Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên
Chương 19: Yểm
***
Phạm Lam nhìn xe thuốc đi qua trước mắt, khí đen nồng đậm bốc lên, vặn vẹo giống như đám u linh đang giương nanh múa vuốt tản ra trong không khí, đột nhiên khí đen trên không trung bỗng hóa thành một gương mặt người xông về phía Phạm Lam.
Phạm Lam kinh hãi thất sắc, theo bản năng ngửa người ra đằng sau. Thì có một bàn tay che hai mắt cô lại.
"Định thần, ngưng khí." Giọng nói của Dung Mộc vang lên bên tai.
Phạm Lam cảm giác không khí xung quanh bỗng trở nên thật mát mẻ.
"Thiên Nhãn của cô khôi phục rồi sao?" Dung Mộc nhẹ giọng hỏi.
Phạm Lam gật đầu.
"Nơi này có gì khác thường sao?"
"Có khí đen."
"Oán khí?"
"Nhìn giống như là..."
"Nhắm mắt."
Phạm Lam nhắm mắt lại, cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo của Dung Mộc lướt qua mí mắt mình.
"Được rồi, mở mắt ra đi."
Phạm Lam phát hiện trước mắt bị một lớp ánh sáng màu xanh băng bịt kín, hình như còn có cả gợn sóng.
Phạm Lam sờ sờ mí mắt: "Đây là cái gì?"
"Dung mỗ tạm thời dùng thần quang bảo vệ Thiên Nhãn của cô." Dung Mộc nói: "Bây giờ thì không sao rồi."
Thì ra thần quang của Dung Mộc có màu xanh băng, Phạm Lam cảm thấy cũng thật thần kỳ. Màu sắc này rất khó để hình dung, nhìn tựa như ánh trăng trên đại dương rộng lớn, lại tựa như bầu trời đêm lạnh lẽo cô độc, lại tựa như... sương sớm dưới ánh bình minh, vừa trong suốt lại ôn nhu.
"Cô nhìn thấy gì rồi?" Kế Ngỗi hỏi.
Xung quanh người Phạm Lam, nhưng luồng khí nhàn nhạt trôi nổi trong không gian tầng lầu, dưới filter thần quang của Dung Mộc đều biến thành một màu lam đậm, triền miên quanh quẩn trong không khí, lại hiện ra vài phần mỹ cảm.
"Hẳn là oán khí." Phạm Lam nói: "Nằm rải rác, nơi tụ lại dày đặc nhất là trong chiếc xe đẩy đó."
Kế Ngỗi nhanh chóng bước lên chặn xe thuốc lại.
Y tá đẩy xe bối rối."Tiên sinh, anh làm gì thế?
"Trên xe là loại thuốc gì?" Phạm Lam hỏi.
"Là sản phẩm chăm sóc thẩm mỹ da do bệnh viện chúng tôi nghiên cứu chế tạo ra." Cậu y tá vội vàng lại gần nói: "Cô Phạm, mắt nhìn của cô thật tốt, đây đều là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, hiệu quả làm trắng da rất tốt và còn được cấp bằng sáng chế quốc tế."
Phạm Lam cẩn thận quan sát một phen, trong chiếc xe thuốc chỉ có mấy bình là tỏa ra khí đen, nhãn dán cũng là cùng một hiệu, bình màu tím nhạt, đánh dấu hình tam giác bên cạnh.
"Đây là gì?" Phạm Lam hỏi.
"Đây là bộ sưu tập Tây Tử gần đây đang được chào đón nhất ở bệnh viện chúng tôi." Cậu y tá nhiệt tình giới thiệu: "Vì vật liệu làm ra vô cùng quý hiếm cho nên không có có số lượng nhất định, hiện nay chỉ có khách hàng VIP mới có thể đặt trước."
Phạm Lam liếc nhìn Dung Mộc và Kế Ngỗi.
"Cái này sản xuất ở đâu?" Kế Ngỗi hỏi.
"Tất cả những sản phẩm chăm sóc da trong bệnh viện của chúng tôi đều được sản xuất hoàn toàn tại ngày phòng thí nghiệm thuộc quyền sở hữu của bệnh viện, từ nghiên cứu và phát triển sản phẩm đến dây chuyền sản xuất đều có trình độ liên quan, quy trình sản xuất cũng vô cùng nghiêm ngặt, đặc biệt là sản phẩm Tây Tử này, nó đã giành được tám giải thưởng bằng sáng chế trong nước và quốc tế, vật liệu tươi mới nhất và cũng tự nhiên nhất. Dây chuyền sản xuất không xảy ra bất kỳ ô nhiễm công nghiệp nào, đảm bảo về vệ sinh môi trường."
"Có thể tặng đồ dùng thử không?" Phạm Lam hỏi.
