Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên
Chương 24: Phấn đấu vì sự nghiệp hòa bình ổn định Tam Giới "Thiên – Địa – Nhân"
***
Phạm Lam nhanh chóng nhận ra rằng việc muốn tháo chiếc mũ "miếu nghèo" này xuống là một điều vô cùng khó khăn.
Ví dụ, ngay bây giờ.
"Đây là cái quỷ gì thế?" Phạm Lam chỉ vào thông báo trên bàn nói: "Không phải nói là mười vạn hộc tiền thưởng sao?"
Thông báo văn kiện đầu vàng, đóng dấu vàng của khu Xuân Thành Thành Hoàng Thuộc, lải nhải viết tận vài trang nhưng nội dung đại khái chỉ có ba điểm như sau:
Thứ nhất, khu Xuân Thành Thành Hoàng Thuộc có công lớn trong đại chiến tiêu diệt Yểm, cả ba khu Thanh Long, khu Bạch Hổ, khu Chu Tước đều có công, được thưởng một số tiền nhất định.
Thứ hai, trận chiến này tiêu hao pháp lực rất lớn, vượt quá dự tính. Phần vượt quá đó sẽ được tính vào giải thưởng.
Thứ ba, sau khi đắp vào thì số tiền thưởng còn dư là 20.000 hộc, luận công để ban thương, cụ thể như sau: Thành Hoàng Thuộc 10.000 hộc, miếu Thổ Địa khu Thanh Long: 5000 hộc, miếu Thổ Địa khu Bạch Hổ: 4000 hộc, miếu Thổ Địa khu Chu Tước: 1000.
"Thế này thì lừa Thần quá rồi, nói như thế nào thì chúng ta cũng có công đầu!" Phạm Lam đập bàn.
"Người ta có thế còn quyền." Giáp Dịch nói: "Nhưng dù chúng ta vẫn nhiều hơn khu Bạch Hổ một ngàn hộc, thế là đã tính rất có lương tâm rồi."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam nhìn về phía hai đồng nghiệp khác trong phòng làm việc lúc này... Kế Ngỗi đang ngồi ăn vặt xem phim truyền hình, Dung Mộc lật sách uống trà Công Phu, hoàn toàn là dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng không màng sự đời.
Phạm Lam hạ giọng: "Chẳng lẽ hai người bọn họ không cảm thấy tức giận sao?"
Giáp Dịch: "Phỏng chừng là sống quá lâu nên trở nên Phật hệ rồi."(*)
(*)Phật hệ: là từ ngữ mạng phổ biển ở tung của, chỉ một số bộ phận thanh niên theo đuổi lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có.
Phạm Lam: "..."
Giáp Dịch: "Bà, bà cũng đừng tức giận nữa, chuyện như thế này đều đã là quy củ bên trên định ra rồi, một miếu Thổ Địa nho nhỏ như chúng ta cũng không thể thay đổi được điều gì, chỉ có thể tuân theo quyết định của Thành Hoàng Thuộc mà thôi."
Phạm Lam: "..."
Được rồi, thích gì thì cứ làm thế đi.
Phạm Lam dựa đầu lên chiếc gối hình chữ U, đắp chăn san hô, đeo tai nghe quyết định ngủ một giấc.
Nhưng vừa nhắm mắt lại thì Đinh Tứ ở bên ngoài vội vàng ôm một văn kiện xông vào.
"Bà ơi, có một văn kiện khẩn!"
Phạm Lam bật mở mắt: "Hả?"
"Là thông báo tham gia nghi thức chuyển thành nhân viên chính thức của bà!" Đinh Tứ hét lớn.
"Ể ể ể ể?!" Phạm Lam ngồi bật dậy, Kế Ngỗi và Dung Mộc nhảy dựng lên.
Dung Mộc: "Nhanh như vậy sao?!"
Kế Ngỗi: "Vì sao Thiên Đình Thần Tín không hiện thông báo?"
Không khí ngừng lại trong vài giây.
Phạm Lam: "Đệt, thủ phù của chúng ta nợ phí nên đứng máy cả rồi!"
Dung Mộc: "Khi nào?!"
Kế Ngỗi: "Ở đâu?!"
Giáp Dịch: "Pháp đàn Càn Khôn Tam Tài đại trận! Thời gian là ba giờ trưa hôm nay!"
