dễ hái được đèn hoa sen hơn. Ta thấy hai đứa… đều rất thích hợp…”



Ta và sư tỷ cùng nhìn nhau, hình như cha nội này đang cà khịa chúng ta thì phải…



Sư tỷ chần chờ nói: “Nhưng làm vậy, thì huynh coi như không được làm sứ giả truyền đăng rồi.”



Tinh Trầm đáp: “Không sao, chỉ cần qua được ải này ra khỏi trận, thì đều có cơ hội xuống núi thăm thú, còn có thể tới núi Tu Di theo sứ giả truyền đăng. Bao nhiêu người vào đây cũng chỉ vì món lợi ấy, lần này chúng ta đã kiếm đủ rồi.”



Sư tỷ nghe vậy, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn nhiều.



Ta lại nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ trong giấc mộng của Tinh Trầm. Mẹ hắn siết chặt cổ hắn, suýt b0p chân hắn…



Giọng điệu của hắn vô cùng nhẹ nhàng, vẻ mặt như không có việc gì. Nếu không phải ta vô tình biết được quá khứ ấy, thì làm sao thấy được một thoáng chua xót nhỏ tới nỗi khó lòng phát hiện nổi trong ánh mắt biếng nhác của hắn…



Chưa chắc hắn đã không muốn tự tay hái đèn hoa sen, nhưng hồi ức kia đã in vào tận xương cốt, hắn không muốn đối mặt với hiểm nguy lần nữa mà thôi…



Mạn Mạn sư tỷ nói: “Nếu vậy, Phinh Phinh sẽ là người thích hợp nhất. Thứ nhất là muội ít tuổi, trẻ con chưa hiểu chuyện, lấy đâu ra sợ hãi và chấp niệm. Thứ hai là ba cửa ải trước đều nhờ vận may của muội nên mới qua được, đèn hoa sèn này vốn nên thuộc về muội.”



Tuy sư tỷ nói có lý, nhưng tỷ ấy lại không biết thật ra trong lòng ta có một nỗi sợ sâu không thấy đáy. Cội nguồn của nỗi sợ đang đứng ngay cạnh ta, gọi bay bướm là chủ nợ…



Nhưng ta lại không thể trình bày rõ câu này, đành phẩy tay khiêm tốn nói: “Nếu nhắc đến vô tư vô lo, thì trên núi Lưu Ba sư tỷ nhận thứ hai, chẳng ai dám chòi thứ nhất. Chi bằng thế này đi, sư tỷ cứ thử trước, nếu hái không được, thì tới lượt muội cũng không muộn. Dù gì cũng tới đây rồi, không tự tay hái tóm lại vẫn hơi tiếc nuối.”



Sư tỷ nghe thế thì gật đầu. Ta với tỷ ấy vào vượt mê trận chỉ để có cơ hội được xuống chân núi đi chơi, vốn chưa từng thực sự để chuyện làm sứ giả truyền đăng trong lòng. Bởi vậy nên chúng ta bớt đi rất nhiều ngại ngùng nhún nhường, ai hái đèn cũng thế cả.



Sư tỷ lập tức quỳ gối bên dòng nước, chống một tay trên bờ, thò một tay vào nước, đưa về hướng chiếc đèn hoa sen ánh nến lay động.



Ta kích động nhìn tỷ ấy, chờ mong thấy cảnh tượng mê trận được phá giải, trời đất khoáng đạt đổi thay…



Không ngờ sư tỷ tay vừa thò tay vào trong nước, là lại ngơ ngác bất động ngay, không khác gì Tễ Nguyệt sư huynh ban nãy.



Ta và Tinh Trầm liếc nhau. Người vô lo vô nghĩ như Mạn Mạn sư tỷ chẳng lẽ cũng từng có khúc mắc gì không hóa giải được hay sao?



