Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 2: Làm Thần Tiên cũng thật khó khăn
Chương 29: Yêu nghiệt phương nào!
***
Phạm Lam ngồi trong phòng chờ của ga tàu Xuân Thành, không kiên nhẫn rút tai nghe ra.
"Vương Tư Địch, anh đang làm gì vậy?"
Vương Tư Địch rụt cổ, ôm vai, giơ cổ áo lên cao, tạo hình chẳng khác gì đi trộm mìn: "Phạm Lam, nơi này có an toàn thật không?"
"An toàn!"
"Thật sự không có quỷ sao?"
"Không có."
Vương Tư Địch quấn chặt quần áo, lại đến ngồi sát vào Phạm Lam, giống như muốn ngồi luôn lên đùi cô.
Hành khách bên cạnh bật cười.
"Người trẻ tuổi bây giờ, yêu đương thân thiết thật."
"Cô nhìn thằng nhóc kia kìa, dính người ghê chưa."
"Ai ôi, lúc chúng ta còn trẻ cũng như vậy ha."
Phạm Lam đẩy Vương Tư Địch ra: "Ngồi cách xa ra một chút."
Vương Tư Địch cực kỳ ai oán: "Bà, bà không thể bỏ rơi tôi được!"
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam cảm thấy hơi bực bội.
Cô đồng ý cùng Bạch Huyên Hắc Diệp đến huyện Song Văn điều tra manh mối, vốn tưởng việc nhẹ lương ca, đi nhanh về nhanh. Nhưng Vương Tư Địch nửa đêm canh ba gọi điện thoại cho cô, nói cái gì ông cố nội báo mộng cho anh ta, muốn tìm anh ta tính sổ, khóc lóc kêu nhất định phải đi cùng.
Phạm Lam bị tiếng khóc của anh ta làm cho da đầu tê dại, lại nghĩ có một người bản địa dẫn đường cũng không tệ liền đồng ý. Ai ngờ tên tiểu tử này lại biến thành cao da chó, chỉ hận không thể đến đi vệ sinh cũng bám theo sau mông cô, thiếu chút nữa đã bị cảnh sát coi như lưu manh bắt đi.
"Anh nhìn xung quanh đi, ít nhất cũng có hơn một ngàn người, mật độ nhân khí cực kỳ đậm, ông bà cố anh sẽ không tới đây đâu." Phạm Lam nói.
Vương Tư Địch: "Cô có cơ sở lý luận gì không?"
Phạm Lam: "Tôi là Thần tiên, những gì tôi nói chính là cơ sở lý luận!"
Vương Tư Địch rụt cổ lại: "Phạm Lam, có một câu tôi không biết có nên nói hay không."
Phạm Lam híp mắt.
"Tôi vẫn là nên nói." Vương Tư Địch tiến lại gần, hạ giọng: "Cô có phải bị cô lập không?"
Phạm Lam nhướng mày.
"Vị Trù Thần kia vừa cao ráo vừa đẹp trai, bá đạo khí thế, vừa nhìn đã biết là một vị Thần tiên rất có bản lĩnh, còn có vị Thổ Địa công kia,... ôi chao, lúc cười rộ lên... ôi chao... vừa nhìn đã biết là Thần tiền có cấp bậc vô cùng cao, pháp lực vô cùng trâu bò, lại nhìn cô..." Vương Tư Địch liếc nhìn Phạm Lam một cái: "Tuy rằng cũng là Thần tiên, nhưng so với bọn họ..."
Phạm Lam: "... Đừng tưởng anh vòng vo chê tôi xấu là tôi không nghe ra nhé!"
"Tôi không có ý này, thật ra cô nhìn rất dễ gần." Vương Tư Địch nói: "Tôi chỉ cảm thấy cô và bọn họ nhìn thế nào cũng có hơi lạc quẻ."
Phạm Lam sửng sốt.
"Nếu không, tại sao bọn họ không phái một vị Thần tiên đi công tác cùng cô..." Vương Tư Địch nói: "Nửa năm trước cô vẫn còn là con người, là một người mới nhậm chức, lại chỉ có một mình cô, tôi thấy hơi sợ..."
Phạm Lam: "Anh đang nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của tôi đấy à?"