Dung Mộc xông vào khôn cảnh như một làn gió, Kế Ngỗi túm lấy cổ áo Phạm Lam chạy như điên: "Giáp Dịch, chuyển cho ta 700 hộc pháp lực."
"Có báo vào sổ công không?"
"Trở về điền đơn xin!"
Phạm Lam cả người giống như chiếc diều rách bị kéo lên bay lên, một giây sau người đã bị ấn lên trên đóa Tường Vân 007, Dung Mộc nắm lấy áo Kế Ngỗi, mở GPS, khói mây phun ra, Tường Vân thẳng tắp bay thẳng lên bầu trời.
Phạm Lam bị gió thổi đến mức không mở được mắt, cô nghe thấy đầu Kế Ngỗi phía trước đụng phải tầng màng mỏng kết giới, vang lên hai tiếng phù phù, diện tích Tường Vân dưới mông càng lúc càng nhỏ, nửa người Phạm Lam đều xuýt rớt ra ngoài may mà được Dung Mộc kéo trở về lại.
"Nghi thức chuyển sang chính thức là gì?" Phạm Lam hét lớn.
"Nghi thức tuyên thệ của Thần thực tập khi chuyển thành Thần chính thức." Dung Mộc hét lớn: "Sau khi chuyển sang chính thức thì có thể được tăng bổng lộc."
"Cái pháp đàn kia ở đâu... phụt..." Khói mây rơi vào trong miệng Phạm Lam, tốc độ của Tường Vân chậm lại sau đó bắt đầu trở nên thăng bằng.
"Đến rồi." Kế Ngỗi nói.
Bầu trời xanh trong suốt tựa như một vũng nước, dưới chân là một chiếc đĩa đá bạch ngọc khổng lồ lơ lửng. Một đám mây trắng tinh không chút tỳ vết trôi nổi xung quanh, trước đó hẳn là có rất nhiều đóa Tường Vân đang đỗ.
"Còn mười lăm phút nữa." Kế Ngỗi nhảy xuống khỏi mây, thuận tay kéo Phạm Lam xuống.
Phạm Lam hơi lắc lư đỡ lấy chiếc đầu đang quay mòng mòng.
Dung Mộc: "Mau bước lên đi, chớ đến trễ."
Phía trước là một bậc thềm đá bằng bạch ngọc thẳng thông tới đường chân trời, điểm cuối của con đường nằm ẩn giấu trong mây, nhìn qua ít nhất cũng phải có mấy ngàn bậc.
Phạm Lam hít sâu một hơi: "Không có thang máy sao?"
Kế Ngỗi: "Còn 13 phút nữa."
Phạm Lam lấy hơi định chạy lên bậc thang.
"Chờ một chút." Hai người phía sau đồng thời hét to.
Phạm Lam quay đầu lại: "Lại sao nữa?"
Kế Ngỗi chỉ vào đầu cô: "Tóc."
Phạm Lam lúc này mới phát hiện tóc cô bị gió thổi xù lên, vội vàng rựt lấy hai miếng khói mây để vuốt thẳng lại.
"Thời gian gấp gáp, không có chuẩn bị..." Dung Mộc bước lên, hai cánh tay vòng quanh cổ Phạm Lam mùi hơi nước trong trẻo tràn vào trong khoang mũi cô.
Phạm Lam cứng đờ: Lão già không đứng đắn kia anh muốn làm gì?
Dung Mộc dường như cũng có chút không được tự nhiên, tai anh ta nổi lên màu hồng phấn, cánh tay hơi run, đầu ngón tay không biết làm cái quái gì sau cổ Phạm Lam, ước chừng phải qua hơn một phút mới buông tay lui về phía sau một bước.
"Vật này tên là 'Lang Thanh', là quà chúc mừng tôi tặng cô."
Trên cổ Phạm Lam có thêm một sợi dây chuyền, sợi dây làm bằng vàng, nhìn rất có khí thế của đại gia, mặt dây chuyền được làm từ đá quý hình giọt nước lớn bằng đầu ngón tay, màu sắc xanh biết tươi tắn, mặt ngoài lấp lánh.
Phạm Lam kinh hãi: "Cái này, cái cái cái cái này không thích hợp lắm!"
Kế Ngỗi: "Còn 10 phút nữa."
Dung Mộc cười khẽ: "Đi đi."
"Cảm ơn!" Phạm Lam chạy như điên lên bậc thang, khoảnh khắc khi bước lên bậc thang cô mới phát hiện thân thể mình thế nhưng lại nhẹ như yến, nhảy lên một cái liền bay hơn mười mét, chỉ cần nhảy vài cái đã có thể bay đến điểm cuối của bậc thang.
