Chương 70: Ván cờ thua
Doãn Phu Nhân thong thả cùng cậy bé tiến vào nhà chính. Bạch Cơ Uyển vội vã cúi người.
"Mẹ...."
Bà hoàn toàn không hề xem trọng đến lời nói của cô ta, trực tiếp lướt qua. Hành động này khiến Bạch Cơ Uyển càng thêm căm phẫn, bực dọc đi theo vào trong. Cùng lắm cũng chỉ là một bà già, cô ta không tin mình không xử lý được. Vừa khi bà ngồi xuống ghế thì Doãn Tư Thần mới trở về. Anh nhanh chóng đến chào hỏi, ánh mắt dò xét nhìn cậu bé kế bên.
"Mẹ, người có việc gì mà phải bay gấp đến đây vậy ạ? Còn đứa bé này là....."
Doãn Phu Nhân khẽ cười, nhìn Bạch Cơ Uyển đầy thâm ý.
"Ta mà không về thì con còn định giấu chuyện này đến bao giờ!"
Doãn Tư Thần có phần khó xử, dắt tay Doãn Mặc Lâm lên phía trước mặt bà giới thiệu.
"Mẹ đây là Mặc Lâm, là cháu nội của mẹ!"
Lời nói của anh khiến Bạch Cơ Uyển bớt đi sự lo lắng. May mà có Doãn Tư Thần mở lời, nếu không cô ta cũng không biết phải nói làm sao. Doãn Phu Nhân ngồi uy nghiêm trên chiếc ghế sofa sang trọng, lên giọng đanh thép.
"Ta chỉ có mình đứa cháu nội là Cảnh Nam đây thôi. Những loại tạp chủng bên ngoài mà cũng có lá gan nhân là cháu đích tôn của Doãn Gia sao?"
Giọng điệu sắc lạnh của bà vừa truyền đến khiến cô không khỏi bàng hoàng. Bạch Cơ Uyển đổ mồ hôi lạnh, hai bàn tay đan chặt vào nhau thể hiện rõ sự sợ hãi. Cô ta cố bình ổn cảm xúc, nở nụ cười gượng gạo nói với bà.
"Mẹ, sao mẹ có thể nói thằng bé như vậy. Nó là cháu nội của mẹ mà."
"Những việc cô làm sau lưng Tư Thần đừng tưởng bà già này không biết. Còn tiếng "mẹ" này toi thật sự không dám nhận" \- Bà nói đầy vẻ châm chọc.
"Chuyện này là sao? Đứa bé này..."
Doãn Tư Thần không hiểu ý tứ trong câu nói của bà. Không thể phủ nhận cậu bé tên Cảnh Nam về phong thái cùng vẻ mặt hoàn toàn không khác gì anh. Nếu như đứa bé này thật sự là con của anh và Lạc Hy, vậy....
Anh càng thêm sốt sắng, Doãn Phu Nhân đầy ý cười, đưa tập tài liệu đến trước mặt anh. Chỉ sau vài phút, sắc mặt Doãn Tư Thần biến đổi hoàn toàn, có tức giận, có vui mừng, có lo lắng. Anh quay sang nhìn Bạch Cơ Uyển đang hoảng loạn bên cạnh, lạnh giọng quát lớn.
"Thế này là thế nào? Hạo Vĩ là ai?"
Bạch Cơ Uyển giật nảy mình, gương mặt tái mét lao đến nắm chặt lấy tay anh.
"Tư Thần, anh phải tin em, Mặc Lâm... Mặc Lâm thật sự là con anh mà."
"Cô còn chối cãi, sự thật ngay trước mắt đây, tôi hỏi cô làm sao tin cô được hả!"
Doãn Tư Thần giận dữ ném mạnh tập tài liệu xuống khiến giấy tờ bên trong bay khắp nơi. Bạch Cơ Uyển nghiến răng nhìn từng tờ giấy rơi xuống, trong chốc lát liền đổi giọng, hét lớn.
"Tất cả những gì em làm chẳng phải đều vì yêu anh thôi sao? Nếu như không có ả Lạc Hy, chúng ta chắc chắn đã trở thành vợ chồng rồi. Mọi thứ đều vì tiện nhân đó mà thay đổi..."