Chúng ta lặng lẽ đứng chờ cạnh đó một lúc, chỉ thấy Mạn Mạn sư tỷ nhíu mày, ngơ ngác nhìn dòng nước chằm chằm một lát, vẻ đau khổ dần hiện lên trên nét mặt. Tỷ ấy chợt bật khóc nức nở, nước mắt như những hạt châu đứt dây, rơi ào ào vào trong nước…



Ta chưa từng thấy tỷ ấy có biểu cảm chua xót như thế bao giờ, muốn gọi tỷ ấy, nhưng lại bị Tinh Trầm chặn lại, “Cho con bé chút thời gian, để nó tự thử tìm cách vượt qua đi.”





Ta đành ngồi quỳ bên dòng suối, dằn lòng mình lại chờ tỷ ấy. Chờ tầm một canh giờ, chỉ thấy sắc mặt tỷ ấy thoáng dịu đi, rồi lại chợt buồn bã rơi lệ, lặp đi lặp lại mãi không dứt…



Tễ Nguyệt sư huynh ở bờ bên kia đã thôi lăn lộn. Ânh ta ngậm một cọng cỏ, ngồi xếp bằng ven suối, lạnh lùng xem trò vui bên này của chúng ta.



Ta thấy mắt Mạn Mạn sư tỷ đã sưng húp lên vì khóc, bèn ngoái lại thương lượng với Tinh Trầm, hay là cứ đánh thức tỷ ấy trước rồi tính tiếp sau. Tinh Trầm gật đầu, ta bèn vỗ nhẹ lên bả vai Mạn Mạn sư tỷ.



“Sư tỷ… Mau tỉnh lại đi… Sư tỷ… Mau tỉnh lại đi ạ…”



Gọi mãi, sư tỷ mới dần định thần. Tỷ ấy nhìn ta chằm chằm một lúc rồi chợt như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên nhào vào lòng ta, bật khóc đau đớn.



“Ki Đần… con Ki Đần của ta…”



Tễ Nguyệt sư huynh ở bờ bên kia đột nhiên ho sặc sụa, như thể nuốt nhầm cỏ nên bị sặc. Anh ta vừa ho, vừa ngửa mặt lên trời cười to, “Ki Đần… Ha ha… Cô khóc vì một con chó à…”




Ta cảm kích liếc nhìn Tễ Nguyệt sư huynh. Nếu không nhờ anh ta kịp thời đảm nhiệm việc kéo gần hết thù hận, thì chắc tình nghĩa giữa ta và Mạn Mạn sư tỷ chỉ đến thế thôi, vì bây bởi ta cũng đang cười run cả vai…



Tinh Trầm lừ mắt nhìn chúng ta, rồi lại lườm Tễ Nguyệt sư huynh ở bờ đối diện, cuối cùng yên lặng ngước lên không trung xanh thẳm. Như thể hắn đang yên lặng hỏi trời xanh, sao hắn lại đứng chung một chỗ với bọn ta…



Mạn Mạn sư tỷ bị Tễ Nguyệt cười cho thì thẹn quá hóa giận. Tỷ ấy không hề nhận ra ban nãy ta cũng cười trộm. Tới lúc tỷ ấy thôi nức nở, lau khô nước mắt nói chuyện với ta, thì ta đã ngồi nghiêm chỉnh, mặt cũng rầu rĩ tỏ vẻ đồng cảm.



“Phinh Phinh, muội vẫn là người hiểu lòng tỷ nhất. Ki Đần tuy là một con chó, nhưng nó là đứa bạn đã bên ta từ nhỏ đến lớn, là chú cún thân nhất của ta. Ta thương tiếc nó thì làm sao, có gì buồn cười đâu…”



Ta tỏ vẻ đạo mạo gật đầu, “Sư tỷ nói chí phải ạ, sao Tễ Nguyệt sư huynh lại có thể như thế được…”



Tinh Trầm: “…”



Hắn quyết định xoay phắt đi, quay lưng về phía chúng ta, lại lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.



Sư tỷ đã dần bình tĩnh lại, bèn kêu ta mau thử ngay đi. Ta căng thẳng nuốt nước miếng, kéo tay áo Tinh Trầm.