Tầng tầng lớp lớp những đám mây được đẩy sang hai bên, Phạm Lam nhìn thấy một cái đĩa bạch ngọc khổng lồ, diện tích ít nhất cũng phải to bằng hai sân bóng đá gộp lại, mặt ngoài trong suốt tựa như bị một tầng nước che khuất.
Mấy trăm vị danh Thần đừng chỉnh tề ở giữa ngọc bàn, tất cả bọn họ đều mặc hán phục phức tạp hoa lệ... nam thần mặc trường bào tay áo rộng, dáng người thẳng như tùng, nữ thần mặc váy áo phiêu diêu, thân hình uyển chuyển.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam nhìn lại quần áo của mình.
Quần jean rách, áo sơ mi cotton kẻ sọc, đôi giày một tháng chưa giặt, mặt dày vốn có màu trắng giờ đã chuyển sang màu xám.
Emmmm......
Phạm Lam lặng lẽ lẻn đến cuối đội ngũ, rụt cổ rụt đầu đứng đó.
Mẹ ơi, may mà cô đến trễ nên không ai nhìn thấy.
Trên không trung vang tiếng chuông xa xăm, Phạm Lam cảm thấy rất quen tai, là giống với tiếng chuông lúc cô phong thần, bầu trời nổi lên tầng tầng gợn sóng, sáng lên chữ lớn màu vàng.
[Lễ tuyên thệ chuyển chính thức của nhân viên thực tập Thần chức lần thứ 349]
Ngay phía trước chiếc đĩa bạch ngọc có một tiên nhân bay xuống, áo quần tha thướt, tay áo dài phiêu dật, đôi môi anh đào, là một vị tiên nga cực kỳ xinh đẹp
Phạm Lam: Mẹ ơi, đẹp quá!
Chỉ thấy Tiên Nga kia đong đưa ống tay áo, hai tay đan lại, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua chúng thần.
"Ta là Cửu Thiên Huyền Nữ, chủ thần của cục quản lý tài nguyên Thần chức Tam Giới, nay xin đại diện cho Ngọc Đế và đông đảo Thần chức khắp Tam Giới gửi lời chúc mừng chân thành nhất đến chư vị tân thần. Trong thời gian thực tập, chư vị đã tận tụy tận lực, cẩn thận vì việc công, thực không hổ danh là người của Thần tộc, hôm nay đặc biệt tổ chức buổi tuyên thệ chuyển chức. Từ nay về sau, chư vị chính là Thần chức chính thức nằm trong biên chế của Thiên Đình, là các vị Thần rường cột của Tam Giới, hy vọng chư vị tiếp tục cố gắng, chớ quên sơ tâm."
"Cẩn Tuân." Các vị thần đồng loạt thi lễ.
"Nghi thức tuyên thệ bắt đầu, mời người tuyên thệ tiến lên..." Thanh âm của Cửu Thiên Huyền Nữ vang vọng khắp đất trời: "Bà Thổ Địa Phạm Lam ở khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân Mạch ở đâu?"
Ấy?!
Phạm Lam ngốc lăng.
Là gọi tôi đó sao?!
Một giây sau, chỉ thấy một ánh sáng vàng từ trên cao chiếu lên đầu Phạm Lam. Các vị thần đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm vào cô.
Tôi... ¥¥@@&*@!
Cửu Thiên Huyền Nữ: "Phạm Lam, mời tiến lên."
Mồ hôi lạnh của Phạm Lam chảy xuống, chân Phạm Lam như bị chuột rút, Phạm Lam cố gắng hết sức mới kiên trì di chuyển về phía trước.
Vô số ánh mắt tò mò, kinh ngạc, buồn cười và khinh bỉ đang nhìn chằm chằm vào cô
"Tại sao cô ấy không mặc lễ phục?"
"Cô ta chính là Nhân tiên năm trăm năm mới xuất hiện trong truyền thuyết đó sao?"
"Khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân Mạch... đó không phải là miếu Thổ Địa của thượng Thần Dung Mộc sao!"
"Mỗi ngày đều được uống nước trái cây của Kế Ngỗi Thượng Thần, thật là hạnh phúc quá đi."
"Chính là cái miếu Thổ Địa nghèo nhất Tam Giới đó sao?