"Không không không, bà ơi, tôi tuyệt đối không có ý này!"
"Hờ hờ."
Mặc dù lời nói của Vương Tư Địch chà đạp lên lòng tự trọng Thần tiên của Phạm Lam, nhưng anh ta quả thực đã nhắc nhở Phạm Lam.
Thật ra, trong lòng Phạm Lam cũng cảm thấy hơi lạc lõng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đi công tác từ khi cô thành Thần đến nay, còn là công việc liên quan đến quỷ, nói không sợ hãi thì sao có thể không sợ cho được. Tối hôm qua cô khoác lác với Bạch Huyên, sau đó nghĩ lại cảm thấy mình quả thực có hơi lỗ mãng. Nhưng khoác lác cũng lỡ khoác lác rồi, thế nên chỉ có thể kiên trì. Cô vốn định nếu như thật sự không được thì sẽ nhờ Kế Ngỗi đi cùng cô một chuyến, nhưng mà...
Phạm Lam ngồi trên tàu cao tốc liếc mắt nhìn tin nhắn nhóm trong điện thoại.
[Lam lười biếng]: Tôi mua vé tàu ngày mai đi huyện Song Văn.
[Trù Thần]: Ồ. Đang tra công đức trong sổ, bận.
[Thần Thổ Địa]: Đang có việc, tạm biệt.
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Nghe khẩu khí của hai người này hình như đang cảm thấy hơi... khó chịu.
Chẳng lẽ đúng như lời Vương Tư Địch nói, cô bị cô lập rồi?
Phạm Lam nhớ lại tình trạng công việc gần đây.
Cô hình như thực sự có chút lười biếng.
Nhất là lần trước sau khi nhào vào người Dung Mộc, Xã Công đại nhân liền có hơi trốn tránh cô.
Hơn nữa, Dung Mộc nói mấy lần muốn tổ chức lễ chào mừng cô đều bị cô cự tuyệt, nói cách khác đây chính là không nể mặt lãnh đạo.
Nghĩ như thế, ngày hôm qua lúc Kế Ngỗi và Dung Mộc chạy tới, ánh mắt nhìn cô cực kỳ không tốt... hiển nhiên là bởi vì nửa đêm bị ép tăng ca nên mới cảm thấy khó chịu.
emmmmmm......
Chểnh mảng rồi!
Không ngờ được mối quan hệ văn phòng của cô lại bấp bênh như thế!
Phạm Lam vội gửi tin nhắn vào nhóm.
[Phạm Lam]: Chờ tôi trở về sẽ mời mọi người ăn cơm.
"Đinh", "Đinh" hai âm thanh thông báo tin nhắn đồng thời vang lên trên đỉnh đầu mình.
Phạm Lam ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đàn ông, lưng đeo ba lô lớn, đang nhấc điện thoại di động lên đồng loạt nhìn mình.
Là Dung Mộc và Kế Ngỗi.
Phạm Lam: "Ấy?"
"Hai vị đại Thần, mọi người cuối cùng cũng tới rồi!" Vương Tư Địch vui mừng đến phát khóc: "Thật tốt quá, chúng tôi không có bị vứt bỏ."
Kế Ngỗi xách Vương Tư Địch đi lên ngồi ở hàng ghế đầu, Dung Mộc ngồi xuống bên cạnh Phạm Lam.
Phạm Lam sững sờ nhìn Dung Mộc.
Dung Mộc: "Nghi dung của Dung mỗ có chỗ nào không ổn sao?"
"Không phải ngài nói còn có việc phải làm sao?"
Dung Mộc cười: "Đã hoàn thành rồi."
Phạm Lam dừng một chút: "Kế Ngỗi anh không phải tra sổ công đức sao?"
"Tôi tra không được nên nhờ người giúp rồi." Kế Ngỗi nói: "Ăn thịt nướng đi."
Phạm Lam: "Hả?"
"Cô vừa nói muốn mời."
Dung Mộc: "Thịt nướng được."
Phạm Lam liếc nhìn hai người họ, mỉm cười.
"Được."