"Thực xin lỗi, chỉ e là không được, bộ sưu tập Tây Tử này ít nhất phải đặt trước năm tháng, nên không có sản phẩm dùng thử." Cậu y tá nói tiếp: "Nếu cô quan tâm thì có thể đăng ký hội viên VIP, phí thành viên VIP ở đây của chúng tôi là 10.000 tệ một năm."
Phạm Lam: "... Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ lại."
Y tá dẫn ba người đi tham quan khu nội trú và khu làm đẹp, điểm dừng chân cuối cùng là công viên ngoài trời trên tầng thượng. Cậu y tá bị gọi đi, ba người họ ngồi dưới ô che nắng nghỉ ngơi, Phạm Lam Kế Ngỗi nhấm nháp trà sữa và cà phê miễn phí, Dung Mộc thì xin một tách trà xanh.
Tầm nhìn trên sân thượng cực kỳ thoáng đãng, từ bệnh viện nhìn xuống toàn bộ khu thắng cảnh nhìn giống như một bức tranh, trời đã gần đến hoàng hôn, sương mù mờ ảo lượn lờ trên đỉnh núi, cảm giác giống như một ngọn núi linh.
"Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, nơi đó hẳn là phòng thí nghiệm nghiên cứu và phát triển." Kế Ngỗi chỉ vào một tòa kiến trúc nằm phía cực bắc trong bệnh viện, nhà xưởng hình chữ nhật, xung quanh có những bức tường cao bao bọc. Bây giờ là thời gian tan tầm, có thể nhìn thấy những nhân viên quẹt thẻ đi ra khỏi nhà máy, bề ngoài trông giống như một nhà máy phòng thí nghiệm bình thường.
Nhưng trong mắt Phạm Lam lại là một cảnh tượng khác.
Khí đen nồng đậm bị bốn bức tường của nhà máy cao bao bọc bên trong, nhìn vào giốn như một cây kẹo bông gòn màu đen hình vuông khổng lồ, thỉnh thoảng lại có vài sợi khí đen li ti tràn ra, nhưng mà cũng chỉ xuất hiện trong chớp nhoáng rồi lại biến mất.
"Một đống oán khí lớn như vậy, miếu Thổ Địa khu Bạch Hổ chẳng lẽ không nhìn thấy sao? Tôi phải khiếu nại về sự lười biếng của họ!"Phạm Lam nói.
Kế Ngỗi thi triển Thiên Nhãn chú, quan sát một lúc lâu, lắc đầu: "Dùng Thiên Nhãn chú không thể nhìn thấy gì cả."
(Hờ hờ, anh Ngỗi lại tiêu tiền nè, bập ổng đi chị Lam)
Phạm Lam: "Ấy?"
"Hẳn là có kết giới trận pháp gia trì." Dung Mộc nói tiếp: "Cho nên Thiê Nhãn chú bình thường mỗi không thể nhìn thấu được."
"Còn có thao tác này nữa sao?" Phạm Lam sờ sờ cằm: "Tôi cảm thấy chuyện này có đầu dây mối dợ khá sâu và phức tạp, chúng ta vẫn nên đi báo cảnh sát thì hơn."
Dung Mộc và Kế Ngỗi lặng lẽ nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam: "Sao?"
Kế Ngỗi: "Theo khái niệm của nhân giới, thì trách nhiệm của miếu Thổ Địa bao gồm cả công việc của cơ sở cảnh sát."
"......"
"Nếu như muốn báo cảnh sát, vậy thì phải thông báo cho miếu Thổ Địa khu Bạch Hổ trước."
Phạm Lam: "Thế thì sao được!"
Đùa gì chứ, treo thưởng 10 vạn hộc pháp lực lận đó, sao có thể dễ dàng chắp tay đưa cho người khác được?!
Dung Mộc: "Nếu đã như thế..."
Phạm Lam: "Liều một vố, xe đạp thành mô-tô!"
*
Phạm Lam hối hận rồi.
Cô đứng bên ngoài bức tường cao của nhà máy phòng thí nghiệm, xung quanh núi rừng tối đen như mực chẳng khác gì ma vực, lúc bị cơn gió thổi qua vang lên tiếng kêu vù vù, vầng trăng trắng bệch treo giữa trời, ánh trăng chiếu lên cánh cửa sắt làm nổi lên một tầng sương hoa lạnh như băng.
Phạm Lam nhớ ra rồi, ngày mai có lẽ là ngày trăng tròn.
Kế Ngỗi đi dạo một vòng quanh xung khu nhà xưởng, lấy ra một chiếc hộp đen to bằng hộp diêm dán lên tường. Sau đó cánh cửa kêu lên một tiếng, đèn camera xung quanh tắt hết, cửa sắt mở ra.
Phạm Lam: "Đó là gì thế?"
"Chìa khóa điện tử vạn năng do Ất Nhĩ chế tạo, có thể thay thế camera." Kế Ngỗi đi đầu.
