Sư Phụ Vai Ác Không Dễ Làm!

Chương 1: Phi chủ lưu xuyên




Thời điểm Chu Chu mơ màng tỉnh lại, hắn cảm thấy mình như bị đập vào đầu, đau đớn khó chịu.

Hắn duỗi tay muốn xoa xoa để giảm bớt đau đớn, nhưng khi tay hắn đụng đến trán, một trận đau đớn xuyên tim làm hắn suýt nữa nhảy lên.

"Ah, đau chết ông đây." Chu Chu hít một ngụm khí, thấp giọng mắng. Đột nhiên, hắn mở to hai mắt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mặt.

Đây là một gian nhà trúc rộng rãi, trong nhà bày đồ dùng làm bằng trúc, lúc này, hắn đang nằm ở trên một chiếc giường trúc duy nhất trong phòng.

Ở Tấn Giang trà trộn đã nhiều năm, hắn nháy mắt liền hiểu rõ tình cảnh của mình —— hắn xuyên rồi.

Tấn Giang: Web đọc và đăng truyện của các bạn TQ.

Trong đầu lập tức có một vạn con thảo nê mã lao nhanh qua, Chu Chu không nhịn được rít gào: Mẹ nó, y là một tác giả viết văn tiên hiệp, làm sao có thể bị đại thần cho xuyên qua.

Thảo nê mã: Là một loài lạc đà không bướu. Có cách đọc gần giống với "Dmm" trong tiếng Trung.

Kinh ngạc qua đi, đại não Chu Chu tự động mở lại, thời gian trở về một giờ trước.

Như thường ngày, hắn mở máy tính, đổ bộ đến giao diện tác giả của Tấn Giang.

Làm một tay bút ở Tấn Giang, Chu Chu đã viết được mấy bộ tiểu thuyết, đã tích lũy được một quần thể fan cố định, hiện tại đang viết 《 Tiên Ma Khúc 》 theo phong cách tiên hiệp, người đọc cũng rất đáng yêu, tỏ vẻ sẽ tiếp tục duy trì, ở khu bình phần lớn là bán manh.

Hắn ôm máy tính dựa vào đầu giường, tìm tư thế thoải mái để đọc bình luận của fan.

Đột nhiên, Chu Chu "A" một tiếng, sau đó mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, như người cả tuần chỉ ăn màn thầu với dưa muối, bỗng nhiên phát hiện một chén thịt kho tàu béo ngậy.

Bình luận dài như vậy, thật khiến người gặp người thích hoa gặp hoa nở, hắn thực sự bị kinh hỉ rồi.

Kinh hỉ: Vừa sợ vừa vui.

Chu Chu kích động kéo con trỏ chuột xuống, thẳng đến khi màn hình bị chữ bao trùm, hắn mới xác định bản thân nhận được một bình luận dài năm ngàn chữ.

Không nhịn được cười ngây ngô, hoàn toàn xem nhẹ ở đầu bình luận có hai icon quả bom trên màn hình đón gió phấp phới.

Vừa cười ngây ngô vừa bên bắt đầu đọc cái bình luận dài này.

Sau đó nụ cười ngây ngô trên mặt biến mất, thay thế bằng thần sắc cổ quái.

Nội dung của bình luận không giống như đang khen hắn, mà là những lời văn cực kỳ tàn ác, chê Chu Chu cùng 《 Tiên Ma Khúc 》không sót chỗ nào, trừ việc chê nội dung mang tính vũ nhục, còn lại mấy trăm chữ còn lại chính là chê từng chuyện như sau: "Thứ nhất, Chu Chu hành văn kém, tình tiết quá cũ; Thứ hai, bàn tay vàng của vai chính quá vô địch, YY quá nghiêm trọng; Thứ ba, hắn viết về vai Boss so với vai chính còn dài hơn, rốt cuộc ai mới là vai chính đây."

Bị phê hành văn kém, cốt truyện cũ rích gì đó, Chu Chu cũng không có cảm giác quá lớn, hắn tự nhận mình là tục nhân, viết văn cũng vì chỉ để thỏa mãn chính mình mà thôi, càng tục, hắn càng thích, bàn tay vàng của vai chính đương nhiên phải càng vô địch thì càng tốt, hắn cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể không thừa nhận, xét về độ dài văn hắn viết về vai chính và vai Boss thì hắn có chút thiên vị cho vai Boss hơn một chút.