"Nghèo đến mức ngay cả lễ phục cũng không mua nổi luôn hả?"
"Thật thê thảm!"
Phạm Lam cảm giác cô đã đi suốt mấy ngàn năm, cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Cửu Thiên Huyền Nữ.
"Cô... không nhận được thông báo sao?"
Phạm Lam: "Hả?"
"Nghi thức tuyên thệ phải mặc lễ phục."
"Thủ phù nợ phí nên ngừng hoạt động."
"......"
Dưới đài tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.
"Thủ phù của Dung Mộc thượng thần và Kế Ngỗi thượng thần cũng không nhận được thông báo sao?"
"Đều nợ phí cả."
"......"
Dưới đài vang lên tiếng cười liên tục.
Mày liễu của Cửu Thiên Huyền Nữ dựng thẳng, nhìn lướt qua chúng Thần.
Chúng Thần im lặng.
Cửu Thiên Huyền Nữ: "Vì sao nợ phí?"
"Mấy ngày trước, lúc tiêu diệt Yểm." Phạm Lam nói: "Pháp lực sử dụng hết sạch..."
"Hể?!" Dưới đài lại bắt đầu ồn ào.
"Yểm sao? Tôi đã hơn 300 tuổi rồi nhưng chỉ mới nhìn thấy nó trong sách giáo khoa thôi!"
"Nghe nói Yểm có lực phá hoại cao gấp ngàn lần Túy lận!"
"Mọi người biết không, mấy ngày trước Xuân Thành có động đất là do Yểm gây ra đó!
"Woa, trâu bò quá!"
Cửu Thiên Huyền Nữ: "Mười ngày trước, khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân Mạch tiêu diệt một con Yểm dị hóa, nhân tộc không có thương vong, nhân giới không hao tổn gì, Thiên Đình đã hạ lệnh khen thưởng. Trận chiến này, Bà Thổ Địa Phạm Lam chiến công xuất sắc, xứng đáng là tấm gương của chúng Thần trong kỳ thực tập lần này!"
Các vị Thần lặng yên không tiếng động, ánh mắt nhìn Phạm Lam không còn khinh bỉ hay cười nhạo nữa mà thay vào đó là sự tôn trọng và kính nể.
Phạm Lam không khỏi thẳng lưng lên.
Mẹ ơi, đột nhiên cảm thấy có chút tự hào!
Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn quanh một vòng, gật gật đầu.
Cô dựng thẳng ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út trên bàn tay phải: "Ba ngón tay tay phải, ngụ ý Tam Giới 'Thiên - Địa - Nhân'," lại dựng lên năm ngón tay trái: "Năm ngón tay tay trái, ngụ ý ngũ hành không ngừng sinh sôi." Năm ngón tay tay trái nắm lấy ba ngón tay phải: "Đây gọi là thệ lễ Càn Khôn."
Chúng thần đồng loạt hành lễ, Phạm Lam cảm giác lòng bàn tay mình hơi nóng lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt như ánh sáng ban mai.
Những chứ cái lớn màu vàng chậm rãi xếp hàng trên bầu trời giống như vầng trăng sáng chói.
Chúng thần ngẩng đầu lên, làm thủ thế thệ lễ Càn Khôn, đọc lớn:
[Tôi xin tuyên thệ giữa trời và đất, tình nguyện trở thành nhân viên Thần chức vĩ đại và vinh quang, cống hiến hết mình cho sự nghiệp quản lý an toàn công cộng Tam Giới cao quý, tuân thủ điều lệ của Tam Giới, phục vụ nhân dân Tam Giới, tuân thủ nghiêm ngặt kỷ luật, thực thi pháp luật công chính, giữ bí mật, làm việc chăm chỉ để bảo vệ sự hài hòa và ổn định của Tam Giới 'Thiên - Địa - Nhân'!]
Ánh mắt Phạm Lam trong suốt hướng lên hư không, đọc từng chữ vô cùng rõ ràng: "Người tuyên thệ: Phạm Lam."
*
"Phạm Lam!" Cáp Thu xách váy vội vàng đuổi theo thang mây, đôi bông tai mềm mại vui vẻ lắc lư: "Chờ chúng tôi với!"
Miêu Thần Miêu Hạ Sơn và Khuyển Thần Ngạc Nghĩa Viem cũng từ xa chạy đến, hai người họ đều mặc quần áo rộng rãi, nhẹ nhàng thi lễ với Phạm Lam.