Dung Mộc: "Theo sát."
Phạm Lam: "..."
Sao cô cứ cảm thấy bọn họ giống như tập đoàn phạm tội thế nhỉ?
Nhà máy này lớn hơn cô nghĩ, diện tích ít nhất cũng bằng một sân bóng đá, toàn bộ khu vực không thể nhìn thấy một cây xanh, hơn nữa khí đen tràn ngập trong không khí cho nên càng cảm thấy tử khí nặng nề.
Kiến trúc chính trong phòng thí nghiệm là màu trắng, cửa chính lại là cửa thủy tinh điện tử màu đen, bất chợt cửa lớn mở ra, Phạm Lam không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Đối diện với cánh cửa là một dãy hành lang dài, hai bên vách là những tấm thủy tinh màu đen ngăn cách thành hơn trăm phòng thí nghiệm, một bên cánh cửa treo biển số chữ trắng nền đen, nhìn giống như một cái bia mộ.
Kế Ngỗi: "Nhiều thế?"
Dung Mộc: "Phạm Lam, có thể nhìn thấy nguồn gốc của oán khí không?"
"Không được, oán khí quá nồng đậm không thể phân biệt được." Phạm Lam lắc đầu.
Dung Mộc nhíu mày vẽ thủ thế mở khóa: "Giới chú... Khai!"
Màng sáng trong suốt khuếch tán ra xung quanh mọi người.
"Chia nhau ra điều tra." Kế Ngỗi ném hai chiếc chìa khóa vạn năng cho Dung Mộc và Phạm Lam rồi đi vào một phòng thí nghiệm.
Phạm Lam đang muốn đi thì bị Dung Mộc gọi lại, ngón trỏ và ngón giữa của anh đặt ở trên trán mình hai giây, sau lại đặt ở giữa lông mày Phạm Lam.
Một tia sáng màu xanh băng tỏa ra từ đầu ngón tay anh ta, sau đó phủ đầy khắp người Phạm Lam, cô giống như được một tầng hơi nước trong vắt bao lấy, hắt hơi một cái.
Dung Mộc: "Mọi sự cẩn thận."
Phạm Lam: "Được."
Dung Mộc đi vào trong phòng thí nghiệm bên cạnh, Phạm Lam không vội, cô giơ đèn pin lên quan sát con số trên cửa thủy tinh.
[A-058], [D-090], [H-012]......
Phạm Lam mở cửa phòng thí nghiệm số "R-036".
Phòng thí nghiệm này rất lớn, diện tích ước chừng khoảng 300 mét vuông, đối diện là hai cánh cửa bằng thép không gỉ màu trắng bạc, trên đó có dán ô chữ màu xanh lục ghi "Kho lạnh-20". Giữa phòng có năm chiếc bàn điều khiển rất lớn, trong chiếc tủ bên tường bày đủ loại các dụng cụ cao cấp, ngoài cùng bên trái là hai cái tủ lạnh khổng lồ, trên cửa tủ lạnh có một chiếc khóa mở bằng mật mã.
Phạm Lam đi quanh một vòng, dán hộp đen lên cửa tủ lạnh.
Đinh một tiếng, cửa mở ra.
Trong tủ lạnh có đầy những bình lưu ly màu xanh lá cây, đánh dấu bằng hai chữ "Thụy Sắc".
(Thụy sắc phiên âm là rui se)
Quả nhiên không sai, chữ cái đánh số chính là chữ phiên âm chữ đầu tiên của tên sản phẩm.
Phạm Lam quay trở lại hành lang, rọi đèn pin vào bên trong, cô nhìn thấy một phòng thí nghiệm ở cuối đường đánh số là "X-009".
Chữ X này có lẽ là bộ sưu tập sản phẩm tên "Tây Tử" kia.
(Tây Tử phiên âm là xi zi)
Phòng thí nghiệm có trang bị và thiết kế giống y hệt như những phòng khác, trong tủ lạnh là bình lưu ly màu tím, khắc hai chữ "Tây Tử" làm dấu. Tất cả các chai khác đều là bình rỗng.
Tất cả các sản phẩm bán hết rồi sao?
Phạm Lam dừng ánh mắt tại kho lạnh.
Kho lạnh của phòng thí nghiệm được dùng để làm gì nhỉ? Câu trả lời là hiển nhiên là bỏ nguyên vật liệu.
Nếu đúng như lời cậu y tá kia nói thì nguyên liệu chế tạo ra các sản phẩm làm đẹp này là tươi mới nhất và tự nhiên nhất, chắc chắn phải đòi hỏi điều kiện bảo quản rất nghiêm ngặt.