*
Phạm Lam vốn tưởng rằng có Dung Mộc và Kế Ngỗi gia nhập, thời gian đi cao tốc sẽ thú vị hơn chút ít, ít nhất cũng có thể gom bốn người lại để chơi mạt chược, nhưng mà hiện thực lại vô cùng nhàm chán.
Kế Ngỗi vừa lên xe liền trùm đầu ngủ say, Vương Tư Địch dán sát vào người Kế Ngỗi lướt tik tok cười ngáo một mình. Dung Mộc vẫn cầm sách đọc say sưa như cũ.
Phạm Lam vốn đã tải về mấy bộ phim chuẩn bị xem, nhưng bây giờ lãnh đạo trực tiếp đang ngồi bên cạnh, cô cũng không thể quá trắng trợn, chỉ có thể mở ra app Thần Tín Thiên Đình nghiên cứu mã nguồn pháp chú, sau đó lướt đến trang mạng luận văn tri thức Thiên Đình.
Các tác giả nằm trong top 3 bảng xếp hạng trên bài báo đều là những vị Thần quen thuộc.
[Luận mã nguồn pháp chú và mối liên hệ hữu cơ của xã hội nhân giới hiện đại hóa... Phó Giám đốc Cục Nghiên cứu và Phát triển Công nghệ Tam Giới, Cao Lộ]
[Luận làm thế nào để sử dụng công nghệ dữ liệu nâng cao lỗ hổng của Càn Khôn Tam Tài Đại Trận... Nguyệt cung chủ Thần, giáo sư danh dự đại học trung ương Tam Giới, Hằng Nga]
[Gợi ý về việc vận dụng thủ phù trong công tác cơ sở... Cơ Đan Thần Thổ Địa khu Chu Tước phủ Xuân Thành Côn Luân Mạch]
Phạm Lam như lấy được chí bảo, vốn định cẩn thận nghiên cứu một phen, kết quả chỉ mới xem danh mục liền phát hiện nội dung phía sau lại phải trả tiền mới đọc được, ba hộc một trang, quả thực là ăn cướp mà.
Phạm Lam tức giận đóng app Thần Tín Thiên Đình lại, xoa xoa huyệt thái dương, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đã đến tháng sáu rồi, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, cây cối xanh tươi, ánh mặt trời chiếu rọi lên các ao kênh rạch lấp lánh ánh vàng.
Sắc trời trong vực khiến Phạm Lam liên tưởng đến Càn Khôn Tam Tài Đại Trận trong mơ, vừa thuần khiết lại sáng ngời.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ trở nên tối đen, tàu cao tốc đi vào hầm, Phạm Lam nhìn thấy gương mặt Dung Mộc phản chiếu trên ô cửa sổ.
Anh ta cầm quyển sách ngồi ngay ngắn, nhìn màn hình ghi chép tốc độ tàu cao tốc, ánh mắt xa xôi, giống như bức tượng Thần ở trong ngôi miếu, từ bi trang nghiêm, xa cách ngàn dặm.
Phạm Lam không khỏi cảm thấy tim đập nhanh, ngay lập tức quay đầu lại.
Dung Mộc quay đầu, con ngươi đen như trân châu lẳng lặng nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam vẫy tay: "Dung Mộc?"
Dung Mộc chớp chớp mắt một cái, trong đôi đồng tử giống như hiện lên ánh sao.
Tàu cao tốc lao ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào toa xe, cảm giác nghiêm trang khó hiểu trên gương mặt anh ta biến mất.
"Có chuyện gì sao?" Dung Mộc hỏi.
Trái tim Phạm Lam đột nhiên đập thình thịch, cô cảm thấy mình nhất định phải nói gì đó.
"Có thể nói cho tôi một chút nguyên lý của pháp chú không?"
Dung Mộc mỉm cười: "Rất vinh hạnh."
*
"Nguồn gốc của pháp chú chính là vũ trụ, thiên địa, vạn vật, chiều, không gian cho đến thời gian 'khí' tồn tại trong tự nhiên." Dung Mộc vẽ lên cuốn vở mấy nét hình dáng của khí, lại khoanh một vòng: "Nguyên lý vận hành pháp lực, là liên kết giữa tinh thần lực và tự nhiên, sinh ra cộng hưởng cùng nguyên tố của vạn vật."
Phạm Lam nhìn bản vẽ tay của Dung Mộc, đầu đầy vạch đen.