Phạm Lam: Ôi chao, hai gã này ăn mặc cũng ra dáng chó mèo thật đó.
"Đã lâu không gặp, hai vị làm việc ở đâu thế?" Phạm Lam cười hỏi.
Ngạc Nghĩa Viễn: "Làm một kỹ thuật viên nhỏ tại Cục Nghiên cứu và Phát triển Công nghệ Tam Giới."
Miêu Hạ Sơn: "Làm quản lý tạp vụ trung ương ở chỗ Nguyệt lão."
Phạm Lam: "Wow, lợi hại."
Cáp Thu túm tay áo Phạm Lam: "Khu của các cô có phải giống như trong lời đồn hay không?"
"Đúng vậy." Phạm Lam gật đầu: "Nghèo nhất Tam Giới, không có hơn chỉ có nhất!"
Miêu Hạ Sơn: "Phụt!"
Ngạc Nghĩa Viễn đỡ trán: "Chúng ta không phải có ý đó."
"Cái đó..." Cáp Thu đỏ mặt: "Hôm nay là ai đưa cô tới đây?"
Phạm Lam: "Dung Mộc và Kế Ngỗi."
Ba con Yêu hít vào một ngụm khí lạnh: "Bọn họ tự mình đưa cô đến sao?"
Phạm Lam: "Nếu không thì sao?"
Miêu Hạ Sơn lộ ra biểu cảm cực kỳ hâm mộ, Ngạc Nghĩa Viễn hắng giọng: "Phạm Lam, chúng ta có một thỉnh cầu không hợp lý cho lắm... có thể giới thiệu chúng ta với Dung Mộc thượng thần và Kế Ngỗi thượng thần được không..."
"Các người muốn gặp hai người họ?" Phạm Lam hỏi.
Ba con Yêu liều mạng gật đầu.
"Được rồi, đi thôi."
"Yeah!
"Thật tốt quá!"
"Đa tạ!"
Hai gã đó thì có gì mà gặp chứ? Cũng không phải là ba đầu sáu tay.
Phạm Lam cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng ba con Yêu này lại cực kỳ hưng phấn, suốt dọc đường cứ kích động không thôi.
Ngạc Nghĩa Viễn: "Truyền thuyết nói thần quang Dung Mộc thượng thần có thể sánh cùng nhật nguyệt, nhất định là một người đức cao vọng trọng!"
Miêu Hạ Sơn: "Lần đầu tiên tôi thấy Thượng Thần tám vạn tuổi, tôi, tôi chân tôi có hơi chuột rút."
Cáp Thu: "Họ có nghiêm nghị lắm không?"
Phạm Lam: "... Chờ đã, không phải Cáp Thu đã từng gặp cả hai người họ rồi sao?"
Cáp Thu: "Hả? Khi nào?"
"Lúc tôi nằm viện đó."
Cáp Thu ngây người vài giây: "Cô, cô nói bọn họ... làm sao có thể!"
Phạm Lam: Hả?
Bước xuống thang mây, dọc theo biển báo đi về phía nam có một con đường đá ngọc vòng quang, đi đến cuối đường là một biển mây mênh mông vô tận, mấy trăm đóa Tường Vân đột nhiên phun khói mây lơ lửng trên không trung, đều là mây công vụ đến từ các nơi trong khắp Tam Giới.
Tường Vân có hình dạng lớn nhỏ khác nhau, có cái nhìn thô sơ, diện tích ít nhất đều có năm sáu mét vuông, có người đặt lan can, có người đặt một sofa, nhiều nhất là lắp đặt dây an toàn cùng tay vịn. Mà đóa khoa trương nhất, phía trên xây dựng nguyên mộ vọng lầu, đuôi còn dán tấm biển vàng "Ngân Hán 2020".
Cáp Thu: "Wow, đó là đám mây mới nhất trong năm nay!"
Miêu Hạ Sơn: "Nghe nói còn có chức năng phân thể khói mây trở thành đám mây nữa đó, một đám cần phải rót tận 200.000 hộc pháp lực vào!"
Ngạc Nghĩa Viễn: "Giàu ghê!"
Phạm Lam: "..."
Tại sao đám mây này trông quen thế nhỉ?