Văn của hắn từ trước đến nay khi viết về vai chính và vai Boss đều sẽ miêu tả rõ ràng, 《 Tiên Ma Khúc 》cũng không ngoại lệ, pháo hôi tiểu Boss có thể sơ lược, nhưng làm phụ trợ cho hình tượng chính nghĩa của vai chính cao lớn uy mãnh, là lí do để sự quyết chí của vai chính không thay đổi trong quá trình trưởng thành, giúp vai chính trở thành cao phú soái, cưới mỹ nhân, cuối cùng để vai chính dẫm lên thi thể của mình mà bước tới đỉnh cao của nhân sinh chính là vai đại Boss, thì từ trước tới nay Chu Chu đều không tiếc bút mực.

Ở trong 《 Tiên Ma Khúc 》, vai chính thuận buồm xuôi gió bao nhiêu, vai đại Boss liền có thân thế bi thương tình cảnh thê thảm bấy nhiêu. Vì để vai đại Boss trưởng thành, có gan cùng vai chính đối kháng trực diện, có gan nhìn thẳng bản thân đầu rơi máu chảy đầm đìa, Chu Chu cảm thấy cần phải gia tăng sự đả kích, từ nhỏ phải bị đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, rồi làm chúng bạn xa lánh hắn, để tính cách của hắn trở nên vặn vẹo, cho nên từ trước tới nay hắn đều tận lực ngược vai ác.

Ngược vai ác gì đó, Chu Chu đã sớm vặn vẹo quên lối về, cho nên lúc đặt bút, càng viết càng dài.

Vì thế, mới xuất hiện cái bình luận này.

Chu Chu thở dài một tiếng, hắn cảm thấy hắn cần phải đáp lại nó.

Để tay lên bàn phím, chuẩn bị đánh chữ, đột nhiên một cỗ lực hấp dẫn mãnh liệt kéo hắn về phía máy tính, hắn chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, sau đó hắn bị hút vào.

Chu Chu trà trộn ở Tấn Giang đã nhiều năm, rất nhanh liền tiếp nhận sự thật rằng bản thân vừa bị đại thần xuyên không lâm hạnh.

Dù sao, mặc kệ việc hắn có thể tiếp nhận được hay không, bằng vô số kinh nghiệm của các bậc tiền bối xuyên không đã dùng, máu và nước mắt để nói cho bản thân rằng, muốn đơn giản trở về —— việc này không có cửa đâu.

Sau khi bình tâm quyết định ở lại.

Vì chuẩn bị nghênh đón một nha hoàn hay một bộ đôi cha mẹ không biết khi nào thì đột nhiên xuất hiện, hắn cần phải tìm hiểu hoàn cảnh cùng vị trí của mình, cũng phải nghĩ xem làm sao có thể giải thích được việc mình đột nhiên bị mất trí nhớ.

Hắn dùng tay chống đỡ thân thể suy yếu, từ trên giường bò dậy, lại là một trận đầu váng mắt hoa, cúi đầu nhìn nhìn vết máu trên quần áo, liên nhớ đến đau đớn trên trán, thấp giọng nói một tiếng, "Đậu má, đừng nói là hủy dung đấy nhé."

Thân là một tên nhan khống, hắn cực kỳ muốn biết mình hiện tại trông như thế nào, nhưng tiếc nuối một nỗi chính là, hắn đã tìm khắp cả gian nhà, nhưng không thể tìm được một cái gương nào.

Hắn đành phải đi ra ngoài phòng, trong nháy mắt cửa phòng mở ra, hắn đã cho rằng bản thân thấy được tiên cảnh, quanh phòng được rừng trúc bao quanh, nhìn không thấy điểm cuối, trong rừng, suối chảy róc rách, còn có cầu nhỏ vắt ngang, bướm bay nhẹ nhàng, hạc trắng đứng chơi đùa trong nước, từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá trúc sàn sạt rung động, không khí tươi mát, mùi hoa nhàn nhạt.