Trình độ vẽ này, cùng lắm là dừng lại ở lớp mầm của mẫu giáo.
"Có chỗ nào khó hiểu không?" Dung Mộc hỏi.
Phạm Lam: "Không."
Sự khó hiểu duy nhất là anh sống tám vạn năm, thế nhưng trình đồ hội họa chỉ có thế này?
"Tùy thuộc vào tần suất cộng hưởng khác nhau, sẽ sinh ra pháp lực khác nhau. Để kiểm soát tần số cộng hưởng, bùa và thần chú xuất hiện." Dung Mộc lại vẽ một ô vuông nhỏ: "Cái gọi là phù, tức là phương tiện truyền thông giao tiếp cùng vạn vật, trải qua mấy vạn năm phát triển, biến thành thủ phù hiện tại."
Phạm Lam: "Công nghệ thay đổi cuộc sống."
Dung Mộc lại vẽ thêm một đường xiêu vẹo xiêu vẹo trên ô vuông đó: "Cái gọi là chú, tức là phương trình ngôn ngữ giao tiếp, bình thường đều là ngưng tụ tinh thần lực cường đại nhất."
"Nói cách khác, mã nguồn pháp chú, kỳ thật chính là ngôn ngữ có tinh thần lực cường đại sao?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc gật đầu: "Sau khi nộp mã nguồn, sẽ có chuyên gia căn cứ mã nguồn để lập trình lại, hình thành pháp chú có hệ thống, sau khi được phê duyệt thông qua, đóng dấu pháp ấn Tam Giới, mới có thể có hiệu lực để vận hành."
"Nếu như không có pháp ấn, pháp chú sẽ có hiệu lực không?"
"Trừ phi vị Thần viết pháp chú có Thần vị và pháp lực áp đảo pháp ấn, nếu không thì không thể."
Phạm Lam nhướng mày: "Ví dụ như?"
"Ngọc Đế và... " Dung Mộc nói: "Thần thượng cổ."
"Tinh thần lực trong pháp chú dùng tiêu chuẩn gì để đo lường?"
"Giá trị tín ngưỡng và độ truyền tụng."
"Ta có thể hiểu là, người tin tưởng càng nhiều, người nói đến càng nhiều, thì tinh thần lực càng cao?"
"Chính là như thế."
Phạm Lam vuốt cằm bắt đầu suy tư.
Nếu dựa theo lý thuyết này mà suy đoán: "Sau khi chú "Kiến Quốc Chi Hậu Bất Chuẩn Thành Tinh" có thể thành công, có lẽ cũng không phải bởi vì giá trị tín ngưỡng cao, mà là bởi vì độ truyền tụng của nó rộng rãi... mẹ ơi, thú vị rồi.
Phạm Lam vui vẻ mở mã nguồn pháp chú sáng tạo ra thông đạo nhanh chóng, nhập hai chữ.
[Mã nguồn không đủ số chữ, vui lòng viết lại (số chữ không được nhỏ hơn 6 chữ)]
Phạm Lam suy nghĩ một chút, lại nhập tám chữ, Thần quang xác nhận, thanh toán thông qua.
Dung Mộc ngạc nhiên: "Cái này... Nó có khả thi không?"
Phạm Lam lại nhập một cái: "Thử xem, tôi cảm thấy được."
Dung Mộc lau mồ hôi lạnh.
*
Nhà ông cố nội Vương Tư Địch tuy rằng nói là ở huyện Song Văn, nhưng trên thực tế cách huyện thành còn hơn 60km đi đường nữa mới đến. Đám người Phạm Lam xuống tàu cao tốc, ngồi xe buýt một tiếng đồng hồ, lại đi bộ hơn bốn mươi phút, cuối cùng đến nơi.... còn cách một con dốc.
Thôn không lớn, chỉ có hơn một trăm người, nhà ở từ đầu này của khe núi kéo dài đến đầu kia, một con đường chính, tạo hình toàn bộ thôn rất giống một cái Phéc-mơ-tuya khổng lồ.
Bây giờ là hơn năm giờ chiều, vốn là giờ khói bếp lên đèn trong thôn thế nhưng nơi đây lại là một mảnh tĩnh mịch, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, chỉ có mấy con gà lô hoa đang kêu cục ta cục tác bên đường.