"Yo, đây không phải là Tiểu Lam Lam sao?" Cơ Đan lắc mây tới trước mặt cô, trên người anh ta khoác trường bào cổ thấp màu vàng rực rỡ để lộ ra hơn phân nửa lồng ngực, phía sau còn có hai gã Thần chức trẻ tuổi mặc lễ phục, hẳn là tân thần vừa chuyển chính thức của khu Chu Tước.
Miêu Hạ Sơn và Ngạc Nghĩa Viễn rõ ràng bị dọa sợ, Cáp Thu núp lui phía sau người Phạm Lam.
"Chào Cơ Đan thượng thần." Phạm Lam thi lễ.
Cáp Thu: "Ngài ấy, ngài ấy là vị Thần Thổ Địa của khu Chu Tước?" "
Miêu Hạ Sơn: "Oa, danh bất hư truyền."
Ngạc Nghĩa Viễn: "... Thật lấp lánh."
Cơ Đan ý cười không giảm: "Chúc mừng Tiểu Lam Lam hôm nay được chuyển lên chính thức, ta cũng không có lễ vật gì tặng cô chi bằng bây giờ ta đưa cô về nhà nhé."
Phạm Lam: "Cảm ơn, không...".
"Thịnh tình của Cơ Đan thượng thần, Dung mỗ xin phép bất cung rồi." Dung Mộc xuyên qua mây mù đi tới, nhìn về phía Phạm Lam: "Có thuận lợi không?"
"Đương nhiên." Phạm Lam nói: "Tôi còn là Thần tuyên đọc đó!"
Dung Mộc mỉm cười: "Rất tốt."
Phạm Lam đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, ba tên phía sau luôn miệng muốn gặp Dung Mộc bây giờ sao lại không chút động tĩnh gì thế.
Cô quay đầu lại nhìn, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ thấy ba người kia sáu con mắt trợn lớn, ba cái miệng há to đến mức có thể nhét đủ ba quả sầu riêng.
Phạm Lam: "..."
Này này!
"Ba vị này là?" Dung Mộc hỏi.
Ba con Yêu kia tiếp tục choáng váng.
Phạm Lam thở dài: "Tân thần cùng thời với tôi, nói là muốn gặp các anh."
Dung Mộc hơi giật mình, dùng chiêu bài đắc ý nhất của anh ta là nở nụ cười rạng rỡ: "Phạm Lam là thần mới chưa hiểu nhiều được chư vị chiếu cố, Dung mỗ ở đây xin đa tạ."
"A..." Ngạc Nghĩa Viễn chảy cả máu mũi, bèn cúi đầu che mặt ngay cả nửa chữ cũng nói không nên lời.
Miêu Hạ Sơn mặt đỏ như bốc khói: "Meo meo con mẹ nó!"
Cáp Thu che mặt thét chói tai: "Anh ta anh ta anh ta chính là Dung Mộc thượng thần! Sao có thể!"
Phạm Lam: "Hả?"
Cơ Đan: "Tại sao lại không thể?"
Cáp Thu: "Dung Mộc thượng thần không phải nên là một người đức cao vọng trọng, đầu đầy tóc bạc râu dài chấm đất sao..."
Miêu Hạ Sơn: "Sao có thể trẻ như vậy, đẹp trai như vậy, cười rộ lên còn..."
Ngạc Nghĩa Viễn: "Đáng yêu."
Phạm Lam: "..."
"Phụt ha ha ha!" Cơ Đan cười to.
"Tôi nào có già như vậy..." Dung Mộc cực kỳ ủy khuất: "Tôi mới hơn bảy vạn tuổi à..."
Ngạc Nghĩa Viễn: "Dung Mộc thượng thần ngài không già chút nào!"
Miêu Hạ Sơn: "Không sai không sai!"
Cáp Thu: "Lần trước không nhận ra ngài, là tôi mắt mù!"
Cơ Đan: "Ha ha ha ha ha."
Phạm Lam đầu đầy hắc tuyến, đi chuyển sang bên cạnh vài bước.
Thật không muốn thừa nhận có quen biết với mấy tên này.
"Mộc ca, anh tìm được thuận phong vân chưa..." Cánh tay Kế Ngỗi kẹp một đống Tường Vân nho nhỏ đi tới, vừa nhìn thấy Cơ Đan liền quay đầu bỏ đi.
"Lão Kế lão Kế." Cơ Đan cười lớn đuổi theo: "Tôi thuận đường, tôi sẽ đưa mọi người trở về."
Kế Ngỗi quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta.
Cơ Đan dở khóc dở cười: "Không thu phí, được rồi chứ."