Khóe mắt Chu Chu run rẩy, sao hắn lại cảm thấy hình ảnh này thật con mẹ nó quen mắt nhỉ, giống y hệt miêu tả về Tiểu Trúc Phong trong 《 Tiên Ma Khúc 》? Hắn nhớ có lần một độc giả đã tặng hắn một bộ sách tranh vẽ Tiểu Trúc Phong, vẽ phong cảnh cùng cảnh vật trước mắt không quá khác nhau, nhân vật xuất hiện trong tranh là Boss bự Cơ Vân Lưu.

Hắn khóc không ra nước mắt.

Đậu má, Tiểu Trúc Phong là nơi ở của Cơ Vân Lưu mười mấy năm đó, nghe nói gần đây lưu hành xuyên qua thành vai ác, đừng nói là hắn bị xuyên theo trào lưu rồi đấy nhé? Nghĩ tới việc để nuôi dạy Cơ Vân Lưu trưởng thành, có đủ tư cách vào vai đại Boss rồi bị ngược đến chết đi sống lại, không chỉ có tình tiết ngược thân mà còn có tình tiết ngược tâm ngược gan ngược phổi, Chu Chu bỗng cảm giác trứng đau cúc hoa căng thẳng, thở dài, mạng ta xong rồi.

Đối với việc mình đã xuyên thành Cơ Vân Lưu, mất một lúc Chu Chu vẫn chưa thoát khỏi sự đả kích quá lớn này, liền tính toán, dù hắn có đi lên cái cầu nhỏ kia, thấy trong nước là một thiếu niên phi thường anh tuấn, thì tâm trạng cũng không vui lên nổi.

Khi Chu Chu vì tương lai bi thảm sắp tới của mình mà thở ngắn than dài, thì "Keng..." Một tiếng kim loại rơi xuống đất kéo Chu Chu ra khỏi thế giới của mình.

Hắn kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy cách đó không xa có một bé trai năm sáu tuổi ngơ ngác đứng một chỗ nhìn hắn, trong mắt là sự hoảng sợ.

Chu Chu nhìn qua, liền thấy một bé trai gầy gò yếu đuối, gió thổi là bay, đứa bé có một đôi mắt hoa đào, con ngươi màu tím nhạt, lông mi rất dài, phảng phất chạm vào không trung, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo có vết bầm, không biết vì sao, khi nhìn thấy những vết thương đó, trong lòng Chu Chu xẹt qua một tia đau đớn, như có người dùng tay hung hăng nhéo hắn một cái.

Chu Chu đi về phía đứa bé kia, dù cách rất xa, hắn vẫn có thể nhìn thấy đứa bé kia đang run rẩy, hắn ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ, lộ ra một nụ cười tự nhận là hoàn mỹ không khuyết điểm, "Nói cho ta biết, ngươi tên là gì."

Ai ngờ khi hắn lộ ra nụ cười hoàn mỹ, ánh mắt của đứa bé càng hoảng sợ hơn, thân thể run rẩy lợi hại, đối với phản ứng này, Chu Chu cảm thấy có chút bi thương, nhưng vẫn duy trì mỉm cười ôn nhu, hắn lại lặp lại câu hỏi vừa nãy của mình. Sau đó nghe thấy đứa trẻ kia run rẩy trả lời hắn, "Cơ Vân Lưu."

Chu Chu kinh ngạc, "Ta hỏi tên ngươi, không phải tên ta."

"Cơ Vân Lưu, ta tên là Cơ Vân Lưu." Đứa trẻ kia dùng đôi mắt màu tím nhạt nhìn hắn.

Chu Chu nháy mắt hóa đá, trong lòng bỗng nhiên có một vạn con thảo nê mã lao nhanh qua.

Lúc này tâm tình của hắn kêu "đệt" một tiếng lợi hại, vốn dĩ hắn cho rằng bản thân mình là Boss, nhưng không phải, hắn cảm thấy cực kỳ may mắn, nên hát vang xã hội chủ nghĩa thật tốt, nhưng cũng không phải, bởi vì cuối cùng hắn cũng đã biết thân thể này của mình rốt cuộc là ai, sư phụ của Cơ Vân Lưu, Vân Thanh Mạch, cái tên hám nam sắc, biến thái, thích hành hạ trẻ em, làm ảnh hưởng đến rất nhiều người, Cơ Vân Lưu là người duy nhất sống sót sau khi bị hắn ngược đãi, Cơ Vân Lưu có thể thuận lợi mà trưởng thành để đủ tư cách làm Boss hay không, chính là nhờ công lao không nhỏ của vị này đấy, đây là một nhân vật pháo hôi điển hình, mà hắn thế mà lại xuyên vào người này.