"Mấy người có cảm thấy thôn này nhìn có hơi ớn lạnh không?" Vương Tư Địch xoa xoa cánh tay hỏi.
Dung Mộc và Kế Ngỗi không nói gì, Phạm Lam nhìn sắc trời u ám trên bầu trời thôn, nhíu nhíu mày.
Sắc trời rất nặng nề, mây đen phủ đầy, cũng không biết có phải là bởi vì núi non hay không, mà sương mù rất dày, nối liền lại một thể với mây đen. Một chút gió cũng không có, hơi ẩm dinh dính vào trong khoang mũi, thoang thoảng có thể ngửi thấy một mùi mốc kỳ quái.
"Phạm Lam, cô có thấy gì không?" Dung Mộc hỏi.
Phạm Lam: "Sương mù quá dày, không thấy rõ gì cả."
Bàn tay Kế Ngỗi lướt qua không khí: "Âm khí thật nặng."
"Mấy người đừng dọa người như thế chứ!" Vương Tư Địch nói.
"Phía trước có nhân khí." Phạm Lam chỉ về phía cuối con đường thôn.
Hai bên đường tất cả sân đều là cổng lớn hướng về phía đường, còn có mấy siêu thị nhỏ, nhưng lúc này toàn bộ cổng lớn đều đóng chặt. Rõ ràng đã đến đầu hạ, nhưng trong vườn có rất nhiều cây cối không hề nảy mầm, cành cây trơ trụi hiện ra màu xám trắng, giống như mắc phải thứ bệnh lạ gì đó.
Sương mù làm tầm mắt Phạm Lam trở nên mơ hồ, cô đi tới đi lui, liền cảm thấy có một loại ảo giác, giống như bất cứ lúc nào thôn này cũng sẽ có nguy cơ bị nuốt chửng.
Đột nhiên, bả vai cô bị người khác vỗ một cái, trong sương mù nổi lên một tầng ánh sáng màu lam nhạt, trong ánh sáng xuất hiện khuôn mặt Dung Mộc, ngay sau đó cô nhìn thấy Kế Ngỗi và Vương Tư Địch. Họ đã đi đến cuối con đường làng.
Kế Ngỗi giống như đuổi ruồi xua xua điện thoại di động trên không trung, Thần quang màu đỏ xua tan sương mù, phía trước xuất hiện một khoảng sân.
Hai cánh cửa gỗ loang lổ nặng nề, trên ván cửa dán Thần giữ cửa đã phai màu... giống hệt ảo ảnh Phạm Lam nhìn thấy trong căn phòng thuê của Vương Tư Địch.
Phạm Lam âm thầm hít sâu một hơi, Kế Ngỗi đẩy cửa lớn ra.
Mùi hương đốt, mùi nến trộn lẫn với khí người lộn xộn tuôn ra, Phạm Lam nhìn thấy căn nhà gạch giống như trong ảo cảnh, còn có thôn dân đầy sân, choàng vai bá cố chen chúc trong khu vườn nhỏ này.
Trong vườn yên tĩnh đến quỷ dị, thỉnh thoảng lại nghe được vài tiếng ho khan đè nén.
"Thì ra mọi người đều ở đây." Vương Tư Địch thì thầm.
Mấy người Phạm Lam dọc theo bức tường chen chúc vào bên trong, qua khe hở nhìn thấy tình hình ở giữa sân.
Trên chiếc bàn vuông khổng lồ treo một bức chân dung đạo sĩ rộng hơn nửa thước, trên bàn bày năm đĩa vàng chân cao, lần lượt bày táo, chuối, táo đỏ, quýt, lê, hai bên bày bình kim loại, cắm hoa tươi, mặt bàn từ trong ra ngoài lần lượt bày hai giá nến, một lư hương, ba ly rượu. Lư hương ở phía trước, là một linh bài màu đỏ thẫm, vì cách quá xa nên không thấy rõ trên đó viết cái gì.
Hai bên bàn vuông, có hai nhóm người đang đứng.