"Oa, ngài chính là Kế Ngỗi thượng thần đó sao!" Miêu Hạ Sơn bước lên thi lễ: "Tôi là Miêu Hạ Sơn!"
"Tôi là Ngạc Nghĩa Viễn."
"Tôi là Cáp Thu, lần trước không nhận ra ngài, là do tôi mắt mù!
Biểu cảm Kế Ngỗi cực kỳ hoảng sợ lui về phía sau vài bước.
"Ba vị bạn nhỏ, có muốn cùng nhau đi dạo một vòng không?" Cơ Đan nhiệt tình mời.
Gương mặt ba con Yêu kia cực kỳ mong ngóng, nhưng thủ phù của bọn họ rất nhanh đã vang lên tiếng chuông thúc giục.
Ba người thở dài cung kính lui về phía sau.
"Tiểu thần còn có công vụ trong người, cung tiễn chư vị thượng thần."
Tường Vân của Cơ Đan cực kỳ ổn định, gần như không cảm nhận được bất cứ chấn động gì, thậm chí ngay cả gió cũng không cảm nhận được.
Phạm Lam cảm thấy cực kỳ buồn bực.
"Bởi vì dùng pháp chú Kính Trảo Phù, cái này cũng giống như thủy tinh cản tốc độ cao của thế giới loài người." Cơ Đan lắc một lon coca không đường nói.
Phạm Lam: "Còn có loại pháp chú này sao?"
"Một lần 650 hộc."
"Coi như ta không hỏi."
Cơ Đan cười cười, quay đầu nhìn về phía đuôi Tường Vân: "Lão Mộc, lão Kế, hai anh ngồi xa thế làm gì, đến ngồi phía trước nói chuyện phiếm với chúng tôi đi."
Dung Mộc ngồi thẳng thớm trên đuôi Tường Vân: "Không cần Cơ Đan đại nhân nhọc lòng, Dung mỗ cảm thấy ngồi ở đây rất tốt."
Phạm Lam nhìn thấy khóe mắt Cơ Đan hơi co rút, biểu cảm hai gã tân thần bên cạnh hắn càng quỷ dị, tựa như icon gương mặt nứt đôi.
Phạm Lam theo tầm mắt Cơ Đan nhìn qua, phát hiện Kế Ngỗi đang ngồi phía sau Dung Mộc, dưới tay không biết đang giở trò gì.
Phạm Lam cọ qua: "Hai người làm gì thế?"
Dung Mộc duy trì nụ cười thương mại tiêu chuẩn, gửi cho Phạm Lam một ánh mắt ý vị thâm trường.
Lúc này Phạm Lam mới nhìn thấy, Kế Ngỗi đang vớt một chút khói mây từ đuôi Tường Vân Ngân Hán 2020 của Cơ Đan dính vào đống Tường Vân nhỏ trong tay hắn, giống như đang kéo kẹo bông gòn.
Phạm Lam: "Đám mây này là gì?"
Kế Ngỗi: "Tường Vân 007."
"Sao lại nhỏ như vậy?"
"Năng lượng tiêu hao hết rồi nên cần phải bổ sung." Kế Ngỗi lại vớt thêm một đám khói mây lớn: "Cái này là Tường Vân Ngân Hán 2020 mới ra, khói mây có thể sinh ra được một Tường Vân độc lập, giá trên thị trường một đống 60 hộc, cơ hội không thể bỏ qua."
"Đệt, vậy còn không nhanh lên!" Phạm Lam lập tức tham gia vào hành động ăn cắp khói mây.
Dung Mộc ngồi thẳng lưng, mỉm cười với Cơ Đan.
Cơ Đan: "..."
Cơ Đan: "Này này, lão Mộc ngươi còn nợ ta hai vạn hộc pháp lực đó!"
Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to tròn, thuận tay còn vớt một đám khói mây dán lên Tường Vân 007.
Kế Ngỗi: "Nhà ngươi giàu có bốn mươi tám đời, cũng không thiếu chút pháp lực này."
Phạm Lam: "Miếng này tốt, vừa trắng vừa mềm!"
Cơ Đan bóp nát lon coca không đường trên tay.
"Các ngươi cho dù là nhổ lông cừu thì cũng không thể khiến cho nó bị hói chứ!"
Trên đường chân trời xanh biếc, vang vọng tiếng tố cáo của vị Thần Thổ Địa khu Chu Tước nào đó.
25.12.2021