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, không chú ý tới cặp mắt màu tím nhạt kia chợt lóe ra sự nguy hiểm.

Thật lâu sau đó, hắn rốt cuộc mới phục hồi lại tinh thần, nhìn củ cải nhỏ gầy gò trước mắt, cảm thấy mình thật con mẹ nó tạo nghiệp.

Vì bảo đảm để một vai ác có thể ra đời thuận lợi nhất, hắn đã chế ra một loạt kế hoạch dưỡng thành vai ác, trong đó bao gồm bị cha mẹ vứt bỏ, bị người thân khi dễ, thật vất vả có một thân linh căn mà tiến vào Quân Sơn Phái lại gặp phải tên sư phụ biến thái thích hành hạ trẻ em, Cơ Vân Lưu ở Quân Sơn mười năm, nhận hết tra tấn nhục nhã của Vân Thanh Mạch, may là hắn trong một lần chạy trốn nhặt được một quyển bí tịch tu ma, tuy rằng chạy trốn không thành công, nhưng cũng từ đây mà đi lên con đường ma đạo, thẳng đến cuối cùng phản bội Quân Sơn Phái, cũng là lúc trở thành ma chủ, đem Vân Thanh Mạch từng khúc từng khúc lăng trì, nội tạng cho kền kền ăn, xương cốt nghiền thành bột phấn, linh hồn dùng cửu linh chân hỏa thiêu bảy bảy bốn chín ngày mới tan thành tro bụi.

Lúc trước viết tới tình tiết này, Chu Chu như bị tiêm máu gà, vừa viết liền không dừng tay được, ngược vai ác tựa như chém dưa xắt rau, đơn giản không bị áp lực, nhưng hiện tại, hắn chột dạ liếc củ cải nhỏ là Cơ Vân Lưu một cái, Chu Chu lại một lần nữa cảm thán, tự làm bậy không thể sống, loại cảm giác ghét bỏ bản thân, hận không thể rút dao tự sát tạ tội thật con mẹ nó nháo lòng, cực kỳ muốn băm nát tay hư.

Nhìn củ cải nhỏ Cơ Vân Lưu xù xù nhanh như chớp mở mắt hoảng sợ nhìn mình, rất giống một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi, đối với những vật xù xù, từ trước đến nay hắn đều không có sức chống cự, trái tim Chu Chu nhanh chóng mềm nhũn.

Lại một lần nữa đè nén cảm xúc muốn chặt tay mình xuống, trong đầu tự hỏi bản thân về sau nên làm như thế nào mới có thể bảo vệ củ cải nhỏ không bị thương hại. Tuy rằng hắn là tác giả sáng tạo thế giới này, nhưng hắn cũng không nhất định phải đi theo cốt truyện đã định.

Thương hại: Từ này ở đây mang nghĩa bị thương bị hại, chứ không phải nghĩa gốc của từ thương hại nha.

Đại thần xuyên không nếu đã để hắn xuyên tới thời điểm Cơ Vân Lưu còn nhỏ, hắn quyết định sẽ dùng ưu thế biết trước cốt truyện để thay đổi cả đời Cơ Vân Lưu, ít nhất hắn sẽ không đối xử với Cơ Vân Lưu giống Vân Thanh Mạch kia, chỉ cần Cơ Vân Lưu không đi khiêu chiến Cố Danh Sơ – nam chính có bàn tay vàng, vậy thì nhân sinh của hắn chắc chắn sẽ sáng lạn tốt đẹp.

Sau khi quyết tâm muốn thay đổi nhân sinh bị kịch của Cơ Vân Lưu, Chu Chu hít sâu một hơi, trịnh trọng duỗi tay sờ lên đầu củ cải nhỏ, phảng phất như đang tuyên thệ, "Cơ Vân Lưu, về sau ta sẽ đối tốt với ngươi, cực kỳ tốt."

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiệm bánh bao Thất Khổ lần đầu tiên khai trương, nơi này có bánh bao tiểu thụ ngốc manh ôn nhu, cũng có bánh bao tiểu công phúc hắc biệt nữu, chủng loại đầy đủ hết, cái gì cần có đều có, hoan nghênh mọi người đến nhấm nháp (^o^)/~