Bên trái, người dẫn đầu là một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, đội mũ lưỡi trai màu lam, tạo hình đoán chừng là thôn trưởng, đi theo phía sau hơn mười lão già tóc bạc trắng, nhìn cách ăn mặc hẳn là thôn dân trong thôn.
Bên phải chỉ có hai người, một nam một nữ, quần áo tươi sáng, đều xách vali, khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, rõ ràng là người bên ngoài.
Vương Tư Địch: "Đệt, hình như là dì Tư và cậu Năm của tôi?"
Phạm Lam: "Người thân của anh sao?"
"Con gái của cháu ông cố tôi, từ nhỏ nuôi ở bên cạnh ông cố, ở thôn cách vách, xem như họ hàng xa của tôi."
"Nhà họ Vương đó, mấy người đừng có quá đáng! Chuyện này, thôn chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý." Trưởng thôn kêu lên.
Người đàn ông đối diện, hẳn là cậu năm của Vương Tư Địch, mặc bộ đồ vải lanh màu tím nhạt, tóc chải đến trơn bóng: "Thôn trưởng Vương, tục ngữ nói thanh quan khó đoạn việc nhà, chuyện nhà họ Vương chúng tôi, còn chưa tới lượt thôn dân mấy người quản. Ngôi nhà này, chúng tôi phải nhận nó ngày hôm nay!"
"Tôi đây có di chúc của cụ Vương!" Người lớn trong làng hét lên: "Căn nhà này phải được sửa thành thư viện để cho trẻ em trong làng đến đọc sách!"
"Rắm chó ấy, di chúc đâu?" Cậu năm kêu lên: "Tôi thấy mấy người là muốn chiếm lấy đất nhà họ Vương chúng tôi thì có!"
"Chúng tôi vốn đã hẹn luật sư lập di chúc, đáng tiếc cụ Vương lại đi trước một bước, nhưng lúc ông ấy lập di chúc miệng, những lão già chúng tôi đều nghe được hết! Tất cả chúng tôi đều có thể làm chứng!" Những ông già đứng phía sau trưởng làng hét lên.
Cậu Năm: "Vậy là không có di chúc. Không tính!"
"Cùng lắm, chúng tôi đi kiện!"
"Đúng, lên tòa đi!"
"Báo cảnh sát!"
"Kiện thì kiện, cùng lắm... " Cậu năm quét mắt quanh sân một vòng: "Hôm nay cho dù như thế nào trước tiên phải đem mấy thứ không sạch sẽ trong nhà này thu lại trước đi đã!"
Dân làng liền tức giận.
"Nói bậy bạ, đây là nhà của cụ Vương, cụ Vương và bà cụ Vương sống lâu trăm tuổi, sao có thể có mấy thứ không sạch sẽ được!"
"Ngôi vườn này là đất quý của thôn chúng tôi!"
"Bọn họ muốn mượn danh nghĩa trừ ma quỷ, để đuổi hết phúc khí của thôn chúng tôi!"
"Tôi từ nhỏ đã chứng kiến chị em các người trưởng thành, Cụ Vương cho mấy người đi học, lại bỏ tiền ra giúp mấy người xây nhà, nâng đỡ mấy người trong công việc làm ăn nhỏ, nhưng đến khi có tiền rồi, một năm cũng không về nhà được một chuyến, bình thường cũng đâu thấy quan tầm gì hai vợ chồng già nhà cụ, toàn bộ đều nhờ vào những bà con thôn xóm chúng tôi giúp đỡ."
"Người chết ngay cả tờ giấy cũng không đốt cho hai cụ, vẫn phải để cho họ hàng xa về lo hậu sự."
"Vừa nghe nói gần đây muốn khai phát đất để phát triển xây dựng nhà máy lớn, liền vội đến đây cướp đất, nếu tôi là cụ Vương, khẳng định có biến thành quỷ cũng sẽ đến bóp chết bọn họ!"
Emmmmmm......
Phạm Lam nhìn Vương Tư Địch.
Sắc mặt Vương Tư Địch hơi khó coi: "Không thể nào, ba tôi nói bởi vì cậu năm phụ trách chăm sóc ông bà cố, nên mấy anh chị em bọn họ còn mỗi tháng đều chuyển tiền về cậu năm mà."