Chát....
Cái tát mạnh giáng xuống thẳng vào mặt Bạch Cơ Uyển khiến cô ta sững người. Doãn Mặc Lâm trông thấy vậy không khỏi sợ hãi, chạy đến ôm lấy chân anh, nước mắt rơi lã chã.
"Ba, sao người lại đánh mẹ. Ba là người xấu....huhu..."
Gân xanh nổi rõ rệt trên trán, Doãn Tư Thần khẽ áp chế cơn thịnh nộ, giọng lạnh tựa hàn băng.
"Người đâu, đưa hai mẹ con cô ta rời khỏi Doãn Gia. Lập tức chuẩn bị vé máy bay đưa cô ta về Mỹ, không được sự đồng ý của tôi, mãi mãi cô ta không bao giờ được trở về lại Trung Quốc."
Câu nói tuyệt tình vang lên khiến Bạch Cơ Uyển hoàn toàn khiếp đảm. Vốn định van nài anh nhưng sớm đã bị vệ sĩ giữ chặt hai bên.Cô ta cùng con trai bị kéo ra ngoài, trước lúc ra khỏi nhà chính, ánh mắt đầy thất vọng và bi thương nhìn thẳng vào người đàn ông mà cô ta đã dành cả tuổi thanh xuân để yêu thương, cuối cùng cất giọng tang thương.
"Cuối cùng, anh lại đối xử với em như vậy...."
Tiếng nói ngày càng xa dần, không gian chỉ còn lại ba người. Doãn Phu Nhân sau khi giải quyết xong chuyện liền lên phòng nghỉ ngơi, để lại Doãn Tư Thần và Thượng Cung Cảnh Nam mặt đối mặt. Cảnh Nam trầm tĩnh nhìn anh rồi ngay sau đó tiến đến, cất giọng lãnh đạm.
"Doãn Tổng, tôi có thể nói chuyện với chú chứ?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"Chú vẫn còn yêu mẹ tôi?"
Thượng Cung Cảnh Nam ngồi đối diện Doãn Tư Thần, trực tiếp đặt ra câu hỏi. Hai người ra phía sau sân vườn nói chuyện, ngồi bên bộ bàn ghế được làm từ cẩm thạch cao cấp. Phong cảnh thiên nhiên tươi mát, giờ đang là đầu hè nên thời tiết vô cùng mát mẻ, những bụi hoa hồng đỏ nở rực cả một khoảng vườn. Màu sắc nhẹ nhàng giữa sự kết hợp của các loài cây, hoa mang đến cho con người cảm giác bình yên, dễ chịu. Nhưng dù là vậy, Doãn Tư Thần hiện tại lại vô cùng căng thẳng. Đường đường là tổng giám đốc Doãn Thị uy danh lẫy lừng, chưa từng sợ bất kì đối thủ nào, vậy mà trước mắt con trai mình, anh hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào. Cậu thấy anh không nói gì, ánh mắt đen láy ánh lên sự thông minh cùng quyết đoán.
"Dù lúc trước 2 người xảy ra chuyện gì tôi cũng không muốn biết nữa. Hiện tại điều tôi cần nhất chính là một người đàn ông có đủ khả năng mang lại hạnh phúc cho mẹ. Hôm nay tôi muốn nói chuyện với chú bởi vì tôi biết mẹ vẫn còn rất để tâm đến chuyện của chú...."
Vừa khi biết Lạc Hy vẫn còn quan tâm mình, Doãn Tư Thần trong lòng như nở hoa, ôn hòa nhìn Cảnh Nam.
"Con thật sự chấp nhận ta rồi sao?"
"Không hẳn! Mặc dù chú đích thị là cha tôi nhưng nếu không mang lại hạnh phúc cho mẹ thì đừng mong tôi chấp nhận"\- Cảnh Nam lên giọng cứng cỏi.
"Được! Lần này ta nhất định sẽ không buông tay cô ấy nữa" \-Anh kiến định nói lên từng lời.
"Nên nhớ chú vẫn còn một đối thủ cạnh tranh là Âu Dương Hi Phàm đấy!" Cậu nhếch môi cười đầy ý tứ như sắp được xem vở kịch hay.