Hắn quay đầu lại, đảo mắt qua cái tay đang túm tay áo hắn của ta trước, sau đó mới nhướng nửa bên mày nhìn về phía ta.



“Sư huynh… An ủi cho muội đỡ sợ trước đi ạ…”



Ta ngước mắt trông chờ nhìn hắn, lại căng thẳng nuốt nước miếng.



Hắn nhếch khóe miệng: “An ủi thế nào?”



Đơn giản lắm, chỉ cần nói với ta là, cái thứ nội đan của nợ này cũng chẳng có gì ghê gớm, muội cứ yên tâm mà xài, sau này từ tốn mà trả, khỏi cần gấp…




Nhưng đương nhiên ta chẳng dám đề cập đến chữ nào trong lời này, đành phải nói với hắn: “Cười… Cười một cái đi ạ…”



Xin cho ta khắc sâu nụ cười này trong tâm trí, tí nữa dù hắn có vác đao đuổi theo chém mình trong ảo ảnh, thì cũng có thể thuyết phục bản thân rằng thực ra hắn là một người rất ôn hòa…



Tinh Trầm liếc nhìn ngọn đèn hoa sen trong suối: “Cô sợ lát nữa sẽ nhìn thấy ta à?”



Ta ngượng ngùng nói: “Làm gì có, làm gì có, sao lại thế được ạ…”



Thái dương hắn giần giật, hắn thờ ơ hỏi: “Ta đáng sợ như vậy sao?”



Ta vội lắc đầu: “Nào có, nào có, không đáng sợ tẹo nào ạ…”



Hắn thở dài một tiếng nhẹ đến mức gần như không nghe được, gõ nhẹ lên trán ta: “Đi hái đèn đi…”



Ta đành bò đến bên dòng nước, hít vào một hơi thật sâu, thò tay vào trong suối.



Ngọn đèn hoa sen gần trong gang tấc, bỗng nhiên không biết đi đâu. Thứ thay thế nó là một gương mặt quen thuộc, cũng gần trong gang tấc…



Một bàn tay to đột nhiên nắm chặt cổ ta, gần như muốn nhổ ta lên như nhổ củ cải.



“Nuốt của ta thì nhổ ra cho ta…”



Ta ho sặc sụa: “Cái… Cái gì…”



“Trộm của ta thì trả đây cho ta…”



“Cầm của ta thì giao đây cho ta…”




Ta và Tinh Trầm một người nằm một người ngồi xổm bên cạnh chiếc giường trúc xanh ở tịnh xá.



Từng tia nắng dìu dịu chiếu xiên qua cửa sổ sau tịnh xá, chim bói cá kêu ríu rít, nước suối chảy rì rào.



Hàng mi dài của hắn lượn theo đuôi mắt xếch, phác họa nên vẻ đẹp mà ta chưa thấy bao giờ, cũng phác họa cả nét âm u tàn nhẫn mà đời này ta chưa từng thấy qua…



Ta liều mạng lắc đầu giải thích: “Sư huynh, huynh nghe muội nói đã, muội hoàn toàn không có ý giữ nội đan của huynh. Chỉ là hiện tại muội thật sự không biết phải làm thế nào mới trả nó lại cho huynh được. Muội van huynh châm chước cho muội đã, sau này muội nhất định sẽ trả lại cho huynh…”



“Sau này là khi nào, làm sao ta chờ được, hôm nay dù cô có tan xương nát thịt cũng phải trả cho ta.”



Hắn vừa nói vừa xòe tay ra, một ngọn lửa sáng ngời bùng lên trong lòng bàn tay. Nó bắn về phía ta, ta gào lên, vỡ thành những mảnh tan tành dưới đất. Một viên nội đan tròn xoe xoay tít trên nền, được hắn nhặt lên thật cẩn thận.




Ta nát tan dưới đất, tầm nhìn dần mơ hồ. Khi ta mở mắt ra lần nữa, thì lại là cảnh tượng ban nãy. Tinh Trầm nắm chặt cổ ta, ép ta phải nhổ thứ đã nuốt của hắn ra.