Phạm Lam dán chiếc hộp đen lên cửa kho lạnh, lần này ước chừng phải hơn một phút mới nghe được âm thanh mở khóa. Cánh cửa thép nặng nề lẳng lặng mở ra, khí lạnh tràn ra khiến Phạm Lam run rẩy, sau đó... cô ngây người.
Cô nhìn thấy nguyên liệu trong kho lạnh, mấy trăm... không, ước chừng mấy ngàn lọ thủy tinh trong suốt được sắp xếp gọn gàng trên kệ, trong bình chứa chất lỏng trong suốt, trong chất lỏng đều ngâm một thứ... ngũ quan đầy đủ, tứ chi cuộn tròn tỏa ra ánh sáng màu xanh lam... là thai nhi chưa đầy sáu tháng tuổi của con người!
"Haiz..."
Phía sau vang lên tiếng thở dài u ám. Da đầu Phạm Lam tê dại xoay người lại.
Ngoài cửa kho lạnh có một người đàn ông đang đứng, anh ta mặc áo blouse trắng của bác sĩ, trong chiếc túi trên ngực có một chiếc bút bi hai màu đỏ xanh, chiếc kính tròn đặt trên sống mũi, nốt chu sa dưới khóe mắt làm cho biểu cảm của anh ta nhìn có vẻ hơi bi thương.
Là vị bác sĩ ban ngày... Ân Đông.
Trong phòng thí nghiệm rõ ràng không có gió, nhưng áo blouse trắng của anh lại hơi bay bay, anh bước về phía trước một bước, gót giày phát ra tiếng 'cộp cộp'.
Phạm Lam rất muốn hét to lên, nhưng cổ họng lại không thể phát ra tiếng, dường như hàn khí trong kho lạnh đã khiến cho thanh âm, cơ bắp và máu của cô đều đông lại.
Chuyện gì đang xảy ra thế?!
Phạm Lam gắt gao nhìn chằm chằm vào Ân Đông, giống như muốn nhìn rõ cái gì đó. Nhưng Thiên Nhãn của cô lại không thể nhìn được gì, khí đen kia khi đến gần người Ân Đông đều không hẹn mà cùng tránh đi, trong vòng một thước xung quanh người anh ta không khí vô cùng sạch sẽ tinh khiết.
Anh ta không có khí tức của con người, không có ánh sáng của yêu tộc, ngoại trừ nốt ruồi chu sa dưới khóe mắt càng lúc càng đỏ, càng lúc càng sáng, chiếu rọi đến mức khiến ngũ quan của anh ta đã trở nên mơ hồ.
"Đôi mắt của cô... cô có thể thấy được thứ này?" Ngón tay Ân Đông chạm vào nốt chu sa đỏ trên khóe mắt.
Hai mắt Phạm Lam mở lớn, thế nhưng lại không thể phát ra âm thanh gì.
"Thần phú Thiên Nhãn?" Ân Đông chớp chớp mắt: "Thật là hiếm có."
Anh ta lại tiến lên thêm một bước một nữa.
Con mẹ nó anh ta muốn làm gì thế?!
Cơ bắp Phạm Lam căng cứng, ngón tay hơi giật giật.
Đột nhiên, sắc mặt Ân Đông thay đổi rồi hóa thành một tàn ảnh biến mất.
Phạm Lam ngã ngồi xuống mặt đất.
"Phạm Lam!" Dung Mộc và Kế Ngỗi cùng nhau xông vào.
"Vừa, vừa rồi..." Đầu lưỡi Phạm Lam vẫn còn đang thắt nút.
Dung Mộc: "Là ai phá kết giới?!"
Phạm Lam: "Bác, Bác sĩ... —"
Phạm Lam còn chưa nói xong một câu hoàn chỉnh thì mặt đất xung quanh đã bắt đầu rúng động, những thai nhi trong bình thủy tinh bị khí đen bao lấy, trong chớp mắt hóa thành chất lỏng nhơn nhớt như dầu mỏ, sau đó cùng nhau gào thét lao ra khỏi kho lạnh tạo thành một cơn gió lốc mạnh mẽ.
Phạm Lam được Dung Mộc và Kế Ngỗi một trái một phải bảo vệ ở giữa, cô trơ mắt nhìn toàn bộ không gian trong nháy mắt trở nên sạch sẽ lạ thường, không khác gì với tình huống của Ân Đông lúc nãy, khí đen kia đã hoàn toàn biến mất.
Ba chiếc điện thoại di động đồng thời vang lên một tiếng báo động sắc nét.
[Xuân thành Thanh Bạch 78,9 độ, có Yểm sinh ra, cảnh giới cấp một, cảnh giới cấp một! Mời khu Xuân Thành Thành Hoàng Thuộc lập tức xuất phát trấn áp! Nhân viên miếu Thổ Địa bốn khu lập tức tiếp viện! Xin nhắc lại lần nữa, lập tức tiếp viện! ]
12.17.2021