Phạm Lam: "Tôi e những người dân này nói đều là sự thật."
"Khí" trên đỉnh đầu cậu năm anh ta là màu đen, hơn nữa đã có xu hướng đông đặc lại.
Là dấu hiệu của việc trở thành "Túy".
Hai bên không ai nhường ai, càng cãi càng to tiếng, giống như sắp xông vào nhau để giằng xé.
Oán khí của cậu năm chậm rãi bay lên trời, biến thành hình chiếc bánh mỏng.
"Này này, không ổn rồi." Phạm Lam khẽ hét lên: "Sắp thành Túy rồi!"
Kế Ngỗi đang muốn mở khóa phù chú thì đột nhiên cửa chính nhà cũ cách một tiếng mở ra, một cơn gió ào ra thổi đến mức không mở nổi mắt ra được.
Mọi người kinh hãi hét lên, nhao nhao lui về phía sau, chỉ có ba người không hề nhúc nhích đó là Phạm Lam, Dung Mộc và Kế Ngỗi, Vương Tư Địch lui về phía sau Kế Ngỗi, ôm đầu kêu lên thảm thiết.
Phạm Lam dùng khuỷu tay che trán, híp mắt nhìn một bóng người đạp gió cát bay khỏi căn nhà cũ, rũ rũ vai.
"Lúc nào mới làm phép được? Lịch làm việc của tôi rất kín đó."
Là một người đàn ông trẻ tuổi chừng ba mươi, tay áo dài, đầu đội khăn đạo sĩ, thắt lưng trái đeo bội kiếm, tay phải cầm phất trần, mày kiếm mắt sáng, nhíu nhíu mày, rõ ràng có hơi không kiên nhẫn.
Phạm Lam: Mẹ ơi, là một đạo sĩ?
Đạo sĩ này xuất hiện quá mức chấn động, nhất thời làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Cậu năm phục hồi tinh thần lại trước tiên, vội vàng bước lên nói: "Đạo trưởng đừng nóng vội, sắp xong sắp xong rồi."
Thôn trưởng nổi trận lôi đình: "Đây là tàn dư lộn xộn của chế độ phong kiến gì đây hả! Bước ra khỏi đây ngay!"
Đạo sĩ liếc mắt nhìn thôn trưởng: "Tôi là đệ tử đích truyền đời thứ tám của phái Mao Sơn Nam Tông, được quốc gia đăng ký chứng nhận, sớm đã phân rõ giới hạn với chế phong kiến vớ vẩn kia từ lâu rồi!"
Phạm Lam: "..."
Kế Ngỗi: "Nhìn trang phục, quả thực là của phái Mao Sơn."
Dung Mộc: "Nam Tông, chẳng lẽ là đệ tử của Đào Cảnh sao?"
"Ấy?" Vương Tư Địch hỏi: "Đạo sĩ này không phải là kẻ lừa đảo sao?"
"Anh ta là đạo sĩ thật." Phạm Lam nói. Khí trên đỉnh đầu người này không giống người bình thường, kết cấu khí càng phiêu đãng, màu sắc cũng nhạt, màu trắng vây quanh, nhìn có vẻ rất tinh khiết, xung quanh anh ta quanh quẩn một tầng ánh sáng nhàn nhạt, hơi giống với kết cấu của Yêu quang.
Giọng nói của Phạm Lam rất nhẹ, hơn nữa còn cách mấy chục người, hẳn là rất khó nghe được. Thế nhưng không ngờ vừa dứt lời, tên đạo sĩ đó đột nhiên quay đầu, trở tay rút trường kiếm ra: "Người nào?!"
Mọi người theo kiếm quang của đạo sĩ thoáng cái nhìn lại.
Phạm Lam, Dung Mộc, Kế Ngỗi, cộng thêm một Vương Tư Địch đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy đạo sĩ kia tay cầm kiếm hoa, trong bàn tay trống rỗng xuất hiện một lá bùa vàng, bùa giấy đốt cháy hòa vào trong kiếm, một giây sau anh ta giống như chim đại bàng bay lên trời, kiếm quang lượn lờ bổ thẳng lên đầu Phạm Lam.
"Yêu nghiệt phương nào, còn không nhanh hiện hình!"
3.1.2022