Ta giải thích liên hồi, căng thẳng đến mức trán đẫm mồ hôi, cuối cùng vẫn bị hắn chém thành sứ vụn chỉ bằng một chưởng…



Tan xương nát thịt bao lần, ta không nhớ nổi tại sao mình lại xuất hiện ở đây, vì sao lại chết đi sống lại hết lần này đến lần khác. Rõ ràng ta muốn tìm một thứ gì đó rất quan trọng, rốt cuộc ta muốn tìm gì nhỉ…



Ta gian nan th0 dốc, chịu một chưởng giáng xuống, lại nhắm mắt lần nữa.



Đột nhiên, một thứ gì đấy ấm áp đặt lên lưng ta, như thể được ai đó ôm vòng lấy từ đằng sau. Làn gió dịu dàng thổi bên tai, mang theo mùi hương quen thuộc. Một giọng nói nhẹ nhàng thầm thì khe khẽ bên tai ta, trầm thấp lặp lại: “Đồ ngốc, không cần muội trả đâu…”



Giọng nói kia cực kỳ dịu dàng, quẩn quanh tựa như má ấp môi kề chui vào tai ta, rơi vào giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn của ta, tạo thành gợn sóng, lập tức kéo lại chút tỉnh táo trong đầu ta, khiến ta bừng tỉnh ngay. Ta bỗng nhiên kêu lên: “Mình tới hái đèn mà, đèn hoa sen đâu rồi…”



Đột nhiên trời đất bỗng quay cuồng, đèn hoa sen lại quay về trong tầm nhìn của ta. Nó ở ngay giữa dòng suối trong vắt trước mặt, tỏa ráng màu rực rỡ.



Ta duỗi tay hái nó xuống…



Những tiếng hoan hô náo nhiệt chợt vang lên bên tai ta. Ta hơi hoảng hốt mở mắt ra, chỉ thấy màn trời cao cao trên đỉnh đầu thêu đầy sao sáng. Một cụm pháo hoa khổng lồ gào thét phóng lên tầng không, nổ tung thành vạn đóa hoa sen rực rỡ lung linh. Ta đang đứng trên trụ cao trăm trượng thông đến tận trời ở núi Lưu Ba. Mấy trăm bóng người áo trắng lả lướt giữa không trung đang vẫy tay vừa gọi vừa cười với ta. Sư phụ và sứ giả hộ đăng bay tới trước mặt ta, cười chúc mừng ta: “Chúc mừng con đã hái được đèn hoa sen, trở thành sứ giả truyền đăng lần này.”



Ta cúi đầu nhìn tay mình, ta thật sự đang cầm một chiếc đèn tỏa ráng màu lộng lẫy. Hoa sen bảy cánh nở rộ, từng tầng sáng xán lạn trào ra.



Sao mình đã hái được rồi, như đang nằm mơ vậy…



Tất cả đều có vẻ cực kỳ không chân thật, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng quẩn quanh tựa bóng với hình kia là dường như còn ở lại…



Ta đột nhiên nhớ tới điều gì, cuống quít kiếm tìm khắp nơi. Giọng Tinh Trầm đột nhiên vang lên đằng sau: “Chúc mừng muội.”



Ta vui vẻ xoay người lại, thấy Tinh Trầm và Mạn Mạn sư tỷ đang đứng cách đó vài bước mỉm cười với ta. Tễ Nguyệt sư huynh đứng ở xa hơn, đang đảo mắt khinh khi hếch mặt đầy vẻ khinh thường.



“Sư huynh…”



Ta không tự chủ được bản thân, gọi hắn một tiếng, gọi xong lại không biết phải nói gì.



“Các con nói chuyện tiếp sau nhé, Lãng Nhiên theo ta trước đã, khoe chiếc đèn hoa sen trong tay con với các đệ tử Lưu Ba nào.”



Sư phụ đứng đằng sau ta, cười mỉm chi nói.



Ta đành cười với họ, sau đó xoay người đi theo sư phụ…



[HẾT CHƯƠNG 39]